Quan Thần

Chương 467: Chuẩn bị đánh trả




Hạ Tưởng lắc đầu cười, thật ra tính tình Cổ Ngọc rất hiền lành, dịu dàng lại điềm tĩnh, là một cô bé không tệ.

Chỉ có điều không rõ với tính cách của cô ấy không giống như người có đầu óc kinh doanh, mà lại có thể kiếm lời được bộn tiền trong nghề ngọc thạch, kể cũng lạ. Có khi con người có những mặt phức tạp, không nhất định phải là người khôn khéo mới có thể kiếm được tiền nhiều.

Trở về thành phố Yến, Phương Cách và Vương Lâm Kiệt cũng đã trở về từ chuyến công tác ở thành phố Đan Thành, hai người trình cho Hạ Tưởng một bảng báo cáo tỉ mỉ về nhà máy rượu Tương Đài ở thành phố Đan Thành. Hạ Tưởng xem kỹ, so với tình hình mà hắn hiểu biết cũng không sai biệt lắm, thầm nghĩ rằng kỳ thật rượu Tương Đài, bất luận là cơ sở vật chất, hay công nghệ sản xuất, cũng như tay nghề công nhân, cái gì cũng không thiếu, cái thiếu chính là một lãnh đạo có tư duy kinh tế thị trường mạnh mẽ, và có dũng khí dám phá rào.

Ngày hôm sau, Hạ Tưởng đã đem đề nghị về bước tiếp theo thay đổi chế độ xí nghiệp của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo đệ trình cho Tống Triều Độ xem. Tống Triêu Độ xem xong lập tức báo cho Phạm Duệ Hằng, buổi chiều cùng ngày Phạm Duệ Hằng phê trên mặt chỉ thị:

- Ý tưởng rất tốt, mời bí thư Diệp cho ý kiến.

Tống Triều Độ và Phạm Duệ Hằng đều có tâm tư giống nhau, trong sự vui mừng đều không hẹn mà cùng nghĩ, Hạ Tưởng là người rất có khả năng.

Diệp Thạch Sinh xem xong, trong lòng bèn quyết định. Biết Hạ Tưởng quả nhiên không phụ sự phó thác của mình, từ đầu đến cuối hắn cũng vì bước tiếp theo của thay đổi chế độ mà hao tâm tổn sức, nghĩ rằng Hạ Tưởng vẫn là một cấp dưới tin cậy, chỉ làm không nói, cuối cùng ở thời điểm mấu chốt có thể đem niềm vui bất ngờ, trong lòng ông ta chuyển Hạ Tưởng qua danh sách loại cán bộ hoàn toàn có thể trọng dụng nhất.

Trong mắt Diệp Thạch Sinh thì cán bộ có bốn loại: thứ nhất loại là không nói không làm, ở trong cơ quan như người vô hình, bình thường chuyện tốt nhớ không nổi hắn, chuyện xấu cũng không tới phiên hắn, trên cơ bản nhân vật này có thể có mà cũng có thể không. Loại thứ hai là chỉ nói không làm, cán bộ như vậy chỉ làm các văn bản bên ngoài, lời nói văn hoa trên cửa miệng nói rất hay, nhưng thật sự làm được rất ít, hễ lãnh đạo giao cho nhiệm vụ, cho dù mức độ hoàn thành như thế nào, báo cáo công tác chắc chắn là bóc phét hết trang này đến trang khác. Loại thứ ba là vừa nói vừa làm, cán bộ loại này đều có năng lực nhất định, cũng có thể hoàn thành không ít nhiệm vụ khó khăn, nhưng thích nhất lại là yêu cầu điều kiện, kê ra khó khăn, thích tuyên truyền. Loại thứ tư chính là chỉ làm không nói, Diệp Thạch Sinh mặc kệ người khác thích cán bộ dạng gì, dù sao ông ta cũng yêu thích nhất chính là nhân tài vùi đầu làm việc, làm ra thành tích lại không ưa tuyên truyền, chỉ yên lặng hiến tặng không cần hồi báo, chính là loại hình giống như Hạ Tưởng!

Đương nhiên, Diệp Thạch Sinh không biết là, Hạ Tưởng không hoàn toàn là kiểu chỉ làm không nói. Hắn cũng có khi chỉ làm không nói, nhưng cũng có khi vừa làm vừa nói, lúc nào thì vùi đầu khổ làm, lúc nào thích hợp cũng tuyên truyền một chút, để cho người khác biết công lao của hắn, chỉ là tùy thời cơ thích hợp. Sự thông minh của Hạ Tưởng, Diệp Thạch Sinh không hoàn toàn hiểu hết được.

Diệp Thạch Sinh suy nghĩ một hồi, liền đề bút ở báo cáo phê chuẩn chỉ thị: "Đồng ý, các ban ngành liên quan của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo chấp hành theo văn bản này, Diệp Thạch Sinh!"

Phần sau chữ kí là một dấu chấm than, biểu thị cho sự tán thành khẳng định của Diệp Thạch Sinh. Hơn nữa giọng điệu phê chỉ thị của ông ta hoàn toàn là kiểu mệnh lệnh. Tương đương với việc đem báo cáo của Hạ Tưởng nâng lên ngang với danh nghĩa của tổ lãnh đạo, do vậy đặt Hạ Tưởng gần với vị trí thực tế Tống Triêu Độ ở tổ lãnh đạo.

Sau khi phê chỉ thị, Diệp Thạch Sinh cảm giác dường như còn chưa hết ý, liền lấy điện thoại gọi cho Tiền Cẩm Tùng.

Sau khi Tiền Cẩm Tùng nhận được chỉ thị, lại lập tức gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, kêu hắn đi gặp mặt bí thư Diệp báo cáo công tác. Khi Hạ Tưởng nhận được điện thoại Tiền Cẩm Tùng, cũng là lúc vừa mới cùng Phạm Tranh phác thảo bài viết. Hơn nữa hắn cũng viết xong một bài luận phản bác, đề tài là "luận về tính nguy hại của lý luận suông", từ chính diện và phản diện nêu ví dụ, đối với tiếng nói hoài nghi điều chỉnh kết cấu sản nghiệp hiện nay bày tỏ sự bất mãn kịch liệt, cũng nói bóng gió mà vạch ra có những người e sợ cho thiên hạ không loạn, đều không phải xuất phát từ mục đích tiến hành biện luận học thuật, mà là có mục đích mờ ám, thậm chí là vì bản thân.

Bài luận của Hạ Tưởng so với bài văn của nhóm người phản bác đầu tiên của Nghiêm Tiểu Thì, có thể nói lập luận sắc sảo hơn. Chẳng những biện luận trình bày ra việc thi hành điều chỉnh kết cấu sản nghiệp ở tỉnh Yến tới nay triển vọng tốt đẹp, còn triển vọng bước tiếp theo thay đổi chế độ đối với dân chúng bình thường đều được hưởng lợi, có thể nói Hạ Tưởng dốc hết tâm huyết mà làm. Bởi vì Hạ Tưởng đã sớm đoán được sau khi hắn báo cáo kế hoạch điều chỉnh kết cấu sản nghiệp bước thứ hai, Diệp Thạch Sinh chắc chắn ngay sau đó sẽ yêu cầu hắn phải có loạt bài văn phản bác thứ hai.

Chỉ có điều không ngờ là, Diệp Thạch Sinh làm việc nhanh như vậy, thông qua Tiền Cẩm Tùng kêu mình đi báo cáo công tác, kỳ thật là có chỉ thị khác, cũng chứng tỏ, Diệp Thạch Sinh thật đúng là nóng vội.

Cũng may, Hạ Tưởng đã chuẩn bị sẳn.

Hạ Tưởng vừa về từ thành phố Bảo, liền một hơi không ngừng nghỉ, hăng hái cả đêm hoàn thành bài viết của mình, lại liên hệ với Nghiêm Tiểu Thì và Phạm Tranh, để họ cũng giao bài kịp lúc. Vừa khi nhận được điện thoại Tiền Cẩm Tùng, tính luôn cả bài viết của hắn tất cả gồm ba bài, cũng vừa làm xong.

Hạ Tưởng lần đầu tiên vào văn phòng Diệp Thạch Sinh với tư cách cán bộ cấp cục, một mình báo cáo công tác cho Bí thư Tỉnh ủy, quả thật có chút khẩn trương. Cố gắng bình tâm một chút, trong khuôn mặt tươi cười, Hạ Tưởng rảo từng bước tiến vào văn phòng nhân vật đệ nhất của tỉnh Yến!

Văn phòng Diệp Thạch Sinh không có đặc điểm gì nổi bật rõ rệt, sau khi tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy, ông ta cũng không dùng văn phòng để lại của Cao Thành Tùng, mà tùy ý chọn một phòng, dựa theo phong cách phòng làm việc trước kia của Chủ tịch tỉnh trang hoàng một chút rồi dọn vào làm. Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng: Ít nhất từ phong cách trang hoàng văn phòng mà xét, Diệp Thạch Sinh không quá chú trọng điều kiện làm việc, là một Bí thư Tỉnh ủy thiết thực, khiêm tốn.

Không cần nói, tuy rằng Hạ Tưởng và Diệp Thạch Sinh coi như cũng hiểu biết, nhưng trường hợp gặp mặt ở một văn phòng nghiêm túc, đây cũng là lần đầu tiên, hắn hơi khom người, sau đó cung kính lên tiếng:

- Bí thư Diệp!

Diệp Thạch Sinh ngẩng đầu đưa mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, trên mặt không lộ vẻ gì, chỉ thản nhiên nói:

- Ngồi, trước tiên hãy nói chuyến đi thành phố Bảo nghe xem.

Là một Bí thư Tỉnh ủy, mà để ý đến từng nhất cử nhất động của hắn, thật cũng có tấm lòng. Hạ Tưởng bây giờ hiểu rằng, ít nhất trong giai đoạn hiện nay, một nửa sinh lực của Diệp Thạch Sinh bị điều chỉnh kết cấu sản nghiệp trói buộc, nghĩ sâu hơn cũng là nhờ Trình Hi Học khởi phát luận chiến. Nếu không có Trình Hi Học chủ động khiêu chiến, điều chỉnh kết cấu sản nghiệp Tỉnh Yến cho dù có được thành tích hơn, có lẽ sự cảm nhận của Diệp Thạch Sinh cũng không nặng nề như thế. Dù sao công việc của một Bí thư Tỉnh ủy rất nhiều, phát triển kinh tế có quan trọng tới đâu, cũng không quan trọng bằng kế sách chính trị của một Bí thư.

Nhưng bởi vì điều chỉnh kết cấu sản nghiệp sau khi bị bài luận văn của Trình Hi Học bôi lên màu sắc chính trị, ngược lại đã khơi dậy sự tức giận của Diệp Thạch Sinh. Hiện tại sự chú ý của ông ta đối với điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, so với trước khi Trình Hi Học phát biểu bài luận văn, không thể so sánh như trước. Trước kia ông ta chỉ coi như một sự thử nghiệm, một sự đối phó đối với một công việc vậy thôi. Hiện tại thì hoàn toàn trở thành một sự khiêu chiến, một sự ứng chiến, một sự kiện chính trị hoàn toàn mới.

Cho nên Diệp Thạch Sinh không câu nệ chức vị Bí thư Tỉnh ủy, kêu Hạ Tưởng đích thân đến đây gặp ông ta báo cáo công tác, chính là bởi vì công tác cụ thể điều chỉnh kết cấu sản nghiệp do tổ lãnh đạo thực thi, mà nhân vật trung tâm của tổ lãnh đạo chính là Hạ Tưởng!

Hạ Tưởng đã đem kết luận rút ra từ khảo sát thành phố Bảo của hắn, báo cáo tỉ mỉ lại cho Diệp Thạch Sinh, đồng thời, lại đem chuyến khảo sát nhà máy rượu Tương Đài ở thành phố Đan Thành của Phương Cách và Vương Lâm, cũng nói ra luôn.

Hạ Tưởng báo cáo bằng miệng, đương nhiên phải sinh động hơn so với trên văn bản, Diệp Thạch Sinh nghe xong, trong lòng càng củng cố niềm tin.

- Mấu chốt là đầu tư giai đoạn đầu và sự chắc chắn của thị trường giai đoạn sau, nhất là khó khăn lớn nhất của thu hút đầu tư ở giai đoạn đầu. Hạ Tưởng, tài chính cho dự án của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, có đầu mối nào không?

Quan tâm nhất của Diệp Thạch Sinh vẫn là tài chính, không có tài chính, tất cả các ý tưởng đều là nói suông. Trên báo cáo Hạ Tưởng không có nói rõ tình hình tài chính đã được chuẩn bị chu đáo.

- Đang cố gắng tiến hành, khó khăn thì có, tuy nhiên, hy vọng cũng có.

Hạ Tưởng không nói chắc, bởi vì hắn hiểu rõ Diệp Thạch Sinh ký thác hy vọng rất cao đối với hắn, nhưng càng như thế, càng phải cẩn thận.

- Xin bí thư Diệp yên tâm, tôi sẽ mau chóng vượt qua mặt khó khăn tài chính, một khi có tin tức chính xác, lập tức báo cáo cho ngài.

Diệp Thạch Sinh cũng hiểu rõ đạo lý dục tốc bất đạt, Hạ Tưởng dù sao chỉ là một cán bộ cấp cục, không phải là một nhân vật siêu phàm, không thể nào muốn tài chính thì có tài chính, phải cho hắn thời gian, bèn khích lệ Hạ Tưởng vài câu, liền hỏi thêm:

- Bài viết đợt hai chuẩn bị thế nào rồi?

Thật ra trước khi mở miệng, trong lòng Diệp Thạch Sinh thoáng qua một tia áy náy, thậm chí còn tự hỏi trong lòng một câu, có cần thúc ép Hạ Tưởng nhanh quá hay không? Gánh nặng Tổ lãnh đạo gần như đặt hết trên một vai mình hắn, hắn mới chừng đó tuổi, có thể gánh nổi hay không? Tuy nhiên nghĩ lại Hạ Tưởng quả thật cũng tài hoa hơn người, thì cho rằng người giỏi chịu cực, dù sao không sợ Hạ Tưởng làm nhiều, chỉ cần hắn có thể làm tốt, càng chứng minh hắn có khả năng, là người cán bộ có thể phó thác trọng trách.

Hạ Tưởng sớm có chuẩn bị, đem ra ba bài viết, kính cẩn giao cho Diệp Thạch Sinh, nói:

- Sau khi từ thành phố Bảo trở về, tôi liền suốt đêm thảo bài, đồng thời lại kêu Phạm Tranh, Nghiêm Tiểu Thì mỗi người viết một bản, vừa mới tổng hợp trong tay đây, còn chưa kịp trình cho tổ trưởng Cát xem qua, vừa hay ngài hỏi, xin mời Bí thư Diệp phê bình chỉ bảo thêm.

Diệp Thạch Sinh ghìm nén niềm vui trong lòng, Hạ Tưởng thật như là mưa đúng lúc, mọi chuyện đều làm xong trước thời hạn. Có thể nói từ lúc ông ta và Hạ Tưởng tiếp xúc tới nay, mọi việc Hạ Tưởng đều lo nghĩ vô cùng chu đáo, thậm chí còn chuẩn bị đầy đủ hơn so với dự đoán.

Diệp Thạch Sinh từ khi bước vào quan trường trong mấy năm nay, đây là lần đầu tiên tán thưởng một người tự đáy lòng, không hề có một chút thành kiến nào.

Sau khi ông ta xem kỹ hết ba bài văn, rốt cuộc không kiềm được sự kích động trong lòng, vỗ bàn đứng lên khen:

- Văn hay, giải thích đúng, phản bác được lắm! Hạ Tưởng, bài văn phản bác của cậu chính xác lắm, sắc bén. Bài văn của Nghiêm Tiểu Thì nhẹ mà châm chích, công thủ bài bản, kín đáo cẩn thận, làm cho người ta không bắt được sai lầm. Bài văn của Phạm Tranh có cương có nhu, bên trong sự hàm súc, lại có không ít tính triết lý sâu xa. Các bài văn của ba người đều có đặc sắc riêng, cùng phát lên một lượt, chắc chắn là một âm thanh không thể bỏ qua!

Diệp Thạch Sinh đang bị bài báo trên Nhật báo quốc gia và Nhật báo tỉnh Yến chọc tức đến gan ruột phát hỏa, nhưng ông ta lại không am hiểu viết văn, nếu không thật tình muốn tự mình xách bút ra trận, để luận chiến trực diện với những chuyên gia ngang ngược chỉ trích điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Lần trước ba bài luận văn của tổ lãnh đạo sau khi đăng tải, tuy rằng cũng khơi dậy một số hiệu quả phản kích nhất định, nhưng mức độ hơi yếu, không tạo được hiệu ứng chấn động, còn bị một ít chuyên gia chỉ trích là văn viết cho học sinh tiểu học, nắm bắt không được điểm mấu chốt, nói không đến trọng điểm. Nếu không phải Hạ Tưởng đã sớm nói trước là chiêu phản kích thứ nhất này chỉ chiêu thăm dò trước khi hành động, là để kẻ địch tưởng là điểm yếu, cố tình xông vào, ông ta đã mắng cho Cát Sơn một trận, chỉ trích y làm việc bất lợi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Diệp Thạch Sinh không thể so với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng chỉ là trưởng phòng tổ lãnh đạo, dư luận có công kích cũng không đụng đến hắn. Diệp Thạch Sinh là Bí thư Tỉnh ủy, bất kỳ bài báo nào hoài nghi đến điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đều coi như giáp mặt chỉ trích ông ta sai lầm, làm mất mặt của ông ta, nhất là tính tình ông ta mềm yếu, cảm giác như có mũi nhọn luôn chĩa vào lưng, hận không thể một cú điện thoại miễn nhiệm chức vụ tổng biên tập Nhật báo tỉnh Yến.

Nhưng trên chính trường có nhiều sự việc, không thể muốn thế nào thì được thế đó. Cho dù ông ta là Bí thư Tỉnh ủy, cũng không có thể muốn làm gì thì làm ở tỉnh Yến. Cho dù Cao Thành Tùng khi nắm quyền danh tiếng có một không hai, cũng không thể khống chế từng ban ngành, từng ủy viên thường vụ trong tỉnh Yến. Tổng biên tập Nhật báo tỉnh Yến không có lỗi lớn, bài báo phát biểu hoài nghi điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, dù sao là được từ ban Tuyên giáo tỉnh ủy gợi ý, Bí thư Tỉnh ủy là chủ khảo về ý thức chính trị nhưng cũng không thể chỉ đạo cụ thể công tác cho Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, nói là ở Nhật báo tỉnh Yến có bài báo phát biểu không thỏa đáng. Nếu làm như vậy, sẽ bị miệng người đàm tiếu, làm cho người ta cảm giác Bí thư Tỉnh ủy như hắn quá nhỏ mọn, chỗ nào cũng thích nhúng tay, sự việc gì cũng phát biểu ý kiến.

Hơn nữa Diệp Thạch Sinh lại rất quý trọng danh tiếng!

Hơn nữa Diệp Thạch Sinh cũng biết rõ ràng, nếu thật ông ta làm như vậy, ở ngoài mặt Mã Tiêu bằng lòng, bên trong chưa chắc sẽ nghe theo. Mã Tiêu có hậu thuẫn chống đỡ, trước đây lại có bài báo phát biểu trên nhật báo quốc gia, y cũng có đủ dũng khí tiếp tục thi hành sách lược của y tại tỉnh Yến.

Diệp Thạch Sinh lại không muốn cấp trên có ấn tượng là ông ta lòng dạ hẹp hòi không rộng rải, trên bình diện của Bí thư Tỉnh ủy, phải có tầm nhìn bao quát toàn tỉnh, cũng cần có ý chí bao dung khắp tỉnh. Tổng hợp lại suy xét, vẫn là biện pháp phản kích lại luận điểm cùng tạo thêm thành tích thực tế để chứng minh mà Hạ Tưởng đề xuất là thích hợp nhất.

Hôm nay vừa thấy được kế hoạch của Hạ Tưởng về bước tiếp theo thay đổi chế độ ở thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, hắn lại đưa ra bài báo phản bác đợt thứ hai, chất lượng so với lần trước cao hơn rất nhiều lần, nhất là bài viết của Hạ Tưởng, thẳng thắn sảng khoái, chừng như nói hết ra suy nghĩ trong lòng Diệp Thạch Sinh, mắng hết ra những lời mà Diệp Thạch Sinh muốn mắng mà mắng không ra lời, bảo sao mà Diệp Thạch Sinh không kìm được niểm vui?

Diệp Thạch Sinh thích thú đối với Hạ Tưởng, giờ biến thành quý mến, cảm giác như Hạ Tưởng chính là viên tướng đắc ý nhất cũng là nhất đắc lực mà từ khi hắn vào chính trường tới nay từng thấy.

Diệp Thạch Sinh khen hết ba bài báo, thấy Hạ Tưởng nhỏm dậy, muốn nói vài câu khiêm tốn, bèn khoát tay chặn lại:

- Những lời khách sáo không cần phải nói, cậu chờ một chút, tôi chỉnh lại vài chỗ, rồi lập tức đem cho đăng tải.

Hạ Tưởng liền lặng im không nói, cung kính đứng chờ bất động.

Diệp Thạch Sinh trong sự phấn khích, vậy mà cũng không ngồi xuống, mà là đứng sửa bản thảo. Ông ta cầm bút đỏ, trên ba bản thảo chấm chấm gạch gạch, khoảng hơn mười phút, mới buông bút, nói:

- Đem bản thảo trực tiếp giao cho Cát Sơn, để anh ta cụ thể sắp xếp. Hạ Tưởng, trọng điểm công tác tiếp theo của cậu chính là thực hiện thành hai dự án lớn tại thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, có gì khó khăn, trực tiếp tới tìm tôi. Ma Thu…

Diệp Thạch Sinh nói chuyện rất nhanh, không để cho Hạ Tưởng có cơ hội nói chuyện, trực tiếp kêu Ma Thu vào:

- Ma Thu, về sau Hạ Tưởng đến báo cáo công tác, bất kể tôi có vội gì, bất kể có ai, đều ưu tiên sắp xếp trước.

Ma Thu chăm chú nhìn Hạ Tưởng một cái, rồi cúi đầu lên tiếng:

- Vâng, tôi nhớ rồi

Hạ Tưởng biết rằng, sự tin cậy của Diệp Thạch Sinh đối với hắn lúc này đã đạt tới mức độ trước nay chưa từng có.

Rời khỏi văn phòng Diệp Thạch Sinh, Hạ Tưởng lại đến ngay văn phòng Phạm Duệ Hằng, báo cáo công tác cho Chủ tịch Phạm. Phép tắc cần thiết thì phải nghiêm chỉnh, mặc dù quan hệ cá nhân giữa hắn và Phạm Duệ Hằng có thân mật hơn, nhưng một khi gần gũi với Diệp Thạch Sinh, cũng nên kịp thời biểu lộ cho Phạm Duệ Hằng mới tốt.

Thái độ của Phạm Duệ Hằng đối với việc Hạ Tưởng gần gũi Diệp Thạch Sinh, cũng trân trọng và lạc quan. Lần trước khi sinh nhật Phạm Tranh, Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ cùng nhau tới nhà Phạm Duệ Hằng dự tiệc, xem như công nhận hợp tác quan hệ với nhau. Hơn nữa hiện tại Hạ Tưởng và Phạm Tranh quan hệ tốt lắm, sự quan hệ gắn bó giữa hai người còn hơn cả sự mong mỏi của Phạm Duệ Hằng. Tuy nhiên cũng bởi vì Phạm Tranh luôn nhắc lên Hạ Tưởng, ngược lại càng khiến Phạm Duệ Hằng ấn tượng đối với Hạ Tưởng.

Kỳ thật ngay từ đầu, trong lòng Phạm Duệ Hằng đối với Hạ Tưởng cũng đề phòng và lợi dụng, nhưng sau khi trải qua hợp tác mới phát hiện, Hạ Tưởng đối nhân xử thế khôn khéo hơn so với ông ta dự kiến, cũng rất thực tế. Sau khi trải qua một loạt sự kiện, Phạm Duệ Hằng tỉnh táo mà ý thức rằng, hợp tác với Hạ Tưởng thì thực tế hơn so với đối đầu cùng hắn, cũng có lợi hơn. Hơn nữa Hạ Tưởng cũng có ý nguyện muốn kết thân với mình, lại quan hệ thắm thiết cùng Phạm Tranh. Nên dù là công hay tư, ông ta đều không có lý do gì mà không bồi dưỡng Hạ Tưởng thành người của mình.

Việc gần gũi giữa Hạ Tưởng và Diệp Thạch Sinh, đối với lợi ích của Phạm Duệ Hằng cũng không tổn hại gì, bởi vì Diệp Thạch Sinh cũng không phải một bí thư thích nắm hết quyền hành, về mặt bồi dưỡng người dưới quyền, Diệp Thạch Sinh cũng có chừng mực. Phạm Duệ Hằng không có lý do gì không phối hợp trong công tác với Diệp Thạch Sinh, dù sao Diệp Thạch Sinh cũng gần đến giới hạn rồi, trừ khi có thăng chức thêm một bậc, nếu không hai ba năm sau, ông ta đạt tới hạn tuổi của một cán bộ cấp tỉnh.

Khi quan điểm chủ yếu đã xác định, Phạm Duệ Hằng cũng không lo lắng nhiều lắm đối với việc Hạ Tưởng và Diệp Thạch Sinh gần đây thường xuyên qua lại lẫn nhau. Ngược lại, ông ta còn thấy lạc quan, bởi vì Hạ Tưởng biết thời biết thế, thông minh mà lôi kéo Diệp Thạch Sinh, mới bảo vệ phương hướng điều chỉnh kết cấu sản nghiệp không thay đổi, nếu không Diệp Thạch Sinh bị mấy người bên Thôi Hướng lôi kéo, chẳng những điều chỉnh kết cấu sản nghiệp có thể bị trì trệ, cục diện tỉnh Yến cũng sẽ bị Thôi Hướng âm thầm chi phối.

Phạm Duệ Hằng biết rõ, để Hạ Tưởng ra mặt tiếp cận với Diệp Thạch Sinh là lựa chọn tốt nhất. Ông ta không thể quá thân thiết với Diệp Thạch Sinh, không chỉ vì Diệp Thạch Sinh không hoàn toàn tín nhiệm ông ta, mà là nếu mọi việc đều xin chỉ thị của Diệp Thạch Sinh, sẽ làm uy tín của ông ta ở bộ máy chính phủ giảm đi, cũng sẽ để lại ấn tượng không tốt với cấp trên. Cấp trên không hy vọng Chủ tịch tỉnh và Bí thư bất hòa, cũng không hy vọng Chủ tịch tỉnh và Bí thư quá hòa thuận, nếu không Chủ tịch tỉnh và Bí thư kết thành một phe biến tỉnh thành một khối, cũng không có lợi cho sự điều hành của trung ương. Cấp trên dựa vào sự cân bằng, trong một tỉnh, có tranh luận có xung đột có hợp tác có đối kháng, mới phù hợp với đạo thống trị của cấp trên.

Hơn nữa, cũng không có khả năng xảy ra tình huống Chủ tịch tỉnh và Bí thư hoàn toàn đồng tâm hiệp lực, dù sao giữa hai bên có nhiều chỗ mà quyền lực giẫm đạp lẫn nhau, ai cũng muốn chính mình nói mới đúng. Chỗ nào có người thì có tranh luận, chỗ nào có tranh luận, thì có tranh quyền đoạt lợi.