Quan Thần

Chương 74: Đầu óc kinh doanh của Tiếu Giai




Không lâu sau Phùng Húc Quang mới biết khi Tiếu Giai phát hiện một thị trường rau cách siêu thị Giai Gia 1 km thì không ngờ sinh ra ý định kinh doanh rau quả, khiến y vừa không hiểu, vừa thầm khen đừng nhìn Tiếu Giai tuổi không cao, lại là con gái mà cũng là người có thiên tài kinh doanh. Chẳng qua y bội phục Tiếu Giai là bội phục nhưng lại không cho ý tưởng kinh doanh thị trường rau quả của cô là đúng. Cho rằng làm như vậy tuy số lượng lớn nhưng lợi nhuận thấp, hơn nữa còn dễ bị khí hậu và vận chuyển – một loạt yếu tố khách quan ảnh hưởng, rất dễ phải bù lỗ.

Phùng Húc Quang không muốn Tiếu Giai cứ cố chấp làm như vậy. nếu Tiếu Giai đến giúp y xử lý siêu thị tuyệt đối là nhân tài hiếm có. Cho nên Hạ Tưởng vừa gọi điện, y liền vội vàng nói:

- Chú em, mau khuyên Tiếu Giai. Tôi đoán cô ấy sẽ nghe chú, cũng đừng bảo cô ấy làm đại lý rau gì cả, không an toàn, dễ dàng phá sản. Chú khuyên cô ấy giúp tôi, về sau siêu thị phát triển tôi sẽ mở đại lý, để cô ấy phụ trách một chi nhánh không vấn đề gì, chế độ không thấp, thậm chí còn có thể được cổ phần khích lệ.

Hạ Tưởng vừa nghe liền thầm khen Tiếu Giai tinh mắt, thấy được lợi nhuận lớn của đại lý rau quả.

Theo kinh tế phát triển, nhân khẩu của Thành phố Yến càng lúc càng tăng. Số sinh viên đại học, công nhân, nông dân tiến vào Thành phố Yến cũng càng lúc càng nhiều. Thành phố mở rộng mang tới ảnh hưởng rõ ràng nhất là bất động sản. Khác với bất động sản làm người ta chú ý, rất nhiều người không chú ý đến thị trường rau quả cũng theo đó mà phát triển mạnh, hình thành một ngành rất lớn.

Ăn, mặc, ở, đi lại là những nhu cầu lớn nhất của con người. Nhất là ăn, phải giải quyết vấn đề cơm ăn thì mới có một loạt hoạt động kinh tế về sau. Cho nên thị trường rau quả theo cuộc sống quần chúng tăng cao, thị trường càng lúc càng lớn, loại sản phẩm càng lúc càng nhiều. Bây giờ ở Thành phố Yến còn khó gặp các loại hoa quả giá cả đắt đỏ, nhưng không lâu sau đó đã có vị trí trong các siêu thị lớn.

Mặc dù thị trường rau quả cũng có nhân tố bất lợi, nhưng cơ hội luôn đi kèm nguy hiểm. Nơi có nguy hiểm thì mới có cơ hội lớn. Ở sâu trong lòng Hạ Tưởng cũng ủng hộ Tiếu Giai làm đại lý rau quả, hơn nữa hắn còn đang suy nghĩ ở cấp độ sâu sắc hơn.

Nghe thấy Tiếu Giai quả nhiên nghe lời mình mà chuyển sang kinh doanh hợp pháp, Hạ Tưởng rất vui.

- Ông anh, chuyện của Tiểu Giang thì cứ để cô ấy làm, thành hay không toàn bộ do bản thân cô ấy. Em thật ra có một việc cần bàn với anh, xem anh có hứng thú đến Huyện Bá làm một chuyến kinh doanh không?

Hạ Tưởng nhẹ nhàng bỏ chuyện Tiếu Giai sang bên, tung ra một miếng bánh mê người.

- Nếu kinh doanh mà chú em nói, anh đây đương nhiên có hứng thú. Chẳng qua bây giờ đang là thời kỳ quan trọng phát triển siêu thị, anh không thể rút ra quá nhiều nhân lực, vật lực đi làm. Trước tiên chú nói xem là tình hình gì.

Phùng Húc Quang cũng không giấu Hạ Tưởng mà trực tiếp nói.

- Tài chính đầu tư không nhiều, nhân lực cũng không nhiều, hơn nữa việc kinh doanh này còn liên quan chặt chẽ với siêu thị của anh. Nếu làm tốt đúng là một công đôi việc.

Muốn Phùng Húc Quang động tâm thì phải tung đủ mồi. Hạ Tưởng nói chuyện đầy hấp dẫn.

Phùng Húc Quang cười ha hả vài tiếng rồi nói:

- Chú em, chúng ta quen nhau chưa lâu nhưng hợp tác lại rất tốt, hơn nữa lại tin tưởng nhau. Không cần vòng vo, chú nói thẳng muốn tôi làm gì? Nếu đến Huyện Bá làm công trình thành tích giúp Bí thư Lý, tôi không nói hai lời nhưng bây giờ năng lực có hạn.

Phùng Húc Quang nói thật càng làm cho Hạ Tưởng cảm thấy đối phương đáng tin cậy. Giữa người với người có lúc cần che giấu, có lúc lại cần chân thành, thật thật giả giả mới càng làm tăng sự chân thật và đáng tin cậy. Hắn cũng có lý do tin mình nhất định có thể thuyết phục Phùng Húc Quang, bởi vì đề nghị của hắn phù hợp chính sách kinh doanh của Phùng Húc Quang, chẳng qua hắn chỉ nói trước mà thôi.

- Anh có hứng thú làm một hàng thương phẩm không?

Hạ Tưởng cuối cùng đã nói ra ý tưởng của mình. Hắn có thể cảm nhận Phùng Húc Quang bắt đầu thở hổn hển, hắn tiếp tục dùng lời nói tấn công vào tim Phùng Húc Quang:

- Ví dụ như lấy nhãn hiệu của siêu thị Giai Gia mà tạo thành một số thương hiệu, bột mì, túi đựng sản phẩm cũng được. Chỉ cần tìm một xưởng gia công in bên ngoài bao bì có tên siêu thị Giai Giai, như vậy có thể kiếm thêm chút lợi nhuận, dù sao chúng ta có con đường tiêu thụ. Thứ hai cũng có thể biến tướng nâng cao giá trị của siêu thị Giai Gia.

Phùng Húc Quang đột nhiên lớn tiếng nói:

- Chú em giỏi thật, đúng là nói đúng suy nghĩ trong lòng tôi. Tôi đúng là phục chú rồi, nói mà giống hệt điều tôi nghĩ. Không, còn chi tiết hơn tôi nghĩ. Chú chờ, vài hôm nữa gặp ở Huyện Bá.

Không ngờ Phùng Húc Quang cũng có lúc cấp bách như vậy. Hạ Tưởng đặt máy xuống rồi lắc đầu cười cười một tiếng. Ở đời sau siêu thị Giai Gia phát triển đến khi có chi nhánh thứ ba thì bắt đầu xuất hiện sản phẩm có thương hiệu, có bột mì, rau dưa, đồ ăn chín, thậm chí cả bình đựng nước, dầu ăn, giấy vệ sinh. Mặc dù chỉ tiêu thụ giới hạn trong siêu thị Giai Gia nhưng lại nắm giữ nguồn cung cấp trong tay, chẳng qua là chuyện từ tay phải sang tay trái, vừa có thể tăng lợi nhuận, vừa có năng lực điều tiết giá cả đầu cuối của thị trường, giảm trung gian, tăng lợi nhuận.

Sau đó khi siêu thị Giai Gia phát triển đến có chi nhánh thứ bảy thì sản phẩm thương hiệu của nó tiêu thụ ở mức kinh người, lợi nhuận rất khả quan, hơn nữa còn khiến các nhà xưởng sản xuất hàng hóa tương tự không thể không thay đổi cách hợp tác. Điều này làm cho tổng lợi nhuận của siêu thị Giai Gia lại tăng cao.

Phải nói bây giờ có lẽ trong đầu Phùng Húc Quang đã bắt đầu có hình dạng, còn chưa hoàn toàn hình thành. Bây giờ Hạ Tưởng đột nhiên nói ra thì sao có thể không mừng rỡ. Vì thế y vội vàng chủ động đề xuất đến Huyện Bá là rất hợp lý. Hạ Tưởng vốn còn định nhắc Phùng Húc Quang màng theo vài người nếu chẳng may xảy ra chuyện khẩn cấp cũng tiện thoát thân. Chẳng qua hắn nghĩ lại một chút rồi không gọi điện nhắc nhở làm gì.

Gọi cho Phùng Húc Quang xong, Hạ Tưởng vốn định gọi cho Tiếu Giai nhưng suy nghĩ một chút lại thôi. Từ sau khi đến Huyện Bá, hắn đã gọi cho Tiếu Giai ba lượt. Lần đầu tiên là giới thiệu cô với Phùng Húc Quang, lần thứ hai là Tiếu Giai nói việc viết thư của cô đã vào giai đoạn kết thúc. Lần thứ ba gọi, Tiếu Giai đầu tiên nói toàn lời đâu đâu, cuối cùng mới thở hổn hển mắng Hạ Tưởng đã lâu như vậy mà không nói một câu dịu dàng, cũng không nói gì là anh nhớ em. Nguồn truyện: Truyện FULL

Phải nói điện thoại lần ba mới phù hợp tính cách của Tiếu Giai, mới lộ tình cảm của cô. Hạ Tưởng vốn định nhỏ giọng nói mấy câu dịu dàng thì Tiếu Giai lại cười hì hì nói:

- Đừng miễn cưỡng, em không có ý dựa vào anh, chỉ là bây giờ vẫn cảm thấy anh là người thích hợp nhất với em. Tuy rằng anh cũng cảm thấy em nhất định thích hợp với anh, chẳng qua không có biện pháp. Em tự nguyện hiến thân, biết anh nhất định sẽ không quý trọng. yên tâm, khi nào anh chán em, em sẽ tự rời đi, không hề do dự.

Lúc ấy sau khi dập máy một lúc lâu mà Hạ Tưởng vẫn ngẩn ra đó. Tiếu Giai rất cứng cỏi, cũng có chủ kiến của mình. Chuyện viết sách là vậy, tình cảm cũng là vậy, khiến hắn đúng là không có biện pháp nắm giữ cô hoàn toàn.