Thị trưởng Hạ vừa mới nhẹ nhàng đẩy chuyện chị Mã sang một bên, có vẻ như không hề quan tâm, bây giờ đột nhiên lại nhắc đến chuyện nhân sự, suy nghĩ đi quá nhanh. Lãnh đạo vẫn là lãnh đạo, điều quan trọng chính là anh phải theo kịp suy nghĩ của họ.
Chẳng lẽ một chuyện nhỏ - chị Mã phá hỏng của công, lại có thể gây ra một chấn động nhỏ trong chốn quan trường? Bành Vân Phong thứ nhất không dám tin, thứ hai điều gã cần nhắc nhở Thị trưởng Hạ là, đừng thấy Bao Đại Quang chỉ là một Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố không quan trọng, nhưng lại là một cây cầu rất quan trọng. Đụng đến lão, rất dễ gây ra làn sóng trong giới kinh tế Thiên Trạch.
Bao Đại Quang vốn dĩ có cơ hội được đề bạt là Trưởng ban thư ký thậm chí là Phó thị trưởng, nhưng đơn giản vì lão sợ vợ, có mấy lần vì bị vợ răn dạy, nên mới khiến lãnh đạo cấp trên có cách nhìn khác về lão, bỏ qua suy nghĩ đề bạt lão.
Có lẽ Bao Đại Quang cũng là người đầu tiên trong nước vì sợ vợ mà lỡ mất cơ hội được đề bạt.
Khuyết điểm của Bao Đại Quang rất nhiều, sợ vợ thì không cần phải nói nữa, còn tham tiền, nhỏ nhen với người khác. Nhưng không thể không thừa nhận lão cũng có những ưu điểm hơn người, chính là lão nghiên cứu rất sâu sắc với tình hình kinh tế thị trường, đối với việc những đầu sỏ lũng đoạn và sự đối lập giữa những doanh nghiệp tư nhân, cùng với việc làm thế nào để hỗ trợ xúc tiến phát triển, vv…, đều có những lý giải độc đáo.
Bao Đại Quang là người ủng hộ cho nền kinh tế tư nhân. Lão cho rằng nền kinh tế trong nước muốn cải cách thì phải mở đường cho kinh tế tư nhân phát triển lớn mạnh, phải tiến thêm một bước trong việc hạn chế những đầu sỏ lũng đoạn kinh tế và những sự tăng trưởng bất hợp lý.
Nếu để Hạ Tưởng phân chia, Hạ Tưởng sẽ coi kinh tế tư nhân như là kinh tế tự do, là kinh tế tự do của tất cả mọi người dân. Còn những đầu sỏ kinh tế vừa có được sự lũng đoạn kinh tế của lợi ích tập đoàn, cũng chính là kinh tế thế lực gia tộc, hoặc cũng có thể nói theo cách hình tượng là Chủ nghĩa tư bản quý tộc. Nên bồi dưỡng cho nền kinh tế tự do phát triển hay tiếp tục để những đầu sỏ kinh tế tiếp tục lũng đoạn thị trường, có một sự phân kỳ rất lớn từ những lớp trên, cũng chính là những phân kỳ căn bản về khái niệm chính trị của thế lực gia tộc và thế lực bình dân.
Bởi vì Bao Đại Quang căm thù đến tận xương tủy đầu sỏ kinh tế, Trương Vưu lại là đại diện tiêu biểu cho nền kinh tế tự do, nên lão liền tận lực ủng hộ. Nhưng do tầm nhìn hoặc năng lực có hạn, nên cũng chỉ có thể lợi dụng chút quyền lực trong tay để Trương Vưu có thể kiếm chút tiền. Nhưng cũng bởi vì những quan điểm của lão có ảnh hưởng sâu sắc đến giới công thương ở Thiên Trạch, tuy rằng cấp bậc Bao Đại Quang không cao, nhưng hầu hết những chủ doanh nghiệp tư nhân ở Thiên Trạch đều rất tôn trọng lão.
Hạ Tưởng lại không biết rõ uy quyền của Bao Đại Quang trong giới công thương, cũng không biết vốn dĩ Bao Đại Quang suýt chút nữa đã đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước thành phố, nhưng bởi vì luận điểm của lão có khuynh hướng nghiêng về kinh tế tư nhân, nên cuối cùng bị người khác lật đổ. Nhưng vì Bao Đại Quang đối với việc cải cách doanh nghiệp nhà nước và sự phát triển của kinh tế tư nhân đều có sự giải thích sâu sắc, trong thời kỳ Thị trưởng Mao còn đương nhiệm, lão gần như là cố vấn kinh tế của Thị trưởng Mao.
Hạ Tưởng bởi vì bản thân cũng có những nghiên cứu nhất định về kinh tế, cũng có quan điểm kinh tế riêng của mình. Hơn nữa vừa mới đến đây, cũng không biết Bao Đại Quang còn có học vấn, đương nhiên, cũng không phải hắn cố ý đụng đến Bao Đại Quang, mà là Lý Hiểu Mẫn muốn động.
Không chỉ có Lý Hiểu Mẫn muốn loại Bao Đại Quang, mà còn có Ngô Minh Nghị.
Ngô Minh Nghị là đại diện của thế lực gia tộc, sớm đã không vừa mắt với Bao Đại Quang, bây giờ nắm được cơ hội, lại có Hạ Tưởng mặc nhận, gã nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội. Vì vậy nên muốn mượn việc chị Mã bị bắt, nhóm lên một ngọn lửa trong tòa nhà Thành ủy.
Ngô Minh Nghị trước tiên trở lại văn phòng, suy nghĩ cẩn thận lại từ đầu đến cuối sự việc, bỗng nhiên quyết định sẽ mặt đối mặt nói chuyện với Hạ Tưởng một lần. Gã vào phòng làm việc của Hạ Tưởng, Từ Tử Kỳ cung kính mà khách sáo chặn gã lại.
- Bí thư Ngô chờ một lát, Thị trưởng Hạ đang nói chuyện với Chủ nhiệm Bành, tôi đi xin chỉ thị.
Bành Vân Phong tuy là người trong bộ máy chính phủ, nhưng đối với việc đối nhân xử thế và xu hướng chính trị của y, Ngô Minh Nghị cũng có hiểu biết. Trong lòng chợt kinh ngạc, Bành Vân Phong còn đang báo cáo công việc với Thị trưởng Hạ, chắc chắn là nói giúp cho Bao Đại Quang. Hỏng rồi, tuyệt đối không được để Thị trưởng Hạ dao động, bây giờ đang là cơ hội tốt nhất để loại bỏ Bao Đại Quang, cơ hội không được để lỡ.
Gã liền cười cười, bỗng nhiên lớn tiếng ho khan hai tiếng, dường như không phải cố ý, nhưng thực tế vẫn là cố ý gây tiếng động, để Hạ Tưởng nghe thấy.
Ngô Minh Nghị đoán đúng, Bành Vân Phong quả thật đang nói với Hạ Tưởng về tầm quan trọng của Bao Đại Quang. Bành Vân Phong nói rất hàm súc, y cũng biết mặc dù Bao Đại Quang có ảnh hưởng lớn đến giới thương nhân, loại bỏ lão, cũng chỉ có mấy người bất mãn mà thôi. Là những doanh nghiệp tư nhân vốn dĩ không được chính phủ coi trọng, họ chỉ dám giận mà không dám lên tiếng, cũng không xuất hiện bất kỳ nhân tố gây bất an nào.
Bành Vân Phong chẳng qua cũng chỉ tán thành những kiến thức về kinh tế của Bao Đại Quang, cho rằng lão là một nhân tài, có thể cống hiến nhiều cho Thị trưởng Hạ, nên mới khuyên Thị trưởng Hạ có thái độ khoan dung với Bao Đại Quang.
Hạ Tưởng được thế lực gia tộc điều đến thành phố Thiên Trạch, lập trường chính trị của hắn trong mắt người ngoài, nhất định sẽ nghiêng về phía những đầu sỏ kinh tế và những doanh nghiệp lũng đoạn. Nhưng bây giờ thời gian còn sớm, Thị trưởng Hạ vẫn chưa thể hiện rõ khuynh hướng chính trị.
Bành Vân Phong lấy chuyện Bao Đại Quang để nói, thật ra cũng có những tính toán nhỏ nhặt của riêng y, là muốn mượn chuyện này để thăm dò khuynh hướng chính trị của Thị trưởng Hạ. Thành phố Thiên Trạch quá bảo thủ, quá yếu kém trong việc bồi dưỡng kinh tế tư nhân phát triển. Mà vốn dĩ cái gốc đã yếu, doanh nghiệp nhà nước còn chưa vững mạnh, rồi lại tập trung toàn bộ nguồn kinh tế và chính trị có hạn lên nền kinh tế nhà nước, khiến cho kinh tế tư nhân oán giận vô cùng, cứ mãi không phát triển nổi.
Muốn đẩy nhanh sự phát triển kinh tế của Thiên Trạch, thì phải có sự dũng cảm và tinh thần đổi mới, thay đổi tình trạng chính phủ chưa ủng hộ những doanh nghiệp tư nhân. Đối với những doanh nghiệp nhà nước đang chiếm dụng một số lượng lớn tài nguyên xã hội nhưng lại không mang lại hiệu quả và lợi ích cao, thì nên loại bỏ, nên đóng cửa thì đóng cửa, phân chia hợp lý những nguồn tài nguyên đó cho doanh nghiệp tư nhân. Phải phát triển nền kinh tế tự do, thành phố Thiên Trạch mới có khả năng thay đổi hiện trạng.
Bình tĩnh để suy xét, Bành Vân Phong cũng chỉ hy vọng Hạ Tưởng có thể loại bỏ hiện trạng cổ xưa lạc hậu từ trước đến nay của Thiên Trạch. Trước tiên phải thay đổi thái độ làm việc chậm rãi của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Bao Đại Quang có bị loại bỏ hay không đối với y không quan trọng, y muốn biết khuynh hướng chính trị của Thị trưởng Hạ, cũng tiện để y quyết định phương hướng làm việc của y sau này. Nên y mới thận trọng lấy chuyện Bao Đại Quang ủng hộ doanh nghiệp tư nhân ra để nói, để xem Thị trưởng Hạ có thái độ như thế nào.
Biểu hiện của Thị trưởng Hạ khiến Bao Đại Quang thất vọng - Trước tiên hắn có chút suy nghĩ, nhưng vẫn nói:
- Chuyện cá nhân và những hiểu biết kinh tế của đồng chí Bao Đại Quang không thể lẫn lộn với nhau để nói…
Vừa mới nói một câu, bên ngoài vừa vặn truyền đến tiếng ho khan của Ngô Minh Nghị.
Hạ Tưởng cũng biết Bành Vân Phong rất muốn biết khuynh hướng chính trị của hắn, nhưng bây giờ không phải lúc để lộ ra. Mặc dù ở Bắc Kinh hắn đã đồng ý với nhà họ Ngô, bây giờ mới đến Thiên Trạch, lại thể hiện một khuynh hướng chính trị hoàn toàn ngược lại, vừa khiến thế lực gia tộc không vui, mà cả Thủ tướng biết được cũng sẽ cho rằng hắn hai mặt.
- Chuyện chị Mã, giao cho Hiểu Mẫn toàn quyền xử lý là được.
Hạ Tưởng phất tay,
- Mời Bí thư Ngô vào.
Bành Vân Phong cố gắng để không lộ ra sự thất vọng của mình, cung kính cúi đầu đi ra ngoài. Thấy Ngô Minh Nghị cũng không quên chào hỏi, Ngô Minh Nghị chỉ hừ khẽ một tiếng:
- Tiểu Bành, gần đây cũng khá năng nổ, được lắm, rất có chí tiến thủ.
Bành Vân Phong biết trong câu nói của Ngô Minh Nghị có ý châm chọc, nhưng không biết làm thế nào để phản bác, đành phải cười miễn cưỡng.
Ngô Minh Nghị vào phòng làm việc của Hạ Tưởng, cười ha hả:
- Thị trưởng Hạ, sớm đã nên mời cậu ăn bữa cơm, nhưng vừa lúc gần đây Tỉnh ủy gửi xuống một loạt văn kiện, ngày nào cũng phải học tập để hiểu được những tinh thần chỉ đạo của lãnh đạo cấp trên, thật sự không rảnh rỗi nổi.
Hạ Tưởng thấy Ngô Minh Nghị bộ dạng thoải mái, nói chuyện hào hùng, lúc đi lại rất nhanh nhẹn, liền biết gã là một người khôn khéo, cũng cười ha hả nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Bí thư Ngô khách sáo rồi, công việc trên hết, công việc trên hết.
Ngô Minh Nghị ngồi xuống, chủ động mời thuốc Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lại khéo léo từ chối:
- Hút thuốc không nhiều lắm, chỉ khi nào suy nghĩ nhiều mới hút một điếu.
Ngô Minh Nghị cũng không miễn cưỡng, tự rút cho mình một điếu, rít một ngụm mới nói:
-Tôi hút một điếu, Thị trưởng Hạ không phản đối chứ?
Hạ Tưởng xua tay, không nói gì, chờ Ngô Minh Nghị bắt đầu câu chuyện.
Ngô Minh Nghị rít sâu hai hơi, mới mở miệng:
- Nếu theo vai vế, tôi nên gọi trưởng ban Ngô là chú.
Vừa mở miệng liền nói rõ thân phận, hiển nhiên có ý xích gần mối quan hệ, Hạ Tưởng vẫn mỉm cười, không nói gì, bộ dạng có vẻ đang lắng nghe. Ngô Minh Nghị thấy vậy, trong lòng liền biết Thị trưởng Hạ không thích vòng vo, nên cũng nói rõ ý đồ mình đến đây.
- Vấn đề của Bao Đại Quang rất nghiêm trọng, chị Mã là em vợ của lão, hành vi cố ý phá hoại của công lại rất nghiêm trọng, hơn nữa còn cố ý trả thù, đã đạt đến mức phải truy cứu trách nhiệm hình sự. Bà ta cũng đã thừa nhận được Bao Đại Quang sai bảo, cố ý trả thù việc phòng Hành chính đuổi việc bà ta. Bà ta còn thừa nhận chuyện Bao Đại Quang nhận hối lộ là có thật, vì muốn được khoan hồng, bà ta còn khai ra những gian lận, tham ô của công của Bao Đại Quang trong quá trình trùng tu, cải tạo những công trình của Ủy ban nhân dân thành phố để tiêu xài cho riêng mình…
Hạ Tưởng không khỏi liếc mắt nhìn Ngô Minh Nghị một cái, xuống tay rất nhanh, mới không được bao lâu, đã có thể lấy được nhiều tin tức như vậy từ chị Mã? Có thể thấy gã muốn nhanh chóng loại bỏ Bao Đại Quang như thế nào. Nếu không phải Bành Vân Phong vừa mới nói đến những ảnh hưởng và tầm quan trọng của Bao Đại Quang ở một khía cạnh khác, Hạ Tưởng thật sự nhất thời không hiểu vì sao Ngô Minh Nghị lại nóng lòng đá Bao Đại Quang ra ngoài như vậy.
Ngô Minh Nghị là đại diện tiêu biểu của thế lực gia tộc, còn Bao Đại Quang lại có chủ trương phản đối thế lực gia tộc. Bây giờ có thời cơ ra tay, Ngô Minh Nghị không tận dụng mới là lạ.
Vẻ mặt Hạ Tưởng thực sự ngưng trọng, nói:
- Thật sự nghiêm trọng vậy sao? Tham ô và lạm dụng của công là những hành vi không thể dễ dàng tha thứ, phải nghiêm trị. Tôi đã để đồng chí Hiểu Mẫn phụ trách điều tra, những tình hình mà Bí thư Ngô biết được, cũng có thể báo cáo với đồng chí Hiểu Mẫn.
Thái độ của Hạ Tưởng hơi khiến Ngô Minh Nghị bất ngờ, gã vốn tưởng Hạ Tưởng nhất định sẽ mừng rỡ, thậm chí có khả năng còn xích gần mối quan hệ với gã, dù sao cũng là con cháu nhà họ Ngô. Không ngờ Hạ Tưởng lại rất bình tĩnh, còn có thái độ hờ hững với chuyện của Bao Đại Quang, khiến gã có chút không hiểu ra sao cả.
Nhưng không hiểu ra sao gã cũng không thể hỏi bậy, không nhắc đến mối quan hệ thân thiết giữa Hạ Tưởng và nhà họ Ngô, gã hoàn toàn không đuổi kịp. Hạ Tưởng là một nhân vật thứ hai trong Thành ủy, đường đường là Thị trưởng, gã cũng không dám qua mặt, liền cười ha ha vài tiếng, vẫn không thấy Thị trưởng Hạ tỏ rõ thái độ, liền đứng dậy ra về.
Hạ Tưởng coi như cũng đã nể mặt gã, tiễn ra đến cửa.
Ngay hôm sau, tin tức liên quan đến việc chị Mã khai Bao Đại Quang tham ô và lạm dụng của công truyền đi khắp tòa nhà Thành ủy. Hạ Tưởng không hỏi không quan tâm, ngay cả Lý Hiểu Mẫn đến báo cáo công việc, cũng bị Từ Tử Kỳ ngăn lại bên ngoài. Lý Hiểu Mẫn liền hiểu được điều gì, nên không làm phiền Thị trưởng Hạ thêm về việc này nữa.
Chiều cùng ngày, trong Hội nghị công tác chính phủ, Lý Hiểu Mẫn liền nhắc đến vấn đề nghiêm trọng của đồng chí Bao Đại Quang, cần thiết đình chỉ công tác để kiểm điểm. Hứa Phàm Hoa và Dương Kiếm đều không phản đối, bởi vì thật sự bọn họ cũng biết Bao Đại Quang có khúc mắc, không được sạch sẽ. Quan trọng hơn là bọn họ cũng nhận thấy, Thị trưởng Hạ tuy luôn duy trì thái độ trầm mặc trong chuyện này, nhưng thái độ rõ ràng là ủng hộ. Hơn nữa còn có một điểm, người là do Bí thư Ngô bắt được, Bí thư Ngô thật sự muốn lật đổi Bao Đại Quang, thái độ rất kiên định. Là một Phó bí thư chủ quản nhân sự, lời của gã gây không ít áp lực cho những người khác.
Trần Khiết Văn cũng giống Hạ Tưởng, từ đầu đến cuối đều không biểu hiện gì, nhân vật đứng đầu và thứ hai trong Thành ủy đều cùng duy trì thái độ trầm mặc, mặc dù xuất phát điểm không giống nhau, nhưng mục đích cũng giống nhau, chính là không khoan dung cho hành vi của Bao Đại Quang.
Ba ngày sau, Bao Đại Quang bị cách chức điều tra, Lý Thanh Bần cũng bị liên lụy, tạm thời cách chức để kiểm điểm. Có lẽ là trùng hợp, buổi chiều liền triệu tập Hội nghị Hội đồng nhân dân thành phố, chính thức bầu Hạ Tưởng làm Thị trưởng Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Trạch, bầu Dương Kiếm làm Phó thị trưởng Ủy ban nhân dân thành phố Thiên Trạch.
Sau đó Hạ Tưởng triệu tập Hội nghị thường vụ, thảo luận và điều chỉnh phân công trong bộ máy chính phủ. Đồng chí Dương Kiếm là Phó thị trưởng thường trực, quản lý các công việc hàng ngày trong chính phủ, phụ trách Ủy ban Kế hoạch và Phát triển và Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, kiêm nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.
Lúc điều chỉnh phân công công tác, công việc xây dựng đô thị vốn dĩ thuộc về Hứa Phàm Hoa cũng về tay Dương Kiếm. Hứa Phàm Hoa tuy bất mãn, nhưng những Phó thị trưởng ủng hộ Dương Kiếm chiếm đa số, hơn nữa Thị trưởng Hạ cũng có thái độ ủng hộ, gã cũng bất đắc dĩ chấp nhận.
Bao Đại Quang bị cách chức điều tra, Lý Thanh Bần tạm thời cách chức kiểm điểm, hơn nữa xem ra Lý Thanh Bần cũng có khả năng bị điều chuyển, một Phó trưởng ban thư ký và một Trưởng phòng Hành chính, hai ghế trống đều là những vị trí béo bở, hấp dẫn không ít người, lòng người bắt đầu dao động.
Vấn đề nhân sự bên trong Ủy ban nhân dân thành phố, Hạ Tưởng có quyền quyết định, nhưng Phó thị trưởng thường trực Dương Kiếm cũng có quyền đề nghị. Cũng không biết Dương Kiếm đã tính trước, hay do Thị trưởng Hạ quá bận rộn nên không quan tâm, dù sao cũng không có ai nhắc đến vấn đề chọn người.
Nhưng Bành Vân Phong còn nhớ Thị trưởng Hạ đã từng nhắc đến với y, liền cho rằng Thị trưởng Hạ trưng cầu ý kiến y, y liền nghĩ ra mấy người đưa cho Thị trưởng Hạ chọn. Thị trưởng Hạ từ chối cho ý kiến, bảo y bỏ đó, nói là suy nghĩ một chút, sau đó liền không có chỉ thị gì nữa.
Bành Vân Phong liền cảm nhận được rõ ràng thái độ lãnh đạm của Thị trưởng Hạ đối với y, trong lòng liền thiếu tự tin, thầm đoán chắc có chỗ nào đó đã khiến Thị trưởng Hạ không vui, có phải do lần thăm dò lần trước không?
Mặc dù biết tâm tư lãnh đạo rất khó suy đoán, nhưng thân là cấp dưới, thì không thể không suy đoán tâm tư của lãnh đạo. Trương Vưu lại một lần nữa cử người mời Từ Hâm, Từ Hâm liền tìm đến Bành Vân Phong, hy vọng Bành Vân Phong có thể mời được Hạ Tưởng ra mặt, thu xếp chút thời giờ để họ đón tiếp. Bành Vân Phong suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định dũng cảm nhắc một tiếng với Thị trưởng Hạ.
Không ngờ ngoài dự tính, lại gặp phải trắc trở, Thị trưởng Hạ nói rất khách khí:
- Không cần khách sáo nữa, tôi vừa đến Thiên Trạch, tất cả mọi việc phải làm lại từ đầu, ăn cơm thì không cần, sau này hẵng tính. Thay tôi chuyển lời cảm ơn đến ý tốt của Trương Vưu, đúng rồi, còn cả Trưởng ban Từ nữa, khiến anh ta phải bận tâm rồi.
Khách sáo thì khách sáo, nhưng vẫn là một thái độ khiến người khác cảm thấy xa vời, khiến Bành Vân Phong càng cảm thấy mất tự tin.
Sau đó không lâu, lại xảy ra một chuyện khiến Bành Vân Phong cảm thấy càng mất tự tin hơn…
Vài ngày sau, Từ Hâm mượn cơ hội thảo luận việc chọn người cho vị trí Phó trưởng ban thư lý để nói chuyện với Hạ Tưởng. Trước nói chuyện chính, sau đó mới bàn chuyện riêng, lại một lần nữa mời Hạ Tưởng ăn cơm. Thị trưởng Hạ do dự một lúc, không ngờ lại đồng ý.
Bành Vân Phong nghe xong, ngồi một mình trong văn phòng, cả nửa ngày không có động tĩnh gì, trong lòng bất ổn, vừa khó chịu vừa buồn bực. Y biết, Thị trưởng Hạ chắc chắn có ý kiến gì với y, không muốn lượng thứ cho y. Y ra mặt mời thì không được, Trưởng ban Từ ra mặt mời lại được, khiến Trưởng ban Từ hiểu rõ, trong mắt Thị trưởng Hạ, y không hề có phân lượng gì.
Bành Vân Phong nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến nỗi mồ hôi chảy đầy đầu, suy nghĩ lại tất cả sự việc từ đầu đến cuối, hình như đã biết y sai ở đâu, chính là tự cho mình là thông minh, cứ luôn muốn thăm dò suy nghĩ của lãnh đạo. Tham dò suy nghĩ của lãnh đạo không phải không được, nhưng nhất định phải làm thật bí mật, vừa không bị lãnh đạo phát hiện, lại không để lãnh đạo không thích.
Thị trưởng Hạ quá thông minh, trước mặt anh ta thủ đoạn nhỏ nhặt khôn ngoan nhỏ nhặt thì không có tác dụng gì, ngược lại sẽ chữa lợn lành thành lợn què.
…
Hạ Tưởng dưới sự dẫn đường của Từ Hâm, đi đến khách sạn Đức Khánh. Khách sạn Đức Khánh cũng là nơi xa hoa đứng hàng thứ nhất thứ hai ở Thiên Trạch. Trương Vưu đứng trước cổng, khuôn mặt tươi cười chào đón, vừa thấy Hạ Tưởng đi vào, vội cúi đầu khom lưng tiếp đón.
- Thị trưởng Hạ, chào ngài, chào ngài, tôi là Trương Vưu, lần trước chúng ta cũng đã gặp mặt, có lẽ ngài cũng không có ấn tượng gì nữa, nhưng tôi lại có ấn tượng rất sâu sắc với Thị trưởng Hạ, rất ngưỡng mộ ngài…
Hạ Tưởng đưa tay ra bắt tay Trương Vưu, không khách sáo cắt ngang lời gã:
- Trương Vưu, đừng chỉ biết nói những lời hoa mỹ, còn phải học cách làm những việc tốt đẹp. Lời hoa mỹ thì ai cũng biết nói, nhưng việc tốt thì không có mấy người có thể làm được.
Trương Vưu không ngờ Thị trưởng Hạ trực tiếp nói thẳng, tuy nhiên da mặt gã dày, sớm đã trở thành nước lửa cũng không ngấm, liền cười ha hả:
-Thị trưởng Hạ chỉ bảo rất đúng, tôi nhất định biết sai sẽ sửa, càng ngày càng tốt hơn.
Hạ Tưởng cười ha hả, cũng không sửa chữa những lỗi sai trong lời Trương Vưu, dưới sự dẫn dắt của Trương Vưu, vào phòng ăn.
Vóc dáng Từ Hâm không cao, có lẽ cũng chỉ khoảng mét năm mét sáu, lại thêm người cũng gầy, khiến một người 50 tuổi như gã, trở thành một ông lão già. Lãnh đạo Đảng chủ yếu của thành phố Thiên Trạch so với lãnh đạo Đảng của thành phố Lang cũng lớn tuổi hơn rất nhiều. Có lẽ cũng vì nguyên nhân tuổi tác, bầu không khí chính trị của Thiên Trạch khá chững chạc hơn, hoặc rõ ràng khéo đưa đẩy hơn.
Hạ Tưởng sỡ dĩ đồng ý nhận lời mời cơm của Trương Vưu, là do suy nghĩ về ba mặt, thứ nhất, công trình nhà ở thu nhập thấp cũng nên sớm được quyết định. Thứ hai, thái độ của hắn quá kiên quyết, nếu Trương Vưu không đồng ý điều kiện đặt cọc 30%, hắn thà đổi một nhà thầu khác. Thứ ba, vì công trình nhà ở cho người thu nhập thấp là một sự khởi đầu của hắn ở Thiên Trạch, không những là sự xác lập quyền uy của Thị trưởng, còn liên quan đến việc quan niệm chính trị của hắn liệu có thể mở rộng ở thành phố Thiên Trạch hay không.