Lưu Hà đứng lên, một tay đỡ eo, mặt lạnh lùng khó coi nhìn chằm chằm Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, mày và tao đúng là oan gia ngõ hẹp. Không ngờ, không ngờ Dương Bối trước kia lại là bạn gái mày. Nói như vậy tao và mày sẽ không thể thành bạn tốt hả?
Dương Bối nhìn mẹ cô, lại nhìn Hạ Tưởng, đột nhiên khóc:
- Hạ Tưởng, sao anh lại phải như vậy? Sao lại phải đến Huyện Bá tìm em?
Trong lòng Hạ Tưởng đang quay cuồng, cố nhịn cơn kích động, hắn không thèm để ý Lưu Hà đến mà nói:
- Em sai rồi Dương Bối. Anh đến Huyện Bá không phải vì tìm em. Anh đến đây công tác.
- Công tác? Nực cười, ở Thành phố Yến không sống nổi nên chạy về Huyện Bá công tác. Huyện Bá mặc dù nghèo cũng không thiếu kẻ vô dụng như mày, đến Huyện Bá công tác? Mày nói xem mày đang làm ở phòng nào. Bà tìm Trưởng phòng mày bảo y đuổi việc mày.
Mẹ Dương Bối hùng hổ nói.
- Bác gái, bác vừa mới nói bác là Trưởng phòng văn hóa, có lẽ bác có thể quản lý được các phòng khác chứ?
Hạ Tưởng đột nhiên cười cười lễ phép mà hỏi.
Mẹ Dương Bối đầu tiên là ngẩn ra rồi lập tức:
- Bà đây không quản được, nhưng bố Lưu Hà quản được. Bố cậu ấy là Chủ tịch huyện.
- Hình như là Phó chủ tịch huyện chứ? Tôi nghe nói Chủ tịch huyện họ Thạch, không phải họ Lưu, phải không Lưu Hà?
Hạ Tưởng nhìn Lưu Hà, thấy trên mặt y ra vẻ không sao, trên mặt còn có vẻ tức giận. Hạ Tưởng biết giữa mình và hắn coi như đã không đội trời chung. Huống chi Lưu Hà lại là bạn trai của Dương Bối, khiến hắn không biết là đau buồn hay ghê tởm. hắn lại nhìn Dương Bối thấy hai mắt cô rưng rưng, luống cuống tay chân đứng bên đầy đáng thương. Bao tình cảm trước đây của hắn đối với cô, sự dịu dàng của cô đối với hắn thì bây giờ đã không thể khiến hắn có một chút đau lòng và thương hại, chỉ có lạnh lùng và coi thường.
- Phó chủ tịch huyện thì sao chứ? Phó chủ tịch huyện vẫn có thể khiến Chủ tịch huyện nhường bước. Ngay cả Bí thư huyện ủy cũng không dám làm gì Phó chủ tịch huyện Lưu. Mày là người từ bên ngoài đến thì sao biết ai thực sự là chủ Huyện Bá sao? Nói cho mày, là Phó chủ tịch Lưu. Phó chủ tịch Lưu mới là vua, nói một không hai của Huyện Bá.
- Hôm nay đã là lần thứ hai tôi nghe nói như vậy. Xem ra Bí thư huyện ủy tôi chỉ có tiếng mà không có tác dụng gì.
Lý Đinh Sơn từ trong phòng đi ra, mặt đầy vẻ khó chịu mà nhìn Lưu Hà.
Lưu Hà hôm nay đến thị trấn cùng Dương Bối và mẹ cô – Ngưu Hồng Muội, đến xã Cổ Trại bàn chút việc nên thuận tiện mang hai người đến đây ăn đồ tươi ngon, ăn các món cách thủy. Hắn rất quen đường trực tiếp đỗ xe trước cửa nhà hàng. Hắn cũng không thấy xe của mấy người Lý Đinh Sơn đỗ ven đường. Lưu Hà biết các nhà trong thôn đều có chim rừng và thỏ hoang, nhà ai cũng có nấm Khấu Bắc và rau Quyết Thái. Hắn bảo Dương Bối và Ngưu Hồng Muội đến nhà hàng chờ mình trước, hắn đi đến mấy hộ nông dân lấy đồ.
Từ lần trước sau khi mời Hạ Tưởng ăn mà không được, trong lòng hắn cũng có chút không hài lòng, không coi Hạ Tưởng vào đâu, ngay cả Lý Đinh Sơn cũng không thể thành mối uy hiếp của hắn. Lưu Thế Hiên tuy rằng dặn hắn gần đây phải làm việc cẩn thận một chút, nể mặt Lý Đinh Sơn một chút. Dù sao ngoài mặt Lý Đinh Sơn cũng là Bí thư huyện ủy, là lãnh đạo cao nhất của Huyện Bá. Nhưng Lưu Hà rất quen với giọng điệu ông bố thì sao không nghe ra vẻ khinh thường trong giọng Lưu Thế Hiên. Cũng đúng, hai ba Bí thư huyện ủy liên tiếp đến rồi đi, Lưu Thế Hiên vẫn ngồi vững chắc trên vị trí Phó chủ tịch thường trực, không lên làm Chủ tịch huyện là do Lưu Thế Hiên là người địa phương, trên nguyên tắc không thể đảm nhiệm chức Chủ tịch hoặc Bí thư ở địa phương. Nhưng chức Phó chủ tịch không ảnh hưởng đến việc Lưu Thế Hiên làm người cầm đầu phái bản địa Huyện Bá, vẫn sừng sững không ngã. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Lưu Thế Hiên là Phó chủ tịch huyện nhưng dù là Huyện ủy hay Ủy ban nhân dân đều có người nghe theo lời y. Càng đừng nói những người tiến vào các xã, thị trấn, các phòng do y cài vào từ nhiều năm cũng lục tục lên làm trưởng hoặc phó. Có thể nói cả Huyện Bá đều có rất nhiều quan hệ của y. Đừng nói một Bí thư huyện ủy nhỏ bé, dù là Bí thư Thành ủy tự mình xuống cũng không thể lập tức thay đổi tình hình Huyện Bá. Cho dù cách chức Lưu Thế Hiên, y cũng tin đám tay chân do mình cẩn thận đào tạo nhiều năm sẽ đứng chung một chỗ với mình. Lực lượng khổng lồ như vậy thì không cần phải rõ ràng chèn ép Lý Đinh Sơn, chỉ cần ở lúc quan trọng khiến cho Lý Đinh Sơn cảm nhận một chút lực cản không lớn không nhỏ là sẽ khiến y biết khó mà lui.
Huyện Bá là Huyện Bá của Lưu Thế Hiên. Người khác nếu không gây nguy hiểm đến lợi ích của y, mọi người sống bình yên vô sự. Muốn ở vài năm sau đó thăng quan mà đi, y cũng có thể phối hợp một chút. Muốn làm ra công trình thành tích, chỉ cần có lợi cho y, y cũng có thể giúp. Nhưng y có giới hạn, không được động tới vấn đề trung tâm của y chính là Lưu Hà.
Lưu Thế Hiên chỉ có Lưu Hà là con trai duy nhất. Y làm tất cả đều là vì Lưu Hà. Từng có cơ hội đến huyện khác làm Chủ tịch nhưng y không động tâm. Đây là vì y không muốn tiếp tục phát triển ở chính trị. Y thầm nghĩ nhân lúc mình còn công tác thì tạo đường tốt cho Lưu Hà, để Lưu Hà kiếm đủ tiền. Lưu Thế Hiên hiểu rõ ưu thế của Huyện Bá. Huyện Bá nghèo thì nghèo nhưng là bảo tàng. Nấm Khấu Bắc, rau Quyết Thái có thể bán kiếm nhiều tiền. Chẳng qua y cũng biết bây giờ do thời gian chưa tới, lợi dụng tin tức không thông mà kiếm tiền. Cho nên y không cho Lưu Hà một lần lấy với số lượng quá nhiều sẽ bị người ta nghi ngờ. Vì thế mỗi tuần mỗi thứ chỉ lấy 100kg, tích gió thành bão. Theo Lưu Thế Hiên thấy chỉ cần mình còn công tác một ngày, như vậy có thể đảm bảo Lưu Hà kinh doanh không vốn một ngày.
Ngoài việc kinh doanh này thì Lưu Hà còn mở một nhà hàng và quán hát ở thị trấn, mấy năm qua kiếm ít nhất cũng có mấy triệu. Lưu Thế Hiên tính toán thì chờ khi mình về hưu liền chuyển cả nhà lên thành phố Chương Trình hưởng phúc. Dù sao tiền cũng đã kiếm đủ, lúc ấy làm ăn gì đó là an hưởng tuổi già.
Chỉ là y không ngờ dù sao Lưu Hà vẫn còn trẻ, làm sao nhịn được đến độ trơ mắt nhìn khắp nơi là tiền không lấy? Hắn giấu Lưu Thế Hiên mỗi lần đều lấy 200, 300 cân nấm, rau mới chịu, còn không nghe Lưu Thế Hiên khuyên. Chẳng những không cho nông dân một xu, ngay cả chia mấy hộp thuốc cũng không nhiều. Theo y thấy thì đám nông dân đều ngu, chỉ cần nghe thấy Phó chủ tịch huyện bảo bọn họ lấy nấm Khẩu Bắc, rau Quyết Thái thì nhất định liều mạng mà làm. Chỉ cần hắn hứa vài câu vu vơ là xong chuyện.
Con người ai chẳng theo đuổi lợi ích. Dù là qyền quý hay là nông dân không đầu óc trong mắt Lưu Hà. Chẳng qua cách thức theo đuổi và quá trình khác nhau mà thôi. Lưu Hà vô tình đã chôn một mối họa cho mình.
- Bí thư Lý.
Ngay trước mặt mẹ vợ tương lai và bạn gái, Lưu Hà vốn định ra vẻ ngang ngạnh một chút, nhưng bốn chữ Bí thư huyện ủy như có ma lực, tự nhiên mang theo uy nghiêm ép người. Y cảm thấy mình dù giỏi cũng chỉ có ông bố che chở mình thôi. Dù sao Huyện Bá thì Lý Đinh Sơn trên danh nghĩa là Bí thư huyện ủy. Nếu thật sự muốn để Phó chủ tịch huyện và Bí thư huyện ủy đấu nhau đến chết, cho dù Phó chủ tịch huyện có quan hệ đến đâu, Bí thư huyện ủy mà phát tác cũng đủ khiến cho Lưu Thế Hiên bước đi khó khăn. Cho nên Lưu Hà vẫn ghi nhớ lời dặn của Lưu Thế Hiên, trước khi hai bên hoàn toàn trở mặt thì phải cung kính với Lý Đinh Sơn.
- Ngài sao lại ở đây? May mắn quá.
Lý Đinh Sơn có một khuyết điểm đó là bao che người của mình. Hạ Tưởng là người y coi trọng nhất, thấy Hạ Tưởng ngồi dưới mặt đất thì trong lòng liền tức giận không áp chế được:
- May mắn? May mắn thì anh sẽ lấy cớ đánh thư ký của tôi? Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là lần thứ hai anh đánh Hạ Tưởng. Lưu Hà, anh có phải cảm thấy Bí thư huyện ủy tôi đây dễ nói chuyện, không nhớ thù?