Quan Thần

Chương 476: Giai đoạn thứ ba




Tới nhà họ Tào, Hạ Tưởng mở cửa rồi tới phòng sách lục lọi một lát, đem một tờ giấy đi ra, giao cho Hoàng Lâm và Lưu Húc:

- Tiền biếu ở trong này

- Đây là cái gì?

Hoàng Lâm không biết gì hết, nhận lấy tờ giấy xem qua, ra là một tấm biên lai, gã không nhìn kỹ, liền hỏi lại:

- Tôi là muốn cậu đưa ra đồ vật bên trong túi xách, không phải tờ biên lai gì cả. Đồng chí Hạ Tưởng, không cần gây thêm phiền phức, xin hãy hợp tác với chúng tôi

- Tôi đã rất hợp tác mà, lúc ấy đã để quên túi xách, trong văn phòng trung tâm từ thiện. Về phần thứ đồ bên trong, tất cả ở trên tờ biên lai

Hạ Tưởng khẽ cười, chỉ chỉ biên lai nói:

-Thấy chưa, trên đó viết rất rõ ràng rành mạch, còn không tin, có thể gọi điện thoại tới trung tâm từ thiện. Đúng rồi, trên đó có số điện thoại, cũng có số hiệu, tra cái là ra

Hoàng Lâm ý thức được là chuyện gì, mới chú ý tới tờ biên lai trong tay là biên lai của trung tâm từ thiện thành phố Yến, trên đó còn đóng dấu và ghi chú rõ ngày tháng. Còn có một hàng ghi chú rõ ràng: tiền mặt chín mươi ngàn, vàng miếng, người quyên tặng là Hạ Tưởng, nội dung quyên tặng là tiền biếu.

Hoàng Lâm liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, Cố gắng hồi tưởng lại những gì đã qua, mới ý thức được đã lọt vào bẫy của Hạ Tưởng

Không sai, Hạ Tưởng thừa nhận là đã thu tiền biếu. Nhưng Hạ Tưởng không hề thừa nhận hắn chiếm tiền biếu làm của riêng. Người làm quan, đều có lúc bất đắc dĩ phải thu nhận quà tặng tiền biếu, quan trọng là, nếu đúng lúc kịp thời nộp lên cơ quan công an, hoặc là quyên tặng cho cơ quan từ thiện, chỉ cần không phải chính mình giữ làm của riêng thì không xem là nhận hối lộ. Không ngờ Hạ Tưởng đem toàn bộ tiền biếu hiến cho cho cơ quan từ thiện, lại còn bảo lưu biên lai, hiển nhiên là sớm có chuẩn bị.

Nghĩ lại lúc Hạ Tưởng giải thích vấn đề rất là trấn tĩnh, còn lúc bị bọn họ mời đi uống trà thì rất là vui vẻ, Hoàng Lâm và Lưu Húc liếc nhìn nhau, mới bừng tỉnh ra, hoá ra từ đầu đến cuối, người ta đều đã định liệu trước để ứng đối, trái lại hai người bọn họ lại bị Hạ Tưởng từng bước từng bước dắt mũi, còn tự cho là phá được vụ án khủng, hoá ra người ta là thanh giả tự thanh (cây ngay không sợ chết đứng).

Hoàng Lâm và Lưu Húc vẫn còn buồn bực khi bị người ta đùa giỡn, tuy rằng không rõ lắm mục đích của Hạ Tưởng là gì, bọn họ vẫn vô cùng khó chịu, chất vấn Hạ Tưởng nói:

- Đồng chí Hạ Tưởng, trêu đùa nhân viên Ủy ban Kỷ luật phá án, vui lắm phải không?

Cổ Ngọc không phục nói:

- Các ông cứ khăng khăng đẩy người ta vào chỗ chết, đùa với các ông là nhẹ lắm đó, đổi là tôi, không cho các ông một trận mới lạ

Hoàng Lâm thì không chấp nhặt Cổ Ngọc, Lưu Húc thì lại điên tiếc lên:

- Đồng chí Cổ Ngọc. Hiện nay là xã hội pháp chế, không nên hơi một tí thì uy hiếp người khác? Ở Trung Quốc, không tồn tại giới xã hội đen.

Hoàng Lâm lại đem biên lai cất vào, nói:

- Nếu vụ tiền biếu đã có thể giải thích rõ ràng, mời đồng chí Hạ Tưởng phối hợp một chút, đưa ra mảnh ngọc trị giá cả triệu do Cổ Ngọc tặng cho cậu, chúng ta cùng đến Ủy ban Kỷ luật nói cho rõ

- Không được, ngọc là quà tôi tặng cho Hạ Tưởng, các ông không thể mang đi.

Cổ Ngọc gây ồn ào ở một bên.

Cổ Ngọc càng kiên trì, Hoàng Lâm và Lưu Húc lại cho rằng ngọc thạch khẳng định có vấn đề, liền muốn mang đi. Hạ Tưởng thì ở một bên làm trầm tư, qua sau một lúc lâu mới hạ quyết tâm, nói:

- Cổ Ngọc, cho bọn họ mang đi. Bọn họ mà không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua. Chúng ta là thanh giả tự thanh

Cổ Ngọc không muốn cũng không còn cách nào, cuối cùng đành trơ mắt nhìn Hoàng Lâm ôm mảnh ngọc khắc hình bọ ngựa rình ve lên xe

Tuy nhiên sau khi lên xe, Hạ Tưởng lén lút giơ giơ ngón tay cái về phía Cổ Ngọc, Cổ Ngọc lại cười yên lặng. Khuôn mặt nhỏ nhắn dương dương tự đắc, có vẻ đã thực hiện được mưu kế

Trên đường, Hạ Tưởng còn cố ý hỏi Hoàng Lâm một câu:

- Đồng chí Hoàng Lâm, ông có biết trên mặt khối ngọc này khắc cái gì không?

Hoàng Lâm vốn không muốn để ý Hạ Tưởng, tuy nhiên gặp vẻ mặt nhã nhặn của Hạ Tưởng, lại nghĩ đến hắn rất chịu hợp tác, nên cũng nhẫn nhịn đáp lại:

- Bọ ngựa rình ve, ai mà chả biết

Cổ Ngọc cười khanh khách:

- Chim sẻ ở phía sau, ai là chim sẻ?

Hoàng Lâm và Lưu Húc nhìn nhau cười, không thèm để ý đến Cổ Ngọc. Nghĩ thầm rằng đã là lúc nào rồi, còn có tâm tư đi giải câu đố? Đợi chút là cho cô khóc luôn chứ ở đó Nguồn: http://truyenfull.vn

Nhóm người trở về Ủy ban Kỷ luật, Hoàng Lâm và Lưu Húc bàn bạc với nhau, quyết định đem ngọc thạch lưu trữ trong văn phòng trước, không ngờ vừa tới văn phòng, Cổ Nhân Kiệt liền đẩy cửa đi vào, hỏi:

- Vụ án tiến triển thế nào?

Cổ Nhân Kiệt bởi vì bị Hình Đoan Đài dùng thái độ máy móc đoạt lấy quyền chủ đạo đối với vụ án Hạ Tưởng, trong lòng vô cùng bất bình, vừa đúng lúc Hình Đoan Đài có việc phải đi ra ngoài, lúc gần đi Hình Đoan Đài cũng không cụ thể giao lại cho ai phụ trách vụ án Hạ Tưởng, Cổ Nhân Kiệt thân là Phó chủ nhiệm thứ nhất, tất nhiên việc nên làm thì làm liền tiếp nhận. Y còn đắc ý suy nghĩ, ở đó mà vênh váo, người tính không bằng trời tính, Hạ Tưởng còn không phải lọt vào tay tôi sao? Hừ, Hình Đoan Đài, chờ ông trở về, Hạ Tưởng đã nhận tội, ông có muốn giúp hắn cũng bất lực mà thôi

Cổ Nhân Kiệt khi nghe được Hoàng Lâm nói vấn đề tiền biếu không thể tạo thành mối đe dọa, bất lực, không cam, phẫn nộ và bất bình lập tức cùng lúc nảy sinh ở trong lòng, ngay trước mặt Hạ Tưởng không tiện phát tác, liền nhìn bức điêu khắc bọ ngựa rình ve một cái, nghĩ thầm rằng hai người Hoàng Lâm và Lưu Húc làm việc rất cứng nhắc, khẳng định sẽ theo giá trị thấp nhất trên thị trường mà định giá bức điêu khắc. Mà mức định giá cuối cùng của bức điêu khắc có ảnh hưởng quan trọng để định tội Hạ Tưởng, đương nhiên định giá càng cao càng tốt.

Cổ Nhân Kiệt liền có chủ ý, nói:

- Hoàng Lâm, đem khối ngọc thạch này đến phòng làm việc của tôi. Tôi muốn đích thân nghiên cứu một chút

Hoàng Lâm và Lưu Húc không chịu:

- Phó chủ nhiệm Cổ, khối ngọc thạch này là vật chứng, dựa theo quy định, thì nên do chúng tôi bảo quản, hơn nữa Chủ nhiệm Hình nói rồi

- Chủ nhiệm Hình đi ra ngoài làm việc rồi, hiện tại Ủy ban Kỷ luật do tôi định đoạt

Không nhắc tới Hình Đoan Đài còn đỡ, hễ nhắc tới Hình Đoan Đài, Cổ Nhân Kiệt liền nổi trận lôi đình:

-Tôi là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, chẳng lẽ tôi bảo quản vật chứng thì sẽ không phù hợp với quy định? Ai quy định Phó chủ nhiệm không thể tự mình điều tra

Lời này nói ra, Hoàng Lâm và Lưu Húc cũng chỉ biết nghe theo. Đem bức điêu khắc tới văn phòng Cổ Nhân Kiệt. Theo sau Cổ Nhân Kiệt lại mệnh lệnh hai người phải nghiêm ngặt trông chừng Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, tiếp tục tra hỏi, tìm ra bước đột phá mới

Hai người đã đưa Hạ Tưởng và Cổ Ngọc tới gian phòng khác biệt, vừa ngồi xuống, Hạ Tưởng liền nói với Hoàng Lâm:

-Xin lỗi đồng chí Hoàng Lâm, nếu nói ông là bọ ngựa, tôi chính là ve, nhưng cùng lúc cũng sẽ có một người biến thành chim sẻ rình rập

Hoàng Lâm sửng sốt:

- Có ý gì?

Hạ Tưởng cũng không giải thích, ngược lại cười nói:

- Tôi đề nghị ông cho đưa đồng chí Lưu Húc và đồng chí Cổ Ngọc tới đây, tôi có việc quan trọng cần phản ánh, tốt nhất tất cả mọi người đều có mặt, cũng có thể làm chứng cho nhau

Hoàng Lâm nhất thời do dự, Hạ Tưởng còn nói:

- Tôi đã rất phối hợp công tác với các ông, sao, ông vẫn không tin tôi?

Hoàng Lâm ngẫm nghĩ một chút, thì vẫn đồng ý

Bốn người ngồi trong một căn phòng, Hạ Tưởng và Cổ Ngọc cùng ngồi một bên, đối diện là Hoàng Lâm và Lưu Húc. Bầu không khí vô cùng kỳ quái, không giống như đang thẩm vấn, lại giống như cái gì hội nghị bốn người

-Nghe danh hai vị đã lâu, trải qua tiếp xúc hôm nay, mới biết được quả nhiên là danh bất hư truyền. Tôi bình sinh rất khâm phục người có tính tình ngay thẳng, giữ vững nguyên tắc. Hôm nay hai vị đây điều tra tôi, ngày mai nếu có một vị quan lớn cấp sở phạm tội, xin hỏi đồng chí Hoàng Lâm, các ông cũng sẽ chịu đựng áp lực vững vàng điều tra đến cùng chứ?

Hạ Tưởng vẻ mặt ung dung nói

Hoàng Lâm nghe ra ngụ ý của Hạ Tưởng:

- Trưởng phòng Hạ có chuyện cứ việc nói thẳng ra, trước mặt tôi, không cần vòng vo. Cậu có thể đem tiền biếu đều quyên tặng cho cơ quan từ thiện, trên cơ bản đã chứng minh cậu là người tốt. Nếu việc ngọc thạch cũng có thể điều tra rõ là cậu trong sạch, tôi sẽ tạ lỗi với cậu

Hạ Tưởng tiếp tục nói:

- Hôm nay có một vụ án cực lớn muốn giao cho hai vị đi điều tra, không biết hai vị có hứng thú bắt giữ một cán bộ cấp sở hay không?

Hoàng Lâm và Lưu Húc liếc nhau, đều nhìn ra sự khó hiểu và không thể tin từ trong mắt đối phương, Hoàng Lâm nói:

- Nếu Trưởng phòng Hạ có vấn đề cần phản ánh, xin mới theo trình tự bình thường đến đăng ký tại Ủy ban Kỷ luật. Phản ánh vấn đề với riêng chúng tôi, ha ha, không tốt lắm đâu?

Hạ Tưởng nói:

- Đến Ủy ban Kỷ luật mà phản ánh vấn đề? Tôi sợ bị Phó chủ nhiệm Cổ mắng đuổi đi!

Hoàng Lâm chấn động:

- Cái gì, cậu muốn phản ánh vấn đề của Phó chủ nhiệm Cổ?

- Cũng không phải là toàn bộ

Hạ Tưởng cười tủm tỉm liếc nhìn Cổ Ngọc một cái, Cổ Ngọc liền rất phối hợp mỉm cười, còn thần bí gật gật đầu, hắn lại đối mặt với Hoàng Lâm và Lưu Húc, trịnh trọng nói:

- Phó chủ nhiệm Cổ có chuyện gì hay không thì tôi không rõ, nhưng nghi ngờ ông ta bao che Chu Kỷ Nguyên là thật

- Chu Kỷ Nguyên?

Hoàng Lâm ngây người, chợt nghĩ tới:

- Phó giám đốc sở Ngoại thương tỉnh kiêm Giám đốc sở Cơ điện tỉnh tỉnh? Giám đốc sở Chu tính tình thật thà chất phác, lại ít lời, hơn nữa cuộc sống cũng mộc mạc. Ông ta có thể có chuyện gì cơ chứ? Đồng chí Hạ Tưởng, nói chuyện phải theo lương tâm, không nên tùy tiện chỉ trích người tốt.

- Nếu Chu Kỷ Nguyên là người tốt, thì Cổ Nhân Kiệt cũng là người tốt. Y mà là người tốt, hừ, có nói các ông cũng không tin, đợi một lát mà xem trò hay đi

Cổ Ngọc vừa đúng lúc chen vào một câu, còn muốn nói thêm gì nữa thì bị Hạ Tưởng trừng mắt nhìn, đành phải vội vàng câm miệng.

Hạ Tưởng liền tiếp lời Cổ Ngọc nói:

- Dựa vào tình hình bước đầu nắm được, từ khi Chu Kỷ Nguyên đảm nhiệm chức Giám đốc sở Cơ điện tỉnh tới nay, đã trắng trợn thu phí cờ bạc hối lộ, với số tiền khổng lồ, và rất là nhiều lần, đến mức khiến cho người nghe rợn cả gai óc. Không ít cán bộ sở Cơ điện rất là tức giận Chu Kỷ Nguyên nhưng không dám nói gì, đã gởi hàng tá thư khiếu nại tố cáo tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đáng tiếc là đá chìm đáy biển, toàn bộ đều bị Cổ Nhân Kiệt ỉm đi, giữ lại

Hoàng Lâm và Lưu Húc liếc nhau, sợ tái cả mặt:

- Hạ Tưởng, cậu nói thì phải có chứng cớ, lên tiếng chỉ trích hai cán bộ quốc gia cấp sở, là phải chịu hậu quả nghiêm trọng. Lời của cậu có chứng cớ gì không?

- Chứng cớ?

Hạ Tưởng nâng tay lên nhìn nhìn

- Đừng vội, cũng sắp tới rồi, khoảng mười phút nữa thì có

Cổ Ngọc cũng ở một bên thì liên tục gật đầu:

- Cũng may có các ông hợp tác với chúng tôi, cảm ơn, rất rất cảm tạ

Hoàng Lâm và Lưu Húc ngơ ngác nhìn nhau, không rõ trong hồ lô của Hạ Tưởng là bán thuốc gì, vội hỏi:

- Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Đồng chí Hạ Tưởng, hy vọng cậu cho chúng tôi một lời giải thích cụ thể

-Nếu như tình huống phản ánh của tôi là sự thật, các ông có thể đứng vững trước các mặt áp lực không, triệt để điều tra sự thật về tội của Chu Kỷ Nguyên đã phạm không?

Hoàng Lâm kiên định gật đầu, nhìn Lưu Húc một cái. Nói:

- Tôi và lão Lưu hợp tác nhiều năm, hai người chúng tôi không trông mong vào việc có thể thăng quan tiến chức. Nguyện vọng lớn nhất chính là bắt hết bọn tham quan trong thiên hạ, chỉ cần tình hình phản ánh của cậu là thật, mặc kệ ông ta là quan to, mặc kệ ông ta có hậu thuẫn vững mạnh, tôi và lão Lưu đều có thể đứng vững trước áp lực, điều tra tới cùng

Hạ Tưởng chính là xem trọng tính cách rắn rỏi của Hoàng Lâm và Lưu Húc, biết hai người bọn họ đã ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhiều năm, vẫn là đại biểu kiên định ở trung gian, không kéo bè kết phái, chỉ biết việc không biết người. Tuy cũng đã đắc tội với không ít người, nhưng bởi vì bản thân cây ngay không sợ chết đứng, tỉnh Yến lại cần một hai hình tượng gương mẫu như thế, cho nên mặc dù người căm hận bọn họ không ít, vẫn không ai có thể làm gì được bọn họ

Hạ Tưởng gật đầu cười:

- Chắc là các ông đều rất tò mò Chu Hồng là ai? Tôi cũng muốn biết, tôi không quen biết cô ta, cũng không hề biết tên thật của cô ta, may thay cô ta để lại cho tôi một số điện thoại di động, qua kiểm chứng, tên chủ máy đăng ký là Dương Đại Hoa, tuy nhiên theo điều tra người này có thể là dùng tên giả. Tiếp sau đó thông qua công nghệ kỹ thuật xác định được vị trí cụ thể, trải qua theo dõi và âm thầm điều tra, rốt cục điều tra ra tên thật của Chu Hồng là Tùng Phong Nhi, Tùng Phong Nhi có một người chị tên là Tùng Diệp Nhi, mà Tùng Diệp Nhi là người tình của Chu Kỷ Nguyên

Hoàng Lâm nghe liền hiểu, Hạ Tưởng đã lợi dụng ban điều tra hình sự và công nghệ kỹ thuật, tra ra thân phận thật sự của Chu cái gì Hồng, thì có thể tìm ra nguồn gốc. Đúng là khổ tâm suy nghĩ, chuyện tặng quà của Tùng Phong Nhi đã được tra ra manh mối. Mà khoan, đột nhiên y bừng tỉnh, trợn to mắt nhìn Hạ Tưởng:

- Sao cậu lại có khả năng dùng công nghệ kỹ thuật xác định Tùng Phong Nhi? Sao cậu lại có quyền này?

Hạ Tưởng cười hàm súc:

- Xin lỗi nha, cái này chỉ là quá trình, quan trọng là kết quả. Tôi làm sao có thể dùng công nghệ thông tin thuộc vào loại cơ mật, không thể nói ra. Tôi chỉ muốn nói chính là, thông qua theo dõi Tùng Phong Nhi, tra ra được Tùng Diệp Nhi, lại thông qua điều tra Tùng Diệp Nhi, tìm ra được chứng cớ quan trọng có liên quan việc tham ô nhận hối lộ của Chu Kỷ Nguyên

Hạ Tưởng có thể xác định được Tùng Phong Nhi, tất nhiên là đã dùng tới năng lực của Khâu gia ở Cục An ninh Quốc gia tỉnh. Theo sau hắn lại cho Tiêu Ngũ ra mặt lần nữa, thông qua theo dõi, ngấm ngầm điều tra, để cho Tiêu Ngũ từng là trinh thám thi triển bản lĩnh, cuối cùng thăm dò được quan hệ tình nhân giữa Tùng Diệp Nhi và Chu Kỷ Nguyên

Hạ Tưởng có nguyên tắc là người không phạm ta, ta không phạm người, người mà phạm ta, ta tất phạm người. Bị người bày mưu hãm hại, mặc dù hắn đoán cũng có thể là chủ ý của Thôi Hướng nhưng Thôi Hướng thân là Phó bí thư tỉnh ủy, thế lực khổng lồ, vây cánh lại đông, khẳng định là khi y bày mưu tính kế, đều có tay chân làm việc này. Chu Kỷ Nguyên cho dù không phải người bên Thôi Hướng, cũng là người Thôi Hướng trọng dụng, nếu y cam tâm làm chim đầu đàn, vậy cho y một phát súng

Ai bảo y bản thân đã là một tham quan trời sinh. Quả thực chính là chui đầu vô lưới chê cuộc sống quá dài! Hạ Tưởng cho Tiêu Ngũ dùng hết khả năng thu thập chứng cớ Chu Kỷ Nguyên tham ô nhận hối lộ. Trên cơ bản đã thu được manh mối, Chu Kỷ Nguyên thân là Giám đốc sở Cơ điện tỉnh, quản lý phê duyệt hạn ngạch xe hơi nhập khẩu toàn tỉnh, quyền lực cực lớn, mà hạn ngạch xe hơi nhập khẩu lại là một mỏ vàng, duyệt cho ai, thì người đó tiền vào như nước. Bởi vậy, Chu Kỷ Nguyên là một thần tài bạc tỷ trong mắt thương nhân kinh doanh xe hơi.

Chu Kỷ Nguyên là bị một ông trùm kinh doanh xe hơi ở thủ đô là Khu Hoa Quan dụ dỗ

Vốn công ty Khu Hoa Quan được đăng kí ở thủ đô, không thuộc phạm vi tỉnh Yến quản hạt, tuy nhiên hạn ngạch xe thì có thể chuyển nhượng, Chu Kỷ Nguyên liền tìm cách đem hạn ngạch xe tỉnh Yến chuyển nhượng cho Khu Hoa Quan

Sau khi Khu Hoa Quan quen biết Chu Kỷ Nguyên, sắp xếp êm xui tốt đẹp, mời y đi đánh Golf, tới khách sạn ngoại giao cao cấp ăn cơm, biếu tặng tiền mặt, tận tâm lấy lòng y, rất là nhanh Chu Kỷ Nguyên đã bị Khu Hoa Quan đánh bại, hai người ai theo yêu cầu người nấy, kết thành đồng minh giao dịch quyền và tiền

Về phần Chu Kỷ Nguyên tham ô tới mức độ bao nhiêu, Hạ Tưởng và Tiêu Ngũ tất nhiên tra không ra, nhưng trên cơ bản đã nắm giữ sự thật Chu Kỷ Nguyên phạm tội, còn thiếu chứng cớ thôi. Đồng thời cũng tra ra, có không ít thư khiếu nại tố cáo sau khi gởi tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đều là đá chìm đáy biển. Hạ Tưởng không động tới Hình Đoan Đài, mà thông qua quan hệ của Tần Thác Phu biết được, mối quan hệ rất thân mật của Chu Kỷ Nguyên và Cổ Nhân Kiệt

Tần Thác Phu thông qua người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh dò hỏi biết được, Cổ Nhân Kiệt lợi dụng chức quyền giấu nhẹm tất cả thư tố cáo Chu Kỷ Nguyên

Hạ Tưởng trong lòng có mục đích rõ ràng, muốn bắt Chu Kỷ Nguyên thì dễ, còn muốn lật đổ Cổ Nhân Kiệt thì khó. Bởi vì hành vi Chu Kỷ Nguyên tham ô nhận hối lộ rất dễ dàng được tra ra, còn Cổ Nhân Kiệt dường như là quan trong sạch, không phạm sai lầm gì to tát, trong nhất thời sẽ không nắm được nhược điểm y. Nhưng Hạ Tưởng lại không chịu dễ dàng buông tha Cổ Nhân Kiệt. Nếu hắn không thể làm gì Thôi Hướng, nhưng có cơ hội đánh gẫy nanh vuốt của Thôi Hướng thì sao có thể bỏ qua? Nếu có thể thừa cơ xoá sạch Chu Kỷ Nguyên và Cổ Nhân Kiệt, cũng đã khiến Thôi Hướng cảm thấy đau, khiến y kiềm chế lại, không nên tiếp tục tiến hành âm mưu quỷ kế, cũng muốn cho y biết một chút lợi hại của mình

Có đôi khi đối phó với tiểu nhân đánh lén sau lưng, cần phải ra tay đánh trả, hơn nữa còn phải đánh y một đòn đau điếng. Đánh tới khi y sợ hãi, mới có thể khiến cho y tự biết đường này không thông. Nếu không một số ít bọn đạo chích cứ ở sau lưng nhảy tới nhảy lui, thỉnh thoảng lại ra tay đánh lén, làm phiền người ta quá. Như Trình Hi Học công khai là một con ruồi còn có thể phòng bị được. Nhưng là người thâm hiểm dùng một số biện pháp bỉ ổi để hãm hại người khác thì chẳng khác nào con muỗi, thi thoảng lại chích người ta một cái, tuy ko nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng khiến người ta ngứa ngáy khó chịu

Cho nên đối phó với muỗi, thì nên đập một phát cho chết tươi

Đã có một cơ hội thì sao có thể bỏ qua? Hạ Tưởng từ trước khi đi công tác đã đem hết thảy chuẩn bị thỏa đáng. Sau khi trở về thì đối phương đã bắt đầu hành động, cũng nằm trong dự kiến của hắn. Tuy nhiên Cổ Ngọc đột nhiên chen vào, hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của hắn.

Kinh ngạc qua đi, Hạ Tưởng chỉ đơn giản tương kế tựu kế, thừa dịp Hoàng Lâm và Lưu Húc không chú ý, cùng Cổ Ngọc thảo luận kế sách.

Cổ Ngọc tính cách trẻ con, nghe nói có chuyện tốt, liền tự nhiên ủng hộ, nhất là lúc Hạ Tưởng bị người vu oan, cô lại không do dự đứng ra bênh vực

Ý Hạ Tưởng là, nếu đã náo loạn, thì nên làm một trận lớn, xem ai cuối cùng không thể dẹp yên? Cổ Nhân Kiệt nếu một chút chuyện cũng không có, thì mình cũng hết cách bắt y. Nếu y có chuyện, y lại cố ý tự đào mồ cho mình, không trị y thì trị ai? Hạ Tưởng liền thay đổi chủ ý, từ đơn thuần muốn bắt Chu Kỷ Nguyên, đổi thành bắt Chu Kỷ Nguyên đánh mạnh vào Cổ Nhân Kiệt

Đương nhiên, kiểm tra sự tình Chu Kỷ Nguyên vẫn là giao cho người công bằng chấp pháp đi xử lý là tốt nhất, nếu không rất có thể sẽ phán nhẹ tội nặng của Chu Kỷ Nguyên. Hoàng Lâm và Lưu Húc tuy rằng bắt mình, cũng chỉ vì không rõ chân tướng, đều không phải là cố ý đối xử mình như vậy. Hai người tính tình ngay thẳng, tính cách không nể mặt một ai, dùng để đối phó Chu Kỷ Nguyên không thể tốt hơn

Cho nên hiện tại mới có một cuộc đối thoại giữa Hạ Tưởng và bọn họ.

Hoàng Lâm và Lưu Húc đều vô cùng chấn động