Tiếu Giai ở huyện Bá mấy ngày, hắn đều báo cáo hành trình với Lý Đinh Sơn, mỗi đêm đều trở về nơi ở, không ở cùng một mình với Tiếu Giai. Không phải không muốn mà là hắn và Tiếu Giai đều cảm thấy nên tránh, tình ngay lý gian, mặc kệ là khiến Phùng Húc Quang nhìn ra cái gì, hay là khiến Lý Đinh Sơn có ý với hắn, đều là hậu quả mất nhiều hơn được. Có khi ngẫm lại, Hạ Tưởng cũng hiểu được hắn và Tiếu Giai quá mức lạnh lùng. Trừ việc thảo luận kinh doanh thì cũng là phân tích quy hoạch tương lai của huyện Bá, đồng thời hắn cũng đồng ý với Tiếu Giai, có thể cho cô hạng mục hợp tác trong bước thứ ba của kế hoạch của hắn. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Tiếu Giai phải cố gắng làm tốt việc kinh doanh rau quả, trước hết phải đứng vững gót chân tại thành phố Yến, sau đó tiến quân vào thị trường Bắc Kinh.
Đúng là bởi vì nghe Hạ Tưởng miêu tả viễn cảnh tốt đẹp nên Tiếu Giai rất động tâm, được cổ vũ cô hận không thể bay ngay trở về thành phố Yến, triển khai nghiệp lớn bán sỉ rau quả của cô. Vốn cô đã muốn kinh doanh rau quả nhưng lại bị Phùng Húc Quang cố tình dè bỉu khiến cô bán tín bán nghi tiền cảnh của việc kinh doanh rau quả. Trên thực tế cô tới huyện Bá chính là mong muốn nhận được sự tán thành của Hạ Tưởng, muốn nghe ý kiến của hắn. Khiến cô ngạc nhiên vui mừng chính là, Hạ Tưởng chẳng những tán thành ý tưởng của cô, còn chỉ cho cô không ít điểm quan trọng, đều là những chi tiết cô thấy rất trọng yếu, khiến cô thu được không ít lợi ích. Cô âm thầm kinh ngạc, đồng thời lại xem trọng Hạ Tưởng thêm vài phần.
Hơn nữa Hạ Tưởng không chỉ ủng hộ miệng mà trong kế hoạch của hắn, tương lai 3-5 năm tới của huyện Bá cũng sắp sửa xây dựng một căn cứ cung ứng rau quả khổng lồ, hoàn toàn có thể giải quyết ưu phiền của cô. Cô chỉ cần toàn lực khai thác thị trường mở ra cục diện là được. Về sau khi căn cứ rau quả ở huyện Bá xây dựng xong, cô có thể đạt được quyền kinh doanh độc nhất vô nhị. Cho dù lúc đó trừ phần trăm đi, lại có thêm những thương nhân có thực lực hùng hậu từ Bắc Kinh tới kiếm một chén canh thì cô vẫn có thể mượn lực lượng của Hạ Tưởng để chiếm được tiên cơ.
Nghĩ tới kế hoạch chu đáo của Hạ Tưởng, tuy rằng trong đó vẫn còn nhiều nhân tố chưa xác định được nhưng nhưng ý nghĩ kín đáo, tính toán rất chu toàn, sao hắn lại thông minh như vậy? Trong lòng Tiếu Giai càng kiên định quyết tâm theo sát Hạ Tưởng.
Đúng như Hạ Tưởng suy đoán, giữa Trương Thục Anh và Lưu Thế Hiên đã xảy ra một ít mâu thuẫn vì vấn đề Trương Tín Dĩnh. Nguồn: http://truyenfull.vn
Trương Thục Anh muốn Hoàng Bằng Phi lấy danh nghĩa ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy, chủ động báo danh hai người Trương Tín Dĩnh và Hạ Tưởng, đề bạt lên cấp phó phòng, trước hết làm thông công tác với Trịnh Khiêm, đến lúc đó do Hoàng Bằng Phi đề nghị, Bí thư, Phó bí thư và Trưởng ban Tổ chức cán bộ trước hết mở một cuộc gặp mặt, sau khi đạt thành nhất trí sẽ trực tiếp đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận, bảo đảm một lần thông qua. Nhưng Lưu Thế Hiên lại không đồng ý với đề nghị của Trương Thục Anh. Y chỉ muốn đề bạt một mình Trương Tín Dĩnh lên, áp chế Hạ Tưởng, hơn nữa y còn cam đoan với Trương Thục Anh có thể thông qua được ở hội nghị thường ủy.
Lưu Thế Hiên biết rõ, từ sau khi Lưu Hà và Hạ Tưởng phát sinh mâu thuẫn, lại đến khi biết Dương Bối mà Lưu Hà thích không ngờ lại là bạn gái trước của Hạ Tưởng, y liền hiểu bất kể là giữa y và Lý Đinh Sơn hay là giữa Lưu Hà và Hạ Tưởng đã tuyệt đối không còn khả năng bắt tay giảng hòa, chỉ có một kết cục mày chết tao sống. Lại thêm Lưu Hà cả ngày ghé tai y nói rằng Hạ Tưởng nói bậy, không coi y ra gì, kiểu gì cũng không thể để Hạ Tưởng được đề bạt.
Đúng là Lý Đinh Sơn là nhân vật số một, trong tay có quyền nhân sự, nhưng ở huyện Bá, y vẫn tin tưởng có thể đánh bại Lý Đinh Sơn trên hội nghị thường ủy, nắm chặt quyền chủ động. Theo y thấy, Hạ Tưởng muốn đi lên cũng có thể, nhưng Lý Đinh Sơn phải xuất ra đủ ích lợi để trao đổi. Mấu chốt là, hiện tại trừ danh nghĩa Bí thư huyện ủy, trong tay Lý Đinh Sơn không có gì có thể trao đổi với y. Nói cách khác, những gì y muốn đều có thể thu được, không cần quan tâm tới việc Lý Đinh Sơn đồng ý hay không. Y có biện pháp khiến Lý Đinh Sơn đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý.
Đổi lại trước kia, Trương Thục Anh cũng sẽ tán thành quan điểm của Lưu Thế Hiên, cho rằng Lý Đinh Sơn chẳng đáng là gì. Nhưng hiện tại cô lại thay đổi chủ ý, Lý Đinh Sơn có năng lực hay không còn chưa rõ nhưng Hạ Tưởng thì tuyệt đối không thể khinh thường. Hắn nói chuyện làm việc trầm ổn hơn người, khiến người có kinh nghiệm quan trường như cô cũng không soi được lỗi nào. Hơn nữa còn khiến Thị trưởng Hồ hai lần chủ động hỏi thăm cũng đã rõ ràng sáng tỏ vấn đề. Mặc kệ quan hệ giữa Hạ Tưởng và Thị trưởng Hồ là thế nào nhưng ám chỉ của Thị trưởng Hồ thì Trương Thục Anh không thể lờ đi được - Ông ta luôn chú ý tới Hạ Tưởng, bất cứ lúc nào cũng lưu ý tới công tác của Hạ Tưởng ở huyện Bá. Ánh mắt Thị trưởng sẽ nhìn chằm chằm một thư ký nho nhỏ bên cạnh một bí thư huyện ủy, ý tứ hàm súc trong đó không thể khiến người ta không suy nghĩ vài phần.
Mặc dù Thị trưởng và Bí thư thành ủy bất hòa cũng không phải là điều gì bí mật ở thành phố Chương trình, Trương Thục Anh cũng tự nhận là người của Bí thư thành ủy, tự nhiên phải giữ khoảng cách nhất định với Thị trưởng Hồ. Nhưng cô cũng chỉ là một Phó trưởng ban tổ chức cán bộ nho nhỏ, không phải thường ủy, cũng không có quyền lên tiếng gì to tát. Hơn nữa thời gian trước rộ lên tin đồn bí thư Thẩm sắp điều lên tỉnh nhậm chức, thị trưởng Hồ sẽ tiếp nhận chức Bí thư thành ủy, rất nhiều người đã ngầm tỏ vẻ dựa vào Thị trưởng Hồ. Lúc ấy cô cũng hơi động tâm tư, lúc đang do dự lại đột nhiên truyền ra một tin tức là bí thư Thẩm và Thị trưởng Hồ đều bất động, lúc này mới khiến cô giật mình kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Tuy nhiên sau này ngẫm lại, cũng cho rằng vẫn nên lựa chọn cơ hội thích hợp gần gũi với Thị trưởng Hồ thì hơn. Dù sao Bí thư Thẩm cũng đã lớn tuổi, không biết có thăng chức hay không nhưng có khi lại tới Đại hội đại biểu Nhân dân hoặc Hội nghị hiệp thương chính trị không biết chừng.
Đúng là bởi vì có thời gian giác ngộ nên Trương Thục Anh mới cực kỳ để bụng chuyện Thị trưởng Hồ hai lần vô tình cố ý hỏi thăm Hạ Tưởng. Trước kia nếu ở huyện Bá muốn hoạt động, chỉ cần Lưu Thế Hiên đề xuất đề nghị, cô bình thường không phản đối, nhưng lần này lại khác, bất kể thế nào cũng phải buộc Hạ Tưởng và Trương Tín Dĩnh vào cùng một chỗ để đề bạt. Việc này không chỉ muốn cho Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn nhớ ơn mình mà còn muốn thông qua Hạ Tưởng âm thầm gần gũi chút quan hệ với Thị trưởng Hồ.
- Thế Hiên, lần này anh nghe tôi, đừng làm trái tôi nữa. Tôi biết Hạ Tưởng phải được đề bạt. Nếu hắn ta không được lên, cho dù Tín Dĩnh được lên cũng không có ý nghĩa lớn.
Khi nói chuyện, Trương Thục Anh gọi thẳng tên Lưu Thế Hiên có vẻ rất thân cận, cũng đúng là bởi vì hai người đều là người huyện Bá, lại quen biết nhau nhiều năm
- Nguyên nhân cụ thể hiện tại khó nói rõ. Dù sao anh giúp tôi lúc này, tôi sẽ ghi nhớ ân tình này của anh.
Trương Thục Anh nhẫn nhịn không nói ra việc Thị trưởng Hồ cực kỳ để ý tới Hạ Tưởng. Cô cũng ẩn dấu tâm tư của mình. Lại nói tiếp, cô và Lưu Thế Hiên, Hoàng Bằng Phi mấy người xem như một tập đoàn ích lợi, nhưng bởi vì Lưu Thế Hiên quá mức cường thế, cô vẫn bị vây vào nhược thế. Mấy năm nay hợp tác, Lưu Thế Hiên vẫn thu được ích lợi lớn nhất, cô thủy chung vẫn cực kỳ bị động, rất bức thiết muốn thay đổi cục diện. Trong mơ hồ, cô cảm thấy có một cơ hội tuyệt hảo tới gần Thị trưởng Hồ. Trung gian có một nhân vật mấu chốt. Chỉ cần hắn vừa lòng, có lẽ thị trưởng Hồ sẽ để ý tới cô một chút.
Người này chính là Hạ Tưởng, cho nên Trương Thục Anh mới có thể tận lực hỗ trợ Hạ Tưởng được đề bạt.
Từ trước tới giờ chính trị đều là tối đa hóa lợi ích. Vì theo đuổi lợi ích tốt đa của mình, tất nhiên Trương Thục Anh sẽ có lựa chọn mang tính khuynh hướng.