Tay Hạ Tưởng đặt lên tách trà, không ngừng xoay chén trà, ánh mắt dừng lại ở bức tranh phía sau Ngô Tài Dương.
Đó là một bức tranh phong cảnh. Trong bức tranh là một ông lão trong trời gió tuyết ngồi trên một con thuyền độc mộc trên một dòng sông cô quạnh một mình thả câu. Bức tranh rất ý nhị, núi xa xa mơ hồ, chỉ có hình ảnh ông lão là rõ ràng. Và còn có cả một trời hoa tuyết trắng càng làm nổi bật lên vẻ cô tịch thanh cao, cái tang thương cô độc của cõi đời.
Ở phía dưới còn có lời đề tặng chính là bài thơ "Giang tuyết" của Liễu Tông:
"Nghìn non, bóng chim tắt
Muôn nẻo, dấu người không
Thuyền đơn, ông tơi nón
Một mình câu tuyết sông."
- Bức tranh vẽ cảnh câu cá một mình trong trời tuyết này thật đẹp. Nhưng ông lão mạo hiểm trời giá lạnh, một mình trong rừng núi sâu thẳm, hoa tuyết đầy trời chắc không chỉ là để câu cá mà là đang chờ đợi hy vọng. Cái ông lão câu chính là tâm trạng, thậm chí có thể nói là đang mua danh chuộc tiếng.
Hạ Tưởng không trả lời thẳng vào câu hỏi của Ngô Tài Dương mà đàm luận về bức tranh trên tường.
Ngô Tài Dương hiển nhiên là khách quen. Ông ta không cần quay đầu lại cũng đã biết bức tranh phía sau mình là bức tranh gì. Ông ta mỉm cười nói:
-Liễu Tông Nguyên vốn là bị giáng chức cho đi Vĩnh Châu, tâm trạng đương nhiên là không tốt lắm nên viết bài thơ "Giang tuyết" này. Trên thực tế là mượn cảnh đưa tình thôi, nhà văn nhà thơ mà lại. Tự nhận mình là có khí khái, có khí tiết nhưng chung quy lại một câu "Học văn hay võ giỏi cũng là phục vụ hoàng đế" mà thôi.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Vĩnh Châu bây giờ thuộc Hồ Nam là một vùng khí hậu gió mùa nhiệt đới, trong núi sẽ không có gió tuyết lớn như thế được. Nhưng cũng chứng tỏ một điều, ông ta không có đủ độ nhạy cảm chính trị, chính là vì ông ta không đứng vào đúng vị trí, không có ai trợ giúp ông ta cả.
Lấy ngày xưa nói ngày nay, nói đi nói lại, vẫn là vấn đề xếp hàng, Hạ Tưởng cũng cười:
-Có khi gió thổi, có lúc tuyết rơi, nhưng trong trường hợp thông thường thì có cả gió lẫn mưa. Gió và tuyết dường như hai thế lực nhưng cũng là trong anh có tôi, trong tôi có anh, không thể tách rời.
Ngô Tài Dương sửng sốt, lập tức lắc đầu cười:
- Có chút đạo lý. Nhưng có điều vẫn là nói xạo. Gió là gió, tuyết là tuyết, cho dù có gió tuyết xảy ra thì gió cũng có sức của gió, tuyết cũng có sức của tuyết. Làm sao lại nói chung với nhau được? Anh là gió thì chính là gió, là tuyết thì là tuyết, làm sao lại vừa có thể là gió vừa có thể là tuyết được?
Rồi lại giơ đũa lên ý muốn ăn cơm:
- Nghe nói, cậu và nhà họ Phó lại có dấu hiệu xích lại gần nhau?
- Cũng không hẳn. Chỉ là trong một việc thì có tiếng nói chung. Trên thực tế thì mâu thuẫn trước đây vẫn chưa được hóa giải.
Hạ Tưởng thưởng thức một món ăn. Không hợp với hắn lắm, không mặn không nhạt, vị không ra sao. Cách nấu có vẻ quá cầu kỳ, mất đi vị ngon vốn có.
- Chuyện về sơn Toàn Mỹ, cậu làm rất tốt, rất cao tay.
Ngô Tài Dương khen Hạ Tưởng, quả thật thì đó cũng là những lời nói thật lòng của ông ta.
- Giữa các phái đều đang cật lực bồi dưỡng cho người tiếp nối của mình. Bộ máy cấp tỉnh vừa mới điều chỉnh xong, bây giờ mọi người đều hướng ánh mắt đến những cán bộ thế hệ trẻ cấp sở. Cậu là một trong những cán bộ trẻ sáng giá cấp sở, Thủ tướng rất là thích cậu. Đặc biệt là rất hài lòng với công việc của cậu ở thành phố Lang. Nhưng ông cụ vẫn là cao tay hơn một bậc, đưa ra việc điều cậu đến thành phố Thiên Trạch, mở rộng cánh cửa cấp giám đốc sở cho cậu.
Nụ cười hiếm hoi của Ngô Tài Dương đột nhiên lại nở trên môi, từ mấy nụ cười của ông ta cũng có thể thấy được, thái độ của ông ta đối với Hạ Tưởng có sự đổi mới.
Ngô Tài Dương vừa mới lộ ra hướng đi, có ảnh hưởng rất lớn đến Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng hiểu rõ rằng, mục đích Ngô Tài Dương gặp hắn hôm nay chính là muốn thám thính, là muốn hắn biểu lộ rõ thái độ. Giữa thế lực bình dân và thế lực gia tộc hắn cần chọn chỗ đứng cho mình. Hay nói cách khác giữa Thủ tướng và nhà họ Ngô thì hắn nghiêng về bên nào?
Thế lực gia tộc ở đây là thế lực gia tộc của bốn nhà mà nhà họ Ngô là đại diện. Tuy nói rằng giữa bốn nhà cũng có cạnh tranh mâu thuẫn, nhưng trong sự đối kháng cùng phái Bình dân hệ, Đoàn hệ, thì bốn nhà lại có lợi ích chung. Nói rộng ra, đến cấp cao, sự phân biệt giữa các hệ phái cũng không phải là sự phân chia đội ngũ đơn giản nữa, mà là sự kỳ thị của quan niệm lãnh đạo, là sự phân nhánh của hình thái ý thức.
Trong nước, cuộc cạnh tranh quan niệm lãnh đạo giữa cánh tả và cánh hữu chưa bao giờ dừng. Cánh tả có thiên hướng về công bằng và công chính, nhấn mạnh sự phối hợp tài nguyên xã hội. Cánh hữu chú trọng đến hiệu suất và tự do, nhấn mạnh năng lực và quan niệm khôn sống mống chết của cá nhân. Không thể nói được là phái nào tốt hơn, chỉ có thể nói là mỗi phái có ưu điểm khuyết điểm riêng. Nhưng luôn luôn xuất hiện nhân vật của cực hữu và cực tả, thì sẽ xuất hiện chủ nghĩa bảo thủ cánh tả và chủ nghĩa cấp tiến cánh hữu.
Trên thực tế, các nhà kinh tế học trào lưu chính trong nước hiện tại đều chịu ảnh hưởng của tư tưởng của cánh hữu.
Cánh tả phát triển cực đoan, quá cường điệu chế độ công bằng phân chia tài nguyên xã hội, cũng là một sự công chính giả tạo. Bởi vì năng lực của mỗi người, cá tính không giống nhau. Áp chế cá tính cá nhân mà dùng quyền lực để mua sự công chính thì chính là cộng sản của thời cơm tập thể.
Cánh hữu phát triển đến cực đoan, quá cường điệu tự do và năng lực cá nhân mà coi nhẹ trách nhiệm xã hội mà mỗi người nên đảm nhận thì sẽ trở thành sự tự do giả tạo. Bởi vì tự do quá độ thì sẽ ngăn cản sự tự do của người khác cũng giống như nước Mỹ thúc đẩy cái gọi là dân chủ tự do. Dùng vũ lực để phủ định chính quyền quốc gia khác chính là một sự tự do giả tạo cực đoan và sự công chính dối trá.
Chế độ cực hữu, thông thường thể hiện ở chủ nghĩa tư bản quyền quý và đầu sỏ chuyên chính. Tình hình trong nước trước mắt còn chưa rõ ràng lắm. Qua mấy năm nữa, Hạ Tưởng biết rõ là, chủ nghĩa tư bản quyền quý trong nước đã bắt đầu ngóc đầu lên, sẽ có các chuyên gia có liên quan trực tiếp chỉ ra trong nước đã bước đầu đi vào thời đại chủ nghĩa tư bản quyền quý.
Nói cho cùng, hiện tại bốn đại gia tộc chính là cái nôi của chủ nghĩa tư bản quyền quý. Có thể nói một cách không khoa trương rằng tình hình trong nước trước mắt đang ở thời kỳ chủ nghĩa tư bản quyền quý lớn mạnh. Ví dụ như quy mô con nhà quan, con nhà giàu mới nổi dần dần hình thành lên, ví dụ như những con cháu của những cán bộ càng ngày càng bị lên án thì vĩnh viễn là quan chức, con của nhà nghèo mãi mãi là khuyết điểm của chế độ của người nghèo, cứ thế mãi sẽ tạo nên sự đối lập của các giai cấp.
Xã hội một khi hình thành giai cấp, hình thành thế đối địch thì sự sụp đổ chẳng còn xa nữa.
Hạ Tưởng xuất thân nghèo khó, thừa biết rằng muốn dựa vào năng lực của một người bình thường muốn trèo lên cao thì đích thị là nói mớ. Không có chỗ dựa, không có hậu thuẫn phía sau, lại chẳng có ai tán dương thì trong chốn quan trường trong nước dù có năng lực đến mấy thì cũng chỉ là may áo cho kẻ khác. Đứng trên điểm xuất phát công chính, lập trường chính trị của hắn thực ra càng nghiêng về hệ bình dân.
Nhưng thế lực gia tộc cũng không phải là không có gì đáng để tiếp thu hơn nữa hiện tại đã ảnh hưởng mạnh đến trình độ chính trị, cũng chỉ có thể chứng tỏ trong nước có thổ nhưỡng sinh trưởng khác. Chỉ có thể hợp tác chứ không thể chèn ép bởi vì đã nó lớn thành một quái vật lớn mà không ai có thể đè nén được.
Dù là Hạ Tưởng trong lòng vẫn còn chưa rõ ràng, nhưng hắn cũng ít nhiều có chút quan niệm chính trị của riêng mình. E rằng người có thể đồng thời giữ mối quan hệ tốt đẹp với thế lực bình dân và thế lực gia tộc thì chỉ có một mình hắn mà thôi. Dù là có điều kiện may mắn như thế nhưng bản thân hắn lạ có rất nhiều ưu thế, có rất nhiều tâm huyết, nhiều năng lực. Hắn hy vọng trên con đường chính trị về sau của hắn, có thể từ chỗ là điểm tựa giữa bốn gia tộc lớn đến chỗ trở thành điểm tựa giữa thế lực gia tộc do nhà họ Ngô dẫn đầu với thế lực bình dân do Thủ tướng dẫn đầu.
Hôm nay gặp Ngô Tài Dương, dùng một bức tranh sơn thủy để nói ra, cuối cùng vẫn nhắc đến vấn đề vị trí đứng ở đâu, Hạ Tưởng cũng hiểu rõ ràng rằng hắn phải đưa ra một câu trả lời xác thực cho Ngô Tài Dương nếu không thì sẽ có khả năng bị chân đạp ngã trên chính trị.
Bởi vì cuộc gặp hôm nay giữa hắn với ba nhà thậm chí bao gồm cả cuộc nói chuyện với Ngô Tài Dương tối nay thì đều đã đến tai Thủ tướng. Hơn nữa lại thêm lần này điều động hắn là bút tích của Ngô Tài Dương, Thủ tướng có phải có cách nhìn khác về hắn hay không, hắn vẫn không dám chắc.
Có một điều khiến hắn ảo não chính là chiều nay chỉ mãi lo ngủ, vẫn chưa kịp nói chuyện với lão Cổ, thám thính một chút về Thủ tướng.
Tuy nhiên, Hạ Tưởng trong nháy mắt vẫn hạ quyết tâm, hắn không phải là một người hay do dự dễ bị dao động. Bất kể là Thủ tướng có cái nhìn thế nào về hắn thì bây giờ hắn vẫn phải tiến gần đến nhà họ Ngô. Bởi vì cơ hội đã chín muồi rồi.
- Có lúc tôi muốn trực tiếp cảm ơn ông cụ, cảm ơn sự quan tâm của ông với tôi. Ông cụ lớn tuổi rồi. Về sau tôi cũng muốn thăm hỏi ông cụ nhiều hơn.
Hạ Tưởng đưa ra câu trả lời mà Ngô Tài Dương mong muốn
Ngô Tài Dương vừa lòng mỉm cười:
- Ông cụ cũng sớm muốn mời cậu đến làm khách. Chỉ là điều kiện vẫn chưa chín muồi. Hiện tại tôi thấy thời cơ đã thích hợp rồi. Trong dịp quốc khách sẽ sắp xếp một buổi tiệc. Cậu cũng đừng quay về thành phố Yến nha, ở Bắc Kinh này nghỉ lễ Quốc Khánh là được rồi.
Hạ Tưởng liền gật đầu đáp:
- Vậy được. Chắc là sẽ phiền đến Trưởng ban Ngô.
-Ha ha.
Ngô Tài Dương vui vẻ cười.
- Tài Giang cũng sắp về Bắc Kinh và cả Nhược Thiên nữa. Họ muốn nói chuyện với cậu. Năm nay phải có một kỳ nghỉ lễ quốc khánh náo nhiệt mới được.
Muốn lấy được điều gì thì phải cho đi trước, Hạ Tưởng không phải là có ý nghiêng về thế lực gia tộc, chỉ là đâm lao phải theo lao mà thôi.
Cáo biệt Ngô Tài Dương, Hạ Tưởng nhìn đã hơn mười giờ tối rồi. Nghĩ một lúc hắn không gọi điện thoại cho lão Cổ nữa.
Buổi tối, cả nhà ở căn phòng xa hoa của khách sạn. Hạ Đông lần đầu tiên ở qua đêm tại khách sạn, vui sướng chạy tới chạy lui, không muốn đi ngủ. Điều này khiến cho việc ôn lại mộng uyên ương giữa Hạ Tưởng và cô bé Lê phải lùi về đêm khuya.
Chiếc giường rộng mà thoải mái, môi trường lạ lẫm, không có cái mệt nhọc của những công việc nhà, Tào Thù Lê hoàn toàn thoải mái và rất ăn nhập. Người phụ nữ sau tuổi ba mươi dần dần trưởng thành và rất quyến rũ. Đồng thời, nhu cầu về một phương diện nào đó cũng sẽ mạnh mẽ thêm, Hạ Tưởng là người từng trải, tự nhiên quen với sự trưởng thành về tâm sinh lý của người phụ nữ nên cũng cố hết sức mình.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng vừa mới ngủ dậy thì không ngờ nhận được một cuộc điện thoại của Ngả Thành Văn.
-Thị trưởng Hạ, tôi nghe nói cậu ở Bắc Kinh có cơ hội thì gặp mặt, thế nào?
Ngả Thành Văn giọng điệu rất khách khí.
- ….
Hạ Tưởng đối với y bỗng nhiên trở nên thân thiên có chút không thích ứng kịp, xã giao quá nhiều, cũng là chuyện khiến người ta bất đắc dĩ. Chỉ đành phải nói rằng:
- Người nhà đến Bắc Kinh nên phải ở cùng bọn họ. Xin lỗi Bí thư Ngả. Đợi khi nào tôi có thời gian thì sẽ mời ông vậy.
Ngả Thành Văn cũng không tức giận mà cười ha hả:
- Ở cùng người nhà là chuyện quan trọng hơn mà. Không sao đâu.
Sau đó liền để lộ ra một thông tin với Hạ Tưởng.
- Nghe nói, Tỉnh ủy cố ý sắp xếp Phó thị trưởng thường trực An Hưng Nghĩa của thành phố Thiên Trạch đến thành phố Lang đảm nhiệm chức Thị trưởng. An Hưng Nghĩa và Chủ tịch tỉnh Tống quan hệ khá tốt. Thị trưởng Hạ đối với con người An Hưng Nghĩa có phải là có điều gì cần nói không?
Hoá ra Ngả Thành Văn gọi điện thoại mục đích thực chính là điều này. Hạ Tưởng liền mỉm cười:
-Tôi và Thị trưởng An không tiếp xúc nhiều với nhau lắm. Tôi sẽ hỏi Chủ tịch tỉnh Tống xem thế nào.
Ngả Thành Văn thứ nhất là vì muốn hiểu cách đối nhân xử thế của An Hưng Nghĩa. Một mặt khác là vì để chuẩn bị trước xây dựng nên bộ máy với An Hưng Nghĩa.
Tống Triêu Độ cài người của mình vào thành phố Lang, cũng là bắt đầu hành động reo rắc thế lực của mình. Đã điều một Phó thị trưởng thường trực từ thành phố Thiên Trạch, thì thành phố Thiên Trạch tất sẽ trống một ghế ủy viên thường vụ. Nếu như Phó thị trưởng thường trực là được đề bạt ngay ở đó thì về cơ bản sẽ là tiến dần lên ủy viên thường vụ Phó thị trưởng. Do đó, thành phố Thiên Trạch sẽ thiếu một ghế ủy viên thường vụ Phó thị trưởng.
Cơ hội tới, Hạ Tưởng nói điện thoại xong với Ngả Thành Văn thì lập tức gọi ngay cho Tống Triêu Độ.
Không ngờ điện thoại gọi cái là kết nối liền, nhưng lại là Tống Nhất Phàm. Tống Nhất Phàm vừa nghe là Hạ Tưởng, rất không vui đáp:
-Anh Hạ, anh nghỉ lễ mà cũng không quay về thành phố Yến thăm em. Em giận rồi đấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Hạ Tưởng kỳ thật không quên Tống Nhất Phàm nhưng chuyện ở Bắc Kinh quá nhiều, nước quá sâu, để không bị ngập thì hắn không thể không xã giao một phen. Thế nên hắn dụ dỗ Tống Nhất Phàm vài câu. Cũng may Hạ Tưởng có bản lĩnh dỗ con gái cao siêu. Mới vài câu thì Tống Nhất Phàm liền vui vẻ trở lại.
- Ba đi xã giao rồi. Mới sáng ra đã bị người ta đưa đi rồi. Để một mình em ở nhà, thật là chán.
Cô ấy tuy đã vui vẻ nhưng vẫn có chút buồn buồn.
- Hay là em đi Bắc Kinh, em vừa học lái xe, cũng muốn luyện tập chút.
Hạ Tưởng hoảng sợ, vội khuyên can Tống Nhất Phàm bỏ đi ý nghĩ đó. Sau khi ngắt điện thoại, nghĩ một hồi, lại bỏ đi ý nghĩ gọi điện thoại cho Tống Triêu Độ. Không cần vội vàng lúc này, đợi đến lúc trong tỉnh ra quyết định đã thì tin rằng Tống Triêu Độ sẽ chủ đông thông báo cho hắn thôi. Hiện tại chỉ là một tin đồn còn chưa biết kết quả cuối cùng thế nào.
Những chuyện về chính trị thì luôn có rất nhiều biến số.
…
Quả không ngoài dự tính của Hạ Tưởng, vừa qua tám giờ, Khâu Tự Phong đã gọi điện thoại đến mời Hạ Tưởng đến nhà. Hạ Tưởng hơi suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Là đồng nghiệp với Khâu Tự Phong mấy năm, cũng quen nhau bao nhiêu năm, tình cảm bằng hữu luôn duy trì. Hơn nữa hiện tại hắn có suy nghĩ đến gần hơn một bước với gia tộc bốn nhà thế nên hắn liền cùng với Tào Thù Lê và con trai đi ra ngoài.
Tào Thù Lê và Hạ Tưởng thời gian kết hôn cũng không ngắn. Hạ Tưởng vẫn chưa thực sự dẫn cô đi gặp người ngoài bao giờ. Chủ yếu là vì trước đây Hạ Tưởng chủ yếu là ở thành phố Yến. Thành phố Yến đối với cô ấy mà nói, tất cả các nhân vật ở các lĩnh vực thì hầu như đều quen biết rồi.
Nghe nói hôm nay muốn đến nhà họ Khâu làm khách, cô vừa mừng vừa sợ, ăn mặc trang điểm cũng tỉ mỉ hơn.
Tào Thù Lê vốn xinh đẹp hơn người, bây giờ lại trưởng thành hiền thục thướt tha. Vẻ đẹp trong sáng lại thêm khuôn mặt xinh đẹp. Đúng thật là một mỹ nhân. Hạ Tưởng thấy cô ăn mặc rất nổi bật liền không khỏi khen ngợi:
- Đúng là vợ của anh, thật là tuyệt.
Tào Thù Lê thẹn thùng vô cùng. Còn chưa nói Hạ Đông liền chen giữa hai người. Nó mặc bộ quần áo vest, đeo cà vạt. Tuổi nhỏ cũng mặc đồ Tây, đi giày da nhìn vừa nghiêm trang mà cũng hay hay. Cậu bé ngước cái cổ lên hỏi:
-Ba ơi, con có tuyệt không?
-Có chứ!
Hạ Tưởng ôm đứa con vào lòng.
-Trong mắt của ba con là đẹp trai nhất đấy.
- Đẹp hơn mẹ ạ?
- Ừ, đẹp hơn, đẹp hơn.
Tào Thù Lê liếc Hạ Tưởng một cái:
-Bây giờ đã bắt đầu thu phục con, quên mất người ngậm đắng nuốt cay nuôi con này hả?
Hạ Tưởng liền ha hả mỉm cười.
Tiêu Ngũ lái xe, Phượng Mỹ Mỹ ngồi ở ghế lái phụ. Hạ Tưởng một nhà ngồi phía sau. Phượng Mỹ Mỹ đi Bắc Kinh cùng với Tiêu Ngũ. Vốn là Hạ Tưởng bảo Tiêu Ngũ về thành phố Yến, Tiêu Ngũ nói thế nào cũng không muốn đi. Chuyện bất động sản Giang Sơn cũng giao cho Chu Hổ xử lý. Anh ta bây giờ là lái xe kiêm vệ sĩ của Hạ Tưởng.
Nửa đường, lại nhận một cuộc điện thoại của Phó Tiên Phong.
Hạ Tưởng có chút kỳ lạ khi thấy Phó Tiên Phong gọi đến, lại là Phó Tiên Phong đích thân ra mặt. Phó Tiên Phong cũng mời hắn đến nhà và nhấn mạnh rằng cha anh ta muốn trực tiếp cảm ơn hắn. Lại còn nói Phó Tiên Tiên còn đặc biệt đến Toàn Tụ Đức mua vịt quay cho hắn nữa.
Ai nói Phó Tiên Tiên là một tiểu ma nữ vô tâm chứ? Từ lần đầu gặp gỡ cô ta mời hắn ăn vịt quay đến giờ cũng đã hơn hai năm rồi. Cô ta vẫn nhớ và điều này khiến Hạ Tưởng không khỏi xúc động.
Đối với lời mời thịnh tình của Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng muốn cự tuyệt nhưng lại thấy không hay lắm. Lý do của nhà họ Phó rất chính đáng lại rất nhiệt tình. Nếu như hắn không đi thì thứ nhất có vẻ toái thác, thứ hai nhất định là sẽ làm tổn thương Phó Tiên Tiên.
Chỉ đành chần chừ một chút:
- Buổi trưa không đi được, phải ở cùng với Tự Phong, chỉ có thể vào buổi tối.
Phó Tiên Phong rất vui vẻ đồng ý:
-Tốt lắm, vậy buổi tối. Đúng rồi, anh dẫn cả người nhà đến nhá.
Dẫn người nhà đến dự tiệc, ý nghĩa không giống như bình thường nữa rồi. Đến nhà họ Khâu còn không có gì, đến nhà họ Phó cũng mang theo người nhà đến, dường như có chút quá nồng nhiệt. Nhưng nghĩ một chút, Hạ Tưởng vẫn quyết định đem theo người nhà đi, cũng là cho nhà họ Phó thấy và không nghi ngờ gì về mối quan hệ của hắn với Phó Tiên Tiên.
Đến nhà họ Khâu, người ra nghênh đón chính là Khâu Tự Điệp. Khâu Tự Điệp hơi béo, vừa nhìn thấy Hạ Tưởng một cái liền hỏi này hỏi nọ, ôm lấy Hạ Tưởng một cái. Sau đó cô mới nhìn Tào Thù Lê và Hạ Đông ở phía sau và tuyệt nhiên không cảm thấy hành động của mình lúc nãy là không phù hợp. Cô ta kéo tay Tào Thù Lê nói:
- Chậc chậc, thật sự là một đại mỹ nhân. Chả trách Hạ Tưởng gặp các mỹ nhân bên ngoài thì không hoa mắt. Hóa ra là vì chị đã làm cho anh ấy điêu đứng rồi.
Tào Thù Lê vì Hạ Đông mà rất ít khi xuất đầu lộ diện. Nhưng cần phải biết rằng cô xuất thân từ nhà quan chân chính, tốt hơn rất nhiều so với Hạ Tưởng. Tuy không bằng Khâu Tự Điệp con gái nhà họ Khâu nhưng cô ấy cũng là thiên kim của Thị trưởng thành phố và phu nhân thị trưởng - phu nhân thị trưởng chưa đầy 30 tuổi, lại xinh đẹp như hoa. Trong nước này chẳng tìm được mấy người như vậy.
Cho nên, cô cũng rất biết ăn nói:
- Chị cũng rất đẹp. Da rất đẹp. Mà lông mi vừa dài lại vừa cong. Thật là đẹp.
Vấn đề của phụ nữ với nhau, đàn ông luôn không thể hiểu được. Hạ Tưởng không nghe ra được điều gì cả. Nhưng Khâu Tự Điệp thì vui sướng, lập tức có tiếng nói chung với Tào Thù Lê. Hai người cùng đến một chỗ, líu ríu không ngớt.
Hạ Tưởng lắc đầu cười, liền kéo tay của con, hai cha con khoan thai bước về phía trước, vừa bước đến cửa thì cánh cửa lớn mở ra có vài người bước ra. Người đi trước là Khâu Tự Phong, người phía sau là Mai Hiểu Mộc.
Mai Hiểu Mộc làm sao lại ở nhà họ Khâu? Nếu như Mai Hiểu Mộc chỉ khiến Hạ Tưởng có một chút kinh ngạc thì người phía sau Mai Hiểu Mộc còn khiến hắn phải sợ hãi. Đó là Mai Hiểu Lâm.
Mai Hiểu Mộc và Mai Hiểu Lâm cùng xuất hiện ở nhà họ Khâu, nghĩ kỹ thì cũng chẳng có gì là lạ. Đây là sự thể hiện của mối quan hệ sâu sắc thêm giữa nhà họ Khâu và nhà họ Mai. Nhưng đối với Hạ Tưởng mà nói, biến cố bất thình lình này lại khiến hắn đối diện với một tai ương. Không phải là tai ương về chính trị mà là tai ương gia đình. Bởi vì nếu như Mai Hiểu Lâm dẫn theo Mai Đình, Mai Đình nhìn thấy hắn thì chắc chắn sẽ gọi hắn là cha. Trước mặt người nhà họ Khâu, mà mấu chốt là trước mặt Tào Thù Lê, hắn phải làm sao đây?