Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Vào lúc Tiền Cẩm Tùng vừa mới đi, không được coi là chức vụ đặc biệt trọng yếu. Nhưng hiện tại thì lại khác, bởi vì có đề nghị về vòng kinh tế thủ đô, thực lực tỉnh Yến sẽ tăng mạnh, đồng thời so với trước kia số người nhìn vào ghế trống của tỉnh Yến nhiều lắm. Hơn nữa ở trong mắt cao tầng, địa vị tỉnh Yến so với trước kia khác nhau rất lớn.
Tình thế luôn trong biến hóa, cho nên nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Không phải nói ông cụ Ngô gia và Ngô Tài Dương không thức thời, chỉ là tâm tính bọn họ còn không có nghĩ tới đây, không có thấy rõ địa vị tỉnh Yến thay đổi, ở trong mắt Ngô gia thực lực tỉnh Yến tăng không ít, đồng dạng, ở trong mắt người khác, bao gồm Khâu gia và Mai gia, thậm chí mấy người trong cao tầng, đều có cảm giác không giống nhau
Cũng thế, liền chờ xem thế cục biến hóa là được. Hạ Tưởng tạm thời không nghĩ nữa, mấy ngày nay chạy đông chạy tây tuy rằng vất vả, nhưng thân thể mệt mỏi không tính gì, tâm mệt mới là mệt thực sự. Cùng mấy kiểu người nói chuyện, khiến hắn cũng lao lực quá độ.
Hắn thu hồi suy nghĩ. Ánh mắt rơi xuống người Liên Nhược Hạm, mới phát hiện người cô so với hoa còn đẹp hơn, ngọc dung uể oải, ánh mắt lưu chuyển, đầy phong tình, cánh tay ngọc lộ ra ngoài, vai hơi nghiêng, thuận theo xương quai xanh nhìn xuống phía dưới, một mảnh bóng loáng, hai tòa hương sơn, Hạ Tưởng không thể không động, lại giơ tay sờ một cái, trên người không mảnh che thân, thì ra đã sớm đợi hắn đại giá quang lâm.
Hạ Tưởng không khách khí mà xoay người lên ngựa, cười ha hả:
- Chết dưới hoa lài...
Lời còn chưa dứt đã bị Liên Nhược Hạm cười ngắt lời:
- Là phù dung được không? Anh đã nói sai hai lần.
- Anh thích hoa lài, không thích hoa sen.
Hạ Tưởng hiện tại có chứng sợ hãi phù dung, nhắc tới phù dung, trong đầu liền thoáng hiện hình tượng một nữ nhân người đầy là thịt, nháy mắt đưa tình, liền rất ngán.
- Được, tùy anh, là hoa sen hay hoa lài không quan trọng, chỉ cần anh gắng sức chính là đàn ông tốt.
Liên Nhược Hạm hai tay dùng sức ôm lấy Hạ Tưởng, cắn tai Hạ Tưởng, cười khanh khách không ngừng.
Phụ nữ tốt hiểu được tác dụng của tán tỉnh, hiểu được trêu chọc vừa đúng. So với trước kia, trong sự to gan của Liên Nhược Hạm cũng càng có sự hấp dẫn khiến người ta không thể kháng cự, quả nhiên đã thành thục nữ.
Hạ Tưởng vốn định tiếp tục khiêu khích cô vài lần, không ngờ bị cô khiêu khích ngược lại, không kìm nổi liền đi thẳng vào đề...
Ngày hôm sau cuối cùng ngủ một giấc yên ổn, nói là yên ổn, kỳ thật mới 8 giờ hơn đã dậy, bởi vì Hạ Tưởng mơ mơ màng màng liền giật mình, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề ngiêm trọng, nên gặp lão Cổ.
Có lẽ nói, nên gặp Cổ Ngọc. Bởi vì cứ kéo dài, nếu không gặp Cổ Ngọc, cũng thực không biết nói gì.
Cổ Ngọc cũng rất có kiên nhẫn, không gọi điện thoại thúc giục hắn, phỏng chừng cũng là tức giận. Hạ Tưởng ăn sáng xong, nói một tiếng với Liên Nhược Hạm muốn đi gặp bằng hữu, liền lái xe ra cửa.
Tới bên ngoài mới điện thoại cho Cổ Ngọc.
- Anh đi đâu để có thể nhìn thấy em đây?
- Anh đi đâu cũng không thấy được, em không muốn gặp anh.
Cổ Ngọc quả nhiên tức giận.
- Anh cũng thật thảnh thơi, mỗi ngày gặp người này gặp người kia, thật đúng là một người rất bận rộn. Ông nội cũng không bận bằng anh.
Tiếng Lão Cổ ở một bên vang lên:
- Bảo Hạ Tưởng đến nhà, nó biết là ở đâu...
Lần trước Hạ Tưởng đã đến một lần, tự nhiên biết chỗ, liền đối với Cổ Ngọc nói:
- Quả thật có việc vội, anh cũng là thân bất do kỷ, được rồi, anh hiện tại đi đến, vừa lúc nếm thử khả năng đầu bếp của em đã tiến bộ chưa.
- Được, nhanh lên đến đây, trên đường thuận tiện mua hai túi nước tương, em làm đồ ăn cần dùng.
Cổ Ngọc lại hết giận, chỉ bảo Hạ Tưởng làm việc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Hạ Tưởng không nói gì, hắn khi nào thì cũng trở thành đi mua nước tương rồi? Mua nước tương cũng không phải là chuyện tốt gì, về sau hay gọi mua nước tương nghĩa là người không có việc gì, thành đại danh từ. Người trong quan trường, ai cũng không muốn trở thành người không có việc gì.
Tới nhà lão Cổ, cảnh sắc như trước, chỉ có điều bởi vì mùa đông, một mảnh suy bại. May mắn còn có cây sồi xanh có thể duy trì được màu xanh, cũng coi như có vài phần sức sống.
Cổ Ngọc mặc quần áo bó sát người, kéo tay áo, cong lưng, đang ở trong sân làm một cá rô phi. Cô mặc tạp dề, eo nhỏ, mông cong, tròn mà thẳng, trơn mà sáng, khiến Hạ Tưởng từng được nhận thức tư vị trong đó vừa thấy, không khỏi bị kiềm hãm. Theo sau lại vội thu hồi suy nghĩ, xem Cổ Ngọc làm bếp.
Hạ Tưởng không thích ăn cá, nếu nói phải ăn hai miếng, thì chỉ ăn một chút rô phi, bởi vì rô phi xương ít thịt tươi.
Thấy Hạ Tưởng tiến vào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cổ Ngọc đầu tiên là đỏ lên, sau đó lại lạnh lùng:
- Anh còn biết đến? Tuyệt không đem lời em nói để ở trong lòng, chứng minh trong lòng anh không có em.
- Ai nói không có em?
Hạ Tưởng ha hả cười, giơ tay đem một gói to đưa tới trước mặt Cổ Ngọc.
- Đây, em bảo anh mua hai túi nước tương, anh liền mua cho em mười túi, thế nào, em muốn một chiếc lá, anh cho em cả một khu rừng.
- Trời ạ, em chỉ cần dùng hai túi để làm cá, bình thường em lại không làm cơm, chỉ có lúc anh tới mới làm. Anh mua nhiều như vậy, dùng như thế nào cho hết?
Cổ Ngọc ngạc nhiên mà kêu lên.
- Đó là vấn đề của em, không liên quan tới anh.
Hạ Tưởng khoát tay, định vào nhà, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại quay người lại, nhỏ giọng hỏi một câu.
- Ông tìm anh có chuyện gì vậy?
- Ông nội không cho em nói với anh...
Cổ Ngọc hì hì cười, lại làm cái mặt quỷ, hướng trong nhà nhìn xung quanh vài lần, phát hiện lão Cổ không có để ý đến động tĩnh bên ngoài, lại nói nhỏ.
- Dường như là vấn đề Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy gì đó, trong lúc vô tình em chợt nghe ông gọi điện thoại nói một câu, cũng không có lưu tâm... Anh cũng không được nói là em nói cho anh, nếu không xem em xử lý anh thế nào.
Hạ Tưởng cười khoát tay, xoay người vào nhà, trong lòng lại nghĩ. Ở tỉnh Yến trước kia điều động một cán bộ cấp phó tỉnh, cũng không được nhiều người chú ý lắm, hiện tại thì hơi tí là bốn phương hoạt động, ngay cả lão Cổ cũng để tâm.
Tới trong nhà, chỉ cảm thấy ý xuân dào dạt, bên trong chẳng những ấm áp như xuân, chủ yếu là lão Cổ vô cùng nhàn nhã tự đắc mà ngồi ở trên sô pha, nghe máy quay đĩa kiểu cũ đang phát hí khúc, lại còn đánh nhịp ngâm nga không ngừng.
Nhìn đến tư thế của lão Cổ, Hạ Tưởng thở phào nhẹ nhõm, biết hôm nay không khí nói chuyện sẽ thoải mái vui vẻ một ít, sẽ không như khi cùng gặp mặt Ngô Tài Dương vừa tẻ ngắt lại lạnh lùng.
Nói thật, Hạ Tưởng quen biết lão Cổ cũng có một thời gian, nhưng đối với tính cách của lão Cổ và cách ông đối nhân xử thế thì hắn không dám nói hiểu biết rõ. Lão Cổ dường như khá hiền lành, nhưng cả đời ông chinh chiến, có thể ngồi vào địa vị cao, nếu nói không có thủ đoạn ai cũng không tin. Tuy nhiên lão Cổ vẫn đối với hắn không có ý đồ gì, khiến cho hắn luôn đoán, lão Cổ gần gũi hắn, chẳng lẽ chỉ hoàn toàn xuất phát từ tình bạn?
Chỉ vì muốn có một người bạn vong niên là hắn?
Nếu là lão Cao thì còn đúng, dù sao lão Cao không hẳn là người trong quan trường, cũng không ham quyền lực, đồng thời, lão Cao đối nhân xử thế cũng hơi tản mạn, chỉ say mê thiết kế, tự nhiên sẽ không tập trung vào việc khác được, Hạ Tưởng tự nhận coi như hiểu biết lão Cao, nhưng với lão Cổ, cảm giác vẫn là nửa quen thuộc nửa xa lạ.
Hôm nay vừa vào cửa, thấy lão Cổ thái độ thản nhiên, nhất là ông còn ngâm nga hí khúc khiến cho hắn đầu tiên là giật mình, sau đó lại có một cảm giác như xa lạ khó hiểu.
Lão Cổ gật đầu với Hạ Tưởng, ra hiệu cho Hạ Tưởng ngồi tự nhiên, sau đó vẫn như cũ đánh nhịp hát hí khúc. Hạ Tưởng không có nghiên cứu gì về hí khúc, nhưng có thể nghe hiểu lão Cổ xướng chính là 《 sa gia banh 》. Không thể nói là êm dịu. Nhưng coi như là có bài bản hẳn hoi, nghệ thuật hát khá tốt.
Phỏng chừng Cổ Ngọc không có nói dối, xem ra lão Cổ thật sự là có việc tìm hắn. Nhưng lão Cổ không chút vội vàng, chẳng lẽ lại không phải việc gấp? Hạ Tưởng ngồi ở một bên, cũng không vội, tĩnh tâm thưởng thức chỗ tinh diệu bên trong kinh kịch.
Hát gần mười phút, lão Cổ mới ngừng lại, ha hả cười:
- Tiểu Hạ, năm nay, là năm náo nhiệt của cậu, đúng hay không?
- Vâng, chẳng những náo nhiệt, còn nháo tâm.
Nếu ngay cả Cổ Ngọc cũng nói lão Cổ quan tâm vấn đề ứng cử viên Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, chứng minh hành tung của hắn lão Cổ cũng biết rõ ràng, gặp mặt hai nhà Khâu, Mai sẽ không cần phải nói, cùng Ngô Tài Dương tiếp xúc rồi gây đến nổi ra về không vui, phỏng chừng lão Cổ cũng biết hết, Hạ Tưởng cũng không giấu diếm cái gì nữa.
- Nhưng so ra vẫn kém lão nhân gia, tự do tự tại, còn thoải mái mà ngồi hát hí khúc.
- Hát hí khúc là hát hí khúc, lòng thanh thản là lòng thanh thản, là chuyện khác nhau
Lão Cổ ha ha cười, dùng tay chỉ đậu phộng và hạt dưa trên bàn
- Nào, thoải mái ăn chút gì, tết thì thích thứ này. Khi tôi còn nhỏ cứ mong đến tết, vừa đến tết thì có quần áo mới mặc, vừa đến tết thì có đồ ăn ngon, lúc đó, ngay cả hạt dưa đậu phộng đều là thứ hiếm có…
Lão Cổ không biết vì sao, sinh ra cảm thán, có lẽ người già đi, liền thích nhớ khổ nghĩ ngọt:
- Hiện tại khác rồi, không có tâm tình như xưa, lễ mừng năm mới không phải đi xã giao, thì lại đi thăm họ hàng bạn bè, cái gì cũng không thiếu, rồi lại cảm thấy luôn thiếu cái gì đó. Mỗi năm càng phai nhạt, cảm thấy lễ mừng năm mới với bình thường không có gì khác biệt...
Đừng nói hồi nhỏ của lão Cổ, chính là hồi nhỏ của Hạ Tưởng cũng hy vọng lễ mừng năm mới. Lúc nhỏ hắn ở nông thôn, nhà hàng xóm là chuyên mổ heo, cứ lễ mừng năm mới liền giết heo. Lúc ấy hắn thích nhất là cùng đám trẻ con nhìn giết heo, bởi vì giết heo xong sẽ có móng heo để chơi.
Chính là lấy vỏ của móng heo, bên trong thêm một chút mỡ heo, sau đó lộng vào một mẩu dây thừng, là có thể thành một ngọn đèn dầu nhỏ. Ban đêm ở nông thôn lúc ấy là tối đen, một ngọn đèn nhỏ là một mảnh ấm áp, một mảnh hy vọng —— mấy đứa trẻ con tay cầm đèn móng heo đi trên đường cái vui cười đến đêm khuya, đó chính là cảnh tượng động lòng người nhất ở nông thôn khi năm mới.
Sau khi lớn lên, trong thôn cũng có đèn đường, lễ mừng năm mới lại thành ăn uống chơi bời. Về sau cuộc sống hơi giàu có một chút, lễ mừng năm mới là thành đánh bạc. Giữa người với người ngoại trừ vui chơi giải trí, cũng rất ít nói việc nhà, vừa nói chính là so sánh hơn thua, chính là kiếm tiền, chính là ăn cái gì mặc cái gì. Nếu không thì ngồi ở nhà xem TV, giết thời gian.
Lão Cổ cảm thán làm cho Hạ Tưởng cũng cảm thán, hắn lắc đầu cười:
- Tình người dần phai nhạt, mùi vị năm mới cũng phai nhạt. Trước kia lễ mừng năm mới là mọi người đoàn tụ, khách quý chật nhà, hiện tại lễ mừng năm mới là ăn uống chơi bời, xã giao, so sánh hơn thua. Mùi vị không thay đổi, mà là lòng người thay đổi.
Lão Cổ vỗ đùi "Bốp" một tiếng:
- Nói đúng! Hiếm có cậu tuổi còn trẻ thì có kiến thức như vậy, khi tôi còn trẻ như cậu, mỗi ngày suy nghĩ mãi, làm sao có tư tưởng sâu sắc gì. Tiểu Hạ, cậu đúng là không đơn giản.
- Cháu không dám, ông cũng không nên khen cháu, chỉ là nói ra cảm xúc nhất thời, so với cả đời ông năm tháng cao chót vót, thì cháu còn nông cạn lắm.
Hạ Tưởng không thể thiếu khiêm tốn vài câu, hắn cũng nhìn ra lão Cổ là thật tâm khen hắn, dù hắn đã trải qua hai kiếp làm người, nhưng trên thực tế không thể sánh bằng kinh nghiệm cuộc sống gập ghềnh sóng gió của lão Cổ
- Hôm nay bảo cháu đến, có chuyện gì chỉ dạy?
Hạ Tưởng liền nói vào chuyện chính.
- Có một việc, cậu giúp tôi ra quyết định.
Lão Cổ giơ tay lấy ra một phần tài liệu, đưa cho Hạ Tưởng,
- Hàng Trình Viễn là Vụ trưởng Bộ tài chính, lý lịch kinh nghiệm đủ, cũng có năng lực, có người nhờ quan hệ của tôi, muốn cho ông ta tới tỉnh Yến đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng trong lòng căng thẳng, thật đúng là bất hạnh khi Cổ Ngọc nói đúng, không ngờ lão Cổ cũng chú ý Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, hơn nữa còn hỏi kế hắn, mà hắn đã sớm đem cành ô-liu vứt cho Khâu gia, cho dù cố gắng thuyết phục Mai gia, để rồi đắc tội Ngô gia, hiện tại đảo ngược, lại có lão Cổ chặn ngang, tình thế thật đúng là càng ngày càng phức tạp.
Hạ Tưởng cầm lấy tài liệu, chỉ đại khái đảo qua vài lần, không xem tỉ mỉ, bởi vì hắn biết nếu như có người tìm tới lão Cổ, mà lão Cổ còn ở trước mặt hắn đề xuất, có thể thấy người này thể diện không nhỏ, lão Cổ không dễ phản bác. Nếu như vậy, lý lịch kinh nghiệm của Hàng Trình Viễn sẽ không có vấn đề, hắn xem hay không xem cũng như nhau
Lão Cổ để hắn quyết định, hắn đúng là không biết nói thế nào.
Hạ Tưởng nhìn lão Cổ một cái, thấy vẻ mặt lão Cổ bình tĩnh, ánh mắt kiên định, cũng là biểu hiện nhất định phải đạt được, không khỏi âm thầm lắc đầu. Hắn cũng không rõ lắm thực lực chân chính của lão Cổ có bao nhiêu kinh người, nhưng là biết, lão Cổ sẽ không dễ dàng ra tay, nếu ông thật sự hạ quyết tâm ra tay, Khâu gia đối mặt với Ngô gia phản đối và cạnh tranh từ lão Cổ, chỉ sợ sẽ thất bại bỏ chạy
Năm nay, thật đúng là bốn bề dậy sóng.
Hạ Tưởng đem tư liệu đặt trên bàn, suy nghĩ một chút, vẫn là nói ra tình hình thực tế:
- Khâu gia đã bắt đầu bắt tay vào triển khai thao tác vấn đề ứng viên Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy.
Lão Cổ gật đầu:
- Tôi biết.
- Mai gia cũng sẽ trợ giúp Khâu gia.
- Tôi cũng biết.
- Ngày hôm qua Trưởng ban thư ký Tiền gặp mặt Trưởng ban Khâu, chắc là thảo luận rất vừa ý.
- Tôi cũng biết thế
Lão Cổ vẻ mặt bất động như núi, không có mỉm cười.
- Tôi chỉ là hỏi cậu có ủng hộ Hàng Trình Viễn hay không thôi
- Cháu ủng hộ hay không ủng hộ dường như cũng không trọng yếu...
Hạ Tưởng mỉm cười.
- Trọng yếu hay không trọng yếu không quan trọng, quan trọng là thái độ của cậu.
Vẻ mặt lão Cổ chưa bao giờ trang trọng như vậy.
- Tôi chỉ muốn cậu cho tôi một câu trả lời rõ ràng.
- Lai lịch của Hàng Trình Viễn như thế nào?
Hạ Tưởng rất ngạc nhiên lão Cổ vì sao phải ra sức ủng hộ Hàng Trình Viễn, vừa rồi hắn đơn giản nhìn qua sơ yếu lý lịch của Hàng Trình Viễn, không phát hiện quá nhiều điểm nổi bật và ý vị sâu xa, chẳng lẽ chỉ là một cán bộ bình thường có xuất thân từ bình dân mà thôi?
Hạ Tưởng đoán thật đúng, lão Cổ trả lời nghi vấn của Hạ Tưởng:
- Không có bối cảnh gì, cũng không có lai lịch gì, chính là một người bình thường không có gốc rễ, đi từng bước vững chắc mà lên tới vị trí Vụ trưởng. Ông ta và một lão chiến hữu của tôi quan hệ khá tốt, lão chiến hữu nói, Hàng Trình Viễn đối nhân xử thế chính trực, năng lực tổng hợp lại không tồi, thích hợp để cân bằng thế cục ở tỉnh Yến...
Câu đầu thì không có điểm sáng gì, đến một câu cuối cùng khiến mắt Hạ Tưởng sáng ngời - cân bằng thế cục tỉnh Yến - những lời này không phải người bình thường nói được, cũng không có khả năng là người của quân đội. Người của quân đội không quá chú ý với tình thình các địa phương, cho dù quan tâm cục diện chính trị ở nơi nào đó, thì một quân nhân vị trí dù cao tới đâu, cũng sẽ không nhúng tay vào thế cục của nơi đó.
Chỉ sợ lão chiến hữu mà lão Cổ nói, cũng không phải chiến hữu trên ý nghĩa chân chính
- Lý lịch kinh nghiệm của Hàng Trình Viễn hơi thiếu, ông ta một bước vượt qua từ Giám đốc sở đến ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký, khó khăn rất lớn.
Hạ Tưởng do dự một chút, ngay sau đó nói ra cách nhìn của mình.
- Sở dĩ cháu ủng hộ Khâu gia sắp xếp người tới tỉnh Yến, mà không ủng hộ Mai gia và Ngô gia, cũng là xuất phát từ suy nghĩ cân bằng thế cục.
Lão Cổ phụng phịu:
- Nói như vậy, cậu sẽ không ủng hộ Hàng Trình Viễn?
Hạ Tưởng ăn ngay nói thật:
- Cháu đã biểu lộ rõ thái độ với Khâu gia, cũng làm nhiều việc, không có khả năng lật lọng. Nói thật cháu ủng hộ hay không cũng không quan trọng, vì hiện tại đã là ván cờ của các lãnh đạo cấp trên rồi.
Hạ Tưởng nói chính là lời nói thật, nhưng lão Cổ cũng không cảm kích:
- Tôi cần chỉ là một thái độ của cậu, chứ không phải kết quả cuối cùng. Nói như vậy, cậu vẫn kiên định đi theo con đường gia tộc?
Con đường gia tộc? Hạ Tưởng lóe lên một ý tưởng, đột nhiên ý thức được cái gì, lại liên tưởng đến việc lão Cổ đề nghị người không có quan hệ, mà ngay cả hắn cũng cảm thấy khả năng thông qua đề cử đó là rất ít, không giống là đề cử thật, mà giống như cố ý thử hắn một lần, lại theo cách lão Cổ đối nhân xử thế và mục đích gần gũi hắn, xâu chuỗi tất cả lại, rốt cục biết rõ chuyện gì, hiểu ý mà mỉm cười.
- Không biết hôm nay Cổ Ngọc làm món gì?
Hạ Tưởng bỗng nhiên hỏi một câu chuyển hướng đề tài.
- Đạo bất đồng bất tương vì mưu, hôm nay không có làm cơm cho cậu đâu.
Lão Cổ tức giận, đứng dậy, vung tay.
- Tôi vào trong viện tản bộ, cậu đi hay ở, xin cứ tự nhiên.
Lão Cổ nói đi là đi, mặc kệ Hạ Tưởng, nghênh ngang mà đi.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu, năm nay là năm bất lợi, đầu tiên là bị ông cụ Mai gia lạnh nhạt một lúc lâu, lại bị Ngô Tài Dương răn dạy một phen, hiện tại lại bị lão Cổ thờ ơ, được, ở trước mặt ích lợi, mỗi người đều lộ ra bộ mặt thật.
Tuy nhiên đối với tính tình lão Cổ nói trở mặt liền trở mặt như trẻ con, Hạ Tưởng chỉ cảm thấy buồn cười, không tức giận gì, liền chắp tay sau lưng đi xung quanh phòng khách. Đi vài bước, phát hiện bộ điêu khắc bọ ngựa bắt ve lần trước lão Cổ tặng hắn được bày ở một góc phòng khách.
Hạ Tưởng không kìm nổi cười, cái gọi là quốc bảo, khi muốn lấy nó sinh sự, liền lột da hổ làm văn, chính là quốc bảo. Tạm thời vô dụng, đặt ở một bên, chính là ngọc khí bình thường. Có thể thấy được thị phi đúng sai đều ở lòng người, có đôi khi, xuất phát từ nhu cầu chính trị, đổi trắng thay đen cũng là thủ đoạn không thể thiếu.
Liền giống như vừa rồi lão Cổ thử hắn cũng là một loại thủ đoạn.
Trên cơ bản Hạ Tưởng đoán được lập trường của lão Cổ, ông là một trong những người phản đối thế lực gia tộc. Bởi vậy, khi hắn nhiệt tình giúp Khâu gia vận tác ứng viên Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy khiến ông cụ rất bất mãn, lại bởi vì mình hỗ trợ Khâu gia liên hợp Mai gia, lão Cổ lại theo phán đoán từ lúc quen biết mình đến nay, cuối cùng nhận định mình là muốn đi con đường thế lực gia tộc.
Cho dù như mắt lão Cổ có sáng như đuốc, cũng không thể thấy rõ dụng ý đích thực của mình, Hạ Tưởng không biết là may mắn vì mình dụng tâm cao xa, hay là nên cảm thán ý của mình không được người khác hiểu rõ.
Cũng may, sau khi đi lại vài bước, hắn cũng đã nghĩ ra kế sách ứng đối.