Nhưng về lâu dài mà nói thì cũng là chuyện tốt. Hắn cứ dao động giữa thế lực bình dân và thế lực gia tộc, lập trường không rõ ràng thì e rằng không những thế lực gia tộc không vui mà ngay cả Thủ tướng cũng không vừa lòng. Lần đến thành phố Thiên Trạch này, trước khi tiến lên một bước đảm nhận chức vụ Bí thư Thành ủy thì nhất định phải kiên định lập trường giữa thế lực bình dân và thế lực gia tộc nếu không thì có khả năng sẽ chẳng có kết cục hay ho.
Hành trình đến thành phố Thiên Trạch tuy không nguy hiểm như thành phố Lang nhưng cũng không phải là một con đường bằng phẳng. So với thành phố Lang vung đao múa kiếm ngoài mặt, thành phố Thiên Trạch có lẽ là một diện mạo khác, là đả kích ngấm ngầm hay công khai về chính trị. Chỉ có thể dựa vào bàn tay và khối óc chính trị, lợi dụng tài trí khôn ngoan để đối phó lại.
Chỉ là nhớ đến lần đầu gặp mặt với Trần Khiết Văn, chẳng những gặp nhau không vui mà lại còn nảy sinh xung đột. Đây cũng là một chuyện rắc rối. Hạ Tưởng luôn ngầm quan sát Trần Khiết Văn, càng quan sát thì càng thấy kinh ngạc. Bởi vì cô ta luôn có thể bình tĩnh từ đầu đến cuối một cách đáng sợ.
Phụ nữ so sánh với đàn ông thì cảm xúc cá nhân của họ nhiều hơn một chút. Nhưng ở Trần Khiết Văn thì lại không tìm thấy những khuyết điểm bẩm sinh của người phụ nữ. Địa vị trong chốn quan trường càng cao thì quan chức là nữ giới càng ít. Không phải là kỳ thị giới tính mà thực sự là vì khi đối diện với những quyết định trọng đại thì phụ nữ thường không bình tĩnh và lý trí bằng đàn ông.
Biểu hiện của Trần Khiết Văn khiến Hạ Tưởng thấy được rất ít trong số phụ nữ, cô hoàn toàn có thể khống chế được cảm xúc, không vội vàng nóng nảy. Chả trách cô ta lên tới vị trí Bí thư Thành ủy cao như thế.
Sau khi chạm ly, Quốc Hàm Dương và Quốc Hàm Thanh cáo lui, Mai Thái Bình cũng cáo từ. Trước lúc đi lại kéo tay Hạ Tường thì thầm vài câu bảo hắn đến thăm Mai Hiểu Lâm và Mai Đình, Hạ Tưởng cũng đành ú ớ đồng ý.
Nhưng nói thật quả thật đúng là nên gặp Mai Hiểu Lâm. Hắn cũng hơi nhớ đến Mai Đình rồi.
Sự tình xem như không giải quyết được gì, Hạ Tưởng cũng không có gì tiếc nuối. Một khi đề cập đến lợi ích trên chính trị, biến một chuyện nhỏ thành một điểm tựa để tranh đua thế lực của các bên thì bản thân chuyện đó trở nên bị xem nhẹ. Hơn nữa Quốc Hoa Thụy cúi đầu, Quốc Hàm Thanh và Quốc Hàm Dương cũng nhượng bộ. Về cơ bản cũng đã đạt đến sự hài lòng của hắn.
Chỉ có điều sự cân bằng nhỏ nhoi của nhà họ Mai, nhà họ Khâu và nhà họ Phó bị phá vỡ - Mai Thái Bình cố ý lôi kéo, thái độ của Phó Tiên Phong có sự chuyển biến. Lập trường của Khâu Tự Phong thay đổi. Tất cả những điều này đều khiến Hạ Tưởng có đôi chút xúc động. Qủa nhiên chẳng có bạn nào là tốt mãi mãi chỉ có lợi ích mãi mãi mà thôi.
Lúc cáo từ, Trần Khiết Văn nói với Hạ Tưởng một câu đầy thâm ý:
- Có thể làm quen trước với Thi trưởng Hạ là chuyện tốt. Tuy gây ra một chuyện không thoải mái nhưng nói chung thì chúng ta vẫn có nhiều điểm chung. Hoan nghênh Thị trưởng Hạ đến thành phố Thiên Trạch công tác, hy vọng chúng ta về sau gác lại cái bất đồng, cố tìm cái chung để cùng nhau làm tốt công tác của thành phố Thiên Trạch.
Lời nói của Trần Khiết Văn có phải là lời nói thực sự xuất phát từ đáy lòng hay không thì không quan trọng. Mà quan trọng là cô ta hiển nhiên coi Hạ Tưởng thành một người ủng hộ cho thế lực gia đình.
Hạ Tưởng cũng không nói gì, khách khí vài câu. Cuối cùng bắt tay Quốc Hoa Thụy.
Quốc Hoa Thụy biểu hiện lỳ lạ, dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng cuối cùng thì lại lắc đầu, quay bước đi. Trong lòng Quốc Hoa Thụy chắc chắn là vẫn có sự bất mãn, Hạ Tưởng cũng hiểu. Mối quan hệ giữa hắn ta và Quốc Hoa Thụy là mối quan hệ hận thù ân oán. Hơn nữa Quốc Hàm Dương và Quốc Hàm Thanh đã lui một bước về phương diện tình cảm. Trên thực tế về sau có rút lại lời hay không thì dường như là vấn đề chẳng cần phải nghĩ.
Vì một Hoa Nhài Vàng, Bạc mà đắc tội với Quốc Hàm Dương và Quốc Hàm Thanh thì có đáng hay không? Đáng. Hạ Tưởng tuyệt đối không hối hận những điều hắn đã làm. Quốc Hoa Thụy là đồ cặn bã, phải có người ra tay trừng trị y mới được. Hắn đánh y vẫn chưa đủ độc.
Đợi sau khi tất cả mọi người đi rồi, Hạ Tưởng đứng giữa Phó Tiên Phong và Khâu Tự Phong, có chút bất đắc dĩ. Hai người đều có ý mời hắn, Phó Tiên Tiên lại cứ kéo cánh tay hắn, cứ như không đi cùng cô ta thì cô ta sẽ không buông.
Hạ Tưởng cũng không đợi hai người mở miệng mà trực tiếp nói luôn:
- Tôi muốn đi thăm Hoa Nhài Vàng, Bạc một chút. Ngày mai có thời gian thì sẽ đi thăm Trưởng ban Khâu, mà quên Bí thư Khâu mới đúng.
Hắn ta không nói muốn đi thăm nhà họ Phó là vì với nhà họ Phó vẫn có khoảng cách rất sâu.
Phó Tiên Phong lại nói:
-Thị trưởng Hạ hiếm có mới có một lần đến Bắc Kinh. Ngày mai tôi làm chủ, bác cả và chú ba đều muốn gặp để cảm ơn anh.
Hạ Tưởng muốn khách khí, Phó Tiên Tiên cứ mặc kệ nói:
-Nếu anh không đi thì em sẽ để ông em đích thân đến mời anh. Xem ý anh thế nào đây.
Hạ Tưởng đương nhiên không dám để ông cụ Phó ra mặt, nhưng nếu như nói phải ngồi cùng với người nhà họ Phó thì cũng cảm thấy không tự nhiên. Hắn đành mơ hồ đáp:
- Ngày mai tôi sẽ cố gắng sắp xếp thời gian.Tôi vốn là muốn về thành phố Yến đoàn tụ với người thân. Kết quả là xảy ra chuyện này, bây giờ đến về nhà cũng không còn kịp nữa.
Khâu Tự Phong ha hả cười:
-Nếu không thì đón Thù Lê và Hạ Đông đến đây, anh cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày. Anh ở Bắc Kinh nghỉ lễ Quốc khánh cũng được mà.
Ý của Hạ Tưởng ban đầu là muốn về thành phố Yến. Kết quả Khâu Tự Phong không biết cố tình hay có ý hiểu lầm ý của hắn. Và Phó Tiên Tiên cũng vỗ tay tán thành và còn bảo Phó Tiên Phong nhanh chóng sắp xếp đến thành phố Yến đón hai mẹ con Tào Thù Lê, khiến Hạ Tưởng chẳng còn biết nói sao.
Phó Tiên Phong không ngờ đáp ứng, gọi ngay một cuộc điện thoại phái một chiếc xe sang trọng đến thành phố Yến, cũng chẳng để Hạ Tưởng có cơ hội thoái thác. Hạ Tưởng cũng chỉ đành cung kính không bằng tuân lệnh, gọi điện về nhà thông báo một tiếng.
Thật là một sự không ngờ dẫn đến một sự không ngờ khác. Hắn đến Bắc Kinh là để giải cứu Hoa Nhài Vàng, Bạc. Đến cuối cùng thì lại thành điểm tựa lôi kéo trong cuộc đấu tranh thế lực của mấy gia tộc lớn. Vốn là khi ở thành phố Lang thì giữa hắn và thế lực gia tộc càng ngày càng xa. Bây giờ chuyến đi đến thành phố Lang vừa kết thúc, còn chưa đặt chân đến thành phố Thiên Trạch thì lại một lần nữa rơi vào gút mắc giữa thế lực gia tộc.
Ở trong chốn quan trường thì sẽ luôn có những thời điểm không làm chủ được.
Sau khi cáo từ Khâu Tự Phong và Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng đi cùng với Phó Tiên Tiên đến thăm Hoa Nhài Vàng, Bạc.
Đến khách sạn thì Tiêu Ngũ và Dương Uy đều ở đó. Phòng mà Hoa Nhài Vàng, Bạc là một phòng lớn. Tiêu Ngũ Hòa Dương Uy bảo vệ vòng ngoài. Hai chị em đều đang ngủ bên trong.
Hạ Tưởng vừa bước vào, Hoa Nhài Vàng, Bạc tỉnh ngay. Hai người gặp được Hạ Tưởng vốn là lại muốn sà vào lòng hắn mà khóc lóc kể lệ nhưng lại thấy mối quan hệ khăng khít giữa Phó Tiên Tiên và Hạ Tưởng thì lại chùn bước. Hạ Tưởng biết rằng lúc này là lúc bọn họ cần sự an ủi nên chủ động kéo hai người vào lòng mình nhẹ nhàng vỗ lưng họ, an ủi vài câu.
Sau đó liền cùng Tiêu Ngũ, Dương Uy đi ra ngoài. Để lại Phó Tiên Tiên với hai chị em.
Dương Uy đã thông báo tin Hoa Nhài Vàng, Bạc được cứu cho Nga Ni Trần biết. Nga Ni Trần vô cùng cảm kích. Chỉ có điều ông ta bây giờ hành động đang bị hạn chế, không có cách nào rời thành phố Lang được. Nếu không thì ông ta sẽ ngay lập tức chạy đến Bắc Kinh.
Hạ Tưởng thấy trong điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ đều là của Nga Ni Trần. Với Nga Ni Trần đấu đá một trận, dù là đối thủ, nhưng hắn vẫn tôn trọng Nga Ni Trần, liền gọi lại cho ông ta.
Điện thoại gọi một cái là được ngay. Nga Ni Trần nghẹn ngào nói:
- Cảm ơn anh, cảm ơn Thị trưởng Hạ. Cả đời này tôi sẽ nhớ ơn anh.
Nói là cảm ơn nhưng kỳ thực tình cảm của Nga Ni Trần đối với Hạ Tưởng rất phức tạp. Chính là Hạ Tưởng một tay phá hủy đế quốc lớn của ông ta, là Hạ Tưởng gián tiếp bức tử Trần Đại Đầu, lại là Hạ Tưởng làm hại khiến cho ông ta bây giờ trở thành con chó không có nhà. Nhưng cũng là Hạ Tưởng người đã cứu Hoa Nhài Vàng, Bạc. Hơn nữa ông ta hiểu rõ chỉ có Hạ Tưởng mới có gan mạo hiểm đi đắc tội một Ủy viên bộ Chính trị ra tay cứu người. Trong những người mà ông ta quen biết thì có người ở ghế cao chức cao hơn rất nhiều so với Hạ Tưởng nhưng khi ông ta thế lực đang ở đỉnh cao thì tuyệt đối sẽ không vì ông ta mà đi làm chuyện mạo hiểm chính trị đó.
Hạ Tưởng vừa là một nhân vật mặt lạnh khi công kích người khác thì lòng lang dạ sói không nương tay nhưng mặt khác chỉ cần là chính nghĩa thì hắn lại ra tay cứu người một cách nghiêm túc, tuyệt đối không hề sợ gánh chịu trách nhiệm.
Công và tư rõ ràng, và coi sự ghen ghét như kẻ thù là điểm rất đáng kính nể trong tính cách của Hạ Tưởng.
-Tôi cho người đưa Trần Mạt Trần Lỵ về thành phố Lang. Tình trạng hiện tại thì các cô cũng không phù hợp ra nước ngoài, cần có người nhà đi cùng...
Hạ Tưởng cũng không quá khách khí với Nga Ni Trần. Giữa hắn và Nga Ni Trần không có nhiều điều đáng nói. Việc cứu Hoa Nhài Vàng, Bạc hoàn toàn là vì nguyên tắc đối nhân xử thế theo chính nghĩa của hắn.
Nga Ni Trần liên thanh nói lời cảm ơn.
Hạ Tưởng bảo Dương Uy và Tiêu Ngũ phụ trách đưa Hoa Nhài Vàng, Bạc về thành phố Lang. Hoa Nhài Vàng, Bạc vốn rụt rè, đi đến cửa, hai người đều hiểu ý nhau, không kìm nổi tiếng khóc thét lên đồng thời sà vào lòng Hạ Tưởng, cùng đồng thanh gọi: Text được lấy tại http://truyenfull.vn
-Hạ Tưởng.
Chỉ gọi tên thôi chứ không nói nội dung gì cả nhưng tâm tình của người phụ nữ đã rung động đến cả tâm can. Điều này khiến Phó Tiên Tiên ở một bên lại lau nước mắt, trong lòng lại chua xót nhìn trừng trừng Hạ Tưởng. Thấy Hạ Tưởng được phụ nữ yêu mến như thế thì trong lòng chua xót khôn kể.
Phụ nữ luôn thích người đàn ông mình yêu có duyên với phụ nữ. Vì anh ta càng được phụ nữ săn đón thì chứng tỏ anh ta càng có sức hút. Nhưng cũng không muốn hắn quá có duyên với phụ nữ, vì như thế dù là đàn ông có sự kiềm chế đi nữa cũng sẽ có phụ nữ vào lòng, khó tránh có ngày sẽ bị người phụ nữ khác cướp đi.
Phó Tiên Tiên trong lòng lo được lo mất. Cô rất hiểu tình trạng hiện tại của mình lúc này. Cô đã yêu Hạ Tưởng rồi.
Hoa Nhài Vàng, Bạc vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên. Thời gian vẫn còn sớm, Hạ Tưởng định nghỉ ngơi một chút. Hôm nay đã mệt quá rồi. Đi đi lại lại nửa ngày, mệt đừ người. Buổi tối chắc chắn sẽ lại phải đi xã giao. Cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đã rồi tính sau.
Bởi vì căn phòng là hai gian nên hắn để Phó Tiên Tiên ở gian ngoài, hắn đi vào gian trong. Vừa nằm xuống thì Phó Tiên Tiên liền lại đẩy cửa tiến vào, hỏi nhỏ một câu:
-Lần trước em đã nói nếu như em muốn anh làm cho em một chuyện. Anh đã đồng ý với em rồi, chỉ cần anh có thể làm được thì sẽ làm đúng không?
-Ừ, đúng rồi. Anh đã từng nói thế
Hạ Tưởng rất rõ ràng thừa nhận. Hắn nhớ rất rõ lúc đó là để giải đáp khúc mắc của Phó Tiên Tiên nên hắn đáp ứng cô. Hắn trêu chọc một câu:
- Phó tiểu thư có gì dặn dò?
Phó Tiên Tiên đỏ mặt, dựa vào cánh cửa không đi vào cũng không đi ra. Hạ Tưởng mới chú ý đến quần áo cô ta mặc trên người, chỉ che phần mông còn đôi chân dài trắng khiến người ta mê người, khiến hắn cũng hoa cả mắt, vội quay mắt đi.
Chắc là bên dưới chỉ mặc mỗi quần chip thì Hạ Tưởng cũng sẽ có ý nghĩ an phận. Trong lòng biết rõ Phó Tiên Tiên đang cố ý dụ dỗ hắn. Đàn ông thích phụ nữ mặc quần áo lộ đùi gợi cảm, thu hút mê lòng người.
Phó Tiên Tiên cắn môi, trong ánh mắt mờ mịt ướt át. Cô có rất nhiều những cảm xúc không hiểu. Cô ta chần chừ chốc lát, chân bước lên trước một bước rồi lại chầm chậm thu chân về phía cửa:
-Lần trước em nói muốn giúp anh có được chứng cứ của Cổ Hướng Quốc. Xin lỗi nha, em vụng về vẫn chưa lấy được, làm anh thất vọng rồi.
-Không vấn đề gì.
Hạ Tưởng muốn khuyên Phó TiênTiên vài câu. Không ngờ vừa mở miệng ra thì không biết làm sao Phó Tiên Tiên đột nhiên nổi giận.
- Anh không hiểu đâu. Có liên quan đấy. Có liên quan.
Nước mắt tuôn rơi:
- Là em vô dụng, không thể giúp anh làm được chuyện gì. Em là một con bé điên không ai yêu thương, không ai để ý.
Cô tông cửa xông ra, để lại cho Hạ Tưởng một bóng dáng người yểu điệu quay đi. Ngoài việc mơ màng ra thì càng khiến người ta phải buồn sầu trong lòng.
Hạ Tưởng ngủ suốt một buổi chiều. Đến lúc 6h chiều bị Tiêu Ngũ làm tỉnh giấc. Tiêu Ngũ và Dương Uy đã trở về từ thành phố Lang. Vừa vào phòng nhìn thấy chỉ có một mình Hạ Tưởng đang ngủ, ở phòng ngoài, chỉ còn vương vấn mùi hương, không thấy người đẹp đâu, hai người liền hiểu ra và nhìn nhau cười.
Không lâu sau, mẹ con Tào Thù Lê đã đến. Đi cùng họ không phải là người nhà họ Phó mà là Liên Nhược Hạm.
Hạ Đông vừa thấy Hạ Tưởng, liền bổ nhào vào lòng Hạ Tưởng kích động kêu to:
-Ba ba ba ba.
Tiếng gọi của đứa con khiến Hạ Tưởng áy náy trong lòng. Hắn bận quá. Thời gian cho con quá ít. Có lẽ lúc nó lớn lên thì trong ký ức về thời thơ ấu của nó, hình ảnh của người cha cũng chỉ là một cái bóng mơ hồ.
Tào Thù Lê mặc một chiếc váy dài, tóc búi cao đơn giản phía sau một cách tùy ý. Cô ấy năm nay đã ba mươi tuổi nhưng dáng vóc vẫn thế vẫn như hồi mới đầu khi gặp Hạ Tưởng, không gầy không béo cân đối và xinh đẹp. Nụ cười của cô ấy có hạnh phúc, có ngọt ngào. Cô ấy chỉ nhìn Hạ Tưởng không chớp mắt khiến cho hắn trong giây phút như quay về cảnh tượng cùng cô trong công trường siêu thị Giai Gia cách đây mấy năm. Cảm xúc khi lần đầu gặp nhau trào dâng trong lòng.
Còn Liên Nhược Hạm thì mặc một cái váy dài đến đầu gối. Cũng là trùng hợp. Có lẽ là cùng tâm tư. Váy của cô ta giống y hệt cái váy đã mặc vào đêm ý loạn tình mê ở cao ốc Quốc Tế năm đó. Tuy không phải là cùng một cái nhưng kiểu cách thì hoàn toàn giống.
Hạ Tưởng nhìn hai người phụ nữ đẹp như hoa như ngọc trước mắt, hai người phụ nữ hắn yêu nhất trong đời, niềm hạnh phúc trào dâng trong lòng.
Tiêu Ngũ và Dương Uy đã sớm đi ra rồi.
Hạ Tưởng dạt dào cảm xúc như quay lại khoảng thời gian mới quen Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm. Hắn liền làm một việc rất "lớn gan" - ôm chặt hai người phụ nữ vào lòng.
Tào Thù Lê đỏ mặt, tựa đầu vào vai Hạ Tưởng, không nói gì. Ngay cả Liên Nhược Hạm cũng đỏ mặt, khẽ đẩy nhẹ Hạ Tưởng, muốn tách ra nhưng vẫn ỡm ờ tựa vào vai của hắn. Sau đó cắn tai hắn nói nhỏ:
-Anh thật là…
Điều khiến Hạ Tưởng kinh ngạc nhất chính là ngay sau đó Tào Thù Lê cũng nói một câu:
- Anh thật là…
Hai mỹ nhân trong lòng, may mắn của cuộc đời. Hạ Tưởng cười ha hả muốn nói vài câu xúc động thì đột nhiên cảm thấy đau phần đùi sau đó bị đẩy một cái. Lực đẩy không nhỏ khiến cho hắn hai chân bước lùi về phía sau hai bước. Cúi đầu xuống nhìn thì thấy Hạ Đông.
Hạ Đông thở phì phì nhìn Hạ Tưởng:
-Ba xấu quá, Đông Đông không thích ba nữa. Không cho ba ôm người khác. Chỉ được ôm mẹ thôi.
Ôi, vợ không ghen mà lại là con ghen. Hạ Tưởng dở khóc dở cười.
Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm cũng được một trận buồn cười.
Hơn bảy giờ, Phó Tiên Phong và Khâu Tự Phong lần lượt gọi điện thoại tới mời Hạ Tưởng ăn cơm. Hạ Tưởng đều khéo léo từ chối, bởi vì Liên Nhược Hạm đem đến một thông tin khiến hắn khiếp sợ, tối nay Ngô Tài Dương muốn cùng với ăn cơm hắn.
Ngô Tài Dương vẫn vô cùng lãnh đạm đối với hắn đột nhiên lại muốn ăn cơm cùng hắn. Hơn nữa lại là một giọng điệu không dễ từ chối. Khiến cho hắn vô cùng hoài nghi cái quyết định tạm thời này, khẳng định có liên quan đến ba nhà họ Mai, họ Phó và họ Khâu.
Hạ Tưởng không thể không đáp lại lời hẹn, Bởi vì Ngô Tài Dương không chỉ là Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương mà ông ta còn là lực lượng kiên trung nhất của nhà họ Ngô, là cha của Liên Nhược Hạm, cũng là người tiếp nối trong tương lai của nhà họ Ngô.
Liên Nhược Hạm vốn thịnh tình mời Tào Thù Lê ở trong biệt thự của cô. Nhưng Tào Thù Lê lại khéo léo từ chối, thứ nhất là không tiện thứ hai là tránh bị soi mói. Ngay cả Liên Nhược Hạm cũng không miễn cưỡng. Buổi tối cô liền mời Tào Thù Lê ăn cơm, Hạ Đông còn không vui, không muốn đi vì có ý kiến rất lớn với cô. Điều này khiến cô cười không ngớt.
Hạ Tưởng cũng đã đến giờ đi rồi liền lái xe đến Thanh Hiên Các. Thanh Hiên Các ở phía đông thành phố Bắc Kinh. Hắn ở phía bắc, có khoảng cách khá xa mà không thể đến muộn. Đến muộn để Ngô Tài Dương đợi lâu là thất lễ.
Thanh Hiên Các nhìn từ bên ngoài rất giống môt tiệm trà. Mà thực sự chính là một tiệm trà. Nhưng có cung cấp thêm một số món điểm tâm và một số món ăn kết hợp đồ Trung Quốc và đồ ăn phương Tây. Chủ yếu là khung cảnh rất thoải mái và thư giãn, rất thi vị, không có sự hàn huyên ồn ào như những quán ăn bình thường.
Hạ Tưởng đi thật nhanh những vẫn để Ngô Tài Dương phải đợi mười mấy phút. Nhưng Ngô Tài Dương cũng không thể hiện ra nét mặt khó chịu. Ông ta đang ngồi xem báo một cách thản nhiên trong một căn phòng, dường như rất có nhã hứng.
Phòng không lớn, tràn ngập tiếng nhạc nhẹ du dương. Sự bố trí khung cảnh rất thoải mái không giống như một nơi ăn uống mà như một nơi để tâm sự. Hạ Tường bày tỏ sự xin lỗi trước rồi mới ngồi đối diện với với Ngô Tài Dương.
- Giao thông của thành phố càng ngày càng đau đầu.
Ngô Tài Dương dạo đầu, có vẻ tùy ý hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Hạ Tưởng.
-Ngày nào cũng tắc đường. Chẳng có lúc nào là không tắc cả. Thị trưởng thành phố vì vấnn đề giao thông mà bị Quốc vụ viện chất vấn. Nhưng ông ta chẳng có cách nào cả, dân số tăng, xe ô tô tăng lên.Đường thì có hạn, không tắc làm sao được? Bất cứ một thời đại nào thì cũng thuận trị đến nghiêm trị rồi mới đến đổ trị (xử lý việc ùn tắc). Mười mấy năm nay nước ta phát triển quá nhanh, vượt qua cả sức chịu đựng của thành phố và đất đai…
Ngô Tài Dương cảm xúc như vậy không giống với cảm xúc của Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương mà giống như lời của Thủ tướng Quốc vụ viện.
Hạ Tưởng liền nói tiếp:
- Thành phố Yến hiện tại cũng bắt đầu kẹt xe. Kẹt xe là một vấn đề có tính khó của toàn thế giới. Những thành phố lớn trên thế giới cũng thường xuyên xảy ra tình trạng tắc đường trên diện rộng. Việc sinh ra thành phố là để theo đuổi cuộc sống càng thoải mái hơn. Nhưng thành phố phát triển đến một mức độ nhất định thì cũng sẽ sinh bệnh. Đó là bệnh thành phố. Muốn trị được bệnh đó thì bây giờ dường như vẫn chưa có cách nào tốt.
- Đợi đến khi tôi già thì nhất định sẽ phải về quê dưỡng già. Bắc Kinh nơi này không phải là thành phố dễ ở được.
Ngô Tài Dương nở nụ cười hiếm có trước mặt Hạ Tưởng. Ông ta thậm chí còn tận tay rót trà cho Hạ Tưởng.
-Thực ra cũng có cách trị bệnh thành phố. Đó chính là kiến thiết lại vành đai thành phố lớn, phát triển đường sắt cao tốc, lợi dụng tình thế thuận lợi của giao thông. Tách riêng khu sinh hoạt, khu làm việc và các khu chức năng ra. Như thế thì sẽ giảm được khá nhiều áp lực giao thông trong những lúc cao điểm.
Vừa mới gặp mà đã nói đến những vấn đề to tát. Hạ Tưởng cũng theo lời của Ngô Tài Dương mà tiếp tục nói. Sau khi hàn huyên nói chuyện được mười phút thì bắt đầu có người đưa thức ăn lên. Đồ ăn không tồi, nhìn đẹp và tinh tế, nhưng lượng thì ít. Cũng giống như cuộc nói chuyện vừa nãy vậy, chỉ nói ý chính lướt qua mà thôi.
Đồ ăn vừa lên thì Ngô Tài Dương liền chuyển ngay đề tài và nói thẳng:
- Hạ Tưởng, cậu nên xác định rõ nên đứng về bên thế lực bình dân hay thế lực gia tộc rồi.