Cổ Hợp vừa thấy thì vui mừng quá đỗi, chậc chậc miệng nói:
- Làm quan thật tốt, Tiểu Hạ, cậu xem chỉ ở địa phương này mà xa hoa như vậy, phòng của Bí thư Lý không chừng hoành tráng hơn gấp mấy lần? Một mình cậu ở phòng lớn như thế này thì cũng quá lãng phí, dù sao cũng có hai phòng ngủ, tôi đến ở cùng cho vui, thế nào?
Vừa nói y vừa đẩy cửa bước vào.
- Từ từ Cổ Hợp......
Hạ Tưởng tỉnh táo lại, tiến lên một bước đứng chắn trước cửa phòng ngủ.
- Đi, đi. Anh ra ngoài thuê phòng để ở, cái phòng này chúng ta không ở được. Nếu bình thường thì không sao, nếu chẳng may có chuyện gì, tôi thân là thư ký của Bí thư Lý nếu ở nơi này thì sẽ để cho người ta nói xấu Bí thư Lý là lấy quyền mưu đồ cho cá nhân.
Cổ Hợp sửng sốt, cúi đầu tưởng tượng một lúc, xoa xoa tay cười cười:
- Tôi cũng không nghĩ được nhiều như vậy, cũng là cậu nghĩ được chu toàn. Hiện tại Bí thư Lý là Bí thư huyện ủy, không giống như trước kia, việc phải chú ý cũng nhiều. Hạ Tưởng, về sau nhớ rõ cần phải nhắc nhở tôi việc nào nên chú ý, lúc nào cần cẩn thận, đừng để người ta lấy lý do từ chúng ta công kích Bí thư Lý.
Hạ Tưởng và Cổ Hợp rời khỏi phòng, không động tay động chân chút gì trong căn phòng đó. Vốn hắn muốn trả cái chìa khóa cho Ngô Anh Kiệt, nghĩ lại thì thấy mình giữ thì tốt hơn, có lẽ không biết chừng về sau còn có chỗ hữu dụng.
Cổ Hợp làm việc rất nhanh nhẹn, đã thuê phòng ở của người bên phòng Thuỷ lợi. Phòng Thuỷ lợi ở thị trấn cũng được xem như một đơn vị tốt, cho nên phòng ở cũng được, tất nhiên là không có thể so sánh với ở thành phố Yến, nhưng ít nhất so với các phòng chức năng khác trong huyện cũng có sự chênh lệch đáng kể. Nhà thuê có hai phòng ngủ một phòng khách, tuy nhiên diện tích chỉ có hơn 60 m2 một chút, tiền thuê nhà mỗi tháng 80 tệ.
Về mặt tổng thể của tiểu khu này thì có vẻ khá yên tĩnh, khuyết điểm duy nhất chính là ít cây xanh, có vẻ trống trải. Bởi vì ở đây là vùng có khí hậu lạnh giá nên cửa sổ của các phòng đều có hai lớp kính, chiều dày của tường so với phòng ở thành phố Yến cũng dầy hơn không ít. Hạ Tưởng rất vừa lòng đối với căn phòng này, các đồ vật trong phòng cũng không nhiều lắm, đơn giản nhưng thực dụng, cái chủ yếu chính là chỉ mất năm phút đi bộ để đến Huyện ủy.
Hai người lại tới cửa hàng điện thoại bên ngoài mua hai số điện thoại di động riêng. Hạ Tưởng là vì công việc của mình, Cổ Hợp thì không có di động, số điện thoại của hắn chính là số cá nhân của Lý Đinh Sơn, tuy nhiên đăng ký chính là tên của hắn. Hạ Tưởng biết số điện thoại này của Lý Đinh Sơn là một số cực kỳ bí mật, cũng không có mấy người biết, người mà biết dãy số này đều là người mà ông ta tuyệt đối tín nhiệm.
Thị trấn Huyện Bá cũng không nhỏ lắm nhưng lại hoang vắng, trên đường cái thì người đi đường cũng không nhiều lắm, ngẫu nhiên mà có một hai cái ô tô đi ngang qua, đa số là xe tải, hoặc là một số xe thuộc dạng phổ thông như Santana, Jetta, cũng có một ít ô tô của Nhật Bản, đa số là xe lậu như xe ngon thuộc dòng Nissan Bluebird, Toyota, buồn cười chính là các xe này phần lớn đều có biển số của Bắc Kinh, sợ như người khác không biết.
Bởi vì rất ít người nên khi đứng ở trên đường phố còn có một loại cảm giác yên tĩnh dị thường. Trên không trung một màu xanh lam bất tận, ở các đô thị lớn không thể nhìn thấy màu xanh như vậy. Xa xa mơ hồ có thể thấy được núi xa sừng sững, thảo nguyên bao la, lại có ánh mặt trời chiếu xuống, trên người không những không có cảm giác khô nóng mà ngược lại thấy nhẹ nhàng khoan khoái, làm người ta vui vẻ thoải mái, tâm tình vô cùng thả lỏng.
Khó được thời khắc thích thú giống như thế này, Hạ Tưởng híp mắt đang muốn hưởng thụ một chút tươi mát của bầu không khí, bỗng nhiên nghe được từ phía sau truyền đến tiếng chuông xe trong trẻo.
Ngay tại thời điểm thoải mái say mê luồng không khí của mùa hè sau giờ buổi trưa như vậy thì Hạ Tưởng bị tiếng chuông xe làm bừng tỉnh, lơ đãng nhìn lại, chỉ thấy từ từ xa đi tới một cô gái thướt tha lả lướt, cô mặc váy liền áo màu xanh lục nhạt, khuôn mặt trắng như trứng gà bóc, trên cổ lộ ra một dây đeo màu hồng, sợi dây hồng này chui vào trong áo, không biết là để gánh cái phụ tùng gì, bên hông có một dây lưng có chiều rộng bằng bàn tay đang xiết chặt thắt lưng lại, cũng bởi vậy có vẻ phía trên thân khá lớn, cái mông cao ngất. Cô cưỡi một chiếc xe đạp nữ màu hồng nhạt, không ngừng vừa đi vừa rung chuông, tiếng chuông trong trẻo giống như tiếng cười khúc khích.
Cô gái đẹp quá, Hạ Tưởng âm thầm tán thưởng một tiếng. Huyện Bá chuyên sản sinh ra mỹ nữ quả nhiên không sai. Cô gái trước mắt mặc váy màu xanh lục ngồi trên chiếc xe hồng, lại thêm dung mạo thanh lệ giống như một đóa hoa vùng sơn dã, có vẻ đẹp tự nhiên tươi mát. Chỉ có điều trên đường cái người đi đường rất thưa thớt, không ai cản đường đi của cô thế mà cô ta không ngừng rung chuông làm cái gì?
Hạ Tưởng có chút ngây người, ánh mắt nhìn chăm chú, tò mò về cô gái mặc váy xanh lục kia. Xuất phát từ lễ phép, hắn khẽ gật đầu cười thì đột nhiên thấy cô gái biến sắc, trong ánh mắt đầy vẻ khinh thường, lạnh lùng nói:
- Nhìn cái gì vậy? Đồ lưu manh, đồ háo sắc!
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, vốn định phản bác vài câu, rồi lại cảm thấy cũng chẳng cần thiết tranh luận với cô ta làm gì. Cho dù cô ta đúng là tự cho mình là một đại mỹ nữ, kỳ thật khi so sánh cô ta với những người khác, vừa không quyến rũ như Tiếu Giai, lại không tươi trẻ như Tào Thù Lê, chẳng qua bởi vì cô ta có một vẻ đẹp chất phác nên mới khiến hắn nhìn mấy lần, không nghĩ tới gặp phải sự khinh thường, lại còn có một chút thoá mạ. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Cổ Hợp ở một bên vui sướng khi người khác gặp họa nên cười dài.
Hạ Tưởng kéo cánh tay hắn một cái:
- Đừng cười nữa, thời gian không sớm, quay về Huyện ủy.
Hai người bước đi, không nghĩ tới cô gái váy lục nhẹ nhàng, khéo léo nhảy xuống khỏi xe đạp, đem xe chắn ở trước mặt Hạ Tưởng:
- Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy? Phải xin lỗi tôi thì mới được đi.
Hạ Tưởng cảm thấy buồn cười, có vẻ hứng thú nhìn cô:
- Sao lại bảo là khiếm lễ? Tôi đã làm gì cô?
- Anh nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ không thuần khiết, có ý tưởng dơ bẩn, chẳng khác nào làm nhục tôi, cho nên ngươi phải xin lỗi tôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái mặc váy màu xanh lục hơi giơ lên, trên chóp mũi mơ hồ có chút mồ hôi toát ra, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, có thể thấy được từng lông tơ, đôi môi bặm chặt lại, dường như bị ủy khuất rất lớn. Tuy nhiên trong ánh mắt của cô lại có thần thái ngạo mạn và cao cao tại thượng, làm cho người ta nhìn rất không thoải mái.
Hạ Tưởng thấy thời điểm này đúng thực không sớm nữa, lo lắng nhóm Lý Đinh Sơn đã nghỉ ngơi xong, bên người cần phải có người sai bảo, làm sao còn có tâm tình để giằng co với cô ta nữa. Hắn liền bỏ ý định phải đùa giỡn cô gái sang một bên, nói:
- Tuy rằng bộ dạng của cô cũng coi được, nhưng cũng chưa tới mức một cái liếc mắt tới mà đã tạo cho người ta ấn tượng là mỹ nữ, cho nên cô cũng không nên quá tự kỷ như vậy. Tôi có ý tưởng dơ bẩn hay không thì trong lòng tôi rất rõ. Liếc mắt nhìn cô một cái là bởi vì cái chuông của xe của cô không ngừng kêu loạn lên, còn nữa ánh mắt tôi rất thuần khiết, không có nhìn một vùng cơ thể đặc thù nào trên người cô cả... Tốt lắm, giải thích xong, tôi còn có việc, mời tránh một chút, không cần chặn đường.
- Anh là cái đồ thối tha, khốn khiếp, không dám thừa nhận?
Cô gái mặc váy xanh lục tức giận đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, điệu bộ hung hăng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Anh làm ở đơn vị nào? Tôi đi tìm lãnh đạo anh, để hắn phải phạt anh thật nặng, làm cho anh biết rằng tôi là người lợi hại.
- Hoá ra cô có chút bối cảnh?
Hạ Tưởng nghe khẩu khí kiêu ngạo của cô ta, không tồn tại chút hứng thú nào.
- Đương nhiên, bối cảnh của tôi nếu nói ra thì thế nào cũng phải hù chết anh! Bây giờ khẩn trương chịu nhận lỗi với tôi thì còn kịp, nếu không như vậy, hừ, hừ, cho dù không khai trừ công chức của anh, ít nhất cũng cho anh ăn không ngồi chờ ở đấy.
Cô gái mặc váy màu xanh lục cố ý ngẩng đầu ưỡn ngực, tỏ vẻ cô so với người khác thì cao hơn một tầng, không ngờ dừng ở trong mắt Hạ Tưởng lại giống như cố ý khoe ra bộ ngực đầy đặn của mình.
Cổ Hợp nhìn không hợp mắt, tiến lên đang định nói với cô ta vài câu lại bị Hạ Tưởng ngăn trở. Hạ Tưởng dùng chân đá bay hòn đá nhỏ ven đường, lắc đầu nói:
- Ỷ thế hiếp người không phải phong cách của chúng ta, chúng ta là người tốt, có chuyện sẽ từ từ giải thích.
Cổ Hợp cũng không nói nhiều, gật gật đầu lui trở về. Hắn cũng không rõ ràng lắm Hạ tưởng sẽ làm thế nào, Hạ Tưởng nói thì hắn sẽ nghe theo không chút do dự, chỉ cần sự tình nào mà Hạ Tưởng đã quyết định thì chắc chắn tốt, nhất định sẽ không có chút lầm lỗi nào, có lẽ là Hạ Tưởng luôn có một bộ dáng định liệu trước làm cho hắn có cảm giác tin cậy, lại có lẽ bởi vì hắn cũng dần dần tiếp nhận rằng Hạ Tưởng mới là người mà Lý Đinh Sơn hiện tại coi trọng nhất.
Hạ Tưởng cũng không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ có điều buồn bực là một cô gái như vậy, bộ dáng khá xinh xắn, nhìn qua cũng rất thanh thuần, như thế nào lại có một tính tình quá mức tự kỷ như vậy, lại còn quá mức quái đản, bừa bãi không coi ai ra gì. Ở một huyện Bá bằng cái mắt muỗi này, thiên kim tiểu thư của Bí thư huyện ủy cũng chỉ là con gái của một công chức cấp phòng, so với thân phận của Tào Thù Lê là thiên kim tiểu thư của Giám đốc sở, độ kém cũng không phải là một cấp.
- Thứ nhất tôi không bất lịch sự với cô, thứ hai là không có xung đột gì với cô. Vì vậy cô không nên chắn đường của tôi, không để tôi đi. Bây giờ tôi trịnh trọng nói cho cô biết, mời cô tránh ra, nếu không tôi sẽ không khách khí!
Hạ Tưởng nghĩ đến Tào Thù Lê, đột nhiên mất đi hứng thú, cảm thấy cô gái mặc váy xanh lục này thật sự vô vị.