Tống Triêu Độ ha hả cười
- Cậu quan tâm quá rộng đấy nhỉ, có phải cậu muốn hỏi vì sao tôi gần đây không lộ diện đúng không? Vì sao tôi không thừa thắng xông lên bắt Vũ Phái Dũng lần nữa? Có lẽ việc cậu còn quan tâm chính là bước tiếp theo con đường làm quan của tôi có biến hóa lớn hay không nhỉ?
Hạ Tưởng bị nói đúng tâm sự, liền mỉm cười:
- Tôi đương nhiên quan tâm Trưởng ban Tống. Hôm tôi đính hôn, Nhất Phàm xuất hiện, khiến Thù Lê cao hứng nửa ngày, khen Nhất Phàm xinh đẹp như tiểu tiên nữ, tôi đã nghĩ, Trưởng ban Tống nhất định trốn ở sau lưng cười thầm.
Tống Triêu Độ không ngờ bị Hạ Tưởng tỏ vẻ đùa nên cười to:
- Tôi tuy rằng không tham dự lễ đính hôn của cậu, tuy nhiên tình huống cụ thể vẫn còn hiểu một chút. Không tồi, rất thành công, khiến người ta giật mình.
Ông ta thả cần câu xuống, đứng dậy, vươn người, lấy tay chỉ ra khu vườn xa xa
- Đi, đi ra đồng tản bộ.
Hạ Tưởng liền đứng dậy đi theo Triêu Độ ra đồng ruộng.
Đi vài bước, Tống Triêu Độ nói:
- Quốc khánh này, tôi ở thủ đô.
Hạ Tưởng hơi sửng sốt, quả nhiên bị hắn đoán trúng, Tống Triêu Độ và Cao Thành Tùng đều ở thủ đô ngày quốc khánh, xem ra, hai người nói không chừng còn đánh giáp lá cà.
- Vấn đề Thẩm Phục Minh cấp trên đã có kết luận, khai trừ Đảng viên, miễn chức vụ Phó chủ tịch tỉnh. Nhưng đối với vấn đề chính Cao Thành Tùng, vẫn tranh luận không ít. Mức độ bảo vệ của người kia còn lớn hơn so với chúng ta tưởng tượng. Mà để có thể lên được, người phía sau tôi lại không thể không làm một ít nhượng bộ.
Giọng điệu Tống Triêu Độ có chút bất đắc dĩ.
Hạ Tưởng giật mình kinh hãi:
- Cao Thành Tùng vẫn không sao ư? vẫn như cũ hoành hành ngang ngược tại tỉnh Yến ư?
Tống Triêu Độ chậm rãi gật gật đầu:
- Vấn đề mấu chốt ở chỗ, vụ án Lệ Triều Sinh không có cửa khẩu đột phá. Những tài liệu tôi có không đủ làm bằng chứng để mà lật đổ Cao Thành Tùng. Nhưng Lệ Triều Sinh rất là ngoan cố, một người chống lại toàn bộ vấn đề, hắn cũng là một nhân vật mấu chốt. Chủ nhiệm HÌnh nói cho tôi biết rằng khá là khó giải quyết. Trừ phi Lệ Triều Sinh mở miệng nói ra quan hệ lui tới giữa hắn và Từ Đức Tuyền, đưa ra bằng chứng. Một khi bắt Từ Đức Tuyền, với hiểu biết của tôi về hắn, hắn sẽ rất dễ dàng nói ra nội tình. Tình huống hiện tại là, cấp trên có người cũng thừa nhận Cao Thành Tùng có vấn đề, nhưng vấn đề không lớn để ảnh hưởng Cao Thành Tùng. Nếu lúc này vụ án Lệ Triều Sinh đạt được đột phá, bắt Từ Đức Tuyền, nói không chừng sẽ trở thành một cây rơm rạ cuối cùng áp đảo Cao Thành Tùng!
Nói đến nói đi, nhân vật mấu chốt là Lệ Triều Sinh. Nghe Tống Triêu Độ phân tích, nếu từ Lệ Triều Sinh liên lụy Từ Đức Tuyền, Từ Đức Tuyền cắn lại Cao Thành Tùng, thân phận của Từ Đức Tuyền là thường vụ Thành ủy, đủ để lấy một kích trí mạng Cao Thành Tùng, khiến người ở sau lưng bảo vệ hắn không ai dám nói lời nào.
- Lệ Triều Sinh mạnh miệng như vậy, một người thay tất cả chịu tội, thà rằng hy sinh chính mình cũng muốn bảo toàn Từ Đức Tuyền, là nguyên nhân gì? Đúng rồi, Du Lệ không bắt quy án được, Lệ Triều Sinh và vợ hắn chỉ có một đứa con, nhất định là Từ Đức Tuyền đáp ứng hắn cái gì rồi, phỏng chừng là thay hắn chiếu cố mẹ con Du Lệ, khiến con hắn có một tương lai không tồi.
- Sự tình Lệ Triều Sinh, tôi còn muốn nghĩ biện pháp
Hạ Tưởng mãi suy xét, cảm thấy hay là từ Du Lệ mà giải quyết, hắn lại nghĩ tới vấn đề khác, liền hỏi
- Tôi nghe đồn, nói là Ngô Tài Giang có thể đến tỉnh Yến làm Trưởng ban ban Tổ chức cán bộ, Trưởng ban Tống thấy thế nào?
Tống Triêu Độ bất đắc dĩ cười:
- Nếu trước kia, khẳng định Cao Thành Tùng sẽ cực lực phản đối việc bổ nhiệm, nhưng hiện tại đã khác, hắn ước gì thủ đô phái người tới tỉnh Yến thay đổi thế cục, huống chi lại là người của Ngô gia? Hắn trước tiên giải quyết được vấn đề, các ủy viên thường vụ khác có phản đối hay không thì khó mà nói. Cái nhìn của tôi là, Cao Thành Tùng không ngã, chỉ sợ khả năng Ngô Tài Giang nhậm chức là rất lớn.
Hạ Tưởng không khỏi cười khổ, hiện tại thật chế giễu, Cao gia có phải rơi đài treo câu hay không, xem ra, còn phải so chiêu tiếp với Cao Kiến Viễn, vì thế hắn lại hỏi:
- Vậy tài liệu trong tay ngài có về Cao Kiến Viễn chẳng lẽ cũng không nộp ra cho cấp trên xem?
Tống Triêu Độ xua tay:
- Thời cơ không đến, cấp trên đã không quá bình tĩnh, tôi vốn không có nhắc lại việc này. Chỉ có đợi khi tìm được đích xác chứng cớ về Cao Thành Tùng rồi mới nhắc lại sự tình Cao Kiến Viễn, khả năng một kích trúng luôn.
Ông đi đến một gốc cây cỏ dại trước mặt, giơ tay bẻ, cầm trong tay, lặp lại nói
- Một cây rơm rạ cuối cùng, một cây rơm rạ cuối cùng, không cần coi thường một cây cỏ nho nhỏ, có đôi khi, thật đúng là không dễ tìm được.
Hạ Tưởng không nói gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nghĩ được biện pháp tốt, không biết nói gì nữa.
Đương nhiên, kế hoạch của hắn còn phải tiếp tục thực thi, tiếp tục lưu lại Cao Kiến Viễn. Hắn tin tưởng vững chắc, một ngày sự tình sẽ chuyển biến.
Bởi vì là Thứ Sáu, cùng ngày Hạ Tưởng không có quay lại huyện An, mà là đi Tào gia. Tào Thù Lê cũng tan học về nhà, cùng ngồi nói chuyện phiếm với Hạ Tưởng, dùng cơm chiều, sau đó Hạ Tưởng đưa cô đi tản bộ. Hạ Tưởng đưa cô đi vài vòng, sau đó quay về ngủ một mình.
Sáng sớm hôm sau liền nhận được điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì, Nghiêm Tiểu Thì và Cao Kiến Viễn muốn gặp mặt ở dự án biệt thự Tây Thủy. Hạ Tưởng lái xe đi tới dự án ngay, mới chín giờ rưỡi, hắn cũng không điện thoại để thông báo Nghiêm Tiểu Thì, mà lựa chọn đi dạo chung quanh, quan sát một chút tình huống tiến triển của dự án.
Hạ Tưởng có ý muốn tìm hiểu một chút tình hình hiện tại của bất động sản Lĩnh Tiên.
Biệt thự Tây Thủy trên cơ bản bị vây bởi tình trạng bán đình công.
Mọi người vẫn bận rộn. Nhưng dưới cặp mắt của Hạ Tưởng, có thể biết được mọi người chỉ giả bộ làm việc, trên thực tế chính là làm bộ cho người ngoài xem, lại nhìn xa xa máy móc và cần cẩu, đều trong trạng thái đình công.
Hạ Tưởng lại tùy ý hỏi thăm vài tên công nhân. Đơn giản hỏi vài câu, biết được bất động sản Lĩnh Tiên đã có hai tháng không có phát tiền lương, còn nợ rất nhiều chi phí, tình huống hiện tại suy sụp, trên cơ bản Tổng giám đốc Nghiêm cũng rất ít lộ diện, cố ý trốn tránh không ra. Tuy nhiên mọi người cũng đều biết rằng bất động sản Lĩnh Tiên có người đứng sau, cũng không dám làm loạn, đành phải nén giận, cầu bất động sản Lĩnh Tiên thanh toán các chi phí. Kết quả không ngờ vẫn vậy, không có tiền.
Mười giờ, một chiếc xe chạy vào dự án, Nghiêm Tiểu Thì và Cao Kiến Viễn từ trên xe xuống.
Hạ Tưởng có một thời gian không gặp Cao Kiến Viễn, thấy hắn gầy không ít, ánh mắt còn có một chút sầu lo, tuy nhiên hắn cố gắng thong dong bình tĩnh bắt tay với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng liền có vài phần khinh thường đối với Cao Kiến Viễn.
Vừa thấy không có triển vọng, đã nghĩ rút vốn. Vừa nghe nói có thời cơ, còn muốn xuất đầu lộ diện, làm bộ như không có việc gì, vừa hạ độc thủ lại quay lại hợp tác, vẻ lịch lãm phong độ của Cao Kiến Viễn thật đúng là mỉa mai.
Hạ Tưởng tươi cười cũng tỏ vẻ rất chân thành:
- Kiến Viễn, đã lâu không gặp, có khoẻ không? Nhìn anh tinh thần không tồi, tôi còn cảm thấy cao hứng cho anh.
Cao Kiến Viễn cũng cười, mặc dù ở trong mắt Hạ Tưởng, hắn tươi cười có chút miễn cưỡng, tuy nhiên hắn vẫn như cũ nho nhã điềm đạm nói:
- Cảm tạ đã quan tâm. Tôi vẫn tốt, tuy nhiên, kinh doanh đang gặp khó khăn cũng là bởi vì do tôi quyết sách sai lầm, hôm nay cố ý mời cậu đến, hy vọng cậu có thể giúp bất động sản Lĩnh Tiên con đường khởi sắc lại.
Cao Kiến Viễn nói xong rất thản nhiên, rất lãnh đạm như thể là Hạ Tưởng nên vì hắn phục vụ, dường như Hạ Tưởng trời sinh thiếu nợ hắn rất nhiều.
Trong lúc vô ý, Hạ Tưởng chú ý tới ánh mắt Cao Kiến Viễn nhìn hắn và Nghiêm Tiểu Thì qua lại không ngớt, mới hiểu ra. Hoá ra Cao Kiến Viễn hoài nghi giữa mình và Nghiêm Tiểu Thì có cái gì, cho nên hắn mới cho rằng mình đồng ý hạ sức giúp hắn, cũng là bởi vì chính mình mê gái nên mới đưa ra ý định này.
Được rồi, tạm thời cứ để hắn coi là kẻ mê gái đi giúp đỡ hắn, chỉ cần có thể lưu lại Cao Kiến Viễn, có thể từ đó moi ra tin tức nội bộ có giá trị, như vậy đủ rồi.
Hạ Tưởng liền xoay người cười nói với Nghiêm Tiểu Thì:
- Tiểu Thì hôm nay thật xinh, tôi phát hiện, cô giỏi nhất về trang điểm, có thể trang điểm như là không trang điểm, lại còn tăng thêm vài phần xinh đẹp.
Nghiêm Tiểu Thì hôm nay ăn mặc một bộ trang phục công sở, quần dài eo thon, phô bày thân hình mỹ nhân. Cô quả thật trang nhã, hơi hơi chút phấn thêm má hồng, vẽ mắt, nhưng bởi vì cực nhạt, người bình thường thật đúng là không nhận ra. Cũng lạ, Hạ Tưởng mỗi lần nhìn đều có thể nhìn ra cô hóa trang.
Hạ Tưởng cũng là học từ quảng cáo đời sau. Từng có một đoạn thời gian truyền hình phát tin một quảng cáo, có một cô gái từ màn hình TV đi tới, luôn không ngừng lặp lại một câu: "ai cũng nhìn không ra tôi trang điểm". Hạ Tưởng lúc đầu không phục, liền mỗi ngày nghiên cứu phụ nữ trang điểm như thế nào. Trải qua một đoạn thời gian kiên trì không ngừng nỗ lực, hắn rốt cục luyện được một đôi mắt hoả nhãn kim tinh (mắt lửa ngươi vàng), chính là liếc mắt một cái là có thể nhìn ra phụ nữ có phải trang điểm hay không. Mặc kệ của cô ta phấn nhiều hay ít, mặc kệ của cô ta nước hoa đậm nhạt, mặc kệ mắt của cô ta nhiều nhũ hay ít, hắn đảo ánh mắt qua, liền nhìn không sót một cái gì.
Nghiêm Thì lần đầu tiên nghe được Hạ Tưởng khen cô, không khỏi đỏ mặt lên, má hồng thêm hồng, thái độ càng ngượng ngùng càng xinh đẹp, cô hé môi, cười nói rất vui vẻ:
- Cảm ơn phó chủ tịch huyện Hạ khích lệ.
Cử chỉ giữa hai người không thoát khỏi tầm mắt của Cao Kiến Viễn, hắn càng thêm kiên định phán đoán của chính mình. Hạ Tưởng quả nhiên là một tên háo sắc, đây là có chủ ý với Nghiêm Tiểu Thì, nói không chừng giữa hai người sớm đã có gian tình, nếu không Hạ Tưởng sao lại dễ dàng đồng ý giúp cô giải quyết cục diện rối rắm này?
Cao Kiến Viễn không thích Nghiêm Tiểu Thì, hắn không thích sự dịu dàng quyến rũ, mà ngược lại càng thích những cô gái giống như Liên Nhược Hạm. Tuy nhiên vừa nghĩ tới Liên Nhược Hạm vì Hạ Tưởng mà đi Mĩ xa xôi, trong lòng hắn lại hận Hạ Tưởng, muốn xử lý Hạ Tưởng. Tuy nhiên nếu Hạ Tưởng có bản lĩnh có thể khiến bất động sản Lĩnh Tiên ra khỏi cảnh khốn khó trước mắt, tạm thời chuyện đàn bà con gái gạt qua một bên.
Tới văn phòng, Nghiêm Tiểu Thì đã đem toàn bộ tư liệu biệt thự Tây Thủy ra, giao cho Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng lật xem chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Cao Kiến Viễn, hỏi:
- Kiến Viễn, anh tin tôi không?
Cao Kiến Viễn sửng sốt, khó hiểu Hạ Tưởng vì sao hỏi như thế. Sau một lát, hắn cười gật đầu:
- Đương nhiên, tôi luôn luôn tín nhiệm cậu, nếu không sao lại ngồi ở chỗ này với cậu để giải quyết những vấn đề của bất động sản Lĩnh Tiên?
Hạ Tưởng nhìn vẻ mặt tươi cười lịch lãm của Cao Kiến Viễn, sớm đã có miễn dịch, hắn đáp nói: Nguồn: http://truyenfull.vn
- Tín nhiệm là tốt rồi, kỳ thật tôi muốn xem sổ sách tài chính thật sự của bất động sản Lĩnh Tiên.
Cao Kiến Viễn không nghĩ tới Hạ Tưởng sẽ có yêu cầu này, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Nghiêm Tiểu Thì.