Bình thường lãnh đạo thị sát, ngoài đường phố sạch sẽ, trải thảm khắp nơi, triệt tiêu trộm cướp, khống chế nhân viên, loại bỏ tất cả những mầm họa,..v..v... Một loạt những công việc được chuẩn bị kĩ lưỡng trước, ai cũng không muốn có chuyện lớn xảy ra trong thời gian lãnh đạo cấp trên đi thị sát.
Đừng nói chuyện lớn, đến chuyện nhỏ cũng không được, muốn tất cả đều thuận lợi, để lãnh đạo có ấn tượng tốt đẹp.
Vì nghênh tiếp Phó Bá Cử tới thị sát, các công tác phía tỉnh Tây đã chuẩn bị đã hoàn tất, các phân công đều được làm đâu ra đó. Ai phụ trách tiếp đãi, ai phụ trách phía cảnh vệ, ai phụ trách nơi cư trú, ai phụ trách tuyến đường, từ đầu đã phân công rõ ràng. Chính là, chỗ nào có vấn đề, sẽ truy cứu trách nhiệm của người phụ trách mảng đó.
Trên dưới tỉnh Tây, giống như địch sắp đánh đến, thị sát của Phó thủ tướng không phải đơn giản, hơn nữa lại theo chính sách nhà nước mà tới, liên quan tới kế hoạch chuyền đổi kinh tế năng lượng của tỉnh Tây, trong lòng ai cũng rất cẩn thận. Hơn nữa trước đó, Tỉnh ủy cũng đã họp hội nghị nhấn mạnh tầm quan trọng của chuyến thị sát lần này của Phó Thủ tướng, yêu cầu đây là nhiệm vụ chính trị quan trọng nhất hiện nay.
Lôi Trị Học là lãnh đạo đứng đầu tỉnh Tây, lãnh đạo chủ chốt trong bốn vị lãnh đạo, toàn bộ đông đủ, tới sân bay nhiệt liệt nghênh đón Phó thủ tướng Phó Bá Cử.
Khi Phó Bá Cử từ từ bước ra trước cửa cabin, Lôi Trị Học và Hạ Tưởng không hẹn mà đồng thời cùng bước về phía trước một bước, toàn thể thành viên ban lãnh đạo Tỉnh ủy nhiệt liệt đón mừng Phó Thủ tướng.
Phó Bá Cử vô cùng uy nghiêm, từng bước thong dong xuống máy bay, đến trước mặt Lôi Trị Học, bắt tay ông ta:
- Đồng chí Lôi Trị Học, vất vả rồi.
Lôi Trị Học và Phó Bá Cử cũng không có giao tình gì, hơn nữa tỉnh Tây cũng không phải địa bàn của thế lực gia tộc. Phó Bá Cử đến tỉnh Tây thị sát, ở góc độ người không rõ chuyện mà quan sát, Phó Thủ tướng có thể đến bất kì tỉnh nào thị sát, không có gì đáng quan tâm. Nhưng theo theo góc độ quan trường mà nói, chắc hẳn có bàn tay phía sau.
Nói chung, đừng nói Phó Thủ tướng hay là Thủ tướng, cho dù là Tổng bí thư, cũng không dễ mà tới thị sát một tỉnh nào đó. Trừ phi là cơ sở phía dưới mình, nếu không cho dù là Thủ tướng trực tiếp thị sát cũng có thể sẽ không thu được kết quả như mong đợi.
Phó Bá Cử không hổ là người nhà họ Phó, mánh khóe có điểm tương đồng với Phó Tiên Phong. Ra tay rất trực tiếp, có lúc không ra tay theo lẽ thông thường, có khi lại quá mức trực tiếp và mạnh mẽ. Nhưng cũng đừng nói, nhà họ Phó cũng chỉ dựa vào những thủ đoạn như thế, cuối cùng cũng chiếm được một vị trí nhất định ở cục diện trong nước.
Khi bắt tay Hạ Tưởng, Phó Bá Cử rõ ràng nói nhiều hơn, trước tiên hàn huyên vài câu, sau đó lại thân thiết hỏi Hạ Tưởng ở tỉnh Tây làm việc và sinh hoạt thế nào, còn trịnh trọng truyền đạt tới Hạ Tưởng lời hỏi thăm của Thủ tướng.
Lời Phó Bá Cử nói, vốn dĩ không nhất thiết phải nói ra ở sân bay, nhưng ông ta chẳng những nói ra, mà còn cố ý xem trọng Hạ Tưởng mà lơ đi Lôi Trị Học. Hành động của ông ta, khiến Lôi Trị Học phần nào cảm thấy xấu hổ.
Vương Hướng Tiền thậm chí còn giận thay cho Lôi Trị Học.
Nhân viên toàn thể bộ máy Tỉnh ủy tỉnh Tây đều có suy nghĩ, không khỏi băn khoăn về công tác thị sát của Phó Bá Cử. Rốt cuộc ông ta mang tới chỉ là chính sách của Nội các Chính phủ, hay là ý chung của Tổng bí thư và Thủ tướng.
Sau khi lễ nghênh tiếp ở sân bay kết thúc, đoàn xe dần dần lên đường trở về Tỉnh ủy.
Tới Tỉnh ủy, Lôi Trị Học lập tức mở cuộc họp hội nghị thường vụ, trong cuộc họp, Phó Bá Cử truyền đạt lại những quyết định của Nội các Chính phủ liên quan đến chuyển đổi cơ cấu kinh tế tỉnh Tây, chính thức đưa phương châm chính sách xí nghiệp thí điểm của tỉnh Tây nâng tầm thành chính sách mang tầm quốc gia!
Phó Bá Cử chỉ ra, Nhà nước sẽ trong khoảng thời gian ba tới năm năm, từ từ thả lỏng quyền định giá các xí nghiệp khoáng sản, đẩy mạnh theo hướng thị trường, lấy thị trường làm hướng phát triển, để thị trường định giá. Đồng thời theo những hạn định và kinh nghiệm ở tỉnh Tây, dần dần mở rộng mô hình các doanh nghiệp khoáng sản trong nước.
Bởi vậy, Nhà nước vài vài chục năm gần đây đều áp dụng chính sách hạn chế tài nguyên than mỏ, tuy rằng quyết định cuối cùng là Thủ tướng, nhưng do hắn đích thân tuyên bố, cũng là sự kiện lịch sử đáng ghi nhớ. Tên tuổi Phó Bá Cử, sẽ mãi đông hành cùng thành công trong kế hoạch chuyển đổi kinh tế năng lượng ở tỉnh Tây.
Sau khi Phó Bá Cử trịnh trọng tuyên bố xong quyết định của Nội các Chính phủ, toàn hội trường tiếng vỗ tay vang như sấm, mãi không thôi.
Vỗ tay, đa số là phụ họa, đều không phải thực lòng hoan nghênh, Hạ Tưởng biết rõ điều đó.
Tình hình ở tỉnh Tây, không phải chỉ đơn giản là Nhà nước khống chế giá than đá. Quả thật, chính sách hạn chế tài nguyên của Nhà nước, do người nâng giá than đá lên, ép bán than đá chó nhà máy điện, không những phải là loại than tốt nhất, hơn nữa giá chỉ bằng một phần ba giá thị trường. Xí nghiệp than không bán cũng phải bán, bán, phải bồi thường tiền, không bán, phải đóng cửa. Nhưng tổn thất bên trong bổ trợ bên ngoài, chỉ cần nâng giá than tiêu thụ lên, cuối cùng giá thành phẩm tăng, vẫn là người dân phải gánh chịu.
Bề ngoài, than bán giá thấp cho nhà máy điện, là trợ giúp xây dựng, giảm bớt tình trạng thiếu điện trong nước hiện nay.
Nhưng còn một chuyện không thể xem nhẹ là, hiện tại nguồn điện không quá thiếu hụt, hơn nữa giá điện hằng năm đều tăng. Xí nghiệp điện lực kêu thua lỗ nặng, nhưng nhân viên ngành điện lực lại được hưởng mức phúc lợi rất cao, thử hỏi lỗ ở chỗ nào?
Điện lực cũng được, dầu mỏ cũng vậy, hàng năm đều nói thua lỗ, như đứa trẻ khóc đòi ăn sữa, tuy nhiên chẳng qua chỉ là vì muốn có càng nhiều biệt thự xa xỉ, siêu xe, phúc lợi cao hơn nhiều lần so với bình quân cả nước mà thôi. Bây giờ còn có ai không rõ chân tướng thua lỗ của các xí nghiệp dầu mỏ, điện lực nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Sợ nhất là trong quá trình lọc dầu cho thêm lượng lớn Mao Đài, khiến cho giá thành dầu thành phẩm tăng mới bị thua lỗ chăng?
Cho nên, cơ bản, chính sách hạn chế của Nhà nước, dựa vào tổn thất mà khống chế giá thành, lấy giá than thấp để hạ giá điện, bản thân là một nghịch lý. Giá thành sản phẩm của các doanh nghiệp nhà nước không phải ở vấn đề thu mua nguyên liệu, mà là ở khâu quản lý còn quá nhiều tham nhũng hủ bại.
Cũng là nguyên nhân khiến Trần Hạo Thiên lấy Lĩnh Nam làm nơi thí điểm cải cách chính trị. Không cải cách thể chế chính trị, bộ máy quản lý không hoàn thiện, tham ô hủ bại không bị bài trừ, thì sẽ không thể cung cấp than đá cho nhà máy điện, nhà máy có lúc sẽ bị tổn thất tới đáy.
Có khi nào thấy lòng người thỏa mãn đâu? Lòng tham không đủ rắn nuốt voi, lòng người không đáy, đổ không đầy. Năm đó khi mạng viễn thông China Mobile độc quyền thị trường, bao nhiêu năm thu phí hai bên, chiếm bao nhiêu tiền mồ hôi nước mắt của người dân? Khi xuất hiện mạng liên thông và điện tín, mạng di động ngay lập tức phải cúi mình, phục vụ nhiệt tình, chi phí hợp lý.
Nói cho cùng là một chữ: tham. Xí nghiệp và con người đều giống nhau, đều có mặt xấu, không thể chiều chuộng, càng chiều chuộng càng quá đáng.
Xí nghiệp nhà nước chính là đứa con của quốc gia, tự cao tự đại, không nghĩ trước sau, ngoại trừ chìa tay xin cho vay, gần như không làm được việc gì có ý nghĩa với kinh tế quốc gia, cơ bản là tên Hán gian kinh tế.
Như hãng xe hơi nổi tiếng Tiguan tiến quân vào thị trường Trung Quốc mười năm nay, không những thành công trong thị phần xe hơi, ngoại trừ đem một chiếc xe so với ông nội còn còn cũ lại có thể bán được mấy chục nghìn tệ, ngoại trừ đem một chiếc Jetta tân trang lại bán nhan nhản vài chục năm, hai doanh nghiệp nhà nước, chưa từng có thiết kế xe riêng, cũng không nghiên cứu phát triển công nghệ, càng chưa từng đẩy mạnh ngành công nghiệp ô tô Trung Quốc đi sâu vào yêu cầu của người dân, không tích cực giảm giá thành xe.
Nói thẳng ra, chỉ là một hình thức khác của Hán gian kinh tế, giúp người nước ngoài kiếm tiền, nhân tiện húp chút canh thừa.
Mà chân chính muốn giảm giá ô tô và đề xuất mức giá bán khoảng một trăm ngàn, là hãng xe Nano, là Buick, là dòng xe Chevrolet.
Tỉnh Tây loạn trong giặc ngoài, Hạ Tưởng trong lòng biết rõ. Ngoài, là chính sách ngăn chặn của Nhà nước. Trong, là dục vọng không đáy của chủ mỏ than. Dưới sự kết hợp của cả hai, quan thương cấu kết nghiêm trọng đến mức khiến người dân giận sôi. Tỉnh Tây giống như một cái võng khổng lồ phủ trên núi than, trừ phi dời núi than đi, bằng không ai cũng không giải quyết được gốc rễ vấn đề ở tỉnh Tây.
Hiện tại, nội bộ bố cục của Hạ Tưởng đã rời rạc, mà chính sách bên ngoài lại thúc ép, dao đã kề thắt lưng. Như vậy tiếp theo, hắn cần phối hợp với công tác thị sát của Phó Bá Cử, hết sức hồi phục lại núi than tỉnh Tây.
Muốn như Ngu Công dời núi, không tin chuyển không nổi núi đen tỉnh Tây.
Khi Phó Bá Cử tổ chức cuộc họp Tỉnh ủy, Giang Cương bị chỉ trích nặng nề, dương như chống đỡ không nổi nữa.
Giang Cương vừa mới bị đả kích, gần như toàn bộ đều phải chịu sức ép.
Đứng trên lập trường là nòng cốt của phe phản đối ở tỉnh Tây, mặc dù đứng trên lập trường cá nhân, Giang Cương cho rằng y không sai, phải bảo vệ lợi ích của chính mình, phải đảm bảo tiếp tục cuộc sống xa hoa ở tỉnh Tây, tiếp tục đem một khối than đen biến thành vàng bỏ vào túi,..v..v.., Không để Hạ Tưởng mới tới tỉnh Tây đã cho y một vố, y biết rõ điều, xí nghiệp của y là chướng ngại đầu tiên mà Hạ Tưởng muốn khống chế.
Hạ Tưởng có hai sự lựa chọn, hoặc là đá ra, hoặc là mua đứt. Lúc này xem ra, Hạ Tưởng muốn đá y ra, hơn nữa dùng còn dùng cách không được văn minh cho lắm, một chân đá văng.
Giang Cương sao có thể ngồi yên chờ chết sao?
Nhưng vấn đề là, y dường như không hề ra tay phản đòn.
Không phải không đánh trả, mà là không có cơ hội.
Đầu tiên là Vương Thắng Soái nhanh chân, lén báo danh trở thành xí nghiệp đầu tiên làm thí điểm, khiến liên kết giữa các xí nghiệp thân cận ở tỉnh Tây bị phá vỡ. Sau đó, y lại bị mời đến Cục công an thành phố phối hợp điều tra sự kiện Tang Thiên Lương, sau khi bị thẩm vấn nửa ngày, vẫn không chịu thả y ra.
Thân là người giàu nhất tỉnh Tây, đại biểu Hội đồng nhân dân, nhân vật có sức ảnh hưởng số một tỉnh Tây, là lần đầu bị đãi ngộ như thế, Giang Cương giận sôi người.
Nhưng có tức thêm nữa cũng không đi được, Tiêu Lôi không còn chủ trì công tác ở Cục Công an thành phố nữa, hiện tại Cục công an thành phố do Thù Đường quyết định, y và Thù Đường thật không thể nói chuyện.
Lại lần nữa kinh động Tỉnh ủy, Vương Hướng Tiền ra mặt gọi điện thoại, Cục công an thành phố có vẻ tuân lệnh, nhưng lại không thả người, khiến Giang Cương lần đầu tiên cảm nhận được sự bất lực.
Bị giam ở Cục công an thành phố suốt mấy giờ đồng hổ, Giang Cương tức giận, gào thét cũng chẳng ăn thua gì, đối phương nhất quyết không thả người.
Rốt cục sau khi Lôi Trị Học hạ lệnh, Giang Cương mới được phóng thích, một bụng tức về nhà, lại thấy Giang An gây sự vô lý, muốn tặng 5% cổ phần cho Lôi Tiểu Minh.
Giang Cương thiếu chút nữa tức tới nỗi bệnh tình phát tác, bởi vì Giang An, y đã liên tiếp đưa ra 10% cổ phần, thật sự xem cổ phần của y là thứ không đáng tiền, là do gió thổi tới? Dưới cơn thịnh nộ, Giang Cương cho Giang An một bạt tai, kết quả, đứa con trai yêu quý của y, làm ra việc khiến y hối hận cả đời.
Cơ nghiệp lụi bại, chung quy cũng là vì đứa con phá gia chi tử.