Quan Thần

Chương 564: Đạo lý dùng người




Nguyên Minh Lượng đi một vòng lớn, đầu tiên là làm cho Hạ Tưởng tin rằng Thương mại Trường Cơ thực sự là muốn đầu tư công nghiệp kỹ thuật cao. Sau đó lấy đó làm cớ, lấy việc cắm rễ làm cớ để Hạ Tưởng giới thiệu với y khu chung cư, tính toán chu toàn, tâm địa thâm sâu không thường tí nào.

Chỉ tiếc là y gặp phải đối thủ là Hạ Tưởng, sớm đã đoán ngầm ra ý đồ của y nên cũng sớm bày bố thiên la địa võng đón y đến! Hạ Tưởng liền trực tiếp làm lơ lời hứa hẹn vừa rồi của y, hắn biết cái gọi là công nghiệp kỹ thuật cao, cái gì là nhà máy chất bán dẫn, nhà máy tấm tinh thể lỏng, tất cả đều là lâu đài trên cát, đều là chiếc bánh được vẽ trên nền trời xanh mây trắng, khao khát mà không lại gần được, muốn đợi Thương mại Trường Cơ thực hiện lời hứa đầu tư công nghiệp kỹ thuật cao, chẳng khác gì là lấy bánh vẽ ngồi trêu ngươi cơn đói, tuyệt đối sẽ chết vì đói.

Điểm cao minh của Nguyên Minh Lượng là ở lý do thuận lý thành chương, khiến người ta khó mà nghi ngờ mục đích thật sự của y là cái gì. Bất kỳ ai cũng sẽ không cho rằng Nguyên Minh Lượng núp dưới danh nghĩa đầu tư sân golf, đầu tư công nghiệp kỹ thuật cao, nhưng sự thực lại là để đầu tư bất động sản.

Đúng vậy, dụng ý chính của đòn gió chính là muốn người khác tin điều đó là sự thực, sẽ không suy đoán mục đích thực của y, cũng chính vì vậy mới có thể quang minh chính đại đề xuất, trong phạm vi hợp pháp, giống như vòi rồng cuốn mây tan cuốn sạch lợi nhuận của thị trường bất động sản ở quận Hạ Mã.

Hạ Tưởng cười ha hả, đầu tiên không nói gì, mà chỉ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà trên đầu một lúc, như là ở trên trần nhà có cái gì vui vui vậy.

Hành động của Hạ Tưởng khiến Nguyên Minh Lượng có chút không hiểu ra sao cả, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hạ Tưởng mấy cái, rồi lại tươi cười dùng ánh mắt trưng cầu Trần Thiên Vũ và Tạ Nguyên Thanh. Trần Thiên Vũ không hiểu lắm nên không dễ trả lời lại, còn Tạ Nguyên Thanh thình lình nói một câu:

- Hôm nay Chủ tịch quận Hạ uống hơi nhiều rồi, không được tỉnh táo lắm.

Nguyên Minh Lượng mới bừng tỉnh ngộ, hóa ra là Hạ Tưởng uống nhiều, trong lòng càng âm thầm mừng rỡ.

Hạ Tưởng liền thấy việc diễn trò thế là đủ, lại nghe thêm Tạ Nguyên Thanh nói đúng câu đúng lúc nên đôi mắt nheo lại, khoát tay nói:

- Tôi nói chưa chắc đã chính xác, chỉ nói để ông Nguyên tham khảo. Sau này quận Hạ Mã sẽ ra chính sách ủng hộ những khu chung cư giá vừa và thấp, kinh tế thành phố Yến không phát đạt lắm, chung cư cao cấp tuy có thị trường để tiêu thụ nhưng nhỏ quá. Nếu vì người dân, vì phần lớn dân số phục vụ chứ không phải vì những số ít người giàu có phục vụ có đúng không? Triển vọng thị trường chung cư giá vừa và thấp tốt, tiềm lực về sau cực lớn, đương nhiên, ông Nguyên muốn mua để mình ở thì có thể mua khu cao cấp, ví dụ như khu biệt thự Thủy Cảnh và Đế Cảnh Thành cũng không tồi.

Hạ Tưởng nói xong, lấy tay day day trán:

- Hơi say rồi, không còn sớm nữa, nên về thôi.

Nguyên Minh Lượng đã thu hoạch được tin có lợi, Hạ Tưởng yêu cầu tạm biệt vừa đúng ý của y, vội vàng gọi người tiễn Hạ Tưởng mấy người đi xuống tầng. Nguyên Minh Lượng tiễn Hạ Tưởng ra tận xe, tay vẫy vẫy liền có người mang đến mấy túi xách tay, y xách trên tay cất ở ghế sau xe, cười:

- Bên trong là một ít tài liệu giới thiệu về Thương mại Trường Cơ, mời mấy bị lãnh đạo xem duyệt, cất kỹ.

Hạ Tưởng sao lại không biết bên trong là quà gì? Có điều vừa rồi đã giả vờ say, thôi thì diễn đến chót nên nói với Kim Hồng Tâm:

- Hồng Tâm cất kỹ nhé, Thương mại Trường Cơ là đại công thần của quận Hạ Mã, tài liệu mà họ giới thiệu nhất định phải học hỏi cho tốt.

Kim Hồng Tâm vội đón lấy mấy túi xách tay, khách sáo vài câu, mấy người sau đó lên xe, chào tạm biệt rồi đi mất.

Xe đi khỏi cổng lớn của khách sạn, Hạ Tưởng quay đầu nhìn vẫn thấy Nguyên Minh Lượng đứng im bất động ở cửa, mắt nhìn bọn họ rời đi. Hạ Tưởng liền nghĩ, Nguyên Minh Lượng không đơn giản, hành sự cẩn thận và rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, suy nghĩ chu toàn khiến người khác không bới ra được khuyết điểm.

May là hôm nay là hắn, nếu đổi là người khác chắc chắn là bị ông ta mê hoặc.

Vì ông ta biết Hạ Tưởng có đầu óc kinh doanh nhất định, liền đổi phương pháp để moi lời của Hạ Tưởng, muốn biết trong lòng Hạ Tưởng, phương hướng phát triển của thị trường bất động sản quận Hạ Mã. Hôm nay có thể nói là hòan toàn đạt được kết quả mà y mong muốn, vì vậy trong lòng cực kỳ hài lòng.

Cho đến khi nhóm người Hạ Tưởng đi xa không thấy đuôi xe nữa, Nguyên Minh Lượng mới quay người về khách sạn, từ đầu chí cuối trên mặt y luôn treo nụ cười nhạt mà người khác khó mà phát giác ra.

Hạ Tưởng và Kim Hồng Tâm ngồi cùng một xe, xe của Trần Thiên Vũ và Tạ Nguyên Thanh theo sau. Hạ Tưởng cũng không kiêng dè tài xế Trương Lương, nói thẳng với Kim Hồng Tâm:

- Có mấy túi tất cả? Anh mở xem trong đó là gì?

Kim Hồng Tâm đếm có sáu túi tất cả, rồi nhìn vào trong, ngoài trang màu của Thương mại Trường Cơ ra còn có bút vàng, một đồng hồ Thụy Sĩ, hộp đồ được gói rất cao sang, còn giá trị cụ thể thì y không nhìn ra được.

Hạ Tưởng hiểu rõ, hôm nay quà Nguyên Minh Lượng tặng không đắt lắm, cũng không quá rẻ. Đắt quá sẽ không có phần cho cả lái xe, mỗi người một phần có thể thấy ông ta rất cẩn thận. Rẻ quá cũng không dễ xuất chiêu, không hợp với thân phận. Hạ Tưởng mới không thèm số quà nhỏ này, hắn nhận cũng là thấy Nguyên Minh Lượng đã tự nguyện tặng quà thì sao lại không lấy? Nếu không thì chẳng phải đã làm lạnh lòng nhiệt tình của người ta?

Hạ Tưởng liền dặn:

- Về giao ba phần cho Phó chủ tịch quận Trần, ba phần còn lại anh và Trương Lương mỗi người một phần, phần còn lại thì cho Vĩ Cương…

- Chủ tịch quận Hạ, phần của tôi cũng cho Vĩ Cương đi.

Kim Hồng Tâm vội biểu hiện.

Hạ Tưởng không cho là đúng mà phất tay:

- Không phải tranh cãi, cho cậu ta là được rồi. Tôi nhận giúp các anh thôi, các anh theo tôi phải nhớ không được quá tham lam, có những buổi gặp mặt xã giao thì được, món quà nhỏ có thể nhận nhưng đừng nhận tiền to.

Kim Hồng Tâm biết món quà bên trong ít nhất cũng có giá khoảng mười nghìn tệ, Chủ tịch quận Hạ nói tặng người thì tặng người nên khiến y rất cảm động. Từ trước chỉ thấy lãnh đạo nhận quà, làm gì có lãnh đạo nhường quà cho cấp dưới đâu?

Trương Lương cũng cảm thán, y cũng đi theo không ít lãnh đạo, luôn cho rằng lãnh đạo là người có trách nhiệm thì trốn tránh, có gì tham được thì lấy phần to. Không ngờ Chủ tịch quận Hạ trẻ tuổi lại nhường quà cho thư ký của mình, đúng là người có tình nghĩa. Y luôn cảm thấy mình đã đi theo đúng người.

Buổi chiều khi sắp tan sở, Thi Trường Nhạc lại đến báo cáo công việc. Đến cùng với ông ta là Phó cục trưởng thường trực Cục Tài chính Đàm Trường Thiên.

Trường Lạc và Trường Thiên người nào không biết nhìn vào họ thì cho là hai người đó là anh em, thực ra Thi Trường Nhạc khác hẳn với Đàm Trường Thiên. Thi Trường Nhạc nhìn rất quan liêu, cũng rất xảo quyệt. Đàm Trường Thiên tướng mạo lại nhìn đàn ông, rất uy lực. Nếu không đeo cặp kính nhìn như tri thức, ấn tượng đầu tiên con người y thật phóng khoáng.

Con đường trước cổng Cục Tài chính đã sửa xong, chất lượng bậc nhất, hơn nữa chỉ cần có một đêm, liền khiến cho Thi Trường Nhạc chính thức được chứng kiến sự tài giỏi của Hạ Tưởng. Trong lòng y hiểu, tục ngữ nói có tiền có thể sai khiến được quỷ nhưng có nhiều việc có tiền cũng chẳng làm được. Y là Cục trưởng Cục Tài chính là thật, người ta gọi y là ông lễ vật nhưng y cũng biết đơn vị nào mà không cần Cục Tài chính chi khoản thì cũng chẳng ai coi y ra gì, càng không nói đến đám công nhân đội công trình.

Cho dù là bên Cục Tài chính thành phố phái người đến, thì tám, mười ngày cũng chưa xong. Không phải bọn họ không thể làm xong trong một đêm, mà là thời gian sửa đường càng lâu, tiền công càng nhiều thì có thể kiếm thêm nhiều hơn. Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều công trình sửa đường ở nhiều thành phố, rõ ràng chỉ có đoạn đường mấy trăm mét nhưng lại toàn đợi hơn ba tháng mới sửa xong. Không phải không thể tăng tiến độ mà là không muốn.

Tiền công cho công nhân là tính theo ngày, họ làm thêm một ngày thì thêm một ngày tiền công, tục xưng là kéo dài công việc.

Mệnh lệnh của Hạ Tưởng vừa ra, một đám công nhân cơm không ăn, nước không uống, vùi đầu làm trong một tối, tu sửa đoạn đường vô cùng ngay ngắn, lại không đòi hỏi yêu cầu Cục Tài chính gì cả, khiến Thi Trường Nhạc phục sát đất. Y cũng biết, có thể làm cho đám công nhân tâm phục khẩu phục không phải tiền có thể làm được, mà là sự hấp dẫn từ nhân cách con người, là phẩm hạnh của một người mới hoàn toàn thuyết phục được bọn họ.

Thi Trường Nhạc cũng không phải là người không biết làm việc, cho dù đến ngày thứ hai công nhân thu dọn đồ âm thầm rời đi, y vẫn sai Đàm Trường Thiên đến công trường hỏi thăm họ, đồng thời tặng gạo, rau, hoa quả. Kết quả là bọn họ đều không nhận, cứ để Đàm Trường Thiên đem về nguyên dạng, nói là nếu họ nhận rồi thì có lỗi với Chủ tịch quận Hạ, làm mất mặt Chủ tịch quận Hạ.

Trong lòng Thi Trường Nhạc cũng muôn vàn cảm thán, bao nhiêu năm rồi y chưa từng gặp qua cán bộ nào có thể khiến cho công nhân kính ngưỡng như vậy, không ngờ một Hạ Tưởng trẻ tuổi, Chủ tịch quận Hạ mới hai mươi tám, có thể khiến đám công nhân kính yêu từ sâu trong lòng, làm cho y cũng cảm thấy vô cùng cảm động.

Đàm Trường Thiên càng khó mà tin được vị Chủ tịch quận mới nhậm chức của quận Hạ Mã, đúng là một lãnh đạo được công nhân yêu mến sâu sắc? Có điều y không tin thì không tin, khi y tận mắt chứng kiến trường hợp công nhân kiên quyết không nhận, thì cảm xúc của y sao có thể không quay cuồng được? Cho nên hôm nay Thi Trường Nhạc muốn đến báo cáo công việc với Hạ Tưởng, gã nói gì cũng đòi đi theo, muốn tận mắt gặp vị Chủ tịch quận Hạ trong truyền thuyết.

Ấn tượng đầu tiên khi thấy Hạ Tưởng, lúc nào cũng tự xưng là tuấn tú, lịch sự Đàm Trường Thiên cũng phải thầm khen ngợi Chủ tịch quận Hạ quả nhiên bất phàm. Không những trẻ tuổi, lại cực kỳ tuấn tú, nên có ấn tượng đầu tiên tốt về Hạ Tưởng.

Đàm Trường Thiên ngồi trước mặt Hạ Tưởng và Thi Trường Nhạc, không ai hỏi thăm y, y cũng không có tư cách xen vào nên chỉ có ngồi chờ một bên, yên lặng nghe Thi Trường Nhạc báo cáo công việc với Hạ Tưởng.

Đầu tiên là Thi Trường Nhạc cảm ơn Hạ Tưởng ra mặt giải vây vấn đề khó giúp Cục Tài chính, lại nói thêm công nhân thật đáng yêu, Cục Tài chính cũng là muốn tỏ lòng tốt, nói thế nào cũng muốn Hạ Tưởng ra mặt làm thông công tác của bọn họ, nói để họ nhận quà, nếu không ông ta băn khoăn trong lòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Kệ Thi Trường Nhạc là đang diễn cũng được, có một nửa là thật lòng cũng được, dù sao y cũng nói vô cùng khẩn thiết.

Hạ Tưởng nghĩ ngợi, đề xuất một ý kiến:

- Anh xem thế này được không, đồng chí Trường Nhạc, Cục Tài chính và đội công trình Hải Dương hai cơ quan kết tình hữu nghị, sau này không định kỳ đến an ủi, thăm hỏi đội công trình Hải Dương, tặng một chút đồ dùng thường ngày và dầu ăn lương thực, do Cục Tài chính đại diện Ủy ban nhân dân Quận ủy bày tỏ sự cảm ơn đối với những cống hiến mà đội công trình Hải Dương đã đóng góp với quận Hạ Mã. Một tháng đi một lần là được, lại có thể khiến công nhân bọn họ cảm nhận sự ấm áp, đồng thời xây dựng được hình ảnh cho các bộ ngành Chính phủ…

Dụng ý của Hạ Tưởng là, Cục Tài chính dẫn đầu với đội công trình của Hùng Hải Dương hai cơ quan kết tình hữu nghị, mỗi tháng sắp xếp một Phó cục trưởng ra mặt tặng quà, vừa có thể khiến những người công nhân có cảm giác như được ở nhà, lại có thể giảm bớt các kiểu mâu thuẫn, tranh chấp phát sinh trong quá trình xây dựng công trình, tăng thêm sự hỗ trợ giữa cơ quan đơn vị với đội thi công, khiến cho những người công nhân có tình cảm với quận Hạ Mã, khi làm việc sẽ càng chăm chỉ hơn.

Các cơ quan Cục khác cũng có thể học theo Cục Tài chính, mỗi Cục đều kết tình hữu nghị với một đội công trình, mỗi tháng không tốn hết bao nhiêu tiền, cũng chỉ cần hơn nửa ngày thì có thể thu được hiệu quả làm ít công to, cớ sao mà không làm chứ?

Lời Hạ Tưởng vừa nói xong, Thi Trường Nhạc liền kinh ngạc ngây người.

Quả nhiên là một diệu kế, là biện pháp tuyệt diệu để lôi kéo công nhân, nâng cao hình tượng Chính phủ đồng thời làm tốt quan hệ quần thể Đảng. Thi Trường Nhạc từ chỗ xem thường Hạ Tưởng lúc đầu, đến khi Hạ Tưởng ra mặt giải quyết vấn đề công nhân thì cảm giác về Hạ Tưởng trở nên phức tạp, hơi kính phục, giờ lại đến một câu nói chỉ rõ vẹn cả đôi đường, cuối cùng Thi Trường Nhạc cũng bị thủ đoạn của Hạ Tưởng khuất phục rồi.

Thi Trường Nhạc tín phụng nhất là lợi ích hàng đầu và thủ đoạn cao nhất, đương nhiên y cũng tin tưởng và chấp hành quyền lực trên hết, nhưng quyền trong tay chưa chắc đã nghiêm chỉnh chấp hành, còn phải có uy vọng, có quyền uy, có thủ đoạn mới được, phải khiến tất cả mọi người tín phục mới được. Hạ Tưởng dù không phải là nhân vật số một, nhưng trong mắt Thi Trường Nhạc hiện rõ thủ đoạn của Chủ tịch quận Hạ cao hơn Bí thư Bạch, và trí tuệ chính trị của Chủ tịch quận Hạ cao hơn người khác một bậc.

Người làm quan từ trước tới giờ, dễ khống chế thuộc hạ, kiểm soát người dân mới khó. Những người công nhân cũng là người dân thường, người lãnh đạo có thể khiến họ phục sát, Thi Trường Nhạc tin người đó đủ thủ đoạn khiến cấp dưới phục tùng.

Lần đầu tiên y nảy ra ý định muốn dựa dẫm Hạ Tưởng.

Đương nhiên, ý nghĩ đó chỉ là thoáng qua, bình tĩnh trở lại, quyết định quan sát thêm một thời gian nữa mới tính, đợi thời cơ mà hành động mới thu được lợi ích lớn nhất.

Thi Trường Nhạc lúc đó liền biểu thị với Hạ Tưởng một câu:

- Biện pháp hay, cực kỳ cao minh, lãnh đạo đúng là lãnh đạo, luôn có chủ ý đỉnh cao. Để Cục Tài chính thay Ủy ban nhân dân quận dẫn đầu, là đơn vị đầu tiên kết tình hữu nghị với đội công trình Hải Dương, ngày mai tôi sẽ sắp xếp người chuyên đến đội công trình Hải Dương thăm hỏi…

Hơi tạm ngừng một lát, rồi lại trưng cầu ý kiến hỏi:

- Nếu Chủ tịch quận Hạ có thể gọi điện trước cho đội công trình Hải Dương, thông khí trước, hiệu quả có khi tốt hơn.

Hạ Tưởng thấy Thi Trường Nhạc cũng biết điều, phản ứng nhanh liền cười:

- Được, tôi sẽ gọi điện chào hỏi trước.

Hắn nhìn Đàm Trường Thiên một cái, trong lòng nghĩ Đàm Trường Thiên đã đến cũng không thể đến không nên nói:

- Tôi thấy đồng chí Trường Thiên cũng được, hình tượng tốt, chức vị cũng thích hợp, để anh ấy đại diện Cục Tài chính đến thăm hỏi đội công trình Hải Dương có lẽ sẽ đạt hiệu quả tốt.

Thi Trường Nhạc vốn định xếp Phó cục trưởng khác đi, vì ông ta và Đàm Trường Thiên nói chuyện không hợp lắm, nhưng Chủ tịch quận Hạ đã chỉ tên trước mặt nên y không nói thêm gì được, chỉ nhìn Đàm Trường Thiên một cái nói:

- Đồng chí Trường Thiên phụ trách hơi nhiều việc, tôi lo anh ấy không đủ sức để chia…

Cơ hội tốt như vậy Đàm Trường Thiên lẽ nào lại để tuột mất? Có lý do kết tình hữu nghị rồi, y lại biết quan hệ giữa Hạ Tưởng và đội công trình Hải Dương thế nào, tương đương với việc gián tiếp đến gần Hạ Tưởng, và cũng có lý do để vượt mặt Thi Trường Nhạc đến báo cáo công việc với Hạ Tưởng, nên lúc đó nói:

- Công việc của tôi còn có thể sắp xếp được, với lại mỗi tháng chỉ cần nửa ngày là xong, hoàn toàn không vấn đề gì, tuyệt đối có thể đảm nhiệm được.

Thi Trường Nhạc rất bất mãn trừng mắt nhìn Đàm Trường Thiên, trong lòng nghĩ muốn dựa dẫm Chủ tịch quận Hạ cũng chưa cần phải gấp gáp vậy chứ? Có điều Đàm Trường Thiên cũng là Phó cục trưởng, lại ngay trước mặt Hạ Tưởng y không dễ mở miệng phản đối, chỉ còn cách đồng ý:

- Nếu đồng chí Trường Thiên nhiệt tình như vậy, tôi cũng không nói gì nữa, nhất định phải hoàn thành tốt công việc Chủ tịch quận Hạ giao xuống đấy.

Đàm Trường Thiên nghĩ không cần ông lo, có cơ hội mà không biết nắm lấy thì tôi chẳng phải lăn lộn mất công ở chốn quan trường rồi? Nhưng miệng y trả lời rất hay, bày tỏ thái độ với Thi Trường Nhạc và Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng nhanh mắt cũng nhận ra Thi Trường Nhạc có thái độ hơi bất mãn Đàm Trường Thiên, thật ra hắn cũng có ý định ươm mầm lực lượng trong Cục Tài chính. Đàm Trường Thiên đã có ý muốn dựa dẫm nên liền cho y cơ hội.

Vì để tiến thêm một bước tăng kinh nghiệm kết tình hữu nghị Cục Tài chính, Hạ Tưởng cũng chắc chắn hành động này sẽ gây tác dụng cực lớn cho việc xây dựng kinh tế quận Hạ Mã, người công nhân nhận được ấm áp, sẽ càng có động lực làm việc hơn, hắn lại ra quyết định trọng đại khác, quyết định để Kim Hồng Tâm và Đàm Trường Thiên cùng nhau đến đội công trình Hải Dương, đích thân thăm hỏi, sau đó lập báo cáo tổng kết quá trình hoạt động và hiệu quả, cuối cùng là nhân rộng ra toàn quận.

Kim Hồng Tâm nhận được thông báo của Hoàng Vĩ Cương xong vội vàng đến phòng làm việc của Hạ Tưởng, nghe Hạ Tưởng sắp xếp xong lập tức ngầm hiểu, nói:

- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi sẽ phối hợp thật tốt với Phó cục trưởng Đàm, viết báo cáo kinh nghiệm tỉ mỉ và sâu sắc.

Thi Trường Nhạc ở một bên thầm thở dài, xong rồi, hôm nay cho Đàm Trường Thiên đi cùng là một sai lầm lớn, thuần thục, Đàm Trường Thiên bày tỏ lòng trung thành với Chủ tịch quận Hạ, Chủ tịch quận Hạ cũng thừa thế tiến tới, trực tiếp xếp Kim Hồng Tâm và Đàm Trường Thiên làm quen tiếp xúc. Có ai không biết Kim Hồng Tâm là tâm phúc của Hạ Tưởng? Có Kim Hồng Tâm ra mặt, coi như Chủ tịch quận Hạ đã gián tiếp tiếp nhận sự dựa dẫm của Đàm Trường Thiên.

Bước tiếp theo chỉ cần Đàm Trường Thiên hoàn thành công việc làm cho Hạ Tưởng hài lòng, Chủ tịch quận Hạ sẽ có thể áp dụng một loạt thủ đoạn, liên hợp Đàm Trường Thiên khống chế y, đương nhiên điều kiện đầu tiên là nếu y không phối hợp công việc với Chủ tịch quận Hạ.

Trong lòng Thi Trường Nhạc không buồn bực được hơn, nhưng ông ta vẫn chưa hạ quyết tâm hoàn toàn nghiêng về phía Hạ Tưởng. Ông ta muốn đợi thêm, xem Bí thư Bạch có cái vòng hào quang 20 tỷ đó, rốt cuộc có thể sáng che mất Hạ Tưởng trong Quận ủy hay không.

Trong lòng Đàm Trường Thiên thì lại sung sướng, y vốn có quen biết với Kim Hồng Tâm, lần trước Kim Hồng Tâm đã ám chỉ với y, rằng muốn đề cử y trước mặt Chủ tịch quận Hạ. Không ngờ sau đó không có phần sau, y liền đoán chừng Chủ tịch quận Hạ không đồng ý. Bất ngờ hôm nay Chủ tịch quận Hạ lại trực tiếp giao cho y phần công việc cực kỳ quan trọng, là rất tín nhiệm y, lại để Kim Hồng Tâm ra mặt phối hợp làm việc, hoàn toàn ra hiệu rõ ràng, chỉ cần y hoàn thành công việc, Chủ tịch quận Hạ sẽ trực tiếp tiếp nhận y.

Đàm Trường Thiên cảm giác niềm vui rơi từ trên trời xuống, có cánh cửa cực lớn đang mở ra trước mắt y.

Sự thật chứng minh, lý tưởng kết tình hữu nghị trấn an công nhân của Hạ Tưởng cực kỳ thành công. Sau khi có Kim Hồng Tâm và Đàm Trường Thiên ra mặt thăm hỏi đội công trình Hải Dương, Kim Hồng Tâm liền làm một bản báo cáo cực chi tiết, Hạ Tưởng xem xong cực kỳ hài lòng, triệu mở Hội nghị công tác Chính phủ, quyết định tiến hành nhân rộng toàn bộ.