Quan Thần

Chương 502: Thành công rầm rộ




Tuy rằng không thể nói sản nghiệp hóa giáo dục của Triệu Tuyền Tân là sai. Hắn chỉ là người chấp hành chứ không phải người quyết định, nhưng trong quá trình chấp hành hắn luôn uốn cong thành thẳng, gián tiếp thúc đẩy để có tác dụng lớn hơn nữa. Chẳng qua mỗi người đều chỉ là một bọt sóng nhỏ trên dòng sông lịch sử, tuy nhiên có người lại ảnh hưởng sâu nặng đến tiến trình lịch sử nhiều hơn một chút, có người lại không chịu nổi một tí gợn sóng. Chính Triệu Tuyền Tân đã khơi dậy một đợt sóng cản trở lớn.

Cách tiến hành chính sách sản nghiệp hóa giáo dục chủ yếu chỉ tập trung ở hai điều. Thứ nhất là khuếch trương quy mô của trường đại học, thứ hai là tăng học phí. Thế nhưng hai điểm trên lại làm cho chất lượng sinh viên giảm xuống, đồng thời lại khiến cho những sinh viên ưu tú thuộc gia đình nghèo khó phải dừng bước trước cánh cửa trường đại học vì học phí tăng quá cao. Hạ Tưởng đã chính mắt thấy sản nghiệp hóa giáo dục từ khi bắt đầu mở rộng thì được ca tụng trên cả nước, tuy nhiên về sau lại làm cho sinh viên khó có thể tìm việc làm và các thí sinh dự thi vào các trường đại học bắt đầu có sự giảm sút rõ rệt theo từng năm.

Một hậu quả nghiêm trọng khác của sản nghiệp hóa giáo dục chính là học thuật hủ bại, nảy sinh ra những con người giống như Trình Hi Học đều là giáo sư giả tạo khiến cho xã hội đang từ tôn sùng các vị học giả mà biến thành khinh thường, thậm chí là bè bỉu. Xét cho cùng sản nghiệp hóa giáo dục làm cho các trường đại học, cao đẳng không hề lấy việc giáo dục con người làm chính mà ngược lại đều tranh nhau ai là người kiếm tiền nhiều nhất, ai là người thu phí cao nhất v.v… Trong một khoảng thời gian ngắn, đạo đức bị mất hết sinh viên không còn tôn sư trọng đạo nữa, chỉ biết tìm cách kiếm tiền, có tiền lấy lòng các giáo sư giảng dạy thì việc lấy chứng chỉ tốt nghiệp là vô cùng dễ dàng. Nếu không có tiền, không đóng nổi học phí thì sẽ bị đuổi học ngay lập tức.

Trong các trường đại học chỉ biết đến tiền thì những người thật sự có lòng với nghiên cứu học thuật thì đã ít lại càng ít, cho nên về sau sẽ xuất hiện hiện tưởng giả danh học giả. Có người dùng tiền để mua bằng đại học nước ngoài giả, sau bị người khác tố giác thì thẹn quá hóa giận thuê giang hồ đánh người, mà những người này đều là viện trưởng viện nghiên cứu các trường đại học, giáo sư, bác sĩ trưởng khoa, tiến sĩ, nhà nghiên cứu khoa học v.v… Toàn là những tên tuổi có tiếng trong xã hội.

Danh vọng và thanh danh chỉ khác nhau một chữ nhưng lại khác nhau một trời một vực. Đại đa số những người có thanh danh nhưng lại có một khoảng cách xa với danh vọng, có thể nói đây một sự chua xót của xã hội.

Hạ Tưởng cũng biết mình có thành kiến với Triệu Tuyền Tân thì cũng thật bất công, nhưng thứ nhất là vì sư việc sản nghiệp hóa giáo dục của ông ta đã làm cho nền giáo dục một phen long trời lở đất. Hai là hôm nay ông ta đã trợ giúp cho Trình Hi Học đã khiến Hạ Tưởng nhớ lại ký ức đời sau, Trình Hi Học chính là một nhân vật hủ bại trong giới học thuật, hai người kết hợp với nhau thì Hạ Tưởng lại có một chút khẳng khái.

Tuy nhiên hắn cũng biết, cho dù giọng điệu của ông ta có chút gượng gạo nhưng đường đường là một Phó thủ tướng cũng sẽ không để mắt đến một cán bộ cấp phòng như hắn. Dù sao thì Phó thủ tướng bận trăm công ngàn việc, đối với một chuyện nhỏ như của hắn thì quay lưng sẽ quên ngay, cho dù không quên thì một Phó thủ tướng lại không thể nào gây khó dễ với một Trưởng phòng, như vậy sẽ đánh mất thân phận.

Sau khi tiễn một hàng người Phó thủ tướng Triệu ra về, tuy ngoài mặt Ủy ban nhân dân Tỉnh ủy vẫn im lặng nhưng việc khẩu chiến giữa Hạ Tưởng và đại giáo sư Trình đã âm thầm lan truyền ra ngoài.

Có người thì tán thưởng việc Hạ Tưởng dám đối mặt với Trình Hi Học nhưng cũng có người lại không cho rằng những gì Hạ Tưởng đã làm là đúng. Họ cho rằng việc hắn gây náo động chắc chắn là sẽ không để lại ấn tượng tốt cho Phó thủ tướng Triệu, cũng sẽ khiến cho Bí thư Diệp và Chủ tịch Phạm càng thêm khó xử.

Hạ Tưởng cũng không có hứng thú nghe những lời đồn đại trên, hắn cũng không có chút đắc ý với thắng lợi vừa rồi, cũng như không lo lắng Bí thư Diệp sẽ vì vậy mà bất mãn với hắn. Lúc này hắn đang ngồi trong phòng làm việc của Diệp Thạch Sinh, lĩnh hội tinh thần chỉ thị của Bí thư Diệp.

Tinh thần của Diệp Thanh Sinh sục sôi, trong toàn bộ cuộc chuyện trò vẫn giữ nguyên nét mặt tươi cười.

- Tiểu Hạ, việc tranh luận trong ngày hôm nay so với việc luận chiến trên các tờ báo thì phấn khích gấp mười lần. Thật là tốt! Chẳng những đã khiến cho Trình Hi Học không còn lời nào để nói, ngay cả Phó thủ tướng Triệu cũng không còn tâm tư nào để ra chỉ thị cho việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến mà đã vội vàng ra về. Hơn nữa, việc cậu làm ngày hôm nay cũng xem như là đã báo cáo công việc cho tôi và Duệ Hằng. Vừa rồi, tôi và Duệ Hằng đã trao đổi ý kiến với nhau và nhất trí thành tích của tổ lãnh đạo là rất tốt. Đồng thời việc làm của đồng chí Hạ Tưởng rất đáng tuyên dương.

Được Bí thư Tỉnh ủy đề xuất khen ngợi là một dịp hiếm có, Hạ Tưởng có hơi kích động.

- Chờ sau khi quảng cáo của nhà máy rượu Tương Đài được phát sóng, cùng với việc góp vốn thực hiện nhà máy năng lượng mặt trời tại thành phố Bảo, các phương tiện truyền thông của tỉnh Yến đều phải ra sức tuyên truyền, rầm rộ công bố chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã đạt được thành công như mong muốn, sắp tới sẽ tiếp tục trình lên nhóm thành phố thí điểm thứ hai. Tiều Hạ, cũng đừng vì một chút thành tích mà tỏ ra đắc chí, con đường phía trước còn rất dài lâu, khó khăn cũng còn rất nhiều, chúng ta chỉ mới đi được một bước đầu tiên, vẫn còn các thành tích lớn hơn đang chờ chúng ta gặt hái và còn có những khó khăn lớn đang chờ chúng ta vượt qua. Tôi tin rằng, cũng sẽ có những cương vị quan trọng hơn cần có sự góp mặt của cậu.

Hạ Tưởng vốn đang ngồi trên ghế sofa, nghe xong những lời này thì vẻ mặt nặng trĩu, đứng lên nói:

- Tôi xin nhớ rõ những lời dạy của Bí thư Diệp. Chỉ có hai thành phố được thí điểm thành công, so với toàn bộ tỉnh Yến có mười một thành thị thì vẫn chưa đến một phần năm, thành tích đạt được rất nhỏ, còn cần phải cố gắng thêm mở rộng ra toàn tỉnh. Tôi nhất định sẽ không kiêu ngạo, không nóng vội và sẽ luôn hoàn thành những công việc mà Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đã giao phó.

Diệp Thạch Sinh gật đầu một cách hài lòng, không chút để ý hỏi một câu:

- Tiểu Hạ năm nay mới 27 tuổi phải không? Vẫn còn rất trẻ, thời gian đảm nhận chức vụ này vẫn chưa đến một năm phải không? Thời gian có hơi ngắn, như vậy đến cuối năm hoặc sang năm nếu gặp thời cơ thích hợp thì cậu sẽ đến học tại trường trung ương Đảng một thời gian. Ồ, tôi quên mất cậu là học sinh của lão Cốc, nhưng nhanh nhất thì cậu cũng phải mất hơn một năm mới có thể lấy bằng nghiên cứu sinh. Tốt lắm, thời gian vẫn còn kịp.

Cụ thể là cái gì còn kịp thì Diệp Thạch Sinh sẽ không nói ra, duy trì sự đúng mực trong nghệ thuật nói chuyện của lãnh đạo mà không đi xa hơn, để lại cho cấp dưới một ấn tượng và cũng thể hiện ân huệ của một cấp trên.

Hạ Tưởng vừa quay trở lại phòng làm việc thì hắn phát hiện ra nhân viên của phòng tổng hợp 1 và 2 đang tụ tập lại một chỗ, hắn vừa bước vào cửa thì đã nghe thấy những tiếng hoan hô long trời lở đất.

Mọi người trong tổ lãnh đạo đều là lần đầu tiên nghe bài nói chuyện ném đá giấu tay của Trình Hi Học, mới biết được lời đồn Hạ Tưởng làm náo động ở hội trường đại học Trung Sơn hóa ra có những nguy cơ bên trong còn nguy hiểm hơn gấp mười lần so với những lời đồn đại. Hôm nay có thể tận mắt chứng kiến sự cay nghiệt và không hề có thiện ý của Trình Hi Học thì mọi người mới hiểu được, nếu đổi ngược là bọn họ khi đối mặt với sự công kích của Trình Hi Học thì chắc chắn là sẽ bị thua. Đừng nói là có thể làm rạng danh cho tổ lãnh đạo, nếu không bị thất bại thảm hại và mất mặt thì đã phải cám ơn trời đất rồi.

Trải qua chuyện này, Hạ Tưởng đã trở thành trợ thủ đắc lực trong mắt Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, đồng thời cũng trở thành anh hùng trong cảm nhận của toàn thể thành viên tổ lãnh đạo.

Hạ Tưởng nói nửa đùa nửa nghiêm túc để khiến tất cả mọi người trở về làm việc của mình. Hắn vào đến phòng làm việc, vừa mới đặt mông ngồi xuống thì điện thoại đã reo lên.

Là Phạm Tranh gọi đến, ngay câu đầu tiên đã nói:

- Đáng tiếc là tôi không có mặt ở đó, nếu không tôi cũng phải ngửa mặt lên trời mà cười to một phen, Trình Hi Học cũng có ngày hôm nay. Nhớ tới ông ta tôi cảm thấy rất tức tối, đường đường là một giáo sư dạy học nhưng lại không lo giảng dạy giáo dục mà lại nhúng tay vào chính trị, nếu muốn nhúng tay thì cũng đừng đối nghịch với việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến chứ! Ông ta không biết ở tỉnh Yến có ba kiếm khách sao? Không biết là có Phạm Tranh tôi trấn thủ thì không được giễu võ giương oai à? Hơ hơ, đương nhiên với tình hình này thì không cần tôi phải ra tay, chỉ cần sư đệ Hạ Tưởng của tôi ra tay thì cũng đủ để ứng phó với lão ấy.

Hạ Tưởng liền bật cười, mắng gã vài câu rồi cúp máy.

Sau đó điện thoại liên tục reo không ngừng, điện thoại của lão Cao, lão Cốc, Cao Tấn Chu v.v… khiến cho Hạ Tưởng không trả lời kịp. Ngay sau đó lại là điện thoại của Mai Thái Bình, Tống Triều Độ, Tiền Cẩm Tùng và Trần Phong gọi tới chúc mừng và nói đùa vài câu. Trong nhất thời, phòng làm việc của Hạ Tưởng trở thành đường dây nóng của tỉnh Yến. Nếu có nhân viên nào làm công tác thống kê sẽ giật mình phát hiện, gần như tất cả những nhân vật quan trọng của tỉnh Yến đều gọi điện thoại đến phòng làm việc của Hạ Tưởng trong một khoảng thời gian ngắn.

Đương nhiên, điện thoại của Tỉnh ủy và Thành ủy cũng rất bận rộn, đồng thời cũng có một đường dây nóng riêng để thông báo tin tức. Thôi Hướng, Mã Tiêu đều đang cùng trò chuyện, thảo luận biện pháp đối phó với Phó Tiên Phong và Đàm Long.

Bọn họ sau khi nghe được tin tức về Trình Hi Học thì Phó Tiên Phong cảm thấy khiếp sợ, còn Đàm Long thì lo lắng, tuy nhiên Thôi Hướng thì ngược lại đã điềm tĩnh hơn trước, không còn tỏ ra cuống lên mà kiên nhẫn lắng nghe ý kiến của Phó Tiên Phong.

Khác với sự sốt ruột của Mã Tiêu thì Phó Tiên Phong tuyệt không vội vã công bố mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm mà vẫn cho rằng thời cơ chưa đến thì chưa thể hành động, Phó Tiên Phong nói:

- Theo như tin tức đáng tin cậy thì Liên Nhược Hạm sắp về nước rồi. Chờ khi cô ấy quay về thì mới tìm cơ hội thích hợp, bây giờ cứ để cho Hạ Tưởng nở mày nở mặt đi. Hơn nữa, với thành tích mà hắn đạt được thì cũng có lợi.

Mã Tiêu không hiểu ý của ông ấy, chỉ có Thôi Hướng là hiểu được ý tứ trong lời nói của Phó Tiên Phong liền nói:

- Tiên Phong nói cũng đúng. Bước tiếp theo thành phố Yến sẽ được chọn vào nhóm thành phố thí điểm thứ hai, đến lúc đó có thể cùng một lúc có được sự ủng hộ về chính sách và tài chính. Nền kinh tế của thành phố Yến được phát triển thì một Phó bí thư như Tiên Phong cũng có được một phần công lao.

Thôi Hướng cân nhắc từ các phương diện tổng hợp và cũng biết hiện nay chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đang có chiều hướng phát triển, đồng thời cũng tỏ vẻ ủng hộ thành phố Yến trở thành thành phố thí điểm.

Trong nháy mắt, đã đến ngày 15 tháng 9, Vào giờ quảng cáo vàng trên đài CCTV đột nhiên xuất hiện một thay đổi kinh ngạc, mẫu quảng cáo dầu gội đầu ban đầu không ngờ bị loại bỏ, thay vào đó là mẫu quảng cáo về nhà máy sản xuất rượu Tương Đài của thành phố Đan Thành mà chưa ai biết đến. Đối với một số người thì đây là lần đầu tiên được nghe nói đến loại rượu Tương Đài, nhưng đối với một số bợm rượu thì mẩu quảng cáo rượu Tương Đài xuất hiện trên CCTV một lần nữa nhắc lại hồi ức xa xưa, khơi gợi lại con sâu rượu trong bụng của họ, liền vội vàng chạy ra ngoài mua hai chai rượu Tương Đài được đóng gói hoàn toàn mới.

Cùng lúc đó, mục luận chiến của tờ nhật báo tỉnh Yến vốn sắp tan biến theo mấy khói thì trong một đêm lại có bài phát biểu của kiếm khách. Bài viết đã trình bày và phân tích một cách tỉ mỉ về cái lợi của chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, và từ lúc đưa ra thực hiện đến này đã mang đến những thay đổi lớn cho thành phố Đan Thành và thành phố Bảo. Đồng thời liệt kê những dự án du lịch văn hóa và những thành công trong việc thay đổi chế độ xã hội của nhà máy sản xuất rượu Tương Đài. Tỉ mỉ xác thực và chú trọng tuyên truyền dự án du lịch văn hóa cùng với tình hình hiện tại và tương lai của nhà máy rượu Tương Đài.

Bài viết của Hạ Tưởng lấy việc giới thiệu thành tích là chính rồi nói đến những tranh cãi trong khoảng thời gian trước đó. Ở đoạn kết của bài viết có nói đến nhận xét về cuộc tranh luận trong chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp:

- Cho dù là xuất phát từ mục đích nào mà hoài nghi về chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến cùng với năng lực của tổ lãnh đạo, nếu căn cứ trên tinh thần tham khảo học thuật thì còn làm cho người ta có sự tôn kính. Còn nếu là vì tư lợi cá nhân mà không để ý đến tiếng nói của đại đa số người dân, và không màn đến sự canh tranh công bằng trên quy luật thị trường, chỉ biết phản đối và công kích thì chẳng những đã làm xấu đi tinh thần chân chính của giới học thuật mà còn làm tổn hại đến hình tượng của những nhà học giả chân chính, rất bất lợi cho việc duy trì tinh thần độc lập và công chính trong học thuật. Hiện tại, có rất nhiều lý do để chứng mình rằng việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến là phù hợp với quy luật của lịch sử, phù hợp với lợi ích của đại đa số quần chúng.

Cách nói của Nghiêm Tiểu Thì thì khiêm tốn hơn một chút:

- Thành công của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo đã chứng minh một chân lý. Sự thật luôn luôn thắng những biện luận, bất cứ sự suy đoán và những kết luận không có căn cứ đều không thể trụ được lâu, đều là lý thuyết suông. Các học giả chuyên môn phải tiếp xúc với quần chúng nhiều hơn, đi sâu vào quần chúng để tìm hiểu xem quần chúng đang nghĩ gì, làm gì thì mới có thể làm tốt công việc học vấn, áp dụng kiến thức đã học vào cuộc sống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nếu lời nói của Nghiêm Tiểu Thì làm bẽ mặt một cách dịu dàng thì lời nói của Phạm Tranh lại làm mất mặt một cách trực tiếp vang dội hơn:

- Một số người nên cảm thấy hổ thẹn với danh hiệu học giả của mình. Đã làm như không thấy được thành tích của việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp mà còn cố ý đâm bị thóc, chọc bị gạo, nói xấu những chính sách có lợi cho dân chúng, chẳng những gây khó dễ mà còn trăm phương ngàn kế tiến hành truy sát. Tôi muốn hỏi các nhà chuyên môn một chút, giữa lợi ích cá nhân của các vị với lợi ích của quần chúng thì Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh lựa chọn lợi ích của quần chúng là sai hay sao? Điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã đụng chạm đến các vị và lợi ích của các tập đoàn có lợi ở phía sau các vị thì các vị liền lập tức nhảy ra muốn bóp chết chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Các vị hãy để tay lên ngực tự hỏi xem thân là học giả thì có phải mình đã chạy theo cái lợi trước mắt hay không? Có hổ thẹn với danh hiệu những nhà chuyên môn hay không?

Bài báo của ba người đồng thời xuất kích, lại một lần nữa làm chấn động cả tỉnh Yến, và một lần nữa có hiệu quả lan truyền rộng rãi. Chẳng những mắng xối xả vào các nhà học giả chuyên môn mà còn khiến cho bọn họ cảm thấy xấu hổ vô cùng. Hơn nữa, bởi vì Hạ Tưởng có ý dẫn dắt nên dự án du lịch văn hóa và nhà máy rượu Tương Đài của thành phố Đan Thành đã đồng thời xuất hiện trước tầm mắt của dân chúng, đã mượn sự ra tay của các kiếm khách mà nhà máy rượu Tương Đài và du lịch văn hóa tại tỉnh Yến mới có được thành công.

Nhất là vào buổi tối hôm đó đài truyền hình tỉnh Yến lại phát chương trình tuyên truyền của chính quyền thành phố Đan Thành. Mượn dự án du lich văn hóa để gắn chặt với việc quảng bá nhà máy rượu Tương Đài, một lần nữa đã tạo cho người dân có ấn tượng sâu sắc đối với dự án du lịch văn hóa và rượu Tương Đài.

Ngày hôm sau, tờ nhật báo quốc gia đã xuất hiện bài viết của lão Cao và Cao Tấn Chu phân tích tỉ mỉ về việc thành công như mong đợi của chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến, và cho ra một kết luận: Tỉnh Yến là một tỉnh đất liền, không hề có những điều kiện thuận lợi của một vùng duyên hải nhưng cũng đã đạt được thành công như mong muốn, đã nói rõ một điều là chỉ cần có chính sách đúng đắn, chỉ cần chính phủ có đủ quyết tâm, chỉ cần chọn đúng người chấp hành, và người chấp hành một lòng vì công việc thì tất cả các tỉnh đất liền khác cũng đều có khả năng thành công như tỉnh Yến.

Cùng một ngày, Cốc Nho cũng đã có một bài phát biểu tại báo Thanh Niên, cùng hô ứng với bài viết của lão Cao và Cao Tấn Chu. Vốn là lãnh đạo ở trên cũng có người lên tiếng không cho phép phát biểu những bài viết mang tính tranh luận như vậy, nhưng sau khi lão Cao ra mặt thì bài viết cũng đã được phát hành đúng hạn.

Ngày hôm sau, tỉnh Yến đã tổ chức một cuộc họp báo, rầm rộ tuyên bố việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp ở giai đoạn thứ hai đã đạt được thành tích như mong muốn. Ngày thứ ba, tại thành phố Đan Thành và thành phố Bảo đồng thời cũng tổ chức cuộc họp báo, cũng rầm rộ tuyên bố về việc được chọn làm nhóm thành phố thí điểm đầu tiên của tỉnh Yến và được hướng dẫn thực hiện chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, nên nền kinh tế của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo đã có sự điều chỉnh rất tốt. Đồng thời thu hút được vốn đầu tư cho các doanh nghiệp nhà nước, thay đổi chế độ xã hội, đạt được thành tích to lớn.

Trong cuộc họp báo tại thành phố Đan Thành, Thị trưởng Vương Tiếu Mẫn nhấn mạnh vào thành công của dự án du lịch văn hóa, cùng với việc sau khi thay đổi chế độ xã hội của nhà máy rượu Tương Đài đã nhận được một lượng lớn đơn đặt hàng và trở nên nổi tiếng trong một khoảng thời gian ngắn, có hy vọng trở thành một thương hiệu nổi danh tại thành phố Đan Thành. Hơn nữa thành phố Đan Thành cũng tự tin có thể tạo ra một xí nghiệp sản xuất rượu trắng nổi tiếng của riêng mình.

Cuộc họp báo tại thành phố Đan Thành chẳng những mời rất nhiều giới truyền thông tại tỉnh Yến mà giới truyền thông tại Bắc Kinh cũng đến tham dự không ít, tạo nên một khung cảnh chưa bao giờ có ở tỉnh Yến.

Tương tự, thành phố Bảo cũng tổ chức cuộc họp báo. Thị trưởng Nhậm Khánh Chi cũng nhấn mạnh vào chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã mang đến tin tức tốt lành. Bởi vì dưới sự dẫn dắt đúng đắn của tổ lãnh đạo mà trong thời gian nửa năm ngắn ngủi thành phố Bảo đã thu hút được hơn một tỷ rưỡi đôla của công ty Kodak và năm trăm triệu đôla của công ty Tối Nhật Quang tổng cộng là có hai tỷ đôla vốn đầu tư nước ngoài. Công ty Kodak còn đầu tư vào kỹ thuật, đồng thời trong năm sau sẽ xây dựng dây chuyền sản xuất máy ảnh kỹ thuật số ở thành phố Bảo. Công ty Tối Nhật Quang thì đầu tư vào sản phẩm năng lượng mặt trời, chẳng những có kỹ thuật tiên tiến mà còn là nguồn năng lượng sạch, là xu thế phát triển năng lượng trong tương lai. Ở phương diện bảo vệ môi trường và trân trọng nhân loại, cùng với việc tận dụng tất cả các nguồn năng lượng sạch, có thể nói thành phố Bảo đã đứng hàng đầu cả nước.

Đồng thời, Nhâm Khánh Chi còn trịnh trọng tuyên bố, thành phố Bảo tuyệt đối nghiêm túc trong việc bảo hộ thương hiệu quốc hữu. Cho dù là Kodak đầu tư hay công ty Tối Nhật Quang đầu tư thì vẫn ký kết hiệp nghị dưới hình thức bảo vệ hết mức có thể các thương hiệu quốc hữu để không bị thâu tóm.

Đã làm bẽ mặt một người nào đó ở Bắc Kinh một cách trắng trợn.

Ánh đèn flash không ngừng chớp lên, câu hỏi liên tục được đưa ra. Nhậm Khánh Chi đúng là ngồi mát ăn bát vàng, cả đời ông ta không hề có nhiều chiến tích nhưng giỏi nhất là về đấu tranh chính trị và nói những lời nói suông, khách sáo. Ông ta thao thao bất tuyệt với giới truyền thông, dùng những lời lẽ sắc bén mà nhằm vào một số người đã chỉ trích, phê phán và cười nhạo vào kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến.

Sau đó, cũng không quên tuyên truyền tình hình hiện tại của nhà máy ô tô Vạn Lý và nhà máy rau ngâm. Tóm lại, cho dù là cuộc họp báo tại thành phố Đan Thành hay là thành phố Bảo thì cũng đều là những cuộc họp báo thành công, thiết lập nền tảng cho sự thành công lớn của hai thành phố thí điểm đầu tiên của tỉnh Yến.

Không lâu sau, Hà Đông Thần đã đích thân gọi điện thoại chúc mừng Diệp Thạch Sinh.

Trong lúc tỉnh Yến đang rầm rộ tuyên bố về thành công của việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, theo sau là sự tuyên truyền của giới truyền thông tỉnh Yến và Bắc Kinh thì phe phái của Trình Hi Học lại im ắng, không lời nào đáp lại. Ngay cả những giáo sư chuyên môn của tỉnh Yến cũng lặng lẽ, không tiếp tục ứng chiến. Vậy cũng phải, thành tích của tỉnh Yến rõ như ban ngày, sự thật đã chiến thắng những biện luận, dù có ba hoa thì thành tích đã hiện ra trước mắt thì còn có thể nói cái gì nữa?