Cổ Ngọc dường như dần bình tĩnh lại, tự mình chủ động đi tới, vẻ mặt xấu hổ đã biến mất, còn đánh bạo nhìn Hạ Tưởng, nói:
- Không có việc gì, không trách Tiểu Thì, trách anh, em hoài nghi anh rõ ràng có thể đứng vững, chính là cố ý trêu ghẹo. Dù sao vừa rồi coi như em ôm một con gấu bông là được rồi.
Hạ Tưởng liền vội vàng giải thích:
- Trời đất chứng giám, anh làm sao dám như vậy?
- Đúng vậy, chị cũng không tin anh ấy đùa giỡn.
Nghiêm Tiểu Thì thay Hạ Tưởng biện giải, tuy nhiên lại lập tức nói.
- Anh mà đùa cũng sẽ không đùa trước mặt em, chắc chắn phải đợi lúc chỉ có hai người, hơn nữa cũng sẽ không phải một bàn tay ở trên, khẳng định phải hai tay...
Cổ Ngọc vừa mới bình ổn một chút, sắc mặt lại đỏ lên, vội la lớn:
- Chị còn nói sao?
Cũng may sau khi chuyện nóng bỏng ngoài ý muốn qua đi, Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc đều khôi phục lại thái độ bình thường, chỉ lát sau liền nói cười rộ lên. Tuy nhiên Hạ Tưởng lại mẫn cảm mà cảm giác được, ánh mắt Cổ Ngọc khi nhìn hắn, đã thêm một chút tinh thần phức tạp.
Ngày hôm sau đi làm, Hạ Tưởng đầu tiên là dưới sự đi cùng của Cục Quy hoạch quận, thị sát khu vực Quảng trường Nhân dân cũ, rồi đến thăm lần nữa thực địa của Quảng trường Nhân dân trong quy hoạch mới. Buổi chiều, Tập đoàn Đạt Tài sẽ cùng Ủy ban nhân dân quận tiếp xúc vấn đề quy mô khu bán buôn, cùng với công việc tiến hành hiệp đàm.
Người phụ trách đại diện Tập đoàn Đạt Tài là phó tổng Thẩm Lập Xuân.
Thẩm Lập Xuân gần đây sự nghiệp khá thành công, gia đình hạnh phúc, thân thể so với trước kia béo hơn. Bởi vì cùng Hạ Tưởng hợp tác tốt, vài hạng mục đầu tư đều đạt được thành công, tập đoàn đối với ông ta vô cùng khen ngợi, từ phó tổng xếp hạng cuối cùng dần dần bay lên, hiện tại đã là phó tổng xếp hạng thứ hai, có thể nói ở Tập đoàn Đạt Tài là một nhân vật rất quan trọng.
Tất cả, đều do mấy lần cùng Hạ Tưởng hợp tác chặt chẽ, tận sâu trong lòng Thẩm Lập Xuân không quên cảm ơn Hạ Tưởng.
Ngồi ở phòng làm việc của Hạ Tưởng, Thẩm Lập Xuân xúc động nói:
- Chỉ chớp mắt đã là Chủ tịch của một quận, lãnh đạo thăng quan tốc độ cực nhanh, chưa bao giờ nghe thấy.
Hạ Tưởng cười mắng:
- Chê tôi thăng quan nhanh? Thực không phải bằng hữu.
Thẩm Lập Xuân vội cười:
- Đâu, đâu! Ý của tôi là, lãnh đạo chính là lãnh đạo, không giống bình thường, nếu tôi không bước theo sát lãnh đạo, làm sao có hôm nay?
Hạ Tưởng và Thẩm Lập Xuân quan hệ không phải một năm hai năm, giữa hai người sớm cũng đủ ăn ý, Hạ Tưởng vốn không khách sáo với Thẩm Lập Xuân:
- Ngày mai là đầy tháng cháu trai của ông, ông đến sớm chút, lưu tâm giúp đỡ, vẫn ở khách sạn Yến Kinh.
Thẩm Lập Xuân nghe Hạ Tưởng nói biết không xem mình là người ngoài, liền cao hứng mà đồng ý:
- Không thành vấn đề, tôi chẳng những phải giúp, còn muốn tặng cháu bé một món quà nữa.
- Quà thì miễn, có tâm ý đến là được, quá quý trọng, có vẻ xa lạ lắm. Quà nhẹ, ông lại cảm thấy không ổn, ông cũng đừng tự làm khó dễ, mua một bộ quần áo trẻ con là được.
Hạ Tưởng cũng biết, Thẩm Lập Xuân khẳng định sẽ có tâm ý, nếu hắn không nói, khẳng định sẽ có đại lễ tới. Hắn chỉ muốn náo nhiệt một chút, các bằng hữu gặp nhau là được rồi, cũng không phải là vì thu lễ. Nhưng người Trung Quốc lại chú ý chuyện có đi có lại mới toại lòng nhau, hắn liền trực tiếp chỉ rõ ra là được rồi, cũng để Thẩm Lập Xuân trong lòng hiểu rõ.
Thẩm Lập Xuân liền vẻ mặt cười:
- Hiểu rồi, hiểu rồi.
Tập đoàn Đạt Tài rất coi trọng hạng mục của khu bán buôn, hạng mục khác dù là biệt thự xa hoa, hay là nhà ở, đều không có phó tổng ra mặt phụ trách, mà khu bán buôn lại giao cho một vị phó tổng quan trọng, hiển nhiên, Thành Đạt Tài ký thác kỳ vọng cao vào khu bán buôn. Bất động sản chỉ là giấc mơ của Thành Đạt Tài, sản nghiệp mới là đôi cánh của ông ta. Mà khu bán buôn là bước đầu tiên của sản nghiệp bất động sản.
Kế tiếp Tập đoàn Đạt Tài còn có thể ở gần trên dưới 1000 mẫu đất lân cận của thôn Phương Bắc, mở một khu kinh tế trên nghĩa rộng, bước đầu quyết định đặt tên là khu công nghiệp kỹ thuật cao Đạt Tài, trước tiên hoàn thành bước đầu quy hoạch, sau đó lấy hình thức công viên xây một khu nhà ở, ở bên trong bố trí hoa viên, núi giả và hồ nước, đường sá thân thiện hữu hảo, tương đương với việc tạo thành một khu công nghiệp sinh thái, đợi các công ty tới xây dựng nhà máy hoặc làm việc, đến lúc đó do Tập đoàn Đạt Tài cùng các nhà máy gia nhập vào thảo luận cụ thể xây nhà máy hoặc là xây văn phòng làm việc.
Có thể nói khái niệm sản nghiệp bất động sản của Tập đoàn Đạt Tài rất có tương lai, khó khăn lớn nhất là chỉnh hợp tài nguyên, bao gồm chỉnh hợp tài nguyên tự nhiên và tài nguyên xã hội, mở rộng tổng hợp, kinh doanh đầu tư chiều sâu. Một khi có xí nghiệp đến, có thể tiết kiệm lượng thời gian lớn, mặc kệ là xây nhà máy hay là văn phòng làm việc, Tập đoàn Đạt Tài đều có thể trong thời gian ngắn nhất giúp xí nghiệp hoàn thành ý tưởng. Hơn nữa bởi vì khu công nghiệp giai đoạn đầu đã san lấp và sửa chữa đường xá xong, người tới trước có thể lựa chọn được địa điểm tốt, hoặc là địa điểm khác nhau có giá khác nhau..v...v, tóm lại, dựa vào thực lực và danh dự hùng hậu của Tập đoàn Đạt Tài, còn có các ưu thế khác, khu công nghiệp kỹ thuật cao Đạt Tài vẫn là rất có thị trường triển vọng.
Đương nhiên, được Ủy ban nhân dân quận ưu ái về chính sách, như là miễn giảm thuế cho các công ty vào khu công nghiệp, thưởng cho nhân viên cùng chiếu cố thích hợp. Trên thực tế có rất nhiều điều kiện tiện lợi với các công ty ở ngoài vào khu công nghiệp, ví dụ như thủ tục đi xin đất xây dựng bớt rườm rà, cùng với những phiền toái khi khởi công xây dựng phải giao lưu với vô số các đơn vi khác, công việc của giai đoạn đầu đều đã do Tập đoàn Đạt Tài hoàn thành rồi, cho nên Hạ Tưởng nghĩ, triển vọng của khu công nghiệp hẳn là không tồi.
Thành Đạt Tài quả thật có đầu óc kinh doanh, khái niệm sản nghiệp bất động sản ở thời sau đã trải qua những nỗ lực không ngừng của ông ta, chậm rãi ở trong nước mở rộng ra. Sau này thậm chí còn đến thành thị vùng duyên hải đầu tư xây dựngbến cảng, lấy thực lực của một tập đoàn, dưới sự tác động của một bến cảng, vì một thành thị trung cấp xây dựng lên một quận mới!
Theo sau, Hạ Tưởng lại đem Thẩm Lập Xuân giới thiệu làm quen với Trần Thiên Vũ.
Trần Thiên Vũ trong lòng biết rõ Thẩm Lập Xuân, một phó tổng quan trọng của Tập đoàn Đạt Tài, đến thành phố nào thì Chủ tịch thành phố đó cũng coi là thượng khách. Hạ Tưởng đem Thẩm Lập Xuân giới thiếu cho ông ta, là tuyệt đối tín nhiệm, cũng là có ý đem một ít hạng mục quan trọng giao cho ông ta phụ trách, làm ông ta càng cảm động sự tín nhiệm của Hạ Tưởng.
Vốn cho rằng Hạ Tưởng sẽ có một chút tâm lý đề phòng với ông ta, sẽ không hoàn toàn tin tưởng. Không nghĩ tới Hạ Tưởng thật có độ lượng, chẳng những tín nhiệm ông ta, hơn nữa đem rất nhiều hạng mục mà Ủy ban nhân dân quận coi trọng nhất toàn bộ giao cho ông ta phụ trách, khiến cho ông ta có một loại khảng khái sĩ vi tri kỷ giả tử ( chỉ sự cam nguyện hiến thân cho người giúp đỡ mình, đánh giá cao mình).
Trần Thiên Vũ và Thẩm Lập Xuân hàn huyên vài câu, liền thử dò hỏi một câu:
- Khu bán buôn là hạng mục trọng điểm của quận Hạ Mã, Thẩm tổng muốn cùng Bí thư Bạch gặp mặt hay không?
Có quan hệ tốt với Bí thư, ít nhất sự chào hỏi cũng là một loại biểu hiện của sự tôn trọng, Thẩm Lập Xuân lại không cho là đúng mà phất tay:
- Thôi không phiền toái nữa, tôi về sau ở quận Hạ Mã chỉ quan hệ cùng Chủ tịch quận Hạ, Chủ tịch quận Trần, không quan tâm việc khác.
Ngụ ý chính là, Tập đoàn Đạt Tài không thèm để ý đến thái độ của Bạch Chiến Mặc.
Trần Thiên Vũ biết Tập đoàn Đạt Tài có phần quyết đoán, cũng có thể coi nhẹ thực lực của Bạch Chiến Mặc. Đương nhiên, càng hàm nghĩa thêm nữa là, Tập đoàn Đạt Tài ở quận Hạ Mã chỉ tin tưởng Hạ Tưởng và ông ta, về sau cũng chỉ quan hệ cùng họ.
Trần Thiên Vũ hơi có chút kích động, có thể khiến Tập đoàn Đạt Tài xem trọng, tất cả đều là bởi vì thể diện của Hạ Tưởng. Cùng Tập đoàn Đạt Tài có quan hệ tốt, đợi sau khi thấy hiệu quả và lợi ích từ hạng mục củaTập đoàn Đạt Tài, một phần chiến tích lớn vào tay ông ta là cái chắc.
Trần Thiên Vũ lại nhìn Hạ Tưởng, trong mắt tất cả đều là sự kính nể và phục tùng.
Tan tầm, Hạ Tưởng và Thẩm Lập Xuân đang đi xuống dưới, vừa định lấy xe ra, liền thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ nhanh như điện lao vào trước sân Quận ủy, cảnh vệ không kịp ngăn chặn.
Đó là chiếc xe thể thao Ferrari, màu đỏ đập vào mắt mọi người, vô cùng chói mắt. Nhưng người từ trên xe xuống cùng với phong cách lái xe khác một trời một vực, cô mặc một bộ đơn giản, giản dị giống như cô em gái nhà bên, đúng là Phó Tiên Tiên.
Cảnh vệ chạy tới, hô to:
- Đồng chí, đồng chí, mời đăng ký trước đã!
Hạ Tưởng hướng về phía cảnh vệ phất tay, nói:
- Không sao, tôi biết cô ấy, cậu đi làm việc đi.
Cảnh vệ vừa thấy Chủ tịch quận Hạ lên tiếng, vội gật đầu lui ra.
Thẩm Lập Xuân liền cười hỏi:
- Ai vậy?
Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười:
- Nói cho ông biết, ông đừng giật mình, đó là Phó Tiên Tiên, em gái Phó Tiên Phong.
Thẩm Lập Xuân giật nẩy người:
- Lãnh đạo, anh thật cao thủ, cả em gái Phó Tiên Phong cũng đến tay, không làm hắn tức chết chứ? Trực tiếp đưa hắn lên chức cậu, chắc hắn không thể không vào viện?
Hạ Tưởng vừa tức vừa buồn cười:
- Có thể nghĩ nghiêm túc chút được không? Ông nghĩ rằng tôi giống Tôn Hiện Vĩ đều là những con lợn lăng nhăng sao?
- Đối phó với Phó Tiên Phong, mặc kệ thủ đoạn, chỉ cần kết quả.
Thẩm Lập Xuân vì Hạ Tưởng mà đến gần, liên quan đến Phó Tiên Phong không có một chút tình cảm nào.
Hạ Tưởng không để ý đến ông ta, hướng Phó Tiên Tiên khẽ gật đầu:
- Đồng chí Phó Tiên Tiên, lại có việc gì sao?
- Có thể không gọi là đồng chí được chứ, trực tiếp gọi tôi Tiên Tiên là được rồi.
Phó Tiên Tiên thật ra xưa nay vẫn thế, trước tiên cười với Hạ Tưởng, lại nhìn Thẩm Lập Xuân liếc mắt một cái, nói.
- Xin chào, tôi là Phó Tiên Tiên, không xin thỉnh giáo...?
Thẩm Lập Xuân hướng về phía Hạ Tưởng chớp mắt vài cái, ý tứ là cô nàng không tồi, hoạt bát hào phóng, Hạ Tưởng giả bộ không nhìn thấy.
Phó Tiên Tiên chỉ cùng Thẩm Lập Xuân nói hai câu, cũng không ngại hiện tại là ở Quận ủy, xoay người giơ tay lôi kéo cánh tay Hạ Tưởng:
- Ra đây nói chuyện một chút.
Hạ Tưởng biết rằng cô vẫn là truy vấn chuyện Mai Hiểu Mộc, liền nói:
- Tôi không gặp Mai Hiểu Mộc, chỉ có nhận được điện thoại, cậu ta đối với thái độ của cô không có phản ứng.
Phó Tiên Tiên lại không buông cánh tay Hạ Tưởng ra:
- Tôi không tin, anh ta không thể một chút cảm giác đối với tôi cũng không có... anh nhất định đã nhìn thấy anh ta, có phải đang lừa tôi không?
Điều Hạ Tưởng không biết chính là, hắn muốn Phó Tiên Tiên bỏ cánh tay ra, nhưng lại bị tình cảnh Phó Tiên Tiên càng giữ chặt không thả, bị Bạch Chiến Mặc ở trên lầu thấy hết.
Bạch Chiến Mặc đang ở văn phòng cùng Khang Thiếu Diệp nói chuyện, trong lúc vô ý nhìn ra cửa sổ, phát hiện Hạ Tưởng và một cô gái lôi kéo không ngừng, hắn liền mở to hai mắt, nghĩ thầm rằng đường đường Chủ tịch quận, làm sao lại ở giữa ban ngày ban mặt cùng một cô gái ở giữa Quận ủy có rắc rối vướng mắc không rõ?
Bạch Chiến Mặc lấy một loại giọng điệu khinh miệt nói với Khang Thiếu Diệp:
- Hạ Tưởng rất không tự trọng, bị một cô gái lôi kéo cánh tay không thả.
Khang Thiếu Diệp lập tức cảm thấy hứng thú:
- Liệu có phải là lừa cô nào đó, bị người ta tìm tới cửa rồi hay không? Thật là chuyện hiếm và lạ, tuy rằng hắn là Chủ tịch quận, vấn đề tác phong sinh hoạt không lấy được mạng của hắn, ít nhất cũng có thể làm hắn mặt xám mày tro, Bí thư Bạch có máy ảnh không để tôi chụp cảnh này.
Vừa khéo, Bạch Chiến Mặc bình thường thích chụp ảnh, giơ tay lấy trong ngăn kéo ra một máy DSLR và ống tele Canon đưa cho Khang Thiếu Diệp, cười nói:
- Bí thư chụp lén Chủ tịch quận, truyền ra ngoài cũng không hay lắm đâu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Ngoài miệng nói thì hay lắm, trong lòng lại vô cùng đắc ý, đang lo tìm không thấy điểm yếu của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lại chủ động đưa một món quà lớn, hắn không nhận còn có đạo lý gì?
Khang Thiếu Diệp biết Bạch Chiến Mặc giả bộ, nhận máy ảnh nhìn nhìn, nói.
- Nikon góc rộng, ống tele Canon, tốt quá, vừa lúc cần dùng đến tele...
Sau đó liền hướng ra ngoài cửa sổ và chụp.
- Không ai biết lai lịch của bức ảnh, cho dù biết cũng không có gì nghiêm trọng, là tôi chụp, chứ không phải Bí thư chụp. Hơn nữa chính là một công dân phổ biến, đối với cán bộ đảng viên cũng có quyền giám sát.
Khang Thiếu Diệp động tác thật vô cùng thuần thục, một mạch chụp hơn mười cái, còn nói:
- Máy ảnh của Bí thư Bạch không tồi, tiêu cự 10 lần rất thực dụng, vừa lúc kéo gần lại cảnh tượng, chụp rất rõ ràng... Ảnh chụp muốn giao cho ai?
- Trước tiên trao Bí thư Phó xem qua, để ông tađến xử trí.
Bạch Chiến Mặc trong lòng vô cùng cao hứng, cảm giác rốt cục túm được bím tóc của Hạ Tưởng. Tuy nói không phải đại sự gì, nhưng nếu làm tốt, thì chuyện có thể lớn, có thể nhỏ. Nhỏ, có thể cho Bí thư Phó trong Thành ủy điểm danh phê bình Hạ Tưởng. Lớn, thậm chí có thể khiến Hạ Tưởng phải làm kiểm điểm, mặc kệ hắn và cô gái có quan hệ gì hay không, ở bên trong Quận ủy giằng co không ra thể thống gì, đồi phong bại tục, mất quan đức, có thể bị người ta nắm chặt không tha.
Việc này, mặc kệ lớn nhỏ đều phải làm Hạ Tưởng mặt xám mày tro, Bạch Chiến Mặc âm thầm quyết định chủ ý. Tin tưởng Bí thư Phó nhìn thấy ảnh chụp, cũng sẽ vô cùng cao hứng, nói không chừng còn có thể khen ông ta một chút. Từ lúc ông ta đến quận Hạ Mã nhậm chức, dường như Bí thư Phó chưa từng có thừa nhận công tác của hắn.
Bạch Chiến Mặc vô cùng chờ mong Phó Tiên Phong tán thành.
Hạ Tưởng cũng không biết rằng hắn bị người ta chụp ảnh trộm, nếu hắn biết, tâm tình khẳng định vô cùng buồn bực, bởi vì là Phó Tiên Tiên chủ động kéo hắn, hắn tránh không kịp, là Phó Tiên Tiên quá nhiệt tình rồi!
Hạ Tưởng lật tay lên vùng khỏi tay của Phó Tiên Tiên, mặt lạnh nói:
- Có chuyện thì nói, đừng lôi kéo, ảnh hưởng không tốt.
Phó Tiên Tiên nhìn qua giống cô gái nhà bên, nhưng da mặt một chút cũng không yếu ớt, ngược lại hì hì cười:
- Tôi còn không sợ, anh sợ cái gì? Được rồi, tôi không kéo anh nữa, được chưa? Tôi thật sự rất sốt ruột tìm Mai Hiểu Mộc, mau nói cho tôi biết anh ta ở nơi nào.
Hạ Tưởng gần như tức giận:
- Chuyện lộn xộn giữa cô và Mai Hiểu Mộc, không cần lôi kéo tôi vào được không? Đừng nói tôi thực không gặp Mai Hiểu Mộc, cho dù gặp được, cũng sẽ không nói cho cô!
Phó Tiên Tiên cũng không biết là thật hay là giả bộ, vẻ mặt ngây thơ hỏi:
- Vì sao? Vì sao không nói cho tôi biết?
Theo sau cô dường như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nói,
- Ồ, tôi hiểu rồi, anh bởi vì anh tôi mà giận chó đánh mèo với tôi, đừng như vậy được không? Phó Tiên Phong là Phó Tiên Phong, Phó Tiên Tiên là Phó Tiên Tiên, giữa bọn họ ngoại trừ là anh em ruột ra, tính cách, sở thích, thế giới quan và nhân sinh quan khác nhau quá lớn, hoàn toàn không phải cùng một loại người. Thậm chí có thể nói, nếu bọn họ không là anh em ruột, Phó Tiên Tiên ngay cả hứng thú quen biết Phó Tiên Phong đều không có... Hừ, anh vừa lòng chưa?
Hạ Tưởng dở khóc dở cười:
- Cô không cần giải thích với tôi gì cả, tôi và cô không quen, với Mai Hiểu Mộc cũng không biết, cho nên chuyện tình cảm các người không cần lấy tôi làm tấm chắn, được không? Tôi còn có việc, phải về nhà, mời cô tránh ra được không?
Phó Tiên Tiên bĩu môi, không tình nguyện mà "Ồ" một tiếng:
- Tôi... Tôi không phải cố ý chọc anh tức giận, thật sự không có một chút ác ý gì với anh, nếu tôi nói gì làm ảnh hưởng tâm tình của anh, tôi chỉ có thể nói một tiếng rất xin lỗi.
Hạ Tưởng thấy bộ dáng giả bộ đáng thương của cô, không khỏi cười thầm, còn nói:
- Khi nào Mai Hiểu Mộc lộ diện, tôi sẽ nói cho hắn tâm tình bức thiết của cô. Tuy nhiên tôi đề nghị cô đừng hy vọng quá, chuyện tình cảm, là chuyện hai người, sự nhiệt tình thêm sôi nổi của một bên, nói không chừng vẫn là lãng phí.
Phó Tiên Tiên gật gật đầu:
- Tôi biết, nhưng không cố gắng một chút, sẽ làm chính mình lưu lại tiếc nuối. Tôi cho chính mình nửa năm thời gian, nếu còn không thể lay động được Mai Hiểu Mộc, tôi sẽ thay đổi mục tiêu.
Phó Tiên Tiên nói xong, hướng về phía Hạ Tưởng vẫy cánh tay nhỏ trắng mịn, sau đó xoay người ngồi vào xe, đạp chân ga một cái, chiếc xe thể thao phát ra tiếng nổ rất vang, vút một cái đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Thẩm Lập Xuân nhìn chằm chằm vào chiếc đèn sau xe trong chốc lát, quay đầu cười với Hạ Tưởng:
- Lại là một Tiểu ma nữ, quả nhiên xuất thân ở trong đại gia tộc, có cá tính.
Hạ Tưởng tức giận đến muốn cười:
- Có cá tính cũng không thể luôn làm người khác bực mình. Giữa cô ta và Mai Hiểu Mộc có chuyện gì đều không quan hệ với tôi, một người trốn tránh không thấy mặt, một người đến gây phiền tôi, tôi thực sự vô tội?
Thẩm Lập Xuân cười ha hả:
- Một bên có ý, một bên vô tình, trò chơi đuổi bắt giữa cô gái và chàng trai, đúng là kiểu khóc gió than mưa trong độ tuổi của bọn họ bây giờ. Tuy nhiên...
Ông ta trêu ghẹo mà nhìn Hạ Tưởng,
- Vẫn gọi cậu là lãnh đạo, cẩn thận mà nghĩ mới nghĩ đến, lãnh đạo kỳ thật vẫn chưa đến 30 tuổi, coi như là chàng trai trẻ, không ổn nhất cũng có thể là xuân đầu tiên sau tuổi 20, đến hiện tại đúng là tuổi hoàng kim của xuân thứ hai. Tôi vẫn kiên trì với ý nghĩ của tôi, nếu Mai Hiểu Mộc vô tình, lãnh đạo sao không có ý thu nhận Phó Tiên Tiên?
Hạ Tưởng lại bị làm giận đến phát cười:
- Gây họa cho Phó Tiên Phong thì có thể, gây họa đến em gái hắn thì tính được chuyện gì chứ? Nếu không ông nghĩ cách dụ dỗ bà xã Phó Tiên Phong đi, cho hắn được thử cảm giác bị cắm sừng xem sao?
Thẩm Lập Xuân liên tục xua tay:
- Không bàn nữa, không bàn nữa, việc này Tôn Hiện Vĩ lành nghề, tôi không làm được. Chuyện khác không nói, vợ tôi mà biết, nửa đời sau sẽ tôi không có ngày lành.
Sau khi cười xong, Hạ Tưởng và Thẩm Lập Xuân chia tay, đường ai ấy về.
Bởi vì Phó Tiên Tiên làm chậm trễ, Hạ Tưởng về nhà đã chậm mất nửa giờ, sau khi trở lại tiểu khu, vừa mới dừng xe, đang định lên lầu, bỗng nhiên từ một góc xuất hiện một người, bởi vì trời vừa mới tối, Hạ Tưởng lại không có chuẩn bị tâm lý, thiếu chút nữa bị làm cho hoảng sợ.
Đợi thấy rõ người trước mắt là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, có thân hình gầy yếu thon thả, Hạ Tưởng mới thả lỏng cảnh giác, nhìn kỹ, cô ăn mặc đơn giản, không khác biệt gì so với các cô gái bình thường khác, quần áo bình thường, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt tiều tụy, bởi vì quá mức gầy yếu mà đôi mắt có vẻ khá to, cằm nhọn, lại thêm vẻ đẹp mềm mại tươi tắn của cô, khi đứng trước mặt, khổ sở đáng thương.