- Không có, tuyệt đối không có
Vương Tiếu Mẫn hàm súc cười, còn nâng ly kính Hạ Tưởng
- Nào, kính Thị trưởng Hạ một ly
Quy củ quan trường là cấp trên bình thường không kính cấp dưới, nếu kính, cấp dưới nhất định lo sợ vì được sủng ái mà đứng lên, còn phải biểu hiện kinh sợ mới được, Hạ Tưởng và Vương Tiếu Mẫn là cùng cấp, nhưng Vương Tiếu Mẫn dù sao cũng là bí thư, hắn cũng thích hợp mà hạ thấp thái độ, hai tay bưng ly lên nhẹ nhàng cụng ly với Vương Tiếu Mẫn
- Bí thư Vương kính rượu, không dám không uống, nhưng uống rượu phải có cái cớ, ngài kính tôi, kính cái gì?
Nếu Hạ Tưởng là Thị trưởng của thành phố Đan Thành hắn nói như vậy, Vương Tiếu Mẫn nếu không đủ độ lượng, thì có khả năng lập tức bỏ ly xuống. Nhưng Hạ Tưởng là Thị trưởng thành phố Thiên Trạch, lại là khách do Vương Tiếu Mẫn mời đến, Vương Tiếu Mẫn cũng không dám ở trước mặt Hạ Tưởng ra vẻ
Cho nên Hạ Tưởng vừa thốt lên xong, những người ở đây thay đổi sắc mặt, e sợ cho Bí thư Vương bất mãn với lời nói của Hạ Tưởng
Không ngờ Vương Tiếu Mẫn vẻ mặt bình tĩnh, đừng nói biến sắc, ngược lại hiểu ý mỉm cười:
- Biết ngay chuyện gì cũng không gạt được anh, liên hợp tổ chức lễ hội văn hóa du lịch, tôi quả thật có một điều kiện không lớn không nhỏ…
Hạ Tưởng bưng rượu, không uống, cũng không buông, liền cười:
- Rượu của Bí thư Vương cũng không dễ uống, tôi bưng trong tay, cảm thấy phân lượng rất nặng, rượu này có phải đắc quá hay không?
- Không đắc, không đắc
Vương Tiếu Mẫn thấy Hạ Tưởng đoán được đại khái, cũng không đánh mai phục nữa
- Thành phố Đan Thành miễn phí tuyên truyền du lịch cho thành phố Thiên Trạch, thành phố Thiên Trạch cũng tuyên truyền miễn phí du lịch cho thành phố Đan Thành, hai thành phố liên hợp ở Bắc Kinh và tỉnh Yến tổ chức một loạt hoạt động văn hóa tuyên truyền, khiến lễ hội văn hóa du lịch xâm nhập lòng người. Chỉ là gần đây thành phố Đan Thành tài chính khá khẩn trương, nếu thành phố Thiên Trạch bỏ ra tài chính hoạt động, chuyện này có thể thành
Hạ Tưởng liền biết Vương Tiếu Mẫn đánh chủ ý không tiêu tiền thì muốn thành việc, hẳn là cho rằng bạn bè trong giới công thương của hắn rất nhiều, có thể kéo được tài trợ, liền uống cạn rượu trong ly:
- Tôi rất muốn làm chút việc cho quê nhà, lễ hội văn hóa du lịch là hạng mục tốt, chờ sau khi tôi tới thành phố Thiên Trạch, sẽ đệ trình lên hội nghị chính phủ nghiên cứu
Hạ Tưởng cũng không phải nói lời nói Quan thoại khách sáo, mà là lời nói thật, hắn dù sao còn chưa chính thức nhậm chức, bây giờ lập tức đồng ý thì có vẻ quá nông cạn
Vương Tiếu Mẫn muốn chính là một thái độ của Hạ Tưởng, y cũng biết chuyện gì cũng không phải chỉ ăn một bữa cơm thì có thể giải quyết ổn thỏa, đương nhiên, y còn có chuẩn bị ở sau:
- Công việc cụ thể tôi sẽ cho Hạ An tiếp xúc với anh, coi như là một lần rèn luyện cho Hạ An
Quả thực chính là lấy tiền đồ của Hạ An để bắt cóc Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng biết Vương Tiếu Mẫn nửa đùa nửa thật, liền cười nói:
- Được rồi, Bí thư Vương, cũng không phải người ngoài, ngài lại là bạn của Thị trưởng Trần, Đan Thành lại là quê của tôi, chỉ cần là biện pháp có lợi cho phát triển kinh tế hai nơi, tôi chắc chắn sẽ ra sức ủng hộ
Vương Tiếu Mẫn ha hả cười, lấy tay chỉ Hạ An:
- Hạ An theo tôi thời gian không ngắn, cũng nên cho cậu ta thêm trọng trách
Hạ An nghe xong, lập tức trong lòng đột nhiên co rút lại một chút, chẳng lẽ nói, lễ hội văn hóa du lịch thành công hay không, liên quan đến đại kế thả ra ngoài của y có thuận lợi hay không? Y cũng nghe ra được, Bí thư Vương đang đem y để chiếu tướng Hạ Tưởng, cho dù y khiến Hạ Tưởng khó xử, nhưng cơ hội hiếm có, y vẫn hi vọng Hạ Tưởng giúp y một lần
Hạ Tưởng lại không tiếp lời Vương Tiếu Mẫn, ngược lại chuyển đề tài:
- Tình hình phát triển kinh tế của thành phố Đan Thành không tồi, dưới sự lãnh đạo anh minh của Bí thư Vương, thành phố Đan Thành có hi vọng
Vương Tiếu Mẫn liền khoát tay:
- Tổng sản lượng kinh tế vẫn là xếp hạng thứ tư toàn tỉnh, chênh lệch với hạng ba không nhỏ, nhưng cũng đang gắng sức đuổi theo. Kinh tế tăng tốc cũng xếp hạng thứ hai, gần với thành phố Tần Đường
Hai người anh một câu tôi một câu nói đến tình hình kinh tế toàn tỉnh, đề tài vừa rồi cũng không nhắc tới nữa, Hạ An hơi sốt ruột, vì sao ca ca một chút cũng không để tâm đến chuyện của y? Dù sao liên quan đến tiền đồ của y, y không khỏi lo được lo mất
Qua một lúc lâu, bỗng nhiên thấy Hạ Tưởng đưa tới ánh mắt nghiêm khắc, khiến cho y giật mình một cái, lập tức liền hiểu ra. Có lúc càng là liên quan đến lợi ích của bản thân, thì càng phải kiên trì chịu đựng, không thể rụt rè. Nếu không, đồng nghiệp coi thường anh, lãnh đạo cũng không coi trọng anh, tiền đồ của anh coi như xong
Hạ An âm thầm lau mồ hôi, mới biết được trong quan trường, y tôi luyện không đủ.
Hạ Tưởng chỉ ở một ngày tại thành phố Đan Thành thì trở về thành phố Yến, bởi vì hắn phải đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy trước, hơn nữa sắp đến thành phố Thiên Trạch nhận vị trí mới. Tuy nhiên trở về thành phố Đan Thành thăm hỏi cha mẹ, thu hoạch không nhỏ, Tào Thù Lê và Hạ Đông mang đến niềm vui cho cha mẹ, trao đổi giữa hắn và Vương Tiếu Mẫn, vì tiền đồ của Hạ An dọn đường
Ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy làm thủ tục, mọi thứ đều rất thuận lợi, tuy rằng Mã Tiêu là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nhưng đại bộ phận người vẫn là cấp dưới cũ của Mai Thái Bình, đều quen biết Hạ Tưởng, cũng biết rõ mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng ở Tỉnh ủy, bởi vậy, cho dù mọi người đều biết rằng Trưởng ban Mã không thích Hạ Tưởng, nhưng không ai dám lên mặt với Hạ Tưởng
Ban Tổ chức cán bộ thật ra là bộ phận lên mặt nhất, bộ phận khó xử lý sự tình nhất của tỉnh ủy, Hạ Tưởng ở bên trong thong dong đi một vòng, thoải mái tự nhiên làm xong việc, rơi vào tai Mã Tiêu, sắc mặt của gã liền u tối một chút
Tỉnh ủy quyết định, Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Thạch Vĩ đưa Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch nhậm chức.
Hạ Tưởng cũng không ở lại Tỉnh ủy, vốn đang muốn cùng Phạm Duệ Hằng gặp mặt, xem như cáo biệt, sau suy nghĩ lại thôi, nếu Phạm Duệ Hằng muốn gặp hắn, cũng đã sớm thông qua Phạm Tranh ra hiệu rồi
Nhưng hai ngày trước gặp mặt Phạm Tranh, chỉ là nói chuyện phiếm, Phạm Tranh không hề nhắc tới Phạm Duệ Hằng, cũng không có khách khí nhường một chút mời hắn đến nhà chơi, Hạ Tưởng liền rõ ràng lập trường của Phạm Duệ Hằng
Ngày nghỉ Quốc khánh sắp qua đi, cũng đại diện cho lịch trình của thành phố Lang sắp hoàn toàn chấm dứt, Hạ Tưởng vẫn là hơi có chút tiếc nuối, đầu tiên, vụ án Cổ Hướng Quốc còn chưa có hoàn toàn kết án, hơn nữa còn có khả năng thay đổi. Tiếp theo, Nga Ni Trần còn chưa bị đem ra công lý, cụ thể là khâu nào xảy ra vấn đề, hiện tại hắn đã rời khỏi thành phố Lang, cũng không tiện hỏi đến. Cuối cùng, tác động với bốn đại gia tộc khiến hắn có thu hoạch lớn, nhưng vẫn không liên hệ được với lão Cổ cũng khiến hắn mơ hồ đoán được, hành động của hắn sẽ bị Thủ tướng cho rằng hắn hoàn toàn hướng về thế lực gia tộc...
Đồng thời, khi gặp mặt Phạm Tranh, Phạm Tranh nói y đã hẹn với Nghiêm Tiểu Thì, nhưng cuối cùng Nghiêm Tiểu Thì lại lỡ hẹn, cũng khiến Hạ Tưởng trong lòng ít nhiều hơi không vui. Nghiêm Tiểu Thì và hắn càng lúc càng xa cũng không có gì, nhưng hắn cũng không cho rằng phải trở mặt thành thù. Còn nữa chính là hắn không chỉ không liên lạc được với lão Cổ, cũng không liên lạc được với Cổ Ngọc, cũng khiến hắn suy đoán nhiều hơn. Cho dù nói ra Cổ Ngọc khẳng định không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng Cổ Ngọc đơn thuần mà đơn giản nếu bởi vì nguyên nhân lập trường chính trị mà bất hòa với hắn, cũng không thể không nói khiến người ta bất đắc dĩ.
Nếu một chút tiếc nuối không là gì cả, Hạ Tưởng cũng sẽ không nghĩ nhiều nữa, ngày mai sẽ đến thành phố Thiên Trạch đi nhậm chức, nên thu thập tâm tình, nghênh đón khiêu chiến mới. Buổi tối dọn đồ xong, chuyện nên bàn giao thì bàn giao, điện thoại nên gọi cũng gọi rồi, liền muốn ở bên con nhiều hơn, phỏng chừng trong thời gian ngắn cũng không thể đón hai mẹ con qua đó
Buổi tối 8 giờ hơn, di động vang lên, là số điện thoại của thành phố Lang, Hạ Tưởng liền chần chừ một chút, vẫn tiếp nghe
- Thị trưởng Hạ, chúc mừng thăng chức
Giọng nói của Nga Ni Trần già nua nói không nên lời, hơn nữa còn có chút cô đơn bất đắc dĩ
- Chúng ta không đánh nhau thì không quen nhau, mặc dù có quá khứ không thoải mái, tuy nhiên đã qua rồi. Tôi đã nghĩ rất lâu, cũng hiểu rõ nhiều chuyện, bại trong tay ngài, bất khuất, tôi nhận thua.
Hạ Tưởng nghe thấy thanh âm bị thua của Nga Ni Trần, ngược lại lập tức không biết nên nói gì, hắn tuy rằng làm quan cũng không ít năm, nhưng bình thường ghét nhất là giở giọng quan, nếu là lãnh đạo khác, chắc chắn sẽ hừ hừ ha ha đứng ở cao độ chính trị giáo dục Nga Ni Trần một phen, nhưng hắn lại khác, hắn không muốn nói những lời vô nghĩa, liền trầm mặc một lát:
- Nếu ông có thể tự thú, cũng coi như vì những việc sai trái mà bản thân đã làm, có dũng khí dũng cảm gánh vác
- Tôi có một chuyện cuối cùng muốn ngài giúp đỡ
Nga Ni Trần giọng điệu rất trầm trọng.
- Là gì?
- Hy vọng ngài có thể phái người hộ tống Tiểu Mạt, Tiểu Lỵ lên máy bay, bây giờ tôi không tin bất kỳ ai, chỉ tin ngài
Chuyện tới trước mắt, không nghĩ tới từng là đối thủ ngược lại trở thành người gã tín nhiệm nhất, cũng khiến Nga Ni Trần thổn thức không ngừng, gã quả thật chỉ tin tưởng con người của Hạ Tưởng, cũng chỉ có Hạ Tưởng có năng lực bảo vệ an nguy của Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc
Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc nếu là phụ nữ của gia đình bình thường thì cũng không có gì, chỉ đáng tiếc, họ là con gái của Nga Ni Trần, từng vì gã xuất đầu lộ diện làm nhiều việc dẫn người xuống nước, lúc đó rất nhiều người bị ép dưới thế lực của gã không dám làm gì Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, bây giờ đế quốc của gã ầm ầm sập đổ, năm đó người bị Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc cố ý dụ dỗ, người có ý tưởng đối với Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, còn có vô số Thái Tử đảng, nhị thế tổ, vv…, đều đối với Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc thèm nhỏ dãi ba thước.
Ngay trong những ngày Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc trở về thành phố Lang, gã còn nhận qua vô dố điện thoại uy hiếp, nói là chỉ cần Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc vừa rời khỏi thành phố Lang, bọn họ sẽ trở thành chim trong lồng, thậm chí ngôi sao ca nhạc nào đó ở Bắc Kinh còn cấp bách khó nhịn nổi tới thành phố Lang, muốn xuống tay, nhưng bởi vì Anh Thành và Lịch Phi ra mặt mới khiến đối phương không có hành động thiếu suy nghĩ, xét đến cùng vẫn là uy phong của Hạ Tưởng đang bảo vệ bình an của thành phố Lang
Nga Ni Trần cũng nhìn thấu tình thế, Cổ Hướng Quốc vừa sụp đổ, gã trước sau sẽ bị bỏ tù, bây giờ gã đã không thể rời khỏi thành phố Lang nửa bước, hoàn toàn bị giám sát, sở dĩ còn không chính thức bắt gã, cũng là nguyên nhân thế cục thành phố Lang đại biến, không lo nổi đến gã, gã đã là cá trong nồi, châu chấu sau mùa thu, nhảy nhót không được vài ngày
- Tôi đồng ý
Hạ Tưởng cũng không cố ý đắn đo cái gì, trực tiếp đồng ý Nga Ni Trần, chim sắp chết, tiếng kêu cũng thảm thiết. Người sắp chết, lời nói cũng hiền từ Text được lấy tại http://truyenfull.vn
- Cảm ơn, cảm ơn
Nga Ni Trần liên tiếp cảm tạ, lại cẩn thận mà nói
- Có thể sáng sớm mai thì đón họ tới Bắc Kinh hay không?
- Được
Hạ Tưởng vẫn đồng ý rất sảng khoái
- Trời vừa sáng, tôi sẽ cho Tiêu Ngũ đi đón họ, đưa họ tới sân bay
- Được, có câu nói này của ngài, tôi cũng thật sự yên tâm rồi
Nga Ni Trần giống như dỡ xuống tâm sự thật lớn, thở dài một hơi
- Nếu nhân sinh có thể làm lại từ đầu, tôi sẽ kim bàn rửa tay trong giây phút quen biết ngài. Nhưng bại trong tay ngài, tôi rất may mắn. Nếu tôi bị một tên tham quan lòng tham không đáy đánh bại, tôi phỏng chừng cái gì cũng không đảm bảo được… cảm ơn ngài, Thị trưởng Hạ, hy vọng ngài tiền đồ rộng lớn, mãi mãi có một tấm lòng vì nước vì dân
Không biết vì sao, cúp điện thoại của Nga Ni Trần, Hạ Tưởng trong lòng luôn cảm giác nặng trịch, luôn cảm thấy Nga Ni Trần có cái gì muốn nói nhưng không có nói ra.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng liền sắp xếp Tiêu Ngũ đến thành phố Lang hộ tống Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc vào Bắc Kinh, sau đó ở Bắc Kinh hội tụ với hắn, lại đi thành phố Thiên Trạch, dưới sự đi cùng của Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Thạch Vĩ, đi thẳng đến Bắc Kinh
Thạch Vĩ năm nay 50 tuổi, có lẽ là duyên cớ làm lâu công tác ban Tổ chức cán bộ, nói năng thận trọng, ngồi trên xe sóng yên biển lặng, kiểu cách nhà quan còn hơn cả Tống Triêu Độ, nói chuyện cũng là hừ hừ ha ha, giọng quan vô cùng thành thạo. Tuy nhiên y đối với Hạ Tưởng cũng không dám lên mặt, có lẽ là khi từ Tỉnh ủy đi ra, Mai Thái Bình đích thân tiễn một đoạn đường, đương nhiên, cũng có liên quan đến quan hệ giữa Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ vô cùng mật thiết
Người ở trong tỉnh ủy, không mấy ai biết được quan hệ mật thiết giữa Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ, thậm chí có thể dùng kinh nghiệm khảo nghiệm để hình dung. Cũng chính vì thế, Thạch Vĩ tuy rằng quen dùng giọng quan hừ hừ ha ha nói chuyện, nhưng thái độ coi như thân thiện, không có bày ra thái độ cao cao tại thượng
Cũng có liên quan với Hạ Tưởng có lực hấp dẫn không tầm thường, nói mấy câu vừa nói, liền tán gẫu đến việc nhà, nói đến con trai của Thạch Vĩ đi học đại học ở Bắc Kinh, liền khiến Thạch Vĩ lập tức kéo gần quan hệ với Hạ Tưởng
Đã tới Bắc Kinh, bỗng nhiên mưa to tầm tã, lại từ thành ủy Thiên Trạch truyền đến tin tức nói là đường cao tốc Bắc Kinh thông tới thành phố Thiên Trạch bị chặn đường rồi, sau khi xin chỉ thị ý kiến của Thạch Vĩ, liền quyết định ở Bắc Kinh một đêm trước, ngày mai lại xuất phát
Sau khi sắp xếp xong phòng khách sạn, không có chuyện làm, Thạch Vĩ liền đến đại học thăm con trai, Hạ Tưởng thì nói điện thoại với Hồ Tăng Chu, tìm hiểu một chút về tình hình đề danh của Trần Thiên Vũ, sau khi biết được trên cơ bản coi như thuận lợi thì yên tâm rồi. Hắn cũng không nhàn rỗi, mở máy tính lên mạng, nghiên cứu lịch sử và hiện trạng của thành phố Thiên Trạch.
Mưa càng rơi càng lớn, không có ý ngừng lại, buổi trưa, đám người Tiêu Ngũ hộ tống Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc đi tới Bắc Kinh, sắp xếp xong khách sạn ở lại, liền qua đây đón Hạ Tưởng qua đó
Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc đi chuyến bay sáng mai
Hạ Tưởng cũng hiểu được có tất yếu gặp mặt Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, liền dưới sự dẫn dắt của Tiêu Ngũ, đi tới khách sạn. Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc mặc áo gió giống nhau, màu sắc thì có khác biệt, hai người đều có vẻ tiều tụy, nhìn thấy Hạ Tưởng, không thể nói rõ là kích động hay là cái gì khác, ánh mắt phức tạp nhìn hắn vài lần, muốn tiến lên trước vài bước, nhưng cũng không bước ra bước đầu tiên
Hạ Tưởng cũng không có gì đáng nói, chỉ là căn dặn họ ra nước ngoài sinh sống cho tốt, làm người cho tốt, phải tự tôn tự ái... Nói đến tự tôn tự ái, Hoa Nhài Bạc bỗng nhiên giận, cũng không biết dũng khí từ đâu tới, đẩy Hạ Tưởng một phen:
- Tôi như thế nào không tự tôn tự ái? Tôi đến bây giờ còn là trong sạch, ngay cả một lần yêu nhau cũng chưa từng có, cũng chưa từng cùng đàn ông hôn nhau, tôi làm sao không tự tôn tự ái?
Hạ Tưởng không nghĩ tới Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc phản ứng lớn như vậy, phất tay:
- Các cô là cô gái tốt, ý tự tôn tự ái chính là đừng hành hạ bản thân, xinh đẹp là may mắn của các cô, nhưng xinh đẹp mãi mãi không phải toàn bộ của một người phụ nữ, các cô cũng trải qua thay đổi rất nhanh, biết nên như thế nào đi tốt con đường sau này…
- Chúng tôi đã nghĩ xong rồi
Vẫn là Hoa Nhài Vàng dịu dàng một chút, cô giơ tay kéo Hoa Nhài Bạc, thanh âm dịu dàng
- Thị trưởng Hạ, cùng chúng tôi ăn bữa cơm, được không?
Không có gì không tốt, mưa như trút nước, dù sao cũng không có chuyện quan trọng, Hạ Tưởng liền đồng ý
Tiêu Ngũ lái xe, bốn người tìm một nhà hàng vô cùng yên lặng, tùy tiện điểm một ít đồ ăn nhẹ, mấy người ngồi xuống ăn cơm. Bởi vì mưa quá lớn, người không nhiều, thì có vẻ rất im lặng. Nghe bên ngoài âm thanh giọt mưa rơi trên lá cây, vang lên thùng thùng, giống như thiên nhiên diễn tấu một khúc hòa âm
Hạ Tưởng tâm tình khó hiểu có chút trầm trọng.
Không khí, cũng nhất thời hơi ngưng trọng
Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc cúi đầu ăn cơm, rất thục nữ, ăn từ tốn, cũng không ngẩng đầu, nhìn như đang ăn, trên thực tế là tùy ý chọc thức ăn, ăn vào miệng không có bao nhiêu. Hai người có lúc nhìn nhau một cái, có lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì, ánh mắt mê ly mà thương cảm.
Quê hương khó rời, huống chi bây giờ tiền đồ của Nga Ni Trần một mảnh ảm đạm, hai người đều không muốn đi, nhưng lại không có cách nào. Một là Nga Ni Trần không thể bảo vệ các cô, hai là ở lại đối mặt với sinh ly tử biệt có lẽ càng làm cho người ta khó chịu, không bằng đi cho rồi
Đi là đi rồi, thật có thể xong hết mọi chuyện?
Đương nhiên không thể.
Chẳng qua các cô dù sao cũng là nữ nhân, tuy rằng cha là đại danh đỉnh đỉnh Nga Ni Trần, là đạo trùm xoay chuyển hắc bạch hai đạo, nhưng trên thực tế chị em các cô vừa không có lòng dạ cũng không có tâm cơ, đơn thuần đáng thương. Cũng thật sự là bởi vậy, mới không có sức lực tự bảo vệ mình
Đối với Hạ Tưởng, các cô càng là yêu hận xen kẽ
Phải đó, Hạ Tưởng ở trong mắt một số phụ nữ, mãi mãi là phức tạp yêu hận xen kẽ. Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc phải, Nghiêm Tiểu Thì cũng phải, thậm chí Cổ Ngọc cũng phải. Hắn là một người làm cho cô yêu hắn yêu đến tận xương tủy, hận hắn hận đến trong mộng, một đàn ông cực phẩm ưu tú mà hiếm có
Chỉ tiếc, đàn ông cực phẩm hiện tại ngồi ở đối diện, không có một câu an ủi muốn nói, chỉ là vẻ mặt trầm tĩnh, hơi híp mắt, dường như đang nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ
Thật sự là đáng giận cực kỳ, Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc nhìn nhau, hai chị em tâm ý thông nhau, chỉ một ánh mắt liền hoàn thành một lần giao lưu
- Thị trưởng Hạ, chúng tôi còn có lời muốn nói với ngài, nếu buổi chiều ngài có thời gian, sau cùng ở cùng chúng tôi, có được hay không?
Hoa Nhài Bạc đối với Hạ Tưởng không giả nhan sắc, nhưng hiện tại, vẻ mặt cô hiếm thấy dịu dàng như nước, bên trong hai mắt, hình như có hơi nước lại giống như nước mắt, kinh ngạc nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng mềm lòng
Vô tình chưa chắc hào kiệt thực, Hạ Tưởng không phải hạng người vừa thấy phụ nữ thì bước đi bất động, nhưng đối với Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, trong thương tiếc lại có một tia áy náy, liền gật gật đầu.
Tiêu Ngũ sau khi ăn xong đưa Hạ Tưởng và hai cô về khách sạn, liền rất biết điều mà mượn cớ rời đi.
Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc quả thật có chuyện phải nói với Hạ Tưởng, nhưng cũng không phải chuyện trọng yếu gì, mà là nói về chuyện vui thời trẻ của các cô, nói Nga Ni Trần sủng ái chị em các cô thế nào, nói một mặt Nga Ni Trần thực tình với người thân, có lúc cười, có lúc khóc
Hạ Tưởng không nói lời nào, chỉ làm một người nghe thích hợp nhất
Vô tình bầu trời tối đen, Hoa Nhài Bạc bỗng nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Hạ Tưởng:
- Thị trưởng Hạ, chị em chúng tôi cuối cùng còn có một chuyện cầu xin ngài, xin ngài nhất định phải giúp chúng tôi
Hoa Nhài Vàng cũng đứng lên, hai hàng nước mắt chảy xuống hai má:
- Ngài không đồng ý, chúng tôi chết đi cho xong
Hạ Tưởng kinh hãi, đột nhiên đứng dậy:
- Rốt cuộc làm sao vậy?