Quan Thần

Chương 837: Hoàn thành, đều ở trong tay




Cổ Hướng Quốc là người cuối cùng bước vào, y vừa đến cửa thì ánh mắt của mọi người đồng loạt dừng ở trên người y. Điều này khiến y có cảm giác như bị một lực lượng nào đó đánh trúng, thiếu chút nữa là không bước tiếp được nữa. Thật áp lực, một áp lực cực lớn đập thẳng vào người y. Lộ Hồng Chiêm thì bị một cuộc điện thoại triệu tập lên tỉnh, gã đi không quá một giờ thì Long Khổng nhận tội, Mặt sẹo thì chết, còn Trần Đại Đầu lại không ngờ bị bắt. Quả thật giống hệt như đèn kéo quân, làm cho người khác nhìn không kịp, đồng thời cũng lại làm cho người ta không thở nổi.

Cổ Hướng Quốc tỉnh táo lại và ý thức được khi Long Khổng không còn nữa thì đám lực lượng trung gian của Cục Công an thành phố cũng có khả năng sẽ bị phân hóa hết. Bởi vì sau khi bổ khuyết một lần nữa các ghế trống trong Cục Công an thành phố, trên cơ bản thì lực lượng trung tâm mà Lộ Hồng Chiêm nắm trong tay có lẽ bị tổn thất hơn phân nửa.

Chỉ sợ điều này cũng là do Hạ Tưởng tỉ mỉ bày ra, việc này mới đích thực là nơi mũi kiếm chỉ vào.

Lợi hại, thật lợi hại. Một người còn trẻ tuổi, mới 30 tuổi đã làm được một việc cay độc đến như vậy, kế sách lại ùn ùn tuôn ra làm cho y không có lực để trả đòn. Cổ Hướng Quốc liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái đầy thâm ý, trong nháy mắt không ngờ nảy sinh ra một ý tưởng khiếp đảm, chẳng lẽ y thực sự không đấu lại nổi một Phó thị trưởng thường trực? Chẳng lẽ cục diện tốt đẹp mà y vất vả mới đặt được nền móng ở thành phố Lang lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát? Chẳng lẽ tùy ý cho Hạ Tưởng như tằm ăn rỗi, tiếp tục mở ăn vào phạm vi thế lực của y?

Không, không thể nhận thua như vậy được. Triển vọng của y tại thành phố Lang này còn rất lớn, không thể chỉ bởi vì một lần bị Hạ Tưởng đánh cho hoa rơi nước chảy mà lùi bước được. Nếu đúng như vậy, không chỉ đơn giản là vấn đề thể diện của cá nhân, mà còn quan hệ đến địa vị của y trong suy nghĩ của những bề trên nữa.

Trong nháy mắt, Cổ Hướng Quốc hạ quyết tâm, tạm thời nghe sự chỉ bảo của Phó thị trưởng Ma, sẽ làm cho Hạ Tưởng nhìn rõ lại nhan sắc một lần, và cũng để cho hắn biết kiềm chế vài phần. Nếu chẳng may xảy ra việc lớn gì không thể vãn hồi thì dù sao đây cũng là bút tích của Phó thị trưởng Ma, y có thể không cần đếm xỉa đến, thẳng thừng từ chối không có chút liên quan nào cả.

Cổ Hướng Quốc ngồi xuống ghế bắt đầu tham gia cuộc họp. Đầu tiên là Lữ Nhất Khả báo cáo tiến triển vụ án, bước đầu đã điều tra rõ việc Long Khổng sắp xếp sự kiện cho Mặt sẹo chạy trốn. Theo lời Long Khổng khai thì bởi vì Mặt sẹo hứa hẹn về sau sẽ đưa cho gã 5 triệu tệ, dưới sự ám chỉ của gã thì trước sau có khoảng 20 cảnh sát khác tạo điều kiện thuận lợi cho Mặt sẹo chạy trốn. Đồng thời, cũng có dấu hiệu cho thấy rằng trước đó đồng chí Lộ Hồng Chiêm cũng đã biết tình hình nhưng lại không có ý ngăn cản, cũng tồn tại hiềm nghi cố ý để Mặt sẹo trốn thoát.

Trong lòng Cổ Hướng Quốc rúng động, ngàn vạn lần không được để Lộ Hồng Chiêm liên lụy vào. Nếu chẳng may Lộ Hồng Chiêm dính dáng đến sự kiện này, hơn nữa gã hiện tại đang là Cục trưởng, đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, nếu chẳng may vì sự kiện Mặt sẹo bỏ trốn mà bị lật thuyền thì thảm lắm. Vì vậy, bất kể như thế nào cũng phải bảo vệ Lộ Hồng Chiêm cho bằng được.

Quả thật lúc này trong lòng Cổ Hướng Quốc hơi hối hận, lúc trước nhất thời hồ đồ đã tin tưởng vào kế hoạch do Lộ Hồng Chiêm và Nga Ni Trần bày ra để cho Mặt sẹo chạy trốn, vốn ban đầu y tưởng rằng việc này sẽ tạo thêm những rắc rối và phiền toái cho Hạ Tưởng, cấp cho Mặt sẹo thêm thời cơ để đối phó với Hạ Tưởng. Y thực sự không nghĩ tới sự tình lại bát nháo tới nông nỗi như bây giờ. Lúc ấy, nếu chủ ý của y kiên định nghe theo lời khuyên của mấy người ở Bắc Kinh, không để chủ ý rơi trên người gã Mặt sẹo, không đồng ý với kế hoạch của Lộ Hồng Chiêm thì tốt biết bao nhiêu. Chỉ tiếc là trên thế giới này vẫn chưa có thuốc để chữa căn bệnh hối hận.

Chủ yếu là trong đầu y cũng tồn tại những ảo tưởng, cho rằng có thể mượn đao giết người, để gã Mặt sẹo trốn thoát thì có thể tạo ra những áp lực tâm lý cho Hạ Tưởng. Đợi lúc các vết thương của Mặt sẹo lành, nếu may mắn mà gã lại tìm được cơ hội hại được Hạ Tưởng thì có thể nói là một công hai việc. Y tuyệt đối không ngờ được Hạ Tưởng lại đánh trả sắc bén đến như vậy, đừng nói đến việc Mặt sẹo có thời gian để dưỡng thương cho tốt, mà ngay cả cửa cũng chưa ra được, điều này quá là nghẹn khuất.

- Đồng chí Lộ Hồng Chiêm là ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, không phải là người có thể tùy tiện chỉ trích.

Cổ Hướng Quốc dường như bất mãn mà phản bác lại một câu. Đối với việc Lữ Nhất Khả không có chứng cứ rõ ràng mà dám chỉ trích một ủy viên thường vụ, y liền tỏ vẻ uyển chuyển mà phê bình.

- Hy vọng Chủ nhiệm Lữ bàn vào việc, không cần nhằm vào người.

Ngụ ý của y cũng nói rằng Lộ Hồng Chiêm không có vấn đề, Ủy ban Kỷ luật thành phố nói không tính, nếu Ủy ban Kỷ luật tỉnh có kết luận thì còn được.

Mặt của Lữ Nhất Khả không chút thay đổi, liếc mắt nhìn Cổ Hướng Quốc một cái rồi nói:

- Đồng chí Hướng Quốc, tôi là cán bộ kỳ cựu của Ủy ban Kỷ luật. Tôi biết tính nghiêm túc và giữ bí mật trong công tác của Ủy ban Kỷ luật, không cần ngài nhắc nhở.

Cổ Hướng Quốc bị Lữ Nhất Khả đáp trả lại một câu. Nếu là trước kia thì y cũng sẽ không để ý, nhưng hiện tại thì y ở trong Thành ủy có chút hương vị của một chiếc bóng cô đơn, đưa mắt nhìn bốn phía không có một đồng minh nào cả. Người dẫn đầu tích cực nhất đi theo y là Đồ Quân thì đã xuống ngựa, quân chủ lực là Lộ Hồng Chiêm thì lại bị Sở Công an tỉnh triệu tập, hiện tại trong hội nghị Bí thư này thì y chỉ có thể một mình hăng hái mà chiến đấu.

Cảnh khổ sở của một người bị bốn bề thọ địch, lần đầu tiên Cổ Hướng Quốc cảm nhận được một cảm giác mất mát, do vậy sự oán hận trong lòng y đối với Hạ Tưởng lại tăng lên mấy phần. Tất cả đều là bởi vì Hạ Tưởng đến đây nên mới đưa thế cục thành phố Lang càng ngày càng có dấu hiệu không thể khống chế được. Hiện tại, mỗi lần y nhìn thấy Hạ Tưởng thì lần nào sự phiền chán trong lòng y cũng lại gia tăng thêm mấy phần.

Nếu không phải Hạ Tưởng… Chỉ có điều chuyện đã xảy ra không thể quay trở lại được nữa, trong lòng Cổ Hướng Quốc cũng không biết là có sự hối hận hay là sự bất đắc dĩ. Tóm lại, y biết rất rõ rằng mùa đông năm nay thì thành phố Lang phá lệ rét lạnh hơn rất nhiều.

Cổ Hướng Quốc cũng định phản bác lại Lữ Nhất Khả mấy câu, há miệng định nói nhưng lại không thốt ra. Thôi vậy, bây giờ không nên làm chuyện vô vị cãi võ mồm với nhau, lúc này là làm thế nào để xử lý thích đáng, giải quyết tốt các hậu quả của những việc vừa rồi mới là việc chính.

Lữ Nhất Khả tiếp tục lên tiếng:

- Căn cứ vào các tài liệu mà Ủy ban Kỷ luật nắm giữ, trong sự kiện để cho Mặt sẹo chạy trốn thì đồng chí Long Khổng không thể trốn tránh được trách nhiệm, thậm chí có thể nói là một tay Long Khổng bày ra mọi việc để Mặt sẹo bỏ trốn. Bởi vậy, Ủy ban Kỷ luật thành phố sẽ đề nghị với Thành ủy, Sở Công an tỉnh hủy bỏ tư cách là cán bộ Công an thành phố, miễn nhiệm chức vụ Phó Cục trưởng. Mặt khác, hơn 20 cảnh sát có liên quan khác cũng căn cứ theo các tình tiết nặng nhẹ mà chuyển giao cho Viện kiểm sát để được truy tố. Về phần đồng chí Lộ Hồng Chiêm thì phải có trách nhiệm liên đới của lãnh đạo, tôi sẽ đề nghị với Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Sở Công an tỉnh những đề xuất phù hợp.

Nói xong, ánh mắt ông ta dừng ở trên người Ngả Thành Văn.

- Mời Bí thư Ngả nói một hai câu.

Vẻ mặt Ngả Thành Văn tỏ vẻ đau lòng:

- Ở thành phố Lang chúng ta xuất hiện cảnh tượng cảnh sát giúp đỡ cho kẻ phạm tội giết người chạy trốn, tôi thật đau lòng. Tôi làm Bí thư không tốt, không làm tròn bổn phận, điều này tôi chắc chắn phải xin lỗi với toàn bộ nhân dân thành phố.

Biểu diễn xong, lúc này y mới lại thay đổi bằng một vẻ mặt cực kỳ chính nghĩa.

- Thái độ của tôi là rất rõ ràng, bất kể ai làm trái pháp luật, vi phạm trật tự kỷ cương thì đều phải nghiêm túc xử lý, tuyệt đối không được nuông chiều. Hướng Quốc, Cục Công an thành phố đã làm ra việc lớn đến như vậy, giấu diếm không được nữa rồi, tôi quyết định sẽ báo cáo với Tỉnh ủy, ông có ý kiến gì không?

Trước đó y cũng đã trưng cầu ý kiến, cũng đã định ra một hồi nhạc dạo, chủ yếu là để cho Cổ Hướng Quốc không thể có lựa chọn phản đối. Trong lòng Cổ Hướng Quốc rất tức giận, do Ngả Thành Văn sớm đã nghĩ tới việc lấy Cục Công an thành phố để khai đao mà vẫn chưa tìm thấy cơ hội, hiện tại cơ hội đặt ngay trước mắt thì làm sao y lại không ra tay. Tuy vậy, Cổ Hướng Quốc là một chính khách, tức giận là tức giận nhưng thái độ bày ra thì vẫn phải đường đường chính chính, phân rõ giới hạn, bày tỏ sự đúng sai. Vì thế, y gật đầu nói:

- Phải nghiêm trị, tuyệt đối không thể để trật tự trị an tốt đẹp của thành phố Lang bị một con sâu mà làm rầu cả nồi canh, để hủy hoại trong chốc lát. Tôi hoàn toàn ủng hộ quyết định của Bí thư Ngả.

Trên cơ bản thì việc nghiêm trị Long Khổng và tất cả những người có liên quan đều phải xử theo pháp luật là hồi nhạc dạo, điều này đã đạt thành ý kiến nhất trí. Hơn nữa, việc cố ý để cho nghi phạm giết người bỏ trốn là một việc trọng đại, ai cũng không có đủ cam đảm để giấu diếm. Tuy nhiên, khiến Cổ Hướng Quốc âm thầm thở phào nhẹ nhõm chính là việc tuy rằng Long Khổng đã khai ra nhưng tạm thời xem như gã là người thức thời, một mình gánh vác toàn bộ tội trạng, không đưa tên Lộ Hồng Chiêm ra, lại càng không nhắc đến tên y. Hơn nữa Long Khổng còn rất thông minh mà nói rằng là mình do bị Mặt sẹo hối lộ, xem như gã cũng đã lưu lại đường lùi.

Cổ Hướng Quốc biết rằng Long Khổng đã gánh vác toàn bộ trách nhiệm một mình thì không thể yêu cầu gã thêm được nữa, do đó phải tận hết sức cố gắng để bảo đảm cho gã. Cho dù không bảo đảm được thì cũng phải thu xếp, chiếu cố phần nào đến người nhà cùng người thân của gã.

Hiện tại, vấn đề không phải ở trên người Long Khổng mà ở trên người Lộ Hồng Chiêm. Y cũng không rõ lắm rốt cuộc chứng cớ mà Lữ Nhất Khả và Hạ Tưởng nắm trong tay nhiều ít thế nào, có thể làm dao động vị trí của Lộ Hồng Chiêm hay không? Nếu dao động được Lộ Hồng Chiêm thì đây mới là việc đặc biệt nặng nề. Nếu chẳng may Lộ Hồng Chiêm vì chuyện này mà lật thuyền thì y ở thành phố Lang này giống như một cái cây, dù gắng sức cũng chẳng chống đỡ được cả tòa nhà.

Mấu chốt nữa là y và Lộ Hồng Chiêm có rất nhiều việc liên lụy với nhau. Chỉ cần Lộ Hồng Chiêm mở miệng thì y liền có khả năng bị dìm xuống nước, như vậy thì sự kiện của Mặt sẹo không chỉ dẫn phát lên cơn động đất tại Cục Công an của thành phố Lang mà sẽ là một hồi động đất thật lớn trong cả chốn quan trường.

Nhất định phải đem các sự kiện khởi phát do vụ việc Mặt sẹo này khống chế cho tốt. Cổ Hướng Quốc quyết định, tất cả mọi việc nên để cho Long Khổng gánh chịu, còn những việc khác thì không thể để cho truy cứu thêm nữa. Như vậy, vừa có thể bảo vệ cho Lộ Hồng Chiêm, vừa không tạo ra dao động nào cho địa vị của y. Còn phần Long Khổng có kết cục gì thì cũng cần phải tận hết sức lực để xử lý, kể cả nếu cần thiết thì cũng có thể vung gậy ra đánh chết luôn.

Hội nghị Bí thư làm việc rất nghiêm túc, sau khi một đoạn nhạc dạo về việc nghiêm trị đương sự xong thì Ngả Thành Văn còn nói thêm:

- Long Khổng phạm tội là sự thực không thể chối cãi, Thành ủy quyết định miễn nhiệm chức vụ Phó Cục trưởng Cục Công an thành phố và sẽ báo cáo lên Sở Công an tỉnh để phê duyệt. Hiện tại đồng chí Lộ Hồng Chiêm không ở tại Cục Công an thành phố, mà Cục Công an thành phố thì rất lắm công nhiều việc, thêm nữa bây giờ lại khuyết thiếu một vị trí Phó Cục trưởng, điều này lại càng không lợi cho việc khai triển công tác. Ý kiến của tôi là phải mau chóng đưa ra một ứng cử viên cho vị trí Phó Cục trưởng, cùng lúc trưng cầu ý kiến của Sở Công an tỉnh luôn.

Việc bổ nhiệm người vào vị trí Phó Cục trưởng Cục Công an thì cần phải đồng thời có sự tán thành ý kiến của Thành ủy thành phố Lang và Sở Công an tỉnh. Ý kiến của Ngả Thành Văn là khi đệ trình việc bãi nhiễm chức vụ Phó Cục trưởng của Long Khổng thì cũng cùng lúc đệ trình luôn việc chọn người vào vị trí này.

Cổ Hướng Quốc hiểu rõ mục đích trong lòng của Ngả Thành Văn, là tranh thủ thời gian để chọn người, tranh thủ lúc Lộ Hồng Chiêm không kịp trở về thành phố Yến để bổ nhiệm người vào ghế Phó Cục trưởng. Lúc này thì Lộ Hồng Chiêm đang ở trong cơn gió lốc, ốc còn không biết mang nổi mình ốc nữa hay không? Do đó, tranh thủ cơ hội này y sắp xếp một người thân tín vào Cục Công an thành phố, mục đích là sau đó từng bước khống chế Cục Công an. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhưng tình thế mạnh hơn người, thực sự bây giờ y không nghĩ ra lý do gì để phản đối, muốn bảo vệ Long Khổng thì nhất định phải tỏ ra sự nhượng bộ thích hợp trong việc bổ nhiệm Phó Cục trưởng, nếu không nhượng bộ thì không những đối phương có khả năng cắn chết không tha Long Khổng, mà sau đó còn có lắm việc rắc rối nữa xảy ra.

Đau đầu, theo bản năng Cổ Hướng Quốc muốn bóp bóp cái trán, bỗng nhiên y ý thức được rằng mình đang ở văn phòng của Bí thư, hành động như vậy chính là biểu hiện của việc thua cuộc. Vì thế, y liền nhẹ nhàng gõ lên trán mấy cái rồi nói:

- Tôi tán thành ý kiến của Bí thư Ngả, trong việc chọn người thì tôi tạm thời không có đề cử thích hợp, xin mời Bí thư Ngả cứ chọn là được.

Trong mắt Ngả Thành Văn hiện lên một tia vui sướng, y và Cổ Hướng Quốc từ lúc cùng chung làm việc đến nay cũng chưa từng gặp qua việc Cổ Hướng Quốc mới có ngay hiệp đầu tiên mà đã nhận thua. Lúc này, vẻ mặt của Cổ Hướng Quốc đầy mỏi mệt và bất đắc dĩ, điều này làm cho trong lòng Ngả Thành Văn đầy sự thỏa mãn, tuy nhiên mặt ngoài thì bài diễn vẫn phải đầy đủ, liền tỏ ra vẻ mặt nghiêm túc rồi nói:

- Nếu đồng chí Hướng Quốc không có đề danh ai thì vừa lúc tôi cũng có một lựa chọn thích hợp, đó chính là đồng chí Nhạc Quan, hiện đang là Phó Cục trưởng phân cục Đông An.

Nói xong, Ngả Thành Văn với vẻ mặt chờ mong mà liếc mắt nhìn Trương Anh Tịch một cái, hy vọng được Trương Anh Tịch ủng hộ.

Trong Thành ủy thì lập trường của Trương Anh Tịch rất tinh tế, trên cơ bản là ông ta chỉ ủng hộ phương án nào phù hợp với lập trường của ông ta mà thôi, rất có hương vị độc lập độc hành, cũng không người nào có thể xâm phạm vào được điều này. Mặc dù ông ta đã từng có thời điểm liên kết với Hạ Tưởng, nhưng lúc ấy cũng do đề nghị của Hạ Tưởng phù hợp với nguyên tắc của ông ta mà thôi.

Cho đến tận ngày nay, đối với Trương Anh Tịch thì Hạ Tưởng cũng không nắm rõ được lập trường của ông ta. Hôm nay, trong hội nghị Bí thư bàn về công việc thì Hạ Tưởng cũng đã thể hiện sự tỏ vẻ với Lưu Nhất Lâm, mà Lưu Nhất Lâm cũng đã tiến hành một tỏ vẻ với Trương Anh Tịch, nhưng Trương Anh Tịch cũng không có hành động nào để đáp lại, điều này cũng làm cho trong lòng Hạ Tưởng không được tự tin.

Trương Anh Tịch hơi ngẩn người, dường như do dự cái gì nên đầu tiên ánh mắt của ông ta dừng lại trên người Hạ Tưởng, tiếp sau đó lại như vô tình hoặc cố ý liếc mắt nhìn Lưu Nhất Lâm một cái, tiếp đó lại trầm mặc trong chốc lát, dường như lúc này mới quyết tâm đưa ra quyết định của mình.

- Đồng chí Nhạc Quan có lý lịch kinh nghiệm hơi khuyết thiếu một chút… Chủ yếu là còn một vấn đề mà chúng ta cần phải suy xét, đó là đồng chí Lộ Hồng Chiêm vẫn còn đang ở Sở Công an tỉnh nên việc chúng ta đề cử một người trong nội bộ lên đảm nhiệm vị trí Phó Cục trưởng thì chưa chắc Sở Công an tỉnh đã cùng chung ý kiến. Do Cục Công an thành phố chúng ta đã để xảy ra những việc lớn như vậy, điều này sẽ làm cho Sở Công an tỉnh có sự bất mãn rất lớn đối với Cục Công an thành phố, hơn nữa, khả năng trên phương diện tín nhiệm thì đã giảm sút. Ý kiến của tôi chính là trước hết chúng ta trưng cầu ý kiến của Sở Công an tỉnh một chút, đầu tiên là để cho Sở Công an tỉnh đề cử chọn người.

Hạ Tưởng thở dài một tiếng, lời nói của Trương Anh Tịch biểu lộ sự ủng hộ với lập trường chọn người của hắn. Là nhân vật số 3 của Thành ủy, trong phương diện nhân sự thì quyền phát ngôn của ông ta có phân lượng rất nặng.

Sắc mặt Ngả Thành Văn có vẻ không tốt lắm, tuy nhiên không biểu lộ ra rõ ràng, chỉ là hơi gật đầu mà từ chối đưa ra ý kiến.

Lưu Nhất Lâm bỗng nhiên như bừng tỉnh đại ngộ mà nói:

- Trưởng phòng Vu của tổ điều tra Sở Công an tỉnh thì đã quay trở về thành phố Yến, nhưng còn để lại đồng chí Lịch Phi. Đồng chí Lịch Phi là Phó Cục trưởng phân cục của Quận Hạ Mã, có phải là Sở Công an tỉnh cố ý ám chỉ để đồng chí Lịch Phi tới Cục Công an thành phố Lang công tác?

Hạ Tưởng liền đúng lúc tiếp nhận câu chuyện:

- Đồng chí Lịch Phi trẻ trung khỏe mạnh, là đồng chí đi lên từng bước một từ cơ sở. Thời điểm tôi đảm nhiệm Bí thư Quận ủy Quận Hạ Mã thì phân Cục của anh ta đã làm ra rất nhiều chiến tích. Lần này Sở Công an tỉnh cố ý điều động anh ta từ phân Cục lên tổ điều tra là cũng nhìn trúng năng lực cá nhân của anh ta. Hơn nữa, lúc này có thể phá án thành công thì công lao của đồng chí Lịch Phi đúng là không thể đong đếm nổi, công lao quá hiển hách.

Đến lúc này thì bất kể là Ngả Thành Văn hay Cổ Hướng Quốc đều hiểu rất rõ rằng Hạ Tưởng đã sớm an bài việc này, sớm đã đi trước một bước, mà hắn cũng không đi nhầm bước nào, cũng không có quân cờ nào là thừa cả. Chẳng những thừa dịp Lộ Hồng Chiêm không ở đây mà tiến hành sắp xếp đại cục, xốc cho Cục Công an thành phố thiếu chút nữa mông chổng lên trời, mà hơn nữa trước khi tổ điều tra đến thì cũng đã sắp xếp tốt bước kỳ binh, ngay cả việc chọn người đảm nhận chức vụ cho Long Khổng cũng đã sắp xếp xong. Điều này làm cho người khác không thể tin được ánh mắt lâu dài và tuyệt thế kinh người đến như vậy. Làm như thế nào mà Hạ Tưởng đã nhận định được Long Khổng có vấn đề? Lại như thế nào biết được chắc chắn rằng Lộ Hồng Chiêm sẽ bị Sở Công an tỉnh gọi lên giải trình?

Chẳng lẽ phát sinh sự kiện Lộ Hồng Chiêm cũng là có bóng dáng Hạ Tưởng ở sau lưng thúc đẩy? Nếu quả thật đúng như vậy thì Hạ Tưởng cũng quá thần kỳ, như thế nào lại có khả năng nhìn xa đến như vậy? Lại như thế nào có khả năng tính toán đến chi li, không sai kể cả một bước nhỏ như vậy?

Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc liếc nhau, trong mắt thể hiện sự kinh ngạc và khó hiểu, một sự buồn bực bất đắc dĩ. Tâm tư của Ngả Thành Văn thì cũng rất bất đắc dĩ, vốn sự tình đều do một tay Hạ Tưởng thao tác, bây giờ không để người của Hạ Tưởng vào trong Cục Công an thành phố thì cũng không thể nào nói nổi. Vì dù sao y cũng là ngồi mát ăn bát vàng, trực tiếp giơ tay mà thu lấy thành quả thắng lợi của người khác thành của riêng mình thì cũng quá khó coi.

Hơn nữa, xem ra Hạ Tưởng là đã có chuẩn bị rồi mới tới, hắn đã chiếm được sự ủng hộ của Trương Anh Tịch và Lưu Nhất Lâm, hơn nữa chắc chắn Sở Công an tỉnh cũng ủng hộ việc đề danh của Lịch Phi. Vì thế y không cần phải mạo hiểm làm gì, như vậy vừa phiêu lưu đắc tội với Hạ Tưởng, mà việc đề danh Nhạc Quan lại chưa chắc có thể có được sự tán thành của Sở Công an tỉnh, thôi vậy, bỏ cuộc vậy.

Cổ Hướng Quốc cũng cảm thấy rất kinh hãi, bước đi của Hạ Tưởng rất thận trọng, không đi bước nào sai cả, hơn nữa phòng ngự lại rất chu đáo, không lộ chút sơ hở nào. Trong lòng y cực kỳ kinh hãi, lần đầu tiên cảm thấy lạnh giá ở trong trái tim của mình.

Khi nhìn tới Hạ Tưởng, ánh mắt của Cổ Hướng Quốc trở nên âm trầm, tâm tư chùng lại, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Hội nghị công việc Bí thư đã đạt thành nhận thức chung là đề danh Lịch Phi vào vị trí Phó Cục trưởng Cục Công an thành phố và báo cáo lên Sở Công an tỉnh, còn những việc liên quan đến vụ án Long Khổng thì Lữ Nhất Khả sẽ cùng Viện Kiểm sát tiếp tục điều tra thêm và xử lý.

Tiếp theo, Cổ Hướng Quốc là người đầu tiên đi ra khỏi phòng họp, lúc đi tới cửa văn phòng của mình mà lại không đi vào, sau đó đợi Hạ Tưởng đi đến rồi nói:

- Hạ Tưởng, đến văn phòng của tôi nói chuyện một chút.

Hạ Tưởng cho rằng việc Cổ Hướng Quốc tìm mình là để hội đàm về vấn đề Lộ Hồng Chiêm và Long Khổng, không ngờ đầu tiên thì y chỉ nói mấy chuyện tào lao, sau đó lại chuyển đề tài sang dự án khu Đại học, ẩn ý là để Hạ Tưởng coi trọng việc đầu tư dự án khu Đại Học và tốt nhất là có thể kéo được nhà đầu tư trước khi Tết đến để trong dịp mùa xuân năm sau sẽ khởi công xây dựng.

Hạ Tưởng ứng phó mấy câu, cũng không nói là chắc chắn mà cũng không nói là không thể, trong lòng hắn hiểu rõ hành động này của Cổ Hướng Quốc là muốn để khu Đại Học này phân tán bớt tinh lực của hắn. Tuy rằng trên thực tế thì hắn đã quy hoạch tốt các bước thực hiện của dự án khu Đại học này rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể lên chương trình hành động, hơn nữa thì Tôn Hiện Vĩ, Chu Hổ và Lý Hồng Giang sẽ rất nhanh tiến đến thành phố Lang để tiến hành hiệp thương các công việc đầu tư cụ thể. Nhưng Hạ Tưởng cũng không muốn để lộ ra điều này với Cổ Hướng Quốc, mục đích là để tránh những phức tạp có thể xảy ra.

Chủ yếu là phải phòng ngừa Nga Ni Trần đứng ở giữa gây khó dễ. Hiện tại thì Trần Đại Đầu đã bị bắt, Nga Ni Trần chắc chắn đang phát điên lên, nếu chẳng may y lại tiếp tục lén lút hạ độc thủ, tuy rằng đám người Tôn Hiện Vĩ cũng đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, nhưng rồng có mạnh đến mấy thì cũng khó đè được rắn địa phương, đi vào thành phố Lang thì tốt nhất là nên lấy thái độ khiêm tốn thỏa đáng để làm việc.

Miệng của Hạ Tưởng khá kín, trên cơ bản thì chẳng để lộ ra nguồn tin tức có ích nào. Nhìn bóng dáng Hạ Tưởng rời đi, tâm tư Cổ Hướng Quốc một mảng hỗn độn, cực kỳ đau đầu, đúng thật là y không biết các công tác kế tiếp nên khai triển như thế nào nữa.

Trầm tư một hồi rồi y bấm số điện thoại gọi điện về Bắc Kinh.

- Phó thị trưởng Ma, tôi muốn báo cáo với ngài về một số tiến triển mới nhất…

Sau khi Cổ Hướng Quốc thuật lại toàn bộ sự việc thì giọng nói Ma Dương Thiên lập tức tăng cao âm lượng:

- Nhìn thấy chưa, trước kia nghe tôi thì đã không có chuyện như vậy xảy ra? Hạ Tưởng chính là một cái đinh nhọn, không thể lưu lại được. Được rồi, những chuyện kết nối với bên trên thì tôi sẽ đi làm, tôi sẽ tiếp tục cử người đi tới thành phố Lang để hành động, ông chỉ cần để ý đến việc giải quyết các hậu quả là được rồi. Hướng Quốc, gần đây ông rất bị động, điều này khiến tôi rất thất vọng, hơn nữa, so với tôi thì còn có người thất vọng hơn nữa.

Cổ Hướng Quốc buông điện thoại xuống, ngơ ngác đứng một hồi lâu, vẻ mặt xám trắng, một câu cũng không nói nên lời.

Ngày hôm sau, Thành ủy thành phố Lang báo cáo lên Tỉnh ủy, Ủy ban Kỷ luật tỉnh về tiến triển của vụ án Long Khổng, đồng thời đề danh Lịch Phi trở thành ứng cử viên vị trí Phó Cục trưởng Cục Công an thành phố. Ngay buổi chiều cùng ngày liền có được trả lời của Sở Công an tỉnh tỏ vẻ đồng ý với việc đề danh của Thành ủy thành phố Lang. Bởi vậy, việc Lịch Phi đảm nhiệm vị trí Phó Cục trưởng Cục Công an thành phố trở thành một kết cục đã định.

Cùng lúc đó, cũng truyền ra tin đồn về một số tin tức có liên quan đến Lộ Hồng Chiêm, ví dụ như Lộ Hồng Chiêm bị Giám đốc Sở Mã mắng cho trào cả máu, bị Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy điểm danh phê bình, cũng bị Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy Vương Bằng Phi gọi đến nói chuyện khiển trách một hồi... Tóm lại, Lộ Hồng Chiêm ở tại thành phố Yến mặt xám mày tro, đến nơi nào cũng bị phê bình đả kích, trên lưng gánh một tiếng xấu thật trầm trọng, hơn nữa, xem ra là tạm thời vẫn còn chưa tiêu trừ được các ảnh hưởng.

Cuối cùng Lộ Hồng Chiêm sẽ nhận xử phạt gì thì hiện tại Thành ủy thành phố Lang và tất cả mọi người cũng không có lòng để ý đến, bởi vì vào đêm hôm đó thì thành phố Lang lại xảy ra một sự kiện cực kỳ kinh người.

Sau khi Trần Đại Đầu bị bắt, bởi vì y đang bị hôn mê nên được đưa thẳng về bệnh viện, cũng vừa khéo bởi vì y lại được đưa về bệnh viện Cục Công an thành phố, mà phòng ngay sát vách với y lại là Tứ Tiểu Long. Sau khi Tứ Tiểu Long bị nhóm người Tiêu Ngũ đánh cho bị thương nặng thì vẫn luôn phải trị liệu tại bệnh viện này, cho đến bây giờ vẫn còn chưa xuất viện.

Trong khi nằm viện thì Tứ Tiểu Long vẫn luôn được cảnh sát canh giữ. Sau khi tin tức việc Mặt sẹo gặp chuyện không may truyền đến bệnh viện này thì đã khiến cả bệnh viện lâm vào cảnh bối rối. Khi Trần Đại Đầu được đưa vào bệnh viện, cảnh sát trông coi nhất thời sơ sẩy, không ngờ để Tứ Tiểu Long hai người trong đó thừa dịp rối loạn bắt cóc một cảnh sát, men theo màn đêm, chút nữa thì đã trốn thoát thành công.

Tuy rằng việc này cũng không bài trừ khả năng có bàn tay Nga Ni Trần thừa cơ loạn lạc âm thầm gây rối, làm cho cả hiện trường trở nên cực kỳ hỗn loạn, thiếu chút nữa lại tái diễn cảnh tai nạn chết người, sự việc ầm ĩ mất mấy giờ mới bình ổn lại được. Tuy rằng vào lúc cuối cũng đã khống chế thành công được hai gã này, tuy nhiên kết quả là một cảnh sát bị thương nặng và hai người khác bị thương nhẹ.

Vốn lúc này là đã tan tầm, sau khi nhận được điện thoại thì Ngả Thành Văn rất tức giận, lập tức cùng Hạ Tưởng đi thẳng tới bệnh viện để giải quyết hiện trường, đưa ra các chỉ thị trọng yếu. Hạ Tưởng cũng cực kỳ khiếp sợ, sự thất vọng đối với Công an thành phố Lang thì đúng là cùng cực. Sau khi cùng thảo luận với Ngả Thành Văn, cả hai người quyết định Biểu Lý tạm thời nắm giữ vị trí quyền Cục trưởng, một lần nữa khai triển một cách nghiêm túc công tác chỉnh đốn tác phong hoạt động của Cục Công an trong toàn thành phố, tăng mạnh kỷ luật, tăng mạnh công tác huấn luyện trong cảnh sát, sa thải một số cảnh sát không hợp cách. Bởi vì đội ngũ cảnh sát thành phố Lang so với tình thế trị an xã hội thì còn ác liệt hơn, vì thế phải khai triển mạnh mẽ công tác chỉnh đốn ngay từ bên trong.

Ngả Thành Văn đưa ra quyết định, Hạ Tưởng tỏ thái độ ủng hộ, mượn cơ hội này tạo nên đợt sóng lớn mới trong việc chỉnh đốn đội ngũ cảnh sát thành phố Lang, sắp xếp và đào thải bớt những lực lượng trung tâm của Lộ Hồng Chiêm.

Ngày hôm sau, việc này đã được đệ trình lên hội nghị thường vụ để thảo luận. Tuy rằng Cổ Hướng Quốc gióng trống khua chiêng phản đối việc chỉnh đốn lại đội ngũ cảnh sát, bảo là việc này sẽ tạo ra bất lợi đối với sự ổn định xã hội của thành phố Lang. Nhưng sự thật thắng mọi sự hùng biện, quả thật trong thời gian gần đây Cục Công an thành phố đã tồn tại rất nhiều vấn đề, từ cấp trên đến nhân viên cấp dưới, một loạt vấn đề phát sinh rõ ràng trước mắt làm cho ai nấy không thể không hoài nghi rằng có phải hệ thống công an thành phố Lang đã mục nát đến tận rễ. Cuối cùng, bất kể việc Cổ Hướng Quốc bảo lưu ý kiến nhưng hội nghị thường vụ vẫn cưỡng ép để thông qua quyết định.

Dù sao có nhân vật số một ủng hộ mạnh mẽ, lại có Hạ Tưởng ra sức ủng hộ nên Cổ Hướng Quốc như một cây không thể chống vững được cả tòa nhà.

Buổi chiều, cùng đi với Phó Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Trần Trí Thiệp chính chức nhậm chức, đảm nhiệm vị trí ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Lang, Phó Thị trưởng. Theo lệ, sau khi làm các nghi thức tiếp đón thì sẽ mở đại hội mời toàn thể cán bộ dự họp, trịnh trọng tuyên bố quyết định bổ nhiệm của Tỉnh ủy. Sau khi hoàn thành trình tự này, theo thường lệ sẽ tổ chức một cuộc liên hoan. Thường thì cuộc liên hoan này được cử hành long trọng tại khách sạn Caesar.

Tướng mạo của Trần Trí Thiệp trông cũng bình thường, ngoại hình hơi cứng nhắc, nói năng hơi thận trọng, trong buổi chào đón của Thành ủy thì y lên tiếng cũng rất khiêm tốn, cơ bản là phù hợp với sự trầm ổn và tính cách hàm súc của y. Ở bữa tiệc chiêu đãi, y ngồi ở phía dưới Hạ Tưởng, nhưng thật ra cũng không ít lần cúi đầu chạm trán nói chuyện với Hạ Tưởng.