Hạ Tưởng quơ tay:
- Đâu có, không phải là tôi nhìn xa trông rộng, chẳng qua là thường dò xét thị trường, cảm thấy trong trào lưu thị trường sau này, đều được quyết định dựa vào quy luật thị trường không thể kháng cự, sự can thiệp của chính trị vào kinh tế thị trường ngày càng ít, cho đến khi một số kinh tế phi quốc hữu hoàn toàn nổi dậy, tất cả các xí nghiệp nhà nước đều phải xuống nước cùng các xí nghiệp tư nhân tranh giành thị trường.
Hắn đưa mắt nhìn Đan Sĩ Kỳ thấy y vẻ mặt bình thản, biểu hiện cũng bình thường, liền lại tiếp tục nói
- Hiện tại hiệu quả và lợi ích của nhà máy thép Đan Thành cũng không tồi, nhưng theo trào lưu bất động sản trong nước, nhu cầu vật liệu thép ngày càng lớn, và còn sự phát triển của công nghiệp ô tô, cũng đem đến ảnh hưởng có lợi cho thị trường vật liệu thép. Nhưng cũng vì thị trường có nhu cầu, nên mới có nhiều nhà máy thép gia nhập vào hàng ngũ cạnh tranh với nhau, nên mới dùng trăm mưu ngàn kế để giảm nhẹ vốn, nâng cao sức cạnh tranh. Về phần giảm nhẹ vốn, nhà máy thép Đan Thành không có chút ưu thế nào
Sắc mặt của Vương Tiếu Mẫn bắt đầu tỏ vẻ nghiêm nghị
- Nhà máy thép Đan Thành có hơn 20000 công nhân viên chức, mà một nhà máy thép ở thành phố duyên hải phía nam chỉ có 3000 công nhân viên chức, nhưng giá trị sản lượng lại ngang với nhà máy thép Đan Thành, là vì sao? Không chỉ vì họ có ưu thế về kỹ thuật, mà còn vì họ có ưu thế là vùng duyên hải, ở ngay thành phố cảng, giao thông rất phát triển
- Đan Thành nằm sâu trong đất liền, vận chuyển chỉ dựa vào đường sắt, mà vận chuyển bằng đường sắt so với đường biển tuy có nhanh hơn, nhưng vận chuyển với số lượng ít, phí vận chuyển cao, tính sơ lược, giá thành làm ra một tấn thép của nhà máy thép Đan Thành cao hơn 1-2 trăm tệ so với nhà máy thép vùng duyên hải! nếu sau này đưa xí nghiệp thép ra đấu thầu công khai trên cả nước, cùng có chất lượng ngang nhau, thì sẽ dựa vào ưu thế về giá cả. Cuộc chiến giá cả là cuộc chiến sống còn
Hạ Tưởng vừa dứt lời, Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn cùng lúc thay đổi sắc mặt.
Bởi vì Hạ Tưởng đang nói đúng vấn đề lớn nhất mà nhà máy thép Đan Thành đang gặp phải là phí tổn quá cao!
Không những phí tổn vận chuyển quá cao, mà phí tổn dưỡng lão, phí tổn về hưu của công nhân viên chức, và còn phí tổn quản lý đều cao đến đáng sợ, vốn đầu tư so với sản xuất chênh lệch nhau rất lớn. Dựa vào tình hình hiện tại cùng với sự phân tích của Hạ Tưởng, Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn đều thấy kinh hãi
- Tiểu Hạ, cậu đã phát hiện ra vấn đề, có nghĩ được cách giải quyết không?
Đan Sĩ Kỳ hỏi
Nếu ngày từ đầu ông ta cảm thấy ý kiến của Hạ Tưởng nghe sởn cả tóc gáy, thì sau khi nghe Hạ Tưởng phân tích cặn kẽ, và đưa ra những số liệu thực tế thì ông ta hiểu rằng, Hạ Tưởng không hề nói suông, người phụ trách của nhà máy thép Đan Thành cũng nhận thức được vấn đề phí tổn, và cũng đã đến thành phố duyên hải ở phía nam để khảo sát, cho ra kết luận là, nếu muốn xây phân xưởng thì thời gian và tài chính không cho phép, điều quan trọng là, trước mắt lực lượng kỹ thuật của nhà máy thép Đan Thành không đủ, cũng có thể nói là không có cách nào khác.
Đan Sĩ Kỳ nhìn Hạ Tưởng với vẻ đầy kỳ vọng
Nói thật, Hạ Tưởng cũng có tình cảm đối với quê nhà, cũng hy vọng thành thị quê nhà có thể càng giàu mạnh hơn. Nếu hắn đã nói ra được chỗ khuất mắc của nhà máy thép Đan Thành, nhìn vẻ mặt của hai vị lãnh đạo cũng là thật lòng muốn được cố vấn, bèn cười, nói:
- Tôi chỉ phụ trách nói ra ý nghĩ của tôi thôi, tốt hay không hoặc có thực thi hay không tôi đều không chịu trách nhiệm giải thích, hai vị lãnh đạo cũng đừng mắng tôi là được, nếu không tôi cũng không dám nói.
Đan Sĩ Kỳ nóng lòng:
- Nói mau, đừng có màu mè
Vẻ mặt Vương Tiếu Mẫn trầm xuống:
- vốn là nói chuyện phiếm cá nhân, cậu nói là chuyện của cậu, tôi nghe là chuyện của tôi.
Hạ Tưởng cũng yên tâm và nói:
- Cảng cách thành phố Đan Thành gần nhất là cảng Hoàng Kiêu, ưu thế vận chuyển trên biển không cần phải nói hai vị lãnh đạo cũng rõ. Nếu xây một con đường sắt chuyên dụng từ thành phố Đan Thành đến cảng Hoàng Kiêu, đại khái cần hơn 10 tỷ tệ, chiều dài chỉ khoảng 370 km, nếu xây xong, cộng chung ưu thế vận chuyển trên biển và sự nhanh chóng của đường sắt chuyên dụng, hẳn có thể trong mười năm tới vẫn giữ được ưu thế nhất định
Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn lại nhìn nhau, và đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt của đối phương
Xây một con đường sắt nối dài đến cảng, ý nghĩ của Hạ Tưởng khòng những đi đầu mà còn rất liều. Xây đường sắt trước tiên phải được Uỷ ban nhân dân tỉnh phê chuẩn, sau khi được phê chuẩn, lại phải báo cho bộ đường sắt, cuối cùng nếu được bộ đường sắt phê duyệt thông qua, còn có một loạt vấn đề về việc phân chia tài chính, liên quan đến rất nhiều phòng ban, còn có một lượng lớn công việc, không phải là một việc đơn giản.
Chỉ chờ Uỷ ban nhân dân tỉnh phê duyệt, sợ là cũng phải 1 năm trở lên. Uỷ ban nhân dân tỉnh lại báo lên cho bộ đường sắt, nói không chừng lại kéo thêm một hai năm. Từ lúc duyệt cho tới khi khởi công cũng phải 3 năm sau.
- Ba năm?
Đan Sĩ Kỳ cuối cùng cũng hiểu được ý của Hạ Tưởng, bây giờ vấn đề của nhà máy thép Đan Thành đã bắt đầu lộ ra, ba năm sau, ưu thế của các nhà máy thép khác sẽ lộ hết ra, đến lúc đó đường sắt đươc xây xong thì sẽ có đủ thời gian cho nhà máy thép Đan Thành cứu vãn. Nhưng nếu chờ đến khi sự việc đã xảy ra rồi mới bắt đầu xin phép, thì cho dù mất bò mới lo làm chuồng, thì bò cũng đã mất rồi.
Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn nhìn nhau, hai người cùng khẽ gật đầu, hắn đã biết Vương Tiếu Mẫn cũng động lòng
Hạ Tưởng lại như không có việc gì, cầm lấy chai rượu rót đầy cho hai người, nói:
- Mời hai vị lãnh đạo một ly, cám ơn hai vị lãnh đạo đã đích thân đến đây, khiến tôi vừa mừng vừa lo.
Vương Tiếu Mẫn mỉm cười, tên Hạ Tưởng này, tuy có con mắt nhìn xa trông rộng, nhưng cũng rất giỏi giả mù sa mưa, lập tức ném những lời vừa nói sang một bên, ý nghĩa rất rõ ràng, có thực thi hay không thi chờ hai vị lãnh đạo quyết định, những lời hắn vừa nói, nói qua rồi quên mất
Thật ra trong thâm tâm của Hạ Tưởng, cũng rất hy vọng Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn có thể hợp tác quản lý tốt thành phố Đan Thành, để nhà máy thép Đan Thành có thể sớm thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn. Hạ Tưởng còn có một dự cảm, trong việc đối đầu của bộ ngoại thương và tỉnh ủy tỉnh Yến, cũng dần hiện ra một kết quả khiến người ta mong chờ. Bất kể là ý kiến của cấp hay là ý kiến của một lãnh đạo cá biệt nào đó, nói chung là không vừa ý với với công việc của tỉnh Yến, nhất là kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến không hợp lý, có người hy vọng mức độ đi lên của tỉnh Yến cao hơn một chút.
Có phải cũng ẩn dụ nói rằng, có người không vừa ý với Diệp Thạch Sinh hoặc Phạm Duệ Hằng
Đương nhiên, trong thời gian ngắn muốn đổi bí thư hoặc chủ tịch tỉnh cũng không thực tế, nhưng cấp trên có người cũng không thích Diệp Thạch Sinh hoặc Phạm Duệ Hằng, cũng sẽ ép họ một lần nữa phải tự lựa chọn hàng để đứng, bắt đầu đánh giá lại tình hình của tỉnh Yến, một lần nữa thực thi những chính sách có lợi cho sự phát triển kinh tế của tỉnh Yến
Do đó, Hạ Tưởng đã nhìn thấy được rất nhiều cơ hội
Nghĩ lại, trước đây có nhiều vấn đề mà trước đây chưa từng nghĩ đến hoặc rất ít chú ý, từ sau khi vào đến tỉnh ủy, từ từ cũng nghĩ đến nhiều hơn, suy tư nhiều hơn, chẳng lẽ là vì đứng cao nhìn được xa hơn? Hạ Tưởng âm thầm cười, ai nói đến phòng Thông tin là bị ruồng bỏ? ở bất cứ đâu cũng có kỳ ngộ, quan trọng là, phải xem bạn có phải lúc nào cũng nâng cao bản thân, tạo áp lực cho chính mình!
Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn đều không nói lời nào, rõ ràng là đang tiếp thu những lời hắn vừa nói, những ý tưởng của Hạ Tưởng vừa đề xuất đi sớm hơn đến sáu bảy năm so với tương lai. Thời gian cụ thể hẳn không thể nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng trong tương lai lần cuối cùng về nhà, cùng người nhà trò chuyện, người nhà vô tình nói ra việc chính thức xây dựng con đường sắt từ thành phố Đan Thành đến Hoàng Tất, từ đó Hạ Tưởng lên mạng kiểm chứng lại tin tức này, mới biết rõ chân tơ kẽ tóc việc xây dựng tuyến đường sắt chuyên dụng
Về phần Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn có con mắt nhìn trước sự việc hay không, có thể thúc đẩy việc khởi công đường sắt tiển triển nhanh hơn hay không, Hạ Tưởng cũng không bắt ép. Thứ nhất là không đứng ở vị trí của người khác thì không thể suy nghĩ hộ người khác, thứ hai là có khi lịch sử là từ vô số tác nhân đan xen vào nhau để cùng diễn ra, hắn không thể bức ép để thay đổi cái gì, vì nếu không có các phương diện khác chung tay cố gắng, sức mạnh của một mình hắn cực kỳ bé nhỏ, không ảnh hưởng được cái gì cả
Một lát sau, Vương Tiếu Mẫn cầm ly rượu lên, nói:
-Nào Tiểu Hạ, vì cuộc gặp mặt của chúng ta ngày hôm nay, cạn ly
Lãnh đạo mời rượu không thể không uống, Hạ Tưởng liền cung kính uống một hơi cạn sạch.
Đan Sĩ Kỳ cũng nâng chén rượu lên, cười nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Nào, chúc cho Hạ An vợ chồng hòa thuận, răng long đầu bạc.
Hạ Tưởng cung kính không bằng tuân lệnh, nói hai câu khách sáo, rồi cũng uống cạn.
Uống rượu xong, Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn nhìn nhau cười, hai người đứng dậy, nói:
- Nếu đã đến đây, thì trốn ở trong đây làm gì? Chúng ta ra ngoài uống rượu, để quen biết mọi người.
Lại phải lấy lòng? Hạ Tưởng cười thầm, xem ra hai người họ cũng kỳ vọng ở mình, chỉ sợ là phải nể mặt trước, sau này mới có thể đề xuất yêu cầu khác.
Lãnh đạo nể mặt không thể không nhận, nhưng muốn đền đáp lại thì phải trả giá nhiều hơn. Hạ An thì nở mày nở mặt, còn kẻ bị người khác đòi đưa ra ý kiến là chính mình, mình làm anh cả cũng xứng đáng rồi.
Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn vừa lộ diện, liền gây náo động.
Hiện trường xôn xao tiếng chào hỏi, còn có tiếng ghế ngã do khẩn trương và kích động, càng không cần phải nói là bị đổ rượu, làm rơi ly trà và vô số việc nhỏ khác phát sinh.
Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn cũng không đến bắt tay từng người, mà chỉ vẫy tay chào mọi người, ngay sau đó Đan Sĩ Kỳ giới thiệu với mọi người Vương Tiếu Mẫn sẽ nhậm chức thị trưởng trong nhiệm kỳ sau, càng khiến mọi người xôn xao một hồi
Tiếp sau, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hạ An.
Hạ An đỏ bừng cả mặt, gần như không nói được lời nào, chỉ không ngừng nói cám ơn Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn. Vương Tiếu Mẫn thấy đã làm đủ bài bản, liền cùng Đan Sĩ Kỳ nâng chén rượu lên, nói vài câu chúc mừng, sau đó cùng mọi người uống một ly, rồi lại quay trở về phòng nghỉ
Hạ An cùng đi vào phòng nghỉ, tỏ vẻ vô cùng cảm tạ hai vị lãnh đạo
Vương Tiếu Mẫn nhìn Hạ An vài lần, trên mặt lộ một nụ cười hiếm hoi:
- Hạ An thành thật hơn Hạ Tưởng nhiều, thật tình tôi rất thích những đồng chí chân thành. Sĩ Kỳ, tôi vẫn chưa có một thư ký xứng đáng với chức vụ này, anh nghĩ cho Hạ An theo tôi có được không?
Đan Sĩ Kỳ hiểu ý của Vương Tiếu Mẫn, cười tủm tỉm nhìn Hạ Tưởng:
- Ý của cậu thế nào, Tiểu Hạ?
Mấy người họ cứ vòng vo, Vương Tiếu Mẫn hỏi Đan Sĩ Kỳ, Đan Sĩ Kỳ hỏi Hạ Tưởng, nhưng lại chẳng ai hỏi ý của người trong cuộc là Hạ An, nhưng nhìn vẻ mặt kích động và kỳ vọng của Hạ An, thật ra có hỏi cậu ta hay không cũng không có ý nghĩa nữa.
Quan trọng là ở Hạ Tưởng
Hạ Tưởng hiểu rõ, Vương Tiếu Mẫn cho Hạ An làm thư ký, nửa thật nửa giả, có lẽ là thật sự coi trọng sự thành thật đáng tin của Hạ An, nhưng càng hy vọng muốn kéo hắn ở bên mình, như vậy, chính mình vì tương lai của Hạ An, thì sẽ không thể không bày mưu tính kế cho thành phố Đan Thành. Vì thế, ý nghĩ của chính mình cũng sẽ tự nhiên được truyền đến tai Vương Tiếu Mẫn
Hạ An làm thư ký cho Vương Tiếu Mẫn, chính mình cũng như làm một nửa thư ký cho Vương Tiếu Mẫn, trong quan trường, ai cũng đều là người giỏi so đo tính toán, Hạ Tưởng lắc đầu cười bất đắc dĩ:
- Hạ An có thể đi theo Trưởng ban Vương, à không, thị trưởng Vương, là do tạo hóa của nó, tôi đương nhiên là cầu còn không được, nhưng Hạ An là người thật thà, có khi không có nhiều ý tưởng, chỉ mong hai vị lãnh đạo đại nhân đại lượng, khoan dung và phê bình, chỉ bảo thêm
Ngụ ý là, Hạ Tưởng chấp nhận điều kiện của hai vị lãnh đạo, nhưng hắn có yêu cầu là, hy vọng họ chiếu cố Hạ An nhiều một chút, đừng quá kỳ vọng vào y.
- Ai cũng đều từng bước học tập mà tiến bộ, không có ai là thiên tài, tôi tin là Hạ An ở bên cạnh tôi sẽ từ từ chững chạc hơn
Vương Tiếu Mẫn nhìn Hạ An với vẻ thành khẩn, còn cố ý hướng về phía Hạ An gật gật đầu, an ủi y nói:
- Đừng lo, Hạ An, đừng thấy tôi quá nghiêm túc, thật ra tôi cũng rất gần gũi.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Thị trưởng Vương mặt lạnh nhưng lòng không lạnh, tôi đã được thỉnh giáo rồi.
Vương Tiếu Mẫn biết ý Hạ Tưởng chỉ ông ta lấy Hạ An ra mà nói, tuy ông ta có ý muốn Hạ An làm thư ký cho ông ta, nhưng có một phần là cũng vì muốn lôi kéo Hạ Tưởng, cũng cười phá lên:
- Được rồi Tiểu Hạ, đừng có càu nhàu nữa, nào, ngồi xuống trò chuyện, Hạ An, hôm nay cậu là chú rể, không cần tiếp chúng tôi đâu, đi tiếp mọi người đi
Hạ An vừa đi, Hạ Tưởng cười ngượng:
- Hai vị lãnh đạo còn có gì dặn dò, xin bây giờ nói ra luôn để tôi khỏi phải nơm nớp lo sợ
- haha
Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn cười to, nói:
- Tiểu Hạ cậu giỏi lắm, chẳng nể mặt chúng tôi tí nào, phải nói thẳng như vậy sao? Làm như là chúng tôi buộc cậu chung với Hạ An vậy?
- Không, tuyệt đối không, hai vị lãnh đạo đề bạt Hạ An là do coi trọng nó
Hạ Tưởng làm bộ nghiêm trang nói:
- Làm anh của nó, tôi chắc chắn phải cảm ơn sự nâng đỡ của hai vị lãnh đạo, nhưng tôi lại không có bản lĩnh khác, chỉ có một ý tưởng cỏn con có thể giúp hai vị lãnh đạo có được chút gợi ý.
- Còn có ý tưởng nào hay, thì đừng có giấu nữa, bây giờ chúng ta đâu phải người ngoài, phải không?
Đan Sĩ Kỳ cười mãn nguyện, âm thầm giơ ngón tay cái cho Vương Tiếu Mẫn.
Vương Tiếu Mẫn cười thầm:
- Tiểu Hạ không tốt ở chỗ cứ sợ trước sợ sau, nói chuyện thích ấp a ấp úng, không được nhanh lẹ.
Vốn là cách nói của Trần Phong, Vương Tiếu Mẫn cũng học như đúc. Hạ Tưởng cũng không biết làm sao, hắn thấp người bé họng, ở trước mặt lãnh đạo bàn luận viễn vông, nói nhẹ là không biết trời cao đất dày, nói nặng là phát ngôn bừa bãi! Với lại lãnh đạo mỗi người mỗi mặt, Hạ Tưởng vẫn chưa hiểu hết Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn, cũng không biết rõ họ thật sự nghĩ gì, thì làm sao dám tùy tiện nói chuyện trời cao đất dày?
Lãnh đạo không truy cứu trách nhiệm của mình là lãnh đạo khoan dung. Nếu truy cứu trách nhiệm thì cũng là lãnh đạo quan tâm mình, sợ mình đi sai đường. Hạ Tưởng không dám nói là hắn khéo léo, nhưng ít nhất cũng phải hiểu rõ mới dám nhiều lời, dù sao cũng là đối mặt với nhân vật nhất nhì của thành phố Đan Thành.
Hiện tại thấy hai người kẻ đàn người hát, tỏ vẻ không chịu bỏ qua cho mình, Hạ Tưởng chỉ có nhận thua. Quan trọng là, hắn cũng nhận thấy hai vị lãnh đạo không phải làm bộ làm dáng, mà tỏ ra rất chân thành.
Hạ Tưởng liền hỏi:
- Bí thư Đan và thị trưởng Vương có nghe nói việc bộ ngoại thương đánh giá về kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến chưa?
Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn cùng gật đầu:
- Cũng có nghe nói, bí thư Diệp không có đưa ra chỉ thị gì, cũng không đưa ra nhận định gì, xem ra cũng không quá nhìn nhận ý kiến của bộ ngoại thương.
- Vậy việc phó thủ tướng Hà gọi điện cho bí thư Diệp có nghe nói qua chưa?
Hạ Tưởng lại hỏi
Đan Sĩ Kỳ lắc đầu:
- Chưa từng nghe nói qua, có tin tức gì bên trong không?
- Tin tức bên trong thì không có, nhưng ý kiến của phó thủ tướng Hà và đánh giá của bộ ngoại thương cũng tương tự nhau
Hạ Tưởng nói xong, liền nhìn Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn không chớp mắt.
Hai người cũng là cán bộ lão thành, đột nhiên nghe được tin tức khác thường, liền đồng thanh nói:
- Chẳng lẽ, cấp trên có người không vừa ý với kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến?
Hạ Tưởng gật đầu:
- Cụ thể tôi cũng không rõ việc gì đã xảy ra, nhưng có thể khẳng định là, ít nhất chỉ có phó thủ tướng Hà có chút bất mãn với tỉnh Yến, phó thủ tướng Hà là nhân vật trung kiên trong Quốc vụ viện.
Hạ Tưởng chỉ nói đến đây, những việc trong quan trường, nhất là cấp trên, tốt nhất là nên ít bàn luận. Đan Sĩ Kỳ không nghĩ gì nhiều, nói thẳng:
- Rất có thể phó thủ tướng Hà sẽ nhận chức thủ tướng ở nhiệm kỳ sau. Nếu ông ta có bất mãn với tỉnh Yến, thì sau khi kế nhiệm, kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến sẽ có điều chỉnh mới.
- Đúng, bị động chi bằng chủ động. Nếu chúng ta bắt tay điều chỉnh kết cẩu sản nghiệp của tỉnh Yến trước, có thể tiến một bước lớn thì may ra sẽ được phó thủ tướng Hà khen ngợi, có được hạng mục trọng điểm của quốc gia, thì sự phát triển của thành phố Đan Thành sẽ đi trước những thành phố khác.
Vương Tiếu Mẫn phát hiện ra cơ may, quay đầu hỏi Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ, cậu hãy nói suy nghĩ của mình về viễn cảnh quy hoạch của nhà máy thép Đan Thành, và nói về cách nhìn của cậu về hiện trạng thành phố Đan Thành.
Hạ Tưởng đành phải nói:
- Thật ra thành phố Đan Thành có rất nhiều ưu thế, không như thành phố Yến là một thành phố mới phát không có nhiều nguồn gốc văn hóa. Thành phố Đan Thành từng là thủ phủ của nước Triệu, có mấy ngàn năm lịch sử và truyền thuyết hay, với lại thành phố Đan Thành là quê hương của các câu thành ngữ
Theo chứng thực, có gần 200 câu truyện thành ngữ đều đến từ thành phố Đan Thành, ví dụ như (Hồ Phục kỵ xạ, Mao Toại tự đề cử mình, nhất ngôn cửu đỉnh) vv…mỗi câu thành ngữ đều có một câu chuyện lịch sử hoặc truyền thuyết làm cảm động lòng người. Còn có ( Châu về hợp phố, giấc mộng hoàng lương, chịu đòn nhận tội, giá trị liên thành) vv… nhiều đếm không xuể.
Là một khu thành cổ có nhiều nền văn hóa của tỉnh Yến, ưu thế du lịch của thành phố Đan Thành rất rõ ràng, nhưng vì ảnh hưởng bởi nền văn hóa để tóc bím, nên dù có nền văn hóa truyền thống rực rỡ nhưng cũng không thể mở rộng nền du lịch cổ tích và nền du lịch văn hóa, ngược lại một số lăng mộ của hoàng đế đời nhà Thanh lại có lượng khách rất đông, việc tham quan lăng mộ hoàng đế Mãn Thanh còn nhiều hơn so với việc tìm hiểu sự hùng mạnh và trang phục, kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung thời Triệu của dân tộc Trung Hoa khiến cho người dân thêm yêu nước và niềm tự hào dân tộc.
- Phát triển du lịch văn hóa Đan Thành, hẳn là rất có triển vọng
Hạ Tưởng mạnh dạn nói:
- Thành phố Đan Thành có đài duyệt binh, và nơi thưởng thức ca múa nhạc của Triệu Võ Linh Vương, có cầu học đi, có di chỉ hoàng cung Triệu Vương, hoàn toàn có thể khai phá một vùng hoàng cung Triệu Vương khổng lồ trên cơ sở có sẵn, dùng những câu truyện lịch sử ngụ ngôn của thành phố Đan Thành vẽ ra hoặc bằng cách điêu khắc bày ra trước mắt mọi người, để mọi người cảm nhận phong thái xưa kia của nước Triệu vào thời chiến quốc
Lời nói của Hạ Tưởng dõng dạc, rất có sức cuốn hút, khiến cho Đan Sĩ Kỳ và Vương Tiếu Mẫn cũng bị lay động.