Quan Thần

Chương 420: Thân phận của Cổ Ngọc




Hạ Tưởng ăn vội vài miếng, lão Cổ lại cao hứng nói:

- Tiểu Hạ, chắc là cậu thấy lạ vì sao tôi bố trí Cổ Ngọc vào tổ lãnh đạo đúng không?

Hạ Tưởng liền gật đầu:

- Có một chút.

- Thật ra cũng không phải tôi bố trí, là do tự nó muốn vào tổ lãnh đạo thôi.

Lão cổ tỏ vẻ trìu mến nhìn Cổ Ngọc.

- Tiểu Ngọc từ nhỏ đã sống với tôi, làm việc rất có chủ ý, có tầm nhìn, đa số mọi việc đều là nó quyết định.

- Ông nội, chẳng phải đã nói là không nói chuyện này sao? Sao ông lại lỡ miệng nói ra.

Cổ Ngọc trề môi bất mãn nói.

Hạ Tưởng cũng biết được lão Cổ không phải lẩm cẩm, mà ngược lại là cố ý tiết lộ cho mình biết.

- Tiểu Ngọc đừng ngắt lời ông, cứ nghe ông nói tiếp.

Lão Cổ hớn hở nhìn Hạ Tưởng.

- Tiểu Hạ, cậu cảm thấy Cổ Ngọc thế nào?

Lần trước lão Cổ đã hỏi câu hỏi tương tự, bây giờ lại hỏi. Hạ Tưởng thật sự không hiêu lão Cổ có ý gì, liền trả lời lấp lửng:

- Cũng không tệ, xinh đẹp, lại biết điều, làm việc lại nghiêm túc, nói chung là một cô bé tốt.

Cổ Ngọc bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, rõ ràng là không thích Hạ Tưởng gọi là cô bé.

- Chí hướng của Cổ Ngọc thật ra là ở giới kinh doanh, không phải chính trị, là do tôi ép nó theo chính trị, cho đến bây giờ nó vẫn canh cánh trong lòng. Cho nên khi nó muốn từ bộ Ngoại thương chuyển đến tổ lãnh của tỉnh Yến, tôi liền gật đầu đồng ý, chẳng lẽ nó muốn tôi lại không cho thì sẽ bị nó ầm ĩ suốt ngày.

E là trong mắt lão Cổ, Cổ Ngọc mãi mãi là một cô bé con, cho nên trong giọng điệu của ông ấy Cổ Ngọc như là một cô bé thích làm nũng.

- Tôi biết ý của nó, nó muốn mượn cái lợi trong điều chỉnh sản nghiệp của tỉnh Yến để thực hiện ước mơ kinh doanh của nó. Tiểu Ngọc, hãy nói ý tưởng của cháu cho Hạ Tưởng nghe, để cậu ta cho cháu ý kiến.

- Không, muốn nói ông tự mà nói, cháu không cần anh ta giúp.

Cổ Ngọc nhìn Hạ Tưởng một cái, trong ánh mắt toát lên một nụ cười khó hiểu.

Hạ Tưởng như đoán được chút gì đó:

- Cổ Ngọc muốn đầu tư vào thành phố nào?

- Nhìn xem, Hạ Tưởng thật thông minh, vừa nghe là biết ý đồ của cháu.

Lão Cổ sau khi ăn no uống đủ lời nói dõng dạc.

- Tiểu Ngọc, đầu tư và kinh doanh ông đều không biết, cháu không nói thì thôi, Tiểu Hạ, chúng ta đi dạo thôi, bây giờ xuân về hoa nở, công viên Rừng Rậm ngày càng làm cho người ta yêu thích.

Cổ Ngọc biết rõ lão Cổ đánh đòn tâm lý, nhưng vẫn không dằn lòng được chủ động nói ra:

- Ông nội, được rồi, đừng kiếm chuyện nữa, cháu nói là được chứ gì? Hạ Tưởng, anh nói xem thành phố Bảo có ba xí nghiệp lớn là nhà máy ô tô Vạn Lý, phim nhựa Đạt Phú và rau ngâm Mậu Thịnh, nếu muốn thay đổi chế độ xã hội, và tôi có một số vốn lớn thì đầu tư vào xí nghiệp nào là tốt nhất? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Hạ Tưởng kinh ngạc, Cổ Ngọc có tham vọng rất lớn.

Ngoại trừ rau ngâm Mậu Thịnh có thực lực kém một chút, thì hai xí nghiệp còn lại đều là xí nghiệp quy mô lớn, vốn cố định đều trên một tỉ, nếu muốn nhập thêm vốn từ bên ngoài thì không có mấy trăm triệu tệ cũng không thể lọt vào mắt của họ, chẳng lẽ Cổ Ngọc có mấy trăm triệu tệ vốn đầu tư?

Hạ Tưởng cũng không khách sáo nói thắc mắc trong lòng:

- Phải xem cô có hứng thú với xí nghiệp nào? Tôi cảm thấy, cả ba xí nghiệp đều có tương lai tốt, nhưng muốn hợp tác với họ thì phải có số vốn hùng hậu mới được.

Cổ Ngọc cười hi hi, nhìn lão Cổ một cái rồi nói:

- Cá nhân tôi thì thích ô tô. Về phần vốn đầu tư, tuy không được hùng hậu nhưng đại khái có thể điều động khoảng bốn năm trăm triệu, có đủ không?

Hạ Tưởng há hốc miệng, không khỏi nhìn Cổ Ngọc vài lần, thấy vẻ mặt cô ấy bình tĩnh như không có chuyện gì, không giống như nói chơi, liền hỏi:

- Thật mạnh tay, vừa ra tay đã là bốn năm trăm triệu tệ, không biết số vốn của cô có sạch sẽ hay không?

Hạ Tưởng biết người có quyền lực trong quân đội, nếu nắm giữ vật tư trọng yếu, muốn kiếm tiền sẽ rất dễ, chẳng lẽ lão Cổ có mánh khóe?

Cổ Ngọc cười khúc khích:

- Ông nội, anh ta nghi ngờ tiền của ông là từ tham ô nhận hối lộ kìa!

Vẻ mặt lão Cổ nghiêm lại:

- Tiểu Hạ, cậu không cần nghi ngờ con người của tôi. Tôi dám nói dù tôi không phải là một quan chức thanh liêm, nhưng ít ra tôi không vì tiền mà bán đứng nhân cách. Lão Cổ tôi cần là nhân phẩm, sau khi về hưu, vẫn được cấp dưới kính trọng. Cả đời tôi chỉ thích chiêm ngưỡng và đánh giá ngọc thạch, Tiểu Ngọc được trời phú cho một con mắt tinh tường, giám định ngọc rất giỏi, nên buôn bán về ngọc thạch, tiện thể có lời một ít tiền.

Lời một ít tiền đã là vài trăm triệu? Hạ Tưởng xấu hổ, hắn vốn nghĩ mình có ưu thế được tái sinh, chỉ dẫn cho Tiếu Giai lời được vài chục triệu, lại giúp Liên Nhược Hạm bắt tay kinh doanh truyenfull.vn, đặt nền móng cho việc sau này trở thành tỷ phú, cũng là vì Liên Nhược Hạm có nguồn vốn đầu tư hùng hậu. Nếu vậy tính ra hắn cũng có con mắt tinh tường trời phú. Không ngờ, Cổ Ngọc không có con mắt nhìn trước được tương lai, nhưng lại có con mắt giám định ngọc, buôn bán ngọc thạch lời được vài trăm triệu tệ, hắn không khỏi kinh ngạc.

Trước kia hắn cũng nghe đồn rằng trong giới buôn ngọc có một loại đánh cuộc đá, nếu trong đá có ngọc tốt, thì sẽ phất lên trong một đêm, nếu gặp phải ngọc có chất lượng xấu thì một đêm bạc đầu. Có thể nói giữa sự sống và cái chết, chỉ nhờ vào con mắt tinh tường và sự may mắn, Cổ Ngọc còn trẻ tuổi mà có được tài sản như vậy, chẳng lẽ là nhờ đánh cuộc đá mà phất lên?

Đương nhiên là việc kinh doanh ngọc thạch bình thường cũng có lợi nhuận rất lớn, ít nhất cũng lời gấp mười lần, một miếng Phỉ Thúy có giá mười ngàn tệ có chi phí khai thác chưa đến vài trăm tệ, chi phí gia công cũng không đến vài trăm tệ, cuối cùng đến tay người mua có thể giá sẽ lên đến chục ngàn tệ. Vàng bạc có giá, ngọc thì vô giá, nói đến ngọc thì phải hợp nhãn, có nhiều người ưng ý một miếng ngọc đẹp sẽ không tiếc tiền mua. Mà thường thì ngọc chỉ có một miếng nên giá trị của nó tăng lên gấp bội.

Cổ Ngọc thấy được sự ngờ vực của Hạ Tưởng, cười nói:

- Em cứ tưởng anh cái gì cũng biết, thì ra cũng có thứ anh không biết. Nói cho anh biết, em buôn bán ngọc là làm ăn chính đáng. Ở trong nước có nhiều cửa hiệu ngọc thạch, có thợ điêu khắc của mình, có nhà máy vật liệu đá, và còn có nhiều cửa hàng bán lẻ trên cả nước, là của ba mẹ để lại cho em….

Nói tới đây, mắt của Cổ Ngọc bỗng đỏ hoe, cúi đầu xuống không nói lời nào.

Lão Cổ thở dài một tiếng, cũng cúi đầu xuống, rõ ràng là đụng đến chuyện đau lòng.

Hạ Tưởng không muốn hỏi đến chuyện riêng tư của người khác, liền quay sang nói về việc đầu tư:

- Tương lai của nhà máy ô tô Vạn Lý không tệ, sau này sẽ có không gian phát triển rộng lớn, có thể xem xét hùn vốn vào nhà máy ô tô Vạn Lý.

Tiếp sau đó, Hạ Tưởng ngoài việc nhấn mạnh nhà máy ô tô Vạn Lý làm thế nào để nâng cao giá trị thương hiệu, nắm bắt thời cơ xe CUV ra đời, có thể chiếm lĩnh thị trường ở thủ đô. Vì người thủ đô thích sống thích chơi, nhưng vì áp lực về giá nhà đất quá cao, đa số người ta không mua nổi một chiếc xe tốt. Nếu đưa ra một chiếc CUV có giá khoảng mười đến hai chục ngàn tệ thì nhất định có thể chiếm lĩnh thị trường. Ngoài ra, còn có thể mở rộng nhà xưởng, đầu tư nhà máy linh kiện để cung cấp linh kiện cho nhà máy ô tô quy mô lớn ở thủ đô và Thiên Tân.

Sau này thủ đô và Thiên Tân sẽ trở thành nơi sản xuất ô tô trọng yếu của phương Bắc, nhưng đa số linh kiện đều đến từ khu tam giác, phí vận chuyển không những cao mà còn dẫn đến giá vốn tăng cao. Nếu có thể lợi dụng triệt để ưu thế của thành phố Yến, lợi dụng các lợi thế lớn của điều kiện địa lý xung quanh Bắc Kinh và Thiên Tân, xây dựng nhà máy linh kiện, nhất định có thể sinh ra hiệu quả và lợi ích rất tốt.

Lời nói của Hạ Tưởng khiến Cổ Ngọc cứ liên tục gật đầu, không biết lão Cổ nghe có hiểu hay không mà nhắm mắt với dáng vẻ rất an nhàn, chỉ cười mà không nói, tỏ ra rất vừa lòng khi những lời nói của Hạ Tưởng có thể khiến cho Cổ Ngọc chăm chú lắng nghe.

Hạ Tưởng bỗng nhớ đến hình điêu khắc mà lúc đầu lão Cổ tặng cho. Mình bây giờ chẳng phải giống như một con ve cứ kêu suốt, còn Cổ Ngọc giống như một con bọ ngựa cứ giương nanh múa vuốt, lão Cổ ngồi một bên như đã định liệu trước, như là con chim sẻ tự đắc ở phía sau.

Lão Cổ thật lợi hại, không biết trong kế hoạch của ông ta còn có mưu kế gì chưa đưa ra không?

- Đi một ngày đàn, học một sàng khôn đúng là không sai, hôm nay đã được lĩnh hội.

Cổ Ngọc giả vờ chắp tay kính Hạ Tưởng:

- Nhận được sự dạy bảo đại tài của trưởng phòng Hạ, bữa cơm hôm nay em sẽ mời.

Hạ Tưởng liền cười:

- Anh bày mưu tính kế giúp em, mà chỉ dùng một bữa cơm để đuổi anh đi, như vậy có keo kiệt quá không?

Cổ Ngọc che miệng cười, dùng tay chỉ lão Cổ nói:

- Ông nội nói là ngay cả cơm cũng để cho anh mời, em thì rộng rãi một lần, mời anh một bữa mà anh còn không cảm kích?

Không có lý do gì để cãi với lão Cổ, Hạ Tưởng đành chịu thua. Nhưng hắn không thể ngờ Cổ Ngọc là một cao thủ kiếm tiền, không hơn không kém là một phú ông siêu đẳng, hơn nữa nếu có số vốn đầu tư của cô ấy thì ít nhất có thể giải quyết được vấn đề của một trong số ba xí nghiệp của thành phố Bảo, coi như là gặt hái lớn.

Sau bữa cơm lại cùng lão Cổ đi dạo một lát, tình cờ lại nói về tương lai của nhà máy ô tô Vạn Lý, Cổ Ngọc lâu lâu cũng chen vào nói vài câu và cũng chỉ nói đến chỗ mấu chốt. Hạ Tưởng biết Cổ Ngọc cũng chẳng phải không bắn tên trúng đích, cô ấy cũng đã có sự chuẩn bị từ trước. Hôm nay sở dĩ thỉnh giáo mình là muốn khẳng định lòng tin để đầu tư.

Cổ Ngọc đến tổ lãnh đạo làm việc, lại đầu tư vào một trong những thành phố thí điểm là thành phố Bảo. Rõ ràng là lão Cổ đã thấy được sự khả quan trong điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến.

Chẳng mấy chốc lại đến ngày lễ một tháng năm.

Trong thời gian nghỉ lễ, Hạ Tưởng và Tào Thù Lê về thành phố Đan Thành một chuyến, đúng lúc vợ chồng Tào Vĩnh Quốc có thời gian rảnh về thành phố Yến, nên không thể đến thành phố Bảo. Hạ Tưởng và Thù Lê ở lại Đan Thành ba ngày, vì Đan Sỹ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn biết Hạ Tưởng trở về nên nhất định phải kéo hắn đến xem di chỉ hoàng cung Triệu Vương, Hạ Tưởng không thể từ chối đành phải đồng ý.

Lần trước giới thiệu Nghiêm Tiểu Thì cho Vương Tiếu Mẫn, hai bên trò chuyện rất vui vẻ, ngay sau đó liền bước đầu xác định ý định đầu tư. Đúng lúc thời gian nghỉ lễ, Nghiêm Tiểu Thì cũng được mời đến Đan Thành khảo sát dự án, nên đã không hẹn mà gặp được Hạ Tưởng tại di chỉ hoàng cung Triệu Vương.

Tào Thù Lê ở nhà với cha mẹ Hạ Tưởng mà không đi theo, nếu không khi gặp được Ngiêm Tiểu Thì sẽ lại có chút ghen. Vì Nghiêm Tiểu Thì vừa gặp Hạ Tưởng thì hào hứng nói không ngừng, nói liền hai tiếng cũng chưa dừng lại. Trong cuộc trò chuyện với Nghiêm Tiểu Thì, Hạ Tưởng biết được cô ta rất hứng thú với dự án dùng câu truyện thành ngữ để kéo nền văn hóa du lịch đi lên.

Trên cơ bản đã có thể xác định, Nghiêm Tiểu Thì sẽ đầu tư vào thành phố du lịch văn hóa hoàng cung Triệu Vương. Di chỉ hoàng cung Triệu Vương chiếm diện tích 1000 mẫu, hoàn toàn dựa vào nguyên trạng của hoàng cung Triệu Vương mà xây dựng. Sau khi xây xong sẽ trở thành thành phố du lịch cảnh quan lịch sử lớn nhất Hoa Bắc. Và cũng là một thành cổ du lịch phát huy văn hóa truyền thống đầu tiên của thành phố Yến. So với cả nước, đây cũng là sáng kiến hay xếp hạng nhất nhì.

Lúc này di chỉ hoàng cung Triệu Vương chỉ là một đống hoang tàn, nhìn ra xa là một vùng cỏ hoang bát ngát xen kẽ có những bông hoa nhỏ như đang nhảy múa. Nghiêm Tiểu Thì ăn mặc xinh đẹp đứng giữa những bụi cỏ, ánh nắng chiếu vào mặt khiến cho mặt cô ấy ửng hồng. Cô ấy nheo mắt thỉnh thoảng lại đưa tay lên trán để che nắng, gió luồn vào tóc thổi bồng bềnh, khiến cho người khác cảm thấy được vẻ đẹp tương phản rất lớn.

Hạ Tưởng không kìm lòng nhìn thêm vài cái, trong lòng nghĩ Nghiêm Tiểu Thì quả thật có vẻ đẹp trời sinh, vẻ đẹp thanh tú của con gái Giang Nam cộng thêm vẻ thê lương của vùng đất hoang phương bắc, sẽ giống như một bức tranh mỹ nữ nhìn thấy mà giật mình, sự đối lập quá lớn, đẹp đến khiến người ta phải nghẹt thở.

Nghiêm Tiểu Thì nhìn thấy ánh mắt của Hạ Tưởng, quay đầu qua thản nhiên hỏi Hạ Tưởng:

- Đẹp không?

Hạ Tưởng sửng sốt. Trong ấn tượng thì Nghiêm Tiểu Thì hình như không phải người biểu lộ tính cách hào phóng, suy nghĩ một hồi rồi trả lời:

- Cũng khá xinh đẹp.

- Em nghĩ sau khi di chỉ hoàng cung Triệu Vương được xây xong, sẽ đặc biệt dành riêng một nơi chỉ xây tường vây quanh, bên trong không thi công, không dọn dẹp cứ giữ nguyên trạng hoang tàn. Lịch sử là từ vô số cuộc thịnh suy, chỉ có đứng trên những gì còn sót lại mới có thể cảm nhận được sự tang thương và chân thật của lịch sử.

Nghiêm Tiểu Thì nhìn xuống mặt đất, vô cùng xúc động nói.

Hạ Tưởng đã hiểu, lúc nãy Nghiêm Tiểu Thì không phải hỏi cô ấy có đẹp hay không mà là hỏi vùng đất hoang vu này có đẹp hay không. Thì ra là hiểu sai ý, hắn lắc đầu cười, tỏ ra không hiểu vì sự xúc động bộc phát nhất thời của Nghiêm Tiểu Thì. Nghiêm Tiểu Thì đang trong thời xuân sắc, vẻ ngoài hơn người, lại có gia sản không nhỏ, sao tự dưng lại thấy xúc động?

Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, cảm xúc của con người đều có mặt phức tạp khó giải thích, không cần quá chú trọng.

Buổi tối cùng Nghiêm Tiểu Thì ăn một bữa cơm. Đan Sỹ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn cũng đến đón tiếp, đối xử với Hạ Tưởng rất nhiệt tình. Về công, thì Hạ Tưởng là nhân vật có quyền trong tổ lãnh đạo. Về tư, Hạ Tưởng đã đưa ra rất nhiều những sáng kiến thiết thực, khả thi cho thành phố Đan Thành, hơn nữa còn lôi kéo nguồn đầu tư, và Vương Tiếu Mẫn còn tự nhận là có mối quan hệ mật thiết với Hạ Tưởng, cho nên bữa cơm này cả khách và chủ đều rất vui vẻ.

Đưa Nghiêm Tiểu Thì đến thuê khách sạn, cô ấy muốn mời Hạ Tưởng lên phòng ngồi một chút, Hạ Tưởng đã nhẹ nhàng từ chối, Nghiêm Tiểu Thì liền có chút hờn dỗi nói:

- Sợ em có ý đồ xấu hả?

Hạ Tưởng lắc đầu:

- Anh sợ là không cưỡng nổi trước vẻ đẹp của em, với lại em nhìn xem ánh trăng đêm nay rất đẹp và em quá dịu dàng, anh sợ ánh trăng sẽ gây họa.

Nghiêm Tiểu Thì hết sức vui mừng:

- Đúng là đàn ông đã kết hôn thì có khác.

Hạ Tưởng sửng sốt:

- Sao lại nói vậy?

- Đàn ông đã kết hôn khi ở trước mặt người phụ nữ khác sẽ càng dí dỏm hài hước, và lại còn được người khác yêu thích.

Hạ Tưởng dở khóc dở cười, hình như cả hai đều có chung nhận thức, chỉ cần người đàn ông đã kết hôn thì sức hấp dẫn đối với người con gái chưa kết hôn sẽ càng lớn.

Buổi tối về đến nhà, Hạ An vẫn chưa đi về mà ngồi chờ Hạ Tưởng.

Hạ An từ khi đảm nhiệm chức thư ký Thị trưởng cho Vương Tiếu Mẫn đến giờ, làm việc cũng điềm tĩnh hơn trước, nói chuyện cũng trầm ngâm một hồi rồi mới mở lời, không dám tùy tiện muốn nói gì thì nói. Đúng là có địa vị khác thì giọng điệu nói chuyện cũng khác. Trước đây Hạ An nói chuyện có hơi khúm núm, hễ sốt ruột là có chút nóng vội, cứ như bây giờ lại tốt, giọng nói đều đều vững vàng, không còn thấy sự hấp tấp nữa.

Hạ An chờ Hạ Tưởng thật ra cũng không có việc gì, chỉ qua loa hỏi về lịch trình của ngày hôm nay. Vốn là hôm nay y cũng phải cùng Vương Tiếu Mẫn tiếp đón Nghiêm Tiểu Thì, nhưng Vương Tiếu Mẫn có việc khác giao cho y làm nên phải đi đến nơi khác.

Hiện giờ trong Ủy ban thành phố Đan Thành ai cũng biết Hạ An là người mà Thị trưởng Vương tin tưởng nhất, và cũng có quan hệ mật thiết với Bí thư Đan, cho nên trong Ủy ban thành phố hắn rất có tiếng, ai cũng coi trọng hắn.

Hạ An không vì vậy mà thấy nhẹ nhõm, sau khi trở thành thư ký của Thị trưởng rồi mới phát hiện ra vị trí càng cao, có quyền lực càng cao thì trách nhiệm lại càng nặng, ngược lại hắn phải càng thêm cẩn thận. Cũng chính vì vậy, Vương Tiếu Mẫn cảm thấy y có thể đào tạo thêm, và vô cùng tin tưởng y. Tuy Hạ An không biết nói những lời hoa mỹ nhưng làm việc chu đáo, cẩn thận, dùng sự siêng năng thay cho những vụng về, cũng khiến cho Vương Tiếu Mẫn chấp nhận y.

Hạ Thiên Thành bây giờ suốt ngày vui tươi hớn hở, hai đứa con trai đều có tiền đồ, ông cũng đã làm thủ tục về hưu, yên tâm dưỡng già, chỉ còn chờ bồng cháu thôi. Tào Thù Lê đã trở về, Trương Lan kín đáo bỏ nhỏ, đã đến lúc phải có con rồi, đừng kéo dài nữa, sinh sớm thì khi lớn tuổi sẽ không cảm thấy mệt, còn nêu ví dụ nhà hàng xóm ba mưới lăm tuổi mới có con, chờ đứa con mười lăm tuổi thì ba mẹ cũng đã năm mươi tuổi, vừa nhọc tâm mà người cũng mệt, không có thời gian lấy lại sức.

Tào Thù Lê hơi thẹn thùng mà đồng ý, nói là cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên là được rồi.

Hạ Tưởng và Tào Thù Lê sau khi về thành phố Yến, hai người đã đến núi Phong Long chơi. Vừa đến núi Phong Long thì nghĩ đến những ngày Liên Nhược Hạm còn ở đây. Tào Thù Lê hơi nhớ Liên Nhược Hạm, cô ấy đứng trên một khối đá to, hướng về phía mặt trời híp mắt lại và nói:

- Thời gian trôi qua nhanh thật, nhớ lúc trước khi em đến ngọn núi này, anh có nhớ là đã cõng em không, còn có chị Liên nữa, cả ba đã rất vui. Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta, anh cũng đã gạt được em rồi, và cũng không còn muốn cõng em nữa.

Tào Thù Lê sau khi kết hôn, ngoại hình có hơi mập mạp một chút ngoài ra không có gì thay đổi, nhìn thoáng qua vẫn giống như một cô bé. Lúc này cô ấy mặc một bộ đồ thể thao rộng thùng thình không để lộ thân hình duyên dáng. Như Hạ Tưởng nói, không để lộ thân hình mới tốt, vì hắn đã biết rõ thân hình của cô ấy và chỉ để cho mỗi mình hắn được thưởng thức, không để lộ ra cho người khác xem.

Hạ Tưởng nghe lời hờn trách của Tào Thù Lê thì bước đến ôm eo cô ấy, đặt đầu trước ngược cô ấy hít một hơi sâu:

- Tại sao lại là gạt được em? Tình yêu vốn là chuyện lừa qua gạt lại, và cũng là hai người tự nguyện. Khi anh gạt em thì cũng chẳng phải đã sa vào cạm bẫy của em sao?

Tào Thù Lê xấu hổ, đẩy Hạ Tưởng ra:

- Anh muốn chết hả coi chừng có người nhìn thấy.

Núi Phong Long sau khi trải qua một thời gian khai thác thì không vắng như hai năm trước, thỉnh thoảng có du khách đi ngang. Hạ Tưởng vừa ngẩn đầu lên thì có một người phụ nữ dắt một bé gái đi ngang, cô bé rất tinh mắt nhìn thấy hành động vừa rồi của Hạ Tưởng, nũng nịu nói với người phụ nữ:

- Mẹ gạt con, con mới bốn tuổi mà mẹ không cho con bú sữa nữa, cái chú lúc nãy đã lớn vậy rồi mà còn đang bú sữa.

Người phụ nữ ngượng ngùng vội vàng bế con đi, cũng không dám đưa mắt nhìn Hạ Tưởng.

Chờ hình bóng người phụ nữ khuất xa, Hạ Tưởng không thể nhịn được cười ha ha, lại chúi đầu vào ngực cô bé:

- Anh muốn bú sữa.