Nghiêm Tiểu Thì đã cho rằng trông Hạ Tưởng sẽ có phần sa sút và bối rối chứ không nghĩ rằng hắn lại hồng hào và có phần còn béo nữa, nên không khỏi ngạc nhiên:
- Ồ, sao trông anh không có chút hốc hác nào vậy? Bị giam giữ nhiều ngày như vậy, chẳng nhẽ cũng không ảnh hưởng một chút gì sao?
- Lẽ ra là không có chuyện gì, là do bị vu oan mà thôi. Cái được gọi là sự tình đó không có sức thuyết phục, tôi đây ngay cả quỷ đến còn không sợ, thì lại sợ kẻ xấu sao?
Hạ Tưởng đùa nói, thấy Nghiêm Tiểu Thì trên mặt có chút đỏ, hẳn khá phấn khởi, không khỏi cười cô:
- Tôi không ngờ khi Tiểu Thì đỏ bừng hai má lên vậy nhìn lại trẻ ra không ít.
- Tôi vốn chưa lớn mà, ý của anh thì tôi đã già rồi sao? Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Nghiêm Tiểu Thì liếc mắt nhìn Hạ Tưởng, quở trách. Cứ để da tiếp xúc với ánh nắng. Anh không phải nói tôi không dùng ô sao? Da của tôi phơi nắng không đen, mà nếu phơi nắng nó liền chuyển hồng vậy thôi. Ngày trước ở đại học, bạn thôi thường trêu là da tôi cứ ra nắng là hồng, thật không giống mọi người.
Hạ Tưởng nói là do sắc mặt của cô, cô trả lời là toàn thân cô như vậy, khiến người ta khó tránh khỏi không miên man. Nghiêm Tiểu Thì cũng ý thức được mình bị lỡ miệng nên mặt không khỏi đỏ lên, Hạ Tưởng liền nhìn để xác nhận, quả thật đúng như lời cô nói. Không giống bình thường, làn da trắng hồng trong nắng, hắn nghĩ thầm, thật đúng là da của con gái phía nam quả nhiên đẹp.
Nghiêm Tiểu Thì khẽ đẩy Hạ Tưởng một cái:
- Đừng đứng ở đây nữa, nhiều người nhìn quá.
Hạ Tưởng giật mình, thấy xung quanh quả nhiên có nhiều người soi mói hắn và Nghiêm Tiểu Thị, hắn liền dẫn Nghiêm Tiểu Thì theo cửa ngách đi vào trong. Hạ Tưởng là khách quen của công viên Rừng Rậm. Người của Tập đoàn Viễn Cảnh hầu như đều biết hắn, ai dám giữ hắn lại để đòi vé chứ?
Hiện tại công viên Rừng Rậm là thời khắc đẹp nhất trong năm, cây cối xanh um tươi tốt làm cho cảnh vật phồn vinh, hoa nở, hương thơm bay khắp mọi nơi. Mặc dù không phải ngày nghỉ, nhưng trong vườn du khách không ít, tuy nhiên nhiều nhất là đôi lứa yêu nhau.
Nghiêm Tiểu Thì dường như đang suy nghĩ điều gì đó, đi mé bên phải Hạ Tưởng cả buổi không nói lời nào, đôi mắt nhấp nháy không ngừng, cũng không thèm nhìn cảnh vật xung quanh, chỉ cúi đầu suy nghĩ, chậm rãi bước đi.
Đi được hơn mười phút, trước khi hai người tới trước hòn giả sơn, có một chiếc ghế dài, hai người ngồi nghỉ một chút.
Vẫn là Hạ Tưởng mở lời trước:
- Cô tìm tôi có chuyện gì? Đã đi bộ cả buổi rồi, cũng nên nói một câu chứ?
Nghiêm Tiểu Thì bắt đầu nói nhưng còn do dự, dù vẫn hạ quyết tâm:
- Anh và Kiến Viễn có phải đoạn tuyệt rồi không?
- Chưa nói tới mức đoạn tuyệt chứ nhỉ?
Hạ Tưởng lắc đầu nói sơ qua.
- Tôi và Cao công tử vốn đã không chung một đường, hơn nữa chúng tôi thân phận lại khác xa nhau quá, tôi không nên trèo cao. Tôi cũng biết, anh ta cũng không có xem tôi là bằng hữu mà chỉ xem tôi như một người có khả năng quan sát tốt và có thể lợi dụng được để làm ăn mà thôi.
Nghiêm Tiếu Thì thở dài:
- Anh đúng là nhận định chính xác vị trí của mình, với Kiến Viễn đã nhìn thấu đáo điều bất thường. Đừng nói là anh, ngay cả tôi trong mắt anh ta cũng chỉ là người có khả năng lợi dụng để làm ăn thôi, thậm chí ngay cả Phạm Tranh, anh ta cũng còn không coi là bằng hữu. Theo ý tôi, cơ bản anh ta không có bằng hữu. Anh ta chỉ có hào nhoáng bề ngoài, rất sĩ diện, có tác phong, nhưng thực ra bên trong anh ta là một tên cao ngạo, tự phụ, anh ta cho rằng mình thông minh hơn kẻ khác, có khả năng đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay.
Hạ Tưởng giật mình kinh hãi.
Phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ làm sao Tiểu Thì lại đột nhiên nói ra như vậy? Theo ý hiểu của hắn, cho dù Tiểu Thì và KiếnViễn không phải là mối quan hệ đặc biệt gần gũi thì cô hẳn phải ít nhiều tin tưởng vào y chứ, làm sao mà đột nhiên cô lại ngang ngược chỉ trích y như vậy chứ? Chẳng lẽ Cao Kiến Viễn cố tình phái Nghiêm Tiểu Thì đến thăm dò ý tứ hắn sao? Cho nên Nghiêm Tiểu Thì mới vừa nói như vậy?
Nghĩ lại không đúng, trải qua một thời gian tiếp xúc Hạ Tưởng biết rõ Nghiêm Tiểu Thì đích thị là một cô gái thông minh, sắc sảo, chẳng qua chỉ vì tuổi tác còn nhỏ, mà sự thông minh, sắc sảo của cô chưa đủ thâm trầm tâm cơ, để cô có thể phụng sự Cao Kiến Viễn, hơn nữa theo nét mặt cô vừa nói, cũng không có gì là giả bộ. Hạ Tưởng tự nhận thức, để ý vẻ mặt và ánh mắt Nghiêm Tiểu Thì thì kết luận cô không nói dối.
Điều đó có nghĩa rằng giữa Nghiêm Tiểu Thì và Cao Kiến Viễn có xảy ra mâu thuẫn gì sao?
- Kiến Viễn là đối tác của cô mà, nói anh ta như vậy có phải có phần không tốt lắm không?
Hạ Tưởng vẫn còn lo lắng nên hỏi thăm dò một câu.
- Không sao cả, dù sao chúng tôi cũng không còn hợp tác nữa.
Vẻ mặt Nghiêm Tiểu Thì có phần cam chịu lại có chút âu sầu.
- Phạm Tranh đi Bắc Kinh rồi, bất động sản Lĩnh Tiên mình tôi lo không được, đang chuẩn bị tìm Cao Kiến Viễn thảo luận một chút đối sách, nhưng lại phát hiện ra toàn bộ tiền thuộc tài khoản của bất động sản Lĩnh Tiên tất cả đã bị chuyển ra một tài khoản ở nước ngoài hết rồi, bao gồm một khoản tiền tạm ứng của khách ở khách sạn… Nói cách khác, hiện tại bất động sản Lĩnh Tiên chỉ là một cái xác không, đừng nói là xoay xở, ngay cả tiền lương công nhân còn không được phát, tôi không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nghiêm Tiểu Thì vẻ mặt đau thương, đôi mắt đầy nước mắt nhìn Hạ Tưởng.
Nghiêm Tiểu Thì là đại diện pháp nhân, nên nếu bất động sản Lĩnh Tiên phá sản, cô phải đứng ra đại diện, đối phó với hàng loạt các cuộc xét duyệt, kiểm toán. Nếu còn có Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn làm hậu trường giúp cô ứng phó thì sự việc này không thành vấn đề. Nhưng lúc này, Phạm Tranh đang chạy trốn tới Bắc Kinh, Cao Kiến Viễn đúng lúc lại di dời tài sản, hiển nhiên là chuẩn bị trốn ra nước ngoài.
Hai người đàn ông không có một ai đứng ra chịu trách nhiệm, lại mang một cục diện hỗn loạn ném cho Nghiêm Thì, mà cô lại không có ai là thân nhân ở thành phố Yến trừ Phạm Duệ Hằng. Cô và Cao Thành Tùng lại không thể nói rõ được. Hơn nữa, giờ theo phỏng đoán thì Phạm Duệ Hằng cũng không muốn nhúng tay vào sự việc ở bất động sản Lĩnh Tiên, suy cho cùng bất động sản Lĩnh Tiên là sản phẩm của Cao Kiến Viễn. Hiện tại Cao Kiến Viễn lại phủi tay, Phạm Tranh lại không ở thành Phố Yến, hắn hà cớ gì phải quay làm lại không công?
Phạm Duệ Hằng là người thông minh, ý chí không tầm thường, nói không chừng còn đang muốn cố cùng Cao Thành Tùng phân rõ ràng ranh giới, làm sao để có thể nhúng tay vào cho người khác nhìn thấy? Phỏng chừng số phận của bất động sản Lĩnh Tiên đã được định trước là không ai đoái hoài rồi.
Ngẫm lại Nghiêm Tiểu Thì thật là đáng thương, vốn bất động sản Lĩnh Tiên là nơi khá hoành tráng, thế nhưng hiện giờ lại thành phỏng tay, hơn nữa còn quấn thêm một đống nợ nần, phiền toái, nếu như không thể giải quyết vấn đề nợ nần thuận lợi và xin phá sản thành công, thì Nghiêm Tiểu Thì sẽ trở thành mục tiêu bị công kích, và bị nhiều người truy đuổi vì khoản nợ.
Tuy Nghiêm Tiểu Thì chỉ trợ giúp Cao Kiến Viễn và Phạm Tranh nhưng cũng là đồng lõa, nhưng cô lại là người không có nhiều cơ mưu và kinh nghiệm xã hội. Dù cứ cho rằng cô có lợi ích của cơ chế bên trong, nhưng nói cho đúng cô cũng không có nhiều lợi ích từ đó. Nên đối với cô, Hạ Tưởng thấy vừa đáng tiếc lại vừa đáng thương.
Trong lòng hắn lại càng thêm căm giận Cao Kiến Viễn, người này quả thật mặt người dạ thú, chẳng những trở mặt, mà một chút nam nhi khí khái cũng không có, không ngờ lại còn phủi tay bất động sản Lĩnh Tiên, lấy tiền bỏ đi, thực không phải con người nữa.
Cao Kiến Viễn muốn bỏ chạy à? Không phải dễ dàng như vậy chứ, phải nghĩ cách giữ hắn lại, không thể để cho hắn sau khi làm thiệt hại hàng trăm triệu cho đất nước, còn có thể chạy trốn được, như thế thật hời cho hắn quá.
Phải làm thế nào để giữ chân Cao Kiến Viễn lại? Hạ Tưởng bình tĩnh suy nghĩ, trong lòng có chủ kiến riêng.
Với Cao Kiến Viễn mà nói, dọa dẫm rằng Cao gia sụp đổ tất nhiên không là vấn đề bức thiết lắm, phỏng chừng ngay cả Cao Thành Tùng cũng sẽ không ý thức được một ngày nào đó hắn sẽ bị xét xử. Có thể trong suy nghĩ của hắn, hắn có ảo tưởng rằng cho dù có động, người của hắn cũng sẽ không động tới hắn, không ai có thể đưa hắn đi, dù sao đi nữa hắn cũng là một đại quan to ở tỉnh. Trong vài thập niên tới, còn không nghe qua có Bí thư Tỉnh ủy nào đương nhiệm đột nhiên bị bắt nữa là.
Cao Kiến Viễn muốn bỏ trốn ra nước ngoài, hẳn là ở lại thành phố Yến đã liên tiếp bị đả kích, khiến hắn sinh ra dao động, hắn không có dũng khí đối mặt với việc gây dựng sự nghiệp bị thất bại, bỏ trốn khỏi thành phố Yên là lựa chọn tốt nhất.
Muốn giữ chân Cao Kiến Viễn chỉ cần một tin tức, đó là tin tức biệt thự Tây Thủy chết đi rồi sống lại.
Cao Kiến Viễn gửi gắm hi vọng ở Biệt thự Tây Thủy nhiều lắm. Nếu như hắn biết biệt thự Tây Thủy vẫn còn có triển vọng, hắn còn có thể đi sao? Hạ Tưởng dám chắc Cao Kiến Viễn sẽ lưu lại. Một người sẽ có cảm giác thỏa mãn lớn nhất nếu lại đứng lên lần nữa tại chính nơi mình đã thất bại, không có ai là ngoại lệ.
Miễn là Cao Kiến Viễn lưu lại, thì trước mắt còn có thể giải quyết được vấn đề của Nghiêm Tiểu Thì.