Ông ta hơi trầm tư, lại lặp lại bệnh cũ dễ bị thuyết phục, lại bị lời nói của Phạm Duệ Hằng làm cảm động liền nói:
- Vấn đề cấp kinh phí, tôi không phải cố tình kéo dài thời gian, mà là chưa có dịp xem xét kỹ, vừa rồi đã cẩn thận nhìn qua vài lần, quả thật là nên đồng ý. Việc này Uỷ ban nhân dân tỉnh có thể ra mặt. Còn việc bổ sung thêm phòng Tổng hợp 3 thì lại là một chuyện khác, cừ từ từ rồi nói sau, chờ khi nào chính phủ cho rằng thời cơ đã đến, thì sẽ lại đề xuất.
Phạm Duệ Hằng gật đầu cười:
- Cứ vậy đi, cứ theo lời Bí thư Diệp mà xử lý. Thực ra có một số việc chỉ cần ngài hạ quyết tâm ra quyết định là có thể ra vấn đề. Việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp là một cơ hội rất quan trọng không thể bỏ qua. Nói không chừng có thể mượn cơ hội này để trở thành trọng điểm, ngài còn có thể được Phó thủ tướng Hà coi trọng, bước tiếp theo có thể đến Bắc Kinh nhậm chức.
Phạm Duệ Hằng đi rồi, trong lòng Diệp Thạch Sinh một lúc lâu sau vẫn chưa có thể bình tĩnh. Ông ta vốn đã dập tắt ý tưởng tiến thêm một bước nữa, nhưng lời nói của Phạm Duệ Hằng một lần nữa khiến trong lòng ông ta dấy lên một ngọn lửa. Ông ta cũng biết người đứng ở phía sau Phạm Duệ Hằng có quan hệ không tồi với Phó thủ tướng Hà, nghe nói Phó thủ tướng Hà sẽ là người tiếp theo được chọn vào vị trí thủ tướng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lời nói của Phạm Duệ Hằng cũng không phải là vô ý mới nói, có lẽ là có ý ám chỉ điều gì đó. Tật xấu mềm lòng của Diệp Thạch Sinh lại tái phát khiến lập trường bảo thủ của ông ta đã bị xao động. Nếu thật có thể điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp thành công mà có thể tiến thêm một bước, nói gì thì ông ta vẫn sẽ coi trọng hơn. Tuy rằng nói trước mắt hai thành phố đã có một chút thành tích, nhưng đặt vào tình hình của toàn bộ tỉnh cũng quả thật không tính là cái gì, chỉ là một cành hoa nho nhỏ mà thôi. Tuy nhiên ai có thể đảm bảo về sau cành hoa nhỏ sẽ không tạo nên sóng to gió lớn?
Chỉ có điều, Hạ Tưởng có quan điểm và sự quyết đoán thế nào?
Diệp Thạch Sinh cũng hiểu rõ, hôm nay Mai Thái Bình đề nghị là vì suy nghĩ cho Hạ Tưởng. Những người khác liền theo sau tán thành cũng là bởi vì có nhắc tới quyền lợi của Hạ Tưởng, muốn hắn làm lâu hơn. Vì đối phó với Cao Thành Tùng, ông ta cũng đã từng thay mặt Hạ Tưởng nói chuyện nhiều, hiện giờ cũng là vì Hạ Tưởng có quan hệ với các ủy viên thường vụ, mà bọn họ lại đối lập với ông ta. Hạ Tưởng chỉ là một cán bộ cấp Cục nhưng thật sự là một thanh niên làm người ta không đoán ra nổi.
Thực ra Diệp Thạch Sinh cũng hiểu rõ giữa ông ta và Hạ Tưởng cũng có sự liên hệ, cũng ẩn chứa chung quyền lợi, chính là tập đoàn Đạt Tài. Diệp Thạch Sinh và Thành Đạt Tài giao tình tâm đầu ý hợp, trong quá trình Tập đoàn Đạt Tài nổi lên, cũng có một phần sức lực của ông ta. Ông ta và Thành Đạt Tài vừa có quan hệ bằng hữu nhưng đều có sự tỉnh táo, lại luôn gắn bó về quyền lợi với nhau.
Nếu ngay cả một doanh nhân như Thành Đạt Tài cũng thích Hạ Tưởng, nói như vậy, quả thật Hạ Tưởng cũng có tư chất kinh doanh. Tống Triêu Độ cũng rất tín nhiệm hắn, gần như giao toàn bộ tổ lãnh đạo cho hắn quản lý, hơn nữa hắn còn là một người động viên thành phố Đan Thành và thành phố Bảo là hai thành phố đầu tiên ở tỉnh Yến xin làm thành phố thí điểm. Nghe nói việc tuyến đường sắt nối ra biển, chuyện du lịch văn hóa, thậm chí ngay cả việc thành phố Bảo cũng đang bắt tay vào sát nhập ba xí nghiệp thành một xí nghiệp lớn thay đổi về cơ cấu sản xuất, cũng là chủ ý của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng đúng là không phải bình thường như lời đồn.
Trong lòng Diệp Thạch Sinh bốc lên ngọn lửa càng đốt càng lớn, càng cấp bách mà muốn dựa vào việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp để có thể tiến thêm một bước, lại càng cảm thấy tầm quan trọng của Hạ Tưởng là không thể thay thế.
Vậy nên cần phải tìm một cơ hội tìm Hạ Tưởng tâm sự chút.
Ý nghĩ vừa mới được hình thành trong lòng, Ma Thu lại gõ cửa tiến vào báo cáo với ông ta, nói là có Tiền Cẩm Tùng tới báo cáo công tác.
Diệp Thạch Sinh đối với Tiền Cẩm Tùng ở trên hội nghị thường vụ có chút oán hận, nhưng nghĩ lại thấy Tiền Cẩm Tùng và Hạ Tưởng cũng có qua lại, dường như cũng có tiếng nói chung, suy nghĩ liền lay động, áp chế sự bất mãn ở trong lòng, bảo Tiền Cẩm Tùng vào.
Tuy nhiên lần này ông ta đang ngồi ngay ngắn trên ghế, không hề động, thấy Tiền Cẩm Tùng tiến vào, cũng chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cho y ngồi xuống.
Tiền Cẩm Tùng đối với sự lạnh nhạt của Diệp Thạch Sinh không thèm để ý. Nếu nói tại tỉnh Yến, người nào y biết rõ tính tình nhất, y có thể khẳng định đó chính là Diệp Thạch Sinh.
Tiền Cẩm Tùng ngồi xuống nói:
- Bí thư Diệp, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài một chút. Chính là ở giai đoạn trước mắt công việc của tổ lãnh đạo ngày càng nhiều, nếu đồng chí Hạ Tưởng lại kiêm nhiệm cả chức vụ trưởng phòng Tin tức thì không còn thích hợp. Vì vậy tất yếu là nên bổ nhiệm một Trưởng phòng Tin tức mới, về phần liên quan tới Hạ Tưởng, tôi nghĩ là nên điều tới văn phòng Uỷ ban nhân dân tỉnh thì có lẽ sẽ thỏa đáng hơn.
Diệp Thạch Sinh ngẩn ra, hơi bất mãn nói:
- Điều động một cán bộ cấp Cục thì anh có thể xem rồi xử lý là được rồi, không cần phải xin chỉ thị của tôi.
Tiền Cẩm Tùng nghe thấy Diệp Thạch Sinh có vẻ bất mãn, sắc mặt không đổi liền nói:
- Bí thư Diệp, Hạ Tưởng tuy rằng chỉ là một cán bộ cấp Cục, nhưng việc điều động cậu ấy sẽ kéo theo ánh mắt của nhiều người. Trước tiên tôi muốn xin chỉ thị của ngài chính là không muốn có những người nói ra nói vào những điều gây phiền toái.
Y đứng lên lại cung kính nói:
- Hôm nay mọi chuyện trên hội nghị thường vụ, người tôi nhằm vào chính là Phó Bí thư Thôi chứ không phải là ngài, mong ngài hiểu cho. Lời nói không dễ nghe, nhưng Bí thư Diệp với tình huống hiện tại, ai khuyên ngài nên ngáng đường tổ lãnh đạo thì người đó cũng chính là người muốn kéo ngài không cho tiến thêm một bước nữa đó.
Hôm nay đây là lần thứ hai Diệp Thạch Sinh nghe được ý ám chỉ là "tiến thêm một bước nữa", nghĩ thầm rằng Phạm Duệ Hằng đối với tổ lãnh đạo tuy rằng cũng là có thái độ ủng hộ, nhưng có chừng mực. Tiền Cẩm Tùng tuy rằng ủng hộ cũng cao, nhưng cũng không ở trước mặt ông ta nói rõ đấy là một cơ hội quan trọng. Hôm nay đầu tiên là Phạm Duệ Hằng, sau là Tiền Cẩm Tùng, đều trước sau khuyên ông ta nên tận dụng việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp, mà việc đó sẽ trở thành một cơ hội quan trọng. Chẳng lẽ là muốn nói, người đứng đằng sau bọn họ đều cho rằng rằng tỉnh Yến sẽ mượn việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp, để trở thành tiêu điểm trong mắt các vị ở tầng cao?
Mà ông ta thì cũng vì vậy sẽ tiến thêm một bước nữa, đạt tới đỉnh cao về chính trị?
Ai mà chả muốn đi lên, Bí thư Tỉnh ủy cũng không phải điểm dừng cuối cùng. Trong lòng Diệp Thạch Sinh không muốn chịu thua kém ai và vì thế đã rung động mạnh mẽ.
- Cẩm Tùng, anh ngồi xuống đi, tôi với anh coi như là đã kết giao nhiều năm, không cần phải khách khí.
Diệp Thạch Sinh vui vẻ hòa nhã nói:
- Thật sự anh cho rằng việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp có thể đạt được thành công, sẽ mang đến một tình hình mới cho tỉnh Yến sao?
- Bí thư Diệp, bộ máy chính phủ đã ủng hộ tổ lãnh đạo mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ ngài lại không nhìn ra Chủ tịch tỉnh Phạm từ đầu cũng chỉ ủng hộ vừa phải thôi thì giờ đã thành ra ủng hộ toàn lực rồi? Tổ lãnh đạo mới thành lập không được bao lâu, hiện tại đã thấy rõ được thành tích, tôi tin tưởng rằng không đến nửa năm nữa, sẽ làm cho thành phố Đan Thành và thành phố Bảo có những bước đột phá quan trọng trên phương diện cơ cấu sản xuất công nghiệp. Xem chừng nếu lạc quan, thì chỉ tới sang năm nhóm đô thị thí điểm thứ hai cũng sẽ được triển khai. Thậm chí có thể ở nhóm thí điểm thứ hai một thời gian rồi sẽ mở rộng ra trên toàn bộ tỉnh. Tôi nghĩ không cần chờ đến khi phát triển trên toàn tỉnh đâu. Chỉ cần sau khi xác định được các thành phố nằm trong nhóm đô thị thí điểm thứ hai rồi, chỉ cần có dấu hiệu thành công, ngài sẽ được giới truyền thông cả nước vây quanh.
Tiền Cẩm Tùng nói một hồi, khiến Diệp Thạch Sinh cảm xúc dâng trào.
Là một người trong lúc đã cho rằng tiền đồ vô vọng rồi, lại đột nhiên được hai nhân vật cấp quan trọng nói ám chỉ thành là tiền đồ đang rất tốt, mặc dù trong đó có đủ thành phần tâng bốc lấy lòng, nhưng Diệp Thạch Sinh cũng không phải không có tư duy chính trị. Ông ta cũng biết Phạm Duệ Hằng có thể lên làm Chủ tịch tỉnh, cũng là do có hậu trường cứng rắn, mạnh mẽ. Mà Tiền Cẩm Tùng cũng đã từng làm cán bộ ở Bắc Kinh nhiều năm, có nhiều bạn bè ở Bắc Kinh, có phần nhạy bén hơn những người khác, cũng nắm chắc và chuẩn xác hơn không ít về hướng đi của các chính sách,. Hai người bọn họ đều nói ra giống nhau. Chỉ e rằng chính sách điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp sẽ ngày càng chiếm được nhiều ý kiến tán thành trong giới lãnh đạo cấp cao ở Bắc Kinh.
Tâm tư Diệp Thạch Sinh bị lay động, ai mà không muốn tiến thêm một bước? Với tuổi của ông ta nếu lại thăng quan thêm bước nữa, đến làm cán bộ ở Bắc Kinh, cho dù chỉ là muốn làm một chức vụ nhàn hạ cũng là đãi ngộ cấp Phó thủ tưởng, vẫn hơn một bước so với quãng đường còn lại sống hưởng đãi ngộ cấp tỉnh, chính là người đường đường chính chính lãnh đạo quốc gia. Nếu ông ta có thể tranh thủ thời cơ điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp thành công mà nhảy lên được thì ông ta khẳng định sẽ cố gắng hết sức ủng hộ mọi công tác của tổ lãnh đạo.
Tiền Cẩm Tùng đi rồi, Diệp Thạch Sinh ngồi một lát, lại nghe thấy thư ký Ma Thu xin chỉ thị:
- Bí thư Diệp, Phó Bí thư Thôi gọi điện thoại tới, nói có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ngài.
Diệp Thạch Sinh lắc đầu:
- Tôi có việc phải ra ngoài một chút, bảo với anh ta có chuyện gì thì nói sau.
Đóng cửa lại, đầu tiên Diệp Thạch Sinh gọi điện thoại tới Bắc Kinh, cung kính nói trong chốc lát lại buông điện thoại, trên mặt lộ ra ý cười. Ngồi ngơ ngẩn hồi lâu, ông ta lại cầm lấy điện thoại lần nữa, bấm một dãy số.
- Đạt Tài, tôi là Diệp Thạch Sinh
Giọng điệu rất thân thiết, cũng rất thoải mái, giống như là tâm sự với bạn bè lâu ngày:
- Thời gian gần đây không qua chỗ anh chơi. Thế nào, dạo này có rảnh rỗi không? Được lắm, vậy cuối tuần gặp nhau đi. Đúng rồi, nghe nói anh và Hạ Tưởng có quan hệ cũng không tồi, nếu không hay là gọi cả anh bạn trẻ ấy đến cùng ngồi với nhau cho vui? Có thêm người trẻ tuổi nói chuyện phiếm, cũng náo nhiệt một chút có phải không?
Thành Đạt Tài hiểu được cái gì đó, cười ha hả:
- Đâu có, đâu có, nếu ngài đã nói, tôi sẽ gọi điện cho cậu ấy. Nghe nói Hạ Tưởng đang có uy tín ở tổ lãnh đạo điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp. Mấy anh bạn trẻ thường là hay có tư duy tranh đấu thương trường, tôi cũng đang muốn tìm cậu ấy trao đổi một chút.
Hạ Tưởng khi nhận được điện thoại của Thành Đạt Tài thì lúc đó đang ở văn phòng, sắp xếp công việc cho Cổ Ngọc. Mặc dù hắn biết Cổ Ngọc là một cô nàng tỷ phú ẩn mình, nhưng cô thân là thành viên tổ lãnh đạo, cũng phải làm tốt công việc của mình.
Hạ Tưởng truyền đạt nhiệm vụ chính là bảo Cổ Ngọc đi công tác ở thành phố Bảo, đi khảo sát và hệ thống hóa các xí nghiệp quốc doanh của thành phố Bảo, sau đó trình báo cáo lên. Cổ Ngọc đồng ý luôn, còn nói:
- Nếu không bảo Phương Cách đi theo giúp em với, cũng tiện hỗ trợ lẫn nhau.
Phương Cách nghe xong liên tục xua tay:
- Không được, trưởng phòng Hạ, anh muốn làm thế nào cũng được, nhưng đừng sắp xếp để em đi công tác với một người đẹp như vậy. Anh có thể cho em làm việc gì nặng nhọc cũng được, chứ nếu phải hộ tống chị Cổ đi công tác, thì em chịu.
Cổ Ngọc nổi giận:
- Tôi đã làm gì mà khiến cho cậu ghét như vậy?
Phương Cách nghiêm mặt cười:
- Không phải, đừng hiểu lầm. Chị lại nghĩ linh tinh rồi phải không? Là do em năng lực khống chế kém, có một mĩ nữ ngay bên cạnh, em sợ sẽ phạm sai lầm. Chị không biết, chứ bạn gái em là một bình dấm chua lớn lắm. Nếu để cô ấy biết em đi công tác với một người phụ nữ, khẳng định sẽ tìm cơ hội đến xem chị có xinh đẹp không. Chỉ cần cô ấy vừa thấy chị, em sẽ không có ngày nào yên. Cho nên…
Hạ Tưởng còn chưa kịp cười mắng Phương Cách không có tiền đồ, không ngờ đã bị Lam Miệt quản chặt thế, thì có điện thoại vang lên. Sau khi nghe thì biết được Thành Đạt Tài muốn gặp chính mình, hơn nữa còn có một nhân vật lớn nữa cũng có mặt, hắn hiểu ý mà mỉm cười.
Mặc kệ là như thế nào, hắn chú tâm đến việc thuyết phục Phạm Duệ Hằng, động viên Tiền Cẩm Tùng. Hai người đều là những người có tư duy chính trị, chỉ một chút cũng đã nhìn rõ, hiểu rõ mối quan hệ thân cận lợi hại giữa Thôi Hướng và Diệp Thạch Sinh, biết y đối với Diệp Thạch Sinh chủ yếu vẫn là muốn lôi kéo ảnh hưởng. Quả nhiên là sau khi trải qua một phen sóng gió, Diệp Thạch Sinh thấy được tiền đồ của mình đang trong sương mù mờ mịt đã có một tia sáng rạng đông, rốt cục đã động lòng, phải chủ động giơ tay ra rồi.
Là nhân vật đại biểu cho thế lực bảo thủ nhất ở tỉnh Yến, lập trường của Diệp Thạch Sinh vô cùng quan trọng. Từ đầu Hạ Tưởng dự đoán là Diệp Thạch Sinh sẽ tìm một lý do trực tiếp gọi hắn đến văn phòng nói chuyện, không nghĩ rằng, ông ta lại thông qua Thành Đạt Tài để gặp mình. Như thế xem ra lập trường vốn có chút bảo thủ của Diệp Thạch Sinh mặc dù cũng đã có chút buông lỏng, nhưng cũng vẫn chưa hoàn toàn, vẫn còn đang có tâm trạng nghi vấn do dự. Cùng Thành Đạt Tài ngồi một chỗ, đúng là muốn nghe sự đánh giá của Thành Đạt Tài đối với mình. Đối với một kỳ tài trong việc kinh doanh ở tỉnh Yến như Thành Đạt Tài thì con mắt nhìn trong lĩnh vực kinh doanh của ông không ai sánh bằng được. Nếu Thành Đạt Tài cũng khẳng định năng lực của mình và cũng xem trọng triển vọng của việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp ở tỉnh Yến, chắc chắn sẽ làm cho Diệp Thạch Sinh có sự tin tưởng lớn lao.
Nếu như Diệp Thạch Sinh mà sửa được lập trường bảo thủ, ủng hộ mạnh mẽ tổ lãnh đạo, Hạ Tưởng cũng thấy vui lòng vì bây giờ ông ấy cũng đang cần thành tích, đưa ông ấy một phần đại lễ. Bởi vì trước mắt đối với tổ lãnh đạo mà nói, việc Diệp Thạch Sinh công khai ủng hộ tuy rằng trên thực tế có ý nghĩa không lớn, nhưng nó có ý nghĩa sâu xa. Mặt khác sẽ làm cho các thế lực bảo thủ ở tỉnh Yến phải dao động, cũng sẽ khiến việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp có thể chống lại sự ngăn cản của những người phụ trách các xí nghiệp quốc doanh, sẽ không có tâm lý là được sự hậu thuẫn kiên quyết của Bí thư Tỉnh ủy.
Bây giờ mới thứ hai, từ giờ đến cuối tuần còn sớm, Hạ Tưởng thả lỏng tâm tư, lại một lần nữa quay về tổ lãnh đạo bắt đầu sắp xếp công việc.
Sắp xếp cho Cổ Ngọc đến công tác ở thành phố Bảo là đã là sớm có một kế hoạch có lợi, cũng là muốn cô khảo sát thực địa nhà máy ô tô Vạn Lý ở thành phố Bảo một chút. Theo góc độ của người đứng xem có thể sẽ phát hiện không đầy đủ, đồng thời cũng lưu ý đến công ty phim nhựa Đạt Phú và rau ngâm Mậu Thịnh xem có điểm nào cần phải cải tiến nữa hay không. Cổ Ngọc tuy rằng là tiếp nhận những thành quả kinh doanh của cha mẹ mới có ngày hôm nay, nhưng trải qua một thời gian mới biết được rằng, sau khi Cổ Ngọc nắm trong tay việc kinh doanh của gia tộc, trên cơ sở việc kinh doanh của gia tộc, doanh thu đã tăng lên nhiều lần. Bởi vậy có thể thấy được, Cổ Ngọc cũng là một nhà kinh doanh có ánh mắt chuẩn xác.
Cuối cùng Hạ Tưởng quyết định để Chung Nghĩa Bình hộ tống Cổ Ngọc đi công tác, Chung Nghĩa Bình đối nhân xử thế thành thật lại chịu khó. Có cậu ta đi cùng, Cổ Ngọc cũng có thể thoải mái không ít.
Về phần Phương Cách, Hạ Tưởng quyết định trừng phạt cậu ta, để cậu ta cùng Bành Mộng Phàm cùng nhau đến thành phố Đan Thành làm một số việc khác.
Bành Mộng Phàm đối nhân xử thế ngay thẳng, tính tình hơi quật cường. Người như thế lúc mới làm quen cũng khó chịu, tuy nhiên cũng dễ tiếp xúc, bởi vì chỉ cần thuyết phục được anh ta, chắc chắn muốn anh ta sẽ cúi đầu thuần phục thôi. Hạ Tưởng đã nghĩ để Bành Mộng Phàm đi thực địa, trực tiếp đến các xí nghiệp đi thăm và khảo sát, xâm nhập để hiểu biết một chút về tình trạng xí nghiệp quốc doanh hiện giờ đã bị lạc hậu và không thể phát triển được nữa.
Bành Mộng Phàm không phải là người thuộc quyền lãnh đạo của Hạ Tưởng. Nên trước hết Hạ Tưởng đã tìm An Dật Hưng, thảo luận với anh ta việc sắp xếp người đi công tác, An Dật Hưng từ trước đến nay không phản đối các đề nghị của Hạ Tưởng. Anh ta cũng hiểu rõ ở tổ lãnh đạo, trên thực tế Hạ Tưởng chính là người lãnh đạo. Nếu không phải vì cấp bậc của Hạ Tưởng không đủ, Phó Chủ tịch tỉnh Tống đã sớm trực tiếp để Hạ Tưởng đảm nhiệm chức vụ Phó tổ trưởng rồi.
An Dật Hưng nói vài câu khách sáo, Hạ Tưởng liền lại trở lại văn phòng. Hắn tin tưởng có An Dật Hưng ra mặt, Bành Mộng Phàm dù không muốn cũng sẽ làm theo. Những người ngay thẳng cũng có thể khó chịu, nhưng rất biết quy củ, chỉ cần cấp trên có mệnh lệnh, anh ta không muốn sẽ nói ra, nhưng sau khi nói xong còn có thể đi làm, hơn nữa chắc chắn còn có thể cố gắng làm tốt.
Vào thời điểm tan tầm, Hạ Tưởng đang muốn lái xe về nhà, Cổ Ngọc đi theo bên cạnh chợt xuất hiện, im hơi lặng tiếng nên dọa cho Hạ Tưởng nhảy dựng lên, Hạ Tưởng nói:
- Anh cảm giác em giống như gió thổi tới, dọa người ta. Về sau nên xuất hiện phía trước, tốt nhất trước đó nên đánh tiếng lên để người ta kịp chuẩn bị.
- Thật không có sức thuyết phục tí nào, không làm gì không sợ quỷ gõ cửa.
Cổ Ngọc phản đối nói. Lại mờ ám mà cười:
- Gần đây anh có gặp Hiểu Lâm không? Em cũng không gặp cô ấy, dường như cô ấy rất vội vàng. Hôm qua em có gọi điện cho cô ấy nói là có thời gian thì mọi người cùng nhau ăn cơm, cô ấy không đồng ý. Anh nói xem, cô ấy bận rộn thật, hay là không muốn gặp người khác?