Hạ Tưởng đối với Biện Tú Linh coi như khách khí. Đứng lên tiếp đón một chút.
Thời tiết dần lạnh, Biện Tú Linh mặc áo sơ mi quần tây, lộ dáng người đầy đặn mà thành thục, đầu tiên là cười thân thiết hỏi vài câu về công tác và cuộc sống, sau đó đã nói ra mục đích đến:
- Ủy ban Kỷ luật nhận được tố cáo, nói đồng chí Ngô Cảng Đắc ở trong quá trình giải phóng mặt bằng, có hành vi tham ô nhận hối lộ...
Biện Tú Linh chỉ nói một câu, liền im lặng không nói tiếp. Dựa theo quy định, tuy hệ thống Ủy ban Kỷ luật do Quận ủy lãnh đạo, nhưng có tính độc lập rất lớn, không cần nói Chủ tịch quận, dù là Bí thư Quận ủy cũng không dám trực tiếp hỏi công việc của Ủy ban Kỷ luật. Biện Tú Linh có thể tiết lộ ra một chút tin tức với Hạ Tưởng, cũng là rất nể mặt Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi lâm vào trầm tư.
Nếu trước kia Ngô Cảng Đắc có hành vi tham ô nhận hối lộ, Hạ Tưởng sẽ tin. Nhưng ở tình hình hiện tại, Ngô Cảng Đắc trừ phi không có một chút trí tuệ chính trị, nếu không y không có khả năng lấy nhỏ bỏ lớn. Tin tưởng rằng Ngô Cảng Đắc trong lòng rất rõ ràng, không cần nói y tham ô nhận hối lộ chỉ cần y công tác bất lợi. Xảy ra lỗi lầm lớn, thì y trong mắt mình sẽ là mất rất điểm lớn.
Hạ Tưởng tin tưởng biểu hiện của Ngô Cảng Đắc trước mặt hắn, không phải chỉ làm bộ dáng, mà quả thật là thực lòng.
Cho nên, Hạ Tưởng sẽ không tin Ngô Cảng Đắc tham ô nhận hối lộ, y bị người tố cáo, không phải người của Bạch Chiến Mặc ra tay, chính là sau lưng Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi ra tay, mặc kệ là ai, mục đích đều giống nhau, mượn cơ hội đả kích Ngô Cảng Đắc, để đả kích uy danh của hắn.
Nếu hắn đoán không sai, khả năng của Mộ Duẫn Sơn lớn hơn một chút, bởi vì hiện tại Bạch Chiến Mặc rất bận với việc 20 tỷ đầu tư, hẳn là sẽ không chủ động gây chuyện, mà Mộ Duẫn Sơn bất mãn bởi vì y không được tham gia vào 20 tỷ, có thể muốn mượn cơ hội làm rối, ra tay thăm dò một chút.
Hạ Tưởng sau khi nghĩ thông suốt, cười nói:
- Gần đây công tác trong tỉnh có chút bận rộn, Chủ tịch tỉnh Tống chưa dành được thời gian, lần trước tôi và ông ấy có nói qua, ông có ấn tượng không tồi với cô, đợi có cơ hội sẽ gặp mặt.
Tống Triêu Độ lần trước sau khi nghe Hạ Tưởng tiết lộ tin tức, gia tăng bước tiến hoạt động, mấy ngày gần đây đã đi mấy chuyến đến thủ đô. Hạ Tưởng cũng từ trong miệng Tống Triêu Độ biết được, tin tức là thật, hơn nữa trung ương cũng có ý cho xuống một Phó chủ tịch tỉnh thường trực. Nhưng cuối cùng là ai thao túng ở phía sau màn, ông tạm thời vẫn chưa tra ra được.
Biện Tú Linh biết Hạ Tưởng tiếp nhận thịnh tình của cô, liền cao hứng gật đầu nói:
- Chủ tịch tỉnh Tống khẳng định phải bận hơn, lãnh đạo lớn đúng là lãnh đạo lớn...
Cô nói một nửa, lại nghĩ tới chuyện Ngô Cảng Đắc, không yên tâm lại bổ sung một câu.
- Đồng chí Ngô Cảng Đắc phải chú ý người bên cạnh một chút.
Hạ Tưởng gật đầu nói:
- Ngô Cảng Đắc lúc ở tổ cải tạo thôn nội đô, vẫn không có sai lầm, tôi cũng tin tưởng con người của anh ấy, biết nặng nhẹ...
Hắn cũng là điểm đến là dừng, cũng không muốn đàm luận quá nhiều về chuyện tố cáo này, trong quan trường có một số việc thích hợp kiêng dè một chút cũng là nên
- Khi nào thì có thời gian cùng nhau nói chuyện, làm quen một chút.
Hạ Tưởng chỉ là khách sáo một câu, Biện Tú Linh lại lập tức nói:
- Buổi tối nếu ngài có thời gian, tôi mời khách.
Hạ Tưởng thấy Biện Tú Linh vô cùng nhiệt tình, biết trong lòng cô còn chưa yên tâm về quan hệ hợp tác với mình, cũng không tiện chối từ, liền đáp ứng:
- Được, chờ sau khi tôi tìm Ngô Cảng Đắc nói chuyện. Buổi tối để anh ta an bài.
Biện Tú Linh cao hứng vui vẻ mà đi, cô mới vừa đi không lâu, Hạ Tưởng còn chưa kịp gọi điện thoại cho Ngô Cảng Đắc, Mộ Duẫn Sơn liền chủ động xuất hiện
Công tác của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật và Chủ tịch quận rất ít giao nhau, đề tài của Trưởng ban Tổ chức cán bộ và Chủ tịch quận cũng là không quá nhiều, dù sao ban Tổ chức cán bộ là bộ phận của Đảng uỷ. Hôm nay Triều Vĩ Cương có chút khó hiểu, bình thường đều là các Phó chủ tịch quận và lãnh đạo các cục đến đây báo cáo công tác, hôm nay sao mà đầu tiên là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, sau là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, Chủ tịch quận Hạ hiện tại như không phải là Chủ tịch quận Hạ, mà là Bí thư Quận Hạ.
Triều Vĩ Cương kiến thức chính trị còn ít, còn có điểm đắc chí, cho rằng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật và Trưởng ban Tổ chức cán bộ lần lượt đến văn phòng Chủ tịch quận Hạ báo cáo công tác, Chủ tịch quận Hạ trên thực tế chính là nhân vật số một. Y liền chờ mong Hạ Tưởng càng sớm lên làm bí thư một ngày, đến lúc đó địa vị y cũng nước lên thì thuyền lên, nghe nói thư ký bí thư có thể dự thính hội nghị thường vụ, nên chuyện này khiến cho người ta rất là hưng phấn, hội nghị thường vụ chính là trung tâm quyền lực.
Hạ Tưởng nếu biết ý tưởng của Triều Vĩ Cương, khẳng định sẽ mạnh mẽ mà phê bình y một trận. Bởi vì Triều Vĩ Cương chỉ nhìn bên ngoài vấn đề, Biện Tú Linh đến đây là bởi vì quan hệ cá nhân, Mộ Duẫn Sơn đến đây, cũng là lai giả bất thiện (người đến không có ý tốt), khẳng định vẫn là vì chuyện 20 tỷ đầu tư.
Hạ Tưởng vừa đoán liền đúng, sau khi Mộ Duẫn Sơn cùng Đằng Phi thảo luận, lại hướng về Hồ Tăng Chu xin chỉ thị, quyết định lại ra mặt, ý đồ lay động Hạ Tưởng, bởi vì y tin tưởng rằng y cũng có đủ quân át chủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Mộ Duẫn Sơn đầu tiên là khách khí hỏi thăm, sau đó liền trực tiếp nói ra ý đồ đến:
- Chủ tịch quận Hạ. Tôi vẫn là cảm thấy 20 tỷ đầu tư của Thương mại Trường Cơ hoàn toàn do Quận ủy chủ đạo, không quá thích hợp, hơn nữa cũng không hợp quy phạm. Tôi và trưởng ban Đằng thương lượng một chút, lại xin ý kiến thị trưởng Hồ, cuối cùng cho ra kết luận, vẫn là muốn đề nghị ngài thay đổi chủ ý, tham gia giám sát việc đầu tư 20 tỷ, vì đại kế lâu dài của quận Hạ Mã, vì phát triển kinh tế của quận Hạ Mã, ngài nên làm như vậy. Tôi và trưởng ban Đằng ở hội nghị thường vụ sẽ ủng hộ ngài, tin tưởng có thể khiến bí thư Bạch thỏa hiệp.
Hạ Tưởng vốn tưởng rằng Mộ Duẫn Sơn là một người kín đáo, không nghĩ tới y nói chuyện cũng quá ư là thẳng thắng, trực tiếp tung ra quan điểm của y, thật khiến Hạ Tưởng hơi hơi giật mình.
Nêu ra Hồ Tăng Chu, là ám chỉ Hồ Tăng Chu là hậu trường của y và Đằng Phi, đồng thời khẳng định còn có chuẩn bị ở sau, còn có điều kiện trao đổi khác, Hạ Tưởng liền cảm thấy hứng thú hỏi một câu:
- Trưởng ban Mộ và thị trưởng Hồ quan hệ không tồi?
Mộ Duẫn Sơn cũng có thể đoán được Hạ Tưởng là người thông minh, khẳng định đã biết quan hệ giữa y và Hồ Tăng Chu, cũng không có giấu diếm, ăn ngay nói thật:
- Vẫn luôn được thị trưởng Hồ chiếu cố, thị trưởng Hồ là lãnh đạo cũ của tôi.
Một câu lãnh đạo cũ liền chỉ ra quan hệ rất sâu, Hạ Tưởng trong lòng có cân nhắc. Lại hỏi:
- Bộ trưởng Mộ đối với chuyện 20 tỷ đầu tư vô cùng quan tâm, thân là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, dường như hơi vượt qua phạm vi công tác, có lý do gì không?
Hạ Tưởng thấy Mộ Duẫn Sơn nói thẳng, cũng sẽ không cùng y che dấu, trực tiếp hỏi một câu.
Mộ Duẫn Sơn không nghĩ đến Hạ Tưởng hỏi vấn đề sắc bén như thế, ngây người sửng sốt mới nói:
- Tôi là vì giữ gìn yên ổn đoàn kết cho tình hình Chính trị của quận Hạ Mã, mới tận lực chủ trương Chủ tịch quận Hạ giám sát 20 tỷ đầu tư. Tôi tuy rằng là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, nhưng là ủy viên thường vụ Quận ủy, cũng có quyền đề nghị.
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Ông có quyền đề nghị, ý đó tôi và tất cả mọi người đều hiểu được, ngoại trừ lý do chí công vô tư, còn có lý do nào khác không?
Mộ Duẫn Sơn há to miệng, Chủ tịch quận Hạ nói quá tinh tế, cũng quá trực tiếp, chẳng lẽ y phải nói với Chủ tịch quận Hạ, y là muốn khiến 20 tỷ tài chính trở thành mồi lửa cho sự bất hòa giữa Bí thư và Chủ tịch quận?
Cũng phải, chuyện đường hoàng ai chẳng mạnh miệng nói được, nhưng dưới cái cớ quang minh chính đại, ai không có một tâm tư ẩn giấu rất sâu? Nhưng đến đây, Mộ Duẫn Sơn biết rõ Hạ Tưởng cũng có thể đoán được tư tâm y là gì, nhưng có thể đoán được là vấn đề của Hạ Tưởng, nói hay không chính là vấn đề của y.
Đương nhiên vẫn là không thể nói ra.
- Nếu muốn tìm một lý do riêng, xuất phát từ góc độ của thị trưởng Hồ, ông ấy càng nguyện ý cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng cùng bí thư Trần, mà không phải cùng bí thư Phó.
Trình độ nói chuyện của Mộ Duẫn Sơn cũng khá cao, y nói chính là cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng mà không phải đến gần, liền chứng minh là hợp tác có hạn.
Hạ Tưởng cũng tin Mộ Duẫn Sơn nói chính là lời thật, Hồ Tăng Chu trên chuyện lớn vẫn là nguyện ý hợp tác cùng Trần Phong, bởi vì Trần Phong tuy rằng mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng không có thâm hiểm như Phó Tiên Phong. Phó Tiên Phong ra tay lần này, Hồ Tăng Chu là người được lợi thì cũng sẽ không có bao nhiêu cảm kích đối với Phó Tiên Phong, bởi vì ông cũng đang mượn cơ hội này để thấy rõ con người Phó Tiên Phong, chính là lòng dạ sâu đậm, không đụng thì thôi, một khi đã đụng là một đòn trí mạng. Người hợp tác cùng Phó Tiên Phong, trừ khi nghe lệnh y, nếu không với tính cách của Phó Tiên Phong, sẽ không cam tâm dưới cơ người khác.
Hồ Tăng Chu là nhân vật số hai ở thành phố Yến, càng không cam lòng ở dưới cơ Phó Tiên Phong. Ông bị Trần Phong áp chế vẫn có thể chấp nhận, dù sao Trần Phong là Bí thư Thành ủy. Nếu ông và Phó Tiên Phong hợp tác, bị Phó Tiên Phong áp chế, thì quá mất mặt. Bởi vậy, trên thực tế Hồ Tăng Chu cùng Phó Tiên Phong, gần như không có khả năng hợp tác.
Tự nhiên, hợp tác một số việc nhỏ vẫn là có thể. Nhưng ở những chuyện lớn, Hồ Tăng Chu và Phó Tiên Phong cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng cũng rất ít.
Nhưng nếu Hồ Tăng Chu lựa chọn duy trì khoảng cách với Trần Phong. Hợp tác về sau của ông và Trần Phong thì thật là cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, trên chuyện lớn tìm kiếm ích lợi chung và thỏa hiệp, trên việc nhỏ nhượng bộ cho nhau, là một loại quan hệ hợp tác hữu hạn.
Hạ Tưởng thấy thái độ Mộ Duẫn Sơn không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng là có phần yêu thích đối với y, liền gật đầu cười:
- Lý do rất là đầy đủ, nhưng còn không đủ để lay động tôi. Ồng cũng là người thông minh, khẳng định cũng biết tôi đối bí thư Bạch làm ra nhượng bộ, nhất định có quyết định của chính mình. Trưởng ban Mộ, phải đưa ra đủ thành ý mới được...
Hạ Tưởng tươi cười, bên trong có chút suy nghĩ và chờ mong.
Mộ Duẫn Sơn vốn muốn chuyện Thi Trường Nhạc trở thành đòn sát thủ cuối cùng, không nghĩ tới nói qua mấy câu, đã bị Hạ Tưởng làm cho không đường rút lui, đành phải sớm đưa ra quân át chủ bài:
- Quận Hạ Mã vừa mới thành lập, mọi chuyện cần chi tiêu nhiều, nếu Chủ tịch quận Hạ ủng hộ Ủy ban nhân dân quận giám sát 20 tỷ đầu tư, chẳng những Sở tài chính có thể chiếu cố đúng lúc, Thi Trường Nhạc cũng sẽ nghe theo mọi chuyện mà Chủ tịch quận Hạ đề nghị, hơn nữa ở hội nghị thường vụ, tôi và trưởng ban Đằng cũng sẽ theo đề nghị của ngài.
Điều kiện coi như phong phú, tạm thời đạt được hai đồng minh, lại có quyền chủ động trên tài chính, tính như thế nào đều là kinh doanh có lợi. Cũng quả thật quận Hạ Mã hiện tại vừa mới thành lập, còn không có thu nhập từ thuế, chi ỷ lại rất nhiều đối với việc phân bổ tài chính của cấp trên. Tuy nhiên Hạ Tưởng kế hoạch lớn trong lòng, lại rõ ràng cái tốt chủ động đưa tới cửa, tới bây giờ đều có ẩn chứa cạm bẫy, bởi vì quả thật không thể có chuyện tốt từ trên trời rớt xuống, hắn một chút cũng không động lòng.
20 tỷ đầu tư ở mặt ngoài là chiến tích cực kỳ lớn, trên thực tế lại là một vũng bùn, cho dù 20 tỷ đầu tư là đầu tư thật, là tới làm công thương nghiệp và xây dựng nhà máy, Hạ Tưởng cũng không muốn chia dù chỉ một ly với Bạch Chiến Mặc. Hắn không phải thích đoạt công lao người khác, hắn có thừa biện pháp thu hoạch chiến tích, đương nhiên, càng suy nghĩ vẫn là không muốn 20 tỷ trở thành mồi lửa giữa hắn và Bạch Chiến Mặc.
Hạ Tưởng đương nhiên sẽ không lộ ra ý nghĩ thật sự với Mộ Duẫn Sơn, nhìn chăm chú Mộ Duẫn Sơn sau một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng cười:
- Ý tốt của Bộ trưởng Mộ, trong lòng tôi xin nhận. Có một số việc làm ở bên ngoài là được rồi, thì giống như vừa rồi ông và tôi nói chuyện với nhau, mọi người có 1 nói 1, rất tốt, rất ngay thẳng cũng rất dễ dàng lý giải, giao lưu với nhau cũng thoải mái. Nhưng nếu âm thầm làm một số động tác không được tốt, chính là không có cơ sở hợp tác. Điều kiện tiên quyết để tôi và người khác hợp tác, đầu tiên phải xem đối tượng hợp tác có xứng đáng kết giao hay không... Trưởng ban Mộ còn có việc không?
Hạ Tưởng tuy rằng mặt đầy tươi cười, nhưng Mộ Duẫn Sơn cảm nhận được một chút ớn lạnh, theo bản năng mà nhẹ nhàng lùi lại một bước.
Y vốn vẫn đứng rất vững, cũng cảm thấy đứng nói chuyện càng có thể biểu hiện quyết tâm của y, y vẫn không ngồi xuống. Nhưng lời nói của Hạ Tưởng dường như có sức nặng, trực tiếp đặt ở trên vai của y, khiến y không ngờ có cảm giác đứng không vững.
Mộ Duẫn Sơn không dám tin nhìn Hạ Tưởng, nhìn khuôn mặt Hạ Tưởng tuổi trẻ tràn ngập tự tin, khiến cho y sinh ra một chút ảo giác, cảm giác người trước mặt không phải Chủ tịch quận 28 tuổi, mà là một vị quan lớn kiểm soát tất cả trong tầm tay!
Hạ Tưởng chẳng những cự tuyệt y, còn biểu đạt sự bất mãn mãnh liệt đối với việc y âm thầm động tay động chân, trong lúc nhất thời Mộ Duẫn Sơn có chút thất thần, Hạ Tưởng như thế nào mà đoán được là y ở sau lưng sai khiến người tố cáo Ngô Cảng Đắc, sau đó mượn cơ hội giá họa cho Bạch Chiến Mặc, làm cho Hạ Tưởng nảy sinh bất mãn với Bạch Chiến Mặc, từ đó dưới sự cổ động của y, rồi nhắc lại chuyện giám sát 20 tỷ đầu tư?
Không thể nào, chuyện tố cáo làm kít mít không chút kẽ hở, cho dù Biện Tú Linh hướng Hạ Tưởng lộ ra tin tức, Hạ Tưởng cũng không có khả năng mới đây mà đoán trúng là bút tích của y và Đằng Phi? Rốt cuộc là xuất hiện sai lầm ở đâu?
Mộ Duẫn Sơn lại cố gắng trấn tĩnh, bị một câu của Hạ Tưởng bất ngờ đánh trúng không kịp phòng thủ, sững sờ tại chỗ.
Kỳ thật không có chỗ nào sai cả, y là bị Hạ Tưởng lừa rồi.
Hạ Tưởng đoán chừng Bạch Chiến Mặc hiện tại sẽ không chủ động trêu hắn, bởi vì hắn đã làm ra nhượng bộ rất lớn trong việc 20 tỷ đầu tư, Bạch Chiến Mặc hiện tại hận không thể buông tay tất cả việc nhỏ, chính là có qua có lại mới toại lòng nhau đối với hắn. Bởi vì Hạ Tưởng cũng biết Bạch Chiến Mặc không phải người không có trí tuệ chính trị, lần trước trong hội nghị thường vụ đã nói rõ, nếu chỉ cần y kiên trì việc giám sát 20 tỷ đầu tư, thì ở hội nghị thường vụ sẽ đạt được sự thông qua.
Bạch Chiến Mặc trừ phi sử dụng một phiếu quyền bác bỏ, nếu không là trên hội nghị thường vụ có một lần thất bại, là đả kích lớn nhất đối với quyền uy chức bí thư của y.
Ở tình huống trước mắt, Bạch Chiến Mặc không cần phải âm thầm chọc giận hắn, hơn nữa Bạch Chiến Mặc hiện tại e là toàn bộ tinh thần đều đặt ở 20 tỷ, làm sao có thời gian sai khiến người khác tố cáo Ngô Cảng Đắc? Trừ phi đầu y có vấn đề.
Đương nhiên, Hạ Tưởng chỉ bằng phân tích cũng không dám xác định rốt cuộc có phải bút tích của Bạch Chiến Mặc hay không, hắn vừa rồi thuận miệng nói với Mộ Duẫn Sơn, cũng là ý tưởng tạm thời thử thăm dò một lần, nếu Mộ Duẫn Sơn đã dâng đến cửa, thì không nên bỏ qua cơ hội tốt để thử.
Vừa thấy vẻ mặt Mộ Duẫn Sơn ngây người, Hạ Tưởng liền biết, hắn thành công, đúng là Mộ Duẫn Sơn ra tay, hắn trong lòng liền mơ hồ tức giận. Quan trường là đủ âm mưu và công khai, tuy nhiên Hạ Tưởng bởi vì bị Phó Tiên Phong đánh lén một lần, căm thù đến tận xương tuỷ, Mộ Duẫn Sơn lại là người của Hồ Tăng Chu, Hồ Tăng Chu chính là ở thời khắc mấu chốt rời hắn mà đi, liền càng làm cho hắn khó có thể chấp nhận Mộ Duẫn Sơn bức ép một sáng một tối.
Thấy Mộ Duẫn Sơn chưa khôi phục thần sắc, Hạ Tưởng vừa cười vừa nói một câu:
- Tôi thích người thẳng thắn thành khẩn, không thích người biểu hiện không thành tâm.
Mộ Duẫn Sơn trở về thẳng văn phòng, còn cảm giác có chút đầu choáng váng, có chút không rõ tình trạng. Trước khi gặp Hạ Tưởng, trong lòng tràn đầy suy nghĩ dựa vào chính trị trí tuệ, áp dụng thủ đoạn một sáng một tối, ở trước mặt Hạ Tưởng làm bộ thẳng thắn thành khẩn và trực tiếp nói ra thành ý, tuyệt đối có thể đạt được thiện cảm của Hạ Tưởng, tiến tới cùng hắn thỏa hiệp.
Không ngờ sau khi nói mấy câu, Hạ Tưởng liền hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, và nói ra quân át chủ bài của y, lại chỉ thẳng việc y sau lưng sai khiến người tố cáo Ngô Cảng Đắc, còn không chút khách khí cự tuyệt đề nghị của y, thậm chí còn hạ lệnh đuổi khách!
Nghĩ lại thái độ của Hạ Tưởng ở trong hội nghị thường vụ, Mộ Duẫn Sơn không rét mà run, biểu hiện của Hạ Tưởng hôm nay quả thực như hai người, hắn chỗ nào là yếu đuối, là không có trí tuệ chính trị, hắn căn bản là là thiên tài chính trị, chẳng những hoàn toàn nắm chắc tiết tấu nói chuyện, cũng hoàn toàn điều khiển được hội nghị.
Mộ Duẫn Sơn rốt cục biết Hạ Tưởng ở hội nghị thường vụ không có một câu phản đối Bạch Chiến Mặc, là cố ý, là giả bộ yếu kém trước địch, hắn không phải không muốn tham gia 20 tỷ đầu tư, mà là khẳng định có mưu tính khác, so với tham gia 20 tỷ đầu tư khẳng định sẽ càng có thể thu hoạch được lợi ích cực lớn.
Mộ Duẫn Sơn mới nghĩ tới trước kia khinh thường đối với Hạ Tưởng, cùng với sự thất bại của quyết định nói chuyện cùng Hạ Tưởng sau khi tố cáo Ngô Cảng Đắc với ý đồ giá họa cho Bạch Chiến Mặc, không khỏi mồ hôi ướt đẫm.
Tính sai, tính nhầm quá nhiều!
Mộ Duẫn Sơn lập tức điện thoại cho Đằng Phi, hẹn y đến thảo luận đối sách.
Hạ Tưởng đối với bước tiếp theo của Mộ Duẫn Sơn tiến hành như thế nào tuyệt không lo lắng, hắn có đủ lòng tin và thủ đoạn ứng phó với Mộ Duẫn Sơn, hơn nữa hắn cũng tin tưởng Mộ Duẫn Sơn bị hắn đánh gõ, rút kinh nghiệm xương máu, hẳn là sẽ kiềm chế một thời gian.
Hạ Tưởng lập tức để Ngô Cảng Đắc tiến đến văn phòng.
Ngô Cảng Đắc nghe được Hạ Tưởng có lệnh, nào dám chậm trễ, vội vã chạy tới. Nghe được Hạ Tưởng bảo y chú ý người thân cận, để tránh lọt vào miệng người khác, y là người từng trải dày dạn kinh nghiệm, lập tức ý thức được vấn đề gì, vội hỏi:
- Lãnh đạo, có phải có người sau lưng bêu xấu tôi hay không?
Hạ Tưởng chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói toạc ra.
Ngô Cảng Đắc nhiều năm trong quan trường, các loại thủ đoạn nhỏ âm mưu nhỏ không thể gạt được khứu giác chính trị của y, thủ đoạn dạy bảo người khác còn nhiều hơn so với Hạ Tưởng, suy nghĩ một chút thì biết là ai, liền hung tợn nói:
- Xin lãnh đạo yên tâm, tay chân tôi đều rất sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không làm ra việc gì để phụ sự tín nhiệm của lãnh đạo. Có người muốn làm xấu tôi để làm mất mặt lãnh đạo, hừ, bọn họ đã tính nhầm nước cờ rồi.
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Buổi tối cùng bí thư Biện ăn một bữa cơm, làm quen một chút.
Ngô Cảng Đắc lập tức hiểu Biện Tú Linh có tác dụng trọng yếu ở trong đó, lập tức vẻ mặt tươi cười:
- Tôi mời khách, tôi mời khách.
Hạ Tưởng mặc kệ Ngô Cảng Đắc làm thế nào trừng trị người thân cận, chuyện nhỏ không cần hắn phải quan tâm, Ngô Cảng Đắc đi, hắn nghĩ gần đây Thôi Hướng hiền lành hơn nhiều, cũng không biết đang mưu tính cái gì.