Câu nói này mang hàm nghĩa rất phong phú, khiến cho người ta miên man bất định. Hạ Tưởng không tự chủ than thở về sức tưởng tượng của Tiêu Giai. Vốn định trị cho cô một trận nhưng nhớ đến ngày mai còn phải nộp bản thảo nên chỉ còn cách nén giận, nói:
- Mau đi dán miếng dán vào đi, sau đó đi ngủ. Buổi tối anh còn bản thảo phải viết nốt, chắc sẽ ngủ muộn hơn.
Tiếu Giai vui mừng "ừ" một tiếng, chạy đi được vài bước bỗng đứng lại, quay đầu lại nhìn Hạ Tưởng rồi nói:
- Buổi tối anh ngủ phòng khách là được rồi, em muốn ta phân riêng ra, cũng chỉ vì trong thời gian đang mang thai phụ nữ không được nằm chung giường với đàn ông. Vì để sinh được người nối dõi thông minh, từ bây giờ trở đi em sẽ giữ khoảng cách với anh.
Hạ Tưởng cười khổ, đây là đâu với đâu chứ. Tiếu Giai cũng nghĩ xa quá rồi. Một năm nữa mới có ý định có con, mà từ bây giờ đã đòi ở riêng thì cũng quá là chuyện bé xé ra to rồi. Thật đúng là cầm lông gà làm lệnh tiễn.
Hạ Tưởng viết liên tục đến tận không giờ sáng mới chỉ hoàn thành bước đầu của bản thảo. Viết xong chỉ thấy toàn thân mệt mỏi, một chút suy nghĩ không an phận đều không có, cũng không làm kinh động đến Tiếu Giai nên hắn ngủ luôn tại phòng khách.
Sáng sớm hôm sau, Tiếu Giai vô cùng dịu dàng hầu hạ hắn mặc quần áo, ăn cơm, rồi tiễn hắn ra tận cửa. Cẩn thận dặn dò rồi tiễn hắn đi. Hạ Tưởng không khỏi khó hiểu, Tiếu Giai thích trẻ con, muốn có được kết tinh tình yêu như vậy sao? Tâm lý của phụ nữ đàn ông là không bao giờ lý giải nổi, nhưng việc Tiếu Giai muốn có một đứa con thì Hạ Tưởng còn hiểu được ít nhiều.
Hắn đi tới Viện khoa học xã hội, gặp được Cốc Nho. Cốc Nho đang gọi điện thoại, vẻ mặt mừng rỡ. Sau khi nói chuyện vài phút xong y buông điện thoại xuống, nói với Hạ Tưởng:
- Bản thảo của tôi mai sẽ được đăng trên trang Kinh tế nhật báo đấy. Bài của cậu viết xong chưa?
Hạ Tưởng liền đẩy bài của mình ra trước. Trong lòng hắn không chắc ăn lắm, cho dù trước kia hắn yêu thích viết văn, thậm chí còn từng làm Trưởng ban biên tập khoa văn học, nhưng đã lâu rồi không động đến viết lách, mà đây là lần đầu viết văn luận chiến, cộng thêm Cốc Nho luôn ăn nói thẳng thừng, nên vẫn sợ bị Cốc lão phán một câu là dẹp. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Cốc Nho xem một hồi lâu, đôi lông mày càng ngày càng nhíu lại. Cuối cùng đột nhiên đập tập bản thảo "phịch" một tiếng lên trên mặt bàn, lớn tiếng nói:
- Hay! Chửi hay lắm.
Hạ Tưởng giật mình hoảng sợ, sau đó đã hiểu thì ra đó là giọng điệu khen ngợi của Cốc lão, bất giác thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ cũng may, bước đầu thế là ổn rồi. Xem ra Cốc lão vì đọc quá nhập tâm nên sắc mặt cũng biểu đạt theo, còn khi ông bốp một tiếng kêu hay, thì Hạ Tưởng lại thầm nghĩ là may quá. Hắn dựa vào kinh nghiệm của những người hiện nay thường xuyên xem truyenfull.vn, khi viết văn rất chú ý đến cảm giác đại nhập, tức là để đọc giả đọc hiểu, nhập tâm và được họ đón nhận. Những bài văn mà chỉ cần được họ đón nhận thì họ mới tiếp nhận quan điểm. Được tiếp nhận rồi mới coi là bước thành công đầu tiên.
Có điều Cốc Nho khen hay xong, vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, nói:
- Hạ Tưởng, bản thảo này từ suy nghĩ đến lối hành văn đều không có vấn đề gì cả, nhưng ít chuyển biến quá, kỹ thuật vận dụng còn thiếu sót. Tuy đọc sảng khoái đấy nhưng sảng khoái từ đầu đến cuối mà không có nút khúc chiết cũng không được. Viết văn giống như nhìn núi mà không thích núi bằng, ở giữa phải sáng tạo ra vài điểm nhấn thích hợp nổi trội lên, chọi lại với quan điểm của đối phương. Phải trước nâng sau ép mới có thể khiến cho đọc giả xem rồi dậy lên phản ứng mạnh mẽ. Tục ngữ nói rất hay, trèo cao ngã đau. Thử sửa đổi một chút, nâng cao quan điểm Trình Hi Học trước, sau đó lại nâng cao lên rồi đập mạnh xuống.
Hạ Tưởng cứ theo chỉ dẫn của Cốc lão, vùi đầu sửa lại bài viết. Sửa lại cũng gần hai tiếng đồng hồ, rồi cuối cùng cũng đã được Cốc lão ưng ý, coi như là bản thảo chính rồi.
Giữa trưa, Hạ Tưởng mời Cốc lão dùng cơm, giữa bữa cơm hắn trịnh trọng rót rượu mời y coi như là lễ bái sư. Cốc lão cũng vui vẻ đón nhận rượu mời từ Hạ Tưởng, nói:
- Không ngờ cậu lại vừa trở thành học sinh của tôi, sát cánh cùng với tôi, vai kề vai phản bác lại Trình Hi Học. Hạ Tưởng, bài văn của cậu tôi sẽ trình lên Bộ trưởng Dịch xem duyệt, bước đầu chắc sẽ đăng trên báo Thanh Niên, cậu có ý kiến gì không?
- Dạ, không có ý kiến ạ.
Hạ Tưởng cung kính trả lời. Cốc lão tuy là nhà học giả nhưng hắn cũng biết ý nghĩa đằng sau của câu hỏi đó. Trưng cầu ý kiến của bản thân mình chính là thăm dò lòng quyết tâm của mình.
- Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Cốc lão, em viết văn chủ yếu là muốn nói lên suy nghĩ của mình, và nếu có thể kẻ tung người hứng cùng với Cốc lão ở trên báo thì đó cũng là vinh hạnh của em.
Cốc Nho gật đầu mỉm cười:
- Trong lòng cậu hiểu là được. Chuyện viết văn thiên cổ, trong lúc quan trọng một câu nói thôi thì có thể thay đổi vận mệnh hưng thịnh hoặc diệt vong của cả một nước, nếu đã gặp được rồi chúng ta nên đứng ra lớn tiếng kêu gọi, nói ra tiếng nói mạnh mẽ. Hạ Tưởng, nếu như cậu muốn dùng bút danh để phát biểu cũng được, cũng có thể đổi thành tên của tôi phát biểu.
Việc tranh chấp bản quyền bút danh trong giới học thuật cũng thi thoảng xảy ra, nhưng hành động này của Cốc lão hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt. Ông lo lắng Hạ Tưởng sẽ gặp phải liên luỵ về chính trị. Dù sao thì hắn cũng là chính trị gia, Cốc lão là học giả, cho dù là người phát biểu ý kiến không có tội nhưng vẫn nên bảo vệ hình tượng trong sạch, và cũng không ai làm gì ông ta cả. Nhưng Hạ Tưởng không giống vậy, tuổi tác hắn còn trẻ, lại là người tham gia chính trị, nếu hắn trực tiếp đứng ra nói thì không biết sẽ chọc giận đến thần thánh phương nào.
Hạ Tưởng lại nói chắc nịch:
- Cũng vì việc đầu tư của Kodak nên tên tuổi của em giờ vẫn có chút sức thuyết phục nên cứ để tên thật đi. Nếu đã dám nói thì phải có gan thừa nhận. Cám ơn Cốc lão đã quan tâm và có ý bảo vệ cho em, em sẽ ghi nhớ trong lòng ạ.
Cốc Nho nghe xong rất là vui sướng, giơ chén lên nói:
- Nào, tôi mời cậu một chén. Tôi là thích những người trực tính, không ngờ cậu lại hợp với tính khí của tôi như vậy. Nào, chúng ta đúng là có duyên với nhau.
Hạ Tưởng không dám để Cốc lão kính rượu, vội vàng rót rượu mời lại ông ta.
Buổi chiều Hạ Tưởng nhận được sách, tạm biệt Cốc lão xong thì lái xe quay về thành phố Yến.
Về đến thành phố Yến vẫn chưa đến giờ tan làm, nên hắn về văn phòng làm việc. Vừa về đến văn phòng thì mới được biết tỉnh Yến xảy ra chuyện không to cũng không nhỏ, y hệt việc Trình Hi Học. Mấy vị giáo sư có tiếng ở tỉnh Yến đồng loạt lên báo, đề ra câu nghi vấn về việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến.
Hạ Tưởng cả kinh, phản ứng của đối phương nhanh quá, tay chân vươn cũng khá dài. Quả nhiên giống như hắn dự đoán. Trước mắt, việc điều chỉnh kết cấu sản nghệp của các tỉnh trong nước tỉnh Yến là đạt được thành tích lớn nhất trong giai đoạn hiện thời. Đương nhiên là phải khuấy động thế cục của tỉnh Yến mới thu được hiệu quả rõ ràng nhất.
Mã Tiêu cũng to gan quá rồi, không được sự đồng ý của Diệp Thạch Sinh y dám gây ra trò thế này sao?
Vừa đúng lúc người ở văn phòng đều ra ngoài làm việc, chỉ còn Cổ Ngọc ở lại. Đầu tiên là Cổ Ngọc hỏi thăm vài câu tình hình Hạ Tưởng ở Bắc Kinh thế nào, sau đó nói:
- Bí thư Diệp dẫn đoàn đến thăm tỉnh Lĩnh Nam rồi. Bí thư Diệp đúng lúc không ở trong tỉnh Yến thì lại xảy ra chuyện này.
Hạ Tưởng nghi ngại nhìn Cổ Ngọc, trong lòng nghĩ cô ta đúng là thông minh. Hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi thì cô ta đã đoán được trong lòng mình đang nghĩ gì. Lão Cổ còn nói cô ta không thích theo chính trị, nhưng theo hắn thì Cổ Ngọc lại rất có đầu óc chính trị.
Cổ Ngọc mặc bộ váy liền chấm hoa, để lộ cánh tay và bắp chân phía dưới. Nếu trắng như ngọc thì không nói, nhưng màu da lại ấm áp, cộng thêm sắc trời hơi tôi tối. Nhìn qua một chút giống như vầng sáng của mỹ ngọc làm mê đắm lòng người. Hạ Tưởng không tự chủ được ngắm nhìn lâu hơn. Nghìn người nghìn khuôn mặt, một nghìn người phụ nữ thì có một nghìn kiểu phong cách. Quả nhiên không giả tí nào, xem ra Cổ Ngọc đúng là toàn thân là ngọc, cô lại kinh doanh về ngọc, bản thân cũng yêu thích ngọc đẹp, nên bây giờ nhìn cô như miếng ngọc đẹp, thông minh, bất phàm vậy.
Cổ Ngọc phát giác ra ánh mắt của Hạ Tưởng, đôi má bất chợt ửng hồng, xẹt qua, nhưng cô không hài lòng trừng mắt nhìn lại Hạ Tưởng, nói:
- Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh, còn anh thì đang ngó linh tinh gì vậy?
Hạ Tưởng tỉnh táo lại, cười ngại ngùng:
- Người xưa có câu, người đẹp như ngọc. Lúc trước thì anh không tin lắm, nhưng hôm nay được tận mắt trông thấy mới biết được lời của người xưa nói tuyệt đối không sai tí nào.
Không tin là bởi vì chưa bao giờ chính mắt nhìn thấy. Bay giờ thấy rồi thì mới tin là thật. Sau này anh cũng phải đặt một đống ngọc trong nhà, đeo một miếng ngọc bội bên mình. Thời gian lâu dần thì cũng có thể trở thành quân tử khiêm tốn, ôn hoà như ngọc.
Đầu tiên là Cổ Ngọc ngây ngẩn ra, sau đó vui vẻ cười:
- Người xưa nói quân tử khiêm tốn, nhưng ánh mắt vừa rồi của anh thì lại hơi bất nhã rồi. Đừng nói là quân tử, sắp biến thành sói già đến nơi thì có. Em không tin một tên sói đeo lên miếng ngọc bội thì có thể biến thành chính nhân quân tử.
Hạ Tưởng dày mặt, không thấy ngượng mà còn nói:
- Vừa rồi là mắt anh có nhìn lung tung đâu, em đừng bôi nhọ sự trong sạch của người khác. Với lại, phụ nữ mà mặc váy để lộ đôi chân đẹp ra, nếu không để cho đàn ông ngắm nhìn thì có phải mất công lộ không? Bất kỳ người phụ nữ nào trang điểm xinh đẹp, nổi bật đều không phải chỉ để mỗi phụ nữ thưởng thức. Anh nhìn thêm mấy cái nhưng là với ánh mắt thưởng thức và tán thưởng, tăng thêm tự tin cho vẻ đẹp của em mà thôi. Em cứ nghĩ quá lên là do trong lòng em suy nghĩ không đúng đắn.
- Anh… anh nói bậy.
Cổ Ngọc vội nóng giận, giơ tay vứt một món đồ đồ về phía tay Hạ Tưởng, thở phì phì quay lưng bỏ đi:
- Đồ không biết đến lòng tốt của người khác. Định muốn tặng anh một món quà, thì anh lại nhìn lung tung, ăn nói linh tinh. Không phải đồ tốt lành gì, về nhà em sẽ đi mách với ông nội, để sau này ông không thèm quan tâm đến anh nữa.
Đi được hai bước thì đứng lại tại cửa, vẫn chưa hết cơn giận cô nói:
- Em cảnh cáo anh, Hạ Tưởng. Phụ nữ và đàn ông không giống nhau, họ trang điểm đẹp đẽ chỉ đơn thuần là muốn mình xinh đẹp, chứ không có bất kỳ mong muốn nào thu hút ý đồ bất lương của nam giới.
Đấy, lại nghĩ lung tung rồi đấy thôi? Hạ Tưởng bất lực nói với theo sau lưng Cổ Ngọc:
- Anh không nói là en muốn thu hút ai, em cứ nói ra như vậy không phải là vẽ rắn thêm chân sao?
Chợt nghe từ hành lang đi lại vang lên một tiếng "bốp" truyền tới, hình như là tiếng ai đó đang đá mạnh chân vào tường.
Hạ Tưởng cười, bất lực lắc đầu, dở bàn tay ra xem, trong tay đang nắm hai miếng ngọc bội hàng cao cấp. Một miếng là cầm tay, một miếng là ngọc bội đeo bên hông. Miếng ngọc bội đã được thắt dây sẵn, trực tiếp đeo được luôn. Đường tết dây được tết rất đẹp mắt, phía trên có nhiều viên ngọc phỉ thuý nho nhỏ tết kèm. Hai màu trắng, đỏ tết xen kẽn nhau đẹp vô cùng.
Miếng cầm tay thì đơn giản hơn, không to không nhỏ, giống như con dấu không có quy tắc vậy, tròn không tròn, vuông không ra vuông. Nắm trong lòng tay thì rất vừa vặn, khi cầm vào có cảm giác rất tuyệt. Hạ Tưởng không biết xem ngọc cũng có thể nhìn ra hai miếng ngọc này đều là hàng thượng phẩm, bên trong như có hơi nước đang chuyển động, dưới ánh đèn nhìn như thấu suốt mà không thấu, tinh xảo, đẹp khác thường.
Cổ Ngọc có lòng quan tâm, hai miếng ngọc mà đặt trong cửa hàng bán ngọc, chắc chắn sẽ bán được với giá từ chục nghìn tệ trở lên. Không cần nói, miếng cầm tay là để tặng cho Trần Phong, ngọc bội là tặng cho mình. Hạ Tưởng vui sướng đeo luôn miếng ngọc bội vào cổ, cũng không nghĩ thêm gì, vui vẻ trở về nhà.
Về đến nhà, cô bé đã bày sẵn một bàn cỗ đợi hắn. Hỏi han ân cần vài câu, Hạ Tưởng ngồi xuống ăn cơm, kể cho cô nghe một số chuyện thú vị, trêu chọc khiến cho cô cười không ngừng. Cười xong, cô bé đã kể một chuyện khiến cho Hạ Tưởng phải khó chịu.
- Hôm trước có hai người đến công ty tự xưng là người bên Uỷ ban kỷ luật thành phố. Nói là dựa theo quy định có liên quan, muốn thẩm tra các loại sổ sách của công ty. Em xem các giấy phép của họ đều đầy đủ nên đưa cho họ sổ sách xem. Họ kiểm tra nửa ngày xong, không nói cái gì cả, chỉ thấy lạ khi hỏi câu: Sao tên người đại diện pháp luật là Lam Miệt? Lúc đi họ còn để Lam Miệt điền giấy, vì không biết ý đồ của họ nên em nháy mắt để Lam Miệt nói Lam Miệt không ở đấy. Đợi khi nào cô ấy về sẽ nộp lên cho cô ấy điền. Họ cũng không nghi ngờ gì nên đi luôn.
Cô bé trầm mặc suy nghĩ, đôi má trễ xuống khiến cho người nhìn mà không khỏi thấy thương xót. Giống như chú mèo thích ngủ gật, cô nheo đôi mắt lại nhìn Hạ Tưởng một lúc mới nói:
- Cái bảng họ đưa cũng không có gì, chỉ là kể ra quan hệ gia đình, tình trạng của thành viên gia đình và đảm nhiệm chức vụ nào rồi..v..v.. Yêu cầu thứ hai là phải khai sự thật, nếu không thì hậu quả tự chịu. Em liền nghĩ là, có khả năng là liên quan đến điều lệ người có quan hệ ruột thịt trực tiếp với lãnh đạo cán bộ thì không được tham gia kinh doanh.
Hạ Tưởng sớm đã có chuẩn bị, cho nên mới kịp thời để cô bé chuyển tên người đại diện pháp luật sang cho Lam Miệt. Thật ra, điều lệ người có quan hệ ruột thịt trực tiếp với cán bộ lãnh đạo thì không được tham dự kinh doanh sớm đã có rồi, nhưng không có nơi nào nghiêm chỉnh chấp hành. Đương nhiên là các quan chức cao cấp vì để tránh điều tiếng nên đều dùng thủ đoạn ẩn đi, trở thành cổ đông chỉ có bóng hoặc là nấp sau màn chỉ đạo. Sau khi Phó Tiên Phong đến thành phố Yến, trước khi Đàm Long ra tay chặn Tập đoàn Tề Thị, Hạ Tưởng đã nhạy bén ý thức được công ty của Tào Thù Lê có khả năng sẽ trở thành mồi để người ta lấy làm thí điểm, cho nên trước khi có việc xảy ra hắn đã phòng ngừa chu đáo, sớm đã tính toán cho tốt nhất.
Không ngờ, Phó Tiên Phong và Đàm Long đúng là muốn động đến công ty của Tào Thù Lê, trong lòng Hạ Tưởng không tránh khỏi sự giận dữ.
Cô bé tinh mắt nhận ra sắc mặt không tốt của Hạ Tưởng, nói:
- Cần gì phải chấp bọn họ? Với lại người ta làm đúng pháp luật, chúng ta không làm gì trái với luật pháp, họ kiểm tra thì mất công họ. Người trong sạch thì sẽ trong sạch, anh cũng không cần phải tìm cách đáp trả lại. Không cần phí cái sức đó, phải không nào?
Vẫn cần phải hỏi thăm qua một chút, vì là người của Uỷ ban kỷ luật thành phố, cho dù không có chuyện gì thì ảnh hưởng cũng không tốt. Với lại, Uỷ ban kỷ luật là địa bàn của Tần Thác Phu, Hạ Tưởng cũng muốn mượn cơ hội này qua lại với Tần Thác Phu một phen. Lại nhớ tới vừa đúng lúc có được miếng ngọc cầm tay quý giá, trong lòng hắn bắt đầu nghĩ kế.
- Lam Miệt là cô gái khôn khéo, nói chuyện không lọt câu chữ, sẽ không bị bọn họ chụp lời.
Hạ Tưởng rất có ấn tượng với Lam Miệt, có điều nghe Phương Cách nói thì cô ấy quá là thích quản lý, quản lý Phương Cách đến nỗi cậu ta thấy khổ mà không dám kêu than, Hạ Tưởng không tránh được thương cảm cho bạn hiền. Đang là một chàng trai tốt lành, tìm bạn gái không cẩn thận, hạnh phúc của cuộc sống được toàn gái đẹp bao quanh sẽ chẳng còn được hưởng thụ nữa rồi.
- Con người Lam Miệt thông minh, linh hoạt, có mắt nhìn, làm việc đáng tin cậy. Hiện tại ở công ty uy quyền của cô ấy không kém gì em, quản lý công ty rất gọn gàng, ra hàng ra lối. Em đỡ phải vất vả nhiều.
Ánh mắt cô bé nghi nghi nhìn Hạ Tưởng:
- Vừa vặn em có nhiều thời gian để ra, chăm sóc anh chu đáo hơn, quan tâm đến anh được nhiều hơn, phải không nào?
Hạ Tưởng sớm đã phát hiện ra ánh mắt của cô bé hơi hơi bất ổn, nên nói:
- Mau khai thật ra, em có ý nghĩ xấu xa nào thì mau nói ra. Anh nhìn là biết ngay em không bằng lòng về anh, không yên tâm về anh.
- Không có mà, em biết anh rất là tốt. Ra ngoài không bao giờ nhìn ngó lung tung, càng không mang đồ linh tinh về nhà.
Lời của cô bé có chút gì đó của vị ghen tuông.
Hạ Tưởng giờ đã hiểu, liền bật cười ha ha, đưa tay lấy miếng ngọc bội ở cổ ra:
- Em đúng là đoán trúng rồi. Miếng ngọc này của anh chính là của một người đẹp tặng đó.
- Để em xem là ai tặng.
Cô bé đưa tay ra đón lấy, giơ ra trước mặt ngắm nghía, ngưỡng mộ nói:
- Đẹp quá, quả nhiên là miếng ngọc tốt và dây đeo cũng tết rất đẹp nữa, đúng là người có lòng. Nghe nói ngọc khí là vật linh thiêng, nhìn độ trong và phần sắc của nó, chắc chắn là đến từ cao nhân biết thưởng thức ngọc. Màu sắc và mối tết của dây vô cùng dịu dàng, đẹp, cô ấy chắc chắn là Cổ Ngọc.
Hạ Tưởng thầm đổ mồ hôi, từ lúc nào mà cô bé lại hiểu biết về ngọc kinh như vậy? Cất tiếng là đạo lý đâu ra đấy, còn hiểu hơn cả hắn, đúng là kỳ lạ quá. Càng làm cho hắn kinh ngạc hơn là, phụ nữ đúng là ai cũng thận trọng, từ kiểu tết của dây đeo thì có thể nhận ra là Cổ Ngọc có lòng hay không? Hắn đúng là phục tận răng.
Hạ Tưởng liền giả vờ ra vẻ thoáng nói:
- Tặng em vậy. Anh cũng là nhờ hơi của Bí thư Trần mới có được đó. Ông ấy luôn mong muốn có một miếng ngọc cầm tay, nên Cổ Ngọc tìm một miếng tặng ông ấy. Chắc là ngại khi chỉ tặng có một cái nên tiện thể tặng cho anh cái đầu thừa đuôi thẹo này.
- Em không thèm đâu, đồ của người khác tặng anh, anh lại tặng em thì sẽ không công bằng với Cổ Ngọc, không công bằng với em, không công bằng với chính bản thân anh, sao lại phải khổ thêm như vậy?
Khi mà sử dụng đến cái miệng thì cô bé đúng là không tha được cho ai, tiện tay trả lại cho Hạ Tưởng.
- Ngọc nuôi người, người nuôi ngọc. Anh phải đeo bên mình cẩn thận vào, đừng làm mất kẻo phụ tấm lòng tốt của người ta là không được đâu.
Từ lời cô bé thốt ra Hạ Tưởng nghe thấy mùi vị chua chua của lọ dấm ghen tuông, hắn cuời:
- Em vừ từ Sơn Tây về à? Có phải mang về một vò dấm chua Sơn Tây không? Để đâu rồi, cho anh nếm xem có chua không?
Cô bé bất mãn cười:
- Đáng ghét, anh rõ ràng biết là em đang ghen còn không dỗ ngọt người ta, lại ngồi đấy trêu cười em nữa. Em giận lắm rồi!
Hạ Tưởng dỗ giành cô bé là giỏi nhất, vì hắn hiểu tính khí của cô, cô không phải người quá khó tính, thi thoảng hơi bất mãn và không vui, chỉ với vài câu là sau cơn mưa trời lại sáng. Chuyện hôm nay không phải là do cô bé vô cớ gây sự, mà là miếng ngọc được Cổ Ngọc tặng đẹp, tinh xảo quá một chút, hắn không nghĩ ngợi nhiều liền đeo lên cổ luôn. Hắn quên mất hạng mục quan trọng nhất cần chú ý: Người đàn ông đi công tác ở ngoài, sau khi về nhà, chuyện đầu tiên phải làm là kiểm tra lại trên người có đồ gì khác lạ không?
Nếu thiếu đồ thì dễ ăn nói, nhưng nếu nhiều đồ hơn, đặc biệt là đồ mà hiện rõ là của người khác giới biếu tặng, nhất định phải chú ý cất kỹ, nếu không sẽ dễ gây ra chiến tranh trong nhà. Cũng may trong việc này Hạ Tưởng không có gì khuất tất cả, nên giải thích qua hắn đến văn phòng làm việc, đúng lúc gặp Cổ Ngọc ở đó, sau đó mới có chuyện được cô ấy tặng cho miếng ngọc.
Chắc chắn là cô bé nghi ngờ hắn và Cổ Ngọc hẹn gặp nhau ở Bắc Kinh.