Quan Thần

Chương 765: Mồi lửa




- Ha ha

Khâu Tự Phong cười ha ha, tất cả mọi người đều là người thông minh, có một số việc chỉ cần điểm chút là hiểu thấu, không cần phải nói toẹt ra, ông ta cũng biết rất khó khuyên được Hạ Tưởng, giữa bạn bè, cũng không cần phải mọi chuyện đều có cái nhìn giống nhau, có khác biệt cũng là bình thường,

- Thôi vậy, không miễn cưỡng cậu nữa, để tránh cậu nói tôi không còn là bạn chí cốt. Có thời gian cùng nhau ăn cơm, nói về thế cục quận Hạ Mã sau thời kì Hạ Tưởng.

Một câu này đúng hợp với tâm ý Hạ Tưởng, Hạ Tưởng liền cười đáp ứng.

Còn chưa tới nhà, vừa tới dưới lầu, Hạ Tưởng lại nhận được điện thoại của Vệ Tân:

- Này, về tài liệu công thức sữa bột, em đều xem rồi, cũng sắp viết xong bài văn vạch trần chân tướng, nếu không có vấn đề, em sẽ gửi ra nước ngoài, để bạn bè nước ngoài dùng công nghệ nặc danh IP, phát lên trên mạng, cam đoan với kỹ thuật hiện có trong nước, đảm bảo điều tra không ra bất cứ dấu vết gì!

Vệ Tân ở nước ngoài từ trước đến nay đều cùng Liên Nhược Hạm làm công tác truyenfull.vn, đối với kỹ thuật vận dụng và thủ đoạn phản điều tra phương diện truyenfull.vn, cao minh hơn so với Hạ Tưởng, bởi vậy Hạ Tưởng mới mời Vệ Tân ra mặt, để cô căn cứ một phần tài liệu tố cáo của Đàm Quảng Hồng mà chỉnh sửa lại viết thành bài văn công bố chân tướng, trước tiên tung ra trên truyenfull.vn, làm châm ngòi nổ ở cửa sự kiện Tứ Ngưu.

Có thể nói, là chất xúc tác.

Hạ Tưởng cũng sẽ không đơn giản cho rằng đập vang tiếng chuông cảnh báo trên mạng, có thể khiến Tập đoàn Tứ Ngưu kiềm chế, có thể khiến Phó Tiên Phong nuốt hận sông Hạ Mã, muốn lật đổ Phó Tiên Phong, không dễ dàng như vậy. Phó Tiên Phong là người có căn cơ, hơn nữa bác lớn của y còn là Phó Thủ tướng Quốc vụ viện, cũng có ông cụ Phóvới dư uy danh vang dội, tuyệt đối sẽ tận hết sức lực mà bảo vệ cho gã.

Muốn để Tứ Ngưu làm nổ tung tiền đồ của Phó Tiên Phong, cũng chỉ có một con đường có thể đi, chỉ dẫn sai cho Phó Tiên Phong, khiến chính gã phạm phải sai lầm không thể bù đắp được. Trời gây nghiệt, có thể tránh, người tạo nghiệt, không thể sống.

Hạ Tưởng hơi chút trầm ngâm:

- Nhất định phải làm đến mức không có sai sót nhỏ nào, không thể để cho người ta từ trên kỹ thuật điều tra ra nguồn gốc IP thật sự, em có làm được không? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Hắn lo lắng thế lực Phó gia cũng đủ khổng lồ, có năng lực từ nước ngoài sắp xếp điều tra rõ ngọn ngành, nói không chừng cũng có thể điều tra đến trong nước.

Có thể chôn giấu càng sâu càng tốt, vẫn là trốn ở sau lưng là tốt nhất. Hắn cũng không muốn cho Phó gia biết là hắn động vào lợi ích gia tộc của Phó gia, nếu Phó gia thật sự liều lĩnh muốn trừng trị hắn, cũng sẽ khiến hắn đau đầu nhức óc.

Thêm nữa, tuy rằng tâm lý Hạ Tưởng cũng không phải âm u như vậy, nhưng có thể trốn ở sau lưng trị người ta, vẫn là mạnh hơn so với lộ diện. Hơn nữa cũng phải suy xét từ góc độ bảo vệ Vệ Tân.

Mỗi một người đều có một mặt tâm lý tối tăm, đều thích trốn ở sau lưng xem người khác sứt đầu mẻ trán, Hạ Tưởng tuy rằng không phải đặc biệt có loại ham thích này, nhưng đối với Phó Tiên Phong, hắn vẫn là hy vọng Phó Tiên Phong thất bại thảm hại, cuối cùng không thể trở mình.

- Không thành vấn đề, em dám cam đoan.

Vệ Tân rất kiên định mà trả lời,

- Phương diện kỹ thuật truyenfull.vn, trước mắt sự chênh lệch giữa trong nước và nước ngoài vẫn còn rất lớn, dù là nhân viên kỹ thuật hàng đầu trong nước cũng tra không ra nguồn gốc số liệu, anh cứ yên tâm. Tuy nhiên có một điểm em không rõ, cách làm của Tập đoàn Tứ Ngưu quá vô sỉ rất bỉ ổi, vì sao không thông qua cách giải quyết bình thường?

Vệ Tân thận trọng và lương thiện, từ trong tài liệu biết được Tập đoàn Tứ Ngưu có chất phụ gia sữa bột gần như tất cả đều là công thức sữa bột trẻ sơ sinh, tai họa chính là thế hệ tiếp theo, khiến cho cô vô cùng phẫn nộ. Bởi vậy, cô viết bài văn công bố, tràn đầy oán giận và tình cảm mãnh liệt.

- Có một số việc, cần hai bút cùng vẽ mới có hiệu quả. Lực lượng phẫn nộ, có đôi khi ở trong nước, đối mặt với các tầng khống chế bảo vệ nghiêm ngặt, không hề có tác dụng gì. Nghe anh, Vệ Tân, chuyện này tới em là hết, đừng cho bất cứ kẻ nào biết.

Hạ Tưởng rất tin tưởng vào Vệ Tân một điểm chính là, Vệ Tân chẳng những dịu dàng ân cần, hơn nữa ưu điểm lớn nhất của cô chính là hết lòng tuân thủ lời hứa, chỉ cần là sự tình đã hứa hẹn thì tuyệt đối sẽ làm được, nói không lộ ra nửa câu, khẳng định là sẽ giữ kín như bưng.

- Em biết...

Vệ Tân trầm mặc một lát, bỗng nhiên dịu dàng mà nói một câu,

- Cảm ơn anh tin tưởng em, em rất vui.

Hạ Tưởng tín nhiệm Vệ Tân, e là cả Vệ Tân cũng không nghĩ tới đó là lòng tin tưởng tuyệt đối. Vệ Tân kiếp này không hiểu hết Hạ Tưởng, nhưng Hạ Tưởng lại biết rõ kiếp này và đời sau của cô, hiểu biết đối với cô ấy, thậm chí là đã vượt qua Tào Thù Lê.

Về đến nhà, cùng người nhà ăn xong cơm chiều, Hạ Tưởng đang cân nhắc bước tiếp theo làm thế nào để bố cục cho tốt, làm thế nào đem Phó Tiên Phong đẩy xuống vực sâu —— Phó Tiên Phong một nhà đầu cơ chính trị như vậy, càng ở lâu tại thành phố Yến, càng không phải là phúc của nhân dân thành phố Yến. Cho dù không thể đánh cho gã trở mình không được, tốt nhất cũng có thể đuổi y ra khỏi thành phố Yến —— bỗng nhiên, điện thoại Trần Phong gọi đến.

Sau khi Trần Phong tới Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, liên hệ với Hạ Tưởng vẫn chặt chẽ như cũ. Trong một đoạn thời gian rất dài cho tới nay là lãnh đạo tâm đầu ý hợp nhất và chỗ dựa vững chắc mạnh mẽ nhất của Hạ Tưởng. Trần Phong trong cảm nhận của Hạ Tưởng, có đôi khi thậm chí còn cao hơn một bậc so với vị trí Lý Đinh Sơn.

- Hạ Tưởng, có hứng thú đến Ủy ban Kế hoạch và Phát triển giúp tôi một tay hay không?

Trần Phong thái độ thân thiết, giọng điệu ôn hòa.

Khi nào mà mình đã trở thành món béo bở thế này? Hạ Tưởng cũng không biết là nên thấy may mắn hay là nên bất đắc dĩ, ha hả cười,

- Lão lãnh đạo, ngài sao cũng vào góp vui?

- Không vào góp vui không được, ích lợi, nên tranh thủ thì nhất thiết phải tranh thủ, nếu không đợi người khác cướp sạch, tôi đến cả gió tây bắc cũng không có mà húp.

Lời nói Trần Phong nửa là vui đùa nửa là tự giễu, ngoài là nói Hạ Tưởng, trên thực tế cũng ám chỉ tình cảnh của ông ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, không thể hô mưa gọi gió bằng thành phố Yến.

Tại thành phố Yến là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy, là nhân vật số một. Ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, là chức phó, cho dù có thực quyền, cũng là hoàn toàn khác hẳn lúc là nhân vật số một nắm quyền lớn trong tay và một lời quyết đoán, hơn nữa các bộ và uỷ ban trung ương không thể so với địa phương, công tác nghiên cứu vò đầu bức óc thì nhiều, xây dựng kinh tế và việc thực tế thì ít, hơn nữa khắp nơi đều bị kiềm chế, Trần Phong có chút mất mát trong dự kiến.

Hạ Tưởng cũng nghe ra ý trong lời nói của Trần Phong, cười nói:

- Ngài ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển cũng không chắc được lâu, nói không chừng bất thình lình thì điều đi, tôi vẫn là không đi thì thỏa đáng hơn, đỡ phải vừa qua đó, ngài lại thăng chức, thì lúc đó chỉ còn tôi cô đơn một mình.

Hạ Tưởng khéo léo từ chối khá thú vị, Trần Phong dường như đã sớm dự đoán được Hạ Tưởng sẽ không đến, ha hả cười:

- Tôi chỉ là hỏi qua thôi, cũng biết cậu có thể sẽ không đồng ý đến các bộ và uỷ ban trung ương. Căn cứ Thủ tướng cố ý chiếu cố đối với cậu mà xem, hướng đi của cậu, hẳn là ở trong dự kiến của Thủ tướng. Cậu khẳng định đã đợi sự an bài của cấp trên, có đúng không?

Trần Phong có ánh mắt cũng đủ độc, thấy rõ bản chất vấn đề, Hạ Tưởng cũng không giấu diếm:

- Đúng vậy, Thủ tướng có an bài, tôi cảm thấy với tình cảnh trước mắt mà xem, vẫn là ngồi yên xem biến động là tốt nhất. Nhất động không bằng nhất tĩnh…

Theo sau, Hạ Tưởng lại đem nhạc đệm không ngờ của Trịnh Thịnh nói cho Trần Phong biết.

Trần Phong nghe xong, từ chối cho ý kiến mà nói một câu:

- Phó thi trưởng Ủy viên thường vụ, thành ý không phải rất đủ, tuy nhiên cũng có chút thú vị.

Cùng Trần Phong nói chuyện điện thoại xong, Hạ Tưởng không tự chủ được mỉm cười. Người chưa rời chức, tin tức đã truyền ra ngoài trước, hơn nữa còn dẫn đến phản ứng khắp nơi, hình như thể hiện hắn có nhiều quan trọng, kỳ thật mặc kệ là bên nào mời hắn gia nhập liên minh, đều là coi trọng mạng lưới quan hệ và năng lực xử sự của hắn, nhìn trúng hắn có thể từ khắp nơi mang đến ích lợi ẩn.

Mỗi người suy xét điểm xuất phát của vấn đề, đều là vì ích lợi bản thân hàng đầu. Hạ Tưởng cũng là như thế, nguyên tắc hắn luôn kiên trì chính là căn cứ để cho mình phát triển lớn mạnh tốt hơn vững vàng hơn, đồng thời tăng lợi ích giảm tổn hại.

Nói trắng ra là, ích lợi lớn nhất là mục tiêu mỗi người đều cần cù theo đuổi, chỗ khác biệt chính là, ích lợi đạt được là cùng người khác chia xẻ, hay là tự mình độc chiếm...

Ngày hôm sau, Hạ Tưởng tiếp kiến mấy nhà đầu tư đến từ thủ đô, nhà đầu tư tiến đến quận Hạ Mã khảo sát chuẩn bị đầu tư sản nghiệp du lịch của quận Hạ Mã, đang phù hợp với kế hoạch khôi phục bước tiếp theo của quận Hạ Mã. Hạ Tưởng đích thân tiếp đón, cũng biểu lộ rõ mức độ coi trọng của quận Hạ Mã.

Trong suy nghĩ của Hạ Tưởng, phát triển sau này của quận Hạ Mã, nếu dựa theo quy hoạch của hắn từng bước mà tiến hành, không xảy ra sai xót gì, sau ba đến năm năm thì sẽ trở thành quận hàng đầu của thành phố Yến không còn là câu cửa miệng. Nhưng nếu Lý Hàm tiếp nhận chức vụ, thì khó mà nói. Lý Hàm đối với hứng thú ngành du lịch cũng không lớn, luôn cho rằng bất động sản mới là sản nghiệp trụ cột, nhưng không chịu hiểu một điểm, nhà ở dù cho có nhiều có tốt có đẹp đến mấy, nếu hoàn cảnh cư trú không tốt, hoàn cảnh ngành nghề không lạc quan, chẳng lẽ mọi người chỉ cần nhà ở không cần công tác và cuộc sống?

Nhà ở dù cho tốt đến mấy, điều kiện tiên quyết là phải có hoàn cảnh công tác và cuộc sống tốt đẹp. Nếu quận Hạ Mã không có hình thức phát triển kinh tế tốt, chỉ dựa vào nhà cao tầng, kinh tế sớm muộn gì sẽ lâm vào ngưng trệ.

Bởi vậy, khái niệm sản nghiệp bất động sản của Thành Đạt Tài, mới in sâu trong tim Hạ Tưởng. Nếu Lý Hàm có thể lĩnh ngộ chỗ tinh túy của sản nghiệp bất động sản Thành Đạt Tài, gã ta đảm nhiệm Bí thư Quận ủy, Hạ Tưởng cũng không có gì để lo lắng. Nhưng Lý Hàm vừa không phải là lãnh đạo của nền kinh tế, cũng không phải là lãnh đạo dễ dàng thừa nhận sự vật mới, suy nghĩ của gã rất xơ cứng, từ lúc gã đi cùng nhà đầu tư, thường xuyên tạo vẻ mặt khó hiểu đối với tư tưởng mới thuật ngữ mới của nhà đầu tư là có thể nhìn ra, gã quá lạc hậu, có lẽ đảm nhiệm một trợ thủ còn tạm được, đảm nhiệm nhân vật số một chủ trì toàn diện công tác, thật sự là có chút miễn cưỡng mà làm.

Lý Hàm biểu hiện càng tệ hại, Hạ Tưởng càng kiên định quyết tâm phải ngăn cản Lý Hàm thuận lợi tiếp nhận chức vụ.

Giữa tháng 9, việc táo tạo lại trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu đã hoàn thành, khôi phục sự rầm rộ trước kia, thậm chí còn xây dựng rộng thêm không ít. Vào ngày khánh thành lại, Thị trưởng Phó Tiên Phong tự mình tham dự nghi thức, và có bài phát biểu quan trọng.

Đêm đó, trong tin tức của đài truyền hình thành phố Yến, sau khi Hồ Tăng Chu nói chuyện, rất nhiều người đều chú ý tới, sau khi Thị trưởng Phó Tiên Phong tại tin tức rời đi hơn một tuần, lại một lần nữa trở về, hơn nữa còn cho gã lộ diện 5 phút, khiến cho không ít người đoán mò, chẳng lẽ nói, đối với việc xử phạt Thị trưởng Phó là đầu voi đuôi chuột, hiện tại đã không có việc gì rồi? Thậm chí có thể đã trong nội bộ xóa bỏ xử phạt?

Người khác suy đoán như thế nào, Phó Tiên Phong không có tâm trạng để ý. Gã hiện tại, xem như cảm nhận được sự bất đắc dĩ của người trong quan trường thân bất do kỷ ( chỉ người mất đi năng lực tự chủ, hoàn toàn bị người khác chi phối, hoặc là chịu sự khống chế của môi trường xung quanh).

Gánh lấy một sự xử phạt hành chính nặng nề, gã còn muốn trong Thành ủy dựa vào ưu thế thế lực gia tộc cùng Hồ Tăng Chu tranh quyền, không có cửa đâu. Trên quan trường, chưa bao giờ thiếu người thế lợi, hơn nữa quyết định xử phạt gã, ở bên trong Thành ủy đã sớm truyền bá tràn lan, nói là Thủ tướng lệnh xuống. Thậm chí còn có lời đồn đại nói, vốn là Thủ tướng muốn đem gã cắt chức tại chỗ, nhưng bởi vì có Hạ Tưởng xin cho mới đổi thành xử phạt hành chính.

Phó Tiên Phong nghe xong vốn định cười trừ, bởi vì lời đồn đại được truyền không có một chút tố chất chính trị, nhưng lại không thể nào bình tĩnh được, còn là nổi trận lôi đình, liên tiếp nổi điên với cấp dưới, khiến cho một đám người Ủy ban nhân dân thành phố đều biết rằng Thị trưởng Phó gần đây tính tình không tốt, tốt nhất là cách xa gã một chút.

Phó Tiên Phong tức giận không vì cái gì khác, mà là sự tình cố tình hướng trên người Hạ Tưởng mà nói, khiến cho gã ít nhiều có chút tức lồng lộn. Hạ Tưởng là người mà gã hiện tại không muốn nghe không muốn gặp nhất, bởi vì gã biết, lúc ấy Thủ tướng mở hội nghị hỏi trách nhiệm, đúng là bởi vì phối hợp ăn ý của Hạ Tưởng, mới đưa gã đến cục diện bị tấn công các mặt, mới có kết luận quyết định tại chỗ gã phải nhận chịu trách nhiệm. Nếu không chờ gã qua một cửa của Thủ tướng, rồi phát động thế lực gia tộc cứu hồi, nói không chừng chỉ có một cảnh cáo xử phạt là hết.

Hiện tại lại là xử phạt hành chính lỗi lầm trầm trọng chỉ cách giáng cấp kém một bước.

Chẳng những hoàn toàn bóp chết ý tưởng kế hoạch lớn tại thành phố Yến, hơn nữa trong vòng18 tháng, không thể lại tái phạm một chút sai lầm chính trị, nếu không thì có khả năng bị miễn chức ngay tại chỗ.

Quả thực là nổi nhục nhã trong đời gã!

Phó Tiên Phong cũng không cho rằng là nguyên nhân cá nhân gã tạo thành cục diện bị động hôm nay, ngược lại một lòng nhận định gã mặc dù có sai, nhưng là là một lòng vì trung ương suy nghĩ, không nên bị đối đãi không công chính. Một là bởi vì Thủ tướng luôn chèn ép đối với thế lực gia tộc, hai là Hạ Tưởng miệng lưỡi khéo léo, rồi lại phối hợp với đám người Tống Triêu Độ, Hồ Tăng Chu, ném đá xuống giếng đối với gã, mới đưa đến việc gã có xử phạt hôm nay.

Hạ Tưởng, chính là căn nguyên, chính là lính hầu của Thủ tướng!

Một hành chính nhớ lỗi nặng, khiến gã hoàn toàn đã bị trói buộc tay chân tại thành phố Yến, còn muốn cùng Hồ Tăng Chu đọ cao thấp, nghĩ cũng đừng nghĩ đến. Một cán bộ cấp phó tỉnh lưng đeo xử phạt, hơn nữa còn là chức Thị trưởng, ai cũng rõ tình cảnh hiện tại của gã, chính là giống với con rận trên đầu người hói hiển thị rất rõ ràng hơn nữa còn chói mắt, chính là đối tượng để người ta âm thầm nghị luận.

Kỳ thật hiện tại Phó Tiên Phong ước gì được yên tĩnh một thời gian, tâm tình không tốt lắm, không ngờ lộ diện trên TV. Nhưng dấu mặt lại không được, làm Thị trưởng, không thể hơn một tuần không có tin tức báo cáo, người khác sẽ nghĩ, Thị trưởng là bị bệnh hay là làm sao vậy, chẳng lẽ không còn chủ trì công tác nữa rồi? Lộ diện là cẩn thiết, nhưng đối với gã mà nói, lộ diện lại là một loại dày vò, bởi vì gã cứ cảm giác trong đám người ở phía sau camera, bao gồm Hạ Tưởng, đều là một bộ dạng vui sướng khi người gặp họa đang nhìn y biểu diễn.

18 tháng, quá lâu đi, khi nào mới tới ngày cuối đây? Trong lòng Phó Tiên Phong căm hận, ước rằng tự tay giết Hạ Tưởng mới hả hận. Gã không dám nghĩ tới thất bại của Thương mại Trường Cơ, bởi vì lúc trước hứa hẹn một khoản lợi lớn cho gia tộc đã thất bại, hiện tại gã thỉnh thoảng bị chú ba cười nhạo. Nay lại gánh xử phạt, lại thường xuyên bị bác lớn châm chọc khiêu khích.

Đều là lỗi của Hạ Tưởng, đều là phiền phức do Hạ Tưởng tạo ra! Phó Tiên Phong tính là qua một hai tháng, chờ sự kiện xử phạt của gã dần bị mọi người lãng quên, rồi sẽ đến quận Hạ Mã trừng trị Hạ Tưởng, đương nhiên, nếu Hạ Tưởng còn ở tại quận Hạ Mã.

Tin tức Hạ Tưởng có khả năng dời quận Hạ Mã, Phó Tiên Phong cũng sớm nghe thấy. Gã cũng quyết định hoạt động một chút, vì Hạ Tưởng an bài một nơi tốt, tốt nhất là tới các bộ và uỷ ban trung ương thủ đô, trong phạm vi thế lực Phó gia, cũng tiện cho Hạ Tưởng nếm thử chút mùi vị bị người khác trừng trị đến chết đi sống lại.

Cho dù không thể cản trở hướng đi của Hạ Tưởng, cũng phải nghĩ đủ mọi cách ngăn cản hắn tới được chức vị tốt.



Hạ Tưởng ở nhà xem được bản tin của Phó Tiên Phong, vẻ mặt mỉm cười, nhìn không ra có bất kỳ biểu hiện nào của tình cảm cá nhân. Kỳ thật ở sâu trong nội tâm hắn, trong lòng vẫn luôn có một thanh âm vang dội: không lật đổ được Phó Tiên Phong, hắn quyết không bỏ qua.

Ba ngày sau, Phó Tiên Phong được sự ủy thác của Thành ủy, đến sông Hạ Mã thị sát tiến triển công tác tái xây dựng sau thiên tai, đi cùng có Bí thư Quận ủy Hạ Tưởng, Chủ tịch quận Lý Hàm, Phó bí thư Quận ủy Trang Thanh Vân, Phó chủ tịch thường trực quận Trần Thiên Vũ cùng với các lãnh đạo đảng chính quyền khác, Thị trưởng Phó đầu tiên là cho sự khẳng định với công tác tái xây dựng sau thiên tai của liền quận Hạ Mã, đồng thời, lại đưa ra ý kiến phê bình. Như là Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận đối với năng lực phòng lụt của sông Hạ Mã có sơ suất nghiêm trọng, như là quận Hạ Mã chỉ coi trọng xây dựng kinh tế, không chú ý đến bảo vệ môi trường, …vv, Hạ Tưởng và Lý Hàm đều khiêm tốn mà tỏ vẻ nhận phê bình.

Sau khi thị sát xong sông Hạ Mã, Phó Tiên Phong lại nhắc tới việc đến trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu đi một vòng, thăm một chút, và cố ý điểm danh muốn Quách Lục cùng đi. Hạ Tưởng đối với lời khen của Phó Tiên Phong cũng thế, phê bình cũng thế, yêu cầu cũng thế cho tới bây giờ đều là khiêm tốn chấp nhận, không có bất kỳ ý kiến phản đối nào.

Quách Lục đối với việc Thị trưởng Phó đích thân điểm danh cùng đi, vô cùng cao hứng, rất là vênh váo tự đắc mà theo sát bên cạnh Phó Tiên Phong, hơi cúi người, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chờ đợi Thị trưởng Phó chỉ bảo. Hạ Tưởng cũng không tỏ vẻ gì, Lý Hàm thì hơi khinh miệt mà liếc xéo Quách Lục một cái.

Tới trang trại chăn nuôi, Dương Quốc Anh sớm nhận được thông báo tự mình đi ra nghênh đón. Sau khi theo thường lệ hàn huyên, lúc Hạ Tưởng và Dương Quốc Anh bắt tay, khi Dương Quốc Anh buông tay, đột nhiên liền hỏi một câu:

- Chủ tịch Dương, theo như tôi biết, trang trại chăn nuôi bình thường chỉ ra sữa, không ra sữa bột, phân xưởng chế biến sữa bột hẳn là ở trong thành phố, sao lần trước khi lũ lụt, tôi thấy trang trại chăn nuôi cũng có sữa bột rơi rớt?

Dương Quốc Anh ngây ngẩn cả người, không ngờ Hạ Tưởng hiểu biết khá nhiều, qua khoảng vài giây mới phản ứng lại, nói cho có lệ:

- Có khách đặc biệt yêu cầu, muốn ở trang trại chăn nuôi xem sữa bột, nên kéo đến đây…

Hạ Tưởng cũng không truy hỏi nữa, ha hả cười, rồi trực tiếp lược qua.

Tuy nhiên Dương Quốc Anh lại bắt đầu nghi hoặc, nhìn chằm chằm bóng dáng Hạ Tưởng trong chốc lát, không rõ Hạ Tưởng đột nhiên hỏi địa điểm chất đống sữa bột, lá có dụng ý gì. Cũng không biết hắnchỉ vô ý mà hỏi qua, hay là biết được chút gì đó?

Càng nghĩ càng cảm thấy khả nghi, trong lòng lại càng không yên tâm, muốn thừa cơ hướng Phó Tiên Phong báo cáo một chút tình hình, không ngờ còn chưa đuổi kịp Phó Tiên Phong, điện thoại lại đột ngột mà vang lên.

Dương Quốc Anh chỉ nhận nghe điện thoại một lát, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng đi về phía trước bên cạnh Phó Tiên Phong, nhỏ giọng nói vài câu. Phó Tiên Phong đang chỉ trỏ thị sát công tác lập tức đứng lại, thư ký theo sát phía sau chưa kịp đứng vững, liền đụng vào người gã.

Phó Tiên Phong lại cũng không thèm liếc mắt nhìn thư ký một cái, mà là đem ánh mắt nhìn về Hạ Tưởng ở phía sau, bên trong ánh mắt có lửa giận, có phẫn uất, có nghi vấn, cũng có sự tức lồng lộn và không cam lòng.

Hạ Tưởng lại làm bộ không nhìn thấy ánh nhìn phẫn nộ của Phó Tiên Phong, dường như không có việc gì mà lắng nghe nhân viên kỹ thuật Tập đoàn Tứ Ngưu giảng giải, thái độ của hắn chăm chú, vẻ mặt tập trung, dường như đang nói cho Phó Tiên Phong biết, tôi cùng ông đi thị sát trang trại chăn nuôi, luôn luôn ở bên cạnh ông, ông có thể nhìn thấy rõ ràng, không nên bất cứ việc gì cũng đổ lên trên người của tôi.

Phó Tiên Phong đột nhiên vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Hạ Tưởng không tha, tất cả mọi người ý thức được khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng, đều là anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau một lúc lâu, Phó Tiên Phong ý thức được gã có chút thất thố, là Thị trưởng, gã quả thật không đủ trầm ổn, vội vàng thu hồi lại ánh mắt, nhưng vẫn là cơn giận còn sót lại chưa tiêu mà lớn tiếng tuyên bố:

- Hủy bỏ thị sát, mọi người trở về nơi làm việc của mình!

Xảy ra chuyện lớn gì rồi? Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không hết kinh ngạc.