Quan Thanh

Chương 165: Trúc Tử yêu sớm?




Chức vị cũng không dễ dàng gì. An Tại Đào cười thầm trong lòng, cùng cấp dưới "đấu trí so dũng khí" cũng là một loại lạc thú trong kiếp sống quan trường.

Trước bữa cơm trưa, An Tại Đào đang muốn gọi cho Phó tổng biên tập báo chiều Đông Sơn Dịch Thần nhưng anh ta đã gọi đến trước. Mặc dù Dịch Thần chủ động gọi điện thoại đến nhưng hắn chỉ nói vài câu chuyện phiếm với Dịch Thần, cũng không đề cập đến vấn đề của bản thân mình.

Hắn đang chờ đợi. Hắn biết, Dịch Thần sẽ không vô duyên vô cớ mà gọi điện thoại cho hắn, khẳng định là đã có chuyện. Sau khi hắn tham gia khóa huấn luyện cán bộ luân phiên của Ban tổ chức Trung ương thì hắn không còn liên lạc với Dịch Thần nữa. Lần này là do Dịch Thần chủ động liên lạc với hắn.

Kỳ thật thì không phải bây giờ hắn mới không liên lạc với Dịch Thần, mà từ lúc hắn rời khỏi ngành truyền thông, rất ít khi có thời gian liên lạc với Dịch Thần.

Quả nhiên, Dịch Thần trong điện thoại nói chuyện tào lao với hắn một hồi, cuối cùng không kìm nổi cười ha hả:

- Cậu em, anh có chuyện cần nhờ cậu, không biết là cậu có chịu giúp anh hay không?

- Ồ, Phó tổng biên tập Dịch sao lại khách khí như vậy? Em và anh là anh em với nhau, có gì thì cứ nói thẳng, cứ ấp a ấp úng như vậy. Nói đi, anh cần em giúp chuyện gì? Chỉ cần không phải là giết người phóng hỏa hoặc làm việc trái pháp luật thì An Tại Đào em khẳng định là có xuống địa ngục cũng không dám từ chối.

An Tại Đào khẳng định.

Dịch Thần trong điện thoại cười mắng một câu.

- Xuống địa ngục? Không nghiêm trọng như vậy đâu. Chuyện là như vầy, anh có một người em họ công tác tại trạm truyền thanh tại một trấn ở huyện Quy Ninh. Nghe nói là đài truyền hình huyện đang có ý định mở rộng. Cậu là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, có thể giúp cho em anh vài câu được không? Hây dzà, hai vợ chồng nó một người ở thị trấn, một người ở huyện, thật không dễ dàng gì. Cậu có chịu giúp người anh này hay không?

An Tại Đào trầm ngâm một chút. Chuyện này thì cũng không tính là chuyện đại sự gì. Hắn là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, ra mặt xử lý vấn đề này hẳn là không có gì khó khăn. Hơn nữa, Lưu Ngạn là Trương ban Tuyên giáo, phân công quản lý mảng truyền thông. Gọi điện nói Lưu Ngạn một tiếng, sắp xếp người vào đài truyền hình là chuyện dễ dàng.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn cười to:

- Phó tổng Dịch, không thành vấn đề. Nhưng em chỉ nói là sẽ cố hết sức giúp anh. Nếu không được thì anh cũng đừng trách em nhé.

Dịch Thần vui vẻ nói:

- Cậu đường đường là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, những người ở đài truyền hình làm sao dám không nể mặt cậu chứ? Haha, người anh này sẽ không quên ơn cậu đâu.

- Đúng rồi, Phó tổng Dịch, anh khoan cúp điện thoại. Em vừa lúc cũng có chuyện cần nhờ anh giúp.

An Tại Đào cười nói ra vấn đề của mình.

Dịch Thần nhíu mày, hạ giọng nói:

- Cậu em, với quan hệ của chúng ta thì cũng không nên vòng vo làm gì. Đừng nói một bản thảo, một trăm bản thảo anh cũng có thể sắp xếp cho cậu. Nhưng, cậu cũng đã từng là người của ngành truyền thông, cậu cũng biết, bản thảo của cậu không phải đề cập đến vấn đề bình thường, mà là đề cập đến lãnh đạo tỉnh. Lãnh đạo thì không có sắp xếp phóng viên đi theo để viết bài. Báo chí chúng ta đột nhiên đưa tin như vậy thì sẽ phạm sai lầm.

Dịch Thần lời này không phải là không có căn cứ. Đây chính là một quy tắc ngầm trong giới truyền thông tỉnh. Chỉ cần đề cập đến lãnh đạo cấp Cục trở lên, nếu không có sự cho phép thì giới truyền thông tỉnh không thể tùy tiện đưa tin. Cho dù là đưa tin ngay lúc đó.

An Tại Đào đương nhiên hiểu được điểm này, chỉ có điều hắn có suy nghĩ khác.

- Phó tổng Dịch, anh đừng bận tậm. Em sẽ nói chuyện với Giám đốc sở Lưu về chuyện này. Anh cứ đưa tin giùm em. Vì để miễn đi trách nhiệm của các anh, anh cứ trực tiếp đề tên tác giả là ....

An Tại Đào cười nói.

Dịch Thần ồ lên một tiếng.

- Nếu là trưng cầu ý kiến lãnh đạo thì lại là chuyện khác. Cậu em, cậu cũng đừng lừa dối anh. Nếu chẳng may anh ký phát bản thảo, nhưng ban Tuyên giáo tỉnh ủy lại tìm đến gây phiền toái thì anh chịu trách nhiệm không nổi đâu đấy.

- Em có phải là người tùy tiện nói dối sao?

An Tại Đào khẽ mỉm cười, hỏi lại một câu.

Dịch Thần cười ha hả:

- Được rồi, cậu khẩn trương phái người đến tỉnh tìm tôi. Anh sẽ mau chóng sắp xếp cho cậu.

Nói xong, Dịch Thần liền cúp điện thoại. Y tuy không nói rõ tên tuổi em họ của y nhưng An Tại Đào cũng không lo. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, em họ của y sẽ gọi điện cho An Tại Đào mà thôi.

Nếu là người khác thì An Tại Đào đã không quản nhưng đây lại là Dịch Thần. Mối quan hệ giữa hai người không tồi. Hơn nữa, sau khi An Tại Đào rời khỏi giới truyền thông thì Dịch Thần xem như là người trong giới truyền thông tỉnh còn liên lạc với hắn.

An Tại Đào cúp điện thoại, lẳng lặng ngồi chờ em họ Dịch Thần gọi điện thoại đến. Quả nhiên, chỉ sau năm phút, khi An Tại Đào đếm đến số một trăm thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Là một số lạ.

Khi bắt máy, hắn lên tiếng:

- Xin chào, tôi là An Tại Đào.

Điện thoại đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng:

- Bí thư An, tôi tên là Tào Hiểu Mai, là em họ của Dịch Thần.

An Tại Đào ồ lên một tiếng:

- Phó tổng Dịch vừa mới gọi điện thoại cho tôi. Chuyện của cô tôi đã biết. Tôi sẽ chú ý. Hiện nay cô đang ở xã, thị trấn nào?

- Bí thư An, hiện nay tôi đang công tác tại trạm truyền thông thị trấn Hồng Tháp. Công việc của tôi đã làm phiền đến Bí thư An.

Tào Hiểu Mai trong điện thoại nói lời khách sáo. An Tại Đào nghe xong thì thản nhiên cười nói:

- Không cần khách khí như vậy. Tôi và Dịch Thần là bạn tốt của nhau. Vấn đề công việc của cô tôi sẽ nghĩ biện pháp. Nếu có thể cùng nghề thì tốt hơn.

- Cám ơn Bí thư An, cảm ơn rất nhiều.

An Tại Đào đưa di động ra xa, khi nghe thấy đối phương không có động tĩnh gì thì liền cúp máy.

Vào buổi chiều, Trương Tịnh Tịnh mang theo bản thảo đến tỉnh. An Tại Đào có chút lo lắng nên xuống lầu căn dặn cô hai câu, bảo cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy bản thảo được đăng lên. Thấy Bí thư Tiểu An quan tâm và coi trọng mình, Trương Tịnh Tịnh trong lòng cảm thấy ấm áp. Sự oan ức cô phải chịu do Tôn Cốc đã sớm tan biến. Đột nhiên, cô cảm thấy ở lại thị trấn Tư Hà làm việc là một quyết định không sai. Ở đây không khí trong lành, tâm trạng thoải mái. Chỉ là một địa phương nghèo hẻo lánh một chút thôi, có gì phải sợ chứ.

Cô cười hì hì, khôi phục lại tính tình hoạt bát của mình. Cô nhảy lên xe jeep, không ngờ lại cả gan nói đùa với An Tại Đào một câu:

- Bí thư An, tôi có thể về nhà tắm một chút được không? Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không chậm trễ đâu.

An Tại Đào ngẩn ra, cười nói:

- Cô cứ tự nhiên, nhưng cô nhất định phải đến tòa soạn Đông Sơn trước 9h. Nếu không khi người ta tan ca, cô sẽ không tìm được người đâu.

- Biết rồi!

Trương Tịnh Tịnh từ cửa kính xe nhô đầu ra, vẫy tay với An Tại Đào.

Lão Lộ đứng ở cửa hành lang Đảng ủy xử lý, nhìn thấy An Tại Đào đang đứng dưới lầu nói chuyện với Trương Tịnh Tịnh, mà thái độ Trương Tịnh Tịnh thì lại quá tự nhiên, nên chấn động trong lòng. Chẳng lẽ Bí thư Tiểu An nhìn trúng cô gái này sao? Ừ, nhất định là như vậy. Cô bé kia thật ra cũng khá thích người thanh niên này. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Đột nhiên, ông ta quay đầu nhìn lại, thấy con trai Tiểu Lộ của mình đang nhìn Trương Tịnh Tịnh vẫy tay với An Tại Đào nên không khỏi nhíu mày, trách mắng:

- Đừng nhìn nữa, mau trở về chỉnh sửa tài liệu đi. Bí thư An là cao thủ về chữ nghĩa. Tài liệu của con không tốt thì cẩn thận cậu ta sẽ trách mắng con đấy.

Tiểu Lộ cũng không nói gì, chỉ cúi đầu bước vào văn phòng.

An Tại Đào chậm rãi bước về ký túc xá. Từ cầu thang lầu một lên lầu hai, hắn nhận được một cuộc điện thoại khiến cho hắn phải hết hồn. Là điện thoại do Lưu Ngạn gọi đến.

Trong điện thoại, giọng nói của Lưu Ngạn rất dồn dập:

- An Tại Đào, anh trở về nhanh nhé. Em có chuyện cần thương lượng với anh.

- Chuyện gì vậy? Hiện nay công việc của anh bề bộn quá, nhất thời không thể thoát thân được. Không thể nói trong điện thoại sao?

An Tại Đào nhỏ giọng nói.

- Không được, tuyệt đối không được.

Lưu Ngạn nói chắc như đinh đóng cột.

- Anh phải lập tức trở về ngay.

- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

An Tại Đào nghe giọng của Lưu Ngạn trịnh trọng nên trong lòng cũng cảm thấy chấn động.

- Em chờ anh, anh lập tức quay về văn phòng ngay.

An Tại Đào vội vàng chạy đến văn phòng, hạ giọng nói:

- Lưu Ngạn, em nói mau đi!

Lưu Ngạn thở phào một cái:

- Anh không nên gấp gáp, là chuyện của Trúc Tử. Gần đây em phát hiện Trúc Tử có chút không bình thường. Buổi chiều tan học về rất khuya. Lúc đầu em cũng không để ý, còn tưởng rằng do ở lại trường học thêm. Nhưng ngày hôm qua, sau khi tan tầm vào buổi chiều, em lái xe đi chợ mua đồ ăn, đến nửa đường thì phát hiện cô ấy cùng với một nam sinh đang đi vào rạp chiếu phim. Anh nói xem có phải cô bé yêu sớm hay không? Mới chỉ lớp 11, nếu như yêu sớm thì không phải là ảnh hưởng đến việc học tập sao?

An Tại Đào thở phào nhẹ nhõm

- Lưu Ngạn à, chỉ là đi xem phim với bạn học thôi, cũng không nhất định là yêu sớm đâu. Anh còn tưởng rằng có việc gì quan trọng, làm anh nhảy dựng lên.

Thấy An Tại Đào không để ý trong lòng, Lưu Ngạn liền nóng nảy:

- Anh còn bảo là đừng lo? Thôi đi, rất xin lỗi, vừa rồi em không kìm nổi đọc lén nhật ký của Trúc Tử. Cô ấy trong nhật ký viết là có thích một người. Đây không phải yêu sớm thì là gì?

- Ôi, Lưu Ngạn, sao em lại đọc lén nhật ký của Trúc Tử chứ? Anh bảo em nhanh chóng trả về chỗ cũ đi, đừng để Trúc Tử phát hiện. Tính cách của nó rất quật cường, nếu nó biết thì...

An Tại Đào cười khổ một tiếng.

- Được rồi, anh lập tức trở về ngay. Anh biết em quan tâm Trúc Tử, cũng không cố ý xem lén. Em khẩn trương trả lại chỗ cũ đi, đừng để con bé biết em động vào đồ của nó.

Lưu Ngạn thở dài một tiếng.

- Em trở về nhà sớm, trong lúc thu dọn phòng Trúc Tử thì vô ý phát hiện quyển nhật ký dưới gối. Ừ, anh yên tâm đi, em biết rồi. Khi nào anh trở về thì chúng ta nói chuyện. Em cảm thấy chúng ta cần nói chuyện thẳng thắn với Trúc Tử. Con bé còn nhỏ tuổi, bởi vậy không thể chậm trễ việc học được, lại còn hại bản thân mình. Quan trọng là em sợ con bé bị thiệt mà thôi. Hiện tại, trẻ nhỏ hư hỏng nhiều lắm.

Sau khi cúp điện thoại, An Tại Đào có chút tâm phiền ý loạn, gãi đầu, do dự một chút rồi gọi điện thoại cho lão Lộ, nói là trong nhà có chút việc nên phải trở về.