Buổi tiệc gia đình kết thúc, Hạ Tưởng bày tỏ sự cảm ơn đối với Vương Đoan Kiệt và Võ Ái Chu. Vương Đoan Kiệt và Võ Ái Chu đi theo Hạ Tưởng suốt cả buổi tiệc gia đình, trong lòng hiểu Hạ Tưởng đã hoàn toàn thu nhận bọn họ rồi, đương nhiên vui mừng nhảy nhót, biết đến lúc nên cáo từ, bèn tiễn Hạ Tưởng cùng về đến tiểu khu Nhất Kiến, cũng không vào nhà, liền đi ngay, để lại không gian cho người nhà Hạ Tưởng đoàn tụ.
Người đông quá, trong nhà không chứa hết, Hạ Tưởng bèn bảo Đường Thiên Vân đặt khách sạn. Cuối cùng sau một hồi thảo luận sôi nổi, quyết định Hạ Tưởng ở lại nhà, Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê cùng với Ngô Liên Hạ, Hạ Đông, Liên Tâm ở khách sạn, cuối cùng Liên Nhược Hạm nói gì cũng phải kéo theo Trương Lan, Hứa Ninh đi khách sạn ở, Trương Lan không ngăn nổi nhiệt tình của Liên Nhược Hạm, đành cười gật đầu.
Kết quả chính là, toàn bộ mấy người phụ nữ đều vào khách sạn, toàn bộ đàn ông nhà họ Hạ ở nhà, lần tụ họp khó quên nhất cũng là số người đông đủ nhất trong lịch sử nhà họ Hạ, mãi mãi khắc ghi trong truyện ký nhà họ Hạ.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng dậy thật sớm, sắp xếp lần du lịch quy mô lớn nhất cho nhà họ Hạ, tuy rằng không phải đi xa, nhưng công việc chuẩn bị không hề ít, tổng cộng huy động sáu bảy chiếc xe hơi, ngoài cảnh vệ và tài xế của hắn ra, người đi cùng và trợ lý của Liên Nhược Hạm cũng không ít, sáu bảy chiếc xe miễn cưỡng đủ dùng.
Vương Đoan Kiệt và Võ Ái Chu vô cùng biết điều không lộ diện nữa.
Hạ Tưởng gác lại tất cả công việc, cùng cha mẹ đi vòng quanh nơi gần Đan Thành.
Những người già không mấy hứng thú với phong cảnh và đi ra ngoài, chỉ cần con cháu vui vẻ, họ cũng vui rồi. Chủ yếu là có thể ở cùng Hạ Đông, Liên Hạ, Hạ Thiên Thành và Trương Lan không lúc nào là không cười đến không khép được miệng.
Hạ Đông và Liên Hạ lâu rồi không đi chơi cùng, hai tên nhóc đều hơi giống người nổi điên, hăng say chơi, tiếng cười vui vẻ vang lên khắp mọi nơi dừng chân.
Hạ Tưởng cố ý khiêm tốn ra ngoài, không hề huy động xe cảnh sát mở đường. Nhưng đến mỗi nơi vẫn thu hút sự chú ý của vô số người, không nói đến vẻ mặt đầy cảnh giác của cảnh vệ và những chiếc xe hơi bình thường khó thấy, chỉ sự xuất hiện cùng lúc của mấy người phụ nữ khiến người khác kinh ngạc, cũng khiến không ít người vây lại nhìn.
Đan Thành từ xưa đã có mỹ nữ, nhan sắc của Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, không hề thua kém phụ nữ Đan Thành trong thành cổ ngàn năm thai nghén ra, thậm chí không hề nói quá, mỹ nữ Đan Thành bình thường trước mặt Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, chắc chắn sẽ ủ ê chán chường, không nói hai người vốn dĩ đã là dung nhan tuyệt sắc, chỉ riêng xuất thân từ gia đình quyền quý, lại trải qua vô số sự đời. Phu nhân Chủ tịch tỉnh và thân phận nhà giàu ẩn hình số một thế giới, khiến khí chất hai người vượt xa mọi người, người bình thường sao có thể so sánh.
Nhan sắc trời cho, khí chất lớn lên mới thành, người có nhan sắc trời cho thì nhiều, người có khí chất khi lớn lên thì ít. Có nhan sắc trời cho lại không có tài năng, lại không có cơ hội, các cô gái hướng dẫn thang máy, tiếp khách khách sạn chính là như vậy. Thậm chí người ham chuộng hư vinh lại không có khả năng kiếm tiền, bán rẻ cơ thể cũng không ít.
Người phụ nữ sở hữu nhan sắc trời cho, chỉ có số ít đi vào giới nghệ thuật, trở thành cái gọi là nữ minh tinh, cuối cùng cũng chìm nổi trong vòng mấy hồi, rồi hầu hết kết hôn với thương nhân.
Cuối cùng phụ nữ có nhan sắc có thể gả cho người đàn ông thành công nhất trong đời chỉ có đếm trên đầu ngón tay, có được cuộc sống cao cấp nhất. Sau đó dưới sự tiêm nhiễm của người đàn ông thành công, dưới sự đóng kết của tuổi tác, tao nhã vô cùng, khí chất thăng hoa, đồng thời ung dung hào hoa.
Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm nằm trong số phụ nữ đẹp không nhiều trên đời, là phụ nữ xuất thân cao quý cao cấp nhất hiếm thấy nhất đồng thời sở hữu sự tao nhã vô cùng, trải qua đời người hoàn mỹ mà tất cả phụ nữ trong thế gian đều ngưỡng mộ mới thấy.
Thời gian một ngày, nháy mắt là hết, buổi tối, Hạ Tưởng lại cùng cha mẹ đi ăn một bữa tiệc gia đình. Nguồn: http://truyenfull.vn
Xem như bữa tiệc gia đình thực sự, là bữa cơm vô cùng phong phú do toàn bộ bốn người Trương Lan, Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm và Hứa Ninh xuống bếp dày công chuẩn bị.
Bếp trưởng là Tào Thù Lê.
Nếu so về nấu ăn, mấy người quả thật đều không bằng tay nghề của Tào Thù Lê, ngay cả Trương Lan đã nấu cơm cả đời cũng phải bái phục. Liên Nhược Hạm tự biết mình mãi không bằng Tào Thù Lê, dứt khoát chỉ làm người phụ.
Hứa Ninh tay nghề cũng không ổn, cũng giống như đàn ông làm quan cần có thiên phú nhất định, phụ nữ nấu ăn, cũng cần thiên phú, không phải tất cả phụ nữ đều xào được món ngon, có vài phụ nữ, cả đời họ khó có được tiến bộ trong sự nghiệp nấu ăn. Nhưng lại không thể không nói, người phụ nữ không giữ được dạ dày của đàn ông, là người phụ nữ đáng thương.
Thời gian vui vẻ cứ luôn ngắn ngủi, ngày hôm sau, Hạ Tưởng lưu luyến chia tay người nhà, trở về thành phố Yến. Chỉ ở nhà hai ngày, dường như thời gian rất ngắn, trên thực tế, hắn đã cố hết sức tranh thủ thời gian ở cùng người nhà, bởi vì quốc khánh năm nay đối với hắn mà nói, vô cùng quan trọng, là kỳ nghỉ bận rộn nhất.
Khi hắn đoàn tụ với người nhà ở Đan Thành, Bành Vân Phong, Trần Thiên Vũ và Lý Thấm, Quý Như Lan đã bắt tay vào chuẩn bị các công việc, từ liên lạc hàng ngũ đến sắp xếp chỗ ở, đang khẩn trương trù bị đại hội thành viên nòng cốt Hạ Tưởng lần thứ nhất.
Nói chính xác, là đại hội toàn thể thành viên nòng cốt Hạ Tưởng, là đại hội hai hợp làm một trước nay chưa từng có của thành viên chính trị và thành viên kinh tế! Hơn nữa điều không để người khác biết là, ngoài thành viên chính trị và thành viên kinh tế tụ hội, còn có một bộ phận quân đội cao tầng tham dự.
Tuy rằng quân đội cao tầng tham dự hội nghị với thân phận bí mật, đồng thời sẽ không mặc quân phục xuất hiện, nhưng là nhân vật trung tâm trong vòng tròn Hạ Tưởng, Bành Vân Phong và Quý Như Lan lại rất rõ, quân đội cao tầng bất luận là tham dự với hình thức nào, đều là sự ủng hộ kiên định nhất đối với Hạ Tưởng, cũng là hành động tỏ rõ lập trường chính trị.
Liên tưởng đến đại hội mười tám sắp sửa tổ chức, Hạ Tưởng lúc này tổ chức một cuộc tụ họp kiểu đại duyệt dinh toàn thể thành viên nòng cốt, hơn nữa còn chọn bên sông Hạ Mã của thành phố Yến cách Bắc Kinh rất gần, ý nghĩa trong đó vô cùng sâu xa.
Dụng tâm của Hạ Tưởng không cần thể hiện rõ, Bành Vân Phong chũng có thể đoán được gần mười phần, anh hiểu được sự tinh túy trong suy nghĩ của Hạ Tưởng hơn Trần Thiên Vũ và Quý Như Lan. Cho nên nói Bành Vân Phong là quản gia số một bên cạnh Hạ Tưởng, anh và Hạ Tưởng tuy xa cách nhiều năm, nhưng sự trung thành của anh đối với Hạ Tưởng và sự phỏng đoán đối với suy nghĩ Hạ Tưởng, ngoại trừ Đường Thiên Vân có thể so sánh ra, những người khác đều không thể đạt tới độ cao của anh.
Giống như Bành Vân Phong dự đoán, hành động này của Hạ Tưởng có ba ý nghĩa quan trọng.
Thứ nhất, cũng là xuất phát điểm căn bản nhất, trước Đại hội lần thứ 18, toàn thể những thành viên nòng cốt sẽ tiến hành một lần đại kiểm duyệt đại duyệt binh, để sau khi đại hội lần thứ 18 diễn ra sẽ căn cứ biến động của chính cục trong nước, nhằm vào phương hướng phát triển của toàn thể thành viên nòng cốt cũng như của từng cá nhân riêng biệt để có những điều chỉnh kịp thời tiếp theo.
Thứ hai, chủ tịch tỉnh Hạ cũng mượn hành động này để xem xét ý đồ phản ứng của những cán bộ cấp cao ở Bắc Kinh. Mở một cuộc họp lớn như vậy, coi như là có bí mật đi chăng nữa, có phong tỏa tin tức đi chăng nữa cũng khó tránh khỏi việc bị lãnh đạo trung ương phát hiện, nhưng bây giờ vào đêm trước khi đại hội lần thứ 18 diễn ra, chắc chắn sẽ có nhiều người có ý định trực tiếp lộ diện quấy rối hoặc kêu dừng lại, cũng có nghĩa là giai đoạn hiện tại chính là thời gian thoải mái nhất dưới sự quản lý nghiêm ngặt, lợi dụng thời gian này để mở cuộc họp lớn, chủ tịch tỉnh Hạ đã rất thông minh với sự lựa chọn này, điều mà hắn muốn là từ các phản ứng thế lực các bên, quyết định lập trường chính trị của hắn sau này.
Thứ ba, chủ tịch tỉnh Hạ cũng đang kiểm tra xem lập trường của những thành viên nòng cốt có kiên định hay không, cũng như kiến thức chính trị có đạt yêu cầu hay không. Thứ nhất, ai được mời tham dự cuộc họp, sẽ được gia nhập vào những thành viên hạt nhân của chủ tịch tỉnh Hạ sau này. Thứ hai, những người này có tề tựu đông đủ trong thời kỳ nhạy cảm này cũng một phần kiểm tra trí tuệ chính trị của họ, ai đến thì người đó sẽ là một thành viên nòng cốt có lập trường kiên định, nếu ai viện lý do không đến, sau này nếu như không bị loại ra khỏi thành viên hạt nhân thì tiền đồ chính trị cũng sẽ không sáng sủa gì.
Có thể nói, đại hội lần này là đại hội để kiểm tra xem sức ảnh hưởng của chủ tịch tỉnh Hạ trong nước như thế nào, đồng thời cũng là một đại hội kiểm tra xem độ trung thành chính trị của những thành viên nòng cốt, đây là một đại hội có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Hơn nữa, theo lời của Bành Vân Phong, đây cũng là một đại hội sẽ được ghi vào sách sử.
Đối với những phán đoán của Bành Vân Phong, Hạ Tưởng hoàn toàn không biết, cho dù biết cũng sẽ không phát biểu ý kiến của mình, bây giờ hắn vẫn không biết là đại hội đã được chuẩn bị như thế nào rồi, vì hắn còn có việc khác đang cần xử lý.
Hạ Tưởng một mình đi ra khỏi thành phố, hắn đến thành phố Yến vào đúng giờ trưa, hắn dừng chân ở đây và ăn cơm trưa trong công viên Rừng Rậm.
Công viên Rừng Rậm bây giờ náo nhiệt hơn so với lúc trước rất nhiều, diện tích còn tăng lên gấp đôi, trở thành một cảnh quan nổi tiếng của thành phố Yến, nó cũng được gọi là lá phổi của thành phố Yến.
Sở Tử Cao tiếp đón Hạ Tưởng rất nhiệt tình.
Sở Tử Cao ở tỉnh Yến này đã được mười mấy năm, trước khi gặp Hạ Tưởng, ông muốn quay về lại tỉnh Sở quê hương, nhưng sau khi gặp Hạ Tưởng thì việc làm ăn của ông ở đây càng lúc càng thuận lợi, nên ông đã coi tỉnh Yến là quê hương thứ hai của mình.
Tỉnh Yến là quê hương thức hai, Hạ Tưởng lại là quý nhân đầu tiên trong đời ông.
Cho dù là từ trước đến giờ Hạ Tưởng chưa đưa ra bất kỳ yêu cầu gì với ông cả, cũng không nhờ vả gì ông cả, nhưng Sở Tử Cao cũng không phải là người vong ân bội nghĩa, ông vẫn âm thầm tích góp một số tiền, đợi thời cơ thích hợp sẽ tặng cho Hạ Tưởng để báo đáp những giúp đỡ và chỉ bảo của Hạ Tưởng trong những năm qua đối với ông.
Hạ Tưởng cũng rất có tình cảm với Sở Tử Cao, không chỉ vì Sở Tử Cao là người giới thiệu giữa hắn và Tào Thù Lê, mà lúc bắt đầu con đường quan trường của mình, Sở Tử Cao cũng đã có giúp đỡ hắn, tuy là không nhiều nhưng tình cảm giúp nhau lúc hoạn nạn làm hắn khó mà quên được.
Hạ Tưởng là một người luôn nhớ những ân tình cũ, cũng là một người coi trọng tình cảm, hắn vừa gặp Sở Tử Cao đã liền bắt tay ông ta rồi xúc động nói:
- Tử Cao, chúng ta lại gặp nhau rồi.
- Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi đã rất mong anh đến, mong trăng mong sao, nếu không được nhìn mặt anh thì có chết cũng không yên lòng.
Sở Tử Cao hơi xúc động nên nói hơi quá lời.
Hạ Tưởng hiểu được sự xúc động này của ông ta, tình sâu nghĩa nặng nói:
- Nói thật, Tử Cao, tôi cũng nhớ người bạn cũ anh lắm. Mười mấy năm rồi, tôi vẫn nhớ những giúp đỡ anh dành cho tôi trong những năm đó, nhớ đến Sở Phong Lâu của anh, tôi vẫn nói với Thù Lê rằng, Tử Cao là bà mối của chúng ta.
Tục ngữ nói quý nhân hay quên chuyện, Sở Tử Cao không ngờ một chủ tịch tỉnh như Hạ Tưởng không chỉ đối xử tốt với mình như lúc trước mà còn gần gũi thân thiện như vậy, hơn nữa một chút chuyện nhỏ năm đó đến giờ hắn vẫn còn nhớ, đặc biệt là cách nói bà mối, đã kéo lại khoảng cách mười mấy năm cách biệt giữa hai người, điều này làm ông xúc động vô cùng, không kiềm được liền nói:
- Chủ tịch tỉnh Hạ, khó mà được anh còn nhớ những chuyện năm đó, tôi, tôi…
Sở Tử Cao đã thật sự cảm động, ông quyết định sẽ làm cho chủ tịch tỉnh Hạ một việc làm to lớn trong khả năng!