Thời tiết chuyển lạnh, ở Tấn Dương đã qua giữa hè, tới thời tiết cuối thu. Bởi vì đề cao xanh hoá, hơn nữa kết quả của việc Hạ Tưởng cai quản mạnh mẽ, chất lượng không khí Tấn Dương rõ ràng được nâng cao. Dân thành phố Tấn Dương nhìn lên bầu trời xanh, tràn đầy khát khao và hướng tới tương lai.
Núi xanh, trời xanh, nước xanh, không khí trong xanh, Tấn Dương lại tái hiện là một thắng cảnh ngày xưa!
Là một người lập ra triển vọng tốt đẹp cho Tấn Dương thậm chí tỉnh Tây, Hạ Tưởng cũng không chìm đắm mê muội trong vui sướng của thành công mới tạo được ở tỉnh Tây, tầm mắt của hắn đã lướt qua tỉnh Tây, nhìn ra cả nước.
Đầu tháng 9, Mai Hiểu Lâm chính thức tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Tương Giang, đồng thời tiến nhập hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, bước một bước quan trọng trong cuộc sống chính trị của cá nhân cô.
Sau khi Mai Đình xuất ngoại, Mai Hiểu Lâm giống như trở thành một người khác, một lòng tập trung vào công việc, thể hiện tích cực tất cả là vì công việc, rất nhanh liền tự khẳng định được bản thân trong Tỉnh ủy tỉnh Tương và Ủy ban nhân dân thành phố Tương Giang.
Mai Hiểu Lâm có một mơ tưởng, một mơ tưởng đầy tình riêng, cô hy vọng một ngày kia có thể giống như lời Hạ Tưởng nói, trở thành nữ Phó Thủ tướng của Nội các Chính phủ, chứng minh được năng lực của chính mình, làm vẻ vang cho nhà họ Mai, cũng để cho Hạ Tưởng không coi thường cô.
Nội tâm cô ẩn sâu một hy vọng khác là, nếu cô cố gắng càng nhiều càng có thể khiến ánh mắt của Hạ Tưởng chú ý đến cô, thậm chí... thậm chí gương vỡ lại lành với cô — tuy rằng dùng hình ảnh gương vỡ lại lành để hình dung quan hệ giữa cô và Hạ Tưởng cũng không chính xác, nhưng cô thà rằng lừa gạt bản thân để tin Hạ Tưởng từng có cảm tình đối với cô — cô mới cảm thấy thỏa lòng.
Trải qua vài thập niên phấn đấu, Mai Hiểu Lâm đã làm được. Càng làm cho cô vui mừng chính là, Hạ Tưởng chú ý và quan tâm hơn tới cô. Cũng không để cô phải chờ vài chục năm, cũng không đến mười mấy năm, tuổi thanh xuân của phụ nữ không chịu nổi thời gian mười mấy năm — tuy rằng Hạ Tưởng chú ý và quan tâm tới cô vẫn tựa như mây bay gió thoảng. Nhưng so với trước kia thì tốt hơn rất nhiều, ít nhất Hạ Tưởng hỏi han ân cần đối với cô, và thỉnh thoảng lại chủ động thăm hỏi cô một hai lần, khiến trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc và ấm áp.
Người phụ nữ khi còn sống, không phải là khao khát được một người đàn ông vừa lạnh lùng vừa nồng nhiệt yêu thương mình hay sao?
Mai Hiểu Lâm hạnh phúc, càng lớn tuổi càng lương thiện, chưa đề cập tới thành tựu của Mai Đình khiến cô vô cùng tự hào, chính là những tiến bộ của cô trong chính trị. Cô có được điều cô khao khát nhất là được Hạ Tưởng yêu thương, còn có những lúc cô nhàn rỗi thường luyện tập thư pháp rất nhiều, tới lúc tuổi già, trở thành một nhà thư pháp cực kỳ nổi tiếng.
Mai Hiểu Lâm cả đời tuy rằng không có hứng thú đối với chuyện kinh doanh, nhưng sau khi cô tới lúc tuổi già trở thành nhà thư pháp, chữ của cô bỗng chốc thành rất nóng hổi, là một nét chữ khó có được trong nước. Làm cho địa vị xã hội của cô tăng vọt, một chữ liền giá trị cả chục nghìn tệ. Chỉ cần cô đồng ý, múa bút vẩy mực, là có thể trở thành tỷ phú.
Tuy nhiên lúc tuổi già tính cách của Mai Hiểu Lâm nhẹ nhàng đi rất nhiều. Không thể so với khi cố chấp và quật cường lúc tuổi trẻ, cô bình tĩnh hơn, nhàn nhã sống qua ngày, ngược lại cảm thấy ấm áp và thong dong, xem nhẹ tiền tài đi rất nhiều. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Mai Hiểu Lâm càng bình tĩnh, càng khiến địa vị xã hội của cô tăng vọt, cuối cùng chữ của cô bị đầu cơ tới giá một trăm nghìn một chữ.
Trong thư phòng của Hạ Tưởng vẫn treo một tranh tám chữ to của Mai Hiểu Lâm tặng hắn:
" Đương hạ tâm an. Dĩ hậu trường viễn!" (Giờ làm an lòng, sau này sẽ mãi mãi là như vậy)
Hạ Tưởng mỗi khi nhìn thấy tám chữ to đầy ắp tình cảm sâu đậm và chân thành cả đời của Mai Hiểu Lâm viết ra, là tác phẩm cô hài lòng nhất trong cả cuộc đời, thì lúc nào cũng không nói gì thật lâu, trong ánh mắt hiện ra hồi ức và khao khát.
Tám chữ, hàm chứa ký ức và đau thương của cả đời.
Không lâu sau khi Mai Hiểu Lâm đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Tương, Bí thư Thành ủy thành phố Tương Giang, trong nước bắt đầu lần luân chuyển cán bộ cấp tỉnh bộ với quy mô lớn nhất.
Điều chỉnh mười tám vị cán bộ cấp tỉnh bộ lớn, là tạo cơ sở cho vận mệnh của chính trị năm năm sau này. Điều chỉnh phía trước chỉ là hành động trong phạm vi nhỏ, điều chỉnh ở hiện tại, mới đúng là một lần lớn!
Khâu Tự Phong được điều nhiệm tới tỉnh Tây đảm nhiệm Phó bí thư tỉnh ủy, nguyên Phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Tây Trương Duy Chiếu đã đến tuổi, lùi về tuyến hai. Sau đó, nhân dịp Khâu Tự Phong dời đi, tỉnh Yến cũng điều chỉnh bộ máy Tỉnh ủy, nguyên ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh lên chức làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Nguyên Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tiếp nhận chức vụ Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, Bành Vân Phong từ vị trí Bí thư Thành ủy, một bước bước tiến vào hàng ngũ lãnh đạo Tỉnh ủy, đảm nhiệm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy!
Lần đầu tiên tổng thể thành viên tổ chức chính trị của Hạ Tưởng nâng từ cấp Giám đốc sở lên cấp Phó bộ, từ việc Bành Vân Phong lên chức mà mở ra cục diện thứ nhất.
Nếu nói Bành Vân Phong lên chức thu hút không ít lực chú ý của mọi người, khiến không ít người trong tỉnh Yến kinh ngạc mà tung hô lực ảnh hưởng của Hạ Tưởng tại tỉnh Yến vẫn thâm căn cố đế như cũ. Hơn nữa thế lực của Hạ Tưởng tại tỉnh Yến có hy vọng được nâng cao toàn thể. Lúc trước Chung Nghĩa Bình được đề cử lên làm Phó thị trưởng trước, sau đó đến lớp huấn luyện thanh niên của trường Đảng trung ương, hiện tại Bành Vân Phong tiến vào bộ máy Tỉnh ủy, có người rốt cục hiểu ra, hóa ra là một loạt động tác lớn.
Đúng rồi, quả thật là động tác lớn, bố cục của Hạ Tưởng chẳng những sâu xa mà còn to lớn, hơn nữa phải bố cục phương hướng lớn cho thành viên tổ chức chính trị của hắn trước khi luân chuyển mười tám vị cán bộ lớn.
Kỳ thật động tác phía trước tuy rằng không lớn, nhưng ý nghĩa cũng không nhỏ, chẳng qua là không chấn động bằng việc Bành Vân Phong lên chức thôi. Nhưng sự việc chấn động chưa chắc có ý nghĩa trọng đại bằng sự việc lặng yên không một tiếng động. Sau khi Chung Nghĩa Bình lên làm Phó thị trưởng liền đồng thời vào học lớp huấn luyện thanh niên, Lương Thu Duệ và Từ Tử Kỳ, cũng đồng thời vào học lớp huấn luyện thanh niên.
Chỉ có điều thời gian nhập học của Từ Tử Kỳ và Lương Thu Duệ, chậm hơn vài ngày so với Chung Nghĩa Bình. Hơn nữa Từ Tử Kỳ và Lương Thu Duệ đều ở Tần Đường xa xôi, mà Lương Thu Duệ lại khiêm tốn nhiều năm, vốn không khiến nhiều người chú ý.
Mà trên thực tế, Từ Tử Kỳ và Lương Thu Duệ vào học ở trường Đảng trung ương, đồng nghĩa với việc Hạ Tưởng bố cục một lần lớn để nâng cao thành viên tổ chức chính trị, bố cục chỉ không mờ mịt và xa xôi so với việc nâng cao Bành Vân Phong thôi.
Sau khi Chung Nghĩa Bình tốt nghiệp lớp huấn luyện thanh niên, tiến thêm một bước nhỏ từ Phó thị trưởng bước vào hội nghị thường vụ Thành ủy. Tin rằng không tới ba năm, sẽ lên làm Phó thị trưởng thường trực, năm năm sau, liền có thể chủ quản một phương, trở thành Thị trưởng của một thành phố.
Từ Tử Kỳ ở vị trí Phó giám đốc sở trong một thời gian không ngắn, vừa ra trường Đảng, là có thể đảm nhận chức chính. Sau một lần làm Thị trưởng, liền có thể tiếp tục con đường lên Bí thư Thành ủy, sau đó tiếp tục thăng tới cấp Phó tỉnh tại tỉnh Yến, đặt nền tảng thật tốt tại tỉnh Yến.
Vấn đề tác phong sinh hoạt của Lương Thu Duệ ở thành phố Lang đã im ắng nhiều năm, sau thời gian vài năm vẫn nửa vời, khi mắt thấy tiền đồ vô vọng đột nhiên có tin vui từ trên trời rơi xuống. Lương Thu Duệ sao có thể không biết là tác phẩm của Hạ Tưởng được? Trong phạm vi tầm mắt của hắn, ngoại trừ Hạ Tưởng đồng ý kéo anh ta một phen —— cũng chỉ có Hạ Tưởng có năng lực kéo anh ta một phen —— chứ không có người nào khác để chuyện của anh ta ở trong lòng.
Vết nhơ trước kia của Lương Thu Duệ sẽ được xóa bỏ, không có gì bất ngờ xảy ra, anh ta sẽ được điều nhiệm ra bên ngoài, với lý lịch kinh nghiệm ở cấp Phó giám đốc sở của anh ta, ít nhất bắt đầu chính là chức Thị trưởng.
Lương Thu Duệ rốt cục rẽ mây nhìn thấy mặt trời.
Lương Thu Duệ cảm kích Hạ Tưởng không lời nào có thể diễn tả được, chỉ có một ý niệm trong đầu — Hạ Tưởng chính là ngọn đèn sáng chỉ đường cho con đường chính trị của anh ta. Về sau, sẽ theo sát ở phía sau Hạ Tưởng, trung thành và tận tâm đối với Hạ Tưởng.
Lòng biết ơn của Từ Tử Kỳ đối với Hạ Tưởng càng không cần phải nói, anh ta vẫn tự nhận là người được trọng dụng đầu tiên trong những người đảm nhiệm thư ký của Hạ Tưởng. Anh ta cũng thừa nhận anh ta không có triển vọng bằng Đường Thiên Vân, nhưng cuộc đời con người chính là như thế, ai bảo anh ta gặp được Hạ Tưởng quá sớm? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có thể gặp được Hạ Tưởng chính là may mắn lớn nhất cả đời anh ta, nếu không có Hạ Tưởng, làm sao có anh ta hôm nay?
Từ Tử Kỳ và Lương Thu Duệ đều cùng làm ra một hành động — kích động ngàn vạn lần gọi điện thoại cho Hạ Tưởng để diễn tả nỗi lòng. Lương Thu Duệ thậm chí còn nghẹn ngào một lúc nói không nên lời.
Trong quan trường, việc lên chức có sức hấp dẫn rất lớn, có thể thấy được rõ ràng.
So sánh với đó thì, biểu hiện của Chung Nghĩa Bình bình tĩnh hơn. Anh ta học ở trường Đảng gần một tuần sau mới gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Tưởng, báo cáo trong lúc học anh ta đã quen biết được với một số người có tư tưởng tâm đắc. Từ đầu đến cuối, anh không nói một câu nào từ đáy lòng, cũng không nói một câu cảm ơn, nhưng nói lý ra thì cũng là vô cùng kiên định biểu lộ tiếng lòng của anh ta —— cho dù đi đến bước đường nào, cho dù gặp phải tình huống nào, chỉ cần Hạ Tưởng nói một câu, anh ta sẽ không tiếc hy sinh hết thảy để bảo vệ lợi ích của Hạ Tưởng!
Bố cục của ba người Chung Nghĩa Bình, Từ Tử Kỳ và Lương Thu Duệ, là Hạ Tưởng bố cục cho năm đến mười năm sau cho thành viên tổ chức cấp tỉnh bộ. Nâng cao Bành Vân Phong, là bố cục giai đoạn hiện tại cho thành viên tổ chức cấp tỉnh bộ.
Sau Bành Vân Phong, chỉ là những điều động khiêm tốn, thể hiện thủ pháp cao siêu của Hạ Tưởng đối đãi khác nhau và việc sắp xếp cẩn thận cho các thành viên tổ chức chính trị — Thị trưởng thành phố Ngưu Thành Lục Minh điều nhiệm đến đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh tỉnh Tề.
Từ Thị trưởng một bước thăng lên đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh, phải nói là bước lên một bước không nhỏ, nhưng trong lần nâng cao này, cũng ngầm ẩn dấu chuẩn bị sắc bén ở phía sau, làm trong lòng đương sự Lục Minh cũng rất rõ ràng.
Lục Minh vừa mừng rỡ như điên lại âm thầm lo lắng đối với việc anh ta một bước lên trời. Cao hứng chính là, Hạ Tưởng không quên anh ta trong lần bố cục lớn cho các thành viên tổ chức chính trị. Lo lắng chính là, Hạ Tưởng không đủ độ tín nhiệm đối với anh ta, đảm nhiệm tại tỉnh Tề, vẫn là trong vòng thử thách.
Tuy rằng một bước từ Thị trưởng thăng tới Phó chủ tịch tỉnh, nhưng nền tảng không có, kỳ thật còn không bằng lại đảm nhiệm một lần Bí thư Thành ủy, sau đó lên tới Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh hoặc Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy cũng có tiền đồ. Bành Vân Phong lên chức mới chính là sắp xếp rất tỉ mỉ, là một bước đón đầu cho bước tiếp theo tiến vào cấp Chính bộ. Mà vị trí Phó chủ tịch tỉnh của anh ta, nhìn như nở mày nở mặt, nhưng nếu anh ta biểu hiện ra không tốt, có lẽ sẽ mãi đảo quanh ở vị trí Phó chủ tịch tỉnh, sau đó liền trực tiếp đến Mặt trận Tổ quốc hoặc lớn tuổi về dưỡng lão.
Khi nào anh ta vào được hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, mới là anh ta bắt đầu xác thực lấy được sự tín nhiệm của Hạ Tưởng.
Nhưng có thể có được như hôm nay, Lục Minh đã vô cùng vừa lòng, âm thầm hạ quyết định quyết tâm, nhất định phải làm ra thành tích khiến Hạ Tưởng vừa lòng. Hạ Tưởng vừa lòng, chính là ngày anh ta có thể ngẩng đầu. Lục Minh hiểu rõ, Hạ Tưởng thích người chăm chỉ làm việc thực sự, anh ta sẽ làm việc một cách thực sự ở tỉnh Tề, nộp ra một bài giải khiến Hạ Tưởng vừa lòng.
Đương nhiên Lục Minh cũng rõ ràng, Hạ Tưởng không đủ trăm phần trăm tín nhiệm đối với anh ta, cũng có thể lý giải. Dù sao anh ta là trên đường đi mới đảo hướng về phía Hạ Tưởng, nhưng từ khi anh ta đi theo Hạ Tưởng, quả thật chưa bao giờ có ý tưởng khác.
Hạ Tưởng cũng có thể đoán được một chút về suy nghĩ của Lục Minh. Nếu hắn sắp xếp cho Lục Minh, cũng là nhận định Lục Minh có thể bồi dưỡng. Hắn hy vọng thành viên tổ chức mà hắn bồi dưỡng, thứ nhất là có tài năng chính trị nhất định, thứ hai là có thể chống lại khảo nghiệm, thứ ba là có lòng muốn tạo phúc cho dân chúng.
Nếu nói bố cục tại tỉnh Yến hoàn thành trước thời gian, như vậy từ việc điều nhiệm Lục Minh, là dấu hiệu toàn bộ bố cục mà Hạ Tưởng nhằm vào tỉnh Yến đã hoàn thành toàn diện. Từ giờ phút này trở đi, tầm mắt của Hạ Tưởng sẽ phóng ra cả nước, bắt đầu bắt tay vào bố cục mới một vòng quanh cả nước.
Thế quật khởi của Hạ Tưởng, đã sắc bén không thể đỡ!