Đang lúc Hạ Tưởng vất vả, cảm thấy đồ ăn nhạt nhẽo như vậy thì đột nhiên nghe được câu hỏi của Liên Nhược Hạm, hắn lập tức sửng sốt.
Hạ Tưởng sửng sốt không phải bởi vì ý tưởng của Liên Nhược Hạm bất thình lình đưa ra, mà là hắn bị miếng thịt bò mắc nghẹn trong cổ. Nhưng trong mắt Liên Nhược Hạm thì dường như hắn đang bị lời nói của cô dọa trở thành như vậy. Bình thường thì Liên Nhược Hạm tùy hứng, nhưng tính tình của cô cũng rất quật cường, hiện tại thấy bộ dạng giật mình của Hạ Tưởng như vậy thì cô liền ủy khuất, nước mắt không kìm nổi phải chảy ra, cô mím chặt môi nói:
- Nếu anh không muốn thì thôi, không cần phải bày ra bộ dạng khó khăn đến như vậy.
Hạ Tưởng cười khổ chỉ cổ họng, sau đó uống mấy hớp rượu nho thì mới nuốt trôi được miếng thịt:
- Không phải, thịt không chín, nhai không được, bị nghẹn.
Hắn lại thấy bộ dáng ủy khuất của Liên Nhược Hạm thì trong lòng mềm nhũn, nhớ tới việc cô từ trước đến nay vì mình mà chịu đựng hết mọi gian khổ, làm sao hắn có thể cự tuyệt? Hắn liền không do dự gật đầu:
- Anh cầu còn không được. Lần đầu tiên anh gặp được tình huống một cô gái cầu hôn chàng trai nên anh phải khẩn trương đồng ý luôn. Nếu không, từ nay về sau không tìm được cơ hội tốt như vậy.
Liên Nhược Hạm cũng phải nín khóc mà bật cười, trừng mắt hung hăng nhìn Hạ Tưởng một cái.
- Anh mà không đồng ý với em thì em sẽ không tha cho anh.
Giọng điệu rất nghiêm khắc nhưng không có chút sức lực nào cả.
Ngày tiếp theo, Hạ Tưởng cùng với Liên Nhược Hạm tới một nhà thờ nhỏ, trước sự chứng kiến của mục sư, hai người đã trao nhẫn cho nhau. Mặc dù Hạ Tưởng cũng không phải là người theo đạo Thiên Chúa, nhưng bởi vì ở nước Mỹ thì chỉ cần một mục sư chủ trì nghi thức là được, cũng không cần các thủ tục rườm rà linh tinh gì khác. Liên Nhược Hạm chọn một nhà thờ ở một chỗ rất hẻo lánh, chắc là cũng xem xét đến việc làm sao giảm sự ảnh hưởng đến nhỏ nhất.
Nghi thức đơn giản mà trang trọng, lúc mục sư nói câu "Con có thể hôn môi của vợ con" thì Hạ Tưởng nhìn thấy trong mắt Liên Nhược Hạm như có màn nước, vẻ thần thái hạnh phúc trên mặt cô dâng trào, cả người cô như đắm chìm bên trong vầng hào quang tình yêu, tỏa sáng ra ngoài làm cho ai cũng trở nên vui sướng.
Một người con gái, thời khắc đẹp nhất chính là thời điểm chính thức làm vợ. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Ở nơi đất khách quê người, rốt cuộc Liên Nhược Hạm đã thực hiện được giấc mộng trong lòng cô là được gả cho Hạ Tưởng. Mặc dù trong nước vẫn chưa chính thức công nhận cuộc hôn nhân này, nhưng ít ra trong tâm lý thì cô có sự an ủi. Hơn nữa, cô đã lấy được quốc tịch nước Mỹ nên có thể yên tâm, thoải mái để Hạ Tưởng trở thành người chồng duy nhất của cô ở tại nước Mỹ này.
Hạ Tưởng lại tiếp tục vui vẻ với Liên Nhược Hạm thêm một ngày, đến lúc nhận được điện thoại của Cao Tấn Chu yêu cầu hắn quay trở lại với đoàn. Hạ Tưởng liền ước định với Liên Nhược Hạm, bảo cô nhanh chóng giải quyết công việc ở đây để quay về thành phố Yến trong thời gian sớm nhất.
Mà theo Liên Nhược Hạm nói với Hạ Tưởng thì hiện tại tài sản của cô tại nước Mỹ này đã đạt được tới 500 triệu USD. Mặc dù Hạ Tưởng đã chuẩn bị tư tưởng từ trước nhưng cũng phải kinh ngạc không ngừng. Thời đại sáng lập truyenfull.vnwork cũng chính là thời đại thần thoại sáng lập ra của cải, đúng là cả đời này hắn không nghĩ được, không nghĩ là ở kiếp này giấc mộng lại được thực hiện trong tay của Liên Nhược Hạm.
Liên tưởng tới kiếp trước, mảng lĩnh vực này của ngành công nghệ chỉ trong mấy năm phát triển một cách thần kỳ, Google chỉ trong mấy năm đã trở thành tập đoàn mạnh của thế giới, vậy mà công ty của Liên Nhược Hạm còn tương đương với Google. Theo đà phát triển như thế này thì chỉ không đến vài năm sau, chẳng lẽ Liên Nhược Hạm sẽ tham gia vào câu lạc bộ những tỷ phú có trên 10 tỷ USD.
Nghĩ lại thì cũng có chút không thể tin nổi, mặc dù theo như Liên Nhược Hạm nói thì doanh thu bây giờ chỉ mới mấy trăm triệu.
Nhưng một khi phần mềm đã được sản xuất đại trà và được ứng dụng rộng rãi thì sẽ trở thành công ty hết sức quan trọng, có các quy phạm chế định và chuẩn mực về tư cách, có quyền phát ngôn, không đến mức ảnh hưởng đến thị trường toàn cầu nhưng cũng có sức ảnh hưởng rất lớn.
Sau khi tham gia vào WTO, Trung Quốc thường xuyên bị nước Mỹ và châu Âu đè ép, chính là bởi vì trong tay không nắm được quy tắc của thị trường, không trở thành được người quy định các quy tắc trò chơi này. Muốn tham gia vào các thị trường thì nhất định phải tuân thủ các quy định, chế tắc do nước Mỹ và châu Âu đặt ra. Mà các nước này vĩnh viễn đặt lợi ích của nước mình lên cao nhất, nên khi muốn tham gia vào trò chơi thị trường thì đầu tiên phải bỏ ra một sự hi sinh rất lớn.
Các tập đoàn xếp số một là những tập đoàn quy định ra các chuẩn mực, xếp thứ hai là các tập đoàn làm ra các thương hiệu, thứ ba là các tập đoàn bán kỹ thuật, thứ tư là các tập đoàn làm ra các sản phẩm. Nếu một ngày kia, công ty của Liên Nhược Hạm có thể đứng ở trên cao trong ngành nghề này thì là lúc Hạ Tưởng có thể tham dự vào việc quy định các tiêu chuẩn, có thể là người Trung Quốc có đủ tư cách phát ngôn, có tiếng nói mạnh mẽ. Bởi vì, theo một ý nghĩa nào đó, thì nếu không được quy định ra các chuẩn mực tức là có ý nghĩa luôn là người đi sau mông người khác để học tập, chưa phải nộp học phí là may chứ đừng nói đến việc lên tiếng.
Hạ Tưởng liền đề ra các đại sách lược về việc đặt ra các chuẩn mực, nói cho Liên Nhược Hạm biết ý tưởng của hắn. Ý tưởng của hắn đã làm cho Liên Nhược Hạm dâng lên tình cảm mãnh liệt, cô cũng quên mất mình đã gia nhập vào quốc tịch Mỹ, hồn nhiên nói:
- Anh nói đúng, em đây là muốn kiếm tiền của người Mỹ, ở nhà của người Mỹ, mướn người Mỹ làm việc, sau đó đưa ra các chính sách có lợi cho việc phát triển của Trung Quốc.
Hạ Tưởng mỉm cười vui mừng:
- Vấn đề mấu chốt nhất chính là còn muốn được gả cho người Trung Quốc.
Để Liên Nhược Hạm quay về thành phố Yến thì cũng không phải vô cớ bởi vì còn có nguyên nhân là Cao Tấn Chu, còn có việc thành phố Yến bắt đầu việc di dời Nhà máy thép và Nhà máy Dược. Mùa thu năm nay sẽ bắt đầu phá bỏ cơ sở cũ, tin rằng, đến mùa thu này cũng là lúc sở hữu được đất của Nhà máy Thép và nhà máy Dược. Từ các hành động trong đoạn thời gian trước đây, chắc chắn Đàm Long cũng sẽ nhúng tay vào việc này.
Hơn nữa, căn cứ vào tài chính do Sở Giao thông phê duyệt lần trước thì cũng có thể thấy một chuyện là Phạm Duệ Hằng rõ ràng cũng có ý tứ chèn ép mình. Nếu chẳng may lúc đó Phạm Duệ Hằng tiếp tục tham gia vào việc này thì việc Tập đoàn Viễn Cảnh có lấy được đất hay không thì còn rất nhiều biến số nữa.
Nếu Liên Nhược Hạm trở về thì Tập đoàn Viễn Cảnh còn có người đứng đầu chỉ huy, đất của Nhà máy Dược và Nhà máy Thép sẽ chắc chắn phải lấy, nếu không việc xây dựng công viên Rừng Rậm sẽ trở thành trò cười, sẽ làm cho ý đồ tiến quân vào thành phố Yến của Tập đoàn Viễn Cảnh chịu một đả kích rất lớn, cũng làm cho Tập đoàn Viễn Cảnh muốn đứng vững bàn chân tại thành phố Yến trở nên khó khăn, thậm chí ảnh hưởng đến viễn cảnh tương lai của Tập đoàn Viễn Cảnh. Vì thế, không thể không thận trọng.
Liên Nhược Hạm cũng biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc này. Tập đoàn Viễn Cảnh là tâm huyết của cô, chắc chắn cô sẽ không thể ngồi yên, phải về một phen để vãn hồi lại mọi chuyện. Trong một tháng về đó, cô sẽ tổ chức lại, sắp xếp tốt nhất về nhân sự và phân phối lại cổ phiếu của Tập đoàn.
Từ biệt Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng quay trở về đoàn. Cao Tấn Chu vô cùng quan tâm đến Liên Nhược Hạm, hỏi Hạ Tưởng về tình hình hiện tại của cô như thế nào. Hạ Tưởng muốn biết xem tâm tư của Cao Tấn Chu bức thiết như thế nào nên đã nói ra tình hình thực tế. Biết được tháng sau Liên Nhược Hạm sẽ quay về nước, Cao Tấn Chu thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi cười nói:
- Tiểu Hạ, cũng chỉ có cậu khuyên nhủ được Nhược Hạm. Đúng là ánh mắt của ba tôi rất chuẩn, nói là chỉ cần mời cậu đi đến nước Mỹ, chắc chắn Nhược Hạm sẽ đồng ý quay về nước.
Hóa ra bên trong còn bóng dáng của Cao lão, quả nhiên gừng càng già lại càng cay, Cao lão đoán chắc được mình sẽ làm cho Liên Nhược Hạm quay về, cũng nhìn thấu được Liên Nhược Hạm vướng bận nhất là chuyện gì. Ở trước mặt một ông lão thành tinh như Cao lão thì Hạ Tưởng phát hiện ra hắn gần như không còn có chút bí mật nào nữa cả.
Đương nhiên, Cao lão không phải là thần thánh, có một số mạng lưới quan hệ có liên quan tới hắn thì tin rằng, cho dù khôn khéo tinh tường như Cao lão thì nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy được biểu tượng phía bên ngoài.
Cuối tháng 8, Hạ Tưởng theo đoàn khảo sát quay trở về thành phố Yến. Lúc này chợt nghe một tin tức làm người ta khiếp sợ, hạng mục công trình đường Sơn Thủy xuất hiện một sự cố rất lớn, một người công nhân sau khi rợt xuống khe suối thì bây giờ không biết sống chết thế nào, sống không thấy người, chết không thấy xác, đã mất tích!
Người nhà của người công nhân đó khiếu kiện, yêu cầu huyện phải có một câu trả lời rõ ràng, lại còn tổ chức mấy chục người nhà mang quần áo, di vật của người đó tới cửa trụ sở Huyện ủy yêu cầu huyện phải cho họ một công đạo, chết phải thấy thi thể, sống phải thấy người.
Đồng thời, trong đội ngũ công nhân đang thi công còn có người phát ra lời đồn đại, nói là trong lúc thi công đường đã đào xuyên qua một hang núi, hang này năm đó vô số dân chúng bị người Nhật Bản giết, chết đi nhưng oan hồn không tán, ai dám vào hang động thì các oan hồn này sẽ làm cho người đó sống không thấy người, chết không thấy xác.
Lời đồn đại được truyền bá một cách bài bản hẳn hoi, làm cho lòng người hoảng sợ. Hơn nữa, gia đình người bị mất tích không ngừng gây rối, khiếu kiện nên dưới sự đề nghị của Đặng Tuấn Kiệt và Phòng Ngọc Huy, Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện đành phải phê chuẩn công trình này tạm thời dừng lại.
Sau khi Hạ Tưởng nghe người phụ trách báo cáo xong thì sắc mặt xanh mét, lần đầu tiên lửa giận bốc lên.
Thậm chí hắn còn không tới công trường để hỏi thăm từ các công nhân, cũng không cần tự mình đi xem xét hiện trường mà cũng đoán được rằng chắc chắn là có người ở phía sau phá rối. Nếu không, cho dù người công nhân rơi vào khe suối, nếu như không chết thì cũng sẽ tìm ra được người.
Chỉ dựa vào việc một công nhân mất tích thì Hạ Tưởng cũng không dám khẳng định là có người ở phía sau bức màn thao túng. Nhưng một loạt các sự kiện nối theo như người nhà gây rối, lời đồn trong công trường bay lên khắp nơi, những điều này cho thấy có người bày ra sự kiện để bôi nhọ công trình.
Đấu sức trong chính trị thì hết thảy phải dồn sức, khi hội nghị thường vụ đã phân thắng bại thì thôi. Nhưng hiển nhiên là đối phương không chịu tự nhận thua, còn muốn động tay động chân vào trong đội thi công công trình, mượn cơ hội để bôi nhọ hạng mục. Nếu đã như thế này, muốn nhẫn nhục cũng không thể!
Bôi nhọ công trình, làm cho công trình bị dừng lại thì đối tượng bị tổn hao nhất chính là huyện An, là tất cả các kỳ vọng phát triển kinh tế của các cán bộ huyện An, của toàn bộ nhân dân huyện An! Mà một số người làm các việc tư tâm như thế này, thậm chí có thể chỉ để giải phóng sự bất mãn trong lòng mà lại dùng các thủ đoạn đê tiện như vậy cản trở tiến triển của công trình, những người này đều là những cán bộ bại hoại.
Không đợi Hạ Tưởng đi tìm Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm, hai người này không ngờ cùng đi tới văn phòng của Hạ Tưởng.
Cơn giận Mai Hiểu Lâm còn chưa tiêu hết, giận dữ nói:
- Phó Chủ tịch huyện Hạ, cậu đã trở lại. Tôi và Bí thư Khâu vẫn thường xuyên thảo luận các đối sách nhưng nghĩ mãi chưa tìm ra cách nào cả, cậu nói xem nên làm thế nào?
Hạ Tưởng thấy vẻ mặt Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm đều là vẻ lo lắng, nhất là trong mắt Khâu Tự Phong đầy vẻ giận dữ thì hắn biết rằng, thông qua việc này Khâu Tự Phong và hắn sẽ kiên định đứng chung một hướng, sẽ không cùng lập trường với đám người ảo tưởng Phòng Ngọc Huy.
Không cần nghĩ ngợi cũng biết người đứng phía sau bức màn chắc chắn là Phòng Ngọc Huy và Đặng Tuấn Kiệt.
Hạ Tưởng nhìn Mai Hiểu Lâm, Khâu Tự Phong mỉm cười rồi nói:
- Bí thư Khâu, làng du lịch mới tiến triển như thế nào rồi ạ?
Khâu Tự Phong sửng sốt, Hạ Tưởng thế nào mà lại không nói sử dụng biện pháp nào để hóa giải chuyện này, lại hỏi đến tiến triển công trình của Phòng Ngọc Huy. Chẳng lẽ Hạ Tưởng là cũng muốn sử dụng thủ đoạn tương tự để trả thù đối phương? Y trả lời:
- Đã chính thức được phê duyệt, đã chuẩn bị mặt bằng tốt rồi, các thiết bị cũng được huy động về, chắc một hai ngày nữa sẽ bắt đầu khởi công.
Làng du lịch mới khởi công, đường Sơn Thủy thì lại vì sự cố an toàn mà dừng lại, đúng là tính toán rất tốt.
- Bởi vì sự kiện càng lúc càng lớn, làm cho Thành ủy chú ý, Bí thư Trần và Thị trưởng Hồ đều gọi điện thoại tới, tỏ vẻ rất chú ý tới việc này. Nhất là Thị trưởng Hồ, còn uyển chuyển đưa ra ý kiến phê bình, yêu cầu đưa ra vấn đề để giải quyết được an toàn thi công thật tốt, phải chứng thực được người còn hay mất, phải có các trách nhiệm với người phụ trách thực hiện.
Mai Hiểu Lâm nói chen vào, so với trước kia thì cô thành thục hơn không ít. Gánh nặng Chủ tịch huyện đè nặng trên người, cũng làm cho cô cảm nhận được mình chính là nhân vật số một trong Ủy ban, quyền lực lớn nhưng trách nhiệm cũng lớn, so với trước kia thì ý thức trách nhiệm càng lúc càng nhiều hơn, rất nhiều sự tình, không phải chỉ dựa vào sự quật cường và đối kháng mà có thể giải quyết, mà cũng cần phải có trí tuệ chính trị và sự kiên nhẫn.
Chỉ có điều, sau khi cô và Khâu Tự Phong thảo luận một số đối sách thì đều cảm thấy mức độ của những đối sách này không đủ, vừa không bắt được điểm yếu của đối phương mà cũng không thể giải quyết được các cơ bản của sự kiện. Cô cũng chỉ có thể dùng hết khả năng của mình để an ủi người nhà của người công nhân kia, đồng ý việc Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện sẽ dùng hết mọi lực lượng để tìm kiếm cứu nạn người công nhân mất tích, nhất định sẽ cấp cho người nhà của người công nhân một câu giải thích thỏa đáng.
Khâu Tự Phong cũng lấy thân phận của Bí thư huyện ủy để ra mặt an ủi người nhà người công nhân và bố trí các lực lượng thích đáng đối với đám người tới gây rối nên mâu thuẫn gay gắt mới không tiến thêm bước mới. May mắn là Trịnh Thiếu Phong cũng cực kỳ thông minh, phát hiện ra trong đám người có những kẻ đục nước béo cò, cố ý khơi mào gây rối. Tuy nhiên, chưa kịp bắt thì đối phương cũng đủ tỉnh táo thừa cơ chạy trốn.
Mặc dù như thế, nhưng sự khôn khéo của Trịnh Thiếu Phong cũng chưa đến mức để Khâu Tự Phong để lại ấn tượng sâu đậm, nhưng Khâu Tự Phong nghĩ lại việc Trịnh Thiếu Phong cũng lập được công lớn trong vụ án lớn Lệ Triều Sinh nên bắt đầu manh nha ý niệm đề bạt y lên.
Lúc Trịnh Thiếu Phong phát hiện những người đứng đàng trong đám đông gây rối cũng làm cho Khâu Tự Phong phải nhận thức sâu sắc rằng, tuy rằng y là Thái tử Đáng, nhưng dù sao căn cơ ở huyện An cũng không chắc, không vững bằng những quan chức sinh trưởng và lớn lên trong địa phương này, ví dụ như Phòng Ngọc Huy, như Đặng Tuấn Kiệt.
Hơn nữa y cũng nhận thức đầy đủ hơn việc y ít giao tiếp với quần chúng, không quá hiểu biết về tính tình và tập quán của dân chúng. Tuy rằng y có danh nghĩa là Bí thư huyện ủy, là nhân vật số một, nhưng danh vọng bên trong quần chúng thì có lẽ còn không bằng những Phó Chủ tịch huyện có giao thiệp trực tiếp với bọn họ, thậm chí là Bí thư Đảng ủy xã.
Trong vụ việc quần chúng khiếu kiện kêu oan theo tập thể như thế này thì Khâu Tự Phong mới phát hiện ra các khiếm khuyết của y rất lớn, may mắn là y nghe theo đề nghị của Trương Kiện, dùng mọi khả năng, trước mắt tạm thời việc chính là dẹp bỏ các cuộc tụ họp theo quần thể thế này đã. Bởi vì thế cục huyện An đúng là rất phức tạp, nếu huyện An là một huyện có sự đoàn kết trong chính trị thì có thể bắt luôn người cầm đầu đe dọa những người khác, như vậy sẽ áp chế được sự kiện. Nhưng cũng có một số người trong huyện An sợ rằng không đủ loạn, vì thế tung tin trên các phương tiện chính thống, vì thế cũng chỉ có thể áp dụng chính sách dụ dỗ mà thôi.
Trương Kiện đưa ra đề nghị trước mắt làm dịu đi các sự kiện này đã, sau đó sẽ tiến hành phản đòn sau. Sau khi xem xét, Khâu Tự Phong không khỏi phải cám ơn lời nhắc nhở kịp thời của Trương Kiện đã làm cho y tránh khỏi sự tình nan giải trước mắt. Trong điện thoại, Bí thư Trần và Thị trưởng Hồ luôn cường điệu nhấn mạnh điều đầu tiên là phải chiếu cố đến dân chúng, không phải sợ mất bao chi phí trong việc này. Thậm chí, trong giọng điệu của Thị trưởng Hồ còn ám chỉ, nếu chẳng may làm bùng phát hơn đám đông người tới khiếu kiện thì Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện An sẽ phải gánh vác trách nhiệm.
Trách nhiệm trong chính trị làm cho Khâu Tự Phong phải đổ mồ hôi lạnh ra toàn thân, sự tình một khi đã đẩy lên đến độ cao quy về trách nhiệm chính trị có nghĩa là liên quan mật thiết đến tiền đồ chính trị, không ai dám phớt lờ.
Nhưng một việc này cũng không thể tính là sự kiện có tính quần thể, có thể làm cho Thị trưởng Hồ nói ra lời nghiêm khắc đến như vậy, Khâu Tự Phong có thể đoán được có người nào đó trong thành phố can thiệp vào làm Thị trưởng Hồ cũng cảm thấy áp lực.
Có chút người đúng thật không sợ có tâm dạ độc ác, chỉ sợ là thiên hạ không loạn!
Khâu Tự Phong rất giận dữ với việc này.
Trong chốn quan trường thì cũng không thể thiếu các cuộc tranh đấu khốc liệt, cũng không tránh khỏi tình trạng bằng mặt không bằng lòng, chiến tích chính là con ngựa kéo chiếc xe quan chức phát triển nhanh nhất. Nhưng nếu vậy thì cũng phải bằng bản lĩnh của mình mà kéo các nhà đầu tư đến, cũng có thể bằng ánh mắt độc đáo khai phá các thị trường mới, nhưng không thể chỉ nghĩ cho một mình mình đạt được thắng lợi mà để cho những người khác đều bị thua thiệt, thậm chí còn âm thầm hạ độc thủ hãm hại người khác.
Huống chi, trong con mắt của Khâu Tự Phong thì đường Sơn Thủy của Hạ Tưởng so với làng du lịch mới có tác dụng hơn hẳn cho sự phát triển của huyện An. Theo góc độ cá nhân của y mà suy xét thì dự án đường Sơn Thủy cũng có một phần chiến tích của y ở trong đó, còn trong dự án làng du lịch mới của Đặng Tuấn Kiệt và Phòng Ngọc Huy thì hiển nhiên bọn họ không chừa ra một phần nào cho y cả.
So sánh những điều trên, cộng với việc đối nhân xử thế của Hạ Tưởng thì Khâu Tự Phong mới phát hiện ra rằng so với sự âm hiểm giả dối của Đặng Tuấn Kiệt và Phòng Ngọc Huy thì Hạ Tưởng bao giờ trong công tác cũng lấy công việc đặt lên trên hết, trong các xung đột mâu thuẫn không bao giờ dùng cách giải quyết là ra ám chiêu để hạ độc thủ.