Quan Thần

Chương 384: Phong cảnh




Mã Vạn Chính đứng lên, trịnh trọng nói:

-Tiểu Hạ, hôm nay nhân ngày vui của cậu. Tôi chân thành chúc mừng cậu, đồng thời cũng cảm ơn cậu đã làm tất cả mọi chuyện cho tôi. Tôi kính cậu một ly.

Hạ Tưởng vội vàng không ngừng tiến lên trước, rồi kính:

- Phó Chủ tịch tỉnh Mã nói quá lời rồi, ngài là lãnh đạo, lại là bề trên, sao lại có đạo lý để ngài kính cháu được? Ngài mau ngồi xuống, ngài đứng, thật cao quá, cháu thấy hơi có áp lực tâm lý.

Mã Vạn Chính ha hả mà mỉm cười, ánh mắt càng thêm yêu quý:

- Tiểu Hạ, hôm nay tôi đã hiểu rõ hơn nhiều về cậu. Theo những lời tâm huyết mà Đinh Sơn nói, tôi có thể nghe được và hiểu cậu là một người bằng hữu đáng tin cậy, tôi kính cậu một chén rượu, theo lý thường là nên làm.

Tống Triêu Độ và đám người Trần Phong ngơ ngác nhìn nhau. Không rõ vì sao đột nhiên ngay cả Mã Vạn Chính cũng nói ra lời cảm ơn với Hạ Tưởng, khiến mọi người đang ngồi đều nhất thời giật mình. Lý Đinh Sơn nói như vậy cũng đúng, vì dù sao mọi người có quan hệ thân cận với hắn đều biết rõ. Nhưng Mã Vạn Chính và Hạ Tưởng thì rốt cuộc vì sao mà lại đến cùng nhau, tất cả mọi người đều không hiểu rõ lắm. Không hiểu rõ cũng không nên hỏi, trên quan trường đều phải tuân theo một quy tắc đã được ước định. Chẳng qua khiến đường đường một Phó chủ tịch thường trực tỉnh tự mình kính rượu Hạ Tưởng chỉ là một cán bộ cấp Cục, thật là ngoài sự dự đoán của mọi người.

Ngay cả Tào Vĩnh Quốc cũng kinh ngạc không kém.

Ánh mắt Phương Tiến Giang hoài nghi mà liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, không thể không lắc đầu, bất đắc dĩ cười. Y đã cảm thấy thật không ngờ đối với sự xuất hiện của Mai Thái Bình trong ngày hôm nay, không nghĩ tới lại chưa từng ngạc nhiên như vậy, ngay cả đến Phó chủ tịch thường trực tỉnh cũng xuất hiện rồi lại kính rượu hắn.

Hạ Tưởng này, thật đúng là một tiểu tử làm cho người ta không thán phục không được. Hiện tại hắn đã tới Phòng tin tức của Văn phòng Tỉnh ủy, muốn hay không cũng sẽ điều Phương Cách tới, đi theo bên cạnh hắn để học hỏi thêm.

Vương Bằng Phi thản nhiên nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt. Y có thể đoán được rằng chỉ sợ Mã Vạn Chính và Hạ Tưởng cũng đã từng giống như chuyện của Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng. Hạ Tưởng có thể đem chuyện hắn trợ giúp người khác giấu được sâu như thế, lại một lòng một dạ, lại có phẩm hạnh, tuyệt đối là một người đáng tin cậy.

Hôm nay ở lại, thật đúng là tốt. Vương Bằng Phi âm thầm cảm thấy may mắn vì vừa được xem trò hay, lại có thể khiến chính mình hiểu thêm về cách đối nhân xử thế của Hạ Tưởng, vì thế mà cảm thấy thật vui mừng.

Hạ Tưởng thấy Mã Vạn Chính nói như vậy, cũng biết từ chối không được, liền lại làm một ly:

- Cảm ơn Phó chủ tịch tỉnh Mã!

Tống Triêu Độ nghĩ đến quá trình mình lật đổ Cao Thành Tùng. Kể từ sau khi biết Hạ Tưởng, ông ta liền cảm thấy đúng là cơ hội đã tới. Chỉ cần Hạ Tưởng nhúng tay vào chuyện gì, về cơ bản đều theo chiều hướng có lợi cho sự phát triển của ông ta. Thậm chí có thể nói nếu không có Hạ Tưởng hao tổn tâm trí nắm được bằng chứng trong vụ án Lệ Triều Sinh, nếu không có Hạ Tưởng giữ chặt Cao Kiến Viễn, nếu không có Hạ Tưởng ở ngoài chu toàn với việc của Từ Đức Tuyền, Vũ Phái Dũng, ông ta cũng không có năng lực ở phía sau màn mà ung dung sắp đặt, đem một phần tài liệu về Cao Thành Tùng đưa tới Bắc Kinh.

Về cơ bản, nếu không có Hạ Tưởng ngay từ đầu khuyên bảo Lý Đinh Sơn theo con đường chính trị, Sử lão cũng sẽ không nể tình, ở thời khắc mấu chốt ra tay trợ giúp ông ta, khiến ông ta ngồi ổn định ở vị trí thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh. Từ đầu đến cuối, bóng dáng Hạ Tưởng có ở khắp mọi nơi.

Mà Hạ Tưởng lại chưa từng có kể công, kiêu ngạo, yêu cầu ông ta chuyện gì. Ngay cả việc Hạ Tưởng bị Thôi Hướng điều đến văn phòng Tỉnh ủy, bị cố ý chèn ép và để đó không trọng dụng, hắn chưa từng có nói với mình một câu oán giận. Thực ra Tống Triêu Độ cảm thấy đôi khi đối với Hạ Tưởng mà nói, những gì ông ta làm được thật không đủ.

Hạ Tưởng đối với việc Lý Đinh Sơn và Mã Vạn Chính đề cao quả thật hơi kinh sợ, dù sao ngay trước mặt phần đông lãnh đạo, như vậy khiến hắn ít nhiều cũng cảm thấy không được tự nhiên. Cũng may Tống Triêu Độ thay hắn giải vây, Tống Triêu Độ đứng lên nói:

- Mọi người cùng nhau kính Tiểu Hạ một ly, chú rể hôm nay chính là người quan trọng nhất. Chúng ta có thể cùng ngồi một chỗ, thứ nhất là vì hôn lễ của Tiểu Hạ, thứ hai cũng là vì cậu ấy biết đối nhân xử thế, cậu ấy rất quan trọng đối với chúng ta, vì thế chúng ta vì cậu ấy mà động viên một chút.

Mọi người cùng nhau đứng dậy, kính Hạ Tưởng một ly. Hạ Tưởng lần đầu tiên bị nhiều cán bộ cấp quan trọng kính rượu như vậy, mà trong người đã thấy có men say, hơn nữa lãnh đạo đã mời rượu hắn dám không uống sao? Cuối cùng vì thật sự đã say quá nên ngã xuống bàn rượu.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, phát hiện Tào Thù Lê nằm ở bên người hắn, trừng đôi mắt mở to rồi tò mò nhìn, nhìn không chớp mắt với hắn. Cô mặc áo ngủ, dáng người phập phồng, nằm nghiêng nghiêng ở trên giường cách Hạ Tưởng một đoạn, trên mặt lộ vẻ mỉm cười ngọt ngào.

- Em cười cái gì?

Hạ Tưởng bóp đầu, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Say rượu khi tỉnh mới biết bị đau đầu, không uống say thì sao mà biết. Hắn nghiêng người, còn chưa kịp nói gì. Cô bé đã để một chén nước trong tay hắn.

Hạ Tưởng uống một ngụm, bỗng nhiên chán nản nói:

- Thật đáng tiếc, trong đời người chỉ có một đại hỷ sự chính là trong một đêm động phòng hoa chúc, anh không ngờ lại say quá đến nỗi bất tỉnh, thật là quá thất bại.

Cô bé biết Hạ Tưởng muốn nói cái gì, cười khúc khích:

- Vừa lúc, em tránh được một đêm, đỡ phải bị anh quấy rầy.

Hạ Tưởng nhìn nhìn thời gian, mới có tám giờ sáng, liền đột nhiên nhanh như hổ đói vồ mồi nhào tới, đem cô bé đặt ở dưới thân, nhe răng cười độc ác nói:

- Trời còn sớm, hiện tại anh đem em tử hình ngay tại chỗ vẫn còn kịp.

Cô bé hoảng sợ, vội vàng hai tay ôm ngực nhỏ giọng hô:

- Anh tha cho em đi.

Hạ Tưởng bị vướng tay còn chưa kịp tiến thêm một bước nữa, chợt nghe thấy bên ngoài có người nói vào:

- Hai đứa thức dậy đi, cô dâu chú rể mới cưới không thể ở trên giường mãi thế được.

Được rồi, lại không có cơ hội rồi, Hạ Tưởng từ trên người cô bé xuống dưới, vẫn chưa hết ý mà nhìn cô vài lần. Cô bé rụt rè mà an ủi hắn nói:

- Đừng nhìn em thế, sớm muộn gì cũng là của anh, lại chạy không được, nóng vội là không ăn được đậu phụ nóng đâu.

Rốt cục cũng có một câu được hiểu như là cử chỉ phong tình. Hạ Tưởng thiếu chút nữa đã lệ nóng lưng tròng. Thật không dễ dàng, đã hơn một năm truyền dạy về một phương diện nào đó với cô… vậy mà chỉ mới khai phá cho cô nhận rõ được quan hệ giới tính, cũng cố gắng lắm mới dạo chơi được một chút trên hai ngọn núi của cô. Mặc dù Hạ Tưởng cũng biết, một người phụ nữ chưa từng trải qua người đàn ông, sẽ không hiểu được làm thế nào để có được sự hấp dẫn, khiêu khích để quyến rũ đàn ông. Nhưng Hạ Tưởng cũng muốn trước tiên khiến cô bé có một chút hiểu biết về những kiến thức phổ thông nhất và đề cao nó. Là người vợ ở chung với hắn sớm chiều, cũng phải hiểu biết một số phương diện thực tế mới được.

Bởi vì uống say nên Hạ Tưởng và Tào Thù Lê tối hôm qua không quay về phòng tân hôn mà ở lại Tào gia. Buổi sáng mọi người trong nhà cùng nhau nếm qua điểm tâm, liền dự định sẽ đi khu nhà Đông Long thăm hỏi vợ chồng Hạ Thiên Thành và Hạ An, Hứa Ninh.

Ngày hôm qua Hạ Tưởng ở hôn lễ đã thay đổi cách xưng hô gọi bác Tào và cô Vương là bố và mẹ, tuy nhiên khi mở miệng vẫn là chưa gọi quen nên vẫn gọi sai. Tào Vĩnh Quốc không nói gì, Vương Vu Phân hơi không vui mà nói:

- Mẹ nuôi dưỡng con gái nhiều năm như vậy giờ gả cho con, Tiểu Hạ, con kêu một tiếng mẹ thấy khó khăn quá sao, nếu không gọi được thì không cần cố gắng như vậy.

- Mẹ, giọng mẹ sao nghiêm khắc thế, mẹ nói chuyện không thể nhẹ nhàng chút sao?

Tào Thù Lê thấy không vui liền nói một câu.

Vương Vu Phân không thể không tức giận, mới kết hôn đã quên mẹ rồi. Con gái đúng là nuôi không mà, đang muốn phê bình Tào Thù Lê thêm mấy câu, thì Tào Thù Quân nói:

- Mẹ, thái độ của mẹ có chút vấn đề nhé. Từ xưa đến nay, một người con rể tương đương với một nửa con trai, nửa con trai đấy, mẹ có hiểu ý không? Chính là mẹ đối với anh ấy tốt một chút, anh ấy sẽ hiếu kính với mẹ vài phần. Mẹ đối với anh ý không tốt, anh ấy sẽ đối với con gái của mẹ không tốt. Cho nên từ trước tới nay, mẹ vợ thông minh thì đều đối xử với con rể dịu dàng, săn sóc, nói chuyện cũng phải khách khí một chút, nếu không con rể sẽ thấy bị tổn thương, cuối cùng bị tổn thương chính là vật báu của mẹ - con gái mẹ đấy.

- Con học ở đâu cái kiểu nói đường ngang ngõ tắt vậy?

Vương Vu Phân càng tức giận, tuy nhiên lửa giận chuyển dời đến Tào Thù Quân

- Mẹ chỉ là thuận miệng mà nói với Tiểu Hạ, chỉ đùa một chút. Hai chị em các con tốt thật, kẻ xướng người hoạ, giúp đỡ người ngoài nói mẹ mình, thật sự là không nên nuôi các con mà.

Tào Thù Quân nhìn Hạ Tưởng nháy mắt, lại nhìn Vương Vu Phân với vẻ kiêu ngạo:

- Còn sẽ còn học nhiều cái nữa cơ ạ? Một việc nhỏ tự mình có thể cân nhắc. Mẹ, mẹ còn nói như vậy nữa, con và chị sẽ đứng về phía anh rể, chứng minh anh rể rất được lòng người. Anh rể là người ngoài sao? Mẹ đã xem anh rể trở thành người ngoài, lại còn muốn người ta gọi là mẹ, đây là đạo lý gì vậy?

- Con

Vương Vu Phân tức giận đến nói không ra lời.

Hạ Tưởng vội hoà giải:

- Mẹ, mẹ đừng giận. Tiểu Quân có thể nghĩ thông suốt đạo lý này, về sau em ý ở trước mặt mẹ vợ tương lai cũng sẽ không bị thiệt thòi.

Vương Vu Phân tỉnh ngộ liền nói:

- Cũng là đúng, hiện tại các bà mẹ vợ rất giống nhau, nuôi dưỡng một người con gái cũng có nhiều điểm giống nhau, sẽ tìm mọi cách làm khó dễ cho con rể. Tiểu Quân về sau có thể phải chú ý một chút, không nên tìm một bà mẹ vợ khó chịu như vậy.

Vương Vu Phân nói xong bỗng nhiên phát hiện ngay cả Tào Vĩnh Quốc, cả bốn người đều trừng to con mắt nhìn mình. Nhìn xem mình không biết làm sao, bà chột dạ nói:

- Làm sao vậy? Em có nói gì sai không?

Lập tức bà nghĩ ra là vừa mới đứng ở lập trưởng của con gái để ý Hạ Tưởng, trong nháy mắt lại đứng ở lập trường của con công kích thậm tệ những người là mẹ vợ, mà lại đã quên chính mình cũng đang là mẹ vợ.

Vương Vu Phân xấu hổ mà cười: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Lập trường khác nhau, ý kiến khác nhau, có thể hiểu được.

-Ha ha

Cả nhà đều mỉm cười.

Hai nhà Tào gia và Hạ gia cùng tập trung một chỗ ăn cơm buổi trưa, sau đó đến buổi chiều Hạ Tưởng cùng Tào Thù Lê theo Hạ Thiên Thành trở về thành phố Đan Thành, muốn tại thành phố Đan Thành cũng mở mấy bàn tiệc rượu để chiêu đãi bạn bè thân thiết.

Vốn ngay từ đầu Hạ Tưởng đã xin ý kiến của cha mẹ, nếu cử hành hôn lễ tại thành phố Đan Thành cũng được. Nhưng Hạ Thiên Thành cũng không để ý nhiều như vậy, suy xét đến việc gia đình Tào Vĩnh Quốc ở thành phố Yến, Hạ Tưởng cũng đang công tác tại thành phố Yến, cũng hiểu được là không gì tốt hơn là tổ chức tại thành phố Yến. Tuy nhiên vì nghĩ đến tâm lý cha mẹ muốn được ở trước mặt bạn bè thân thiết chiêu đãi một bữa, hắn cũng liền chủ động quay về thành phố Đan Thành tham gia bữa tiệc. Hạ Thiên Thành vô cùng phấn chấn.

Ngày hôm sau, lại ở khách sạn tốt nhất của thành phố Đan Thành mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thiết, có các đồng nghiệp và lãnh đạo của Hạ Thiên Thành, còn có đồng nghiệp và lãnh đạo của Hạ An, người cuối cùng của thành phố Đan Thành là Thị trưởng Đan Sĩ Kỳ cũng đã xuất hiện tham gia bữa tiệc.

Từ nay về sau, Hạ Thiên Thành ở tại thành phố Đan Thành sẽ được mọi người hết sức tôn trọng. Mọi người đều biết rằng ông ấy đã sinh được một người con tốt. Cũng đều biết rằng con của ông ấy đã cưới được thiên kim xinh đẹp của Bí thư Thành ủy, đều biết rằng hôn lễ của hắn cũng kinh động cả đến Thị trưởng, Thị trưởng còn tự mình đến chúc mừng, còn tặng Hạ Tưởng lễ vật.

Ở thành phố Đan Thành hai ngày, Hạ Tưởng và Tào Thù Lê theo hành trình đã dự định bay đến du lịch Hải Nam hưởng tuần trăng mật. Vốn định là đi nước ngoài nhưng cô bé cảm thấy ra nước ngoài xa quá, lại quá mệt mỏi, không muốn lãng phí thời gian dài nên Hạ Tưởng cũng theo ý cô.

Mùa đông ở Thành phố Yến đúng là rét lạnh, đến Hải Nam lại ấm áp như mùa xuân, đúng là khí hậu khác hẳn.

Sau khi nghỉ ngơi, hai người đi vào khách sạn Sanya xa hoa nhất, đi dạo một vòng trên bờ biển. Buổi tối ăn một chút hải sản, Hạ Tưởng thấy cô bé chủ động đi tắm rửa, hắn cũng không có nghĩ nhiều, liền ngồi ở trên giường xem tin tức thời sự.

Làm một cán bộ, tin tức thời sự là mục tất yếu phải xem, có thể từ đó hiểu được không ít các chính sách của nhà nước đang theo chiều hướng nào, có khác gì so với các nước khác. Tuy nhiên lúc này trong nước vẫn đang rất yên bình, tương lai vài năm tới có thể sẽ có chuyển biến lớn. Hạ Tưởng cũng có biết một chút, cho nên cũng thoải mái xem.

Không bao lâu cô bé tắm rửa đi ra, mặt đỏ bừng mà đứng ở cửa, không chịu đến gần.

Hạ Tưởng vô tình chỉ nhìn thoáng qua lập tức tim đập nhanh hơn.

Tóc cô bé dài chưa khô, nửa ẩm ướt nửa khô mà rơi trên vai, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lộ ra cổ trắng như tuyết và xương quai xanh. Khăn tắm không lớn, chỉ vây quanh mấy bộ phận quan trọng trên thân vừa vặn mới che khuất, đùi non như ngọc trắng được ngọn đèn phía xa chiếu tới, phản chiếu làm người cô bé sáng bóng lên, làn da trắng nõn mà mịn màng, ánh mắt đã lộ ra một tia nhìn hồng nhạt, ngượng ngùng như hoa mà đứng ở cách đó không xa, đẹp không sao tả xiết.

Liên tiếp vài ngày bôn ba, Hạ Tưởng mới nhớ tới hắn thật không xứng đáng làm chú rể.

Vì hắn vẫn chưa động vào cô bé, bởi vì mấy ngày qua dừng chân không có nghĩ tới. Lại tiệc tùng nhiều, gần như ngày nào cũng uống rượu.

Hôm nay xem như Hạ Tưởng hoàn toàn trầm tĩnh lại, vừa thấy cô bé đã thấy hấp dẫn, làm sao còn chịu được, thân mình vừa động, nhanh như thỏ liền chạy tới ôm cổ cô bé, định xé khăn tắm trên người cô ra. Không ngờ cô bé nhẹ nhàng tránh ra, trốn sang được một bên, cười khẽ chỉ ra buồng vệ sinh:

- Anh đi tắm rửa đi, nếu không không cho anh chạm vào đâu.

Tắm rửa chỉ là việc nhỏ, đối với đàn ông mà nói thì chỉ mất ba phuát là có thể giải quyết xong vấn đề. Hạ Tưởng nhanh chóng tắm rửa xong, vội vàng không thể nhịn nổi đẩy cửa ra, đã thấy cô bé trốn ở trong chăn, khăn tắm đã ném sang một bên.

Có thể tưởng tượng bên trong đích thực là một phong cảnh vô cùng.

Hạ Tưởng liền nhanh tay nhanh chân mà sờ soạng tới. Làm bộ cười ha hả, xốc chăn lên rồi chui vào. Qủa nhiên, chạm vào bên trong là một thân hình trắng mịn, cảm thấy mềm mại đến động lòng người, làm cho người ta mê muội không thể tự kiềm chế.

Mặt cô bé xấu hổ đến đỏ bừng, không dám nhìn Hạ Tưởng. Hạ Tưởng liền quay đầu cô lại, để cô nhìn mình, rồi hỏi:

- Sao đột nhiên em lại chủ động? Lá gan lớn như vậy từ lúc nào thế?

Cô bé vẫn không dám nhìn Hạ Tưởng, giọng nói nhỏ như con muỗi:

- Có phải ở thời cổ đại, sau ba ngày lập gia đình mà phu quân không để ý tới, thân là thê tử chính là không có đức. Em được gả cho anh đã được năm, sáu ngày rồi, có phải anh không muốn em không?

Hiếm khi thấy cô bé vẫn còn có một đức tính của một cô gái truyền thống như vậy. Hạ Tưởng liền thấy trong lòng thương xót, vuốt ve phía sau lưng cô, nhẹ giọng nói:

- Không phải như vậy, không phải mấy ngày qua chúng ta hối hả chạy ngược xuôi sao, anh lại phải uống rượu suốt, cũng không thể trong lúc u mê mà lừa đi vật báu là em.

Hạ Tưởng còn chưa dứt lời, đã bị một cái miệng nhỏ thơm hương ngăn lại, sau đó một thân mình nóng bỏng lại bắt đầu đi lên, Hạ Tưởng liền cảm thấy căng thẳng, bị hai cánh tay cô bé ôm lấy, sau đó cảm thấy trước ngực nóng lên.

Ban đêm mưa gió thành từng tiếng, hoa rơi biết bao nhiêu…

Trong căn phòng nhỏ một đêm nghe mưa xuân...

Mưa gió tưới tắm cho đất tốt tươi…

Sáng sớm hôm sau Hạ Tưởng nhớ lại đêm qua, thấy cô bé đã dậy, đang thay bộ quần áo khác, liền hỏi:

- Dù sao cũng không có việc gì, sao không ngủ thêm chút nữa?

- Em phải dậy trước anh vì em là vợ. Nếu dậy muộn hơn chồng, như vậy thật là thất lễ.

Cô nghiêm túc nói.

Hạ Tưởng vui vẻ:

- Em học ở đâu tư tưởng truyền thống như vậy? Tuy rằng anh cũng đồng ý là con gái Trung Quốc ít nhiều cũng phải có một chút đức tính truyền thống, nhưng không cần để ý một số cái tỉ mỉ như vậy, anh cũng không phải người độc đoán có đúng hay không?

Đùa chút thôi, cô bé đắc ý mỉm cười:

- Em chính là muốn thử anh một chút, xem anh có phải sau khi bị vướng tay, liền đối với em không tốt hay không, không nghĩ tới anh lại đối xử tốt như vậy.

- Không phải vậy đâu? Anh có phải người nông cạn đâu?

Hạ Tưởng không còn cách nào khác mà lắc đầu, cảm thấy tò mò vì ý tưởng cổ quái của cô bé, lại nghĩ tới chuyện đêm qua tốt như vậy liền hỏi;

- Đêm qua em cảm thấy thế nào?

- Không tốt!

Cô bé không nghĩ mà đáp.

Chẳng lẽ chính mình làm thật không tốt sao? Hạ Tưởng không khỏi xấu hổ liền hỏi:

- Thế nào là không tốt?

- Không tốt chính là không tốt, dù sao cũng không tốt như em tưởng tượng vậy. Anh thích thì về sau em sẽ tận lực mà thỏa mãn anh.

Cô bé làm mặt quỷ, dường như nhớ tới cái gì, vội lại bổ sung một câu.

- Với lại anh không sao đâu, anh khá lợi hại, là em không thích ứng kịp thôi.

Hạ Tưởng mới thoải mái mà thở dài một hơi, cười ha hả:

- Không thành vấn đề, từ từ sẽ được mà, anh có niềm tin vì mình còn nhiều thời gian mà.

Hạ Tưởng được nghỉ nửa tháng, chính là vì hắn mới được bổ nhiệm làm Trưởng phòng Tin tức nên mới như vậy. Nếu không nhiều lắm chỉ được nghỉ một tuần sau khi kết hôn. Ở Hải Nam năm ngày liền quay trở về thành phố Yến, lại được nghỉ ngơi và hồi phục vài ngày, liền nhận được thông báo chính thức, cần phải tới Văn phòng tỉnh ủy báo danh.

Trước khi Hạ Tưởng đi làm, những cán bộ lớn nhỏ đã tham gia hôn lễ gửi lì xì cho đám cưới đều nhận được thư cảm ơn từ Tổng cục từ thiện chuyển tới. Cảm ơn mọi người vì đã nhiệt tình tham gia công ích, làm việc thiện và cũng đã hứa số tiền bọn họ quyên góp đó sẽ được dùng ở những nơi cần thiết nhất.

Đồng thời còn có một tấm biên lai quyên tiền, trên đó ghi số tiền chính là số tiền bọn họ biếu. Hạ Tưởng kết hôn, mặt ngoài thì thu tiền của bọn họ, nhưng cũng vừa thay bọn họ quyên góp cho đơn vị từ thiện, khiến rất nhiều người cảm thấy không biết làm sao. Tuy nhiên khi nghĩ lại, mặc kệ tiền được dùng ở đâu, miễn là tiền đã được Hạ Tưởng và Tào Vĩnh Quốc nhận lấy thì đã có tình nghĩa rồi. Về phần được dùng ở nơi nào, không phải là vấn đề bọn họ quan tâm.