Quan Thần

Chương 361: Trần ai lạc định




- Anh nói, tôi muốn làm Chủ tịch huyện, anh làm phó chủ tịch thường trực huyện. Anh có thể phối hợp tốt với tôi hay không?

Mai Hiểu Lâm ý cười nhìn Hạ Tưởng.

- Đương nhiên phải thế chứ, mặc kệ ai làm chủ tịch huyện, tôi thân là trợ thủ khẳng định sẽ tận lực phối hợp mọi công tác.

Tuy nhiên Hạ Tưởng lo lắng chính là Thịnh Đại. Mặc dù hắn cùng Thịnh Đại quan hệ cũng không phải quá thân tình nhưng là hợp tác vui vẻ.

– Phó chủ tịch huyện Thịnh cũng có thâm niên, định an bài cho ông ấy một chỗ thế nào?

Trong quan trường cũng có những quy tắc ước định. Thịnh Đại nếu như không thể thuận lợi tiếp nhận chức vụ chủ tịch huyện An cũng phải an bài một vị trí khác mới được. Dù sao ông ta cũng là một người có kinh nghiệm từng trải, phải nhìn toàn cục để giải quyết vấn đề.

- Kỳ thực tôi cũng không thực sự muốn làm chủ tịch huyện. Chẳng qua chú tôi nói là cơ hội ngàn năm có một, lý lịch xem ra tốt rồi, nền tảng cũng có thực.

Mai Hiểu Lâm nghiêng đầu nói, cô ngồi trên sofa, nghiêng mình tựa vào bàn, thái độ nhàn nhạt. Trông rất giống như một người vợ vô sự, làm sao có một khí phách của một quan huyện? Cô lại liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, còn nói tiếp:

- Thành phố Bảo huyện Nghĩa còn trống một ghế chủ tịch huyện, dự đoán sẽ điều đến.

Huyện Nghĩa? Hạ Tưởng hơi hơi nhíu mày.

Huyện Nghĩa ở phía đông thành phố Bảo, là một huyện tầm trung, diện tích cũng ở hạng trung bình, kinh tế cũng trung trung… nói tóm lại là giống như huyện An trước kia, là một huyện không có gì dẫn đầu. Thịnh Đại trước kia cũng không tồi, làm ra những chiến tích không dễ dàng gì, nhưng muốn tiếp tục trải nghiệm cũng là một lựa chọn không tồi.

Mai Hiểu Lâm lại hiểu lầm suy tư của Hạ Tưởng, nghĩ rằng hắn không hài lòng với sự bố trí Thịnh Đại, bất mãn nói:

- Có phải anh cảm thấy rằng làm phó chủ tịch huyện là thủ hạ của tôi thì mất mặt hả? Có phải cảm thấy tôi không hề có tài năng chính trị, không quản lý tốt huyện An?

Bình tĩnh xem xét, Hạ Tưởng quả thật có cùng suy nghĩ nhưng lại không tiện nói ra đành phải gượng cười nói:

- Xem kìa, sao lại nghĩ điều không phải? Tôi đang suy nghĩ, không biết sau khi Chủ tịch huyện Mai nhậm chức thì sẽ hợp tác với Khâu bí thư vận hành bộ mày như thế nào? Tôi thân làm Phó chủ tịch huyện nhưng thật ra là cấp phó của cô. Cùng nhân vật đứng đầu có quan hệ tốt mới là điều kiện mấu chốt.

Mai Hiểu Lâm hừ một tiếng:

- Nên dù cho thế nào, miễn là hắn một lòng lo nghĩ vì sự phát triển của huyện An, tôi chắc chắn phải ủng hộ. Nếu hắn có ý nghĩ tư lợi thì đừng trách tôi phản đối mọi nơi.

Tiếng cửa bật mở, Phương Cách bước vào, vừa thấy Mai Hiểu Lâm trước tiên cung kinh kêu một tiếng:

- Phó bí thư Mai!

Sau đó lại nói với Hạ Tưởng:

- Phó chủ tịch huyện Hạ, Bí thư Lý mời anh đi xem văn phòng của ông.

Mai Hiểu Lâm khoát tay:

- Tốt lắm, đi thương lượng các việc trọng đại của các anh đi, tôi cũng nên đi.

Lý Đinh Sơn tìm Hạ Tưởng, tất nhiên là vì việc hắn đến Thành uỷ nhậm chức.

Giữa Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn quá đỗi quen thuộc, nên miễn đi vài lời nói chúc mừng khách sáo. Lý Đinh Sơn cũng là người không nói những lời dư thừa, nói thẳng luôn vào vấn đề:

- Tiểu Hạ, cậu có ý kiến gì đối với thị trưởng Hồ không?

Hạ Tưởng và Hồ Tăng Chu đã từng gặp nhau trong lễ mừng năm mới, Lý Đinh Sơn cũng nghe hắn nói qua, bèn hỏi thử, cũng là muốn tìm hiểu nhiều mặt cho rõ hơn một chút về lập trường chính trị của một số lãnh đạo thành uỷ. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Tạm thời vẫn không thấy gì, tuy nhiên căn cứ vào biểu hiện mà chúng ta đã thấy khi thị trưởng Hồ ở huyện Bá, tại thành phố Yến, ông ta e rằng có thể càng khiêm tốn hơn một chút. Hơn nữa tính cách thị trưởng Hồ không phải là người rất mạnh mẽ, ông ấy đảm nhiệm chức thị trưởng thành phố Yến, có rất nhiều tính ngẫu nhiên. Tôi thấy có vẻ muốn yên ổn là chính. Chú ý phát triển lực lượng là vấn đề lớn, nếu như bình thường sẽ phối hợp với Trần bí thư.

Những phân tích của Hạ Tưởng không phải là không có lý, đương nhiên cũng không xác định xuất hiện những nhân tố mới, ví dụ như Hồ Tăng Chu nhanh chóng tiếp cận với một số nhân vật trong tỉnh, do đó sẽ có hướng đi đối lập với Trần Phong cũng không phải là không có khả năng.

Lý Đinh Sơn gật gật đầu:

- Mấy uỷ viên thường vụ ở thành phố, bí thư Trần đương nhiên không cần phải nói, phó bí thư Vương và Trưởng ban Phương cũng tính như người một nhà, những người khác lập trường tạm thời vẫn còn khó mà nói được. Đáng lẽ thăng quan là chuyện tốt, nhưng mà vừa nghĩ tới thấy quan hệ trong thành uỷ thấy rắc rối chồng chéo phức tạp, nên cũng làm giảm bớt đi sự vui mừng, thêm đau đầu nhức óc.

Hạ Tưởng cười ha hả:

- Bí thư Lý thăng quan là là tốt rồi, nhưng các uỷ viên thường vụ đều là những người sờ sờ đó, quyền lợi khác nhau, lập trường giai cấp cũng không giống nhau. Không phải đơn giản mà rõ ràng phân biệt đâu bạn đâu địch. Hơn nữa trong một tình huống cụ thể, cũng không nhất định có những ý kiến giống nhau cho dù là đồng minh.

Lý Đinh Sơn không kìm nổi cười:

- Tôi không nghĩ là cậu lại còn rộng lượng hơn cả tôi đấy Tiểu Hạ ạ. Thật là có câu nói của cậu làm cho tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, trong lòng cũng giảm bớt vài phần lo âu.

Hoá ra Lý Đinh Sơn lo lắng khi tới Thành uỷ rồi, hắn là người được đặc cách đề bạt, sẽ phải trải qua những rèn luyện trên cương vị Phó giám đốc sở, e rằng những người uỷ viên thường vụ khác sẽ xa lánh hắn. Trong quan trường đương nhiên là ăn cây nào rào cây đó, nhưng là không cần phải rõ ràng hắc bạch đen trắng phân minh. Rất nhiều lúc, trắng đen lẫn lộn, vẫn có một mảng màu xám hoà hoãn.

Hạ Tưởng nói cho Lý Đinh Sơn biết thông tin Mai Hiểu Lâm có thể tiếp nhận chức vụ chủ tịch huyện, Lý Đinh Sơn nghe xong mỉm cười:

- Tôi rất tán thành việc Mai Hiểu Lâm lên làm Chủ tịch huyện. So sánh với Thịnh Đại, cô ấy làm Chủ tịch huyện cũng rất có lợi cho việc phát triển công việc của cậu.

Hạ Tưởng cũng cười:

- Phó bí thư Mai có xuất phát điểm tốt, nhưng có lúc làm việc suy nghĩ vẫn còn khiếm khuyết. Tuy nhiên tôi cũng tin là ở vị trí chủ tịch huyện vài năm sẽ có rèn luyện, cũng sẽ trưởng thành hơn lên.

Hạ Tưởng rõ ràng hiểu được lòng dạ của Lý Đinh Sơn, Thịnh Đại là người có thủ đoạn, nếu như hắn làm chủ tịch huyện, khẳng định sẽ có ý tưởng tranh quyền đoạt lợi. Mai Hiểu Lâm thì lại khác, tính tình đơn giản, lại cùng hắn rất thân cận, dự đoán việc nhỏ việc lớn đều sẽ nghe lời hắn đề xuất.

Quả nhiên như thế sao? Hạ Tưởng không muốn nghĩ nhiều, có đôi khi lợi ích trước mắt, bạn bè gần gũi thân thiết nhất cũng có thể trở thành thù địch, không ai dám chắc chắn tương lại ngày sau.

Tháng 5, thời tiết ngày một nóng lên, huyện An lại có một cục diện hoàn toàn mới. Lý Đinh Sơn chính thức được điều tới Thành uỷ nhậm chức trưởng ban thư ký thành uỷ, Khâu Tự Phong thuận lợi tiếp nhận chức vụ bí thư, Hạ Tưởng cũng hợp lý mà trở thành Phó chủ tịch thường trực huyện. Tuy nhiên điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là người tiếp nhận chức Chủ tịch huyện không phải là Thịnh Đại mà là Mai Hiểu Lâm.

Thịnh Đại được điều về nhận nhiệm vụ tại huyện Nghĩa thành phố Bảo, lúc gần đi Hạ Tưởng nắm tay hắn nói:

- Chủ tịch huyện Thịnh, đi đường cẩn thận. Bác Tào là Bí thư thành uỷ thành phố Bảo. Nếu có điều gì khó khăn, hãy tìm đến ông. Tôi tin rằng ông ấy sẽ giúp anh trong phạm vi có thể.

Thịnh Đại với việc rời khỏi huyện An cũng là nửa buồn nửa vui. Vui chính là có thể rời xa bóng ma Hạ Tưởng, đến huyện Nghĩa làm chủ tịch huyện cũng sẽ rất thoải mái. Buồn chính là đột nhiên lại đến một nơi xa lạ, cũng không biết bí thư là người như thế nào, có phải là người có thể kết bạn được không? Nghe Hạ Tưởng nói câu này hắn cảm thấy rất cảm kích.

Vì Mai Hiểu Lâm làm chủ tịch huyện nên lại khuyết vị trí Phó bí thư, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ lại trực tiếp đưa một người từ nơi khác đến. Hắn đến từ huyện Bá, đã ở huyện Bá đảm nhiệm chức Phó bí thư, hơn nữa Hạ Tưởng còn biết hắn là Trương Kiện.

Trương Kiện từng là thư ký của Thẩm Phục Minh khi y là bí thư thành uỷ thành phố Chương Trình, sau đó được điều tới huyện Bá làm phó bí thư. Lý Đinh Sơn đi rồi, Thạch Bảo Luỹ tiếp nhận bí thư, Trương Kiện vẫn là Phó bí thư. Mãi đến nay, hắn vẫn cứ làm phó bí thư đến vài năm rồi. Cũng không tốt chẳng xấu, tiền đồ không hề có gì sáng sủa.

Tuy nhiên liên tưởng đến việc Thẩm Phục Minh bị phạt, thân là thư ký trước của hắn, Trương Kiện cho dù không bị liên luỵ, trên chính trường khẳng định ít nhiều nhất định bị ảnh hưởng. Hắn vẫn cứ đảm nhiệm chức phó bí thư, điều tới huyện An, việc vẫn là phó bí thư là việc có thể nhìn thấy được. Con đường quan lộ của hắn cũng không hề bằng phẳng, thậm chí có thể nói triển vọng rất ảm đạm.

Sau khi Trương Kiện tới huyện An nhậm chức, lại gặp Hạ Tưởng, trong lòng cũng vô cùng xúc động. Lúc ấy ở huyện Bá, Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là một người cán bộ cấp phó phòng. Hiện tại thì thật đáng khen, đã trở thành Phó chủ tịch thường trực huyện cùng cấp với hắn. Hơn nữa, hắn lại không có cách nào so sánh được với Hạ Tưởng là vì người đứng sau hắn đã ngã rồi, muốn tiến thêm bước nữa trừ phi có cơ duyên xảo hợp. Hạ Tưởng tuổi còn trẻ đã là Phó chủ tịch thường trực huyện, rõ ràng một vài năm sau sẽ có thể tiếp nhận chức Chủ tịch huyện, lên làm nhân vật số một chính quyền, từ nay về sau con đường thật là thuận buồm xuôi gió, đường quan lộ thẳng tiến.

Thật sự là không thể so sánh người với người, Trương Kiện âm thầm cảm thán khi cùng bắt tay với Hạ Tưởng, cố gắng thể hiện sự bình tĩnh và thoáng vui mừng:

- Phó chủ tịch huyện Hạ, hôm nay gặp lại, anh đã là phó chủ tịch thường trực huyện rồi, thật sự là đáng mừng.

Hạ Tưởng cũng biết Trương Kiện nghĩ một đằng nói một nẻo. Hắn với Trương Kiện cũng không có thiện cảm lắm, nhưng là chưa tới chán ghét, chỉ là thản nhiên nói:

- Hoan nghênh Phó bí thư Trương đến huyện An làm việc, về sau có gì cần tới địa phương, xin cứ việc nói. Có thời gian tôi xin làm chủ nhà tận tình. Mời anh đi ăn cơm.

Phản ứng của Hạ Tưởng đã được Trương Kiện dự đoán, vẫn giữ khoảng cách thờ ơ không xa không gần. Hắn cười tạm vài cái, liền nhìn Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong, còn có Mai Hiểu Lâm đứng cùng nhau, vừa nói vừa cười đi đến, không khỏi nảy sinh một điều hối tiếc.

Huyện An nhỏ đã hình thành rồi, hắn là Phó bí thư đến sau, không bị chèn ép mất quyền lực mới là lạ.

Trương Kiện cũng không biết hắn đưa ra kết luận hơi sớm. Khâu Tự Phong sở dĩ cùng Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm đi cùng nhau là vì đã có hẹn tiếp đón Tề Á Nam rồi. Cùng nhau đi tới nhà khách huyện uỷ tham gia lễ khánh thành chính thức sau khi cải tạo nhà khách. Ba người dường như đều vô ý với Trương Kiện. Không có người nào chủ động đề nghị mời Phó bí thư Trương cùng đi chung.

Đương nhiên Mai Hiểu Lâm có thể là thực sự không để ý đến Trương Kiện, về phần Hạ Tưởng cùng Khâu Tự Phong, chỉ sợ là cùng đều cố tình quên đi.

Khâu Tự Phong đều thể hiện rõ thái độ từ chối với việc Trương Kiện đến nhậm chức. Hiện giờ hắn lên chức bí thư huyện uỷ, hy vọng trong nhiệm kỳ thể hiện được tài năng để lại đem về cho huyện An một nền kinh tế cao hơn, cũng thuận lợi mà lên cánh cửa Phó giám đốc sở.

Cán bộ cấp cục là nhóm viên chức cỡ lớn nhất. Nhưng sáu mươi phần trăm trở lên cán bộ viên chức cấp cục cuối cùng sẽ chỉ lên tới ngưỡng cửa Phó giám đốc sở là hết. Có thể nói, từ cấp cục lên tới phó giám đốc sở có ý nghĩa mở ra một cánh cửa lớn trong đường quan lộ.

Mà phó giám đốc sở mới chỉ là đứng nửa chân trong hàng ngũ cán bộ cao cấp.

Từ cấp cục lên tới phó giám đốc sở rất khó khăn, chỉ có vài người, tài năng không thì chưa đủ.

Tuy nhiên Khâu Tự Phong cũng thấy có một chút không thoải mái của Hạ Tưởng với Trương Kiện lúc đó, cũng nảy sinh chút ý nghĩ phải lôi kéo Trương Kiện trong đầu. Nhưng vừa nghĩ tới hắn là thư ký trước của Thẩm Phục Minh, hắn liền dập tắt ngay ý nghĩ này. Chỉ bằng một điểm là thư ký của Thẩm Phục Minh, Trương Kiện còn muốn tiền đồ gì nữa chứ, trừ phi có xuất hiện kỳ tích.

Hạ Tưởng nghĩ khác với Khâu Tự Phong một điểm: Trương Kiện có thể không bị liên quan gì tới Thẩm Phục Minh, mà còn vững vàng trên ghế Phó bí thư, cũng đủ để chứng minh năng lực cá nhân của hắn. Cẩn thận suy nghĩ, hắn cũng hiểu được chỗ hơn người của Trương Kiện, không thể khinh thường.

Ba người sắp hàng chỉnh đốn xong tới nhà khách huyện uỷ, thấy trụ sở lớn và lầu chính sáng bừng lên, cùng với những người lễ tân đi đi lại lại cảm giác như đang vào khách sạn ba sao.

Tập đoàn Tề Thị không hổ là lão đại về nghề khách sạn tại Thành phố Yến, quả nhiên về mặt kinh doanh khách sạn có nhiều đặc sắc.

Tề Á Nam tự mình ra nghênh đón ba người, sau đó là một tiếng phiên lớn, do Khâu Tự Phong cắt băng khánh thành và phát biểu. Lúc đi ngang qua sân khâu cũng đã xem tình hình, tất cả đều là rất ưa thích.

Sau đó Khâu Tự Phong cao hứng, lại đề xuất cùng đi tới Tam Thạch. Mai Hiểu Lâm lấy lý do cơ thể không thoải mái, muốn về nghỉ ngơi. Khâu Tự Phong trong lòng không vui, lại khó mà từ chối, đành phải gật đầu đồng ý tán thành.

Hạ Tưởng nhìn ra Mai Hiểu Lâm không muốn tiếp xúc nhiều với Khâu Tự Phong, nhưng là không có cách nào. Một người là bí thư, một người là chủ tịch huyện, không thể tránh né thường xuyên giao tiếp với nhau. Chẳng qua Mai Hiểu Lâm vẫn là Mai Hiểu Lâm, lhông muốn làm trò khi trong lòng không muốn trên mặt liền toát ra vẻ không nhẫn nại. Đi rồi cũng tốt, đỡ phải nói ra những lời không thoải mái. Nhưng trên cơ bản trong thiên hạ, có bí thư và chủ tịch huyện nào mà không có mâu thuẫn và xung đột, ngẫm lại cũng nên bình thường.

Hạ Tưởng liền theo Khâu Tự Phong đi thị sát khu du lịch Tam Thạch cùng làng du lịch.

Thời tiết chuyển ấm áp, du lịch bắt đầu nóng dần lên, cho nên Khâu Tự Phong vô cùng quan tâm việc mở rộng các khu danh thắng cùng làng du lịch. Hạ Tưởng cũng vừa vặn nảy sinh ý nghĩ này, dù sao những hạng mục này hắn đều cũng tổn hao không ít tâm sức.

Việc xây dựng khu thắng cảnh đã bắt đầu đi vào gia đoạn cuối. Trên cơ bản chỉ còn một chút công việc cuối cùng, lượng công việc còn lại cũng rất nhỏ. Trải qua quá trình mở rộng khu thắng cảnh, so với trước thì diện tích tăng thêm một phần ba, du khách cũng tăng thêm gấp đôi, năng lực tiếp đón cũng có thể đảm bảo.

Còn ở làng du lịch, vì có thể tự mình xây dựng biệt thự hoặc nhà ở theo phong cách tự chọn nên việc tiêu thụ rất tốt, còn hơn cả dự kiến của Thẩm Lập Xuân. Xem ra, thành phố Yến cũng không thiếu những kẻ lắm tiền thích theo đuổi lối sống mới thư nhàn hoặc vui thú điền viên.

Tuy nhiên đối với việc tiêu thụ của làng du lịch, Hạ Tưởng cũng là hơi có chút đau đầu, cũng đã suy nghĩ nhiều có biện pháp thúc đẩy việc tiêu thụ. Hiện tại tạm thời vẫn chưa nghĩ ra phương pháp xử lý, muốn dành thời gian cùng Thẩm Lập Xuân thảo luận một chút. Nhưng cho dù không có đạt tới mong muốn của Hạ Tưởng, cũng là tốt lắm rồi so với suy nghĩ của Thẩm Lập Xuân. Cho nên Thẩm Lập Xuân ngược lại cũng không sốt ruột.

Trong chớp mắt đã tới cuối tháng, sự yên bình của tỉnh Yến lại lần nữa bị phá vỡ, theo tin tức từ thủ đô truyền tới, Vũ Phái Dũng chính thức bị phê án.

Lập tức tỉnh uỷ tỉnh Yến tổ chức hội nghị, miễn nhiệm chức bí thư Đảng ủy và chức vụ Giám đốc sở của Vũ Phái Dũng ở Sở xây dựng,

Một tuần sau, uỷ ban kỷ luật trung ương tuyên bố khai trừ tư cách Đảng viên của Vũ Phái Dũng. Uỷ ban nhân dân tỉnh Yến tuyên bố huỷ bỏ chức danh công chức.

Lúc này, chỉ khoảng nửa năm từ lúc bắt Vũ Phái Dũng. Bình thường cán bộ cấp sở theo quy chế pháp luật, từ khi bị bắt đến tuyên án, bình thường phải đến ba năm. Động tác của thủ đô lần này nhanh như vậy, xem ra cũng là rất bất mãn với cục diện bế tắc của tỉnh Yến.

Tháng 6, vị trí chủ tịch tỉnh vẫn chậm chạp không có quyết định giờ chính thức được chọn. Phó chủ tịch thường trực Phạm Duệ Hằng lên làm Phó bí thư tỉnh uỷ, Quyền Chủ tịch tỉnh, đồng thời, Mã Vạn Chính làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Nếu hai tin tức nói trên nằm trong dự kiến của mọi người thì tin tức bổ nhiệm sau đó lại hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người

Ban Tổ chức Trung ương tuyên bố, trung ương phê chuẩn, trưởng ban ban Công Nông tỉnh uỷ đồng chí Tống Triêu Độ làm uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ tỉnh Yến, đề cử lên làm Phó chủ tịch tỉnh.

Cân bằng, lại lần nữa thể hiện việc bổ nhiệm của trung ương dựa vào sự so sánh cân bằng giữa tài đức lập trường chính trị.

Tin tức truyền ra, người không hiểu rõ nội tình thì chấn động, người biết rõ thì có người vui mừng, có người cực kỳ phẫn nộ.

Người cực kỳ phẫn nộ đó đương nhiên là Cao Thành Tùng.

Tuy nhiên, hắn sau khi đã biết trước được Võ Phái Tôn có thể bị tuyên án tử hình, cũng vốn không còn ý kiến gì khác nữa.

Hắn hiện tại cũng biết ngày tháng không còn nhiều nữa. Từ sau khi Cao Kiến Viễn mất tích, hắn biết cấp trên sớm muộn gì cũng sẽ sờ vào hắn.

Cao Thành Tường vẫn còn rất căm giận Hạ Tưởng. Tuy rằng lần trước ở công viên Rừng Rậm gặp mặt, Hạ Tưởng đã cho hắn một bài học, nhưng hắn trước sau vẫn cho rằng nếu không có Hạ Tưởng sau lưng trợ giúp, hắn sẽ không bị rơi đài. Cao Kiến Viễn cũng sẽ không bị tóm. Xét cho cùng, tất cả đều bởi vì Hạ Tưởng đánh lén.

Còn có âm mưu của Tống Triêu Độ.

Cao Thành Tùng từ đầu tới cuối đều không muốn thừa nhận chính nguyên nhân rơi đài của hắn vì cách xử thế của bản thân và đạo làm quan thất bại. Hắn đem tất thảy trách nhiệm đổ lên Hạ Tưởng và Tống Triêu Độ cùng tấn công hắn. Song Cao Thành Tùng khăng khăng vẫn không thay đổi vận mệnh của mình.

Hôm sau, trung ương tuyên bố vì nguyên nhân sức khoẻ, đồng chí Cao Thành Tùng không thể đảm nhận chức chủ nhiệm thường vụ Hội đồng nhân dân tỉnh Yến, đề cử đồng chí Diệp Thạch Sinh làm chủ nhiệm.

Rất nhiều nhà chính trị nhạy cảm đều biết rằng, Cao Thành Tùng đã mất đi vầng hào quang sau cùng, hắn sắp phải nghênh đón việc bị xử lý.

Một tuần sau, Vũ Phái Dũng bị tuyên án tử hình, thu lại quyền lợi chính trị trọn đời. Cao Thành Tùng sau khi nghe được, ngửa mặt lên trời thở dài:

- Phạt, phạt! Muốn đem tôi đi xử trảm, tôi cũng đã từng là Bí thư Tỉnh uỷ, tôi đã từng là Chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh!

Không lâu sau, Cao Kiến Viễn vẫn không có tin tức từ lâu giờ chính thức bị phán án ở Bắc Kinh, tội danh chứa chấp tang vật đút lót và ngầm chiếm đoạt tài sản quốc gia. Cùng lúc đó, uỷ ban kỷ luật tỉnh nhận được thông báo của uỷ ban kỷ luật trung ương, bắt đầu tiến hành kiểm tra tài sản của Cao Kiến Viễn tại tỉnh Yến. Tất cả những công chức từng có quan hệ kinh tế với hắn đều phải bị điều tra.

Cao Thành Tùng sau khi nghe được Cao Kiến Viễn bị bắt thì ngất xỉu tại chỗ. Nửa ngày sau khi cấp cứu tỉnh dậy, y tức giận giậm chân đấm ngực quát tháo:

- Hạ Tưởng, mày chính là một con ma hung ác. Mày hại cả nhà tao, mày hại con tao, tao. Tao và mày thề không đội trời chung.