Quan Thần

Chương 465: Việc tốt trong khả năng




Hạ Tưởng phì cười!

- Sao anh không nhờ Bí thư Hải tìm vốn tài chính đó đi.

Hải Đức Trường và Phó gia quan hệ không phải là ít, đã ra tay giúp đỡ Khâu Tự Phong thăng chức Phó thị trưởng thành phố Bảo, chỉ cần Khâu Tự Phong lên tiếng, ông ta kêu vài xí nghiệp đến Thành phố Bảo đầu tư, chỉ là việc nhỏ.

- Không phải không muốn nhờ chú Hải giúp sức, tôi cũng đã liên hệ qua với chú, thành phố Bảo hiện tại không có những dự án thích hợp. Miễn cưỡng đầu tư một hai dự án không phải không được, nhưng phải suy xét đến phát triển về sau, chứ không phải chỉ đơn thuần mà chạy theo thành tích. Ngoài ra, cũng phải nghĩ cho chú Hải một chút, không thể để chú bị cấp trên nắm được sai phạm, hiện tại cấp trên có người không vừa lòng với chú, cho rằng tỉnh Lĩnh Nam bước đi hơi nhanh một tí.

Hạ Tưởng gật đầu, hắn hiểu được suy nghĩ của Khâu Tự Phong. Hiện tại điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đang hừng hực khí thế, tỉnh Lĩnh Nam cũng bị quốc gia nhật báo điểm danh nhiều lần, thậm chí bị Trình Hi Học biến thành một điển hình xấu, đương nhiên Trình Hi Học chỉ soi mói khuyết điểm, không xem thành tích. Cũng vì tỉnh Lĩnh Nam trong quá trình đẩy mạnh điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, quả thật có vài chỗ làm cho người ta lên án, đó đều là cái giá không thể tránh khỏi trong quá trình tiến lên phía trước.

Dù vậy, không ai muốn bị người khác dùng kính lúp soi mói khuyết điểm, trình độ soi mói của Trình Hi Học cao siêu, luôn dùng lời lẽ sắc bén mà chỉ trích những chỗ không hợp lòng dân của tỉnh Lĩnh Nam, sau đó bằng những từ ngữ thổi phồng, trắng trợn dèm pha, Hải Đức Trường không giận tím mặt mới lạ. Nghe nói Hải Đức Trường thậm chí muốn dùng thủ đoạn chính trị chống lại những luận điểm của Trình Hi Học. Nhưng bởi vì Trình Hi Học có hậu thuẫn rất mạnh mẽ, Hải Đức Trường xúc phạm không được. Hơn nữa ở ngoài mặt Trình Hi Học lấy thân phận là học giả, dùng chiêu bài là thảo luận học thuyết, làm cho Hải Đức Trường đành phải tổ chức lực lượng dư luận tiến hành phản kích.

Lúc này đang là thời điểm nhạy cảm nhất, nếu Hải Đức Trường kêu vài doanh nghiệp đến Thành phố Bảo đầu tư, Trình Hi Học đăng thêm một bài báo hoài nghi, thì lại rước thêm những phiền phức không cần thiết.

- Thôi được, vốn nước ngoài tôi lo, liên quan về chính sách anh phụ trách, làm thế nào tập hợp được mười mấy xí ngiệp vừa và nhỏ, anh tính cách nào tùy anh, bất kể hứa hẹn hay khuyên bảo, hoặc là dụ ngọt, chỉ cần đạt được mục đích, mặc kệ thủ đoạn của anh.

Trong mắt Hạ Tưởng đột nhiên lóe lên một ánh mắt kiên định.

Khâu Tự Phong giật mình:

- Vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, không phải tính cách của cậu, cậu luôn thích làm việc cẩn thận, sao bây giờ lại nóng vội?

Hạ Tưởng lại cười:

- Không phải nóng vội, mà tôi đột nhiên cảm thấy, khi cải cách mở ra, trong quá trình điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đều không thể tránh khỏi những cơn đau, có khi không thể nhân từ nương tay. Cổ nhân nói, "Từ bất chưởng binh – hiền lành thì không cầm quân", câu đó dùng vào lúc này vô dùng chính xác. "Từ bất chưởng quyền", một mặt phải dựa theo chính sách làm việc, một mặt cũng phải nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, phải có dũng khí dám đi trước vì thiên hạ.

- Tôi cảm thấy, nếu để cậu mà làm Phó thị trưởng chắc chắn làm còn tốt hơn tôi.

Khâu Tự Phong và Hạ Tưởng cộng tác nhiều năm, cũng biết nét kiên định trong tính cách của Hạ Tưởng. Hắn làm việc thì hòa nhã, nhưng cũng có lúc hăng hái, cũng có lúc cứng rắn, thủ đoạn mạnh mẽ.

Có một lần, đột ngột xảy ra chuyện tại huyện An, Hạ Tưởng đúng là không chút do dự dùng thủ đoạn mạnh mẽ, xử lý việc đó hết sức hoàn hảo. Sau đó hắn ngẫm lại tỉ mỉ, nếu do dự thêm một chút, thì có thể dẫn tiếp những sự kiện hùa theo lớn hơn nữa.

Hạ Tưởng không khách sáo thêm với Khâu Tự Phong vấn đề ai làm tốt chức Phó thị trưởng, mà nói ra tính toán cụ thể về việc chỉnh hợp xí nghiệp vừa và nhỏ.

Sở dĩ Hạ Tưởng đột nhiên nảy sinh ra ý nghĩ mạnh mẽ trong đầu, do là lòng dạ xưa nay vốn luôn điềm tĩnh bình thản bị phái bảo thủ do Trình Hi Học cầm đầu truy đánh mãnh liệt làm cho phiền chán, rốt cục cũng cảm nhận được uy lực của sức mạnh tuyên truyền. Cũng do, mỗi ngày giống như bị một đám ruồi muỗi bay qua bay lại bên lỗ tai, dùng giọng điệu âm dương quái khí nói xấu mình, dùng các thủ đoạn đánh phá tính tích cực của mình, dùng lời văn không còn chỗ nào để nói xấu sự nghiệp mà mình cho là đúng đắn, còn tìm mọi cách để dò xét nhất cử nhất động của mình, moi móc sai lầm của mình, cả một thời gian dài, ai chịu nổi?

Hạ Tưởng muốn mau chóng hoàn thành kế hoạch trong lòng hắn, dấy lên một cao trào mới trong điều chỉnh kết cấu sản nghiệp tại thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, dùng hành động thực tế để phản bác lời lẽ nhàm chán của Trình Hi Học, chỉ cần có thành tích, đạt tới giai đoạn thứ nhất của mục tiêu. Coi như trước mặt mọi người tát một cái trên mặt Trình Hi Học.

Tuy nhiên Hạ Tưởng lại không thể không thừa nhận lợi hại của Trình Hi Học, bài văn của hắn quả thật sắc bén và dễ dàng chọc người phát hỏa, bởi vì những ví dụ mà hắn liệt kê quả thật là các trường hợp thất bại nghiêm trọng trong điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Từ các thương hiệu sản phẩm trong nước bị phá sản, hay là đồng vốn trong doanh nghiệp nhà nước bị thất thoát, thậm chí là một ít cán bộ chủ đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp không làm tròn trách nhiệm, bởi vì tham ô nhận hối lộ bị điều tra, còn có một số người ôm một khoản tiền trốn ra nước ngoài, vân vân…, cái nào cũng đánh trúng chỗ hiểm của điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, nói hắn thấy cây mà không rừng cũng đúng, nhưng những ví dụ sờ sờ trước mắt mà hắn đơn cử làm cho người ta không thể bỏ qua.

Chuyên gia học giả hăm hở phản kích Trình Hi Học, chỉ có thể lấy thành công cụ thể của điều chỉnh kết cấu sản nghiệp và kinh tế phát triển thần tốc của tỉnh Lĩnh Nam đến phản bác, chỉ có điều sau khi bọn họ bị Trình Hi Học khôn ngoan chuyển mục tiêu tới tỉnh Yến, luận điểm của các chuyên gia học giả phản kích đã không còn đanh thép mạnh mẽ nữa, bởi vì các dẫn chứng thành công điều chỉnh kết cấu sản nghiệp ở tỉnh Yến chỉ có thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, hơn nữa chỉ có mấy xí nghiệp, tính phổ biến không đầy đủ, sức thuyết phục cũng không mạnh.

Giai đoạn luận chiến trong hiện tại, bề ngoài là ở thế giằng co, trên thực tế phái ủng hộ hơi thất thế. Hạ Tưởng nghĩ đến đây, không khỏi hơi có chút sốt ruột. Hắn cũng biết, thời gian giằng co càng dài, đối với phe của mình càng bất lợi.

Bởi vì Diệp Thạch Sinh có khả năng lùi bước ở thời điểm mấu chốt!

Thành tích, thành tích, thành tích! Hạ Tưởng cảm giác được trọng trách trên vai, hận không thể một thân hai nơi, hận không thể một ngày có bốn mươi tám giờ.

Tuy nhiên sau khi bình tâm lại, hắn lại bất đắc dĩ mà mỉm cười, trấn tĩnh, thong dong, gặp chuyện không hoảng hốt, nói thì dễ dàng, tới lúc đụng chuyện quả là rất khó. Cho dù hắn có ưu thế tâm lý của tuổi tác, nhưng dẫu sao cũng là con người.

Hạ Tưởng dịu đi một chút tâm lý nôn nóng, bèn nói với Khâu Tự Phong suy nghĩ về vận dụng cụ thể của năng lượng mặt trời trong cuộc sống.

- Năng lượng mặt trời có thể vận dụng rộng rãi trong đèn đường, chẳng những đèn đường thành phố có thể chọn dùng đèn năng lượng mặt trời để chiếu sáng, các tiểu khu, bệnh viện, khách sạn, công ty cũng có thể thúc đẩy rộng rãi việc vận dụng đèn năng lượng mặt trời hoặc các sản phẩm dùng năng lượng mặt trời. Trong quá trình thúc đẩy đương nhiên không thể thiếu sự tham gia của nhà nước, không nói chi xa, chỉ nội các đèn xanh đèn đỏ trên các giao lộ của thành phố Bảo vận dụng sản phẩm năng lượng mặt trời mà nói, cũng là một công trình không nhỏ. Tin rằng sau khi qua đợt điều chỉnh các xưởng sản xuất năng lượng mặt trời, từ ít lên nhiều, rồi hình thành quy mô sản xuất, là có thể giới thiệu các sản phẩm năng lượng mặt trời kiểu mới. Giai đoạn đầu chỉ nội sự quảng bá của thành phố Bảo là có thể làm cho các xưởng sản xuất sau khi điều chỉnh mang lại hiệu quả và lợi ích kinh tế không nhỏ. Tin rằng với sự hứa hẹn này, sẽ hấp dẩn không ít công ty nước ngoại. Hơn nữa, nhằm ủng hộ các xí nghiệp công nghệ cao, tôi cũng có thể xin Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, với lý do hỗ trợ nguồn năng lượng sạch để mở rộng ra toàn tỉnh. Chỉ cần chiêu này là có thể cam kết hiệu quả đầu tư được bảo đảm. Về sau sản phẩm xuất khẩu ra nước ngoài, thì hiệu quả và lợi ích còn hơn nữa.

Hạ Tưởng lại vì Khâu Tự Phong bớt đi một món nợ. Tuy giai đoạn đầu đầu tư không nhỏ, nhưng tổng thể mà nói là tiết kiệm chi phí, sản phẩm năng lượng mặt trời một khi được đưa vào, hiệu quả suốt đời, trong thời hạn tuổi thọ, lượng điện tiết kiệm nhiều hơn so với đầu tư giai đoạn đầu.

Đồng thời, cũng có lợi cho bảo vệ môi trường và giảm khí thải. Mặc dù bây giờ còn chưa bắt đầu khởi xướng giảm khí thải, nhưng bảo vệ quê hương mỗi người đều có trách nhiệm, theo chỗ mình làm trước, từ hiện tại làm trước, cũng coi như Hạ Tưởng vì tương lai con cháu đời sau, dự liệu trước mà làm một việc tốt trong khả năng.

Khâu Tự Phong hoàn toàn chấp nhận:

- Về mặt chính sách ủng hộ không thành vấn đề, mấu chốt là đưa vào tài chính và kỹ thuật. Trước mắt các xưởng năng lượng mặt trời của thành phố Bảo chỉ có thể sản xuất mạch phát điện năng lượng mặt trời, không sản xuất không được sản phẩm thái dương năng theo kỹ thật tiên tiên.

Hạ Tưởng nháy mắt với Khâu Tự Phong:

- Đã bước đầu tiếp xúc một nhà máy năng lượng mặt trời của Mỹ, đối phương cũng có ý hợp tác, có lẽ sắp tới sẽ đến Thành phố Bảo khảo sát.

Khâu Tự Phong mừng rỡ:

- Giỏi cho Hạ Tưởng, lòng vòng nữa ngày thì ra đã có đầu mối, vậy mà còn gạt tôi, thiệt tình cái ông này. Đối với tôi mà cậu còn không tin được sao?

Nghĩ lại, hắn như vỡ ra điều gì, lại hỏi:

- Là Liên Nhược Hạm giới thiệu?

Hạ Tưởng gật đầu:

- Vất vả cho cô ta, nếu không, cũng không tiến triển nhanh như vậy.

Khâu Tự Phong cảm thán:

- Được một người hiền giúp đỡ bên trong là có phước rồi, cậu giỏi lắm, còn có một hiền trợ giúp bên ngoài. Phục cậu luôn.

Hạ Tưởng cũng hơi cảm xúc. Việc Liên Nhược Hạm giúp hắn liên hệ các nhà máy năng lượng mặt trời, quả thật tận tâm.

Hai ngày trước, Hạ Tưởng gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm, khi Liên Nhược Hạm nghe điện thoại, còn đang dỗ đứa con, cô biết là điện thoại của Hạ Tưởng, cũng không thèm nghe, nhấc điện thoại rồi để qua một bên.

- Ngoan, cục cưng, cười cái nào. Mẹ nói cho con nghe, con là bé con Trung Quốc, con có mắt đen tóc đen, có một người ba hư.

Hạ Tưởng biết rằng Liên Nhược Hạm cố ý muốn hắn nghe, tuy biết rằng cô ta không thấy nét mặt của mình, nhưng vẫn bất đắc dĩ mà mỉm cười, nói:

- Nhược Hạm, em cũng đừng mắng anh, anh mỗi ngày đều rất nhớ em.

Không biết Liên Nhược Hạm có nghe được hay không, chỉ biết cô ta vẫn cứ líu ríu mà dỗ đứa nhỏ:

- Con sau này lớn lên, phải làm một người đàn ông tốt. Ngàn vạn lần đừng giống ba con trêu hoa ghẹo nguyệt, mẹ đã định cho con tiêu chuẩn là không hút thuốc, không uống rượu, không tán gái, không nuôi chó, toàn tâm toàn ý chỉ lo cho gia đình, phải làm một người có trách nhiệm, một người đàn ông chung thủy. Nói cho mẹ nghe, con có thể làm được hay không?

Đứa nhỏ mới mấy tháng tuổi đương nhiên nghe không hiểu lời nói của Liên Nhược Hạm, càng không nói được, tuy nhiên may mắn thế nào đứa nhỏ kia bất ngờ uh uh oa oa vài câu, giống như trả lời khẳng định với Liên Nhược Hạm.

Liên Nhược Hạm vui vẻ mà cười:

- Thật đúng là con yêu quý của mẹ, ngoan lắm, nào, hôn một cái.

Sau khi hôn xong, cô còn nói;

- Thật ra, ba con không phải là hư, đàn ông giỏi bây giờ, có người nào mà bên cạnh không có mấy người đàn bà? ba con coi như là tốt rồi, chỉ có hai. Con sau này lớn lên, chắc chắn cũng rất giỏi giang, vượt qua ba con chắc không thành vấn đề, nếu chỉ có một người bạn gái mà nói, cũng thiệt thòi phải không? Được rồi, me cho phép con có hai bạn gái, ừ, cùng lắm không được vượt qua ba, thế nào?

Hạ Tưởng đang uống nước, lập tức phun ra một ngụm nước, làm ướt hết bản báo cáo hắn vừa mới viết xong.

Liên Nhược Hạm trêu người quá đáng, cũng quá buồn cười, vừa mắng hắn một hồi, lấy hắn làm gương xấu để dạy con. Chớp mắt cái lại cảm thấy con mình có một bạn gái thì thiệt thòi, cái gì là lòng người? Lòng người chính là chỉ cho con mình được phép trăng hoa, ông xã mình không được ong bướm.

E rằng phụ nữ trong thiên hạ đều có tâm tư giống nhau!

Tuy nhiên Liên Nhược Hạm khen hắn chỉ có hai nữ nhân, nghĩ lại thấy xấu hổ. Tiếu Giai thì không tính, quen biết sớm nhất, không phải yêu đương vụng trộm, cùng lắm chỉ là tư tình. Còn sự việc Mai Hiểu Lâm chỉ có thể xem như một lần tình cờ tình cảm dâng trào, chỉ là sự cố không phải chuyện tình, cũng không thể hoàn toàn vô nghĩa. Nghĩ như thế, Hạ Tưởng cũng bình tâm. Xem ra, có khi mình tự an ủi cũng rất có tác dụng.

Liên Nhược Hạm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe xong, mới cầm điện thoại lên, nói:

- Vừa rồi em và đứa con nói chuyện, anh có ý kiến gì không?

- Không có, tuyệt đối không có.

Hạ Tưởng thấy hơi gió mà lái thuyền, biết tỏng Liên Nhược Hạm buồn buồn thích gõ hắn vài cái, người ta có công lớn, sinh được đứa con. Tuy rằng trước mắt không thể họ Hạ, nhưng ai dám cam đoan về sau? Hơn nữa, dù sao cũng là người mẹ đứa con thứ nhất của hắn, công lao vất vả càng lớn

- Nhược Hạm, anh nhớ hai mẹ con em, khi nào con lớn lớn hơn một chút, trở về nước sinh sống, anh có thể thể dễ dàng thăm nom hai mẹ con.

Liên Nhược Hạm "Hừ" nhẹ một tiếng:

- Chỉ hay nói nịnh, anh cần mẹ con em làm gì? Anh có người vợ đẹp, không cần bao lâu, thì có thể sinh thêm một đứa, đến lúc đó có thể đường hoàng tận hưởng hạnh phúc cha con, chớp mắt một cách là quên hết mẹ con em.

Hạ Tưởng liền thở dài một hơi:

- Người hiểu ta thì cho là ta ưu tư, người không hiểu ta thì cho là ta đang mưu cầu? Nhược Hạm, tấm lòng của anh đối với em, có cần nhắc đi nhắc lại em mới yên tâm sao?

Liên Nhược Hạm lại mềm lòng:

- Anh nói thì được, sao không cho em nói vài câu? Em nhớ anh, lại nhìn không thấy anh, xả vài câu trong lòng mới thoải mái. Đánh là thương, mắng là yêu. Anh ngốc, anh biết chưa?

Hạ Tưởng trong lòng ấm áp:

- Anh biết, anh biết, trước mặt em giả ngu, là muốn một nụ cười của người đẹp mà thôi.

"Khà" một tiếng, Liên Nhược Hạm mỉm cười:

- Còn kêu người đẹp nữa, em đã là mẹ của con nhỏ, đến bây giờ còn chưa hoàn toàn lấy dáng lại được, trước khi em thon thả lại như trước, em sẽ không về nước.

Hạ Tưởng hoàn toàn hiểu được tâm lý thích làm đẹp của phụ nữ, nên đồng ý với quyết định của Liên Nhược Hạm:

- Khoảng cuối năm về là được, con còn nhỏ quá, đi máy bay quá sớm cũng không hay.

Nói qua việc nhà, Hạ Tưởng hàm súc mà góp ý về vấn đề để đứa nhỏ nên mang họ Ngô.

Liên Nhược Hạm nghe rồi, thật lâu không nói gì.

Bình tâm mà xét, Liên Nhược Hạm đối với ông cụ rất có cảm tình, cũng luôn luôn nhớ nhung sự yêu thương và thiên vị của ông cụ đối với cô ấy. Tập đoàn Viễn Cảnh của cô khi mới thành lập, được ông cụ công khai và ngấm ngầm chiếu cố rất nhiều, nên phát triển nhanh chóng vào thời kỳ đầu. Hơn nữa sự thiên vị của ông cụ đối với cô ấy tới nỗi khiến nhiều người đố kỵ. Mặc dù cũng có thể là do sự bất mãn việc Ngô Tài Dương phản bội mà cưng chiều cô ấy quá mức, nhưng từ nhỏ đến lớn, cô ta quả thật là được ông cụ quan tâm nhiều mà được thuận buồm xuôi gió.

Chỉ có điều để đứa nhỏ mang họ Ngô, trong lòng cô còn có chút khúc mắc.

Là kết tinh tình yêu giữa cô và Hạ Tưởng, kỳ thật cô muốn nhất là đứa nhỏ mang họ Hạ, thậm chí cả tên cũng đã đặt sẳn rồi, lấy hai người họ, tên là Hạ Liên. Nhưng cô cũng biết phụ thân cố chấp và ông cụ nóng tánh. Rủi mà giận lên một cái trút hết xuống Hạ Tưởng, là điều cô không mong muốn. Không thể họ Hạ, thì lấy họ Liên, kêu Liên Hạ, chứng tỏ mối dây giữa hai người không thể cắt đứt.

Rồi tới việc Ngô Tài Giang muốn đứa nhỏ mang họ Ngô, ý của Liên Nhược Hạm vốn muốn chống lại, Nhưng nghĩ đến bệnh tình ông cụ, cũng như có thể an ủi ông cụ, có lẽ làm cho trong lòng ông nhẹ nhàng, lợi cho việc trị tận gốc bệnh tình, cũng là việc rất tốt. Cô làm sao không muốn ông cụ vui vẻ.

Hơn nữa việc này lại do Hạ Tưởng mở miệng đề xuất, Liên Nhược Hạm vô cùng cảm kích Hạ Tưởng thật là tốt bụng và khoan dung.

Chần chừ mãi, Liên Nhược Hạm rốt cục cũng lựa chọn sự thỏa hiệp. Nếu là Ngô Tài Giang đề xuất, thậm chí là Ngô Tài Dương mở miệng, cô cũng sẽ không ưng thuận, nhưng vì bệnh tình ông nội, cô không thể lựa chọn. Ngô Tài Giang nói đúng, ông cụ bình sinh thích nhất trẻ con, bởi vì trong mắt ông cụ, trẻ con đại biểu cho truyền đời thịnh vượng của Ngô gia.

Mà đứa con của cô, lại là người thứ nhất trong đời thứ tư của Ngô gia. Sự ra đời của nó, đem đến cho ông cụ niềm sung sướng vô cùng.

- Họ Ngô cũng được, vì bệnh tình ông nội, em có thể đồng ý, nhưng tên phải do em đặt, tên là Ngô Liên Hạ vậy. Còn nữa, anh không được phản đối.

Tiếng của Liên Nhược Hạm có chút tủi thân, có sự bất đắc dĩ, cũng có chút tiếc nuối.

Hạ Tưởng nói:

- Mọi việc do em quyết định là được. Anh không giành với em, chỉ mong mẹ con em bình an là tốt rồi, Cho dù nó họ gì, tên gọi là gì, nó là con của Hạ Tưởng anh, điều này vĩnh viễn không thể thay đổi.

Liên Nhược Hạm cuối cùng cũng nói một câu dịu dàng:

- Em cũng vĩnh viễn là người của anh, đừng nghĩ em sinh con rồi hoa tàn lá héo, rồi vứt bỏ em, em còn tươi trẻ xinh đẹp.

Hạ Tưởng vội vàng nói không dám.

Kỳ thật không phải không dám, mà là không nỡ.

Sau đó, Hạ Tưởng còn nói có ý tìm công ty thái dương năng ở Mỹ đến Thành phố Bảo đầu tư.

Liên Nhược Hạm trước kia đối với việc thương mại cũng không nhập tâm lắm, Tập đoàn Viễn Cảnh tuy rằng làm ăn rất lớn, cũng là cô vừa làm vừa chơi dần dần làm nên. Từ sau khi quen biết Hạ Tưởng, bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với thương mại, lại có Hạ Tưởng cho ý kiến, hiện tại ở Mỹ công ty mạng phát triển rất mạnh, quy mô công ty cũng nhanh chóng mở rộng, hiện tại đã cơ hồ có xu hướng vượt qua Google.

Liên Nhược Hạm bởi vì sinh con nhỏ, đem quyền quản lý công ty giao cho Tổng giám đốc điều hành Norton. Mặt khác tất cả công việc, đều có Vệ Tân phụ trách liên lạc đối ngoại. Vệ Tân tương đương với trợ lý kiêm thư ký của cô. Trải qua thời gian rèn luyện, Vệ Tân chẳng những thuần thục nắm vững tiếng Anh, khi giao tiếp với khách Mỹ, cũng ung dung đối đáp, nhanh chậm tự nhiên.

Liên Nhược Hạm xem Vệ Tân như chị em, cấp cho cô ta năm ngàn đô la Mỹ tiền lương.

Đối với việc Hạ Tưởng nhờ, Liên Nhược Hạm không thèm nghĩ vì sao, cũng không cần biết Hạ Tưởng muốn mục đích gì, chỉ cần hắn mở miệng, cô sẽ tận tâm hết sức giúp hắn hoàn thành. Hạ Tưởng vừa nói, cô liền lập tức nói:

- Chủ tịch Công ty Norton là người kiên quyết theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, chắc hẳn là quen biết một số doanh nghiệp năng lượng mặt trời. Em kêu Vệ Tân liên lạc với hắn, nhờ hắn hỗ trợ liên hệ các doanh nghiệp ở Mỹ có ý đầu tư. Có tin tức, em thông báo cho anh sau.

Hạ Tưởng rất vui mừng:

- Cũng là Nhược Hạm của anh giỏi.

Còn chưa dứt lời, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng khóc to của đứa con, Liên Nhược Hạm lập tức luống cuống, chỉ nói với Hạ Tưởng một câu:

- Em đi xem chừng con, rồi gọi điện thoại sau!

Bèn lập tức liền ngưng điện thoại.