Quan Thần

Chương 619: Lòng người




Tuy rằng Hạ Tưởng biết rõ có việc gì ở trong đó, nhưng hắn cũng không tiện để nói về việc này. Bên trong hệ thống công an thì cũng có quy định bất thành văn, đối với một số kẻ đặc biệt quá ác độc thì cũng sẽ sử dụng một số sự trừng phạt về thể xác, những người liên quan khác khi biết việc này thì cũng mắt nhắm mắt mở, xem như không biết gì.

Khi xử bắn ác ma Kim Nhục Triều, kẻ đã tạo ra vụ nổ lớn ở thành phố Yến, thì có một số cảnh sát chấp hành đã vụng trộm mài đi đầu viên đạn. Vì nghe đồn rằng, đầu viên đạn bị mài đi này sẽ tạo ra được hiệu quả thật khủng bố, để tiêu đi nỗi hận trong lòng. Bởi vì vụ nổ lớn mà Kim Nhục Triều tạo ra đã đoạt lấy rất nhiều tính mạng của những người vô tội.

Mặt mày Lịch Phi hớn hở, lập tức y đứng nghiêm người lại, giơ tay chào Hạ Tưởng:

- Lãnh đạo.

Sau sự kiện cao ốc Hỏa Thụ thì Lịch Phi nhân họa đắc phúc (nhờ rủi ro mà gặp may mắn), được Hoàng Kiến Quân ủy thác trọng trách, tiếp nhận công tác phân cục quận Lục Tiểu, ngay lập tức nhảy vọt lên trở thành phó Cục trưởng nhân vật thứ ba của phân Cục.

Đương nhiên, Lịch Phi rất rõ rằng không phải là bởi vì y có năng lực xuất chúng, cũng không phải là bởi vì y xử trí tại sự kiện tòa cao ốc Hỏa Thụ, thể hiện ra sự mưu trí mà nguyên nhân là ở Hạ Tưởng. Tuy rằng Hạ Tưởng bị thương nhưng vẫn như cũ có lực ảnh hưởng đến quyết định, vì thế Hoàng Kiến Quân mới có thể mạnh mẽ đề bạt trọng dụng y.

Do đó, đối với Hạ Tưởng thì Lịch Phi vô cùng cảm kích. Nói cho cùng, y đã quen biết Tôn An rất nhiều năm thế mà Tôn An không giúp được cho y chút gì trong việc thăng quan tiến chức. Thế mà, vừa mới làm quen được Hạ Tưởng mấy năm mà đã bước đầu tạo ra được tác dụng, điều này không những làm y càng trở nên coi trọng Hạ Tưởng, hơn nữa y còn một mực khăng khăng trung thành với Hạ Tưởng.

Lúc đó, sự anh dũng và khẳng khái của Hạ Tưởng đã hiện rõ trước mắt mọi người. Lịch Phi cũng từng là một người đàn ông tràn đầy nhiệt huyết, cũng bị thuyết phục bởi hành động của Hạ Tưởng, cảm thấy Hạ Tưởng chẳng những đối nhân xử thế hòa nhã với mọi người bất kể người ta có thân phận như thế nào, đây là người đáng để y đi theo.

Bởi vậy, việc đứng nghiêm rồi chào tiếng "Lãnh đạo" vừa rồi là biểu hiện thật tâm từ trong đáy lòng của y.

Hạ Tưởng thấy tinh thần của Lịch Phi rất tốt, biết y đã được nắm quyền, vì thế tâm tình Hạ Tưởng cũng mừng rỡ, cười mắng một câu:

- Xem cậu có vẻ khá nhàn nhã, có đúng không vậy? Gần đây các chiêu số đã học tinh thông hơn chưa?

Lịch Phi vội cười ha hả:

- Đều là do lãnh đạo có tài bồi dưỡng, đây là tôi đang cố ý muốn thể hiện sự cảm tạ của mình với lãnh đạo, đồng thời cũng có chút công chuyện muốn báo cáo với lãnh đạo. Hiện tại Ngưu Kỳ đi về phía nào thì chưa rõ nhưng Ngưu Kim thì đang nằm ở bệnh viện để điều trị. Tuy nhiên, theo như lời bác sỹ nói thì khả năng là có một chân không thể lành lặn được. Rất đáng tiếc, người này thế mà đến ngủ cũng không yên, lại từ trên giường ngã xuống, không trách ai được. Đến tôi mà cũng phải tiếc hận thay cho y.

Lịch Phi cũng có trình độ nhất định trong việc diễn trò, bộ dáng lắc đầu thở dài, dường như đang rất thật tâm cảm thấy đau lòng thay cho Ngưu Kim vậy.

- Trưởng trại tạm giam bởi vì việc này mà cũng bị phê bình một chút, nghe nói còn bị trừ mất ba tháng tiền lương. Tuy nhiên, chuyện này cũng làm cho Thành phố khá coi trọng, quyết định triển khai việc kiểm tra an toàn trong toàn thành phố, thống nhất nên gia cố cái giường lại một chút.

Khi nói chuyện, y lại nghĩ đến cái gì nên cười ra vẻ thần bí.

- Chủ nhiệm Trần lửa giận đùng đùng, đi tới tất cả các Đồn công an trong thành phố để thị sát công việc, ông ta còn hạ lệnh điều tra việc Ngưu Kim bị ngã, không tìm ra được lý do gì để bác bỏ nên ông ta rất giận dữ. Ông ta cho rằng có nguyên nhân khác. Tuy nhiên, Chủ nhiệm Trần không phải xuất thân từ hệ thống công an, ông ta không quá chuyên nghiệp nên mới kết luận như vậy, điều này làm cho không ít người trong ngành công an thấy nghi ngờ.

Hạ Tưởng cũng biết Trần Ngọc Long nguyên là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, lại là người của Phó Tiên Phong, vì thế sẽ không dễ dàng buông tha sự kiện của Ngưu Kim, chắc chắn là sẽ kiểm tra nghiêm túc một hồi xem thử có tìm ra được manh mối nào không. Cho dù chỉ là thị uy thì y cũng không bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy để lôi kéo một ít cán bộ trong hệ thống công an có mối quan hệ bất hòa với Tôn Định Quốc. Hơn nữa, từ một khía cạnh nào đó thì y cũng muốn làm một số hành động để diễn trò cho Ngưu Kỳ xem.

Mặc dù Hạ Tưởng cũng không biết rõ giữa Ngưu Kỳ và Khang Thiếu Diệp, hoặc là Bạch Chiến Mặc có giao dịch gì mà khiến Ngưu Kỳ phiêu lưu mạo hiểm đi tới tỉnh Ninh để đuổi theo Vương Đại Pháo. Nhưng hắn cũng có thể đoán được, lúc này Ngưu Kỳ tình nguyện xin nghỉ dưỡng bệnh dài hạn để truy tìm tung tích của người nơi ngàn dặm là hiển nhiên đã đặt cược được ăn cả, ngã về không, ngay cả tiền đồ của mình cũng tự nguyện bỏ qua. Đối với Ngưu Kỳ mà nói, ngoại trừ những việc có liên quan đến con y thì mới đáng giá để y phải làm như vậy, những sự tình khác rất khó lòng lọt được vào trong mắt của y.

Bởi vậy, có thể phán định không sai lệch lắm rằng đây là Ngưu Kỳ đang lấy tính mạng của bản thân để đổi lấy sự bình an cho Ngưu Kim.

Về phân Ngưu Kim bị ngã làm gãy cả hai chân thì tạm thời Hạ Tưởng không dám vội kết luận, có lẽ là bút tích của Tương Ngọc Hàm, cũng có lẽ là đám người Trần Ngọc Long cố ý thực hiện, đây chính là vì muốn áp bức Ngưu Kỳ đi vào khuôn khổ. Bất kể như thế nào thì hiện tại Ngưu Kỳ cũng giống như đang bị cùm xích gông xiềng rồi.

Hạ Tưởng lại ngồi chơi trong chốc lát, cùng nói chuyện với lão Tiền thì lại nhận được điện thoại của Lý Hồng Giang, Phùng Húc Quang, Phạm Tranh, Tôn Hiện Vĩ, Thẩm Lập Xuân, từng người một gọi điện thoại cho hắn, không phải là để vấn an sức khỏe mà là muốn uống rượu tẩy trần với hắn. Tuy nhiên, lúc này thì công việc của Hạ Tưởng đang bận túi bụi, hắn đành một mực từ chối, dù sao hắn cũng đang còn rất nhiều chuyện chính sự đang muốn làm.

Điều làm Hạ Tưởng thật sự không ngờ chính là khi hắn chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh để quay về Quận ủy thì không ngờ là lúc Nghiêm Tiểu Thì xuất hiện.

Lúc hắn nằm việc ở Bắc Kinh thì Nghiêm Tiểu Thì và Phạm Tranh cũng đã vào thăm một lần. Tuy nhiên, lúc ấy có quá nhiều người nên cô và Phạm Tranh không tiện ở lâu, vì thế cô đã tới gặp Cốc lão để giao trả bài tập, cũng chưa nói được nhiều lời với Hạ Tưởng. Không nghĩ tới, vừa mới quay về thành phố Yến thì Nghiêm Tiểu Thì liền nghe được tin tức, vì thế cô liền chạy vội tới bệnh viện.

Nghiêm Tiểu Thì mặc một chiếc áo gió màu xám rất thanh lịch, đi đôi bốt dài, trên cổ lại quàng một chiếc khăn mỏng màu hồng nhạt, càng làm bộc lộ sự quyến rũ mê hoặc của cô đối với mọi người. Trong các cô gái mà Hạ Tưởng đã gặp thì Nghiêm Tiểu Thì là người biết cách ăn mặc nhất, bộ quần áo nào của cô cũng tôn lên sự quyến rũ của chính mình.

Người đẹp vì lụa, lời này không giả một chút nào. Vốn Nghiêm Tiểu Thì đã là một cô gái cực kỳ quyến rũ, bây giờ lại có các bộ trang phục mặc làm tôn hình thể lên lại càng toát lên vẻ xinh đẹp mỹ miều, không ít công nhân khi thấy cô đứng trước mặt đều tự mình thấy xấu hổ, tự động giãn lùi ra xa.

Nghiêm Tiểu Thì tủm tỉm cười, tay cầm một bó hoa tươi và đặt bó hoa lên đầu giường của lão Tiền rồi nói:

- Chúc anh Tiền sớm ngày bình phục.

Sau đó, cô lại nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với Hạ Tưởng:

- Chủ tịch Quận Hạ đã trở lại? Xem ra thân thể ngài cũng khỏe mạnh, đúng thực là chuyện tốt.

Hạ Tưởng nghĩ rằng có thể cô ta sẽ còn nói thêm điều gì, không ngờ cô lại vẫy tay từ biệt, xoay người rời đi, làm đọng lại trong ánh mắt miên man mọi người một bóng hình.

Hạ Tưởng thì không nhìn đến xuất thần bóng dáng rời đi của Nghiêm Tiểu Thì mà là đang cười thầm tác phong vừa rồi của Nghiêm Tiểu Thì. Thật ra là cô đang tức giận, tuy rằng ý cười dào dạt trên mặt cô nhưng trên thực tế bên trong ánh mắt của cô thì lại mơ hồ có sự tức giận. Cô có thể giấu diếm được người khác chứ không thể lừa gạt được Hạ Tưởng.

Về phần vì sao mà cô lại tức giận thì Hạ Tưởng cũng lười đoán. Lòng của phụ nữ sâu như đáy biển, hắn cũng không cố sức để mò kim đáy biển làm gì.

Hạ Tưởng không kinh động tới bất cứ ai, một mình quay về tới trụ sở Quận ủy Quận Hạ Mã. Liên Nhược Hạm thì đi tới Tập đoàn Viễn Cảnh, Tiêu Ngũ thì trở về Bất động sản Giang Sơn, những người khác đều đi có công việc của bọn họ. Hạ Tưởng biết chắn chắn rằng quận Hạ Mã cũng có không ít người đã nghe được một số tin tức, biết hắn đang quay về thành phố Yến, nhưng cụ thể khi nào hắn trở lại Quận ủy thì lại không ai biết cả. Hơn nữa, Bạch Chiến Mặc cũng cố ý không hỏi, ý tứ là mày không nói thì tao xem như không biết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hạ Tưởng đứng ở trước cửa Quận ủy, trong lòng cực kỳ cảm khái. Tuy rằng mới có mấy ngày ngắn ngủi trôi qua nhưng hắn như đã trải qua hoàn cảnh cảnh còn, người mất, vì thế mà sinh ra sự cảm thán. Hạ Tưởng biết rằng, một lần nữa khi hắn gia nhập vào cánh cửa Quận ủy này, quận Hạ Mã về sau lại một lần nữa nghênh đón một sự rung chuyển mới.

Thứ hai, lại đang ở buổi gần giữa trưa nên mỗi người đều đang rất bận rộn. Hạ Tưởng thừa dịp mọi người không chú ý, trốn một mạch chui tọt vào trong văn phòng của mình. Ngồi ở trên chiếc ghế quen thuộc, nhìn thấy cái bàn không có một chút bụi nào, các đồ vật được sắp xếp sạch sẽ, gọn gàng thì hắn biết rằng Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương rất dụng tâm để ý đến việc này.

Nhìn đồng hồ thì đã là 12 giờ, chắc chắn Triều Vĩ Cương đã đi ăn trưa.

Hạ Tưởng không thấy đói chút nào, hắn ngồi đó suy nghĩ về mọi việc một hồi, sắp xếp lại tâm trạng một chút, xâm nhập phân tích thế cục trước mắt.

Ở tỉnh, Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng bởi vì vị trí của Phương Tiến Giang mà lâm vào cục diện bế tắc, chắc chắn rất bức thiết cần có người đứng ra giải vây. Ở thành phố, Phó Tiên Phong và Vu Phồn Nhiên đã quay về Bắc Kinh, bắt đầu gia nhập vào trong công việc, lục đục triển khai công tác, xem như cũng tương đối bình lặng. Tuy nhiên, hệ thống chính pháp và công an thì bởi vì sự kiện Ngưu Kim nên đang triển khai một hồi lôi kéo và đấu tranh chính trị. Trần Ngọc Long nắm bắt lấy kỳ ngộ này đang muốn cài cắm các thân tín vào trong hệ thống công an, cùng tranh đoạt địa bàn với Tôn Định Quốc, đây cũng là sự kiện đã được dự kiến từ trước.

Việc này cũng không cần hắn phải quan tâm, Tôn Định Quốc làm trong hệ thống công an nhiều năm, thế lực của y bao phủ rất rộng, rất thâm căn cố đế (ý nói thực lực chắc chắn không thể lay chuyển được). Cho dù Trần Ngọc Long có thể lôi kéo được một vài người theo đuôi thì thế cờ cũng không thay đổi được nhiều.

Thật ra vấn đề mấu chốt của thành phố và cục diện bế tắc của tỉnh là cùng một vấn đề, đây không phải là việc điều chuyển Phương Tiến Giang đi mà là chọn người thay thế Phương Tiến Giang trên vị trí Trưởng ban Tổ chức thành phố, đây mới chính là gốc rễ của vấn đề.

Một vị trí Trưởng ban Tổ chức sẽ tác động rất mạnh đến thần kinh của nhiều người. Chính trị, mặc dù có khi dựa vào thực lực để nói chuyện mà cũng có khi phụ thuộc vào đủ loại cơ duyên, việc chọn đúng thời cơ hay không cũng là một nhân tố quyết định. Kể cả là mình có thực lực bành trướng một phương, tuy vậy ở thời điểm mấu chốt lại thể hiện ra chỉ như vòng trang sức thì cũng sẽ khiến người ta phải thất vọng. Ngay như một số người làm quan, nhậm chức ở nơi nào thì nơi đó đều mưa thuận gió hòa, có người thì số làm quan không tốt, đi đến đâu thì nơi đó tai ương không ngừng, bất kể ai có thực lực và năng lực mạnh đến thế nào thì sao? Cũng là phải gánh vác trách nhiệm chính trị.

Ở thời cổ đại thì có một số người được bảo là có trời phù hộ, thời đại này thì tuy rằng không ai nói ra, nhưng thật ra suy nghĩ của mọi người cũng như vậy. Thời điểm một đất nước hay một người làm cho lòng người oán trách, chính là cảnh thiên tai lầm than liên miên. Ngược lại, thì sẽ mưa thuận gió hòa, chính lệnh thông suốt, người dân cứ an cư lập nghiệp.

Sự thật là trong cuộc sống có nhiều điều phải lệ thuộc cần phải xem xét, nhưng thật đáng tiếc rất nhiều người lựa chọn phương thức bỏ qua.

Bởi vậy, Hạ Tưởng đối với việc chọn người vào đảm nhiệm vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, cuối cùng hoa lọt vào tay ai thì hắn cũng chỉ giữ một thái độ bình thản lạc quan. Không nhất định là sẽ khiến một người nào đó có được ưu thế, bởi vì sẽ có rất nhiều ngọn gió thổi làm cây cỏ lay động, điều này sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng của thế cục. Nhất là vào thời điểm lúc này, khi Diệp Thạch Sinh đang ở tình trạng lắc lư, hắn có ra mặt thì cũng không nắm chắc là sẽ thuyết phục được một người đường đường là nhân vật số một của Tỉnh ủy.

Chủ yếu là không biết chừng Phó gia sẽ ra cả vốn lẫn gốc, đến lúc đó Phạm Duệ Hằng không chịu nhượng bộ thì cũng phải nhường bước. Vốn việc đánh giá trong chính trị là phải đánh giá ở lợi ích, khi giá phải trả và lợi ích thu được kém xa nhau thì không ai lại tiếp tục liều mạng kiên trì làm gì.

Mà nếu vậy thì thế cục của quận Hạ Mã, ở trong con mắt của Hạ Tưởng lại là nơi trọng yếu trong thế cục của cả hai cấp tỉnh và thành phố.

Theo hắn, tuy rằng trước mắt quận Hạ Mã xem ra là rất rối loạn, nhưng sau khi thế cục trở nên trong sáng thì quận Hạ Mã sẽ dẫn phát một loạt các rung chuyển, rất có thể lúc này trở thành nơi sẽ châm một mồi lửa vào trong thế cục của tỉnh và thành phố, làm kíp nổ này nổ tung ra.

Hiện tại thì mồi lửa đã châm, chỉ có điều không biết mất bao lâu nữa thì mới có thể bùng nổ, mà khi đã phát nổ thì sẽ làm rung chuyển cả một khoảng trời.

Hạ Tưởng đang suy nghĩ thì Triều Vĩ Cương sau khi cơm nước xong xuôi đã quay trở lại. Vừa bước vào cửa thì đã phát hiện ra Hạ Tưởng đang ngồi ở trong phòng, y sợ đến ngây người, không thể tin vào hai mắt của mình, cái hộp cà mèn trong tay y rơi bịch xuống đất.

- Lãnh đạo…

Triều Vĩ Cương còn dụi dụi cặp mắt.

- Sao mà ngài lại ở đây?

Hạ Tưởng cười ha hả:

- Văn phòng của tôi, tôi đến đi làm chẳng lẽ không được sao?

Triều Vĩ Cương tự biết mình lỡ lời, xấu hổ cười nói:

- Lãnh đạo, tôi, tôi… rất kích động, tôi đã nói sai rồi ạ, ngài đừng để ý… Sao ngài không thông báo một chút để tôi và Chánh văn phòng Kim đi đón tiếp ngài?

- Một chút việc nhỏ như vậy không cần phải làm phiền mọi người.

Hạ Tưởng khoát tay, không muốn giằng co thêm ở trong việc này nữa. Hắn hỏi luôn:

- Thuật lại tình huống của Quận trong thời gian gần đây một chút đi.

Các hạng mục công tác của quận Hạ Mã đang bị vây vào trong trạng thái bán đình trệ. Các công việc, các lĩnh vực do Ủy ban phụ trách thì vẫn duy trì, xem như hoạt động vận chuyển bình thường. Riêng ở Quận ủy thì công tác gặp lực cản thật lớn, lại cùng lúc Khang Thiếu Diệp đang nằm viện nên rất nhiều công tác không thể triển khai. Cùng lúc đó bởi vì Phó Hiểu Bân, Mộ Duẫn Sơn và đám người Đằng Phi đình công một cách tiêu cực, lời nói của Bạch Chiến Mặc truyền đạt xuống liền thay đổi hương vị, không một ai dụng tâm chấp hành. Thật ra thì mọi người cũng ôm tâm tư chờ đợi, nghĩ rằng đợi Hạ Tưởng trở về xem thế cục chuyển biến như thế nào đã.

Thậm chí, có người còn đoán bầu trời quận Hạ Mã có thể thay đổi.

Cùng có ý tưởng đồng dạng như vậy thì không chỉ có một vài ủy viên thường vụ Quận ủy mà còn có rất nhiều nhân viên làm việc trong trụ sở. Là một Quận ủy, Ủy ban nhân dân mới thành lập như quận Hạ Mã thì lực ngưng tụ còn chưa đủ, sự phối hợp giữa các nhân viên vẫn còn đang thiếu, trong cùng lúc lại thiếu vắng một Chủ tịch Quận và một Phó Bí thư, tuy rằng không đến mức làm cho lòng người hoảng sợ nhưng cũng có không ít người nhân dịp này bỏ đá xuống giếng hoặc là đang chờ đợi thời cơ cho mình.

Dù sao, một sự kiện tày trời như vậy mà hiện tại hung thủ còn chưa bắt về quy án, ai mà biết được sau khi hung thủ sa lưới thì sẽ làm liên lụy tới ai? Cho nên, lúc này không nên vùi đầu để kéo xe, làm việc để cho ai xem? Nếu chẳng may lúc đó lãnh đạo cấp trên mình bị miễn chức, chẳng phải công sức của mình bị uổng phí hay sao? Lòng người, chính là khi hoàn cảnh thay đổi thì sẽ thay đổi theo.

Thật ra việc này cũng có quan hệ rất lớn với Hạ Tưởng. Trong mắt rất nhiều người thì Hạ Tưởng mới là người đáng tin, mới là ông chủ tại quận Hạ Mã này. Bạch Chiến Mặc không nắm được đại cục trong tay, không quy hoạch được tương lai của quận Hạ Mã, nếu chẳng may Bí thư Bạch đưa ra quyết định mà sau đó Chủ tịch Quận Hạ trở về lại phủ định thì công sức trong giai đoạn trước ai sẽ ghi nhận? Vì thế không ai lại làm việc ngu ngốc đến như vậy?

Bất kể người nào cũng tồn tại tâm tư của mình, tóm lại tất cả mọi người trong quận Hạ Mã đều ở trong trạng thái chờ đợi, nói trắng ra là đều đang đợi Hạ Tưởng trở về.

Trong lúc Hạ Tưởng nằm viện thì trong quận Hạ Mã cũng không có nhiều người đi tới bệnh viện để thăm hỏi hắn. Bởi vì, Hạ Tưởng đã nói từ trước, không cần phải bày đặt lễ tiết làm gì, không cần phải đi một chuyến quá xa lên Bắc Kinh để thăm nom hắn. Bởi vì Hạ Tưởng hiểu rất rõ, bất kể là ai đi thăm hắn thì cũng đều tiêu phí tiền của đất nước, nếu vậy thì điều này không thực sự cần thiết mà lại còn quấy rầy sự nghỉ ngơi và sự suy nghĩ của hắn.

Bạch Chiến Mặc cũng gọi một cuộc điện thoại, đề xuất việc muốn tự mình đi thăm Hạ Tưởng nhưng hắn cũng đã khéo léo từ chối. Vì thế về sau Bạch Chiến Mặc cũng không nhắc lại việc này.

Hạ Tưởng đang cùng nói chuyện với Triều Vĩ Cương thì Kim Hồng Tâm từ bên ngoài đi ngang qua, thấy cửa phòng làm việc của Chủ tịch Quận không đóng cửa. Y nghĩ thầm rằng Triều Vĩ Cương bình thường không phải là một người sơ suất, thế mà sao hôm nay ngay cả cửa cũng không khép? Xem ra là phải nhắc nhở một chút, cho dù Chủ tịch Quận không có ở đây thì cũng không thể có chút qua loa. Bởi vì Triều Vĩ Cương là thư ký, y là Chánh Văn phòng, hai người đều là người thân cận nhất bên cạnh Chủ tịch Quận Hạ, nhất cử nhất động của bọn họ là đại biểu cho hình tượng của Chủ tịch Quận Hạ.

Kim Hồng Tâm không gõ cửa đi vào, khi đứng ở cửa liền nghe được giọng nói chuyện của Hạ Tưởng, lập tức trong lòng trở nên run rẩy, không thể tin được vào lỗ tai của chính mình. Y tự hỏi có phải Chủ tịch Quận đã trở lại? Bệnh của lãnh đạo đã tốt và đã xuất viện rồi sao? Trời đất, như thế nào mà lại lặng yên không một tiếng động ngồi an vị ngay tại trong văn phòng làm việc?