Dương Quốc Anh luôn luôn cho rằng, kiểm tra đo lường của Mỹ có nghiêm khắc tới đâu, nhưng với trí tuệ trước mặt của người dân Trung Quốc, cũng chưa chắc thật sự là một đôi mắt nhìn thấu mọi sự. Vốn bà ta cũng có chút do dự, bởi vì mạng sữa bột nước Mĩ vừa mới đem sự kiện chất phụ gia làm một trận rùm ben huyên náo, nay lại âm thầm cho tăng thêm "Melamine", nếu chẳng may thật sự bị cơ quan kiểm tra đo lường của Mĩ tra ra, chẳng phải là tự hủy Trường Thành sao? Phó Tiên Phong lại cho rằng, lúc này là một cơ hội không thể tốt hơn, bởi vì mạng sữa bột không vạch trần ra chất phụ gia rốt cuộc là nguyên liệu gì, về mặt kỹ thuật diễn giải, thì không trực tiếp cho thấy thành phần chất phụ gia, khẳng định không thể kiểm tra đo lường ra chất phụ gia rốt cuộc là cái gì.
Hoặc là nói, chỉ cần không thừa nhận, không phải là việc đã rồi, không ai biết "Melamine" trong sữa bột là cái gì. Không biết là cái gì, thì không thể nào kiểm tra đo lường. Không được khoa học kiểm tra đo lường ra, không đạt được quyền uy nghiệm chứng, thì chết cũng không nhận, ai có thể làm gì được?
Lo lắng duy nhất chính là mạng sữa bột có thể tro tàn lại cháy hay không?
Cũng may lo lắng của Phó Tiên Phong và Dương Quốc Anh ngay lập tức được sự trở về nước của Đàm Quảng Hồng hóa giải rồi, Đàm Quảng Hồng chủ động về nước, hướng cảnh sát tự thú, thừa nhận tại nước Mỹ sáng lập ra mạng sữa bột công kích sự thật của ngành sản xuất sữa, nhưng lý do của gã là, gã muốn vì Tập đoàn Tứ Ngưu tạo ra cơ hội, là muốn đả kích ngành công nghiệp sữa của nước Mĩ.
Mặc kệ Đàm Quảng Hồng biện giải như thế nào, Phó Tiên Phong không hề tin, Dương Quốc Anh cũng không tin tưởng, Trần Ngọc Long cũng không tin, cuối cùng Đàm Quảng Hồng tạm thời bị tạm giam ở Cục thành phố, tạm gác lại sau này sẽ tiến hành xử lý.
Đàm Quảng Hồng quy án, Phó Tiên Phong yên tâm thêm ngàn vạn lần. Lại đem hành tung gần đây của Hạ Tưởng tìm hiểu thêm, biết được Hạ Tưởng vì vấn đề ai tiếp nhận chức vụ Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, cùng Diệp Thạch Sinh phát sinh mâu thuẫn. Bởi vì Diệp Thạch Sinh muốn cho Lý Hàm tiếp nhận chức vụ, lại ủy thác Hồ Tăng Chu trưng cầu ý kiến của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lại nói nhiều lời không có lợi cho Lý Hàm, liền chọc cho Diệp Thạch Sinh rất là không vui.
Hạ Tưởng cũng chưa từ bỏ ý định, còn hoạt động ở Thành ủy, muốn Khâu Tự Phong ngăn cản sự đề danh của Lý Hàm, mặc kệ như thế nào, sự chú ý của Hạ Tưởng không nằm ở Tập đoàn Tứ Ngưu, lại có Đàm Quảng Hồng quy án và chủ động thừa nhận, rốt cục khiến Phó Tiên Phong hạ quyết tâm —— tiếp tục sự nghiệp vĩ đại tăng chất phụ gia.
Dương Quốc Anh thấy Phó Tiên Phong hạ quyết tâm, vẫn không dám tăng thêm quá nhiều, liền thử thăm dò tiến hành cho vào tỉ lệ nhỏ nhất. Sau khi giao thương nhân Mỹ, có được câu trả lời là công nghệ nâng cao trên diện rộng, hàm lượng protein gần đạt tiêu chuẩn, nhưng muốn đánh vào thị trường nước Mĩ và khai hỏa thương hiệu, phải tiến thêm một bước nữa đề cao hàm lượng protein mới được.
Sản phẩm sữa bột trong nước từ trước đến nay rất khó lẻn vào thị trường quốc tế, nếu sữa bột Tứ Ngưu có thể tiến quân vào thị trường nước Mĩ, tiến tới và mở ra cánh cửa thị trường quốc tế, đó chính là đem sự nghiệp cá nhân bà ta lại một lần lên tới đỉnh cao. Dương Quốc Anh dùng mười mấy năm thời gian, đưa Tập đoàn Tứ Ngưu từ một nhà máy không có danh tiếng phát triển đến bây giờ là một trong mười nhà máy mạnh nhất cả nước, đạt được vô số vinh dự, sự nghiệp cá nhân cũng đạt tới đỉnh cao, muốn tiến thêm một bước nữa, đã cực kỳ khó khăn. Bởi vì thị trường sữa bột trong nước đã gần bão hòa, Tập đoàn Tứ Ngưu muốn mở rộng thị phần cũng rất khó khăn, áp lực cạnh tranh đến từ các nhà sản xuất khác càng lúc càng lớn.
Cho nên, lần này tiến quân thị trường nước Mĩ, là một cơ hội tuyệt vời, nếu nắm chắc được, chẳng những có thể khiến Tập đoàn Tứ Ngưu vượt qua các đối tác trong nước, đạt tới độ cao bọn họ không thể với tới, đồng thời, cũng đưa sự nghiệp cá nhân của bà ta đẩy lên tới một đỉnh cao không ai có thể với tới.
Hơn nữa nếu mượn cơ hội này đạt được 1 tỷ đô la Mỹ đầu tư bên ngoài, bà ta sẽ trở thành người đầu tiên trong ngành công nghiệp sữa trong nước đi vào sử sách!
Dương Quốc Anh trong lòng tuy rằng không như Phó Tiên Phong có tâm lý đầu cơ mãnh liệt, nhưng bà ta đi được tới ngày hôm nay, rảo bước tiến về phía trước dù là một bước nhỏ đều không dễ dàng, bởi vậy, khi gặp được cơ hội trọng đại, cũng là động tâm tư.
Sau khi lại một lần nữa tăng thêm tỉ lệ chất phụ gia, đạt được tin tức mà thương nhân Mỹ phản hồi là, cực tốt, có thể sản xuất hàng loạt. Thương nhân Mỹ yêu cầu giao hàng trong một tháng, đồng thời, lại trả trước 1 triệu đô la Mỹ.
Thấy thương nhân Mỹ trên mặt chi tiền rất là sảng khoái, Dương Quốc Anh biết đối phương vô cùng có thành ý, liền mệnh lệnh Tập đoàn Tứ Ngưu mở hết mã lực, tăng ca làm thêm giờ sản xuất điều chế sữa bột trẻ em mà thương nhân Mỹ cần, bảo đảm trong một tháng giao phó hợp đồng.
Một ngày trung tuần tháng 9, sau khi Phó Tiên Phong nghe xong điện thoại báo cáo tình hình của Dương Quốc Anh, vẻ mặt thỏa mãn mà buông điện thoại xuống, thoải mái duỗi lưng một cái, tâm tình cực tốt. Triển vọng của Tập đoàn Tứ Ngưu vô cùng sáng lạng, còn Hạ Tưởng hiện tại thì mọi việc không thuận lợi, khiến cho gã vô cùng cao hứng.
Vừa nãy y còn nhìn thấy Hạ Tưởng tại Thành ủy, sau khi đi ra từ văn phòng Khâu Tự Phong, thì tiến tới văn phòng Hồ Tăng Chu. Cùng Hồ Tăng Chu đã nói những gì, gã không rõ, lại rõ ràng chính là, Hạ Tưởng sau khi đi ra từ văn phòng Hồ Tăng Chu, sắc mặt không được tốt. Nghe nói sau khi từ Thành ủy đi ra, lại hướng Tỉnh ủy mà đi.
Đúng là mù gây sức ép, một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, còn muốn cản trở Thành ủy đề danh người tiếp nhận chức vụ của hắn, rõ ràng là biểu hiện không có trí tuệ chính trị, Hạ Tưởng trước kia là một người khá thông minh, sao bây giờ lại làm ra việc ngốc thế này? Nhất là đang ở thời điểm tiền đồ của chính hắn cũng không rõ ràng!
Phó Tiên Phong đoán đúng phân nửa, Hạ Tưởng ở Thành ủy cũng không phải là bởi vì sự tình Lý Hàm mà không vui, mà là bởi vì Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tô Công Thần lại muốn nhân cơ hội cùng hắn kéo lại quan hệ, để hắn đối với Quách Lục chiếu cố thêm một phần, muốn hắn trước khi đi, tạo ảnh hưởng thích đáng, giúp Quách Lục điều chỉnh phân công ở Ủy ban nhân dân quận một chút, đồng thời đưa ra điều kiện trao đổi, muốn cho Quách Lục tiến vào hội nghị thường vụ Quận ủy.
Khiến cho Hạ Tưởng có chút thấy con người trơ trẽn của Tô Công Thần. Nhưng Tô Công Thần dù sao cũng là lãnh đạo Thành ủy, cũng có một phiếu mấu chốt ở hội nghị thường vụ Thành ủy, hắn lại không thể không nắm bắt lấy, cũng hiểu trên thực tế Tô Công Thần là lấy một phiếu trong hội nghị thường vụ của ông ta cùng hắn trao đổi.
Đúng là một kẻ ty tiện bỉ ổi tận dụng triệt để.
Sau khi ởTỉnh ủy gặp qua Mai Thái Bình và Tống Triêu Độ, Hạ Tưởng trong lòng càng hiểu rõ một điểm, Diệp Thạch Sinh đã kiên định ý tưởng muốn cho Lý Hàm tiếp nhận chức vụ. Tống Triêu Độ cũng không tiện trực tiếp đề xuất ý kiến phản đối, bởi vì quyền bổ nhiệm Lý Hàm nằm ở Thành ủy, trừ phi Hồ Tăng Chu có thể chống đỡ được áp lực của Diệp Thạch Sinh, nếu không ông ta thân là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, không tiện can thiệp việc bổ nhiệm nhân sự của cấp dưới.
Mai Thái Bình cũng thích hợp ở trước mặt Diệp Thạch Sinh đề cập qua Lý Hàm không đảm nhiệm nổi, chỉ sợ không thể dẫn dắt quận Hạ Mã phát triển tốt hơn về phía trước, Diệp Thạch Sinh lại từ chối cho ý kiến, không tiếp lời Mai Thái Bình.
Mai Thái Bình liền hiểu được, Diệp Thạch Sinh là chủ ý đã định, người khác khuyên gì, ông ta cũng nghe không lọt tai. Mai Thái Bình cũng không nói thêm nữa, dù sao Bí thư Tỉnh ủy trực tiếp can thiệp bổ nhiệm Thành ủy còn có thể cho qua, ông là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, mà đi can thiệp việc đề danh của Thành ủy thì dễ bị người khác lên án. Hơn nữa ông cùng Hồ Tăng Chu quan hệ bình thường, không thể nói được gì, nếu cần Khâu Tự Phong ra tay, thì do Hạ Tưởng ra mặt sẽ có hiệu quả hơn đích thân ông ra mặt.
Hạ Tưởng đến Tỉnh ủy, cũng không phải hoàn toàn là vì vấn đề Lý Hàm tiếp nhận chức vụ, còn có ý tưởng cố ý tìm hiểu một chút về hướng đi của gã. Không ngờ, vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì truyền ra. Chẳng những Mai Thái Bình không nghe được gì, đến cả Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vương Bằng Phi gần đây qua lại rất thân với Diệp Thạch Sinh, cũng là hoàn toàn không biết gì cả.
Hạ Tưởng ngồi ở văn phòng Vương Bằng Phi, uống trà mà thư ký Vương Bằng Phi đưa tận tay, vẻ mặt ý cười:
- Lâm Kiệt cũng nên đến lúc đến các quận rèn luyện rồi…
Vương Lâm Kiệt hiện tại là Phó cục trưởng, nếu điều ra ngoài, trực tiếp đề lên Cục trưởng có lẽ hơi khó khăn, nhưng trực tiếp với cấp bậc Phó cục trưởng tiến vào Ủy viên thường vụ cấp huyện, đảm nhiệm một Phó chủ tịch huyện hoặc Phó chủ tịch thường trực huyện, thì vấn đề không lớn. Với phân lượng hiện tại của Vương Bằng Phi ở trong Tỉnh ủy, trên cơ bản huyện ngoại thành của thành phố Yến, có thể tùy chọn.
- Tôi cũng có ý tưởng này, dù sao Lâm Kiệt và tôi ở cùng Tỉnh ủy, ảnh hưởng không tốt.
Vương Bằng Phi cười tủm tỉm nói, nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng vẫn giống như trước đây tâm tư trong sáng, lập tức nói trúng tâm sự của ông ta. Ông ta cũng biết Hạ Tưởng cũng không phải là bắn tên không đích, nếu nhắc tới Vương Lâm Kiệt, khẳng định cũng có ý nghĩ đến bước tiếp theo.
- Lâm Kiệt cụ thể đi tới huyện nào, tôi vẫn chưa nghĩ ra, vừa hay cậu đến đây, giúp tôi nghĩ xem đi đâu thì thích hợp. Tôi một là rời khỏi thành phố Yến mấy năm rồi, các huyện ngoại thành đều là cảnh còn người mất, hai là hiện tại đang công tác ở Tỉnh ủy, cách cơ sở hơi xa.
Vương Bằng Phi liền đem vấn đề khó đá cho Hạ Tưởng, ông ta cũng quả thật chưa nghĩ ra để Vương Lâm Kiệt đi về nơi nào.
Hạ Tưởng ha hả cười:
- Kỳ thật tôi đối với các huyện lân cận của thành phố Yến cũng không quen thuộc cho lắm, chỉ là cảm thấy huyện An cũng không tệ, nếu Bí thư Giang có thể tiến thêm một bước đi vào nội thành, Chủ tịch huyện Trương tiếp nhận chức vụ Bí thư, Lâm Kiệt lại đi huyện An, cũng tiện có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Bí thư huyện ủy Huyện An Giang Thiên là thư ký trước của Trần Phong, tư cách cũng đủ, bước tiếp theo là đề lên thực chức Phó giám đốc sở, vẫn tiếp tục ở vị trí Cục trưởng làm thêm mấy năm mười mấy năm, toàn bộ phải xem có chiến tích và người thúc đẩy phía sau màn hay không, Chủ tịch huyện An Trương Kiện là người mà Hồ Tăng Chu đề bạt, cùng Hạ Tưởng quan hệ cũng không tệ lắm.
Mấu chốt là, Hồ Tăng Chu hiện tại cùng Vương Bằng Phi quan hệ nhanh chóng đến gần, hai người có cơ sở và triển vọng hợp tác. Nếu Trương Kiện có thể tiếp nhận chức vụ Bí thư, sau khi Vương Lâm Kiệt qua đó, dù là Phó chủ tịch thường trực huyện, hay là Phó chủ tịch huyện Ủy viên thường vụ, đều có thể cùng Trương Kiện đến gần.
Hơn nữa huyện An còn có Chung Nghĩa Bình có quan hệ với Hạ Tưởng.
Vương Bằng Phi suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ suy nghĩ của Hạ Tưởng, mỉm cười:
- Tôi nghĩ cậu mượn cơ hội an bài Lâm Kiệt tới huyện An, khẳng định còn có ý tưởng khác, đúng không? Trọng điểm là, vị trí mà Giang Thiên đến nội thành?
- Không giấu gì Trưởng ban thư ký, tôi sẽ hướng Bí thư Hồ đề cử Giang Thiên tiếp nhận chức vụ Bí thư quận ủy quận Hạ Mã.
Hạ Tưởng nói ra tình hình thực tế. Điều mà hắn cùng Vương Bằng Phi đề xuất không phải trao đổi, mà là thuyết phục.
Con người Giang Thiên, Vương Bằng Phi cũng rõ, năm đó ông ta lúc ở Thành ủy cũng có qua lại với Giang Thiên, đối với ấn tượng của Giang Thiên cũng được. Còn có một điểm cần suy xét chính là, Giang Thiên là thư ký tiền nhiệm của Trần Phong.
- Phó chủ nhiệm Trần công tác ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển nghe nói cũng tồi?
Vương Bằng Phi đề tài vừa chuyển, đột nhiên hỏi một câu.
Trong lòng Hạ Tưởng biết rõ, Vương Bằng Phi giúp hay không giúp Giang Thiên, mặt mũi hắn phải nể, nhưng mấu chốt vẫn là thái độ Trần Phong quyết định việc Vương Bằng Phi ra tay, hắn liền gật đầu cười:
- Cũng ổn, tôi nghĩ, không bao lâu nữa, Phó chủ nhiệm Trần có khả năng sẽ chủ quản một phương. Tôi lần trước cũng nói cho Phó chủ nhiệm Trần biết điện thoại của ngài, nói không chừng ông ấy sẽ gọi điện thoại cho ngài
- Sao lại thế, sao có thể để lãnh đạo chủ động gọi điện thoại cho tôi, cho tôi biết điện thoại của Phó chủ nhiệm Trần, tôi sẽ gọi cho ông ấy.
Vương Bằng Phi biểu hiện ra mười phần nhiệt tình và thành ý, Hạ Tưởng cười hiểu ý, Vương Bằng Phi kêu ra một tiếng "Lãnh đạo", liền chứng minh ông ta còn rất nể mặt Trần Phong.
Ra khỏi trụ sở Tỉnh ủy, trong gió thành phố Yến, đã hơi có một chút hơi thở mùa thu. Sắp phải rời khỏi thành phố Yến, nhưng con đường phía trước mờ mịt, khiến cho Hạ Tưởng trong lòng cứ có một tia cảm giác mờ mịt. Đạo lý dùng người, chính là giữa hư và thật, chẳng qua, lúc này đây là Thủ tướng ám chỉ cũng được, là người khác muốn thao túng hắn cũng được, cũng là giữ kín như bưng, ít nhiều tiết lộ cho hắn một chút tin tức, cũng tiện cho hắn chuẩn bị tâm lý mới tốt, hiện tại mắt thấy ngày rời khỏi sắp đến gần, nhưng một chút hướng gió cũng không có, thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào.
Trở lại Quận ủy, vẫn chưa đi vào văn phòng, Trần Thiên Vũ vừa đúng lúc đi tới, vừa thấy mặt Hạ Tưởng liền nói:
- Bí thư Hạ, vấn đề Tập đoàn Tứ Ngưu xuất khẩu sữa bột, cần ngài phối hợp một chút. Mặt khác, Thị trưởng Phó tự mình chỉ thị, yêu cầu Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận vì trang trại chăn nuôi bật đèn xanh, cần người ra người, cần sức ra sức, đồng thời yêu cầu Ủy ban nhân dân quận đem một đoạn quốc lộ 5 km phía trước trang trại chăn nuôi trải nhựa lại, để lưu lại ấn tượng tốt cho nước ngoài.
- Được, không thành vấn đề, quận Hạ Mã ra tiền ra sức, toàn bộ gánh vác, nhưng có một điểm, phải có Thị trưởng Phó ký tên phê duyệt mới được.
Tính khí tốt của Hạ Tưởng khiến cho Trần Thiên Vũ bất ngờ, y còn cho rằng Hạ Tưởng sẽ lập tức từ chối, để Tập đoàn Tứ Ngưu tự mình nghĩ biện pháp, hoặc là giơ tay hướng Ủy ban nhân dân thành phố đòi tiền. Không ngờ tới, là lập tức đồng ý.
Hạ Tưởng ha hả cười, cũng không giải thích:
- Đợi Thị trưởng Phó tự tay viết chỉ thị tới quận, thì lập tức tổ chức đội công trình đi thi công, bảo đảm giao thông của trang trại chăn nuôi không bị cản trở.
Trần Thiên Vũ đáp ứng, nhưng không lập tức đi làm, mà là đi theo Hạ Tưởng tới văn phòng, sau khi ngồi xuống, vẻ mặt sầu lo nói:
- Bí thư Hạ, ngài thực sự phải rời khỏi quận Hạ Mã sao?
Hạ Tưởng khẽ gật đầu, không nói gì, hắn nhìn ra nỗi lo lắng của Trần Thiên Vũ, rồi lại không tiện nói gì.
Quả nhiên, Trần Thiên Vũ lại nói:
- Nếu Chủ tịch quận Lý tiếp nhận chức vụ Bí thư, tôi lo lắng đối với sự phát triển sau này của quận Hạ Mã, sẽ mang đến bất lợi.
Hạ Tưởng suy nghĩ, an ủi Trần Thiên Vũ:
- Không cần lo lắng quá nhiều, phải tin tưởng cái nhìn đại cục và ánh mắt của lãnh đạo cấp trên.
- …
Trần Thiên Vũ há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ đành lắc lắc đầu, thở dài một tiếng,
- Nếu Bí thư Hạ còn ở đây thì tốt rồi, vẫn là cảm thấy đi theo ngài thì có lòng hăng hái hơn.
Đúng vậy, Hạ Tưởng cũng không muốn rời khỏi quận Hạ Mã, nhưng tình thế không do người, hắn vừa mới sáng lập cục diện ổn định cho quận Hạ Mã, kết cấu kinh tế vừa mới có dấu hiệu phát triển nhanh chóng, thì lại phải ra đi. Có lẽ sẽ có một chút không nỡ, có một chút không hiểu, nhưng ở trong mắt lãnh đạo cấp trên, mặc kệ là có người cố ý muốn khiến hắn chuyển dời vị trí cũng được, hoặc là có cương vị trọng yếu hơn để hắn đi nhậm chức cũng được, tóm lại hắn phải rời khỏi.
Đương nhiên, sớm truyền ra tin tức khiến hắn rời khỏi, lại không hề xác định xuống, liền cho hắn thời gian hoạt động cũng đủ dài, phỏng chừng cũng là một dụng tâm cực khổ đây, cũng là cho hắn có thời gian và tinh thần trước khi đi, vì quận Hạ Mã tạo ra một lớp cán bộ tốt cuối cùng.
Hoặc là nói, bày tốt bố cục cuối cùng.
Trần Thiên Vũ cuối cùng có chút mất mát mà rời khỏi văn phòng, Hạ Tưởng cũng là có chút không nỡ, nhưng người trong quan trường, thân bất do kỷ, phải chấp nhận sự an bài của cấp trên.
Cấp trên có an bài, hắn cũng không thể tùy ý để người khác bài bố mới được, cũng phải có sự an bài của chính mình. Hơn nữa, trước khi hướng đi của hắn chưa định, nói không chừng chính là cố ý dành ra một khoảng thời gian để hắn hoàn thành công tác cuối cùng. Về phần hắn có hoàn thành được không, thì toàn bộ phải xem năng lực cá nhân hắn. Có thể hoàn thành, thì người phía sau màn có lẽ sẽ hiểu ý cười, âm thầm gật đầu. Không hoàn thành, có lẽ còn có thể âm thầm lắc đầu, lộ ra vẻ thất vọng.
Cấp trên dùng người, có khi chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình. Anh có năng lực hoàn thành, thì sẽ được chú ý. Anh thất bại, thì phải cam chịu số phận bị lãng quên, nhất là Hạ Tưởng biết rằng, nếu có người cố ý an bài chỗ hắn đi, địa phương đó nhất định có rất nhiều mâu thuẫn đợi giải quyết, hắn là đi dập lửa hoặc là đi đốt lửa.
Ngày hôm sau, Thị trưởng Phó tự tay viết phê chỉ thị liền phát tới quận Hạ Mã. Sau khi Hạ Tưởng cầm đến tay, im lặng cười, thuận tay giao cho Trần Thiên Vũ:
- Trước mắt do anh bảo quản một thời gian.
Trần Thiên Vũ khó hiểu ý này, đành phải làm theo. Tuy nhiên y mơ hồ nghe nói Hạ Tưởng vì chuyện ai tiếp nhận làm Bí thư Quận ủy đã hoạt động khắp nơi, cũng là khiến y giải sầu không ít. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Giữa trưa, đoàn người Hạ Tưởng thị sát công trình sửa đường ở trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu, đồng thời lại hướng trang trại chăn nuôi hiểu thêm bởi vì xuất khẩu cần thiết, toàn bộ trang trại chăn nuôi rực rỡ hẳn lên, trang trí lại mặt tiền và dọn dẹp môi trường.
Hạ Tưởng đối với công tác trang trại chăn nuôi tỏ vẻ khẳng định.
Chớp mắt đã tới ngày lễ quốc khánh, trong thời gian nghỉ lễ, Hạ Tưởng cũng không có một ngày nghỉ ngơi. Trước khi rời khỏi quận Hạ Mã, hắn muốn tất cả công tác đều làm đến hoàn mỹ, không muốn có chỗ sao nhãng. Trần Thiên Vũ, Phó Hiểu Bân cũng hủy ngày nghĩ, cùng Hạ Tưởng làm tốt công tác bố trí và kết thúc của các hạng mục. Chỉ có Lý Hàm, là nghỉ lễ theo lịch làm việc bình thường, chẳng những nghỉ ngơi, còn cố ý trở về quê nhà một chuyến, rất có hương vị áo gấm về quê nhà.
Bởi vì càng ngày càng có tin tức truyền ra, Bí thư Tỉnh ủy chỉ định để Lý Hàm tiếp nhận Bí thư Quận ủy, trên cơ bản Lý Hàm đảm nhiệm Bí thư quận ủy quận Hạ Mã, đã là sự thật ván đã đóng thuyền, chỉ thiếu ban Tổ chức cán bộ công bố cuối cùng.
Trần Thiên Vũ lòng nóng như lửa đốt, mấy lần hỏi ý kiến của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng đều không tỏ thái độ. Cũng không biết là Hạ Tưởng bất lực không thể ngăn cản áp lực của Bí thư Tỉnh ủy đã buông xuôi hoạt động, hay là dứt khoát không hề quan tâm đến việc này, dù sao thái độ của Hạ Tưởng ở trong mắt Trần Thiên Vũ, chính là không còn cách nào khác đành không đếm xỉa đến.
Sau lễ Quốc khánh, Hạ Tưởng đột nhiên lại bận rộn hẳn, cùng không ít lãnh đạo Thành ủy đều lui tới chặt chẽ, lọt vào trong mắt của Phó Tiên Phong, hiển nhiên chính là gia tăng hoạt động cuối cùng, còn muốn được ăn cả ngã về không, hòa nhau một ván cuối cùng. Phó Tiên Phong âm thầm cười lạnh, tuy rằng gã cũng không hy vọng Lý Hàm tiếp nhận chức vụ Bí thư, nhưng nếu Hạ Tưởng phản đối mãnh liệt, gã vẫn là giữ thái độ tán thành là được, hơn nữa gã cũng nghe nói, Hồ Tăng Chu cũng có thể không chống nổi áp lực của Diệp Thạch Sinh, cũng sẽ nghiêng sang Lý Hàm.
Đương nhiên, Hạ Tưởng thất bại trên sự kiện Lý Hàm, là kết quả mà Phó Tiên Phong mong muốn, nhưng cũng không phải điểm chủ yếu của gã, tinh lực chủ yếu của gã vẫn là bị ràng buộc bởi việc xuất khẩu sữa bột cùng việc góp vốn với thương nhân Mỹ. Bởi vì sữa bột Tập đoàn Tứ Ngưu sản xuất, đã dựa theo yêu cầu của thương nhân Mỹ đóng gói xong, đang chuẩn bị gởi sang Mỹ!
Xuất khẩu ngoại hối, nếu thương nhân Mỹ hài lòng, bước tiếp theo, chính là đầu tư lớn, Phó Tiên Phong không phải không có chút đắc ý mà suy nghĩ, cuối cùng xem như hãnh diện một lần, Hạ Tưởng, cũng sẽ không thể tính luôn sự tình Tập đoàn Tứ Ngưu xuất khẩu, vậy thì hắn quá thần kỳ quá xấu xa rồi.
Hai ngày trôi qua, sữa bột gởi qua Mỹ nhận được sự phản hồi của thương nhân Mỹ, hết thảy êm xuôi tốt đẹp, Tiên Phong và Dương Quốc Anh thở dài một hơi, xem như qua được cửa ải rồi. Không ngờ lại qua hai ngày sau, lại đột nhiên nhận được thông báo chính thức của thương nhân Mỹ, trong sữa bột kiểm tra thấy có chất phụ gia hóa học, thương nhân Mỹ chẳng những hướng Tập đoàn Tứ Ngưu đề xuất yêu cầu trả hàng, đồng thời còn đòi bồi thường một khoản kếch xù.
Tiền bồi thường lên đến 10 triệu đô la Mỹ!
Phó Tiên Phong quá sợ hãi!