Cổ Hợp nghe theo sự an bài của Lý Đinh Sơn, tới phòng lái xe để đưa tin, Hạ Tưởng kiên trì một mình chuẩn bị lên lầu đi tìm Trương Thục Anh. Nói thật, hắn không sợ loại người nham hiểm, cũng không sợ loại người phụng phịu kiểu cao cao tại thượng, mà chỉ sợ phụ nữ lắm lời, suốt ngày lải nhải không dứt. Khi gây rối, phụ nữ thường có nhiều ưu thế, trừng phạt không được mắng không được, nếu chẳng may không giải thích được câu hỏi của bọn họ thì lại còn có thể càng làm cho người ta vò đầu bứt tai.
Hạ Tưởng mới vừa đi hai bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh ồn ào:
- Chính là hắn, chính là cái cái tên kia, hai người các anh mau bắt lấy hắn, đừng để cho hắn chạy.
Cách không xa phía sau hắn, tên đầu trọc dẫn hai cảnh sát, đang đuổi theo.
Còn dám bắt người trong trụ sở của Huyện ủy, lá gan không nhỏ. Hạ Tưởng ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện không biết khi nào phía trước xuất hiện cô gái mặc váy màu xanh lục, vẻ mặt dào dạt đắc ý đang giang hai tay ra ngăn lại đường đi của hắn, bởi vì dùng sức quá mức duỗi tay, dường như làm khoảng cơ ở trước ngực vận động quá mức bình thường, làm lộ ra hai chú thỏ trắng trước ngực đang ngẩng đầu nhìn trời xanh, giống như đang giang tay ra ôm Hạ Tưởng vào trong ngực, làm cho người ta liên tưởng cực kỳ mờ ám.
Sau có truy binh, trước có chặn đường, Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu. Vừa tới huyện Bá, thế nào liền gặp được cô gái ngang ngược là cô gái mặc váy màu xanh lục và rắn địa phương là tên đầu trọc như vậy? Hắn không chút hoang mang đứng lại, nhìn cô gái mặc váy màu xanh lục cười cười:
- Tư thế này của cô rất chướng tai gai mắt, người khác sẽ nghĩ đến việc cô đang định sàm sỡ với tôi.
Cô gái mặc váy màu xanh lục mặt đỏ lên, " phì " một tiếng:
- Đồ lưu manh, còn nói anh không có suy nghĩ dơ bẩn, lời nói mới rồi đã bại lộ đầy đủ bản chất dê gái của anh.
Hạ Tưởng lại không cho là đúng nói:
- Tôi chỉ có sao nói vậy mà thôi, còn cô lại thể hiện ra các động tác yêu thương nhung nhớ, cô bảo ai hơn ai?
Cô gái mặc váy màu xanh lục giống như uống phải một ngụm nước miếng của người khác, mặt đỏ bừng lên, nửa ngày nói không nên lời một câu, đột nhiên " oa " một tiếng khóc thành tiếng:
- Đồ lưu manh, đồ bại hoại, tôi sẽ đánh chết anh!
Cô tiến lên, nhấc chân đá Hạ Tưởng.
Tiếu Giai có thể đá hắn, Tào Thù Lê cũng có thể đá hắn, nhưng cô gái mặc váy màu xanh lục ngang ngược không rõ phải trái lại càn quấy trước mắt thì cảm giác thương hương tiếc ngọc của Hạ Tưởng đối với cô ta một chút cũng không có, nếu không phải cô ta là con gái thì đã sớm đánh từ lâu rồi. Không phải cứ sự ngang ngược nào của con gái đều có thể biến thành sự đáng yêu, đại bộ phận là lợn lành chữa thành lợn què làm cho người ta cảm thấy sự vô lại. Hắn lắc mình lui về phía sau, dễ dàng né cú đá của cô gái mặc váy màu xanh lục, vừa lúc lại cảm giác hai cánh tay bị người ở sau lưng giữ chặt.
- Hắc, thằng nhãi, còn muốn chạy? Chạy lại thử xem? Trước mắt đưa hắn đến đồn công an, chờ tôi làm chút chuyện xong sẽ qua đó để xử lý hắn. Lá gan khá lớn, dám trêu em Trương của tao, để xem mày biến thành bị cát như thế nào.
Tên đầu trọc Lưu Hà vênh mặt hất hàm sai khiến hai cảnh sát đang giữ chặt người Hạ Tưởng lại.
Cô gái mặc váy màu xanh lục cắn răng, trừng ánh mắt oán hận:
- Để tôi cho hắn một bạt tai rồi nói sau! Dám nói năng lỗ mãng với tôi, cũng không hỏi xem tôi là ai? Toàn bộ huyện Bá đều không có người nào dám trêu tôi, một người bên ngoài còn dám kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày.
Hạ Tưởng bị hai cảnh sát giữ chặt lấy người, muốn cử động cũng không động đậy được:
- Cô nếu mà làm vậy, tôi sẽ cho cô hối hận cả đời.
Ở tòa nhà huyện ủy bị người khác bạt tai trước mặt nhiều người, hắn đại diện cho chính Lý Đinh Sơn, sự việc này sau truyền đi ra ngoài thì sự việc sẽ lớn, trên mặt Lý Đinh Sơn chắc chắn không có chút ánh sáng, khẳng định sẽ cực kỳ giận dữ, giận chó đánh mèo tới người phía sau lưng cô gái mặc váy màu xanh lục này. Hạ Tưởng cũng không sợ việc Lý Đinh Sơn và thế lực địa phương huyện Bá xung đột. Ông ta nhậm chức Bí thư huyện ủy, muốn làm ra một thành tích ở nơi đây, kiểu gì thì cũng ở vào thế sẽ nảy sinh ra mâu thuẫn với thế lực bản địa mà lợi ích đã đóng thâm căn cố đế ở đây, chỉ có điều hiện tại thì chưa phải là thời cơ.
Lời vừa ra khỏi miệng Hạ Tưởng liền hối hận, cô gái mặc váy màu xanh lục là người mà không sợ trời cũng không sợ đất, tự cao tự đại, là người mà thích ăn mềm mà không thích ăn cứng. Quả nhiên, vừa dứt lời, cô gái mặc váy màu xanh lục vung cánh tay lên tát một cái vào mặt Hạ Tưởng:
- Mày chết cũng xứng đáng, dám ăn nói ngông cuồng!
- Dừng tay!
Đột nhiên một âm thanh vang lên bên cạnh, một bóng người nhảy ra giơ tay chắn lấy trước mặt cô gái mặc váy màu xanh lục, không ngờ chân còn chưa đứng vững, lại đẩy mạnh vào trên người Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng và hai gã cảnh sát đang giữ chặt bên người đều không làm chủ được mà lùi về phía sau một bước, một bước này vừa lúc khiến cho cái bạt tai của cô gái mặc váy màu xanh lục rơi vào khoảng không.
Hạ Tưởng may mắn né được, nhưng tay của cô gái mặc váy màu xanh lục lại không dừng lại, vừa lúc đánh vào đầu của người mới tới......" Bốp " một tiếng, một tiếng nghe như đánh vào một thứ gì đó rất rắn chắc.
Cô gái mặc váy màu xanh lục còn chưa kịp có phản ứng. Lưu Hà đang đứng bên cạnh thấy rõ người mới đến là ai, sợ tới mức co rụt lại cổ, dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ thu liễm lại, ưỡn người nghiêm mặt kêu một tiếng:
- Trưởng ban Đỗ!
Người mà đã trúng một cái tát của cô gái mặc váy màu xanh lục chính là Trưởng ban Tuyên giáo Đỗ Song Lâm.
Đỗ Song Lâm đang ở xa xa cùng nói chuyện với Lý Đinh Sơn, vô tình nhìn thấy Hạ Tưởng bị hai cảnh sát giữ, lập tức hoảng sợ. Đây đâu phải trò đùa, Bí thư huyện ủy ngày đầu tiên nhậm chức mà bí thư đã bị cảnh sát bắt, sẽ nghĩ về trưởng phòng Công an Vương Quan Thanh như thế nào? Hắn không chút suy nghĩ, vội vàng đã chạy tới giải vây, đột nhiên lại nảy sinh biến cố, có người muốn đánh Hạ Tưởng, lại khiến hắn hết hồn. Ở trụ sở Huyện ủy đánh thư ký của Bí thư, cái này khác gì trước mặt mọi người đánh Bí thư Lý một cái tát là cái gì? Hắn tuy là Trưởng ban Tuyên giáo, công việc bảo đảm an toàn không phải do hắn quản, nhưng hắn là người của huyện Bá, xem như thuộc thế lực địa phương, từ trước đến giờ tại huyện Bá này thì Bí thư huyện ủy và thế lực địa phương đều không ngừng xung đột, hắn luôn là người đứng ở giữa để tạo thái độ cân bằng. Thực sự nếu thư ký của Bí thư bị người địa phương đánh, điều này làm Bí thư huyện ủy trong cơn giận dữ, nhân cơ hội bắt vài cán bộ bản địa thì cũng đầy đủ lý do.
Lúc Đỗ Song Lâm thấy rõ người đang muốn đánh người là ai thì lập tức cơn tức giận đến nổi lên trận lôi đình, lúc ấy cũng không nghĩ được nhiều, liền chạy lại đây, dưới tình thế cấp bách cũng không ngại thân phận, ra tay ngăn trở.
Bất kể thế nào cũng không ngờ đến chính là hắn lại bị người ta đánh vào đầu.
Cô gái mặc váy màu xanh lục cũng không ngờ lại xuất hiện tình huống này, người bị đánh lại là Đỗ Song Lâm, trong lòng cũng có chút sợ hãi:
- Đỗ, Trưởng ban Đỗ, ngại quá, sao lại là ngài? Tôi không phải cố ý đánh vào đầu ngài, thật sự mà tôi muốn đánh chính là đồ lưu manh này.
Đỗ Song Lâm vốn đang kiềm nén lửa giận, bởi vì hắn nhận thấy Lý Đinh Sơn, Trương Thục Anh cùng với các thường vụ Huyện ủy khác đang nói chuyện với nhau, cũng không chú ý tới các phát sinh này, hiện tại lại bắt đầu chú ý tới bên này, tất cả ánh mắt đều đang tò mò nhìn về hướng này. Hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện với Trương Tín Dĩnh, hắn đang cố gắng dàn xếp tình huống liên quan đến Hạ Tưởng rồi sau đó tính toán sau cũng không muộn, không ngờ vừa nghe cô mở miệng đã nói Hạ Tưởng là đồ lưu manh, rốt cuộc không kìm nổi trong lòng cơn tức, thốt ra:
- Trương Tín Dĩnh, cô có biết cô đang làm cái gì không? Cô có biết người cô đang định đánh là ai không? Cô không làm việc ở Ban tuyên giáo mà chạy loạn trong Huyện ủy làm gì? Ai cho phép cô rời vị trí làm việc?
Ban Tuyên giáo nằm trong tòa nhà Huyện ủy, tuy nhiên lại ở phía cổng sau của Huyện ủy.
Trương Tín Dĩnh? Hạ Tưởng trong lòng cười lạnh, hoá ra người trước mắt chính là cô cháu gái tài ba Trương Tín Dĩnh tốt nghiệp khoa Trung văn trường Đại học thành Yến của Phó Trưởng ban Trương! Cũng không biết là nuông chiều như thế nào mà có tính tình của một tiểu thư quyền quý như vậy!
Hai cảnh sát thấy tình thế không đúng, đã lén lút buông lỏng ra cánh tay của Hạ Tưởng ra. Hạ Tưởng quay đầu lại nhìn nhìn hai người, thấy bọn họ đều chưa đến 30 tuổi, bộ dạng cũng bình thường, liền hỏi:
- Các anh là cảnh sát, không hỏi trắng đen gì mà đã bắt người, còn cố ý để cho người ta đánh tôi, có phải là hơi quá mức hay không?
- Lưu tổng nói cậu là người xấu thì cậu là người xấu. Lời nói của Lưu tổng thì chúng tôi không dám không nghe.
Thái độ của người cảnh sát phía bên trái hơi thả lỏng, nhưng không có thái độ sợ hãi nói.
- Lưu tổng? Chính là hắn?
Hạ Tưởng chỉ tay về phía Lưu Hà.
- Hắn là ai?
- Đến ngay cậu ấy mà cậu cũng không biết, thế mà còn dám đùa giỡn ở huyện Bá?
Cảnh sát này hiển nhiên nhãn lực còn thiếu, còn không nhìn thấy rõ tình thế trước mắt.
- Anh ta là công tử của Phó chủ tịch huyện chúng ta, từ trước đến nay ở huyện Bá nói một là không hai...... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Hạ Tưởng khoát tay, không muốn nghe hắn tiếp tục thổi phồng nữa, bởi vì hắn đã nhìn thấy đoàn người của Lý Đinh Sơn đã đi tới...