Quan Thần

Chương 928: Ván thứ nhất: Thất bại




Trần Khiết Văn chủ trì hội nghị, sau khi kết thúc những lời mở màn, liền bắt đầu công bố những vấn đề cần thảo luận trong đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, thứ nhất là thảo luận về việc đề ra danh sách những người làm Cục trưởng cục đất đai, thứ hai biểu quyết về chính sách giúp đỡ mười doanh nghiệp tư nhân của Ủy ban nhân dân. Hai vấn đề, vấn đề thứ nhất còn được, không được xem là một việc quá lớn. Nhưng vấn đề nhân sự từ trước đến nay vẫn được xem rất nặng nề, lại là một chức vụ quan trọng như Cục trưởng cục đất đai, chắc chắn là nơi để Bí thư và Thị trưởng tranh giành.

Hơn nữa đều biết rằng, đây là lần đầu tiên Bí thư Trần và Thị trưởng Hạ tranh giành nhau trên vấn đề nhân sự, thắng bại này chứng tỏ ai có quyền chủ động về nhân sự. Từ trước đến nay nhân sự là vấn đề nhạy cảm của Bí thư, Thị trưởng Hạ cương quyết đề tên Khương Đào, lẽ nào thực sự chắc chắn?

Bình thường nếu Bí thư và Thị trưởng đạt được thỏa hiệp, có thể không cần thông qua Hội nghị thưởng vụ thảo luận. Chỉ cần sau khi công bố, không có ý kiến phản đối của Ủy viên thường vụ quan trọng, về cơ bản Tổ chức cán bộ liền gửi công văn đi. Nhưng cứ nhất quyết đưa ra thảo luận ở Hội nghị thường vụ chứng tỏ một điều, Bí thư và Thị trưởng chưa thống nhất được, đồng thời cũng không có ai chịu nhượng bộ.

Thật ra Hội nghị thường vụ thảo luận cũng giống như những phiếu bầu trong Hội đồng nhân dân, đều đã có nói trước với các Ủy viên thường vụ, sau đó để các Ủy viên thường vụ thiên lệch về lập trường của mình trong lúc biểu quyết. Thực tế với những tình huống thông thường, mặc dù nói Bí thư nắm quyền hành, nhưng cũng phải tôn trọng ý kiến của số đông. Dù sao Hội nghị thường vụ được thiết lập cũng vì ngăn chặn cơ chế Bí thư độc đoán.

Cũng không loại bỏ một phiếu quyền phủ quyết của Bí thư.

Nhưng trên cơ bản với những tình huống thông thường, không có Bí thư nào làm như vậy. Bởi vì nếu tán thành hơn một nữa mà làm ra một phiếu phủ quyết, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng rất xấu đối với các lãnh đạo cấp trên. Một Bí thư không nắm nổi đại cục mà phải dùng đến phiếu phủ quyết, sẽ khiến lãnh đạo tỉnh nghĩ rằng đây chỉ là một đồng chí chỉ biết khinh suất độc đoán mà không biết đoàn kết mọi người.

Trong ấn tượng của những Ủy viên thường vụ đang ngồi đây, Bí thư Trần từ trước đến nay chưa từng đụng đến một phiếu phủ quyết nào. Bí thư Trần rất trọng thanh danh. Nếu nói như vậy, Hội nghị thường vụ hôm nay chỉ thi đấu xem người ủng hộ của bên nào nhiều hơn?

Thị trưởng Hạ nhất định thua!

Còn vấn đề giúp đỡ mười doanh nghiệp tư nhân, càng không có ai xem trọng, nhất là Thường Hào và Hứa Phàm Hoa liếc mắt nhìn nhau, cả hai người đều toát lên thần sắc khinh thường. Rốt cuộc Thị trưởng Hạ trẻ tuổi, kích động, không suy nghĩ, làm ra chính sách giúp đỡ mười doanh nghiệp tư nhân gì đó, quả thật càn quấy mà thôi. Nguyên nhân các doanh nghiệp quốc doanh ở Thiên Trạch không nổi lên được, các vị đang ngồi đây, ngoài Thị trưởng Hạ và Trần Thiên Vũ ra, có ai mà không biết?

Lại giúp đỡ thêm mười doanh nghiệp tư nhân khác nữa, chẳng phải tự mình chặn con đường tài lộc của mình sao, ai ủng hộ mới lạ. Có ai ngốc đến nỗi tiền đến tay mình rồi không kiếm lại để người khác kiếm? Đừng đùa nữa, đừng làm loạn lên nữa, Thị trưởng Hạ, dừng đi thôi, thành phố Thiên Trạch vào đông, việc ít lòng nhàm chán, khi không có việc gì uống một ly rượu, hát một bài, tìm thêm một người phụ nữ, sống những ngày tháng tiêu dao thật tốt biết bao, quan tâm đến phát triển kinh tế gì chứ? Phát triển rồi thì sao nữa, chẳng phải cũng phải làm công tác cải cách cách mạng giống nhau hay sao? Phía trên không có người, phát triển có tốt nữa cũng vô dụng, anh không cần phát triển cũng thăng quan được đấy thôi.

-Những danh sách người ứng cử Cục trưởng cục đất đai sau đây, do đồng chí Từ Hâm xướng tên.

Trần Khiết Văn trực tiếp đưa ra đề tài thảo luận thứ nhất, theo quy định, Từ Hâm sẽ công bố danh sách những người ứng cử, đồng thời nêu ra ý kiến của ban Tổ chức cán bộ để các Ủy viên thường vụ tham khảo, sau khi gã phát biểu, thì chính thức biểu quyết.

Từ Hâm vẫn bộ dạng cũ, cầm tài liệu bắt đầu đọc:

-Ban Tổ chức cán bộ thông qua lắng nghe ý kiến quần chúng, cẩn thận kiểm tra, đề tên Phó cục trưởng Cục đất đai Vương Cảnh Lược, Phó cục trưởng Khương Đào làm người ứng cử cho vị trí Cục trưởng cục đất đai. Đồng chí Vương Cảnh Lược điềm đạm, chín chắn, kinh nghiệm công tác phong phú, có tính nguyên tắc, đảm nhiệm chức Phó cục trưởng cục đất đai đã nhiều năm, cần cù cẩn thận, được mọi người khen ngợi. Hơn nữa đồng chí hết mình vì việc công, yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, là một cán bộ tốt, Đảng viên tốt, đồng chí tốt có thể tin tưởng được.

Đánh giá của Ban tổ chức cán bộ đối với Vương Cảnh Lược không hề thấp, trong lòng mỗi người đều đã có tính toán, Trưởng ban Từ vẫn luôn theo sát Bí thư Trần, ngay bước khởi đầu Thị trưởng Hạ đã rớt sau rồi.

-Năng lực nghiệp vụ của đồng chí Khương Đào rất tốt, trẻ trung khỏe mạnh, tác phong kiên cường. Nhưng so với đồng chí Vương Cảnh Lược, kinh nghiệm không bằng.

Quan hệ giữa Hạ Tưởng và Từ Hâm tiến triển không lớn, cũng không vì sự thân thiết của Trương Vưu với Hạ Tưởng mà thân thiết hơn. Tính phức tạp trên phương diện chính trị không phải chỉ vì một hai bữa cơm hay vì một chuyện có ích lợi mà thay đổi được.

Về cơ bản đã có thể nghe được kết luận của Ban tổ chức cán bộ, có khuynh hướng nghiêng về Vương Cảnh Lược. Từ Hâm cũng có ý tứ, khi phát biểu xong, gật đầu một cái với Trần Khiết Văn, cũng không quên gật một cái với Hạ Tưởng, dường như lập trường không nghiêng về ai.

Hạ Tưởng cũng sớm dự liệu được lập trưởng của Từ Hâm, còn cười với Từ Hâm. Từ Hâm không ngờ Thị trưởng Hạ có đáp lại, khó tránh khỏi hơi bối rối, sau đó lại cảm thấy mình thể hiện hơi quá, liền vội vàng trấn tĩnh.

Người thứ hai lên tiếng là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bì Bất Hưu.

Thảo luận trong Hội nghị thường vụ thông thường không theo một thứ tự nào, chỉ có thời điểm biểu quyết mới có những quy củ đã được quy định sẵn cần phải tuân thủ, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy, còn tùy vào lãnh đạo từng vùng. Trần Khiết Văn thường chú trọng đến những văn bản lớn mà quên đi những tình tiết nhỏ, lúc họp không chú ý nhấn mạnh tính kỷ luật trong tổ chức, vì vậy Bì Bất Hưu không nhẫn nại nổi đành làm người phát biểu thứ hai, cũng cần phải thể hiện quan hệ thân thiết giữa lão và Bí thư Trần:

-Đồng chí Vương Cảnh Lược trước đây tôi đã từng tiếp xúc, ông thành khẩn với người khác, nhiệt tình trong công việc, đối đãi với các đồng chí khác rất nhiệt thành, hơn nữa cũng đã vất vả làm trong cục đất đai mười mấy năm, công lao to lớn. Nếu không phải ông ấy làm Cục trưởng, thì sẽ phụ lòng rất nhiều đồng chí.

-Đúng vậy, đúng vậy, Bí thư Bì nói rất đúng.

Hứa Phàm Hoa liền nhảy vào, đồng thời cũng thể hiện lập trường kiên định của gã. Hơn nữa gã còn cố ý liếc nhìn Dương Kiếm, dường như muốn nói hai đề tài thảo luận hôm nay, đều khó tranh khỏi kết cục thất bại. Đi theo Thị trưởng Hạ, chẳng khác nào lên thuyền của kẻ trộm,

-Vương Cảnh Lược là người phù hợp nhất với vị trí cục trưởng cục đất đai, đánh giá của tôi đối với đồng chí Vương Cảnh Lược chỉ có mấy từ: năng lực mạnh, làm được việc.

Người thứ hai cũng đã có đánh giá cao rồi, tình thế của Khương Đào hoàn toàn không ổn.

Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an Bùi Nhất Phong cười ha hả:

-Không nói nữa, tuyệt đối là lão Vương. Lão Vương là người rất đáng tin cậy, có tính quyết đoán, tôi chỉ đánh giá hai chữ về ông ấy: Gương tốt đấy.

Thường Hào cười nói: Nguồn: http://truyenfull.vn

-Cục trưởng Bùi, "gương tốt đấy" là ba chữ, ông đang chê bai chúng tôi không biết đếm số, hay bản thân ông hồ đồ rồi?

Nụ cười của y rất tùy tiện rất thoải mái, là một loại "trong lúc nói chuyện, không gian trở nên vô nghĩa", rất đắc ý, hiển nhiên đã hoàn toàn nắm vững thắng lợi của hôm nay, hơn nữa còn cho rằng thắng lợi này có được mà không hề mất chút công sức nào,

-Tuy vừa rồi ông đã nói sai con số, nhưng tôi cũng rất tán thành với quan điểm của ông, đồng chí Vương Cảnh Lược quả thật là một gương tốt.

Vương cảnh Lược có được ba phiếu rồi, Khương Đào gần như chỉ làm nền, không người nào đánh giá gì.

-Tôi vẫn ủng hộ đồng chí Khương Đào, ông ấy có tinh thần khai thác hơn.

Trần Thiên Vũ nhẹ nhàng nói một câu, sức lực rõ ràng không đủ, dường như không còn hy vọng gì đối với việc Khương Đào có thể được bổ nhiệm nữa.

Dương Kiếm cũng uể oải nói một câu:

-Ưu thế của Khương Đào lớn hơn một chút, tôi ủng hộ ông ấy.

Sau đó cũng không nói gì thêm, không giống như bình thường chỉ điểm này nọ, bình phẩm vài câu.

Không ít người đã nhìn thấy được, cục diện của Thị trưởng Hạ đã có dấu hiệu tan tác, một Trần Thiên Vũ đi đầu và một người tùy tùng như Dương Kiếm đều không có đủ niềm tin nữa, người khác còn làm sao có thể ủng hộ Khương Đào được?

Tuy nhiên điều khiến nhiều người giật mình là, Ngô Minh Nghị đột nhiên dõng dạc nói:

-Thành phố Thiên Trạch không những là một thành phố có bộ máy lãnh đạo có độ tuổi lớn, bình quân trong 13 thành phố cấp tỉnh, thì xếp đầu tiên trong bảng xếp hạng. Nhưng đồng thời kinh tế Thiên Trạch lại đứng thứ hai từ dưới lên, năm ngoái đứng thứ nhất. Tôi nghĩ, giữa kinh tế đứng thứ nhất từ dưới lên và độ tuổi ban lãnh đạo đứng đầu, có phải có liên quan gì với nhau không? Liệu có phải vì tuổi tác chúng ta quá lớn, tư tưởng cứng nhắc, quan niệm lạc hậu mới khiến thành phố Thiên Trạch năm nào cũng hô khẩu hiệu nhưng năm nào cũng không thoát khỏi tình trạng nghèo khổ như thế này không?

Tiếp theo, lão lại đổi một giọng điệu thấm thía:

-Các đồng chí, mặc dù Thị trưởng Hạ đến đây, bởi vì anh ta còn trẻ tuổi, kéo độ tuổi bình quân trong bộ máy chúng ta xuống mấy tuổi, nhưng vẫn là một thành phố đứng đầu về độ tuổi trong 13 thành phố, chúng ta xấu hổ, vô cùng xấu hổ. Nhưng hiển nhiên nhiều người trong số chúng ta vẫn chưa ý thức được điều này, vừa nhắc đến vấn đề cán bộ liền ôm khư khư quan niệm cũ, truyền thống cũ. Vừa nói đến các đồng chí lớn tuổi liền nói đến chín chắn thành thục, chỉ có thành thục mà không có tinh thần làm mới, thì đi thẳng vào Viện dưỡng lão cho rồi, còn làm lãnh đạo gì nữa? Lãnh đạo là người đứng đầu sóng ngọn gió, không phải là một lão tặc ngăn cản xã hội phát triển.

Những Ủy viên thường vụ tuổi đã trên 50, bao gồm cả Trần Khiết Văn, sắc mặt đồng loạt biến đổi, nhìn Ngô Minh Nghị với ánh mắt phẫn nộ. Lời nói của Ngô Minh Nghị quá làm tổn thương người khác, quả thực đã vạch miệng vết thương lại còn xát thêm muối, là một loại đả kích không thèm nể mặt đối với các đồng chí lớn tuổi.

Già mà không chết là ăn bám - mắng chửi người khác quá thâm độc.

Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Lôi Nhất Đại tuổi lớn nhất, nhưng lại không hề đỏ mặt, ngược lại còn lớn tiếng khen hay:

-Hay, nói rất hay. Có những vị trí quan trọng nhất định phải trọng dụng người trẻ tuổi. Bộ máy chính quyền, các cơ quan trực thuộc thành phố, các cục, đều dùng những người già không được việc gì như tôi, làm sao có thể phát triển được? Nói thật, nhiều lúc tôi cũng tự cảm thấy bản thân mình quá lớn tuổi rồi, sớm đã nên nhường vị trí lại cho những người trẻ tuổi. Chỉ biết mình mà không biết người cũng không phải đức tính tốt, là một bệnh xấu. Nhưng Mặt trận Tổ quốc cần có những cán bộ lão thành mới làm tốt được. Nhưng có những bộ phận, ví dụ Cục đất đai, tôi tán thành để đồng chí Khương Đào nhậm chức. Tuổi trẻ tài cao, từ trước tới nay chưa từng nghe nói lớn tuổi tài cao bao giờ.

Lời nói của Ngô Minh Nghị sắc bén, cay độc, lời nói của Lôi Nhất Đại lại đùa cợt, châm chọc. Mấu chốt là Lôi Nhất Đại còn lấy bản thân mình làm ví dụ, vừa nói xong đã ngăn không ít những lời phản đối đối với ý kiến của Ngô Minh Nghị.

Sắc mặt Trần Khiết Văn càng ngày càng tối:

-Không cần đi quá xa như vậy, đừng so sánh khập khiễng, cái gì mà trẻ tuổi lớn tuổi, đều không phải vấn đề. Lãnh đạo tỉnh còn lớn tuổi hơn chúng ta, lẽ nào họ cũng không có tinh thần khai thác sao, như vậy thì lãnh đạo chúng ta không thể tiến bộ được rồi?

Hạ Tưởng cười ha hả:

-Chủ tịch Tống còn nhỏ tuổi hơn nhiều người đang ngồi ở đây, ngay cả Bí thư Phạm cũng còn không lớn tuổi bằng Trưởng ban Lôi.

Trần Khiết Văn giống như bị sặc nước, mặt đỏ ửng lên:

-Không được thảo luận những đề tài không liên quan, bây giờ chính thức biểu quyết, tôi bỏ một phiếu cho Vương Cảnh Lược.

Hạ Tưởng cũng không yếu thế:

-Tôi bỏ một phiếu cho đồng chí Khương Đào.

Trước tình hình Bí thư tỏ rõ thái độ ủng hộ Vương Cảnh Lược, Thị trưởng lại nêu tên một người khác, chính thức công bố sự chia rẽ giữa Bí thư và Thị trưởng.

Ngô Minh Nghị cũng nói:

-Tôi bỏ một phiếu cho Khương Đào.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bì Bất Hưu:

-Tôi bỏ một phiếu cho đồng chí Vương Cảnh Lược.

Sau đó các Ủy viên thường vụ đều lần lượt bỏ phiếu, không ngoài dự liệu, mặc dù tranh luận kịch liệt, hơn nữa Ngô Minh Nghị và Lôi Nhất Đại còn náo loạn một phen, nhưng kết quả đầu phiếu vẫn là Vương Cảnh Lược thắng, tổng cộng 8 phiếu. Người ủng hộ ngoài Trần Khiết Văn và Bì Bất Hưu ra, các Ủy viên thường vụ khác là Phó thị trưởng Hứa Phàm Hoa, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Từ Hâm, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an Bùi Nhất Phong, Trưởng ban Truyền thông Thường Hào, Tư lệnh viên phân quân khu Lãnh Dương và Bí thư quận ủy quận Đông Kiều Hồ Vĩnh Siêu.

Vì vậy có thể rút ra kết luận, Thành ủy thành phố Thiên Trạch, với thái độ rõ ràng của Thị trưởng Hạ, sự phân chia thế lực bước đầu được hình thành. Ít nhất chứng tỏ về vấn đề nhân sự, những người kể trên cũng đứng cùng một phía với Trần Khiết Văn.

Ngay cả Dương Kiếm cũng không hiểu, đồng thời cũng âm thầm lo lắng. Thị trưởng Hạ rõ ràng không qua được Hội nghị thường vụ, tại sao lại muốn đệ trình lên Hội nghị thường vụ để thảo luận, chẳng phải tự mình rước nhục sao? Thấy Bí thư Trần có vẻ vui mừng, lại còn nụ cười nhạt nơi khóe miệng Hứa Phàm Hoa, sự đắc ý khi ngồi dựa vào ghế của Bùi Nhất Phong cho đến vẻ mặt khinh miệt của Bì Bất Hưu, đều cho thấy sự thất bại lần này, là sự đả kích lớn về uy quyền của Thị trưởng Hạ.

Đừng nói tiếp theo đây, vấn đề thứ hai có đươc thông qua hay không, mà sự thất bại trong chiêu đầu tiên, trong một thời gian dài sẽ gây ảnh hưởng đến quyền uy của Thị trưởng Hạ.

Đừng nói Dương Kiếm không hiểu, ngay cả Lôi Nhất Đại cũng nghi ngờ liếc nhìn Hạ Tưởng mấy lần. Thấy Hạ Tưởng vẫn vẻ mặt kiên định, không hiểu cũng đã thua rồi, còn có gì có thể trấn tĩnh được nữa?

Trần Khiết Văn nghĩ Hạ Tưởng có nhiều thủ đoạn cương quyết, mạnh mẽ, hóa ra cũng chỉ được như vậy thôi, trong lòng lại xem nhẹ Hạ Tưởng. Không khỏi nhớ lại bộ dạng kích động vì hồng nhan của Hạ Tưởng ở Bắc Kinh, liền nghĩ Hạ Tưởng có giả vờ trấn tĩnh, có ô dù như thế nào, cho dù còn trẻ tuổi, trẻ tuổi có tài cao, nhưng cũng có rất nhiều khiếm khuyết, chính là ỷ vào những điều chưa chắc chắn.

Đợi đến lúc đề tài thảo luận thứ hai bị phủ quyết rồi, uy quyền của Thị trưởng Hạ ở Thành ủy không những bị giảm đi rất nhiều, mà trong bộ máy Ủy ban nhân dân, cũng bị người khác đánh giá thấp đi nhiều. Đừng thấy những Phó thị trưởng khác ngoài mặt cung kính với Thị trưởng, thực tế họ lại là những người thực tế nhất, vừa thấy Thị trưởng bị Bí thư quản chế, lập tức sẽ dựa vào Bí thư.

Bước tiếp theo của Thị trưởng Hạ, nguy hiểm rồi…Trần Khiết Văn lại khôi phục một chút sự tự tin, khẽ mỉm cười:

-Tiếp theo sẽ tiến hành thảo luận đề nghị của Ủy ban nhân dân thành phố.

Nói xong, bà liền thể hiện uy thế của một nhân vật đứng đầu:

-Ý kiến của tôi là, đề nghị của Thị trưởng Hạ rất tốt, điểm xuất phát cũng rất chính xác, ý chí rất cao, nhưng quá nóng vội, chỉ vì cái lợi trước mắt. Tôi cũng không phải phản đối, mà cảm thấy cần phải có một chút sửa đổi, ví dụ giảm bớt năm doanh nghiệp tư nhân, ví dụ về mặt miễn giảm thuế thu nhập, nên chậm rãi hơn một chút,..v..v..Đương nhiên, chỉ là ý kiến của bản thân tôi, không thể quá chính xác, nêu lên để các đồng chí tham khảo.

Nói là ý kiến của cá nhân cho mọi người cùng tham khảo, nhưng thật ra đang ám chỉ, Bí thư Thành ủy không tán thành đề nghị của Thị trưởng.

Vẻ mặt Hứa Phàm Hoa cũng có vài phần đắc ý, dường như tất cả những sự lạnh nhạt trong Hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân cũng đã đòi lại được sự công bằng vậy.

Hạ Tưởng lên tiếng:

-Bí thư Trần nói cũng có điểm có lý, nhưng rõ ràng Bí thư Trần chưa ý thức được những khó khăn nghiêm trọng hiện nay mà thành phố Thiên Trạch đang phải đối mặt. Chúng ta suốt ngày ở trong tòa nhà Thành ủy, xem văn kiện và tạp chí, thật ra, khoảng cách giữa chúng ta và người dân quá xa, cơ bản không biết được họ đang nghĩ gì, mong ước gì. Ngày nào chúng ta cũng đàm luận tin tức, nói phải cải cách mở cửa, nói phải phát triển kinh tế, nói phải nâng cao đời sống nhân dân,..v..v…Nhưng người dân không muốn nghe những lời đao to búa lớn như vậy, trong mắt họ, anh nói một ngàn mười ngàn, không thực tế bằng cho họ thấy thu nhập mỗi tháng thêm 100 tệ, không bằng mỗi bữa cơm cho họ thêm một món rau, như vậy họ sẽ cảm động hơn nhiều. Chúng ta chỉ đứng ở lập trường nói chuyện, miệng đầy lời lớn lao, nhưng đều là những lời vô nghĩa. Còn nói rất rõ ràng ý vị, nhưng lại không biết người dân nghe vào thấy buồn nôn, trước mắt thì cười, nhưng sau lưng lại chửi rủa.

Thành ủy Thiên Trạch trước khi Thị trưởng Hạ đến, vẫn là một đoàn thể yên ấm. Chỉ thị tinh thần của Bí thư Trần chính là chỉ thị cao nhất, chỉ cần Bí thư Trần lên tiếng, phía dưới chắc chắn đều là tiếng phụ họa. Tiếng tán thành, tán thưởng, nịnh bợ vang bên tai không dứt, hơn nữa còn nâng lời nói của Bí thư Trần lên một điểm cao ngất không gì sánh được. Đương nhiên, cũng là loại thái độ thường thấy trong chốn quan trường, trong bất kỳ một Bí thư nào một người đứng đầu thành phố nào, tất cả mọi người ngoài mặt đều gìn giữ quyền uy của Bí thư. Nhưng sau khi Thị trưởng Hạ đến, lời nói hoài nghi Bí thư nhiều hơn hẳn. Mọi người dường như đột nhiên tỉnh ngộ, nghe Thị trưởng Hạ nói xong mới biết thì ra Bí thư Trần vỗn dĩ không hoàn mỹ như vậy.

Nghĩ lại liền hiểu ra, trên thế giới nào có người hoàn mỹ, đều là tự con người thần hóa nên mà thôi, đều tự cho thần thánh rồi làm mờ hai mắt.

Trong tình huống Thị trưởng Hạ bị thua một ván, liền tiếp tục khiêu chiến quyền uy Bí thư Trần, khí chất hắn ở đâu mà có? Lẽ nào còn ngại vừa rồi thua chưa đủ thảm? Còn muốn tiếp tục thua thảm hại ở ván thứ hai?

Hạ Tưởng không quan tâm đến những suy đoán vô căn cứ của mọi người, tiếp tục nói:

-Thành phố Thiên Trạch không thể cứ giữ mãi bộ mặt tuổi tác bình quân lớn nhất nhưng kinh tế lạc hậu nhất mà không chịu bỏ, không chịu bỏ, tức là châm chọc với độ tuổi bình quân lớn nhất của Thiên Trạch. Bởi vì người ta thường nói, nhà có người già, như có bảo vật. Thành phố Thiên Trạch chúng ta có vô số bảo vật, tại sao không thể suy nghĩ rộng hơn, đưa nền kinh tế đi lên? Lẽ nào chúng ta đều sống vô nghĩa như vậy?

-Phì…

Thường Hào không nhịn được, cười thành tiếng, y thật ra cũng có ý tứ, suy nghĩ sinh động, ham vui ham náo loạn. Trước tiên bất luận đứng trên lập trường của ai, chỉ cần lời nói của ai đáng cười, y liền cười,

-Xin lỗi, Thị trưởng Hạ mời tiếp tục, thật ngại quá, tôi lại nghĩ đến một chuyện khác.

Y ngại nói ra y đang nghĩ gì, nếu nói ra, chắc chắn sẽ bị mọi người công kích, bởi vì y cười chính là - tất cả số tuổi sống được đều làm thân con chó.

-Bộ máy Ủy ban mới phải phá vỡ tình trạng xơ cứng, phải dẫn dắt thành phố Thiên Trạch thoát khỏi nghèo nàn, quyết tâm rất lớn, hơn nữa mục tiêu kiên định, loại bỏ hết mọi khó khăn, không sợ hy sinh, đi tìm kiếm thắng lợi.

Cuối cùng Thị trưởng Hạ vung tay,

-Tôi kiến nghị mọi người cùng suy nghĩ cẩn thận đề nghị của Ủy ban nhân dân thành phố, không những có liên quan đến lợi ích của mấy chục ngàn nhân dân thành phố Thiên Trạch, còn liên quan đến thành tích và thanh danh của các vị đang ngồi đây. Làm một chức quan, tạo phúc một phương, chim nhạn để tiếng, người phải lưu danh.

Trần Khiết Văn nheo mắt, không thể không thừa nhận lời nói của Hạ Tưởng rất có động lực thúc đẩy. Bà rõ ràng cũng biết được đề nghị của Hạ Tưởng có thể mang đến lợi ích lớn cho Thiên Trạch, nhưng đối với cá nhân bà lại không hề có lợi ích gì, bà nhất định phải ngăn cản.

-Tiếp theo sẽ bắt đầu biểu quyết.

Trần Khiết Văn là người đầu tiên giơ cao cánh tay phải,

-Tôi phản đối.