Quan Thần

Chương 290: Làm thế nào để lừa cho cô bé vui vẻ




- Anh nói đi, vì sao trước tiên không tới gặp em? Anh nói đi, vì sao vừa ra khỏi mà anh không gọi điện thoại cho em ngay? Anh nói đi, anh rốt cục có nghĩ tới em hay không?

Lần đầu tiên Tào Thù Lê nổi nóng với Hạ Tưởng, liên tiếp chất vấn khiến Hạ Tưởng không thể nói được gì để chống đỡ.

- Anh...

Hắn chỉ nghĩ đầu tiên là phải quay về huyện An để tránh bị hiềm nghi, chỉ muốn điều tra chứng cớ về Lệ Triều Sinh đầu tiên để vặn ngã y. Đầu tiên y đều chỉ nghĩ đến công tác, tất cả đều là tranh đấu, lúc đó không ngờ lại không hề nghĩ đến Tào Thù Lê sao? Cũng không phải tất cả đều là như vậy. Hắn chỉ muốn giải quyết các khó khăn trước đã, sau đó có thể không hề buồn phiền gì nữa mà tới gặp cô, nói rõ chân tướng sự việc cho cô, để cô không còn lo lắng nữa.

Chỉ có điều Hạ Tưởng cảm thấy không thể trả lời những câu hỏi của cô, hơn nữa đúng là hắn cũng hổ thẹn trong lòng.

- Rất xin lỗi cô bé. Anh chỉ có thể nói rằng, trong lòng anh, em quả thực là duy nhất, chẳng qua lần này anh sai.

Hạ Tưởng chân thành nhận khuyết điểm.

Hạ Tưởng vừa nhận lỗi, ngược lại Tào Thù Lê lại hết giận và tự trách:

- Thật sự, em không có ý trách anh, em chỉ là rất lo lắng cho anh. Em biết anh có rất nhiều việc phải làm, nhưng em chỉ sớm muốn biết một chút là anh không sao, và sớm được nghe giọng nói của anh, anh đừng trách em, được không?

Ánh mắt Hạ Tưởng đã ươn ướt:

- Thật sự, bé Lê ạ, Anh không trách em, anh chỉ đang trách mình thôi. Thực ra anh không nên mắc lỗi như thế.

- Là em không tốt, là em vô căn cứ nghi ngờ anh đi tìm chị Liên trước.

Tào Thù Lê cúi đầu lý nhí nói.

Hạ Tưởng có thể hiểu được tâm tình của cô, từ hoảng sợ chuyển thành bất mãn và tủi thân, làm sao cô có thể không trách hắn? Hắn hãy cứ nói thật:

- Anh quả thực là đi tìm Liên Nhược Hạm trước

Tào Thù Lê sửng sốt, cắn môi, suy nghĩ, cố gắng không cho nước mắt chảy ra:

- Vì sao? Có phải vì chị ấy vẫn còn quan trọng với anh không? Rồi cô lại lắc đầu, buồn bã cười:

- Cũng đúng, em không nên trách anh. Em từng gọi điện thoại cho chị ấy, nói là nếu chị ấy có thể cứu Anh ra, thì em sẽ nhường anh cho chị ấy. Anh có thể ra như thế này, không phải do chị ấy giao thiệp giúp đỡ đó sao? Anh đi tìm chị ấy trước, em cũng không có câu oán hận.

Nói là không có câu oán hận, tuy nhiên vẻ mặt u uất của cô lại rất đáng thương

Hạ Tưởng huơ tay:

- Anh là cái gì mà bị bọn em đẩy tới đẩy lui thế? Chẳng nhẽ anh không có quyền tự do sao? Người anh muốn cưới là em chứ không phải Liên Nhược Hạm! Đúng là anh đi gặp cô ấy, nhưng mà là đi tiễn cô ấy rời khỏi thành phố Yến, cô ấy xuất ngoại trong một thời gian ngắn nữa, có lẽ là không trở lại

- Hả?

Tào Thù Lê hết sức ngạc nhiên, khuôn mặt u buồn bỗng trở nên hiếu kỳ.

- Vì sao chị Liên phải đi? Anh cam lòng để chị ấy đi sao?

Hạ Tưưởng biết rằng cô đang nghĩ một đằng nói một nẻo, nên giễu cợt:

- Em lòng dạ hẹp hòi, chẳng phải ước Liên Nhược Hàm đi đâu càng xa thành phố Yến càng tốt sao?

- Không có, thật sự không có!

Tào Thù Lê cuống quýt nói.

- Em là người lòng dạ hẹp hòi, cũng ghen với chị ấy, nhưng chị ấy là người rất tốt, em mặc dù có chút hận chị ấy, tuy nhiên lại cũng có chút đồng cảm, em khẳng định rằng em không hẹp hòi đến mức muốn chị ấy phải đi. Em không tưởng tượng được việc lớn như vậy, nhưng cũng không nghĩ được rằng anh cho em là người nhỏ nhen như vậy. Hừ.

Hạ Tưởng thấy cô quả thật nói ra những lời thật tâm, chính vì cô độ lượng nên hắn cảm thấy mình vui mừng và thấy hổ thẹn với cô. Sau này khi đã kết hôn, hắn sẽ bù đắp cho cô, tận tâm chăm sóc cô.

- Liên Nhược Hàm cũng là vì chúng ta mà bất đắc dĩ phải rời khỏi thành phố Yến. Mặc kệ ra sao, cô ấy đã đi rồi, chúng ta hãy lấy nhau đi, có được không?

Hạ Tưởng trịnh trọng nói.

- Chờ khi nào Tào bá thu xếp xong xuôi rồi, chúng ta sẽ đính hôn. Chờ em tốt nghiệp Đại học, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới.

- Không được, em không muốn bị gả cho anh, anh làm em giận, hơn nữa lại làm cho người ta lo lắng, em không muốn bị gả cho anh để cả ngày phải thấp tha thấp thỏm.

Tào Thù Lê rất thông minh khi cô không truy hỏi vì sao Liên Nhược Hàm bỏ đi, cô vừa thông minh lại rất có chừng mực đạo lý, là con gái làm nũng, xiên xỏ cũng phải hợp lý mới khiến người ta không chán ghét.

- Sau này anh sẽ ngoan ngoãn không chạy vòng vòng khắp nơi. Còn nữa, về sau anh chỉ bắt kẻ xấu không cho kẻ xấu bắt anh.

Hạ Tưởng liền trổ tài dụ dỗ để cô bé lại mắc mưu.

Cô bé chắp tay sau lưng, đi vòng quanh Hạ Tưởng, dáng bộ suy nghĩ:

- Như vậy nhá, anh biểu hiện tốt như vậy em sẽ cân nhắc thêm. Tuy nhiên chỉ nói thôi nên em không tính. Em còn phải quan sát thêm một thời gian nữa, xem anh biểu hiện cụ thế thế nào.

Đến bữa cơm chiều Hạ Tưởng mới biết Vương Vu Phân đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, Tào Vĩnh Quốc còn mang ra chai rượu quý Kiếm Nam Xuân cất nhiều năm vừa rót rượu vừa nói:

- Mau tới đây ngồi xuống. Hôm nay phải uống một chút rượu để để bỏ hết áp lực mới được.

Hạ Tưởng cảm nhận được giọng nói đầy quan tâm của Tào Vĩnh Quốc, hắn cũng biết cả những sự việc bên trong, Tào Vĩnh Quốc luôn luôn chú ý quan tâm đến hắn trong thời khắc an nguy. Có thể nói khi hắn bị tống giam, tự ông đứng ra tác động tâm tư rất nhiều người, và so với người khác, sự quan tâm của Tào Vĩnh Quốc cho hắn còn bao hàm cả thân tình nồng hậu.

- Con thì không sao, nhưng làm hỏng kỳ nghỉ khiến bác Tào và cô Vương lo lắng, thật con áy náy quá.

Hạ Tưởng đoạt lấy bình rượu rót cho Tào Vĩnh Quốc và Tào Thù Quân một chén. Còn Vương Phu Phân và Tào Thù Lê uốn nước giải khát, tiếp đó Hạ Tưởng trịnh trọng nói:

- Hôm nay nhân cơ hội này, kính bác Tào và cô Vương một ly, cũng cảm tạ mọi người đã đối tốt với con cho tới bây giờ vẫn luôn chú ý và quan tâm đến con. Đồng thời, con cũng nhân có bác Tào ở đây để cầu hôn. Nếu bác cảm thấy con vẫn còn đáng tin và xứng đáng với Thù Lê, con hy vọng bác sẽ gả con gái cục cưng của bác cho con. Con không cam đoan rằng nhất định con sẽ giàu có, nhưng con nhất định sẽ cho cô ấy một mái ấm yêu thương và chăm sóc.

Mặc dù trong lòng cô cho rằng mình sẽ được gả cho Hạ Tưởng, nhưng, tất nhiên, Tào Thù Lê không nghĩ rằng Hạ Tưởng sẽ đột nhiên cầu hôn cô trước mặt ba mẹ, nên cô hơi ngượng ngùng, xấu hổ, đỏ mặt, cúi đầu, không dám nói lời nào.

- Anh rể, em ủng hộ anh.

Tào Vĩnh Quốc còn chưa kịp nói gì, thì Tào Thù Quân đã nói trước.

- Đừng có làm ồn!

Vương Vu Phân vẻ mặt giận dữ, đánh yêu Tào Thù Quân một cái.

Tào Vĩnh Quốc cũng đứng lên, nâng chén rượu cụng ly Hạ Tưởng một cái, ông thong thả nói:

- Tiểu Hạ, bác là người nhìn thấy từng bước trưởng thành của cháu, trước kia thì thì không có vấn để gì chỉ khi nảy sinh sự kiện Phòng Tự Lập. Sự tình Phòng Tự Lập cũng đã giải thích đầy đủ rồi, nhưng đôi khi, phải thật cẩn thận, vẫn còn khó tránh khỏi bị người ngấm ngầm mưu tính. Đương nhiên cháu đã âm thầm điều tra quan hệ của Lệ Triều Sinh. Tuy rằng sự kiện lần nàythúc đẩy thế lực này ở khắp nơi, tạm thời được giải quyết, tuy nhiên bác tin Bí thư Cao sẽ không chịu để yên, cho nên ở đây bác có một yêu cầu, đó là về sau đừng mạo hiểm âm thầm điều tra vấn đề của người khác nữa. Cứ trung thực trợ giúp làm Phó chủ tịch huyện, kiên định công tác, rồi cháu sẽ từng bước thăng cấp.

Nghe Tào Vĩnh Quốc nói xong, Hạ Tưởng có phần xúc động

Tào Vĩnh Quốc kết luận sự kiện lần này là đòn phản kích vì việc điều tra Lệ Triệu Sinh gây ra, cũng khiến hắn bớt đi không ít lời giải thích. Những điều ông nói cũng phù hợp với đạo trung dung. Hạ Tưởng tự nhận tuy rằng hắn không cấp tiến, nhưng thấy một người như Lệ Triều Sinh, nếu không âm thầm trợ giúp điều tra rõ ràng thì không phải là tính cách của hắn. Hắn biết nếu tự mình làm thì chẳng thay đổi tình hình được bao nhiêu, nhưng chỉ cần hắn còn trong quan trường, gặp trường hợp như Lệ Triều Sinh, hắn sẽ ra tay hoặc là xử lý.

Bác Tào là người có tấm lòng, chẳng qua giữa cách ông nói với lý tưởng và hoài bão của họ có chút khác nhau, Hạ Tưởng không muốn phản bác trực tiếp, chỉ hưởng ứng và nói:

- Con nhớ kỹ, bác Tào, sau này con sẽ thận trọng, không còn làm những việc vô nghĩa nữa.

Tào Vĩnh Quốc nghĩ rằng đã thuyết phục được Hạ Tưởng, nên liền cao hứng uống một hơi cạn sạch ly rượu, cười và nhìn về phía Tào Thù Lê:

- Thật ra ba đồng ý Hạ Tưởng cầu hôn con, nhưng dù sao đi nữa vì có liên quan đến hạnh phúc trăm năm của con gái, nên vẫn phải hỏi ý kiến người trong cuộc chứ.

Tào Thù Lê đỏ mặt cúi đầu:

- Con, con không…

- Chị sao lại không chứ? Đến lúc này còn suy xét cái gì? Anh rể cũng đã cầu hôn, còn không mau đồng ý đi, anh ấy lại thành anh rể người khác bây giờ, em sẽ không để chị yên đâu.

Tào Thù Quân nóng nảy nói.

- Bốp

Vương Vu Phân tức giận đánh Tào Thù Quân một cái vào đầu.

- Nhiều lời! Làm sao con có thể nói như thế với chị được? Chị con kia đương nhiên là phải rụt rè một chút, nếu không anh ấy sẽ không còn tôn trọng chị con nữa, biết không? Con dốt thế sau này sao tìm được bạn gái hả?

Tào Thù Quân nhếch mép:

- Mẹ đừng nhắc chuyện của con nữa có được không? Con vốn đã tự chữa lành vết thương rồi, mẹ nói, làm con lại nghĩ đến việc mình bị thất tình.

Vốn là một việc rất nghiêm túc, nhưng ngược lại bị Tào Thu Quân náo loạn làm cho không có chút không khí chính thức nào nữa cả.

Hạ Tưởng xoải tay kéo Tào Thù Lê ôm cô trong lòng và nói:

- Bé Lê à, sau này anh sẽ đối tốt với em, cố gắng mỗi ngày mang lại cho em nụ cười, những giây phút vui vẻ, mỗi tháng đều có niềm vui bất ngờ, mỗi năm đều có ngày kỷ niệm và về sau khi chúng ta già rồi, anh sẽ mua nhà cạnh biển và cùng em đi dạo mỗi ngày.

Tào Thù Lê bật khóc:

- thật đáng ghét, chẳng tốt tý nào, chỉ tán dóc để em khóc.

Tiếp đó cô thôi khóc, mỉm cười:

- Xem ra anh cũng có lòng thành. Em tạm thời bằng lòng để anh đỡ mất mặt.

Hạ Tưởng liền cười ha hả.

Tào Vĩnh Quốc chỉ cười không nói, còn Vương Vu Phân xúc động nói:

- Con gái lớn trong nhà, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình. Thật may mắn vì ta còn có một thằng con trai như con, sau này nên hiếu kính với ba mẹ.

- Thời nay khác rồi, nam nữ bình đẳng, nhà chúng ta không trọng nam khinh nữ, nên về sau toàn bộ việc lớn việc nhỏ trong nhà, tùy chị giải quyết, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Tào Thù Quân cố gắng trốn tránh việc khó, cậu nháy mắt Hạ Tưởng, còn nói:

- Anh rể, hiện giờ, anh thật sự là anh rể em rồi, chạy không được nữa nhé, sau này anh phải ráng bảo vệ em nghe chưa.

Tào Vĩnh Quốc không hài lòng nói:

- Thằng ranh này, ba con còn chưa già, tiền đồ còn tốt, mà con còn đi nịnh bợ Hạ Tưởng, chẳng phải là quá xu nịnh sao?

- Ba, ba lại không nhận mình già rồi, con với ba bất đồng quan điểm. Sau này, tiền đồ của con phải dựa vào anh rể giúp đỡ, nên con phải cố gắng yêu quý anh ấy mới đươc.

Cả nhà cùng cười to

Cuối cùng Tào Vĩnh Quốc quyết định trước khi ông đến thành phố Bảo nhậm chức Bí thư Thành ủy sẽ chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức ngày đính hôn cho Hạ Tưởng và Tào Thù Lê.

Xem như việc đính hôn đã chính thức được xác định rồi, tâm tình cô bé rõ ràng đã tốt hơn, ăn cơm xong cô lại quấn quít đòi Hạ Tưởng đi tản bộ cùng. Hạ Tưởng biết Tào Vĩnh Quốc còn có chuyện gì đó muốn nói với mình, nhưng không thuyết phục được cô bé, nên đành buộc lòng lựa theo ý cô.

Bóng đêm dày như nước, hai người bước đến dưới tán cây ngô đồng, tay trong tay như những đôi yêu nhau tha thiết khác. Đi được một lát cô bé đột nhiên đá Hạ Tưởng một cái và nói:

- Ngẫm lại anh vẫn hay làm em giận, không đánh anh một cái em không hết tức được.

Hạ Tưởng buộc lòng không thể đánh trả được.

- Anh đúng là kẻ xấu xa, hại người ta lo lắng không thôi, còn mang cả chị Liên ra khiêu khích em. Anh nói thử xem vì sao anh lại dùng chị ấy khiêu khích em? Giờ thì tốt rồi, không có cách nào để kết thúc cả, anh nói xem anh làm sao để ngăn mình đây? Không phải đàn ông có lòng tham không đáy sao, bao nhiêu cũng không đủ? Ngay cả Tiểu Quân còn mỗi ngày yêu một người, anh cũng có phải mỗi ngày yêu một người không?

Tào Thù Lê lại nghĩ đến Liên Nhược Hạm. Mặc dù đối với Liên Nhược Hạm cô vừa vui vừa hận, nhưng khi biết cô ấy phải tha hương, hoặc nghĩ về mối quan hệ tốt xưa kia của ba người, trong lòng cô có chút nghi ngờ rằng Hạ Tưởng đã phá hủy mối quan hệ tốt đẹp ấy và cô lại muốn quở trách hắn một vài câu.

Hạ Tưởng buộc phải im lặng nghe cô mắng, ko hề đáp trả.

Sau đó cô lại đấm nhẹ vào ngực Hạ Tưởng giống như cù và nói:

- Vừa rồi đánh anh có một cái mà tiêu tan ba phần tức giận, giờ mà đánh thêm một cái nữa lại tiêu tan thêm ba phần tức giận nữa. Còn lại bốn phần thôi, em phải ngẫm lại xem trừng phạt anh thế nào mới tốt.

Cô nghiêng đầu suy nghĩ, tiếp đó lấy giọng điệu ra lệnh nói:

- Anh cõng em một đoạn, em sẽ cân nhắc tha thứ cho anh

Hạ Tưởng thật thà ngồi xổm xuống, mặc cho cô bè trèo lên lưng hắn, sau đó hắn đứng lên, vừa đi vừa nói:

- Ngày xưa không biết thế nào, giờ mới biết đèn đường sáng quá. Thật là, cơ quan quản lý thành phố không thể để nó bớt sáng hơn được à? Vấn đề chính không phải đèn sáng quá, mà là lãng phí điện quá, với lại làm cho người khác thấy anh cõng vợ, thật mất mặt quá.

Tào Thù Lê cười khanh khách, nhéo tai Hạ Tưởng một cái, cô đùa hắn:

- Cõng vợ thì có gì mà mất mặt? Anh phải cảm thấy vui mừng mới đúng!

Hạ Tưởng gật đầu liên tục:

- Đúng, đúng là anh vô cùng vui mừng.

Quả thật, hắn cảm thấy không tệ, cô bé mặc áo ngủ mỏng manh, cõng cô trên lưng hắn không những cảm nhận được khuôn ngực đầy đặn của cô đang phập phồng, hai tay hắn đặt ở hai đùi của cô, làn da trắng mịn của cô xuyên qua bộ đồ mỏng manh, hơn nữa cô không nặng nên cơ thể dính sát vào hắn khiến Hạ Tưởng miên man không thôi.

Ngày hôm sau, Hạ Tưởng muốn gọi điện cho Lý Đinh Sơn để hỏi thăm tình hình vụ án Lệ Triêu Sinh.

Lệ Triều Sinh bị bắt đi quy án ở thành phố Yến.

Hắn còn chưa kịp trốn ra sân bay đi thủ đô thì nhân viên cảnh sát dựa vào manh mối do Nghê Chính Phương cung cấp đã bắt hắn tại nơi ẩn nấp. Tuy nhiên, Lệ Triều Sinh từ chối trả lời vấn đề mấu chốt, thật sự, hắn còn ngang bướng vì cho rằng sẽ có ai đó cứu hắn.

Trừ lần đó ra, còn không có chuyện gì khác, Lý Đinh Sơn để Hạ Tưởng tạm thời nghỉ ngơi, không cần phải đi làm ngay.

Tất nhiên, có nhiều suy xét để cho hắn tạm thời lánh mặt khỏi sóng gió lúc này. Chỉ cần vụ án của Lệ Triêu Sinh vừa ra, không lâu sau đó sẽ có người biết ngay rằng Hạ Tưởng là người trợ giúp sau lưng, nói không chừng lại có người tìm hắn để gây phiền toái.

Giờ huyện An tạm thời vẫn còn tương đối yên ả, hơn nữa Hạ Tưởng hiện thời cũng chưa có tinh thần tập trung vào công việc. Nếu Khâu Tự Phong không đưa ra đủ nhân nhượng, y sẽ không tác động nổi để Thẩm Lập Xuân chính thức đầu tư vào huyện An. Nếu trước kia hắn không so đo ân oán cá nhân một lòng toàn tâm toàn ý lo cho huyện An, thì bây giờ không thể không đắn đo một chút, cũng khiến Khâu Tự Phong biết vụng trộm chơi bẩn sau lưng người ta sẽ phải trả giá.

Huống chi hiện tại Liên Nhược Hạm còn bị bức đi, hắn thấy bực bội trong lòng, nên vừa lúc muốn cơ hội tốt này cân nhắc xem làm thế nào để Cao gia sụp đổ càng nhanh càng tốt, để trả lại bầu trời xanh cho tỉnh Yến.

Tống Triêu Độ tạm thời không thể liên lạc được, khẳng định rõ ràng rằng ông ta còn có chuẩn bị ở đằng sau. Nếu tiếp xúc với ông ta sẽ rất dễ bị phát hiện và khai thác. Chỗ Chủ nhiệm Tần cũng cần bớt đi đến đó. Hiện tại là thời kỳ cực kỳ đặc biệt, rất dễ bị người nhòm ngó.

Hạ Tưởng đang do dự có nên gọi điện rủ Phó bí thư Vương đánh bài nhằm thăm dò cảm tình hay không thì điện thoại di động kêu, là Nghiêm Tiểu Thì gọi.

Giọng nói vội vàng của Tiểu Thì vang lên:

- Phó chủ tịch huyện Hạ, anh không sao chứ, làm sao mà lại bắt anh lên thế? Tôi nghe Kiến Viễn nói là bới vì người bạn gái cũ của anh.

Cao Kiến Viễn còn không biết xấu hổ khi nói thế à? Hạ Tưởng không khỏi cười thầm, chỉ sợ giờ Cao Kiến Viễn còn đang buồn phiền không thôi, mà còn rất là bất mãn, vì không thể đưa mình vào chỗ chết, trong khi Liên Nhược Hạm cũng đã đi khỏi thành phố Yến, chỉ sợ kết quả lại không như hắn muốn.

Nghiêm Tiểu Thì lo lắng quan tâm như vậy hơi ngoài dự kiến của Hạ Tưởng. Hắn có chút sửng sốt, cười nói:

- Tôi không sao. Cảm ơn Tiểu Thì quan tâm.

Hắn không gọi là Tổng giám đốc Nghiêm mà gọi thẳng là Tiểu Thì cũng là chứng tỏ mối quan hệ gần gũi.

Nghiêm Tiểu Thì hơi trầm tư một chút, đột nhiên hỏi: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Tôi muốn gặp anh, có được không?

Hạ Tưởng suy nghĩ, nhân dịp này từ miệng Nghiêm Tiểu Thì có thể tìm hiểu một ít tin tức về Cao Kiến Viễn, hiện giờ hắn và Cao Kiến Viễn trên cơ bản là hai người xa lạ, mặc dù không nói, nhưng trong lòng thì ai cũng biết.

Mà Phạm Tranh hiện đã rời khỏi thủ đô. Có thể nói, trên cơ bản bất động sản Lĩnh Tiên giờ lộn xộn, sắp bị vỡ nợ đến nơi rồi.

Thừa cơ xô ngã cũng tốt, không thể thừa cơ hãm hại thì cũng xem như đổ thêm dầu vào lửa. Hạ Tưởng hạ quyết tâm.

Không nghĩ tới là Nghiêm Tiểu Thì đề nghị gặp nhau ở công viên Rừng Rậm. Hạ Tưởng nghĩ một chút rồi đồng ý. Hắn không nghĩ nhiều vì sao Nghiêm Tiểu Thì lại chọn gặp ở công viên Rừng Rậm

Khi đến công viên Rừng Rậm, hắn đã thấy Nghiêm Tiểu Thì đứng đợi ở cổng.

Cô mặc chiếc váy dài duyên dáng, màu nâu có chiếc thắt lưng nữ tính làm nổi bật vẻ yêu kiều như hoa, lại thêm dáng vóc thon thả và làn da trắng khiến hình ảnh nàng trước mắt đứng tựa vào một gốc cây đẹp không sao tả xiết, hình ảnh kiều diễm như hoa ấy thu hút biết bao ánh mắt.

Vẻ đẹp của Nghiêm Tiếu Thì tựa như vùng sông nước Giang Nam sâu sắc, tiếp xúc càng lâu, càng làm cho người ta mê muội

Nghiêm Tiếu Thì tiến lên:

- Phó chủ tịch huyện Hạ.

- Cứ gọi tôi là Hạ Tưởng là được rồi, Phó Chủ tịch huyện chẳng qua chỉ là một chức vụ thôi mà, tùy lúc mà gọi, chứ cái tên Hạ Tưởng có nghĩa là mãi mãi đấy.

Hạ Tưởng cười nói, thấy Nghiêm Tiểu Thì đứng dưới ánh nắng không mở ô để tránh nắng như những cô gái khác nên hắn nói tiếp:

- Tiểu Thì nên dùng ô để che nắng cho đỡ bị đen.