Cổ Ngọc vừa đến gần, Hạ Tưởng liền ngửi thấy hương thơm trên người cô, thấy cô mở rộng áo lông bên ngoài làm lộ ra chiếc áo len đỏ bó sát mặc bên trong, trên ngực đeo miếng ngọc bội quen thuộc, trong lòng không tự chủ được khẽ dao động, ánh mắt lộ ra cái nhìn nóng bỏng.
Cổ Ngọc để ý tới ánh mắt biến hóa của Hạ Tưởng, khe khẽ cười, cúi xuống nói khẽ bên tai Hạ Tưởng:
- Có phải có chút nhớ em rồi? Ừ, nói cho anh hay, em cũng nhớ anh lắm.
Cô bé này cũng to gan cũng thú vị, Hạ Tưởng liền vội ho khan một tiếng, tuy nói là cách phòng của Hoàng Vĩ Cương ở bên ngoài một cánh cửa, hiệu quả cách âm cũng khá tốt, nhưng dù sao cũng là ở văn phòng làm việc, lá gan của Cổ Ngọc cũng có chút lớn quá rồi.
Hạ Tưởng còn chưa nói gì, điện thoại lại reo lên. Hắn dùng ánh mắt ra hiệu Cổ Ngọc ngồi trở về sofa, hắn muốn gọi điện thoại, không ngờ Cổ Ngọc lại quay mũi chân, nhanh nhẹ rời đi, còn vẫy tay chào tạm biệt hắn:
- Có thời gian nhớ đến tìm em, em đi trước đây, không làm phiền anh nữa, đỡ phải anh làm phiền em.
Hạ Tưởng gật đầu, cũng không rảnh tiễn Cổ Ngọc, vì hắn nhìn số thấy điện thoại gọi tới, là số của Mai Thái Bình.
- Xin chào trưởng ban Mai.
Hạ Tưởng hỏi thăm trước.
- Hạ Tưởng, có một việc tôi muốn thương lượng với cậu một chút, cậu cho ý kiến nhé.
Thái độ Mái Thái Bình vẫn như trước, thậm chí trong giọng nói cũng nghe không ra có gì khác biệt, chuyện lần trước trong sự kiện hội trường coi như đã khơi dậy cơn sóng trong lòng Mai Thái Bình, phỏng chừng đến bây giờ cũng tan rồi.
- Mời Trưởng ban Mai chỉ bảo.
- Hiểu Lâm muốn đi làm lại, tôi muốn cho nó đến tỉnh Yến, nó nói cậu có đề nghị nó ở lại Đoàn trung ương, tôi không hiểu, Đoàn trung ương sẽ có tiền đồ tốt đẹp gì? Nguồn: http://truyenfull.vn
Mai Thái Bình có ý thu xếp Mai Hiểu Lâm đến huyện Đam thành phố Yến đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy, y tính kỹ thời gian rồi, sau hai năm Mai Hiểu Lâm làm Bí thư, vừa đúng Chủ tịch quận Kiều Tây kết thúc nhiệm kỳ, tới lúc đó lại điều chỉnh thăng chức Mai Hiểu Lâm lên làm Chủ tịch quận, trực tiếp thăng lên cấp Phó giám đốc Sở.
Nhưng Mai Hiểu Lâm lại nói muốn ở lại Đoàn trung ương thêm hai năm, nói là Hạ Tưởng gọi điện cho cô, lý do là "ma đao bất ngộ khảm sài công" (mài dao cũng không làm chậm trễ việc bổ củi, nếu chuẩn bị kỹ lưỡng sẽ đạt hiệu quả tốt hơn)
Mai Thái Bình cũng biết bình thường Hạ Tưởng không hay can thiệp vào chuyện người khác, nhất là những chuyện trọng đại, hắn không dễ dàng phát biểu, nhưng hắn đã chủ động nói Mai Hiểu Lâm hãy ở lại Đoàn trung ương là có lợi, chắc chắn là có gì sau lưng rồi. Mai Thái Bình liền không kìm được sự hiếu kỳ trong lòng, nên gọi điện thoại hỏi cho ra lẽ.
Hạ Tưởng cũng không dễ nói ra rõ ràng việc Đoàn trung ương càng về sau này sẽ trở thành chiếc nôi ngôi sao mới trong chính trường trong nước. Lịch sử vẫn hay xảy ra sự sai lệch nhất định, cũng nói không chừng sau này sẽ có sự không giống nhau lớn hơn, nhưng ít nhất giai đoạn hiện thời còn tốt, vẫn còn có nhiều chuyện đều tuân theo quỹ đạo ban đầu đi tới, nhưng cũng có một số việc trọng đại chưa xuất hiện, ví dụ như Phi Điển.
Phi Điển chưa xuất hiện, Hạ Tưởng bớt đi cơ hội cứu người trong nước sôi lửa bỏng. Ngược lại, không xuất hiện mới là chuyện cực tốt, coi như hắn có dự kiến trước, cũng không thể cứu được mọi người, còn có người vì vậy mà bị chết. Không có Phi Điển, cũng là chuyện may mắn của đất nước, là may mắn của nhân dân, hắn thà không làm anh hùng, cũng không mong muốn cả đất nước này đều rơi vào tình trạng khủng hoảng.
Đoàn Trung ương có thêm Ngô Tài Giang là sự kiện bất ngờ không hề có trong lịch sử trước kia. Nhưng Bí thư đầu tiên của Đoàn trung ương hiện tại lại là một nhân vật có danh tiếng hiển hách của hậu thế, là một trong số ít người có triển vọng bước lên đỉnh cao tột đỉnh. Nếu Mai Hiểu Lâm xây dựng mối quan hệ với ông ta thật tốt, sau này theo sát bước chân tiến tới của ông ta, có không muốn trở thành vị nữ Bí thư tỉnh ủy đầu tiên trên toàn quốc cũng khó.
Nhưng có một số chuyện chỉ có thể mịt mờ nhắc qua, Hạ Tưởng trầm ngâm trước vấn đề của Mai Thái Bình, trả lời:
- Từ trước đến giờ Đoàn trung ương cho ra những người tài, Mai Hiểu Lâm vừa được điều đi chưa lâu, làm quen với các công việc đoàn thể cũng là cần thiết, lại thêm Chủ tịch tỉnh Ngô cũng vừa đi khỏi Đoàn trung ương chưa lâu, tôi tin sau này vị trí Bí thư được đưa đi địa phương đảm nhiệm vai trò nhân vật số một, số hai cũng sẽ trở thành thông lệ…không phải Hiểu Lâm cứ phải đến tỉnh Yến mới có tiền đồ, nếu cô ấy có thể nhận được sự tán thưởng của vị Bí thư đầu tiên hiện tại, đợi sau này khi vị Bí thư đó được phân công nơi khác, trực tiếp đi theo đến địa phương đó, cũng có thể trực tiếp làm từ vị trí Phó thị trưởng đi lên.
Mai Thái Bình cũng hơi hơi kinh ngạc trước những ám chỉ trong lời nói của Hạ Tưởng, vì sự nổi lên của thế lực hệ thống Đoàn, ông cụ Mai cũng có tiên đoán nhưng y lại không tin lắm, cho rằng hiện nay thế lực Thái Tử Đảng mới lớn, hệ thống Đoàn thi thoảng có một vài nhân vật đi ra cũng không thành lực lượng lớn. Không ngờ Hạ Tưởng đã nhạy bén phát hiện manh mối trong đó, và quan điểm của hắn giống với ông cụ, cho rằng hệ thống Đoàn sẽ có triển vọng lớn, nên khiến y không thể không bái phục con mắt nhìn xa trông rộng của Hạ Tưởng.
Ông cụ nói rồi, Mai Thái Bình không tin lắm. Hạ Tưởng nói rồi, y cũng chưa chắc đã tin. Nhưng ông cụ và Hạ Tưởng không hẹn mà cùng đưa ra cái nhìn giống nhau, nên y không thể không tin vài phần:
- Ý của cậu là, về sau có khả năng sẽ xuất hiện hệ thống Đoàn?
Có thể đưa ra cách nói "hệ thống Đoàn", Mai Thái Bình cũng là người phi thường, vừa nói ra hệ thống Đoàn phải mấy năm sau mới dần dần hình thành nhận thức chung, hiện giờ chỉ có thể mới là một tia sáng mà thôi.
Mai Thái Bình hỏi rất thẳng, Hạ Tưởng lại trả lời hàm súc:
- Chuyện sau này cũng không dễ nói, nhưng tôi vẫn cho rằng Hiểu Lâm nên ở Đoàn trung ương thêm hai năm nữa, không có gì xấu cả, chỉ có thu hoạch.
Cúp điện thoại của Mai Thăng Bình, Hạ Tưởng nhớ tới hôm qua hắn nói chuyện điện thoại với Mai Hiểu Lâm, nói với cô xem lại cách nhìn của hắn, cho rằng cô ở lại Đoàn trung ương là nước cờ tốt, không cần vội vàng đến tỉnh Yến. Mai Hiểu Lâm chăm chú nghe ý kiến của hắn, tỏ vẻ sẽ suy xét thận trọng.
Tuy rằng Mai Thái Bình không cho hắn câu trả lời chính xác, rõ ràng, nhưng Hạ Tưởng tin y đã bị hắn làm dao động, sẽ xem xét lại vấn đề đi, hay ở lại của Mai Hiểu Lâm.
Ba ngày sau, việc xin vay của nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì đã sáng rõ. Nghe Trần Thiên Vũ nói, Chủ tịch Ngân hàng Xây Dựng Mạnh Học Lộ vừa thấy Nghiêm Tiểu Thì đã vô cùng nhiệt tình, cực kỳ thoải mái đồng ý cho vay tiền, đồng thời còn đề ra mời Nghiêm Tiểu Thì ăn cơm, cho tiện bàn bạc bước hợp tác tiếp theo. Nghiêm Tiểu Thì liền đồng ý rồi.
Dù cho Trần Thiên Vũ kể lại rất ngắn gọn, Hạ Tưởng cũng nghe ra hiển nhiên là Mạnh Học Lộ có hứng thú với sắc đẹp của Nghiêm Tiểu Thì, trong lòng hắn thầm thấy buồn cười, Mạnh Học Lộ cũng không thử nghe ngóng xem Nghiêm Tiểu Thì là ai mà còn muốn có ý định với cô ấy? Không bị Nghiêm Tiểu Thì trêu đùa trong tay đã là may mắn rồi.
Đàn ông, sao cứ thấy người đẹp thì tụt hết chỉ số thông minh? Hạ Tưởng bất đắc dĩ thở dài, thèm mà đi quan tâm chuyện vặt này.
Ngày hôm sau, cuối cùng Triệu Khang cũng xuất hiện trước mặt Hạ Tưởng.
Cách ngày mà Cổ Ngọc đề cập đã qua ba, năm ngày rồi. Đang lúc Hạ Tưởng suýt nữa quên mất chuyện này thì Triệu Khang xuất hiện bất ngờ.
Dáng vẻ Triệu Khang vạm vỡ, bộ dạng cao lớn thô kệch, vai rộng, eo trong, vừa nhìn thấy là có ấn tượng là một thanh niên trai tráng, chỉ là có thứ không tương xứng với vẻ ngoài của anh ta lắm, con người anh ta không được thẳng thắn, ăn nói ấp a ấp úng thì đã đành, khi nói chuyện lộ ra hai tin tức. Triệu Khang dám lấy danh hiệu của lão Cổ, để Hạ Tưởng phê đất cho gã, sau đó gã làm đơn xin vay tiền, rồi tìm đơn vị thi công cho vay thi công, muốn chơi theo kiểu kỹ xảo tay không bắt sói.
Ban đầu Hạ Tưởng vốn còn có chút nhiệt tình với gã, dù sao đích thân lão Cổ trịnh trọng dặn Cổ Ngọc phải chiếu cố gã một chút. Nhưng từ thái độ hơi hơi tự cao tự đại và suy nghĩ không thực tế của gã, Hạ Tưởng kết luận, Cổ Ngọc nói Triệu Khang làm mấy năm kinh doanh đối ngoại, phỏng chừng là công ty vỏ bọc vẫn hay thấy.
Từng có vài năm các công ty thương mại đối ngoại nhiều như nấm, trên thực tế đại đa số là kiểu thủ đoạn tay không bắt sói, lừa lọc phần hoàn thuế của nhà nước. Có không ít các công ty gọi là công ty thương mại đối ngoại, thậm chí chính là công ty vỏ bọc, tùy ý thuê mặt bằng làm văn phòng, sau đó bắt đầu câu kết với một số doanh nghiệp ba không, giả vờ mượn phương thức thương mại xuất khẩu và giả vờ mượn phương thức gia công thuê, giả vờ báo cáo xuất khẩu, hoặc là lấy việc hợp vốn giả, lừa lấy chính sách thuế ưu đãi cho những doanh nghiệp hợp vốn đủ tư cách, để vơ vét của cải.
Hạ Tưởng không trả lời thẳng vấn đề của Triệu Khang, mà chỉ là nói bóng nói gió hỏi gã trước kia làm kinh doanh thương mại xuất khẩu đối ngoại gì? Triệu Khang trả lời không rõ ràng cho lắm, lập lờ ứng phó vài câu, Hạ Tưởng cũng không phải muốn nghe gã trả lời ứng phó cho xong chuyện, lại tiếp tục hỏi mấy câu, hỏi đến nổi khiến cho Triệu Khang bực.
- Bí thư Hạ, thủ trưởng nói anh rất đáng tin cậy, đáng để tin cậy tôi mới đến tìm anh. Hình như anh không tín nhiệm tôi lắm.
Giọng điệu Triệu Khang có chút không thân thiện.
Hạ Tưởng mới không thèm chấp thái độ của Triệu Khang, vì hắn đã coi như đá gã vào "lãnh cung" rồi, liệt vào danh sách kẻ không đáng tin tưởng. Nếu không phải nể mặt lão Cổ, hắn đã hạ lệnh "đuổi khách".
- Tín nhiệm là phải tin lẫn nhau.
Hạ Tưởng cười nhẹ:
- Các nhà phát triển đến Quận Hạ Mã đầu tư cho vay không phải là không có, nhưng rất ít. Không những ít mà tỷ lệ vay còn không vượt quá 50% vốn đầu tư tự có. Vì vậy, với điều kiện tương đương, chắc chắn sẽ ưu tiên chiếu cố cho các nhà đầu tư đủ vốn, với lại quận Hạ Mã ra chính sách là thực lực ai hùng hậu, thì người đó mới đủ khả năng lấy được khu đất tốt. Tập đoàn Đạt Tài, Tập đoàn Viễn Cảnh còn có Thương mại Trường Cơ, do đó khu đất của họ ở quận Hạ Mã đều là vị trí đẹp nhất.
Triệu Khang hiểu rõ ý của Hạ Tưởng, biết là Hạ Tưởng không nể mặt một chút nào rồi, nên hơi hơi đỏ mặt:
- Tôi còn cho rằng thể diện của thủ trưởng lớn thế nào…
Sắc mặt Hạ Tưởng trầm xuống:
- Giao tình là giao tình, nguyên tắc là nguyên tắc. Quận Hạ Mã không phải là của một mình tôi, hiện giờ có rất nhiều nhà đầu tư cầm tiền đến đều không có đất để lấy, không thể có loại người nào không đưa một đồng cũng có thể có được miếng đất đẹp. Nếu tin bị truyền ra ngoài, Ủy ban nhân dân Quận ủy quận Hạ Mã chính là không công bằng không thể tín nhiệm rồi.
Triệu Khang hơi xấu hổ đứng dậy:
- Làm phiền Bí thư Hạ rồi.
Hạ Tưởng thấy gã muốn đi, cũng không níu giữ, đứng lên:
- Để tôi tiễn anh.
Mặt Triệu Khang biến sắc, chần chừ rồi nói một câu:
- Nếu như tôi có đủ tiền vốn, có phải anh có thể nghiêng lệch phù hợp một chút?
- Với điều kiện tương tự, tất nhiên có xa gần thân lạ, chẳng sợ điều kiện của anh hơi kém một chút cũng có thể chiếu cố một, hai phần.
Hạ Tưởng không phải là không biết điều, mà là sẽ không làm ra những chuyện tình người không có nguyên tắc. Dù là lão Cổ đích thân đến, hắn cũng không cho phép để xảy ra chuyện tay không bắt sói ở quận Hạ Mã, vấn đề nguyên tắc không thể bị dao động. Đồng thời, Hạ Tưởng cũng không hiểu vì sao lão Cổ muốn giới thiệu Triệu Khang đến tìm hắn? Lẽ nào lão Cổ không hiểu con người của Triệu Khang?
- Tôi và công ty Tường Bảo có mối làm ăn, có món tiền nợ của Tường Bảo, tôi sẽ đàm phán với bọn họ, tranh thủ lấy được tiền mặt, đến lúc đó tôi sẽ lại đến tìm anh.
Thái độ của Triệu Khang ít nhiều cũng nghiêm chỉnh một chút, có khả năng gã cũng nhớ tới lời dặn của lão Cổ, biết con người và cách làm của Hạ Tưởng.
Triệu Khang vừa đi, Hạ Tưởng liền ngồi ngay ngắn trên ghế, trầm tư suy nghĩ.
Nếu không phải Triệu Khang bất ngờ nhắc đến công ty Tường Bảo, Hạ Tưởng gần như quên đi công ty Tường Bảo, công ty lừa gạt lớn nhất tỉnh Yến.
Trong ấn tượng, năm 2003 ở kiếp trước, công ty Tường Bảo vì chuyện lừa thuế nên bị điều tra. Công ty Tường Bảo có tên đầy đủ là Công ty xuất nhập khẩu tỉnh Yến Tường Bảo, vốn từng là doanh nghiệp có tiếng của tỉnh Yến, sau khi bị điều tra, xử lí đã từng chấn động một thời. Vì vụ án lừa thuế của công ty Tường Bảo là vụ án lừa thuế ưu đãi xuất khẩu với số tiền lớn nhất từ khi nhà nước Trung Quốc được thành lập đến nay. Số tiền lến tới hai trăm triệu tệ.
Có lẽ là lịch sử xảy ra sự sai lệch, hiện tại công ty Tường Bảo vẫn còn sừng sững chưa đổ, nhất là người sáng lập Chương Tường Bảo vẫn còn đang đội nhiều vòng hào quang trên đầu. Phía nhà nước có bằng khen nhà khoa học trẻ tuổi, giáo sư và nhà thiết kế kỹ thuật cao cấp có cống hiến xuất sắc, chiến sĩ thi đua toàn quốc, Ủy viên thường vụ Mặt trận Tổ quốc lần thứ tám tại Tỉnh, là cán bộ doanh nghiệp cấp Giám đốc Sở do tỉnh quản cấp, với lại tượng đồng toàn thân Chương Tường Bảo còn đang đứng sừng sững trước cổng lớn công ty Tường Bảo, mỗi nhân viên khi đi ngang qua tượng đồng đều hành lễ chăm chú nhìn.
Hạ Tưởng liền lập tức cho Hoàng Vĩ Cương điều tra dữ liệu về Chương Tường Bảo, nghiên cứu kỹ lưỡng. Vì Triệu Khang xuất hiện bất ngờ, vô tình nhắc đến công ty Tường Bảo, khiến hắn có một cảm giác trách nhiệm và cảm giác sứ mệnh, cảm thấy cần phải đem một số chuyện đặt kíp nổ trước, hoặc là đem một số chuyện bóp chết khi còn nằm trong nôi.
Bởi vì sự kiện về công ty Tường Bảo khiến Hạ Tưởng nhớ đến sữa bột Tứ Ngưu chứa Melamine mang đến hậu quả nghiêm trọng cho trẻ thơ toàn quốc.
Tư liệu hiện rõ, công ty Tường Bảo là doanh nghiệp có tiếng nhà nước, là một doanh nghiệp duy nhất trên toàn quốc được lãnh đạo ký tên mệnh danh doanh nghiệp nhà nước cỡ lớn, là trụ cột doanh nghiệp kinh doanh đối ngoại cỡ lớn của tỉnh Yến, cái mà gọi là tạo ngoại hối nhà giàu, mỗi năm vì tỉnh, vì quốc gia tạo ngoại hối với lượng lớn, năm 1999 đã từng đạt đến ba trăm triệu đô la mỹ.
Ai có thể ngờ được, doanh nghiệp như vậy cũng có hành động lừa thuế.
Hiện giờ Chương Tường Bảo còn chưa bị sụp đổ, Hạ Tưởng lại không biết chỗ nào xảy ra sai lệch, vì hắn không nhớ rõ lắm đời trước là vì nguyên nhân nào liên lụy đến Chương Tường Bảo, kết quả là mới khiến cho một doanh nghiệp danh giá chỉ trong một đêm đã sập ầm ầm, giống như bức tượng đồng Chương Tường Bảo đứng ngay thẳng trước cửa lớn công ty vậy, sau khi gã bị lập án điều tra, lập tức bị người ta đẩy đổ, nghe nói sau khi bị người nhặt rác trộm đi, bị biến thành kim loại phế liệu đem bán, cũng là món hời bất ngờ.
Vụ án lừa thuế của công ty Tường Bảo nếu nói là không gây sự chú ý quá nhiều của công chúng, mấy năm sau lại vụ án sữa bột Tứ Ngưu, mang lại thương tổn và tổn thất cho nhà nước và trẻ em, lại là nỗi đau quá lớn không thể bù đắp.
Tập đoàn Tứ Ngưu thành lập tại quận Kiều Tây, hiện giờ là khoản thuế lớn đầu tiên của quận Kiều Tây, nghe nói chỉ phần thuế của một mình Tứ Ngưu giao nộp đã tương đương với một phần ba thu nhập tài chính của quận Kiều Tây. Hạ Tưởng cũng biết, là khoản lợi thuế lớn nhất của quận Kiều Tây, là một trăm doanh nghiệp thực phẩm công nghiệp cường mạnh Trung Quốc, năm trăm doanh nghiệp cường mạnh Trung Quốc, doanh nghiệp trọng điểm đi đầu quốc gia trong công nghiệp hóa nông nghiệp, cũng là tập đoàn doanh nghiệp được Tỉnh, Thành phố Yến ủng hộ nhiệt liệt, hắn căn bản không thể nhúng tay vào sự kiện Tập đoàn Tứ Ngưu, với lại lời của hắn, Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc Tập đoàn Tứ Ngưu Dương Quốc Anh chưa chắc đã nghe.
Hiện giờ Dương Quốc Anh vẫn là doanh nghiệp danh giá ở thành phố Yến, thậm chí là tỉnh Yến, đừng nói hắn chỉ là một Bí thư Quận ủy nhỏ bé, chính Thị trưởng Hồ Tăng Chu cũng phải nhượng bộ ba phần.
Dương Quốc Anh là chiến sĩ thi đua toàn quốc, là tay cờ đỏ "ba tháng tám" toàn quốc, là công dân có đóng góp nổi bật cho trẻ em toàn quốc, là công dân tiên tiến quản lý chất lượng toàn quốc, là doanh nhân Trung Quốc sáng nghiệp đầu tiên, là nữ doanh nhân ưu tú toàn quốc.v.v. hơn một trăm danh hiệu xếp hạng vinh dự, hưởng thụ tiền trợ cấp đặc biệt từ nhà nước. Là Ủy viên Mặt trận Tổ quốc lần thứ chín, thứ mười, là người quản lý chuyên nghiệp đạt được giấy chứng nhận tư cách Giám đốc cao cấp đợt đầu tiên…. Trên đầu còn đội một đống vòng nguyệt quế chói mắt, nói không chừng trong mắt Dương Quốc Anh, Bí thư Quận ủy quận Hạ Mã vẫn là một tên hậu bối không đáng nhìn bằng nửa con mắt.
Cũng phải, Dương Quốc Anh quả thực là một người có tài, Tập đoàn Tứ Ngưu chính vì có sự dẫn dắt của bà mới có thể từ một xưởng nhỏ không có danh tiếng phát triển thành một Tập đoàn doanh nghiệp chăn nuôi bò sữa lớn mạnh, gia công sản phẩm sữa, nghiên cứu phát triển thành tập đoàn xí nghiệp quy mô lớn. Vì vậy, trong mắt lãnh đạo tỉnh thành, Dương Quốc Anh tuyệt đối là đại biểu doanh nhân ưu tú của thành phố Yến.
Nên nói là ở giai đoạn hiện thời, Tập đoàn sữa bột Tứ Ngưu đang trong thời kỳ phát triển bồng bột, vẫn chưa xảy ra chuyện thêm Melamine amine vào sữa, nhưng trước mắt đã ẩn giấu tai họa ngầm rồi. Thực ra khi bình tâm mà suy luận, thị trường sữa bột Trung Quốc phồn vinh, cả về sau này có xuất hiện sự kiện thêm Melamine vào sữa, từ bề ngoài nhìn vào là các doanh nghiệp sữa bột kiếm tiền từ lòng dạ ác độc mà thành, nhưng thực chất còn là vì người tiêu dùng quá cuồng nhiệt và không lý trí cuối cùng mới dẫn tới sự kiện nguy hiểm xảy ra.
Thị trường quyết định tất cả, không thể đem những chuyện kinh khủng toàn bộ đều quy cho doanh nghiệp, doanh nghiệp muốn thỏa hiệp với thị trường, muốn có lợi ích từ thị trường, nhưng thị trường không tốt không hợp lý lẽ, kết cục sẽ ép doanh nghiệp đi vào con đường tuyệt vọng, xét đến cùng, trồng nên quả đắng cuối cùng vẫn là bản thân người tiêu dùng.
Nhưng nếu toàn bộ đều quy tội cho người tiêu dùng thì vừa không hợp lý lại bất công, kỳ thực khi nghĩ sâu xa vào vấn đề, là do thị trường kinh tế dị dạng của Trung Quốc, là cái mà Trung Quốc gọi là chuyên gia, là một số lãnh đạo cao cấp có dụng tâm khác của Trung Quốc.v.v. Do đủ các loại nguyên nhân thúc đẩy, mới dẫn tới sự cuồng nhiệt của người dân về sữa bột, mới khiến rất nhiều phụ nữ không nuôi con bằng sữa mẹ, mà điên cuồng cho con uống sữa bò.
Sữa bò dù sao cũng là sữa cho bê uống, không có lợi cho hấp thụ và tiêu hóa của con người. Từng có người lập cờ hiệu "một cốc sữa cường tráng một dân tộc" để chấn hưng ngành sản xuất sữa Trung Quốc, đằng sau có phải có ẩn giấu làm lợi cá nhân gì đó thì không cần nói nữa, lại từ năm 2001 trở đi, Trung Quốc bắt đầu điên cuồng đề xướng nuôi con bằng sữa bột, nơi nơi tràn ngập ngôn luận của các nhà chuyên gia, giáo sư tuyên truyền mặt tốt của sữa bò, dường như chỉ cần uống một cốc sữa, trong một đêm, thể chất người dân Trung Quốc sẽ có chất để bay vọt vậy.
Ai mà ngờ được sau khi sự kiện sữa bột Tứ Ngưu xảy ra, lại bắt đầu có vô số chuyên gia nhảy ra tuyên truyền mặt tốt khi nuôi con bằng sữa mẹ, lại từ luận chứng cao độ lý luận sữa bò không tốt cho cơ thể người hấp thu, đại đa số dinh dưỡng đều bị lãng phí, trên thực tế thì giá trị dinh dưỡng của sữa bò bị đánh giá cao nghiêm trọng, thậm chí còn không bằng bát cháo loãng.
Đúng vậy, ai cũng rõ bất kể là chuyên gia hay giáo sư, tuyệt đối đa số là lớn lên bằng sữa mẹ, không uống sữa bò mà bọn họ vẫn đủ thông minh. Cũng như vậy, không uống sữa bò, bọn họ cũng nói dối không chớp mắt. Có thể thấy đứng trước lợi ích trước mắt, trí thông minh hoàn toàn không liên quan đến việc uống sữa mẹ hay uống sữa bò. Chỉ cần có tiền, thổi phồng uống sữa mẹ, chỉ cần có lợi ích, uống sữa bò chửi mẹ ruột.
Thực ra sữa bò không có bao nhiêu dinh dưỡng mà cơ thể người có thể hấp thụ, các chuyên gia tuy thổi phồng là thổi phồng, nhưng lại không thay đổi được sự thật, những em bé uống sữa bò có béo mập nhưng thể chất yếu. Qua những nghiên cứu trong mười năm dài của đời sau mới phát hiện, thể chất thanh niên Trung Quốc liên tục đi xuống trong mười năm, thì có thể rút ra kết luận, sữa bò không có tẹo quan hệ gì với sự cường tráng của một dân tộc.