Trong một ngày, liên tiếp xảy ra hai sự kiện khiến hắn giật mình, Hạ Tưởng biết, sự điều chuyển cán bộ cấp tỉnh, không những khiến xếp hạng của bốn đại gia tộc có sự thay đổi, mà còn khiến cho quan hệ đối lập và liên hợp của họ, lại càng có thêm sự hỗ trợ và thay đổi mới.
Nhưng nghĩ lại, trên thực tế giữa nhà họ Mai và nhà họ Khâu, vốn dĩ đã khá thân thiết với nhau. Chỉ có điều nhà họ Phó và nhà họ Ngô thân thiết với nhau quá nhanh, khiến Hạ Tưởng không ngờ được.
Theo Hạ Tưởng thấy, nhà họ Ngô là một gia tộc đơn độc, không qua lại với ba nhà kia nhiều, hơi có chút ý tứ tài trí hơn người, hơn nữa hai lần trước hợp tác với nhà họ Phó, thì cả hai lần đều khiến nhà họ Phó bại gia, nhà họ Phó không ghi thù mới lạ. Nhưng bây giờ hai cha con Ngô Tài Hà và Ngô Nhược Thiên cùng xuất hiện tại nhà họ Phó, lại còn cùng Phó Tiên Phong ra tiếp đón hắn, thật không giống bình thường. Có thể thấy quan hệ giữa nhà họ Ngô và nhà họ Phó, chắc chắn đã có nền tảng vững chắc.
Phó Tiên Phong và Hạ Tưởng bắt tay nhau, cũng không giới thiệu Ngô Tài Hà, liền bước đi, để Ngô Nhược Thiên và Hạ Tưởng hàn huyên. Gã thấy Hạ Tưởng đến một mình, không dẫn ai theo, ánh mắt có vẻ phức tạp.
Cuối cùng Hạ Tưởng cũng quyết định không dẫn theo Tào Thù Lê và Hạ Đông, cũng là do suy nghĩ cẩn thận, tiếng nói chung giữa hắn và nhà họ Phó không nhiều, không cần trong chốc lát tiến đến quá gần, giảm xóc trước một chút cũng tốt.
Hạ Tường bắt tay Ngô Tài Hà, không xưng chức vụ:
- Chào bác Ngô!
Ngô Tài Hà nhìn Hạ Tưởng đánh giá mấy lần, vẻ mặt hiền lành nói:
- Nhược Thiên đã nhiều lần nói tốt về cậu trước mặt tôi, tôi bảo nó học tập cậu nhiều hơn. Trận chiến sơn Toàn Mỹ đánh rất đẹp, tôi cũng không dám tin một người trẻ như cậu lại có được thủ pháp lão luyện như vậy.
Ngô Tài Hà hơi híp mắt, lúc lão nói chuyện, lúc nào cũng có vẻ cười tủm tỉm, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp. So với sự cứng rắn và mạnh mẽ của Ngô Tài Dương, sự nhẹ nhàng của Ngô Tài Hà lại hoàn toàn khác hẳn. Lão giống như một người bề trên không hề có chút tự cao nào, khiến người khác cảm thấy rất thân thiết.
Nhưng trong chốn quan trường, thường cần phải có chút tự cao, cần có chút đắn đo, nếu không người khác sẽ không đánh giá cao về bạn. Trừ khi bạn đã lên được vị trí đứng đầu, bạn không tự cao chính là gần gũi bình dị, chính là thân thiết quan tâm. Nhưng ở cấp sở hay cấp tỉnh, thì cần phải duy trì một sự thần bí và sự khác biệt, như vậy mới có thể đảm bảo được quyền uy và sự tôn trọng.
Có lẽ do Ngô Tài Hà quá hiền từ và nhân hậu, nên khiến người khác không có nổi cảm giác sợ hãi. Không có cảm giác sợ hãi, liền không cảm thấy coi trọng người này.
Khách khí vài câu, hàn huyên một lúc, Hạ Tưởng được đón vào bên trong.
Ông cụ Phó ngồi ngay ngắn ở giữa phòng khách, bên cạnh có một người, mặc váy dài liền thân, tóc dài buông ra, trầm tĩnh xa xôi, mang lại cho người khác một vẻ đẹp yên tĩnh. Hạ Tưởng suýt chút nữa không nhận ra, không ngờ cô là Phó Tiên Tiên.
Phó Tiên Tiên cũng có lúc điềm đạm nho nhã như vậy?
Hạ Tưởng và ông cụ Phó cũng có tiếp xúc hai lần, một lần thì phải mang bộ mặt khách sáo, còn một lần lại nói chuyện trực tiếp, dù sao cả hai lần cũng không phải là những ký ức vui vẻ gì. Cũng may, mọi người cùng cảnh ngộ, đều biết trước khác nay khác, tuy ông cụ Phó chưa đứng dậy, chỉ gật đầu với Hạ Tưởng, nhưng trong mắt ông cụ, vẫn có sự nhiệt tình.
Hạ Tưởng cũng cung kính hỏi thăm, rất khách sáo, rất xa cách, nhưng biểu hiện được sự tôn trọng đúng mức. Ngược lại Phó Tiên Tiên luôn cúi đầu, cũng không biết cô đang làm bộ cái gì, mà cũng không dám nhìn Hạ Tưởng lâu, chỉ thản nhiên gật đầu.
Ngồi xuống, trà được bưng lên, cái gọi là xã giao chẳng qua cũng chỉ là một vài việc theo khuôn khổ như cũ, nhưng tình cảm giữa người với người cũng được nuôi dưỡng dần trong những việc bình thường. Con người là động vật có tình cảm, gần gũi ai xa lánh ai, ngoài việc có những lợi ích giống nhau, thì sự gắn bó về tình cảm cũng rất quan trọng. Đương nhiên thân là một người làm chính trị, tình cảm lại là thứ không đáng tin cậy nhất, sự cung cung kính kính bên ngoài, ai mà biết được sau lưng lại không mang hai ba ngọn dao?
Sở dĩ Hạ Tưởng có thể ngồi uống trà trước mặt ông cụ Phó, cũng không phải do ông cụ Phó có tình cảm gì với hắn, mà hoàn toàn do có liên quan đến lợi ích.
- Thức ăn nhà họ Khâu quả thật không ngon như thức ăn nhà họ Phó…
Ông cụ Phó vừa mở miệng đã nhắc đến chuyện ăn
- Khẩu vị nhà họ Khâu hơi nhạt, thức ăn thiếu muối lại không có vị gì, tôi ăn không quen. Hoặc là mặn, hoặc là ngọt, không mặn không ngọt, sao có thể ăn được?
Hạ Tưởng cũng không quá chú trọng đến chuyện ăn, hắn ăn sơn hào hải vị cũng được, ăn bánh mì dưa muối cũng no, nên đối phó với lý luận ăn uống của ông cụ Phó, đành phải nở nụ cười:
- Được đón tiếp vinh dự quá, nên đến mùi vị thức ăn cũng quên mất.
- Ha ha…
Ông cụ Phó cười sảng khoái
- Hôm nay Tiên Tiên cố ý vì cậu mua một con vịt quay ngon nhất, nhất định phải nhấm nháp một chút. Đừng lại quên mất mùi vị gì, dù sao cũng là tâm ý của nó.
Hạ Tưởng hàm ơn:
- Thật ra không cần phiền phức quá, tôi ăn gì cũng được, không bắt bẻ. Nhưng cũng phải cảm ơn ý tốt của Tiên Tiên.
- Không cần cảm ơn nó, cảm ơn gì chứ? Nhà họ Phó chúng tôi đều phải cảm ơn cậu đã cứu Tiên Tiên.
Ông cụ Phó trịnh trọng nói một câu
- Những ân ân oán oán trước đây đều đã qua rồi, từ giờ phút cậu cứu Tiên Tiên, cậu đã trở thành khách quý của nhà họ Phó.
Phân lượng của câu nói này không hề nhỏ, nhưng Hạ Tưởng lại không làm nổi khách quý của nhà họ Phó, đang định nói khách khí mấy câu, ông cụ Phó lại xua xua tay:
- Ơn cứu mạng lớn như trời, nếu nói những cái khác nữa thì cũng là dối trá, nào, ăn cơm, ăn cơm. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Hạ Tưởng đành cung kính không bằng tuân mệnh, ngồi vào chỗ ăn cơm.
Phó Tiên Tiên ngồi bên cạnh hắn, gắp thức ăn cho hắn, lại còn chọn những miếng thịt ngon nhất cho hắn, cẩn thận, dụng tâm, thân mật, chẳng qua cũng chỉ muốn Hạ Tưởng ăn nhiều một chút. Ở ngay trước mặt nhà họ Phó, hắn ít nhiều cũng cảm thấy không tự nhiên, may mà cha của Phó Tiên Phong, bác lớn và chú Ba đều không có ở đây, nếu không áp lực lại càng lớn.
Giữa Hạ Tưởng và nhà họ Phó, dù sao cũng đã từng có khúc mắt rất sâu, giữa người với người rất khó có được nụ cười xua tan thù hận.
Ngô Tài Hà còn may, vẫn là bộ dạng cười tủm tỉm, dường như không hề quan tâm đến sự thân mật giữa Phó Tiên Tiên và Hạ Tưởng. Ngô Nhược Thiên vốn dĩ không có lòng dạ sâu xa gì, ánh mắt cũng chỉ quét qua mấy lần, dừng lại trên người Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên, vẻ mặt đầy nghi ngờ và khó hiểu.
Không cần phải nói, trong lòng Ngô Nhược Thiên đã biết rõ ràng quan hệ giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm.
Một bữa cơm, vừa ăn có mùi có vị vừa không mùi không vị gì. Có mùi có vị là vì, những lời ông cụ Phó nói không phải là giả, quả thật bữa cơm này rất ngon. Không mùi không vị là vì, một bàn những người ngồi cùng nhau, nhưng tiếng nói chung lại không nhiều, có ngăn cách, mà cũng xa lạ, mặc dù cũng có nói mấy lời với nhau, nhưng phần lớn đều có liên quan đến việc ăn uống, không đề cập đến những đề tài gì hay ho.
Cũng bình thường thôi, vì hôm nay chỉ là một lần gặp thăm dò, muốn cùng nhà họ Phó có chung lợi ích, con đường sau này còn dài.
Đương nhiên hôm nay cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất mối quan hệ với nhà họ Phó cũng đã tiến thêm được một bước nhỏ, ít nhất trước mặt Hạ Tưởng ông cụ Phó cũng toát lên sự từ ái và khoan dung, ít nhất sự xuất hiện của Ngô Tài Hà và Ngô Nhược Thiên, chắc chắn cũng đã có được sự đồng ý ngầm của ông cụ Ngô, cũng gián tiếp cho thấy, nhà họ Ngô hy vọng hắn và nhà họ Phó bắt tay giảng hòa.
Tay thì vẫn bắt, nhưng nói đến giảng hòa, Hạ Tưởng còn cần thời gian.
Buổi tối sau khi trở về, Tào Thù Lê và Hạ Đông đã ngủ, họ được Liên Nhược Hạm dẫn ra ngoài chơi một vòng, cũng mệt rồi. Nhưng Hạ Tưởng lại chưa có ý định đi ngủ, ngồi một mình trong phòng, cũng không mở đèn, ngồi trong bóng đêm để suy nghĩ.
Việc đến thành phố Lang nhậm chức cũng rất đột ngột, khiến hắn cũng không có nhiều sự chuẩn bị, nhưng việc đến thành phố Lang có điểm khác biệt là, đến Thiên Trạch nhậm chức, cho hắn đủ thời kỳ giảm xóc, cũng cho hắn có đủ thời gian để làm công tác giai đoạn đầu. Đồng thời cũng nhân dịp nghỉ lễ Quốc khánh, lần đến Bắc Kinh này, nghiễm nhiên trở thành lời chú giải cho việc đến Thiên Trạch nhậm chức.
Nhậm chức ở thành phố Lang khoảng một năm, sự liên kết giữa hắn và thế lực gia tộc cũng ít dần. Chỉ có một lần trao đổi ngắn ngủi với nhà họ Phó, nhà họ Mai lúc vừa mới bắt đầu xây dựng nông nghiệp mới, cho đến bây giờ vẫn chưa hề có sự đụng độ về lợi ích nào khác, và cũng không có điểm giao nhau nào về lợi ích, thậm chí những mâu thuẫn với nhà họ Phó cũng vì thời gian dần qua mà phai nhạt đi nhiều.
Nhưng khi chưa đến thành phố Thiên Trạch nhậm chức, đột nhiên đúng lúc đó bốn nhà liên động, khiến mối quan hệ giữa hắn với bốn nhà đột nhiên đi lên, đương nhiên cũng có những nguyên nhân khách quan. Mà cũng khó đảm bảo không có nhân tố thúc đẩy phía sau, là nhà họ Ngô? Nhà họ Phó? Hay là ai?
Hạ Tưởng lại càng rõ hơn một điểm, thật ra bốn nhà cũng có ý muốn mượn thời điểm này để nắm động thái của hắn, gây áp lực với Thủ tướng cũng tốt, thậm chí diễn kịch cho mọi người cũng xem cũng được. Dụng ý chính trị vô cùng rõ ràng, nói đùa, mọi người đều là người trong chốn quan trường, nhất cử nhất động đương nhiên đều có ý đồ bên trong.
Còn có một điểm nữa, hắn luôn nhẫn nhịn không gọi điện thoại cho lão Cổ, lão Cổ cũng cứ im lặng như vậy. Với cách của lão Cổ, cộng thêm thanh thế mà bốn nhà cố ý tạo nên, lão Cổ sớm đã nắm được nhất cử nhất động của hắn ở Bắc Kinh, nhưng lại không nói gì. Hoặc là quá thờ ơ lạnh nhạt, hoặc là Thủ tướng đã hoàn toàn thất vọng về hắn, đã bỏ qua hắn.
Hoặc là đang âm thầm quan sát hắn cũng chưa biết.
Bắc Kinh về đêm, ồn ào náo nhiệt mà lại xinh đẹp. Thật ra ở Bắc Kinh và thành phố Yến, ít nhất Hạ Tưởng cũng không có cảm giác khác biệt quá lớn, đều là những thành phố ở phương Bắc, đều phát âm giống nhau, con người giống nhau, ngoài việc ở Bắc Kinh có những tòa nhà cao hơn, xe nhiều hơn, người nước ngoài trên đường cũng nhiều hơn ra, thì sự khác biệt đối với thành phố Yến cũng không khác biệt rõ ràng lắm.
Bắc Kinh là thành phố cổ, còn thành phố Yến là thành phố mới, những thành thị trong nước đều có quy hoạch giống nhau, không có sự xây dựng thêm mới nào, cũng khiến cho những thành thị đều giống nhau, không thể không nói chính là một loại bi ai. Vì vậy nên ngành du lịch trong nước, du lịch thành thị chưa từng chiếm được thị trường.
Thiên Trạch cũng là một thành phố du lịch. Mặc dù có danh xưng là một trong mười thắng cảnh trong nước, nhưng thực tế nguồn tài nguyên du lịch lại không hề phong phú. Ngoài một lâm viên hoàng gia nổi danh ra, những cảnh sắc khác, thứ nhất không có quy mô, thứ hai không đặc sắc. Hơn nữa do nguyên nhân khí hậu, những phong cảnh khác cũng phát triển không nổi. Còn những sự phát triển đáng để được nhắc đến cũng rất ít. Công nghiệp bình bình, nông nghiệp cũng bình thường, khoáng sản nghèo nàn. Có thể nói trong mười năm trở lại đây, cùng với thành phố Chương Trình anh tranh tôi đuổi, cuối cùng cũng chỉ có được danh hiệu nghèo nhất tỉnh Yến.
…..
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng cùng với Tào Thù Lê, Hạ Đông cùng đi du lãm Trường Thành. Tiểu Ngũ và Phượng Mỹ cũng là lần đầu tiên đến Trường Thành, hai người vui chơi có vẻ rất hứng thú. Mãi cho đến chiều, sau khi nhận được điện thoại của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng mới quay về khách sạn, mệt đến nỗi hai chân như nhũn ra, thắt lưng rũ rượi, nằm trên giường không hề nhúc nhích.
Nhưng không muốn nhúc nhích cũng phải nhúc nhích, Ngô Tài Dương có lời mời hắn đến nhà họ Ngô dự tiệc.
Đến nhà họ Ngô thì không nên dẫn theo Tào Thù Lê thì tốt hơn. Liên Nhược Hàm cũng cố ý dặn dò, cô sẽ cùng mẹ con Tào Thù Lê đi mua quần áo. Nếu như Hạ Tưởng thì có đánh chết cũng không đi mua quần áo gì hết, leo Trường Thành cả ngày đã mệt gần chết, đâu còn có tinh thần gì? Nhưng phụ nữ vẫn là phụ nữ, mặc dù đó là một Tào Thù Lê tính tình nhạt nhẽo, nhưng hứng thú với quần áo đã vượt qua sự mỏi chân.
Hạ Tưởng đem tấm thẻ ngân hàng trước đây Liên Nhược Hạm tặng hắn cho Tào Thù Lê:
- Dùng thoải mái đi, thích gì thì cứ mua, anh không thể đi cùng được, em cứ thoải mái tiêu tiền đi, nghe nói phụ nữ tiêu tiền là thấy vui.
Tào Thù Lê cầm lấy, bỏ vào túi:
- Hình như thật sự chưa từng tiêu tiền của anh, lương của anh một tháng được bao nhiêu? Có đủ để em mua một bộ đồ lót không?
Nụ cười trên mặt cô có vẻ bỡn cợt, rõ ràng có ý trêu chọc Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đổ mồ hôi, một tháng lương của hắn mới chỉ hai ba ngàn tệ, nếu bàn về kiếm tiền, đừng nói khác xa một trời một vực với Liên Nhược Hạm, ngay cả Tào Thù Lê một năm cũng có thể kiếm được năm sáu triệu tệ, thật sự hắn không thể so nổi.
Cũng do Hạ Tưởng không quá coi trọng tiền bạc, nhưng Phượng Mỹ Mỹ lại giải vây giúp hắn:
- Năm trước Bất động sản Giang Sơn lãi đến mấy trăm triệu…
Hạ Tưởng là một cổ đông ẩn danh lớn nhất của Bất động sản Giang Sơn, Phượng Mỹ Mỹ nhắc tới, hắn mới chợt nhớ ra, thì ra hắn là người có tiền.
Buổi tối, Hạ Tưởng tự mình lái xe đến nhà họ Ngô, để Tiêu Ngũ đi cùng Phượng Mỹ Mỹ, Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê, vừa làm lái xe vừa kiêm vệ sĩ. Mặc dù nói ở Bắc Kinh, không ai dám gây sự với Liên Nhược Hạm, nhưng có Tiêu Ngũ ở đó, mấy tuyệt sắc mỹ nữ cũng không bị mấy tên háo sắc không tròng quấy rầy.
Đến nhà họ Ngô rồi, người ra đón là Ngô Tài Giang cũng không khiến Hạ Tưởng bất ngờ, nhưng người đi bên cạnh Ngô Tài Giang là Mai Thái Bình lại khiến Hạ Tưởng ngây ngốc tại chỗ, suýt chút nữa không dám tin vào mắt mình. Cho đến lúc vẻ mặt tươi cười của Mai Thái Bình xuất hiện trước mặt hắn, không để ý đến quyền uy của một người đường đường là Phó bí thư Tỉnh ủy, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, hắn mới tỉnh lại, cũng ngượng ngùng cười.
Sau khi cười xong mới hiểu ra, thật ra quan hệ giữa bốn đại gia tộc, trình độ phức tạp đương nhiên vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Không phải nói quan hệ giữa nhà họ Mai và nhà họ Khâu rất tốt đẹp, phải liên thủ đối phó với nhà họ Phó, thì nhà họ Mai cũng không thể qua lại với nhà họ Ngô. Cũng không phải nhà họ Ngô và nhà họ Phó nhanh chóng xích lại gần nhau, thì nhất định phải phân rõ giới hạn với nhà họ Mai, nhà họ Khâu.
Giữ bốn nhà, cạnh tranh là cạnh tranh, hợp tác là hợp tác, nhìn tổng thể chính là tìm điểm chung, gác lại điểm bất đồng.
Nhưng sự qua lại của bốn nhà gần đây, cho đến việc dung hòa và kết hợp giữa các cá nhân, khiến Hạ Tưởng biết được một việc rất nghiêm trọng. Chính là trong lần điều động cán bộ cấp tỉnh lần này, nhìn bên ngoài thì nhà họ Khâu thất thế, nhà họ Phó được lợi, nhưng nếu như không nằm ngoài tính toán của hắn, thực tế thế lực của cả bốn nhà đều giảm sút. Nhóm đoàn thể cũng được nâng thực lực, nhóm bình dân cũng có thể phá thành chiếm đất, chỉ có thế lực gia tộc lại bị tổn thương nghiêm trọng.
Thì mới có hành động lạ thường trong thời gian Quốc khánh này.
Khí sắc của Ngô Tài Giang còn tốt, thấy Hạ Tưởng, bắt bắt tay, lại vỗ vai Hạ Tưởng, nhưng không nói gì, kéo tay Hạ Tưởng vào trong nhà. Mai Thái Bình có lẽ buổi trưa đã uống không ít rượu, vẫn còn mùi rượu, nụ cười trên mặt vẫn đầy thâm ý, cũng không biết cười cái gì.
Vào trong phòng mới phát hiện, người nhà họ Ngô đều ở đây, ngoài Liên Nhược Hạm ra, tất cả đều đầy đủ.
Ông cụ Ngô ngồi giữa, bên trái là Ngô Tài Hà, bên phải là Ngô Tài Dương, phía sau là Ngô Nhược Thiên, còn có một người khoảng hai mươi tuổi, chắc là Ngô Nhược Cửu – con trai của Ngô Tài Dương.
Cộng thêm Ngô Tài Giang cùng đi vào với hắn, chính là toàn bộ thành viên gia đình của đệ nhất gia tộc Ngô gia đương triều.
Bữa tiệc nhà họ Ngô long trọng như vậy, mọi người cùng có mặt, không chỉ đơn giản là lôi kéo Hạ Tưởng nữa, mà có một tầng ý nghĩa sâu hơn, chính là trong lòng ông cụ Ngô đã xem Hạ Tưởng là thành viên của nhà họ Ngô.
Bởi vì Hạ Tưởng là người con rể mà nhà họ Ngô không thể công khai, nhưng trên thực tế đã là con rể.
Ánh mắt Mai Thái Bình rất phức tạp, trong lòng có đủ các loại cảm giác. Chuyện nhà họ Ngô chấp nhận Hạ Tưởng đối với y mà nói, nửa vui nửa buồn.
Hạ Tưởng là một minh tinh về chính trị trong số những cán bộ cấp sở, đang thời cơ đi lên. Không những Thủ tướng vô cùng thưởng thức hắn, có ý cho hắn tham gia vào phạm vi thế lực hệ bình dân, mà nghe nói ngay cả thế lực đoàn thể cũng có người dò hỏi lập trường chính trị của Hạ Tưởng, có ý lôi kéo Hạ Tưởng tham gia hệ Đoàn thể. Mặc dù Hạ Tưởng chưa có kinh nghiệm làm trong đoàn thể tổ chức, nhưng cũng không làm giảm đi sự thiện cảm và hứng thú của những lãnh đạo hệ Đoàn thể đối với hắn. Nhưng nghe nói sau khi hệ Đoàn thể biết được lập trường chính trị của Hạ Tưởng đang dao động giữa hệ bình dân và thế lực gia tộc, liền tạm thời từ bỏ ý định tiếp xúc với hắn.
Chủ yếu là ông cụ Ngô chọn thời điểm ra tay rất tốt, nghe nói Thủ tướng cố ý cho Hạ Tưởng ở lại thành phố Lang rèn luyện hai năm, không ngờ ông cụ Ngô đột nhiên ra tay, điều Hạ Tưởng đến thành phố Thiên Trạch, từ đó để Hạ Tưởng rời khỏi chốn thị phi ở thành phố Lang.
Mai Thái Bình biết rất rõ dụng ý của nhà họ Ngô, truyền thống của thành phố Thiên Trạch luôn thuộc phạm vi của thế lực gia tộc. Để Hạ Tưởng dưới sự bảo vệ của thế lực gia tộc, yên ổn mà lên đến Giám đốc sở, rèn luyện ở vị trí Giám đốc sở vài năm, tạo nền tảng thuận lợi để hắn tiến lên phó Bộ.
Bây giờ tầm nhìn phải xa một chút. Trước đây cấp trên cũng chọn nhân tài từ vị trí Giám đốc sở để tiến cử vào cán bộ cấp Tỉnh, bây giờ ngay cả vị trí Phó giám đốc sở cũng đã có người nhắm đến rồi. Cũng do quan niệm chấp chính phân kỳ tăng lên, trong những cấp trên, về vấn đề làm thế nào để trị nước, làm thế nào để tiến thêm một bước trong việc cải cách mở cửa, cũng đã bắt đầu có mâu thuẫn.
Quan niệm chính trị của Bí thư và Chủ tịch tỉnh đều đã khá vững, muốn thay đổi cũng không có khả năng, mà cán bộ sở là lực lượng trung kiên, đặc biệt là những cán bộ sở thân là Bí thư Thành ủy và Thị trưởng, quan niệm chính trị của họ nên nghiêng qua phải hay hướng qua trái, còn hoàn toàn chưa xác định được. Mà họ lại là cán bộ dự bị cấp tỉnh, đặc biệt là những người nổi bật bên trong, càng khiến người khác chú ý, không được cấp trên chú ý thì không được.
Càng không cần nói đến một người vừa được thế lực bình dân chú ý, lại được thế lực gia tộc không ngừng lôi kéo. Lập trường chính trị của hắn hướng về bên nào, không những khiến cho một bên nào đó có thêm một sức mạnh không thể bỏ qua, đồng thời còn mang ý nghĩa tượng trưng rất lớn trong việc đả kích thế lực còn lại.
Vì vậy thu phục được Hạ Tưởng, không phải không có ý nghĩa khách quan, cũng là một lối suy nghĩ lệ thường dưới hình thức cạnh tranh dẫn đến thế lực bình dân càng muốn có được Hạ Tưởng, thế lực gia tộc lại càng không buông tay, tầm quan trọng của Hạ Tưởng càng nổi trội.
Cũng may, điều khiến Mai Thái Bình cảm thấy được an ủi chính là, Hạ Tưởng không vì vậy mà quên hết tất cả, vẫn bình tĩnh đối mặt với thế cục rối loạn. Cũng khiến y âm thầm cảm thán, quả thật là phong độ của một đại tướng, quả nhiên ánh mắt của các thế lực đều có điểm giống nhau. Hạ Tưởng có thể được các thế lực coi trọng, cũng không phải không vì tố chất có thể vượt qua thử thách của hắn.
Biết rõ nhà họ Ngô sớm muộn cũng chấp nhận Hạ Tưởng, nhưng tận mắt nhìn thấy ông cụ Ngô mở tiệc gọi cả nhà đến, Mai Thái Bình nghĩ đến Mai Hiểu Lâm, trong lòng lại không kìm nổi tiếng thở dài.
Hôm nay y đến đây, là vì đã có hẹn với Ngô Tài Giang, cũng muốn thông báo cho mọi người biết, nhưng bây giờ y có chút hối hận vì hôm nay đã đến đây rồi, nên không đến mới đúng…Nhưng sau đó lại nảy sinh một việc, khiến y cảm thấy may mà hôm nay đến đây…