Hai ngày sau, Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành Đan Sĩ Kỳ, Thị trưởng Vương Tiếu Mẫn, Bí thư thành ủy thành phố Bảo Tào Vĩnh Quốc, Phó thị trưởng Khâu Tự Phong đến thành phố Yến, tham gia cuộc hội ý lần đầu tiên giữa tổ lãnh đạo và thành phố thí điểm.
Đúng ra, như thông báo theo danh nghĩa của tổ lãnh đạo, hai thành phố chỉ cần điều người cấp phó tham gia là được, không cần người đứng đầu trong chính đảng tham dự, nhưng xuất phát từ sự coi trọng đối với tổ lãnh đạo, cũng có người muốn ngồi cùng để thảo luận với Hạ Tưởng một lần nữa, cho nên toàn bộ đều tham dự.
Tống Triêu Độ thân thiết ra mặt mà hội kiến Đan Sĩ Kỳ, Vương Tiếu Mẫn và Tào Vĩnh Quốc, Khâu Tự Phong. Sau khi biết hai thành phố đã bắt đầu công việc chuẩn bị điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, Tống Triêu Độ vô cùng cao hứng, khích lệ vài câu, rồi cáo từ rời đi trước.
An Dật Hưng, Hạ Tưởng, Bành Mộng Phàm lưu lại tiếp khách. Vấn đề thay đổi các xí nghiệp trọng điểm của thành phố Đan Thành và thành phố Bảo, các bên đều phát biểu ý kiến của mình. Cuộc thảo luận được tiến hành sôi nổi.
Hạ Tưởng phát hiện, Bành Mộng Phàm lý luận tri thức quả thật phong phú nhưng nhận thức về hai thành phố, hiển nhiên chỉ hoàn toàn dừng lại trên văn bản. Tuy nhiên trong lời nói của ông ta cũng có chỗ sâu sắc, chứ không phải hoàn toàn là lý luận suông.
Chờ Bành Mộng Phàm lên tiếng xong, Hạ Tưởng liền thân thiện nói:
- Trưởng phòng Bành lý luận tri thức hơn người, về sự điều chỉnh kết cấu sản nghiệp hai thành phố có rất nhiều cái nhìn, có chỗ độc đáo. Tôi đề nghị, Trưởng phòng Bành có thể đi hai thành phố một vòng, nhìn một cái, hẳn là sẽ có thu hoạch lớn hơn nữa.
Bành Mộng Phàm biến sắc, không hài lòng nói:
- Ý trưởng phòng Hạ nói tôi lý luận suông? Ăn ngay nói thật, lý luận tri thức của tôi đúng là hoàn toàn đến từ sách vở, nhưng đều là chắt lọc từ tập hợp các tài liệu nhiều năm của hai thành phố mà ra, chẳng lẽ so với đi một vòng thực địa thì khác nhau sao?
Tài liệu tập hợp và những gì tận mắt nhìn thấy đương nhiên có không ít khác biệt, dù sao chung quy chỉ là tài liệu, trong đó chắc hẳn phải có thành phần giả tạo.
Tào Vĩnh Quốc cũng nhìn thấy Bành Mộng Phàm không phục Hạ Tưởng lắm, ông ấy nhìn Đan Sĩ Kỳ cười.
Đan Sĩ Kỳ mở miệng nói:
- Trưởng phòng Bành. Tôi đại diện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Đan Thành, mời anh đến viếng thăm thành phố Đan Thành, thế nào?
Bành Mộng Phàm không dám tỏ thái độ với Bí thư Thành ủy Đan Thành, liền nói:
- Cảm ơn ý tốt của Bí thư Đan, lòng tôi xin nhận, tuy nhiên hiện tại tổ lãnh đạo công tác bận rộn, không hở ra được chút nào. Chờ thời gian cho phép, tôi nhất định đến thành phố Đan Thành, đi một vòng, nhìn một cái.
Chuyện qua đi, giữa trưa trong giờ ăn cơm, không có An Dật Hưng và Bành Mộng Phàm, chỉ có Hạ Tưởng cùng bốn người cùng ăn.
Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn đã tiến hành bàn bạc với người phụ trách chủ yếu của nhà máy thép Đan Thành về vấn đề tuyến đường sắt nối ra biển, sau khi thống nhất được ý kiến đã nhân cơ hội này, chính thức lấy danh nghĩa Ủy ban thành phố Đan Thành, đệ trình lên Ủy ban nhân dân tỉnh. Đan Sĩ Kỳ nói:
- Nhân khí thế của thành thị thí điểm đề xuất xin tuyến đường sắt nối ra biển, mức độ coi trọng của của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh nhất định không phải tầm thường. Nếu Ủy ban nhân dân tỉnh trưng cầu ý kiến tổ lãnh đạo, Tiểu Hạ, khi nào có dịp, cậu nên thay thành phố Đan Thành nói vô vài câu hay.
Hạ Tưởng ưng thuận:
- Tổ lãnh đạo là vì thành phố Đan Thành và thành phố Bảo mà phục vụ, cái gì có lợi khẳng định sẽ tranh thủ tỉnh. Tôi không những chỉ nói tốt dùm cho các anh, mà còn tìm được người đầu tư khu du lịch văn hóa cho các anh.
- Thật sao?
Vương Tiếu Mẫn kinh ngạc vui mừng ra mặt.
Tuyến đường sắt nối ra biển tuy rằng đầu tư thật lớn, quy mô kinh người nhưng bên trong thành phố Đan Thành chỉ mấy mười km dài, lúc đầu xây dựng, hơi có phần khoa trương lớn tiếng, đương nhiên sau khi xây dựng, thành phố Đan Thành sẽ được hưởng lợi lớn nhất. Tuy nhiên trong tương lai hai, ba năm tới, chưa nhìn thấy có dấu hiệu gì để có thể thúc đẩy kinh tế thành phố Đan Thành. Để tuyến đường sắt nối ra biển phát huy hiệu quả vốn có, ít nhất cũng từ bốn, năm năm sau.
Nhưng làm thí điểm cải cách cần hai ba năm mới có thành tích, tuyến đường sắt nối ra biển thì nước xa khó cứu lửa gần. Mặc dù thành phố Đan Thành cũng có hạng mục nóng bỏng đang đệ trình và thẩm tra, cũng có rất nhiều hạng mục rất tốt nhưng Vương Tiếu Mẫn cảm thấy hứng thú nhất là du lịch văn hóa thành ngữ chuyện xưa, cảm giác dự án này không những giúp thành phố Đan Thành xứng danh là thành phố cố đô, còn có thể làm nảy sinh ảnh hưởng xã hội tốt đẹp, có thể nói hiệu quả xã hội và kinh tế đều gặt hái tốt đẹp.
Nhưng ông ta đã tiếp xúc vài nhà đầu tư tại thành phố Đan Thành, đối với dự án đầu tư xây dựng di chỉ Triệu vương cung, và phát triển du lịch thành ngữ chuyện xưa đều không có hứng thú, đều cho rằng triển vọng không lớn. Vương Tiếu Mẫn cũng không gượng ép, nhà đầu tư tự có tầm nhìn của mình. Việc đầu tư không thể khuyên là được, chỉ có dự án mà họ thấy hứng thú thì mới có khả năng hợp tác.
Hạ Tưởng đã đề xuất chủ ý, nên ông ta cũng ngại ngùng yêu cầu Hạ Tưởng kéo nhà đầu tư đến hỗ trợ. Dù sao Hạ Tưởng không phải công tác cho thành phố Đan Thành. Không ngờ hôm nay tại cuộc họp, câu nói đầu tiên của Hạ Tưởng là tìm được nhà đầu tư rồi, làm sao mà ông ta không mừng như điên?
- Đương nhiên là thật, tôi làm sao dám nói láo trước mặt các vị lãnh đạo.
Hạ Tưởng cấp bậc không cao, kêu một tiếng lãnh đạo cũng là bình thường.
- Cô ấy nguyên là kinh doanh đồ trang điểm, hiện tại muốn đổi nghề làm văn hóa, thấy thích dự án du lịch thành ngữ chuyện xưa, Thị trưởng Vương khi nào thì có thời gian. Có thể hẹn cô ấy cùng nhau gặp mặt mặt, cụ thể trao đổi một chút.
- Cậum xem, buổi chiều thế nào? Nếu không thì buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Vương Tiếu Mẫn có phần nóng lòng. Thật không dễ có người đầu tư, tự nhiên là càng nhanh càng tốt.
- Mà Tiểu Hạ, đến lúc đó cậu cũng nhất định cùng tiếp khách.
Vương Tiếu Mẫn hơi có phần kích động, ông ta đứng lên, hai tay cầm tay Hạ Tưởng:
- Tôi đại biểu Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Đan Thành cảm tạ cậu, đồng thời cũng lấy danh nghĩa cá nhân tôi, bày tỏ với cậu lòng biết ơn chân thành.
Vương Tiếu Mẫn nói lời phát ra tận đáy lòng, Hạ Tưởng toàn tâm toàn ý trợ giúp thành phố Đan Thành, cho dù tâm lý cống hiến của hắn xuất phát vì quê hương, ông ta thân là Thị trưởng, bày tỏ như thế cũng là lẽ thường. Hơn nữa, sự trợ giúp của Hạ Tưởng đối với thành phố Đan Thành, quả thật vượt qua tưởng tượng của ông ta.
Khâu Tự Phong kế bên tỏ vẻ bất mãn:
- Hạ Tưởng, tôi thấy cậu làm nhất bên trọng, nhất bên khinh. Thành phố Đan Thành đúng là quê hương cậu, nhưng thành phố Bảo cũng là nơi ba cậu đứng đầu, từ đầu đến cuối cậu còn chưa giúp điều chỉnh kết cấu sản nghiệp cho thành phố Bảo, chưa đề xuất đề nghị gì. Bí thư Tào trân trọng cậu, nói xin lỗi, tôi với cậu là chỗ anh em, không nói ra tôi ấm ức lắm.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Được, tôi tiếp nhận phê bình của anh, về một số điều chỉnh của thành phố Bảo, trong lòng tôi đã có ý tưởng từ trước rồi, chỉ là chưa tìm được cơ hội thích hợp? Tối nay tôi sẽ không cùng Thị trưởng Vương tiếp khách, tôi và ba tôi mời anh về nhà ăn cơm, sau đó cùng nhau tâm sự vấn đề của thành phố Bảo.
Rồi hắn xoay người qua Vương Tiếu Mẫn nói:
- Nhà đầu tư rất dễ tiếp xúc, cụ thể tình huống tôi đã thuyết minh cho cô ta, buổi tối ngài chỉ cần định thời gian địa điểm, tôi gọi điện thoại mời cô ấy qua là được.
Vương Tiếu Mẫn cũng không miễn cưỡng:
- Cũng tốt, sắp xếp như vậy cũng được.
Đang giữa bữa cơm, Trần Phong và Hồ Tăng Chu cùng tới chơi. Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc là chỗ quen biết cũ, quan hệ với Vương Tiếu Mẫn cũng tốt, đương nhiên là hàn huyên một chút. Hồ Tăng Chu và Đan Sĩ Kỳ không quen, nhưng với Vương Tiếu Mẫn cũng là người quen cũ, mọi người gặp lại thật vui, náo nhiệt khác thường.
Khâu Tự Phong kế bên hơi cảm khái, hiện tại hắn cảm nhận được lợi ích việc gia nhập nhóm Hạ Tưởng. Cho dù ở thủ đô gia tộc hắn có lợi hại, chỗ dựa vững chắc có cứng rắn, nếu không biết người biết việc, ở địa phương không hòa nhập với người đồng cấp thì lòng người cũng xa. Lòng người đã xa, thì công việc cũng không có cảm giác đồng tâm hiệp lực.
Hạ Tưởng quả thật có sự thân tình, cũng có sức thuyết phục, có thể khiến người gần hắn tín nhiệm, cũng là một loại tính cách hấp dẫn.
Buổi chiều tiếp tục tổ chức hội nghị, Tiền Cẩm Tùng, Cao Tấn Chu tham dự hội nghị, đề ra quan điểm của mình về điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Cao Tấn Chu kỳ thật ngay từ đầu cũng có ý mượn cơ hội này, tiến vào tổ lãnh đạo. Đáng tiếc chức vụ của ông ta không cao không thấp, đảm nhiệm tổ trưởng không thích hợp, đảm nhiệm tổ phó lại hơi không xứng với thân phận, tốt nhất đành phải xấu hổ mà đứng ngoài. Cao Tấn Chu có nói riêng với Hạ Tưởng, không vào được tổ lãnh đạo, ông ta mất một cơ hội tốt.
Trước lúc tan tầm, Hạ Tưởng gọi điện thoại cho Tào Thù Lê, kêu cô chuẩn bị thêm một ít đồ ăn, bởi vì Tào Vĩnh Quốc và Khâu Tự Phong phải cùng nhau về nhà ăn cơm chiều. Tào Thù Lê rất vui mừng, tan tầm về nhà chuẩn bị.
Lẽ ra Hạ Tưởng vẫn đề nghị cô tìm một người giúp việc, dù là làm theo giờ cũng được. Cô bé không đồng ý, muốn mỗi ngày tự tay mình nấu cơm cho hắn, nói là danh ngôn có câu: muốn giữ chân người đàn ông, đầu tiên phải nắm lấy dạ dày.
Cô muốn chính mình làm một tay đầu bếp giỏi nắm lấy dạ dày Hạ Tưởng, chứ không phải mượn tay người giúp việc.
Khi Hạ Tưởng và Tào Vĩnh Quốc, Khâu Tự Phong cùng nhau về đến nhà, cô bé đã làm sẵn một bàn đầy đồ ăn ngon lành, chờ ba người về. Hạ Tưởng thấy cô quấn tạp dề, bộ dáng đội mũ đáng yêu. Buồn cười nhất chính là, trên tạp dề còn có một con gấu trong phim hoạt hình, làm cho người ta cảm thấy vừa đáng yêu lại vừa ấm áp. Nhân khi không có người, hắn bước tới bế cô một cái, tự hào nói:
- Bà xã của anh lên được phòng khách, xuống được nhà bếp. Rất giỏi giang. Anh tự hào là có được em.
Cô bé lập tức mặt đỏ lên, tay cầm chiếc đỡ nồi đẩy Hạ Tưởng ra:
- Có người ngoài, anh chú ý một chút.
Tào Vĩnh Quốc giả bộ không thấy, xoay người vào thư phòng. Khâu Tự Phong ha hả cười:
- Em dâu, tôi biết Hạ Tưởng là cố ý chọc giận tôi, khoe cho tôi thấy cậu ấy có một bà xã vừa xinh đẹp, có năng lực, lại nghe lời, vừa nhu hiền. Thật là tốt. Ý của cậu ấy là, bà xã của tôi không bằng bà xã cậu ấy, có phải hay không Tiểu Hạ?
- Anh nói đó nha, tôi không nghĩ như vậy.
Hạ tưởng đương nhiên không thừa nhận.
- Đóa Đóa lên được phòng khách, nhưng không xuống được nhà bếp. Cô ấy được nuông chiều từ bé, ngay cả nấu mì cũng không xong. Nhưng có một cái, cô ta cũng rất nhu mì nghe lời, không kém so với Thù Lê nhà cậu.
- Xin mời Phó Thị trưởng Khâu ngồi, anh Hạ Tưởng nhiều khi không đàng hoàng, Phó Thị trưởng phê bình dùm anh ấy.
Cô bé nói chuyện, lặng lẽ trừng mắt liếc Hạ Tưởng một cái, còn nói thêm,
- Còn không mau tiếp đón khách ngồi, coi anh không lễ phép gì hết, khách đến nhà cũng không bưng trà tiếp nước.
Trong tiếng cười sảng khoái, Khâu Tự Phong cảm thấy mối quan hệ với gia đình Hạ Tưởng lại thêm thân thiết.
Cả nhà ngồi vào mâm cơm, Khâu Tự Phong thưởng thức một món ăn của Tào Thù Lê, khen không dứt miệng:
- Ngon, quả thật ngon. Ăn cơm ở nhà hàng bên ngoài, càng ăn khẩu vị càng điêu, càng ăn cảm thấy cái gì cũng không ngon. Đồ ăn ở nhà vẫn là ngon nhất. Thanh đạm vừa miệng lại tốt cho sức khỏe. Tiểu Hạ cậu đúng là người hạnh phúc
Tào Vĩnh Quốc cười nói:
- Tay nghề Thù Lê học từ mẹ. Sau này lúc nào Tự Phong không muốn ăn cơm ở bên ngoài thì nói một tiếng. Theo tôi cùng nhau về nhà ăn.
- Vậy thì tốt quá.
Khâu Tự Phong vui vẻ ra mặt,
- Đến lúc đó tôi ăn ké thiệt tình. Bí thư Tào, ngài đừng phiền tôi mới được.
- Anh đem rượu ngon quý nhất trong nhà anh mang qua mấy bình là được, chắc chắn ba tôi hoan nghênh. Tuy nhiên nếu muốn mẹ tôi hoan nghênh, anh phải mang nhiều hoa quả một chút, bà ấy thích ăn hoa quả, nhất là táo.
Hạ Tưởng truyền thụ cho Khâu Tự Phong thuật lấy lòng.
Khâu Tự Phong nói:
- Đồng ý, đồng ý. Trong nhà thì không thiếu rượu thiếu thuốc, tôi sẽ mang thêm cho bí thư Tào một chút. Thích rượu Kiếm Nam Xuân, Ngũ Lương hay là Mao Đài?
Cơm nước xong, Tào Thù Lê dọn dẹp chén đũa, Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong cùng tiếp Tào Vĩnh Quốc vào thư phòng nói chuyện.
Tào Vĩnh Quốc chỉ ngồi xuống uống trà, không nói lời nào, Khâu Tự Phong nói ra suy nghĩ của mình:
- Tiểu Hạ. Thành phố Bảo tuy cũng là cổ thành nhưng nổi danh không bằng Đan Thành, cũng không có lịch sử huy hoàng, dùng bài văn hóa khẳng định không được. Thành phố Bảo có một nhà máy ô tô, một nhà máy phim cuộn, còn có một nhà nhà máy rau quả ngâm nổi tiếng. Ngoài ra thì các xí nghiệp khác không có gì nỗi trội. Cậu nói đi, làm thế nào bắt đầu từ mấy nhà máy xí nghiệp lớn này trước?
Tầm nhìn của Khâu Tự Phong quả thật cũng rất cao, hình như từ khi điều chỉnh kết cấu sản nghiệp chủ đạo thành phố Bảo tới nay, cũng thật sự đặt hết tâm trí, bỏ không ít thời gian. Hạ Tưởng không trả lời vấn đề Khâu Tự Phong trước, mà hỏi Tào Vĩnh Quốc:
- Ba, về vấn đề này ba có ý kiến gì không?
- Ba và Tự Phong có thương lượng qua, nhà máy Ô tô Vạn Lý là thương hiệu tự chủ, có thể sẽ lập ra thương hiệu trứ danh toàn quốc của thành phố Bảo, phải nghiêm túc bảo hộ, cố hết sức không tiến hành cải cách lớn. nhà máy cuộn phim Đạt Phú là xí nghiệp trọng điểm quốc gia, cũng rất khó tiến hành điều chỉnh sản nghiệp. Còn về nhà máy rau quả ngâm Mậu Thạnh, tuy rằng danh tiếng không thua danh hiệu Lục Tất Cư ở Bắc Kinh, nhưng sản lượng tiêu thụ ít hơn nhiều, không bằng một phần ba. Hơn nữa, giá trị sản lượng hàng năm mới mười triệu tệ, không thể xem là một xí nghiệp lớn.
Đối với việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, tuy rằng thái độ của Tào Vĩnh Quốc cũng là ủng hộ, cho rằng triển vọng to lớn, nhưng chính thức tiến hành mới phát hiện, khó khăn trùng trùng. Muốn thay đổi xí nghiệp lớn lại lo lắng lợn lành chữa thành lợn què. Nếu chẳng may thất bại không thể giải thích. Xí nghiệp nhỏ lại không đáng điều chỉnh. Tỷ như một xí nghiệp giá trị sản lượng một năm không quá một triệu tệ, có thay đổi như thế nào, cũng không có khả năng ngắn ngủi trong hai, ba năm, trở thành xí nghiệp lớn với mười mấy triệu.
Bất luận sự vật gì cũng phải phù hợp quy luật phát triển kinh tế.
Hạ Tưởng cũng biết, so sánh với Khâu Tự Phong thì ý nghĩ hay là xu hướng của Tào Vĩnh Quốc đều bảo thủ một chút, nhưng sự thận trọng của ông ta, cũng là sự bảo đảm cho thành công. Khâu Tự Phong dù sao tuổi còn trẻ, nhìn nhận vấn đề hơi đơn giản một ít. Nguồn: http://truyenfull.vn
Kỳ thật đối với thành phố Bảo, Hạ Tưởng đã sớm nghĩ ra cách, nhưng vẫn không có nói ra, cũng do cơ hội không thích hợp. Lúc này thời cơ thành thục, hắn liền thản nhiên cười, nói:
- Rau ngâm Mậu Thịnh nếu thay đổi thành công, trong vòng hai, ba năm giá trị sản lượng đạt tới ba mươi triệu tệ không khó, mấu chốt là, phải có hiểu biết đóng gói. Không thể chỉ bày ra theo kiểu bán lẻ, mà phải dùng chân không đóng gói để bán ra. Thậm chí có thể đóng gói thành hộp quà tặng đẹp mắt, chủ yếu nhắm vào bộ phân thị trường cao cấp. Hiện tại là thời kì hoàng kim phát triển siêu thị, là thị trường trực tiếp đối mặt khách hàng, tác dụng của siêu thị càng lúc càng lớn. Thậm chí có thể nói, nếu có thể chiếm lĩnh toàn bộ các đại siêu thị ở tỉnh, lượng tiêu thụ ít nhất có thể cao gấp ba lần trở lên!
Rau ngâm Mậu Thịnh đích thật là cửa hiệu lâu đời ở Trung Hoa, đã có 300 năm lịch sử. Sử ghi năm Quang Tự thứ 29. Từ Hi Thái hậu ngang qua thành phố Bảo, thưởng thức rau ngâm Mậu Thịnh tán thưởng không ngớt, ban thưởng danh "Món ăn thái bình". Từ đó, giá trị rau ngâm Mậu Thịnh tăng gấp trăm lần. Phát triển đến nay, rau ngâm Mậu Thịnh đã trở thành thương hiệu nổi tiếng của thành phố Bảo, nhưng vẫn là sản xuất theo phương thức nhỏ lẻ, giữ nguyên truyền thống đặc sắc từ xưa. Có đặc sắc là chuyện tốt nhưng không thích hợp thời đại phát triển cũng sẽ hỏng. Rau ngâm đựng trong cái bình nhìn qua không tồi, nhưng bất lợi khi vận chuyển và tiêu thụ, nên đã hạn chế rau ngâm Mậu Thịnh tiến bước phát triển.
Tào Vĩnh Quốc và Khâu Tự Phong nhìn nhau. Đều thấy nét kinh ngạc trong mắt của nhau. Đề nghị của Hạ Tưởng có khả thi hay không tạm thời khoan bàn, nhưng sự hiểu biết sâu xa của hắn đối với rau ngâm Mậu Thịnh, thật sự ngoài dự kiến của hai người.
Sau đó, Hạ Tưởng lại phát biểu quan điểm nhằm vào điều chỉnh kết cấu của Ô tô Vạn Lý và Phim cuộn Đạt Phú.
Ô tô Vạn Lý hiện tại đang sản xuất xe tải nhỏ, SUV (Sport Utility Vehicle – Kiểu xe thể thao đa chức năng) là chính. Giá trị sản lượng trong các thương hiệu tự chủ ở trong nước, coi như cũng nổi bật. Tuy nhiên hiện tại Ô tô Vạn Lý còn chưa có nhận thức được thị trường to lớn của xe CUV (Crossover Utility Vehicle - loại xe ôtô được thiết kế theo kiểu xe việt dã thể thao nhưng nhỏ hơn, gầm xe thấp hơn - loại xe thành thị nhiều chức năng), tuy rằng về sau Ô tô Vạn Lý cũng cho ra kiểu xe CUV, nhưng đã chậm hơn các nhà máy khác một bước. Là người đi sau, thương hiệu lại không mạnh, chỉ có thể dựa vào lợi thế giá rẻ, buộc phải nỗ lực ghê gớm mới từ từ chiếm lĩnh thị trường.
Đi trước một bước là cơ hội to lớn của thương trường.
Hạ Tưởng bèn đưa ra ý tưởng trọng điểm về chuyển hướng sang xe CUV cho ô tô Vạn lý.
Đối với Phim cuộn Đạt Phú, Hạ Tưởng càng cảm thán nhiều hơn. Kiếp trước, Phim cuộn Đạt Phú sau khi đàm phán khó khăn, đã thành công trong việc liên doanh với công ty Kodak của Mỹ, vì muốn bảo vệ thương hiệu tự chủ, nên kiên quyết nắm giữ cổ phần kiểm soát. Tuy rằng trong trào lưu liên doanh, vì Trung Quốc mà giữ được thương hiệu tự chủ, nhưng sau đó với sự nổi trội của máy ảnh kỹ thuật số, nhà máy cuộn phim nhanh chóng xuống dốc.
Không nên coi thường một cuộn phim màu nhỏ. Trên thế giới không có mấy quốc gia có thể sản xuất!
Phim cuộn Đạt Phú sau này chuyển theo hướng nào, Hạ Tưởng đã không có ấn tượng gì, bởi vì từ khi máy ảnh kỹ thuật số phát triển, cuộn phim gần như biến mất ở thị trường, Ngoại trừ vật liệu cảm quang dùng cho công nghiệp, cuộn phim sản xuất ở nhà máy e là chỉ dùng cho nhiếp ảnh gia mà thôi, người bình thường ít ai mua. Sau này thậm chí cả điện ảnh cũng dùng quay phim kỹ thuật số.
Hạ Tưởng qua nghiên cứu, dò tìm rất nhiều tài liệu, phát hiện rằng, kỹ thuật hiện có của nhà máy cuộn phim và kỹ thuật của màn bình LCD trong tương lai có chỗ tương đồng. Mà thế mạnh nổi trội của màn hình LCD, thời gian ngắn ngủi trong vòng hai ba năm, đã làm cho màn hình CRT bình thường hoàn toàn bị loại khỏi sân khấu lịch sử.
Mặc dù các nhà sản xuất màn hình CRT không cam lòng thất bại, khi màn hình tinh thể lỏng LCD nổi dậy, rất nhiều các bài phát biểu mạnh mẽ, liệt kê các ưu điểm của CRT, tỷ như góc nhìn lớn, không có điểm chết, độ hoàn trả màu sắc cao, sắc màu đều, có thể điều chỉnh nhiều chế độ phân giải, thời gian đáp ứng cực ngắn, hơn nữa giá cả rẻ hơn LCD nhiều. Nhưng tiến bộ và phát triển của khoa học kỹ thuật là không thể ngăn cản, các ưu điểm của LCD như độ bức xạ thấp, tiêu hao điện ít, rất được ưa chuộng, tiếp theo khi chi phí sản xuất giảm, giá cả sẽ hạ xuống. Sự phá sản hoàn toàn của màn hình CRT sẽ không còn nghi ngờ gì nữa.
Nếu Phim Cuộn Đạt Phú lúc này tranh thủ trước đầu tư vào dây chuyền sản xuất, với lực lượng kỹ thuật và tài chính của Phim Cuộn Đạt Phú hiện có, hoàn toàn có thể cạnh tranh với Hàn Quốc và Nhật Bản. Trở thành cơ sở sản xuất màn hình LCD cỡ lớn trong nước. Nếu giành trước một bước, sẽ không đến nỗi sau này gần như 80% màn hình tinh thể lỏng toàn là nhãn hiệu Hàn Quốc và Nhật Bản. Còn lại một bộ phân nhỏ, nhưng đa số cũng là Trung Quốc Đài Loan gia công. Kỹ thuật và bằng sáng chế, về cơ bản đều nằm trong tay người khác. Làm xưởng gia công, chỉ có thể kiếm lời một chút chi phí gia công.