Quan Thần

Chương 431: Thử thách của Bí thư Tỉnh ủy




- Ồ!

Diệp Thạch Sinh buông tay Hạ Tưởng ra, nhìn Thành Đạt Tài một cái.

- Chọn đi, bước phát triển trọng điểm tiếp theo là gì? Nói tôi nghe xem.

Thành Đạt Tài nhìn Hạ Tưởng một cái rồi cười:

- Chi bằng chúng ta cùng kiểm tra Hạ Tưởng để cậu ta đưa ra biện pháp cho tập đoàn Đạt Tài, được không Tiểu Hạ?

Hạ Tưởng biết lời nói của Thành Đạt Tài cũng là lời nói của Diệp Thạch Sinh, Diệp Thạch Sinh mượn cơ hội gặp mặt Thành Đạt Tài để gặp mặt mình và cũng mượn lúc trò chuyện với Thành Đạt Tài để thử thách mình. Hạ Tưởng vẫn khoát tay lắc đầu nói:

- Ở trước mặt Bí thư Diệp và Chủ tịch Thành tôi đâu có tư cách chỉ tay múa chân về sự phát triển của tập đoàn Đạt Tài.

Diệp Thạch Sinh vừa đi vừa nói:

- Chính là muốn cậu đưa ra ý kiến, giả như cho cậu làm Chủ tịch của tập đoàn Đạt Tài cậu sẽ làm thế nào để dẫn dắt tập đoàn Đạt Tài phát triển về phía trước? Chỉ là một điều giả thiết, lại không cần phải chịu trách nhiệm chính trị gì thì sợ cái gì?

- Cậu cứ nói tôi nghe đừng nghĩ gì nhiều. Tôi vẫn thường mở cuộc họp các nhân viên cấp trung để họ thoải mái nói ra ý kiến về sự phát triển sau này của tập đoàn. Cậu cũng đừng ngại sự có mặt của Bí thư Diệp ở đây, bình thường Bí thư Diệp rất dễ gần, vả lại hôm nay ông ta cũng là khách của tôi thôi chứ không phải là Bí thư Tỉnh ủy.

Thành Đạt Tài mặt tươi cười nói.

Mặc dù nụ cười của Thành Đạt Tài rất hòa nhã nhưng Hạ Tưởng vẫn cứ cảm thấy đằng sau nụ cười của ông ta có một chút âm mưu nên không khỏi cười thầm lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ thật ra hôm nay đến là để chấp nhận thử thách. Nên khiêm tốn thì cũng đã khiêm tốn rồi, nên nói thì cũng đã đến lúc phải nói ra rồi.

Chờ sau khi Diệp Thạch Sinh và Thành Đạt Tài ngồi xuống, Hạ Tưởng lại rót thêm một lần trà cho hai người họ rồi mới từ từ ngồi xuống nói:

- Thật ra không cần tôi nói thì Chủ tịch Thành cũng đã sớm định liệu trước rồi, sở dĩ lại hỏi tôi là để kiểm chứng con mắt nhìn xa trông rộng của Chủ tịch Thành thôi.

Thành Đạt Tài và Diệp Thạch Sinh nhìn nhau cười không nói gì, chờ Hạ Tưởng tiếp tục nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hạ Tưởng ngồi thấp hơn hai người họ, quay mặt ra nơi Dương Quang Thành đang thi công ở phía xa xa, hơi xúc động nói:

- Ánh mắt nhìn của Chủ tịch Thành đúng là luôn đi trước một bước, ý chí lại rộng lớn. Dương Quang Thành đã chứng tỏ được trọn vẹn tham vọng trong lòng. Dương Quang Thành cách nội thành không gần, cách trung tâm thành phố chừng nửa tiếng chạy xe, hình như không phù hợp điều kiện giao thông thuận lợi. Nhưng Dương Quang Thành lại gần quốc lộ và đường cao tốc, cách ngoài 100 mét đã là quốc lộ rồi, cách ba trăm mét là trực tiếp đến đường cao tốc, trong phạm vi một km có siêu thị lớn và các loại hình giải trí, trung tâm thư giãn, có thể nói hoàn toàn phù hợp với thói quen sinh sống của người dân, mua nhà là có thể yên tâm sinh sống ngay. Suy xét của Chủ tịch Thành luôn vì lợi ích chung, rất chu đáo.

Thành Đạt Tài khẽ gật đầu, liếc nhìn Hạ Tưởng với vẻ tán thưởng. Vẻ mặt của Diệp Thạch Sinh vẫn thản nhiên không tỏ thái độ gì cả.

- Đương nhiên chỉ dựa vào mấy điểm trên thì không thể chứng tỏ được ánh mắt nhìn xa của Chủ tịch Thành. Dù sao chỉ cần làm trong ngành bất động sản, bất cứ một nhà đầu tư nào đều có thể phát hiện ra vài ưu điểm đã nói trên, nhưng tại sao họ lại không khai thác một khu đô thị ở đây mà chỉ có Chủ tịch Thành dám bỏ ra một số tiền lớn, lấy ba mươi nghìn mẫu đất ở nơi tiếp giáp giữa nội thành và ngoại ô để xây nên một thành phố vệ tinh? Không chỉ là vì Chủ tịch Thành có sự quả quyết phi phàm, hơn nữa Chủ tịch Thành cũng đã nhìn thấy được xu thế phát triển của thành phố đều hướng ra hướng Đông Nam. Mượn trận gió đông này để được lợi cho mình mới thực sự chính là chỗ cao siêu của Chủ tịch Thành.

Thành Đạt Tài chỉ cười không nói, Diệp Thạch Sinh khẽ gật đầu. Chiến lược phát triển theo hướng Đông Nam của thành phố Yến là nhận thức chung trước mắt của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố và Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân Tỉnh, cũng không phải là bí mật gì. Hạ Tưởng nhìn thấy được điểm này cũng không có gì lạ.

- Khu đất Dương Quang Thành là vùng đất ngoại ô, giá cả cũng rẻ hơn nội thành rất nhiều, từ đó có thể giảm giá thành nhà ở và đạt được mục tiêu là nhà ở phù hợp với kinh tế trong cảm nhận của Chủ tịch Thành. Hơn nữa điểm quan trọng nhất là ba mươi nghìn mẫu đất này gắn kết liền một mảnh, có thể hình thành một quy mô thị trấn có thể cho phép cả trăm ngàn người ở lại. Chẳng mấy mà chỉ vài năm sau Dương Quang Thành sẽ có thể phát triển trở thành thành phố vệ tinh thực sự. Đến lúc đó có thể thực hiện được một loạt quan điểm kinh doanh của Chủ tịch Thành là từ bất động sản, cho đến công ăn việc làm, cho đến kinh tế.

Hạ Tưởng tự tin cười. Trước khi gặp Thành Đạt Tài, hắn đã chuẩn bị trước, nghiên cứu hết các bước khởi đầu và phát triển của Dương Quang Thành và quy mô sau này. Dương Quang Thành là một ví dụ thành công điển hình đầu tiên trong quan điểm về bất động sản của Thành Đạt Tài, cũng từ đó mở màn cho hoạt động Thành Đạt Tài tiến quân vào thị trường bất động sản ở các thành phố khác. Tập đoàn Đạt Tài rầm rộ khuếch trương bước tiến, từ nay trở về sau lại càng không thể dừng lại được.

Thành Đạt Tài đúng là một nhà doanh nghiệp nhưng cũng đồng thời là một người theo chủ nghĩa lý tưởng. Ông đã gửi gắm rất nhiều lý tưởng cá nhân vào lĩnh vực bất động sản, mà ông cũng đang từng bước chậm rãi thực hiện lý tưởng của mình. Những khu đô thị mà Thành Đạt Tài đã từng khai thác, mỗi nơi đều có chỗ độc đáo riêng. So sánh với đa số những nhà kinh doanh bất động sản chỉ biết kiếm tiền mà không có văn hóa doanh nghiệp và quan điểm kinh doanh thì ông chính là một người theo chủ nghĩa nhân văn có chiều sâu tư tưởng, khát khao lý tưởng, trong đó còn có cả khí phách của người có học, dùng bất động sản để phát triển lý tưởng.

Khu đô thị đầu tiên mà tập đoàn Đạt Tài xây dựng là ở khu các trường giáo dục cao đẳng ở Tây Nam, có tên là Thư Hương Uyển, rõ ràng là muốn nhờ vào điều kiện thuận lợi có các trường đại học cao đẳng san sát xung quanh, để cung cấp một môi trường sống đầy học thức cho các cư dân trong khu đô thị. Khu đô thị thứ hai là ở trung tâm thành phố, đặt tên là Trung Uyển, có ý là ở giữa thành phố sầm uất, ở ngay trung tâm thành phố. Gần như mỗi khu đô thị được xây dựng đều có tên theo một ý nghĩa riêng. So với số đông có tên là Khu đô thị Kiến Quốc, Đông Long hoa viên v.v… đều là những cái tên không động não, chỉ từ cái tên của khu đô thị thì có thể thấy ý đồ và lý tưởng của Thành Đạt Tài.

Dương Quang Thành là dự án thành công đầu tiên trong ngành bất động sản của Thành Đạt Tài, là thử thách đầu tiên của Thành Đạt Tài trong việc lấy sản nghiệp bất động sản dẫn dắt quan niệm kinh doanh trong kinh tế. Ý nghĩa của sản nghiệp bất động sản là chỉ kinh tế mới và bối cảnh kinh doanh trong thành thị, dùng bất động sản làm vật dẫn để thực hiện mục tiêu duy trì tăng trưởng tài sản, dùng bất động sản công thương nghiệp, văn phòng và khu kinh tế làm đối tượng khai thác, sửa đổi tập hợp tài nguyên tự nhiên và tài nguyên xã hội, tổng hợp lại để khai thác, chuyên sâu hóa hình thức sản nghiệp kinh doanh mới trỗi dậy.

Sản nghiệp bất động sản theo đuổi giá trị tài nguyên lớn chứ không phải giá trị doanh nghiệp lớn nhất. Điểm xuất phát của sản nghiệp bất động sản là điều chỉnh tổng hợp tài nguyên bất động sản và các tài nguyên khác, đem đất đai khai thác thăng hoa bồi đắp vào tăng trưởng kinh tế trong khu vực, đối với đất đai và bất động sản khai thác thêm lần thứ hai, lần thứ ba khai thác sâu và lợi dụng, từ đó có tiềm năng tăng giá và giá trị đầu tư càng lớn.

Sản phẩm của tài sản bất động sản càng chú trọng vào nhu cầu của nhóm khách hàng đặc biệt, cung cấp dịch vụ tùy biến theo dạng thực đơn. Sản nghiệp bất động sản theo đuổi lợi ích kinh tế đồng thời càng chú trọng lợi ích xã hội, sản nghiệp bất động sản xây dựng thích hợp với hoàn cảnh sống của người dân, đồng thời chú trọng vào việc làm của người dân và sự phát triển sự nghiệp cá nhân.

Dương Quang Thành trong quan niệm của Thành Đạt Tài phải xây thành một đô thị sản nghiệp, đô thị giáo dục, đô thị văn hóa, đô thị đổi mới, đô thị cuộc sống. Hạ Tưởng thấy Thành Đạt Tài có chút xúc động là biết mình đã chạm vào bản kế hoạch lý tưởng trong lòng của ông ta, liền nhanh chóng chỉ ra chủ đề:

- Dương Quang Thành không chỉ là một khu đô thị mà còn là một khu đô thị lý tưởng, Chủ tịch Thành đã gửi gắm vào đó sự theo đuổi về phương diện giáo dục, văn hóa, đổi mới và cuộc sống, cũng là một khu đô thị dùng sản nghiệp để dẫn dắt bất động sản và kéo theo sự phát triển kinh tế của khu vực.

Thành Đạt Tài thay đổi sắc mặt đột nhiên đứng dậy, trên mặt tỏ vẻ kích động:

- Một khu đô thị sản nghiệp, một khu đô thị lý tưởng, Tiểu Hạ cậu tổng kết rất hay đã nói trúng mục đích, rất đúng với cách nghĩ của tôi.

Thành Đạt Tài vừa mừng vừa sợ, trong lòng ông ta vừa phác thảo khái niệm về sản nghiệp bất động sản đang muốn dùng Dương Quang Thành làm thí điểm để nghiệm chứng cách nghĩ của mình, nếu thành công thì có thể áp dụng trên cả nước, tìm một thành phố thích hợp để tiến hành mở rộng. Chỉ là vừa mới có một ý định không chín chắn chưa kịp hình thành ý nghĩ một cách hệ thống thì đã bị Hạ Tưởng nhìn thấu, trong lòng ông ta vừa khiếp sợ vừa ngạc nhiên khó mà nói nên lời.

Chỉ vì ông ta là người có con mắt đi trước thời đại không ngờ Hạ Tưởng lại có ý nghĩ giống ông ta cũng khiến Thành Đạt Tài nảy sinh ý nghĩ cảm thông với Hạ Tưởng.

Diệp Thạch Sinh không biết về quan niệm sản nghiệp bất động sản của Thành Đạt Tài, nhưng ông ta thấy Thành Đạt Tài đột nhiên thất thố, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc. Ông ta quen biết Thành Đạt Tài nhiều năm đã quen với dáng vẻ điềm tĩnh, tự tin của Thành Đạt Tài, chưa bao giờ thấy ông ta kích động như hôm nay, từ đó có thể thấy lời nói của Hạ Tưởng vừa rồi đã tác động đến Thành Đạt Tài không nhỏ.

Thành Đạt Tài không phải người thường, quyết định một dự án mấy trăm triệu mấy tỉ vẫn không thay đổi sắc mặt, cũng không biết có bao nhiêu người đưa ra kế sách cho ông ta muốn được ông ta chấp nhận, hơn nữa ông ta làm trong nghành bất động sản mười mấy năm cho dù là tích lũy về của cải hay kinh nghiệm đều không ai bằng, Hạ Tưởng có thể cảm động Thành Đạt Tài khiến ông ta luôn miệng khen hay, chắc chắn Hạ Tưởng đã nói trúng ý của ông ta.

Diệp Thạch Sinh chăm chú nhìn Hạ Tưởng một lát, thấy vẻ mặt Hạ Tưởng rạng ngời trẻ trung và có khí khái anh hùng, nên trong lòng cũng có chút cảm thán. Có vốn của một người trẻ, có ánh mắt hơn người, lại có quan hệ rộng rãi, Hạ Tưởng cứ như là một nhân vật quái dị.

Chờ Thành Đạt Tài ngồi xuống, Hạ Tưởng mới cười khiêm tốn:

- Chủ tịch Thành quá khen, chẳng qua tôi chỉ bắt chước lời người khác thôi, thật ra tôi đã nghiên cứu rất nhiều tài liệu rồi kết hợp với việc làm của Chủ tịch Thành gần đây nên mới có được chút gợi ý.

Thành Đạt Tài ngây người sửng sốt như đang nghĩ đến việc gì, bỗng nhiên lại nói:

- Tiếp tục nói, cứ nói tiếp nếu do cậu quyết định hướng phát triển của tập đoàn Đạt Tài cậu sẽ làm thế nào?

Hạ Tưởng lại nhìn Diệp Thạch Sinh với ánh mắt như xin ý kiến.

Diệp Thạch Sinh sau khi thấy Hạ Tưởng được Thành Đạt Tài khen ngợi mà cũng không tỏ ra đắc chí nên cũng rất vừa lòng và gật đầu với Hạ Tưởng:

- Tôi cũng thường nghe bài giảng của các nhà kinh tế học, không sao cả, hôm nay ngồi xuống đây chỉ là trò chuyện đừng sợ là nói sai cứ dũng cảm mà nói ra.

Hạ Tưởng liền gật đầu và tiếp tục nói:

- Dương Quang Thành là khu đô thị lý tưởng thí điểm đầu tiên của Chủ tịch Thành, là nơi mà Chủ tịch Thành cất bước, hơn nữa đặt tên là Dương Quang Thành cũng có ý nghĩa sâu xa, ở nơi mặt trời mọc xây một khu đô thị Dương Quang vừa có ý thơ lại có sự gửi gắm. Dương Quang Thành nằm ở vùng tiếp giáp giữa ngoại thành và ngoại ô, lại rất gần với quốc lộ và đường cao tốc, không lâu sau con đường vành đai 3 được xây dựng thì giao thông với nội thành sẽ rất tiện lợi, hơn nữa nơi này không khí trong lành, hoàn cảnh yên tĩnh, vật giá so với nội thành lại rẻ hơn nhiều, có thể nói có rất nhiều ưu điểm, nghĩ chắc nhất định sẽ bán rất chạy, hơn nữa giá căn hộ so với trung tâm thành phố thấp hơn rất nhiều không lâu sau sẽ hình thành quy mô. Trong quy hoạch của Chủ tịch Thành, Dương Quang Thành còn phải khai thác thêm rất nhiều các cơ sở hạ tầng phụ trợ, ví dụ như nông nghiệp sinh thái, trường học quốc tế, trường đua ngựa và các câu lạc bộ vui chơi giải trí v.v... Một khi đã hình thành sản nghiệp quy mô thì sẽ hấp dẫn rất nhiều người đến làm việc, dân số đông sẽ xúc tiến việc tiêu thụ bất động sản, hình thành một khu đô thị Dương Quang dẫn đầu, dùng sản nghiệp để thúc đẩy sản phẩm của tài sản bất động sản không chỉ đơn thuần dựa vào bán căn hộ để kiếm tiền mà là điều chỉnh kết hợp tài nguyên xã hội, dùng bất động sản để kéo theo việc làm, dùng việc làm để đáp trả cho xã hội, một vòng tuần hoàn tốt như vậy mới là khu đô thị lý tưởng của Chủ tịch Thành.

Diệp Thạch Sinh đã hiểu những lời Hạ Tưởng nói, trong lòng cuối cùng cũng dậy sóng.

Hạ Tưởng không chỉ hiểu rõ phương châm chính sách của Tỉnh, biết được chiến lược ưu tiên nghiêng về hướng Đông bắc của Tỉnh Yến, và cũng phân tích rất rõ về ưu thế của Dương Quang Thành, quan trọng nhất là đã thấy rõ ý đồ của Thành Đạt Tài. Ý đồ của Thành Đạt Tài về việc ông ta khai thác Dương Quang Thành thì bản thân Diệp Thạch Sinh cũng không thể hiểu hết vì Thành Đạt Tài chỉ tiết lộ một phần chứ không chính thức đưa ra khái niệm về sản nghiệp bất động sản.

Nói đến khái niệm sản nghiệp bất động sản, nếu từ miệng một tên trưởng phòng như Hạ Tưởng nói ra trước thì có hơi nực cười, cho dù không từ miệng ông ta một Bí thư Tỉnh ủy nói ra thì cũng phải từ miệng Thành Đạt Tài nói ra thì mới hợp tình hợp lý. Nhưng sự việc không hợp lý như vậy khi được Hạ Tưởng đĩnh đạc nói ra thì lại khiến ông ta cảm thấy rất tự nhiên dường như là phải từ miệng Hạ Tưởng nói ra mới đúng.

Diệp Thạch Sinh lại nghĩ đến sự trọng dụng của Tống Triều Độ đối với Hạ Tưởng và sự bảo vệ Hạ Tưởng dù vô tình hay cố ý của vài vị Ủy viên thường vụ, trong lòng cuối cùng cũng hiểu Hạ Tưởng quả thật có chỗ hơn người, hắn không kiêu căng nóng nảy, đầu óc thông minh, ánh mắt nhạy bén, vừa có năng lực lại giao thiệp rộng được nhiều người tán thưởng thì cũng hợp lý.

Đồng thời đã bị Thôi Hướng chèn ép thì cũng không có gì là lạ. Cây cao đón gió lớn, dù Hạ Tưởng đã tỏ ra rất khiêm tốn nhưng có người vẫn vì sự giao thiệp rộng của hắn mà cảm thấy là chướng ngại vật.

- Nếu tập đoàn Đạt Tài hướng ra cả nước, cậu nghĩ Đạt Tài nên bắt tay từ thành phố lớn hay bằng cách khác?

Diệp Thạch Sinh và Thành Đạt Tài đã thảo luận nhiều lần về bước phát triển tiếp theo của tập đoàn Đạt Tài, ý của Thành Đạt Tài là Tập đoàn Đạt Tài nên hướng đến các thành phố vừa và nhỏ để phát triển chứ không tranh giành các tài nguyên đất đai hiếm hoi trong các thành phố lớn để biến tướng đẩy cao giá nhà ở, hơn nữa đến các thành phố vừa và nhỏ để phát triển sẽ có lợi cho mục tiêu chiến lược của tập đoàn Đạt Tài trong tương lai, và cũng rất hợp với ước vọng của Thành Đạt Tài.

Diệp Thạch Sinh không thuyết phục Thành Đạt Tài, ông ta vẫn luôn cảm thấy với thực lực của Tập đoàn Đạt Tài nên hướng đến các thành phố lớn để phát triển căn hộ chất lượng cao và căn hộ xa hoa, để tạo ra hiệu ứng và khí thế của Tập đoàn Đạt Tài chỉ làm ra những sản phẩm chất lượng cao chiếm lĩnh thị trường các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Thẩm Quyến. Cũng có ích trong việc nâng cao hình tượng của Tập đoàn Đạt Tài, tạo nên thương hiệu doanh nghiệp bất động sản đứng đầu tỉnh Yến.

Thành Đạt Tài vẫn cố chấp cho rằng Tập đoàn Đạt Tài nên phát triển hướng vào các thành phố vừa và nhỏ, đến các thành phố lớn tạo ra những căn hộ chất lượng cao không phù hợp với sự phát triển lâu dài trong tương lai, hơn nữa các căn hộ chất lượng cao không đem lại lợi ích cho xã hội và cũng không có lợi cho hình tượng gần gũi với dân chúng mà Tập đoàn Đạt Tài đã tạo dựng ra. Diệp Thạch Sinh và Thành Đạt Tài là bạn lâu năm nên chỉ xem là cuộc trò chuyện giữa bạn bè nên có thuyết phục hay không cũng không sao, mỗi người có một cách nghĩ riêng, dù ông ta có dùng thân phận là Bí thư Tỉnh ủy cũng không thể can thiệp vào chiến lược phát triển của doanh nghiệp.

Hôm nay đem ra hỏi Hạ Tưởng là muốn xem Hạ Tưởng sẽ đặt bước đi của Tập đoàn Đạt Tài trong tương lai như thế nào.

Diệp Thạch Sinh vừa nói xong, Thành Đạt Tài liền tỏ vẻ quan tâm, nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng biết thời khắc quan trọng đã đến.

Hạ Tưởng lại rót trà cho hai người họ, tự mình cầm ly trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm rồi mới tiếp tục nói:

- Từ việc Chủ tịch Thành đầu tư vào Dương Quang Thành mà nói thì hướng phát triển sau này của Tập đoàn Đạt Tài là tập trung hướng đến thị trường các thành phố vừa và nhỏ.

Lời vừa nói ra khiến Diệp Thạch Sinh thay đổi sắc mặt, ánh mắt hoài nghi nhìn Thành Đạt Tài. Thành Đạt tài mỉm cười khoát tay ý là ông ta không có cùng Hạ Tưởng trao đổi trước.

- Hiện giờ tỉ suất đô thị hóa trong nước rất thấp, các thành phố lớn bây giờ lại đông dân, không gian phát triển không nhiều, sau này các thị trấn duyên hải rất có thể phát triển thành các thành phố vừa và nhỏ. Dự đoán trong một thời gian dài trong nước sẽ tăng thêm rất nhiều các thành phố vừa và nhỏ với dân số 500.000 người, hơn nữa chủ yếu tập trung ở các tỉnh duyên hải có kinh tế phát triển. Sự trỗi dậy của thành phố vừa và nhỏ sẽ có lợi cho việc mở rộng sản nghiệp bất động sản của Chủ tịch Thành, thậm chí nếu triển khai đúng đắn thì Chủ tịch Thành có thể trực tiếp tham gia xây dựng các thành phố vừa và nhỏ, dùng thực lực của một công ty trực tiếp xây dựng một khu đô thị mới vừa và nhỏ.

Thành Đạt Tài vỗ tay khen ngợi, cười ha hả:

- Bí thư Diệp, cái gì gọi là không mưu mà hợp, cái gì gọi là chí lớn gặp nhau! Ý tưởng mà tôi nói với anh lúc đầu chẳng phải rất giống với những gì Hạ Tưởng vừa nói sao?

Diệp Thạch Sinh càng thêm cảm thán cứ nhìn Hạ Tưởng gật đầu liên tục:

- Lần đầu khi nghe Đạt Tài nói tôi cảm thấy bước tiến có hơi nhanh không dễ thực hiện, không ngờ bây giờ chính tai nghe Hạ Tưởng nói lại những lời như vậy thì bỗng cảm thấy chiến lược hướng đến thị trường thành phố vừa và nhỏ của Đạt Tài rất có triển vọng. Hạ Tưởng cậu nói tôi biết, cậu có trao đổi với Đạt Tài từ trước không?

Hạ Tưởng liền cười:

- Bí thư Diệp, ngài thử nghĩ xem, kế hoạch lớn của Chủ tịch Thành sao lại cố ý tiết lộ với tôi chứ?

- Vậy thì lạ thật, sao cậu lại có thể nghĩ giống như Đạt Tài vậy?

Diệp Thạch Sinh rất lấy làm lạ, ai cũng nói Hạ Tưởng có đầu óc kinh doanh, ông ta nghĩ Hạ Tưởng chưa làm qua ông tổng của một tập đoàn, lại không làm qua quan chức cấp cao, cho dù có con mắt tinh tường thì cũng chỉ giới hạn trong một thành phố, một tỉnh chứ sao lại có cái nhìn toàn cục trên cả nước? Không ngờ hắn lại cùng Thành Đạt Tài không mưu mà hợp, khiến Diệp Thạch Sinh vừa khiếp sợ vừa vui mừng.

Khiếp sợ là vì Hạ Tưởng có đầu óc kinh doanh. Bao gồm cả Tiền Cẩm Tùng và những Ủy viên thường vụ đã nhìn hắn với con mắt khác đều không nhìn lầm người. Vui mừng là vì Hạ Tưởng lại có tài năng xuất sắc như vậy, bây giờ lại đảm nhiệm trọng trách trong tổ lãnh đạo, chỉ cần ông ta hơi có ý tỏ ra lôi kéo thì Hạ Tưởng chẳng phải sẽ dựa vào sao? Nghĩ đến những lời Phạm Duệ Hằng và Tiền Cẩm Tùng nói với ông ta, trong lòng Diệp Thạch Sinh lại lóe lên một tia hy vọng.

Đối với một nhân tài như Hạ Tưởng thì mình sử dụng là tốt nhất, cho dù không được thì cũng cố sức lôi kéo. Dù sao những việc hắn làm nếu có thể thực sự đem đến cơ hội cho tỉnh Yến thì cũng như đem đến thành tích lớn lao cho bản thân mình.

Diệp Thạch Sinh đã ngầm hạ quyết tâm, sau này sẽ ra sức ủng hộ tổ lãnh đạo trong việc điều chỉnh kết cấu kinh tế, Phạm Duệ Hằng đã thấy được triển vọng, Tiền Cẩm Tùng cũng cho rằng có hy vọng, Tống Triều Độ và Hạ Tưởng cũng tự nguyện dấn thân vào tổ lãnh đạo, rõ ràng là cũng cho rằng tổ lãnh đạo có triển vọng. Nếu Hạ Tưởng đã có con mắt kinh doanh thì có thể thấy hắn rất tin tưởng vào việc thí điểm thay đổi chế độ xã hội của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo là hắn sẽ nắm chắc phần thắng.