Trình Hi Học cũng vỗ tay, vẻ mặt tươi cười, Cho dù hôm nay thua đến thảm hại; trong lòng nguyền rủa kế vây Ngụy cứu Triệu của Hạ Tưởng, thua ở trong tay Hạ Tưởng cũng có thể nói sách lược của ông dưới một bậc. Nhưng xuất phát từ lòng tôn trọng đối thủ, xuất phát từ sự khen ngợi đối với bản lĩnh tùy cơ ứng biến của Hạ Tưởng, ông vẫn vỗ tay cho màn biểu diễn đặc sắc của Hạ Tưởng.
Trình Hi Học hiểu được, hôm nay, vào lúc này, tại nơi này, nếu Hạ Tưởng cùng ông đối mặt tranh luận vấn đề về phương diện kinh tế, cho dù tạm thời không ở vào thế bất bại nhưng chỉ cần vài vị chuyên gia ở dưới đài luân phiên ra trận đặt câu hỏi cho hắn, khiếm khuyết của Hạ Tưởng ở phương diện lý luận tri thức, vẫn khó thoát khỏi kết cục thất bại. Bởi vì ông nhìn trúng điểm này mới có ý đưa Hạ Tưởng lên đài, đúng là muốn để mọi người dẫm nát hắn dưới chân. Thật không ngờ, Hạ Tưởng lấy dài tránh ngắn, lấy những lời tình cảm tự sâu tận đáy lòng làm cảm động mọi người có mặt tại đây, thu được tình cảm tốt đồng thời thu hoạch luôn cả thắng lợi!
Bất kể như thế nào đi nữa, Hạ Tưởng có thể thong dong ứng đối, hơn nữa còn chuyển bại thành thắng, hắn đích thực là một đối thủ đáng được kính trọng.
Tôn trọng đối thủ chính là tôn trọng chính mình.
Mãi cho đến khi Hạ Tưởng đỡ Cốc Nho, Nghiêm Tiểu Thì và Phạm Tranh một trái một phải, bóng dáng của bốn người biến mất sau cửa, Trình Hi Học mới tỉnh mộng, vừa nhớ đến Lạc Lâm Khai và Ngô Lâm Sâm ngồi ở hàng ghế thứ năm, ngẩng đầu lên nhìn, hai người đó không biết đã đi mất tự bao giờ.
Trong lòng Trình Hi Học không biết là mùi vị gì. Một sự kiện lớn, một phen tâm huyết của ông thế nhưng toàn bộ biến thành lời giải cho Hạ Tưởng, thành bữa tiệc của Hạ Tưởng, tạo danh tiếng cho Hạ Tưởng, quả thực thế sự khó lường! Ông không cam lòng, ông cảm thấy ông không thua, chỉ bị Hạ Tưởng xảo diệu trốn thoát mà thôi. Nếu như giao phong chính diện, ông cho rằng ông vẫn có cơ hội thắng! Ông không phục, nhất định phải tìm một cơ hội khác để trả thù!
Ông muốn bộc phát ngay tại chỗ, trút hết nỗi hận trong lòng.
Chỉ là cố kỵ thân phận, Trình Hi Học vẫn phải tươi cười chào tạm biệt mỗi một vị giáo sư chuyên gia.
Mãi đến khi đi ra khỏi cổng trường đại học Trung Sơn, Nghiêm Tiểu Thì mới mở miệng hỏi Hạ Tưởng:
- Hình như lúc nãy anh có rơi nước mắt?
Hạ Tưởng phủ nhận lắc đầu:
- Không có, cô nhìn lầm rồi.
Nghiêm Tiểu Thì vui vẻ:
- Rơi nước mắt thì rơi nước mắt chứ sao. Chuyện tình cảm, đàn ông cũng có nước mắt, lại chẳng phải là chuyện gì mất mặt cả.
Cô bất chấp Phạm Tranh và Cốc Nho cũng đang có mặt ở đó, nói một câu thâm tình:
- Anh rất lợi hại, tài ăn nói hạng nhất, tôi khâm phục anh!
Hạ Tưởng vẻ mặt thản nhiên:
- Sự việc trên thế giới này sợ nhất là nghiêm túc, cô ra vẻ nghiêm túc, đối phương liền lo sợ.
Lần này tới thủ đô hoàn thành ba việc, một là Hạ Tưởng trả bài tập nghiên cứu sinh cho Cốc lão; hai là Bộ lão chính thức nhận Nghiêm Tiểu Thì là học sinh; ba là mượn buổi thuyết trình của Trình Hi Học, Hạ Tưởng nâng cao thanh danh của mình. Có thể nói chuyến đi này không tệ, thu hoạch phong phú.
Cốc lão cũng vô cùng cao hứng, hiếm thấy khen ngợi Hạ Tưởng cả nửa ngày, còn nói:
- Bản thảo của ba người các em tôi đã an bài xong xuôi cả rồi, ngày mai là có. Cũng không biết Trình Hi Học hôm nay bị cậu làm loạn, tâm trạng uể oải có còn tinh thần và sức lực để soạn văn bản phản bác nữa không đây? Ha ha!
Tạm biệt Cốc lão, Hạ Tưởng không trực tiếp trở lại thành phố Yến mà đầu tiên là đến bộ ngoại thương. Quá trình gặp mặt Dịch Hướng Sư được xem như là thuận lợi, là một bộ trưởng có tư tưởng tiến bộ, phong cách làm việc của Dịch Hướng Sư được xem như là thân với dân, không hề quan liêu, đương nhiên Hạ Tưởng cũng có điện thoại riêng của hắn, được hắn cho phép trực tiếp đi đến văn phòng bộ trưởng.
Dịch Hướng Sư đối với việc bộ ba "Tam Kiếm Khách" đến thăm cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, gần đây ông cũng có đọc văn chương của tam kiếm khách. Đối với sự hô ứng lẫn nhau trong văn chương của ba người, quan điểm bổ sung lẫn nhau khiến ông luôn vỗ bàn khen hay. Đương nhiên văn chương của ba người nếu như đứng riêng lẻ cũng chỉ có thể xếp vào trình độ trung bình, không thể so sánh được với những chuyên gia học giả xuất sắc. Nhưng hay ở chỗ ba người đồng thời ra tay, công thủ có chừng mực, mỗi người đều có trọng điểm riêng, ngược lại hình thành một tam giác sắt không dễ dàng bị công phá.
Dịch Hướng Sư và ba người nói chuyện một hồi, Hạ Tưởng liền nói ra mục đích mà hắn tới đây, hắn tiết lộ chuyện Mike sắp đến Trung Quốc ký kết hiệp định, muốn cục ngoại thương giữ bí mật, không tiết lộ bất kỳ thông tin gì với giới truyền thông.
Dịch Hướng Sư suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Sao? Nghe ra ý của cậu là muốn chuẩn bị một kế hoạch lớn? Thường có xí nghiệp yêu cầu bộ ngoại thương giữ bí mật ký kết hiệp nghị cho bọn họ, tôi luôn có quan điểm rằng, phục vụ cho xí nghiệp, là chức trách chính của bộ ngoại thương, không có gì phải từ chối cả.
- Chỉ có điều...
Dịch Hướng Sư quả nhiên giống như trong suy nghĩ của Hạ Tưởng, thoải mái nói xong đột nhiên khẽ mỉm cười:
- Tiểu Hạ, cậu cũng không xem như người ngoài, tôi thay cậu giữ bí mật, cậu cũng phải thay tôi làm một việc.
Hạ Tưởng chỉ biết Dịch Hướng Sư là người không dễ nói chuyện, đành bất đắc dĩ nói:
- Bộ trưởng Dịch có gì dặn dò cứ thoải mái nói ra, đừng nói ngài là bộ trưởng tôi là trưởng phòng, chỉ bằng thân phận trưởng bối của ngài, tôi cũng phải phục tùng mà không nói hai lời, đúng không?
Dịch Hướng Sư biết Hạ Tưởng lấy Ngô Tài Giang ra để ám chỉ ông đừng đưa ra vấn đề khó quá, lại cười nói:
- Đúng là một tên nhóc miệng mồm lẻo mép, phải nói điều kiện trước, cậu không thể rộng lượng mà đồng ý lấy một lần sao?
Phạm Tranh và Nghiêm Tiểu Thì đứng bên cạnh mỉm cười, chỉ ngồi xem hổ tranh đấu.
Dịch Hướng Sư thu lại vẻ tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đầu năm sau, bộ ngoại thương sẽ cùng các bộ khác và ủy ban trung ương gây dựng lại bộ thương mại, đến lúc đó tôi muốn mượn điều cậu đến bộ một khoảng thời gian, thế nào?
Hạ Tưởng nhất thời sửng sốt, đề nghị của Dịch Hướng Sư quá đột ngột, hắn hoàn toàn không hề nghĩ tới.
Chẳng qua cẩn thận nghĩ lại, lập tức hiểu rõ ý định ban đầu của Dịch Hướng Sư. Không cần nói, nhất định là chủ ý của Ngô Tài Giang. Ngô Tài Giang có lẽ nhận ra cái gì đó cho nên mới mượn cơ hội này điều động hắn đến bộ thương mại để hắn tránh mũi nhọn, hoặc có lẽ là muốn làm phong phú thêm lý lịch của hắn, để con đường sau này càng thêm dễ đi. Từ khi Liên Nhược Hạm đồng ý để con trai mang họ Ngô, Ngô Tài Giang rõ ràng nhiệt tình với tiền đồ của hắn, cũng có ý đưa hắn trở thành đối tượng bồi dưỡng của Ngô gia, bắt đầu tính toán ra quyết định cho bước tiếp theo của hắn.
Phạm Tranh và Nghiêm Tiểu Thì đều cho rằng Hạ Tưởng nhất định sẽ có tâm trạng bất công, không ngờ Hạ Tưởng chỉ hơi giật mình rồi sau đó mỉm cười gật đầu đồng ý. Đón Cổ Ngọc tại địa điểm đã hẹn trước, bốn người cùng quay lại thành phố Yến. Phạm Tranh và Nghiêm Tiểu Thì vô cùng khó hiểu đối với quyết định của Hạ Tưởng đồng ý yêu cầu của Dịch Hướng Sư. Phạm Tranh vội vàng kể cho Cổ Ngọc nghe hắn làm sao đả kích sự kiêu ngạo của Trương Dương, làm sao thu được lòng yêu mến của tất cả các nữ sinh, Nghiêm Tiểu Thì lại cúi đầu không nói, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Cổ Ngọc mở to mắt hiếu kỳ nghe Phạm Tranh kể xong, thản nhiên nói một câu:
- Đều là một đám nhóc nữ sinh chưa rời khỏi trường, với sức quyến rũ của anh, cũng chỉ có lực sát thương với các cô ấy mà thôi.
Một câu nói khiến cho Phạm Tranh nghẹn cả nửa ngày nói không nên lời.
Về đến thành phố Yến, Hạ Tưởng lập tức chạy đi an bài công việc chuẩn bị cho chuyến thăm viếng của Mike.
Sau khi an bài thỏa đáng hết thảy, hẹn với Khâu Tự Phong ngày kia gặp nhau ở thành phố Bảo, lúc này mới bỏ điện thoại xuống, chợt nghe được tin tức, nói là chủ tịch tỉnh Tống muốn mở hội nghị toàn thể tổ lãnh đạo.
Tổ lãnh đạo không có phòng họp riêng, mượn phòng làm việc của bên ủy ban dùng tạm. Vốn tưởng rằng chỉ có Tống Triệu Đô đến tham dự hội nghị, không ngờ tới khi hội nghị tiến hành được một nửa thì Phạm Duệ Hằng cũng đột nhiên xuất hiện tại hội trường.
Tống Triệu Đô truyền đạt tinh thần chỉ thị ba điểm của tỉnh ủy và ủy ban nhan dân tỉnh, một là điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã đến thời khắc quan trọng, các đồng chí nhất định phải làm tốt công tác hoàn thành mỗi một nhiệm vụ mà cấp trên giao phó. Hai là xét thấy thành tích công tác của đồng chí Hạ Tưởng khá nổi bật, thông báo khen ngợi. Ba là tổ lãnh đạo điều chỉnh phân công một chút, bởi vì phó tổ trưởng đồng chí An Dật Hưng công tác chính quá bận rộn, qua đề nghị của đồng chí An Dật Hưng, tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh phê chuẩn, quyết định cho đồng chí Hạ Tưởng chủ trì công tác hàng ngày.
Về cơ bản đã chính thức xác định vị trí chủ đạo của Hạ Tưởng.
Sự xuất hiện ngoài ý muốn của Phạm Duệ Hằng khiến cho hội nghị chuyển sang một hướng khác. Phạm Duệ Hằng mặt mày hớn hở, cười nói:
- Vừa rồi nhận được chỉ thị của bí thư Diệp. Bí thư Diệp rất hài lòng với biểu hiện tại hội trường lớn trường đại học Trung Sơn ở thủ đô của đồng chí Hạ Tưởng, cũng rất vui vẻ, cố ý rút thời gian trong lúc bận rộn gọi điện thoại tới, để tôi chuyển lời thăm hỏi và chúc mừng tới đồng chí Hạ Tưởng. Bí thư Diệp nói, đồng chí Hạ Tưởng đã không ngừng nỗ lực giữ gìn danh dự của tỉnh Yến, điều này đáng được biểu dương khen ngợi.
Mọi người vẻ mặt hâm mộ thêm phần khó hiểu nhìn về phía Hạ Tưởng, không hiểu được Hạ Tưởng lại làm ra hành động kinh người gì.
Hạ Tưởng ở trước mặt mọi người cũng không biết nói gì, đành phải bày tỏ cám ơn với Phạm Duệ Hằng. Tin tức của Diệp Thạch Sinh cũng rất nhạy, một màn trong hội trường Đại học Trung Sơn đã nhanh chóng truyền tới tai ông, quả nhiên là bí thư tỉnh ủy, tai mắt rất nhiều.
Sự vui vẻ và thích thú của Diệp Thạch Sinh nằm trong dự đoán của Hạ Tưởng, hắn nỗ lực bảo vệ điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến như vậy, hơn nữa còn được vô số học giả có mặt ở đó tán thưởng, tương đương với một lần tuyên truyền quan trọng hoàn toàn mới cho điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến, hơn nữa việc này rất khó tuyên truyền trực tiếp, trong tình huống bình thường, lấy địa vị là bí thư tỉnh ủy như Diệp Thạch Sinh cũng không mời được nhiều chuyên gia học giả tập trung lại một lần như vậy.
Thật ra khiến cho Diệp Thạch Sinh cao hứng nhất đó là, Hạ Tưởng thay tỉnh Yến nổi danh bằng việc mượn ngọn gió đông của Trình Hi Học. Tương đương với việc Trình Hi Học làm áo cưới cho Hạ Tưởng, không biết tức giận đến cỡ nào? Mà Trình Hi Học mới vừa rồi trên nhật báo quốc gia chỉ mặt điểm danh phê bình tỉnh Yến, mới vài ngày đã bị Hạ Tưởng đòi lại một ván ngay trước mặt, hơn nữa còn mượn đại hội do ông tỉ mỉ lên kế hoạch. Diệp Thạch Sinh càng nghĩ càng vui vẻ, chỉ hận lúc đó không có mặt ở hiện trường nhìn thấy khuôn mặt uể oải thất bại của Trình Hi Học. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Diệp Thạch Sinh ngoại trừ cảm khái càng là xem trọng Hạ Tưởng, một thuộc hạ chẳng những có năng lực làm việc thật sự mà còn là một cấp dưới có thể thay lãnh đạo giải vây, trút giận đúng lúc, làm cho lãnh đạo cảm thấy thoải mái, tuyệt đối là một cấp dưới được lãnh đạo luôn ghi nhớ trong lòng.
Lãnh đạo cũng là người, trong suy nghĩ của lãnh đạo, anh có năng lực lại có cách nhìn, còn có thể suy nghĩ giúp lãnh đạo, vào thời điểm thăng chức chính là người được chọn đầu tiên mà lãnh đạo ưu tiên suy xét.
So với niềm vui của Diệp Thạch Sinh, Phạm Duệ Hằng đối với việc Phạm Tranh có thể góp mặt ở hội trường nơi các học giả tề tụ cũng cảm thấy rạng rỡ. Mà Hạ Tưởng bây giờ không chỉ là học đệ của Phạm Tranh mà còn là bạn bè tốt của y, Phạm Duệ Hằng đối với việc Diệp Thạch Sinh khích lệ Hạ Tưởng cũng là vui sướng tự đáy lòng.
Sau khi tan họp, Hạ Tưởng đang chuẩn bị về nhà, Cổ Ngọc thần bí đến gần khẽ nói:
- Ông nội nói, rất lâu rồi anh không đến thăm ông, ông rất không hài lòng về anh.
Hạ Tưởng liền cười:
- Chẳng phải tôi vừa nhờ cô gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến ông rồi sao? Sao lại nhỏ nhen như vậy? Lần sau tới thủ đô tôi nhất định sẽ đi thăm ông, được chưa?
Cổ Ngọc "ừ" một tiếng, đột nhiên lại nói:
- Ông nội giúp tôi tìm một đối tượng, là quân nhân, nghe nói con người rất được, anh nói tôi có nên đi gặp mặt hay không?
- Gặp, đương nhiên phải gặp.
Hạ Tưởng không chút do dự nói:
- Cách nhìn của ông nội cô sẽ không kém. Cô cũng không nhỏ nữa, cũng nên tìm một người bạn trai.
- Nhưng mà...
Cổ Ngọc liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, muốn nói nhưng lại thôi, rồi phất tay nói:
- Quên đi, không nói chuyện với anh nữa, nói anh cũng không hiểu.
Hạ Tưởng chẳng thèm hỏi Cổ Ngọc muốn nói gì, mỉm cười quay người trở về nhà.
Mở cửa ra, đèn phòng khách đang sáng nhưng lại không có ai. Trên bàn ăn đã bày sẵn đồ ăn đang tỏa hương thơm ngào ngạt, chỉ có một đôi đũa. Hạ Tưởng suy nghĩ một chút, cô bé lại nghĩ ra trò gì nữa đây, chẳng lẽ muốn trêu đùa hắn? Vừa mới ngồi xuống ăn cơm thì phát hiện trên bàn còn một tờ giấy, trên đó có viết: "Cơm ở trên bàn, em ở trên giường!"
Câu sau hàm nghĩa rất phong phú, cô bé càng lúc càng hấp dẫn. Chẳng qua Hạ Tưởng đối mặt với hai vấn đề, đói khát tâm lý và đói khát sinh lý thì hắn ưu tiên giải quyết đói khát sinh lý trước, trước tiên như hấp tấp nuốt cơm vào bụng cho no rồi mới rón rén bước lên lầu.
Lên tới nơi, chui vào phòng ngủ, nhưng lại phát hiện cô bé đang ngồi đọc sách dưới đèn ngủ, thoạt nhìn quần áo vô cùng chỉnh tề không khỏi khiến cho Hạ Tưởng lửa lòng giảm bớt, liền nói:
- Anh còn cho rằng em đang ở trên giường đợi anh tới làm chuyện tốt chứ. Thật không ngờ quần áo còn nguyên, một chút sức hấp dẫn cũng không có.
- Hấp dẫn cái đầu anh!
Cô bé cười hì hì, ném quyển sách trên tay về phía Hạ Tưởng:
- Sau này đừng chạm vào em, em muốn ở riêng với anh.
Hạ Tưởng giật mình kinh sợ:
- Sao thế được, em đã ngoại tình?
Vừa dứt lời, lại một cái gối nữa bay tới. Cô bé tức giận nói:
- Anh không nghĩ được lấy một chuyện tốt nào sao? Tại sao đầu óc toàn nghĩ mấy chuyện bậy bạ đó? Ngoại tình gì? Anh còn nói lung tung nữa em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.
Thấy cô bé thực sự tức giận, Hạ Tưởng vội cười:
- Kiểm tra độ trung thành của em tí thôi, không ngờ em phản ứng kịch liệt như vậy, giống như là em thật sự rất chung tình với anh vậy. Nhưng mà giải thích một chút xem, em ở trên giường rốt cuộc là muốn ám chỉ điều gì?
Cô bé quay đầu đi:
- Từ trước tới nay đều là phụ nữ đa tình đàn ông phụ bạc, em không chung tình chẳng lẽ anh chung tình sao?
Nụ cười trên mặt cô có chút đắc ý, lại có chút vui mừng:
- Không có ám chỉ gì cả, em chỉ muốn lên giường nghỉ ngơi. Sau này em ngủ trên lầu, anh ngủ dưới lầu, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
Hạ Tưởng giật mình hoảng sợ, tại sao những lời hắn nói với Nghiêm Tiểu Thì lại bị cô bé này lặp lại, chẳng lẽ sự việc đã bại lộ rồi? Không thể nào, giữa hắn và Nghiêm Tiểu Thì chưa thật sự phát sinh chuyện gì, sự việc lại được giữ bí mật trong trạng thái cao nhất, người khác sao có thể biết được?
Rốt cuộc cô bé có ý gì đây? Hay là lại một màn kịch nữa?
Hắn thả cái gối xuống, ánh mắt dừng lại trên quyển sách trong tay, tức thì giật mình hiểu ra, vòng tay ôm cô bé vào trong lòng:
- Lần này quân tình không báo sai nữa chứ? Quả thực trúng đích rồi?
- Đương nhiên là thật, chẳng qua anh nói thật khó nghe. Phải nói là công lao của em, quan hệ không lớn tới anh.
Cô bé đắc ý ngẩng đầu lên trừng mắt với Hạ Tưởng một cái.
- Một mảnh đất cho dù tốt đến đâu đi nữa nếu như không có giống tốt thì mảnh đất đó cũng không thể cho ra hoa màu tốt. Đất có nhiều mà giống tốt thì chỉ có thể nhìn mà không thể lấy. Cho nên nói, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn vẫn do đàn ông tạo ra.
- Biến, đàn ông thỏa mãn xong thì xoay người bỏ chạy, phụ nữ còn phải vất vả chín tháng mười ngày. Phụ nữ mới là số khổ, ngày kết hôn giống như công chúa kiêu ngạo, nhưng chớp mắt một cái, sau một đêm, đã là trên trời dưới đất.
- Ai nói vậy? Anh đối với em vẫn thủy chung như một. Mặc kệ là trước hôn nhân hay là sau hôn nhân, vẫn luôn nâng niu yêu thương em.
- Hừ, nói thật dễ nghe. Ngày kết hôn em còn là cô dâu mới, ngày thứ hai đã trở thành bà xã, một người thế hệ mới thay thế hệ cũ, từ trẻ đến già, quá nhanh đi, có phải không? Phụ nữ chỉ có một ngày là công chúa, chín tháng mười ngày là hoàng hậu, sau đó là cả đời làm lụng vất vả!
Cô bé lớn lên trong hoàn cảnh khá giả, phát ra cảm khái còn mang theo hương vị triết lý. Hạ Tưởng cứ để mặc cho cô nói, dù sao mang thai đối với bất kỳ phụ nữ nào mà nói, quả thực là mười tháng vất vả, trong vòng mười tháng phải hầu hạ biến họ thành hoàng hậu. Chỉ có điều, nghĩ lại cô bé dường như vĩnh viễn không bao giờ lớn, không nghĩ tới sắp phải làm mẹ rồi, cũng cảm thấy có chút không thể tin được, nhìn vòng eo nhỏ nhắn của cô hắn hoài nghi, sau khi có con cô có thể lúng túng chân tay hay không? Một đứa trẻ lớn bế một đứa trẻ nhỏ có phải có chút buồn cười hay không?
Chỉ có điều nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của cô bé, Hạ Tưởng liền biết thật ra trong ba phụ nữ trong cuộc đời hắn, cô bé từ ngoài nhìn vào là nhu nhược nhất, nhưng trên thực tế lại là người có tính cách kiên trì nhẫn nại nhất, cũng là một người khoan dung nhất. Hơn nữa năng lực thích ứng của cô cũng rất mạnh.
- Thật ra so với phụ nữ thì đàn ông mới là mệt nhất. Bởi vì phụ nữ là đất đai mà đàn ông là con trâu già.
Hạ Tưởng giả bộ suy tư, vẻ mặt cảm khái nói.
- Có ý gì vậy?
Trên mặt cô bé toát ra vẻ tò mò vừa lương thiện vừa tà ác mà Hạ Tưởng thích nhất.
- Chỉ có trâu là mệt chết mà không có mảnh đất nào bị hư!
Cô bé ngẩn người, đến khi hiểu ra ý nghĩa bên trong, tức thì khuôn mặt đỏ bừng:
- Anh thật đúng là tên lưu manh, tên háo sắc!
Hạ Tưởng liền cười ha hả không ngừng.
Ngày thứ ba, Hạ Tưởng và Phạm Duệ Hằng cùng nhau chạy tới thành phố Bảo, cùng công ty Ánh Rạng Đông của Mike chính thức ký kết hiệp định hợp tác đầu tư. Bởi vì có sự tham dự của chủ tịch tỉnh, Mike vô cùng vui mừng, biết Hạ Tưởng mặc dù cấp bậc không cao nhưng có sức ảnh hưởng nhất định. Sau khi hiệp định được ký kết, Mike cũng không ở lại, mà bay về Mỹ ngay hôm đó.
Tiễn Mike đi, Hạ Tưởng cũng quay trở lại thành phố Yến. Bí thư thành phố Bảo Tào Vĩnh Quốc, chủ tịch Nhậm Khánh Chi, phó chủ tịch Khâu Tự Phong cùng với các thường vụ khác đến chào tạm biệt Phạm Duệ Hằng. Phạm Duệ Hằng phất tay chào mọi người rồi khom người lên xe, Hạ Tưởng thấy lãnh đạo đã lên xe hết, hắn cũng chuẩn bị lên xe, đột nhiên cửa xe chủ tịch Phạm mở ra, thư ký Trương Chất Tân ló đầu ra hướng về phía sau hô một câu:
- Trưởng phòng Hạ, đến ngồi xe chủ tịch Phạm, chủ tịch Phạm có chuyện muốn nói với anh.
Hạ Tưởng vội vàng lên ngồi xe với Phạm Duệ Hằng.
Chủ tịch tỉnh đặc biệt gọi Hạ Tưởng đến ngồi cùng xe, mặc kệ là có việc hay không có việc, rơi vào mắt mọi người ở đây, chính là một tín hiệu chính trị mãnh liệt, chính là một ám chỉ có ý nghĩa sâu xa. Tào Vĩnh Quốc nheo nheo mắt, trên mặt mang theo nụ cười nhạt. Các vị ủy viên thường vụ khác của thành phố Bảo đều âm thầm ngưỡng mộ, một phó phòng cũng khiến cho chủ tịch tỉnh đích thân mời lên xe, lâu nay đều nghe nói Hạ Tưởng được bí thư Diệp và chủ tịch Phạm quan tâm, hôm nay nhìn thấy quả nhiên lời đồn không sai.
Chỉ là không biết Hạ Tưởng đột nhiên được chủ tịch tỉnh mời ngồi cùng xe là có chuyện tình gì khẩn cấp?