Sau khi Cốc lão đã ngồi yên vị ở phòng, tay cầm chén trà thì lúc này ông ta mới nói một câu bằng giọng thành khẩn, tình ý sâu xa:
- Gần đây đúng là em cũng rất cố gắng, xem như cũng gần như đã học xong tất cả những lý luận cần thiết rồi, tuy nhiên để tốt nghiệp thì còn kém một chút. Tuy nhiên, so với Tiểu Thì thì em hoàn thành tốt hơn Tiểu Thì rất nhiều. Gần đây Tiểu Thì đều không hoàn thành được các bài tập tôi giao, đối với cô ấy thì tôi cũng không quá vừa lòng.
Thực ra công việc gần đây của Nghiêm Tiểu Thì đang ở trong giai đoạn mấu chốt, căn bản là cô không thể thoát thân ra được, vì thế bài vở của cô cũng không được trọn vẹn. Dù sao thì tình cảnh của cô và Hạ Tưởng cũng khác xa nhau, không được tách rời ra để chuyên tâm nghiên cứu, mà Cốc lão thì lại rất nghiêm khắc, yêu cầu rất cao. Tuy nhiên, đối với học sinh tại chức mà nói thì đúng thực ông ta cũng nên chiếu cố một chút cho thỏa đáng.
Trong tâm tư của Hạ Tưởng thì đương nhiên hắn đang hy vọng trước khi quay về thành phố Yến thì có thể lấy được bằng tốt nghiệp.
Tuy nhiên, xem qua chắc hẳn Cốc lão không tính toán đến việc để hắn ra trường, điều này không khỏi làm hắn có một sự thất vọng nho nhỏ.
Nhưng Hạ Tưởng cũng thay Nghiêm Tiểu Thì để chống chế mấy câu, bảo Cốc lão thông cảm cho những nguyên nhân khách quan mà cô đang gặp phải. Tuy vậy, Cốc lão vẫn nói:
- Không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ cần cô ta không đạt được yêu cầu của tôi thì tôi sẽ không phát bằng tốt nghiệp cho cô ấy. Còn về phần em…
Vẻ mặt Cốc lão có vẻ nghiêm túc nhìn vào hắn:
- Em ở Bắc Kinh cũng đã được hơn ba tháng, trong thời gian này em cũng đã bỏ ra nhiều công sức học tập và nỗ lực ý chí nghiên cứu. Mặc dù còn cách yêu cầu của tôi một đoạn khoảng cách nữa, nhưng bởi vì em đã có những thực nghiệm như cuộc đàm phán với Kodak nên xem ra cũng có thể bù lại một ít các khiếm khuyết trong lý luận. Học là phải đi đôi với hành, dù sao em cũng đã có các kiến thức thực tiễn, lại có cuộc tranh luận với Trình Hy Học, đối mặt cãi cho ông ta không nói được gì. Căn cứ vào những điều trên, tôi quyết định ngoại lệ cấp cho em bằng tốt nghiệp.
Cốc lão đứng dậy, lấy từ trong ngăn kéo một cái giấy chứng nhận, trao tận tay cho Hạ Tưởng.
- Nhớ kỹ câu này, học là để thực hành. Học thức dù cao đến đâu, lý luận có giỏi đến mấy nhưng nếu không chân chính chuyển hóa thành các hành động có giá trị thì chung quy đó cũng chỉ là lý luận suông.
Hạ Tưởng trịnh trọng tiếp nhận giấy tốt nghiệp. Hắn kiềm chế sự kích động trong nội tâm, cúi đầu làm lễ với Cốc lão.
- Cảm tạ Cốc lão, lời Cốc thầy dạy bảo em sẽ ghi nhớ trong lòng.
Cốc lão cười ha hả rồi nói:
- Thật ra em cũng đã nhìn ra, thầy cũng không phải là người cứng nhắc, không biết biến báo. Tuy nhiên, thầy cũng phải tìm được một lý do thông suốt để tự thuyết phục chính mình. Hạ Tưởng, thật ra kiến thức của em so với những người khác thì cũng mạnh hơn, vì thế, đối với sự trưởng thành sau này của em thì thầy ký thác kỳ vọng rất cao.
Tiếp theo Cốc lão lại nói thêm cho Hạ Tưởng về triết lý cuộc sống, về cách đối xử với con người, về quan điểm chính trị. Hạ Tưởng rất chăm chú lắng nghe, dù sao đây cũng là những điều được rút ra trong cuộc đời của một con người, cũng thích hợp để tham khảo.
Từ biệt Cốc lão, Hạ Tưởng quay trở lại Bộ Thương mại. Vừa tiến vào văn phòng thì Hạ Tưởng liền nhận được điện thoại của Lý Đinh Sơn.
- Tiểu Hạ, đã chuẩn bị tốt để quay trở về thành phố Yến chưa?
Giọng điệu của Lý Đinh Sơn có vẻ hơi vội vàng.
- Vị trí Bí thư Quận uy tranh đoạt rất kịch liệt, áp lực mạnh đến mức không ngờ. Nếu không phải là Bí thư Trần trực tiếp đề cử cậu thì thiếu chút nữa đã bị bỏ qua.
Hạ Tưởng giật mình kinh hãi, có chuyện gì không ngờ xảy ra? Chẳng lẽ biến cố lại đến từ Diệp Thạch Sinh?
- Tình huống cụ thể thì khi trở về sẽ nói lại cho cậu biết.
Lý Đinh Sơn không lộ ra nội tình ở bên trong, chỉ nói một câu rồi dập luôn điện thoại.
Mặc dù Hạ Tưởng đang ở Bắc Kinh nhưng hướng đi của thành phố Yến thì hắn vẫn nắm rõ như lòng bàn tay. Đối với vị trí Bí thư Quận ủy quận Hạ Mã thì hắn nhất định phải bắt bằng được, Trần Phong và Hồ Tăng Chu cũng biết tâm ý của hắn và cũng luôn toàn tâm toàn ý dìu dắt hắn để được thượng vị. Trên Tỉnh ủy thì lại có Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng đã gật đầu, trên cơ bản là việc đã như ván đóng thuyền. Nghe giọng điệu của Lý Đinh Sơn thì dường như tình huống diễn ra rất ác liệt, nếu không phải có biến ở Diệp Thạch Sinh thì chính là áp lực ở bên trong thành phố Yến.
Hoặc là Bắc Kinh có thêm động tĩnh gì?
Thành phố Yến rất gần với Bắc Kinh, một làn gió thổi lay bụi cỏ cũng sẽ để Bắc Kinh biết được. Nếu như vậy, việc thành phố Yến thành lập một Quận mới cũng sẽ làm cho một ít người ở Bắc Kinh nhìn chằm chằm vào, muốn đưa tay nắm lấy vị trí đó.
Ngay cả Ngô Tài Giang cũng là như thế, huống chi là người khác?
Hạ Tưởng đi tới văn phòng Dịch Hướng Sư để chào từ biệt ông ta.
Ở Bộ Thương mại hơn ba tháng nhưng Hạ Tưởng và Dịch Hướng Sư đi lại rất ít, cũng chỉ có một lần gặp nhanh qua, còn thời gian còn lại thì ngay cả chạm mặt nhau cũng không có cơ hội. Dịch Hướng Sư là người rất bận rộn, cũng không có thời gian để tìm gặp Hạ Tưởng. Còn phần Hạ Tưởng thì hắn cũng bận rộn với bài vở và các việc riêng khác, cũng ngại ngùng không dám làm phiền toái Dịch Hướng Sư, dù sao ông ta cũng là một Bộ trưởng.
Nhưng lúc rời đi thì cũng phải gặp mặt chào từ biệt nhau cho phải phép.
Bộ Thương mại không thể so sánh với Tỉnh ủy tỉnh Yến, rất ít người nhận ra Hạ Tưởng. Hạ Tưởng đi vào văn phòng, đề xuất với thư ký của Dịch Hướng Sư rằng muốn gặp Bộ trưởng Dịch. Người thư ký nhìn mặt hắn mấy lần rồi thản nhiên nói:
- Muốn gặp Bộ trưởng Dịch thì phải đăng ký hẹn trước, lúc nào Bộ trưởng Dịch có thời gian thích hợp thì sẽ sắp xếp cho cậu được gặp mặt. Cậu để lại tính danh, điện thoại và nêu mục đích muốn gặp Bộ trưởng Dịch có chuyện gì quan trọng.
Hoàn toàn là một thái độ và giọng điệu để giải quyết việc chung.
Hạ Tưởng cũng biết nếu so đo với người thư ký này thì cũng không làm được chuyện gì, mà có khi còn tỏ vẻ hắn là người không có kiến thức. Vì thế, hắn liền phối hợp thực hiện theo lời nói của vị thư ký. Hắn tính toán rằng sau khi quay trở về văn phòng sẽ gọi điện cho Dịch Hướng Sư một cuộc. Hắn vừa đi được mấy bước thì vị thư ký ở phía sau đã hô to tên hắn lại:
- Đồng chí Hạ Tưởng, xin dừng bước. Bộ trưởng muốn gặp mặt cậu.
Nhìn thấy bóng dáng Hạ Tưởng đi vào văn phòng của Dịch Hướng Sư, vẻ mặt của vị thư ký tỏ ra khó hiểu, trong lòng rất buồn bực. Không biết Hạ Tưởng có lai lịch gì mà Bộ trưởng Dịch đang ở phòng bên trong nghe được thanh âm liền chủ động mở cửa, yêu cầu lập tức đưa Hạ Tưởng vào. Tuy rằng bình thường thì Bộ trưởng Dịch cũng rất bình dị, gần gũi, nhưng hôm nay đối với Hạ Tưởng thì đúng là cũng tỏ ra quá khách khí?
Thời gian Hạ Tưởng ở Bộ Thương mại khoảng ba tháng, cơ hội gặp gỡ một mình với Dịch Hướng Sư thì cũng không quá ba lượt, bình thường cũng ít khi gặp mặt nhau vì dù sao tất cả mọi người đều có công việc bận rộn. Dịch Hướng Sư đường đường là một Bộ trưởng, công vụ rất bận rộn, trên cơ bản ngay cả điện thoại thì Hạ Tưởng cũng không gọi tới bởi không có việc gì thì hắn cũng không nghĩ tới việc làm phiền Bộ trưởng Dịch làm gì.
Vừa thấy mặt, Hạ Tưởng liền khách khí mấy câu, tỏ vẻ tự đáy lòng cảm ơn sự chiếu cố và quan tâm của Dịch Hướng Sư trong thời gian hắn công tác tại Bộ Thương mại. Tiếp đó hắn đề xuất việc bởi vì công tác cần nên phải nhanh chóng quay trở về thành phố Yến.
Dịch Hướng Sư ngồi ở trên ghế sô pha, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cảm ơn cảm huệ làm gì, biểu hiện trong thời gian ba tháng cậu công tác tại Bộ Thương mại thì tự tôi sẽ viết các lời nhận xét trong lý lịch của cậu để gửi cho tỉnh Yến.
Hạ Tưởng biết rằng đây là một phần lễ mà Dịch Hướng Sư tặng cho hắn, vì thế Hạ Tưởng lại một lần nữa tỏ vẻ cảm tạ.
Dịch Hướng Sư phất tay đứng dậy, sắc mặt vẫn ngưng trọng như cũ:
- Đột nhiên trong thời điểm này Phó Tiên Phong lại đề danh Bạch Chiến Mặc, chắc chắn điều này đã có sự chuẩn bị chứ nếu không sẽ là việc bắn tên không có mục đích. Tài Giang và tôi đều nhất trí cho rằng Phó Tiên Phong là nhân vật chính trị có tiềm lực nhất của Phó gia, y cũng có kiến thức và sự tinh mắt, có thủ đoạn. So với y thì đúng thực cậu còn hơi non nớt hơn một ít, phải cẩn thận một chút thì mới được.
Sau khi cùng Dịch Hướng Sư bàn về việc công thì chuyển sang đề cập việc tư, hơn nữa còn nâng Ngô Tài Giang ra, hiển nhiên không thể hiện lấy thân phận của một vị Bộ trưởng mà nói chuyện mà tự cho mình là một người của Ngô gia.
Nhắc tới Bạch Chiến Mặc thì vẻ mặt của Hạ Tưởng cũng tỏ ra vẻ thận trọng, hắn nhớ tới cuộc điện thoại của Lý Đinh Sơn, cùng với việc hắn cập nhật thêm một số tình hình cụ thể về thế cục hiện tại của thành phố Yến.
Vốn là tại thành phố Yến, trải qua một đoạn thời gian đấu tranh gay gắt thì việc chọn người vào các vị trí Bí thư Quận ủy, Chủ tịch Quận và hơn mười thường vụ Quận ủy đều đã được xác định.
Chỉ còn một ít ngày nữa là đưa ra hội nghị thường vụ để thảo luận thì đột nhiên Phó Tiên Phong lại đề danh Bạch Chiến Mặc vào vị trí Bí thư Quận ủy. Thái độ của y cực kỳ kiên quyết, hơn nữa còn tỏ ra rất cứng rắn, yêu cầu Ban Tổ chức cán bộ phải thông qua sự đề cử của hắn, nếu không thông qua thì y sẽ vận dụng quyền lực của Phó Bí thư chủ quản về nhân sự để cưỡng ép, áp chế những đề cử của người khác.
Do thời gian còn lại rất gấp hơn nữa mọi người không hiểu được ra sao cả, không rõ vì sao Phó Tiên Phong ở trong thời điểm mấu chốt như thế lại làm phức tạp mọi chuyện ra vậy, không cần lý do gì lại đề cử thêm một con ngựa ô. Trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, cho dù Ban Tổ chức cán bộ thông qua đề cử của Bạch Chiến Mặc, cho dù sự tình diễn ra giống như mong muốn của Phó Tiên Phong là đệ trình ra thảo luận tại hội nghị thường vụ để thảo luận thì dưới sự liên kết của Trần Phong và Hồ Tăng Chu thì Bạch Chiến Mặc cũng không có khả năng thông qua việc bổ nhiệm tại hội nghị thường vụ.
Phó Tiên Phong vì sao lại làm điều thừa như vậy?
Đúng là không thể nhìn thấy được khả năng vượt qua cuộc thảo luận tại hội nghị thường vụ, vốn Phương Tiến Giang cũng không muốn phản kháng cứng rắn lại Phó Tiên Phong nên đã đồng ý đưa thêm vào trong danh sách đề cử của Ban Tổ chức cán bộ. Phương Tiến Giang cũng ôm một tâm tư chế giễu, ông ta muốn chờ xem Phó Tiên Phong có bản lĩnh gì để đột phá được sự liên kết chặt chẽ giữa Trần Phong và Hồ Tăng Chu, chỉ bằng y là một Phó Bí thư Thành ủy mà có thể tỏ vẻ khí thế ngất trời ở thành phố Yến được sao? Cho dù trong hội nghị thường vụ cũng có mấy người có cùng thanh âm với y nhưng số đông còn lại chủ yếu là gật đầu theo Bí thư và Thị trưởng. Hơn nữa, lại có thêm sự tác động mạnh mẽ của một Trưởng ban Tổ chức cán bộ như ông ta mà Hạ Tưởng không thông qua được hội nghị thường vụ thì đúng là việc rất chê cười.
Trần Phong và Hồ Tăng Chu cũng không rõ ràng lắm dụng ý của Phó Tiên Phong, cho rằng y tự nhiên sinh sự từ việc không đâu, cố ý chọc gậy bánh xe thôi nên cũng không để việc này trong lòng. Trên cơ bản trải qua mấy tháng chọn lựa và khảo sát lại thì những vị trí này đã có sự lựa chọn xứng đáng nhất, ai đảm nhiệm chức vụ gì thì trên cơ bản đã có danh sách. Ngay tại thời khắc cuối cùng Phó Tiên Phong thọc gậy bánh xe, chẳng lẽ một mình y lại có thể gây ra được sóng gió?
Thành phố Yến là thành phố của Trần Phong. Nguồn: http://truyenfull.vn
Trần Phong rất tự tin, hơn nữa lại có Hồ Tăng Chu ủng hộ, Bí thư và Thị trưởng liên kết lại với nhau thì cho dù Phó Tiên Phong và Đàm Long có liên kết nhau, trợ thủ nhau thì cũng không có khả năng thay đổi quyết định của hai người đứng đầu hai cơ quan quyền lực.
Trong lòng Lý Đinh Sơn lại lo lắng, ông ta cảm thấy sự tình không đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy. Ông ta cho rằng không phải Phó Tiên Phong đang cố ý quấy rối, cũng không phải y có tầm mắt lẫn lộn mà có lẽ có khả năng là đang tỉ mỉ bố trí một trò hay, mượn cơ hội này để đạt lấy thành quả thắng lợi. Về phần Phó Tiên Phong rốt cuộc có sự chuẩn bị gì ở sau thì tuy rằng Lý Đinh Sơn không rõ ràng lắm, nhưng với tâm tư lo lắng thay cho Hạ Tưởng nên ông ta đã vội vàng gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Tưởng để Hạ Tưởng trở về ngay lập tức.
Bởi vì Lý Đinh Sơn hiểu rõ rằng nếu chẳng may sự tình xuất hiện ngoài khả năng khống chế thì sẽ rất nguy hiểm, nếu chẳng may việc đề cử Bạch Chiến Mặc lại được thông qua tại hội nghị thường vụ thì giấc mộng Bí thư Quận ủy của Hạ Tưởng sẽ lập tức tan biến, về sau muốn có cơ hội như thế này thì gần như bằng không. Bởi vì quận Hạ Mã là quận mới, nhân sự một khi đã được xác định mà không xảy ra vấn đề lớn gì thì trong một vài năm những cương vị trọng yếu không có khả năng thay đổi.
Kể từ đó, Hạ Tưởng sẽ là người đứng ngoài cánh cửa lớn của quận Hạ Mã, điều này tương đương với việc bị Phó Tiên Phong thu hái các thành quả thắng lợi. Hạ Tưởng khổ sở thúc đẩy chính sách điều chỉnh kết cấu sản xuất mới kéo ra được sự thành lập của quận Hạ Mã. Nếu như vậy, những việc hắn hao tâm khổ trí, khổ sở làm việc lúc trước đây sẽ trở thành áo đẹp cho người khác mặc, điều này chẳng đáng buồn sao?
Với Hạ Tưởng thì Lý Đinh Sơn có sự trân trọng phát ra từ tận đáy lòng, cũng vì hắn mà cố hết sức lực. Cũng bởi vì ông ta tại Thành ủy thì vẫn đề phòng Phó Tiên Phong, cảm thấy Phó Tiên Phong là một người sâu không lường được, là người cực khó đối phó. Hơn nữa, Phó Tiên Phong là người bình tĩnh, điềm đạm, chắc chắn, không dễ dàng ra tay nên mới làm cho Lý Đinh Sơn thêm cảm giác Phó Tiên Phong đã lựa chọn thời cơ thỏa đáng để ra tay, tuyệt đối không phải là bới cho rối tinh rối mù mà là vì có điểm gì đó thu hoạch.
Lý Đinh Sơn cực kỳ bức thiết hy vọng Hạ Tưởng trở về thành phố Yến để gặp mặt và thảo luận đối sách.
Hạ Tưởng đối với sự quan tâm của Lý Đinh Sơn thì tất nhiên ghi khắc ở trong lòng, hắn cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng nên liền quyết định quay trở về. Mặc dù Lý Đinh Sơn không nói rõ ra nội tình ở trong nhưng Hạ Tưởng chỉ cần một cuộc điện thoại về thành phố Yến là biết ngay được sự tình của Bạch Chiến Mặc.
Bạch Chiến Mặc vốn là một nhân sỹ ở Bắc Kinh, đã công tác hai, ba năm gì đó tại thành phố Yến, vẫn đảm nhiệm vị trí Trưởng phòng Tin tức tại Văn phòng Thành ủy, bình thường rất ít khi lộ diện, dáng người cũng bình thường, cách đối nhân xử thế cực kỳ khiêm tốn. Vốn y là loại người dễ bị người khác quên lãng nhất, không ngờ tới y lại là người của Phó gia, đúng là ẩn giấu thật là sâu.
Theo điều này mà phân tích thì vì Phó Tiên Phong tiến đến thành phố Yến đảm nhiệm vị trí Phó Bí thư thì Phó gia đã an bài người sớm trước đó hai, ba năm. Đúng thật là rất lợi hại.
Năm nay Bạch Chiến Mặc 33 tuổi, trước khi tới thành phố Yến thì y đã từng công tác tại Bộ Giao thông tại Bắc Kinh. Sau khi tới thành phố Yến thì các công tác của y rất nhiệt tình, làm cho người ta không thể lấy ra được điểm gì sai lầm để chỉ trích. Đột nhiên, lần này Phó Tiên Phong lại đề cử, dường như lúc này mọi người mới chú ý tới sự tồn tại của Bạch Chiến Mặc, bắt đầu nghiên cứu lý lịch của Bạch Chiến Mặc. Không đọc thì không biết, khi đọc xong thì ai nấy cũng đều chấn động.
Bạch Chiến Mặc đúng thật không đơn giản.
Y chẳng những là nghiên cứu sinh của đại học hàng hiệu, thời gian công tác tại Bộ Giao thông còn đảm nhiệm qua nhiều vị trí chủ nhiệm đồ án, tham dự rất nhiều hạng mục quy hoạch trọng đại của đất nước, thậm chí còn viết ra cả sách, có chức danh công trình sư, hơn nữa còn được thưởng rất nhiều giấy khen, bằng khen của Nhà nước về việc đưa ra các giải pháp để giải quyết các vấn đề khó. Đây là một nhân tài điển hình về mặt toàn diện, so với thành tích của Hạ Tưởng thì cũng không kém hơn là bao. Thậm chí, về mặt bằng cấp, so với Hạ Tưởng thì còn có ưu thế hơn.
Sau khi Hạ Tưởng biết được lý lịch của Bạch Chiến Mặc thì càng khẳng định, càng thêm phần tin tưởng rằng việc Phó Tiên Phong đề cử Bạch Chiến Mặc nhất định là có ý đồ gì đó.
Vừa lúc khi tới gặp Dịch Hướng Sư để nói lời từ biệt, lại thấy Dịch Hướng Sư chủ động nhắc tới Phó Tiên Phong, vốn Hạ Tưởng cũng không giấu diếm nên hắn thuật lại tỉ mỉ sự tình mà Phó Tiên Phong đã tạo ra.
Dịch Hướng Sư nghe xong, hơi nhíu đôi lông mày lại.
- Thế cục thành phố Yến lúc này mà nói thì rất ổn định. Trần Phong rất mạnh mẽ, Hồ Tăng Chu cũng đứng về phía cậu, cho dù Phó Tiên Phong muốn từ bên trong thành phố Yến để gây rối một chút thì khả năng tạo ra thay đổi cũng không lớn.
Dịch Hướng Sư thay Hạ Tưởng phân tích một chút về thế cục hiện tại. Ông ta tựa vào bàn làm việc, bày ra một tư thế rất tùy ý rồi nói:
- Việc đề cử của Phó Tiên Phong muốn thực hiện được thì chỉ có một khả năng là có áp lực từ trên đè xuống. Có người ở Bắc Kinh tạo áp lực cho Tỉnh ủy tỉnh Yến mà cụ thể là tạo áp lực với Diệp Thạch Sinh. Nếu Diệp Thạch Sinh xuất hiện tình trạng lắc lư thì thái độ của ông ta sẽ ảnh hưởng đến phái trung gian tại hội nghị thường vụ thành phố Yến. Hơn nữa, Thôi Hướng sẽ nhân cơ hội này ra tay tạo ra những ảnh hưởng. Tình huống Bí thư Thành ủy nắm không được hội nghị thường vụ trong tay mà xuất hiện thì cũng không tính là làm cho người ta phải giật mình. Đến lúc đó, trừ khi Trần Phong vận dụng quyền phủ quyết, nếu không thì sẽ bị hội nghị thường vụ cưỡng ép mà thông qua bổ nhiệm. Lúc này, đại sự của Phó Tiên Phong sẽ thành công.
- Còn có một việc...
Dịch Hướng Sư là người ở Thủ đô, ánh mắt xem ra nhìn sâu và xa hơn rất nhiều so với Hạ Tưởng, vấn đề khi được nhìn nhận lại càng thêm thấu triệt.
- Nếu Phó Tiên Phong đúng thực đã hạ hết cả vốn lẫn lời để đỡ Bạch Chiến Mặc lên chức thì lúc đó sẽ làm cho một số người trong tầng lớp cao tầng lộ diện, trực tiếp gọi điện thoại cho Trần Phong, đưa ra điều kiện trao đổi. Vì ích lợi, ở thời khắc mấu chốt Trần Phong bắt buộc phải buông tha cậu thì cũng là việc bình thường. Tuy nhiên, loại tình huống này khó có khả năng xảy ra, bởi vì muốn đả động được suy nghĩ Trần Phong thì cũng phải đưa ra lời đề nghị đủ thành ý. Vì một vị trí Bí thư Quận ủy quận Hạ Mã thì Phó gia sẽ không làm việc lỗ vốn này.