Quan Thanh

Chương 176: Niềm vui bất ngờ (1+2+3)




Lý Vân Thu nghe xong lời này, sắc mặt lập tức hơi âm trầm lên. Làm nữ hoàng cao nhất của thành phố Phòng Sơn, bà cúi người đến một nơi thâm sơn cùng cốc như vậy, vốn là tự giác cho An Tại Đào vài phần mặt mũi, hơn nữa bà còn tự cho là mình đang cho hắn một cơ hội, nhưng hắn dĩ nhiên dám … hừ… bà ta cúi đầu hừ một tiếng, thầm nghĩ, ngươi thật to gan, tại Phòng Sơn, còn không có một cán bộ dám đối với ta như vậy!

Mặc dù bà không nói gì thêm, nhưng dưới sự xây dựng ảnh hưởng, Tôn Cốc và lãnh đạo ở huyện đều hơi run sợ trong lòng. Tôn Cốc tức giận trách mắng:

- Tiêu Hoàng, mấy người có chuyện gì? Ngày hôm qua đã thông tri hôm nay Bí thư Lý muốn tới khảo sát chỉ đạo công tác, để mấy người chuẩn bị đầy đủ, nhưng mấy người ---- Tiêu Hoàng, nhanh chóng gọi điện cho hắn, để hắn trở về!

Trên mặt Tiêu Hoàng kinh sợ, nhưng trong lòng lại vui sướng khi người gặp họa, gã vội vàng lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số di động của An Tại Đào, nhưng vừa mới thông, bên trong liền truyền tới thanh âm:

- Số điện thoại ngài gọi đã tắt máy xin gọi lại sau.

Thanh âm này khá lớn, đã truyền vào tai đám người Tôn Cốc và Lý Vân Thu.

Lý Vân Thu mặt trầm như nước, không nói gì thêm, Tôn Cốc nhíu mày, phun ra một câu thô tục:

- Chó Nhật, thiếu sửa trị! ---- Tiêu Hoàng, cậu tới báo cáo, mặc kệ hắn!

Tôn Hiểu Linh ở một bên nhìn nửa ngày, thấy bộ dáng hơi "Vui sướng khi người gặp họa" của Tiêu Hoàng, trong lòng không khỏi hơi tức giận, liền cúi đầu tiến lại gần cười:

- Bí thư Lý, Bí thư Tôn, Bí thư An phải đi tỉnh thành lo chuyện sửa đường của thị trấn, ngày hôm qua lúc nhận được thông báo, Bí thư An đã ở tỉnh thành, có thể trong nhất thời không thể trở lại, còn xin các lãnh đạo hiểu cho!

Tôn Cốc không nói gì thêm, nhưng Lý Vân Thu lại ồ một tiếng, khóe miệng châm biếm:

- Như thế nào, lại đi tìm Giám đốc Sở Giao thông Lưu sao? Ha ha, ta xem, Bồ Tát bên trên này cũng không chắc là dễ bái rồi, dường như Bí thư Tiểu An của chúng ta bái thần bái nhầm chỗ rồi... Thôi đi, cũng không quản cậu ta, chờ cậu ta va vào tường chịu đau khổ, tự mình sẽ trở lại!

Dưới sựphẫn nộ của Lý Vân Thu, vốn định chấm dứt lần khảo sát này như vậy, nhưng nghe nói An Tại Đào muốn đi tỉnh thành lo chuyện sửa đường, sự "bất mãn" trong lòng bà thật sự tan đi không ít, chẳng những không hề tức giận, trái lại cố ý muốn lưu lại, xem An Tại Đào rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể khiến người phụ nữ Lưu Phương kia giúp hắn.

- Đi, đi, Bí thư Lý, chúng tôi đã chuẩn bị tốt, trời không còn sớm, còn có thể khiến các lãnh đạo đói bụng sao? Chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm xong lại báo cáo cho lãnh đạo có được hay không?

Tiêu Hoàng đâu đồng ý buông qua cơ hội ton hót nịnh nọt trước mặt Lý Vân Thu và lãnh đạo huyện như vậy.

Tôn Cốc cũng cười cười:

- Đúng vậy, Bí thư Lý, xem nơi này bọn họ có đặc sản gì để ăn!

- Cũng được, vậy ăn cơm trước, tôi cũng nếm thử chút món ăn đặc sản của ngọn núi chúng ta. Ăn cơm ăn cơm, về phần báo cáo cũng không gấp, cơm nước xong chúng ta lại đi dạo lần nữa, xong rồi báo cáo sau!

Vẻ lo lắng trên mặt Lý Vân Thu tản đi, hiện lên một chút ngạo nghễ và nụ cười quyến rũ như trước.

====

Buổi sáng 8h50, An Tại Đào đúng giờ xuất hiện trong đại viên cơ quan Tỉnh ủy. Hắn đứng dưới lầu gọi điện cho Thư ký Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên là Trương Hiểu Minh một cuộc, Trương Hiểu Minh cười ha ha, nói trong điện thoại:

- Đồng chí Tiểu An, Bí thư Tiếu đang chờ trong phòng làm việc, cậu nhanh chóng đi lên.

Văn phòng của Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Ninh, chiếm một nửa hành lang. Nói như vậy, cũng không phải nói một mình ông ta chiếm nhiều văn phòng như vậy, mà là trong hành lang phía đông một tầng lầu này, ngoại trừ văn phòng Tiếu Tác niên ra, cũng chỉ có một gian phòng họp nhỏ, phòng tập thể thao và phòng giải trí nhỏ, đương nhiên, văn phòng thư ký Trương Hiểu Minh của ông ta cũng ở bên này.

Phòng họp nơi này cũng tốt, phòng tập thể thao cũng thế, tuy rằng không có quy định là đặc biệt thuộc về một mình Bí thư Tỉnh ủy, trên lý luận, bất cứ người nào của cơ quan Tỉnh ủy đều có thể tới sử dụng, nhưng trên thực tế, ai dám? Cho nên, hành lang văn phòng của Tiếu Tác Niên cực kỳ u tĩnh, gần như không có bất kỳ tiếng vang gì.

An Tại Đào đi lên cầu thang, trước khi sắp bước vào hành lang bên này, hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh. Nói thật, trong lòng hắn hơi khẩn trương. Trước đó không xa, chính là một cánh cửa tượng trưng cho quyền lực cao nhất của tỉnh Đông Sơn, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều chưa từng tiếp xúc với lãnh đạo lớn tới như vậy, trong lòng khó tránh khỏi hơi câu nệ.

Thật ra không cần nói một Bí thư Đảng ủy thị trấn trẻ tuổi như hắn, ngay cả Bí thư Thành ủy các nơi, Giám đốc Sở, thậm chí là một số Phó Chủ tịch tỉnh xếp hạng gần cuối không có tiến vào ủy viên thường vụ, tiến vào gian phòng này cũng rất kính cẩn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đây là lực uy hiếp và lực bức xạ cực lớn của quyền lực. Nếu quyền lực không có ma lực lớn như vậy, từ xưa đến này, đám người làm quan sao phải "Người trước ngã xuống, người sau tiến lên", vì thăng quan, vì đạt được quyền lực lớn hơn nữa mà "Phấn đấu không ngừng"?

An Tại Đào chậm rãi đi về phía trước, hô hấp cũng hơi dồn dập. Nhưng đi vào bước rồi, hắn cũng chậm rãi điều chỉnh bình tĩnh lại. Trương Hiểu Minh đứng trước cửa văn phòng Tiếu Tác Niên, thấy An Tại Đào đi tới, vừa vẫy vẫy tay với hắn, vừa đẩy cửa nói một câu:

- Bí thư Tiếu, đồng chí An Tại Đào đến rồi.

Bên trong truyền ra một giọng nam trầm thấp:

- Để cậu ta vào!

An Tại Đào bước nhanh vài bước, trước tiên bắt tay với Trương Hiểu Minh, sau đó lấy lại bình tĩnh chậm rãi đi vào.

Văn phòng của Tiếu Tác Niên rất lớn rất rộng rãi, trong ngoài hai bộ phận, bên trong cách một cánh cửa nhỏ trang hoàng cực kỳ tinh mỹ, hiển nhiên là một gian phòng nghỉ. Mà gian ngoài, sàn nhà đá cẩm thạch, một bàn làm việc xa hoa rộng thùng thình, hai mặt là ghế sô pha da thật, bên trái phía trước bàn làm việc có một bể cá sinh thái, bên phải có một chậu cây phát tài xanh biếc.

Một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi mặt chữ điền hai mắt sáng ngời có thần ngồi sau bàn làm việc, trên người mặc một chiếc áo trắng, dáng người hơi béo, trên mặt lộ vẻ bình thản và uy nghiêm nhàn nhạt. An Tại Đào hiểu được, đây là Bí thưu Tỉnh ủy Đông Sơn Tiếu Tác Niên.

Hắn vội vàng đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười kính cẩn vừa phải, cất cao giọng nói:

- Bí thư Tiếu!

Tiếu Tác Niên cười ha ha, khoát tay áo:

- Đồng chí Tiểu An à? Tới, ngồi xuống nói chuyện!

Tuy rằng trên mặt Tiếu Tác Niên lộ ra nụ cười ôn hòa nhàn nhạt, nhưng trong lòng An Tại Đào cũng hiểu được, đây chẳng qua là một loại biểu hiện giả dối. Đằng sau nụ cười ôn hòa này, cũng không biết ẩn giấu bao nhiêu uy nghiêm quyền lực. Hắn kính cẩn mà gật đầu, chậm rãi đi qua ngồi trên sô pha phía bên phải, thân mình hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng Tiếu Tác Niên.

Nhưng hắn đột nhiên phát hiện một ánh mắt hoặc nhiệt liệ hoặc phức tạp hoặc là kinh ngác truyền qua từ phía đối diện, đang đánh giá mình từ trên xuống dưới. Lúc này hắn mới phát hiện, hóa ra không ngờ phía đối diện còn có hai người ngồi, một ông lão tinh thần trong sáng mà quắc thước, một người đàn ông trung niên đeo kính nghiên cứu, trong tay còn cầm một cái túi.

Vừa rồi bởi vì nhìn không chớp mắt không chú ý tới. Phải biết rằng, trước mặt lãnh đạo lớn thế này, kiêng kị nhất chính là ánh mắt lay động hết nhìn đông tới ngó tây chung quanh, ánh mắt cần phải nhìn kỹ lãnh đạo phía trước ---- nếu không, sẽ khiến lãnh đạo sinh ra ấn tượng cực kỳ không tốt.

- Đồng chí Tiểu An, gần đây tôi xem báo chí và TV… Anh chuẩn bị tổ chức toàn bộ cán bộ quần chúng thị trấn góp vốn sửa đường sao?

An Tại Đào đang chờ Tiếu Tác Niên nói ra ý gọi hắn tiến tới, nhưng Tiếu Tác Niên lại tùy ý hỏi một câu.

- Đúng vậy, Bí thư Tiếu, tài chính ở huyện eo hẹp, chúng tôi cũng thử tranh thủ một chút tài chính đặc biệt giúp đỡ giao thông người nghèo của Sở Giao thông tỉnh, nhưng hòa thượng nhiều cháo ít, lãnh đạo Sở cũng rất khó xử… Cho nên, chính quyền Đảng ủy thị trấn chúng tôi quyết định, không đợi dựa dẫm, tự mình góp vốn sửa đường ---- cán bộ quần chúng thị rấn góp một chút, nhà đầu tư góp một chút, huyện lại trợ cấp một chút, trên cơ bản là đủ rồi.

An Tại Đào cúi đầu trả lời.

Trên mặt Tiếu Tác Niên lộ ra nụ cười, ánh mắt trong sáng vô tình đánh giá hắn. Ông biết cái tên An Tại Đào này, khi An Tại Đào còn làm phóng viên viết bài báo về cầu vượt Tân Hải kia. Sau đó, trong cuộc họp nghiên cứu và thảo luận Ban huấn luyện cán bộ dự bị của Ban Tổ chức Trung ương, An Tại Đào đưa ra quan điểm nợ xoay vần cổ phần ngoài dự đoán của mọi người, một hòn đá kinh động ngàn lớp sóng. Rất nhiều lãnh đạo ở tỉnh đều nhớ kỹ cái tên An Tại Đào này, cảm thấy người trẻ tuổi này rất có trình độ, Tiếu Tác Niên tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Mà trước đó không lâu, bộ phận truyền thông Trung ương và trong tỉnh đưa tin rất nhiều đối với Bí thư Tiểu An của thị trấn Tư Hà và vấn đề sửa đường của thị trấn Tư Hà,, lại một lần nữa làm sâu sắc trái tim hiếu kỳ của Tiếu Tác Niên đối với An Tại Đào. Nhưng tò mò thì tò mò, làm một Bí thư Tỉnh ủy quyền thế hiển hách, ông ta cũng không thể vì long hiếu kỳ mà tự mình gọi một Bí thư Đảng ủy thị trấn nho nhỏ đến.

Chuyện hôm nay, đương nhiên là có nguyên nhân khác.

- Được, tốt lắm. Ừ, hiện tại chúng ta cần cán bộ trẻ tuổi đồng ý dốc lòng làm việc vì dân chúng giống như đồng chí Tiểu An…

Tiếu Tác Niên khen vài câu, liền thay đổi, đồng thời cũng đứng dậy:

- Tới, đồng chí Tiểu An, tôi giới thiệu với cậu, vị này chính là Tam thúc của tôi, Tiếu Kim Phong Tiếu Lão thương nhân Hoa kiều nổi tiếng yêu nước.

An Tại Đào cũng vội vàng đứng dậy, đột nhiên nghe thấy cái tên Tiếu Kim Phong này, lòng hắn run mạnh. Làm một người tái sinh, hắn sao có thể không biết cái tên Tiếu Kim Phong này. Đây là thương nhân lớn, nhà báo và nhà từ thiện nổi danh lẫy lừng Nam Dương, người này gia sản hàng tỉ, không chỉ có được đường vận chuyển hàng hải, công nghiệp cao su và mấy chục xí nghiệp lớn các loại lĩnh vực, còn khởi đầu Tập đoàn báo series Hải Tinh, có lực ảnh hưởng không gì sánh kịp trong lĩnh vực báo chí ở các nước Nam Dương, được xưng là Người anh lớn của nghề báo

Ông bắt đầu đầu tư một khoản lớn dựng lên sự nghiệp từ thiện và giáo dục ngay tại trong nước vào những năm cuối của thập kỷ 90,nghe nói trong sáu năm ngắn ngủn 2000-2006, ông và Tập đoàn Tiếu Thị Nam Dương của ông, quyên tiền xây dựng các loại tiểu học Hy Vọng, sân vận động Hy Vọng, nhà văn hóa Hy Vọng và hàng trăm ngôi nhà Hy Vọng.

Tiếu Kim Phong sinh ra ở Nam Dương, nguyên quán là Mân Nam trong nước. Mà Tiếu Tác Niên Bí thư Tiếu này cũng là người Mân Nam, như vậy nói rõ hai người này có chút quan hệ họ hàng.

Thấy thần sắc An Tại Đào hơi khiếp sợ, Tiếu Kim Phong đã chậm rãi vươn tay tới, cười ha ha:

- Bí thư Tiểu An, tốt lắm. Đây là lần thứ hai tôi tới đại lục, tôi ở Yên kinh thấy được bài viết về cậu và thị trấn Tư Hà các cậu, tôi rất cảm động… Cho nên, tôi liền chạy tới Đông Sơn, xin Bí thư Tiếu tìm được cậu, tôi quyết định quyên giúp thị trấn Tư Hà các cậu sửa đường và tiến hành xây dựng cơ bản, công việc cụ thể, đây là tiên sinh Hoàng Á Long trợ lý riêng của tôi, cậu có thể thương lượng cụ thẻ với anh ta.

Tay ông cụ này rất có lực, ông nắm chặt tay An Tại Đào, trong mắt phát ra sắc thái và ý tứ hàm súc nào đó, lại khiến An Tại Đào hơi mê hoặc trong lòng: Trong đó, dường như cũng bao hàm một thứ gì đó khác biệt.

Nhưng hiện giờ hắn cũng không để ý tới điều này, đột nhiên nghe được Tiếu Kim Phong nguyện ý quyên tiền giúp đỡ thị trấn Tư Hà sửa đường, trong lòng hắn lập tức hứng thú phấn khởi, đây thật đúng là niềm vui bất ngờ! Bản thân mình tổ chức dư luận lăng xê, không khiến cho ban ngành có liên quan coi trọng, trái lại đưa tới một kiều bào yêu nước có thực lực hùng hậu!

Hắn tươi cười nắm chặt tay Tiếu Kim Phong, liên tục nói lời cảm tạ:

- Cảm ơn Tiếu Lão, cảm ơn Tiếu Lão, tôi đại biểu 20.000 quần chúng thị trấn chúng tôi cảm tạ Tiếu Lão trượng nghĩa giúp đỡ!

Nụ cười khóe miệng Tiếu Kim Phong ngày càng đậm, ông quay đầu lại nhìn lướt qua Tiếu Tác Niên, gật đầu với An Tại Đào:

- Tuy rằng những Hoa kiều chúng tôi đang ở nước ngoài, nhưng chúng tôi thủy chung đều là con cháu Viêm Hoàng, luôn hy vọng có thể làm chút gì đó có tổ quốc. Càng về già, loại tâm tình này của chúng tôi càng bức thiết! Cho nên, lúc này đây tôi về nước, không chỉ tìm thân thích, còn muốn thật sự làm chút chuyện cho nhân dân tổ quốc.

- Bí thư Tiểu An là một người trẻ tuổi rất khá, cậu đồng ý phó hết tâm huyết sửa đường cho một thị trấn nghèo, điều này đả động tôi rất sâu sắc! Hiện tại không có mấy người trẻ tuổi đồng ý đứng ra làm việc vì dân chúng ở khe núi nghèo… Trong nước có cán bộ giống như cậu, cũng là phúc khí của dân chúng. Chẳng qua, hai ngày này tôi cũng biết được một số tình huống của cậu từ chỗ Bí thư Tiếu, cũng từng có vinh dự được đọc qua tất cả những bài báo cậu viết, tôi rất tán thưởng đối với tài hoa và tư tưởng của cậu. Tôi cảm thấy, cậu không thích hợp quan trường, cần phải trở lại bước đi đầu tiên, tiếp tục làm truyền thông ---- như vậy, tôi có 8 nhà báo chí ở hải ngoại, trong tay cũng không có quá nhiều nhân tài tới quản lý… Đồng chí Tiểu An có chịu từ quan đi hải ngoại giúp tôi xử lý chuyện tình Tập đoàn báo của tôi hay không? Tôi có thể cho cậu lương một năm 500.000, ha ha, là đô la Mỹ không phải nhân dân tệ! Không biết đồng chí Tiểu An có nguyện ý hay không?

Tiếu Tác Niên cũng ở bên cạnh cười ha ha:

- Đồng chí Tiểu An, tuy rằng cậu là cán bộ dự bị tỉnh chúng ta đang bồi dưỡng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể thật sự suy xét một chút đề nghị của Tiếu Lão. Dù sao, làm cái gì cũng đều cống hiến vì xã hội thôi!

An Tại Đào nao nao, hắn thật không ngờ Tiêu Kim Phong này cảm thấy hứng thú đối với mình như vậy. Cổ quái chính là, chỉ dựa vào mấy bài báo và hiểu biết đơn giản, ông ta không tiếc đưa ra lương cao mời hắn, điều này dường như cũng không đơn giản giống như lời ông ta nói.

Nếu là kiếp trước, hắn có thể sẽ đáp ứng, bởi vì dù sao hắn vẫn thích và nhiệt tình yêu thương nghề truyền thông, nhưng hiện tại, hắn lại không có bất cứ do dự gì. Hắn đã đặt ra mục tiêu và phương hướng cuộc đời mình, hắn là một người kiên trì niềm tin, nếu mở đầu sẽ không chùn bước mà đi tiếp, tuyệt đối sẽ không bỏ dở nửa chừng. Đây không phải tính cách của hắn.

Về phần lương cao 500.000 đô la Mỹ, đối với người bên ngoài mà nói đây là một khoản lớn, có lực hấp dẫn tương đối, nhưng đối với An Tại Đào người tái sinh xem khắp tang thương đời người và hồng trần cuồn cuộn mà nói, tiền có nhiều cũng chỉ là thay đổi một vài chữ, cũng không khác nhau về bản chất. Nếu cần tiền, hắn sẽ lợi dụng suy nghĩ và ưu thế tin tức siêu việt của mình dễ dàng kiếm được, không cần phải ăn nhờ ở đậu đi làm công cho người ta.

Cho nên An Tại Đào chỉ hơi tạm dừng một chút, liền lập tức nhẹ nhàng xin miễn lời câu dẫn của Tiếu Kim Phong:

- Cảm ơn Tiếu Lão thưởng thức, nhưng tôi trẻ tuổi học nông thật sự không đảm nhiệm nổi trọng trách, tôi vẫn nguyện ý ở lại trong nước, đi con đường thực tế mà làm một số chuyện, cảm ơn Tiếu Lão, thật sự có lỗi!

Tiếu Kim Phong và Tiếu Tác Niên liếc nhìn nhau một cái, lập tức liền mỉm cười:

- Quả nhiên là một người trẻ tuổi có niềm tin có kiên trì, được được, Bí thư Tiểu An không muốn gia nhập liên minh, là tổn thất của Tập đoàn báo nghiệp Tiếu thị chúng tôi… ồ một khi đã như vậy, tôi cũng sẽ không bắt buộc, như vậy đi, hiện giờ đã gần giữa trưa, vậy do tôi làm ông chủ, mời Bí thư Tiếu và Bí thư Tiểu An ăn bữa cơm rau dưa, thuận tiện, cậu cũng có thể nói chuyện tình quyên góp xây dựng đường cái với tiên sinh Hoàng trợ lý của tôi.

An Tại Đào liếc đồng hồ thạch anh trên tường trong văn phòng của Tiếu Tác Niên một cái, thấy đã hơn 10h sáng, không khỏi hơi sốt ruột. Nhưng, Tiếu Kim Phong này không chỉ muốn làm thần tài quyên tiền xây dựng đường cho thị trấn Tư Hà, còn là bề trên đồng tông của Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên, lại là Hoa kiều yêu nước, ông ta chủ động đề xuất muốn cùng ăn bữa cơm rau dưa, bản thân mình dường như thật sự không thể cự tuyệt.

Nhưng Lý Vân Thu bên kia…

Trong lòng có việc, trên mặt hắn liền khó tránh khỏi mang vài phần khó xử và lo lắng. Tiếu Kim Phong luôn cẩn thận quan sát hắn cười ha ha:

- Dường như Bí thư Tiểu An có việc? Nếu thật sự có việc mà nói, chúng ta liền để hôm nào đi! Dù sao tôi còn muốn ở lại Đông Sơn vài ngày, hôm nào rút thời gian, tôi cũng đi tới chỗ các cậu xem!

An Tại Đào cười thật có lỗi:

- Bí thư Tiếu, Tiếu Lão, thật sự là ngượng ngùng. Bí thư Thành ủy của chúng tôi hiện giờ đang làm công tác khảo sát nông thôn tại thị trấn chúng tôi… Còn muốn nghe công tác báo cáo của tôi, trong huyện yêu cầu tôi hiện giờ phải lập tức trở về, hôm nào, tôi mời Tiếu Lão ăn cơm, ngài xem như vậy có được không?

Tiếu Kim Phong cười ha ha, liếc Tiếu Tác Niên một cái:

- Bí thư Tiếu này, xem ra là chúng ta khiến Bí thư Tiểu An khó xử ---- không được rồi, anh làm Bí thư Tỉnh ủy, cũng nên nói chuyện thay Bí thư Tiểu An, tránh cho Bí thư Tiểu An khó khăn trước mặt lãnh đạo!

Tuy rằng Tiếu Kim Phong là Hoa kiều, nhưng vẫn hiểu một chút đối với quy củ quan trường trong nước, ông ta nghe xong lời An Tại Đào nói, lập tức liền rõ ràng sự khó xử của hắn: Bí thư Thành ủy tới trấn khảo sát, làm Bí thư Đảng ủy thị trấn, hắn không ở hiện trường đi cùng, đây là kiêng kị và bất kính rất lớn. Nếu thật sự đi công tác bên ngoài thì thôi, nhưng vấn đề là lần này Bí thư Thành ủy gọi An Tại Đào, lại không thể công khai.

Tiếu Tác Niên khẽ mỉm cười:

- Ồ, ha ha, nếu như vậy, đồng chí Tiểu An vẫn nên nhanh chóng trở về đi…

Tiếu Tác Niên cũng không nói sẽ nói chuyện với Lý Vân Thu, An Tại Đào biết, ông ta căn bản không có khả năng nói chuyện này. Bí thư Tỉnh ủy muốn nói chuyện, cũng không phải tùy tiện gọi là được.

An Tại Đào kính cẩn mà để Tiếu Tác Niên dẫn ra cửa, đi ra cửa vừa lúc gặp Trương Hiểu Minh. Trương Hiểu Minh kéo hắn vào văn phòng của gã rất thân thiết, cùng hắn hàn huyên một hồi. Tiếu Tác Niên tìm An Tại Đào làm gì, Trương Hiểu Minh cũng không rõ lắm. Nhưng có thể được Bí thư Tỉnh ủy chỉ tên chủ động muốn gặp, làm một thư ký đi theo Tiếu Tác Niên nhiều năm, Trương Hiểu Minh tự nhiên hiểu được dường như Bí thư Tiểu An trước mặt này rất không đơn giản.

Thấy An Tại Đào vội vã muốn đi, Trương Hiểu Minh cười cười:

- Như thế nào, Bí thư Tiểu An vội vã muốn đi sao? Chúng ta lần đầu gặp mặt, tôi còn chuẫn bị ăn một bữa cơm trưa với cậu đó!

- Thật sự có lỗi, Thư ký Trương, Bí thư Lý của thành phố chúng tôi đang khảo sát tại thị trấn chúng tôi, hiện giờ tôi chạy về đã hơi muộn…

An Tại Đào cố ý thở dài.

Trương Hiểu Minh sửng sốt, chợt cười nói:

- Được, tôi hiểu được ---- được rồi, chuyện này cậu không cần quan tâm, toi nghĩ biện pháp nói chuyện với Bí thư Lý là được rồi!

Trương Hiểu Minh đây là cố ý thể hiện thiện ý, An Tại Đào làm sao có thể nhìn không ra. Hắn vội vàng bắt lấy tay Trương Hiểu Minh, liên tục nói lời cảm ơn, Trương Hiểu Minh cười ha ha:

- Bí thư Tiểu An khách khí…

An Tại Đào đi rồi, Tiếu Tác Niên nhìn Tiếu Kim Phong thật sâu, cười nói:

- Tam Bá Thúc, ngài đây là thử hay là thật lòng…

Ánh mắt phức tạp của Tiếu Kim Phong quét ra ngoài cửa sổ, ánh hồng trên gương mặt trong sáng trở thành hư không, thần sắc hơi cô đơn. Thật lâu sau, ông ta mới thở dài một tiếng:

- Thật lòng cũng tốt, thử cũng thế, người ta đều chướng mắt… Tiếu gia chúng ta thân ở hải ngoại dốc sức làm hơn trăm năm, tài sản riêng hàng tỉ, nhưng nào có thể đoán được ông trời không cho người như nguyện… Người khác đều nói tôi phú giáp Nam Dương, có mấy người biết khổ sở trong lòng tôi? Già rồi già rồi, trước mặt không người hầu hạ sau lưng không người hỏi thăm, đành phải liều mạng cái thân già, trở lại trong nước làm chút việc thiện, đều rải số tài sản ngàn tỷ này tại cố thổ thôi!

- Bí thư Tiếu, tương lai sau khi tôi chết trở về cố thổ, hy vọng anh có thể giúp tôi tìm một nghĩa địa dung thân, để tôi trở lại cố hương!

Tiếu Kim Phong lại thở dài.

Đối với họ hàng xa trên gia phổ ở hải ngoại năm trước mới tìm trở về này, Tiếu Tác Niên cũng âm thầm than thở. Đời người vô thường, mặc dù Tiếu Kim Phong phú giáp Nam Dương, nhưng hiện giờ lại lưu lạc đến hoàn cảnh bi thảm không người thân dưỡng lão chăm sóc trước lúc lâm chung. Con ông ta chết trong tai nạn xe cộ 8 năm trước, mà con gái ông lại chết ở một tai nạn máy bay ở nước Anh bốn năm trước. Một trai một gái, một chết đất vàng, một lâm nạn không trung, ngắn ngủn vài năm, con cái lần lượt tạ thế, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, như nào không khiến người ta cảm thán ngàn vạn lần!

Bạn già ông ta bi thương quá độ, cũng qua đời năm trước. Vì để có người kế thừa gia nghiệp, ông lại tái giá với một kiều thê trẻ tuổi, tiếc rằng thể lực ông lão yếu lực bất tòng tâm, sinh con trai tiếp trở thành giấc mộng. Gần đây đã hơn một năm, ông lại nản lòng thoái chí, cũng không còn cân nhắc chuyện sinh con. Vì thế, liền sinh ra ý niệm về nước tìm thân trong đầu.

Đối với việc Tiếu Kim Phong về nước tìm thân, Tiếu gia Mân Nam lập tức chấn động rất lớn. Rất nhiều họ hàng gần Tiếu gia, đều nói ra muốn cho Tiếu Kim Phong một đứa con làm kẻ thừa tự, nhưng đều bị Tiếu Kim Phong nhất nhất xin miễn. Ông thương hải chìm nổi hơn mười năm, kết giao thương giới và chính giới Nam Dương, sao có thể không biết ý đồ của họ hàng xa chẳng qua là gia tài của mình.

Mà cho dù kiều thê xa tận Nam Dương của mình, cũng không lúc nào không chờ đợi ông nhanh chóng chết đi, chân chính tiếp thu tập đoàn Tiếu Thị. Nghĩ tới điều này, Tiếu Kim Phong gần như mất hết can đảm, sinh ra ý niệm tiêu hết gia tài tạo phúc cố thổ trong đầu. Cho nên, lần thứ hai ông trở lại nước, chuẩn bị khảo sát vài hạng mục trong nước, làm sự nghiệp từ thiện.





Tiếu Tác Niên tự mình đưa Tiếu Kim Phong xuống lầu, nhìn Tiếu Kim Phong lên xe rời đi, Tiếu Tác Niên cũng than thở tại chỗ. Ông thân ở địa vị cao, tương lai còn có hi vọng lại thăng một chức tiến vào Trung ương, trong lòng cán bộ lãnh đạo tầng thứ như ông phần lớn là nghĩ tới chính trị và quyền lực, đối với tiền tài đã sớm phai nhạt rất nhiều, cho nên ông cũng không có trái tim mơ ước đối với tài sản của Tiếu Kim Phong, có chỉ là thở dài và cảm thán đối với mưa gió cuộc đời.





Lý Vân Thu dẫn theo một đám cán bộ thị trấn đến quán cơm duy nhất trong trấn. Ngay khi Chủ tịch thị trấn Tư Hà Tiêu Hoàng vừa ngồi vào vị trí, bà nhận được một cú điện thoại. Nghe xong, sắc mặt của Lý Vân Thu càng khó coi. Nhưng cũng không nói gì thêm. Tuy nhiên vẻ mặt của bà khiến mọi người ăn cơm cũng mất hứng. Tiêu Hoàng vốn chuẩn bị rượu, nhưng Lý Vân Thu lại vung tay lên hống hách mà kêu người dọn hết rượu trên bàn đi.

Ăn qua loa chút cơm, Lý Vân Thu cũng không có hứng thú đi thăm hỏi nông hộ, ở trên phòng họp của thị trấn nghe Tiêu Hoàng báo cáo, sau đó mang mọi người quay trở về huyện. Trong lúc nói chuyện, bà liên tục cắt lời Tiêu Hoàng:

- Hạn chế những lời khách sáo vô nghĩa, tập trung vào những điểm thực tế.

Sau khi nghe báo cáo xong, cũng chỉ mới hơn 2g. Cho đến khi Lý Vân Thu đi, ATĐ vẫn chưa về, điều này làm cho Tôn Cốc và mấy lãnh đạo huyện rất khó xử. Mà Lý Vân Thu không cần nói, sắc mặt âm trầm như nước của bà khiến cho Thư ký Mã Minh Lượng cũng phát run trong lòng.

Trước khi lên xe, Lý Vân Thu hừ lạnh một tiếng:

- Tiêu Chủ tịch thị trấn. lập tức gọi điện thoại cho đồng chí ATĐ, nói tối nay tôi sẽ ở lại huyện. Đêm nay tôi phải thay mặt Thành ủy tìm anh ta nói chuyện bằng được.

Lý Vân Thu vung tay lên, hất cao mặt mà đi. Trước khi Tôn Cốc lên xe cũng căm giận nói:

- Tiêu Hoàng, khẩn trương nhắc Tiểu An đến nhận lỗi với Lý Bí thư. Anh cho tôi hỏi, rốt cuộc anh ta còn có cái gọi là nguyên tắc tổ chức kỷ luật không?

Tiêu Hoàng liên tục gật đầu.

Nhìn theo đám lãnh đạo lên ô tô rời khỏi, vẻ kinh sợ trên mặt Tiêu Hoàng dần dần biến mất, thay vào đó giống như là mừng thầm và hưng phấn. Y quay đầu lại nhìn Trương Khuê, Tôn Hiểu Linh, Lương Mậu Tài, lão Lộ và mấy cán bộ trung tầng của thị trấn, khóe miệng co giật, khoát tay áo mạnh mẽ:

- Đừng đó mà làm gì, trở về lo việc đi. Lão Lộ, anh lập tức gọi điện thoại cho Bí thư Tiểu An, truyền đạt chỉ thị của Lý Bí thư và Tôn Bí thư.

Tiêu Hoàng vừa thốt ra mấy chữ Bí thư Tiểu An, Tôn Hiểu Linh đã giật nảy mình, nhưng cũng không nói gì cả. Lão Lộ trong lòng cũng thầm hỏi: Chẳng lẽ thị trấn Tư Hà lại có biến thiên. Vị tân quý nhân này chẳng lẽ cứ vậy rồi xong đời. Ai, thật sự là người trẻ tuổi a, ngoài miệng còn lông sữa, làm việc không nhìn trước ngó sau. Cho dù anh có việc lớn đến đâu cũng không thể chậm trễ hầu hạ lãnh đạo. Lý Bí thư uy quyền, hống hách, lại còn Tôn Bí thư huyện ủy, chỉ sợ Bí thư Tiểu An lúc này lành ít dữ nhiều.

Làm Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, Lý Vân Thu muốn động đến một Bí thư Đảng ủy thị trấn, có thể nói là dễ như nhấc một ngón tay lêm. Ai cũng thấy ATĐ hôm nay đã khiến con cọp cái này tức giận, Bí thư Tiểu An không biết có đủ sức gánh hậu quả không?

Đương nhiên, đây cũng không phải là suy nghĩ của riêng lão Lộ, mà của rấy nhiều cán bộ nhân viên của thị trấn. Mọi người nhìn Tiêu Hoàng mấy ngày nay cảm xúc trầm thấp, đang ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trụ sở chính quyền, trong lòng liền âm thầm bàn tính.

Mấy ngày nay, dù cố ý hay không cố ý bọn họ cũng đã có ý định hướng về về ATĐ, giờ lại cân nhắc có nên đổi hướng gió, nói thế chứ, một khị Tiêu Hoàng cầm quyền, bọn họ sẽ chịu không nổi.

- Tiêu Chủ tịch thị trấn…

- Chủ tịch thị trấn ngài chậm một chút…

Chợt có mấy người chạy theo, đi sau mông Tiêu Hoàng. Lương Mậu Tài nhíu mày, chà chân, cũng không biết trong lòng có hối hận hay không?

Tiểu Lộ liếc nhìn đám người chạy theo phía sau Tiêu Hoàng, khinh miệt than thở:

- Một đám xu nịnh!

Lão Lộ quay đầu lại trừng mắt nhìn Tiểu Lộ, định nói gì, lại thấy Trương Tịnh Tịnh cười hì hì, đi đến bên cạnh Tiểu Lộ nói:

- Tiểu Lộ, đừng để ý đến bọn họ. Bí thư An trở về, bọn họ lại trung thành thôi.

Trương Tịnh Tịnh nói xong nhìn theo bóng dáng Tiêu Hoàng đang đi khuất sau cổng cơ quan, hạ giọng nói:

- Bí thư Tiểu An của chúng là là cán bộ hậu bị của Ban tổ chức Trung ương, do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy trực tiếp quản lý, là cán bộ tỉnh, không cần nói đến Tôn Cốc, ngay cả Lý Bí thư chỉ sợ muốn đụng đến Bí thư Tiểu An cũng rất khó.