Đại khái im lặng trong chốc lát, có lẽ cũng chỉ là hơn mười giây ngắn ngủi, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy giống như đã qua mười ngày dài.
Giang Cương cũng không hề có ánh mắt tiếp xúc hòa nhã, chỉ là cúi đầu không nói gì. Làm ra vẻ tâm trạng trầm tư, mà Vương Hướng Tiền lại ánh mắt mơ hồ bất định. Ở trên mặt mỗi người đều đảo qua đảo lại, đồng thời cố ý dừng lại một chút.
Phía trên hội trường bao phủ bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Một người đứng trước chậm rãi giơ tay lên:
- Chủ tịch Tỉnh, thực sự có khó khăn.
Là Vương Thắng Suất nhà doanh nghiệp xếp thứ ba tỉnh Tây.
- Tại đây tôi cũng có khó khăn.
Nhà doanh nghiệp xếp thứ mười Vương Hải Triết cũng giơ tay phát biểu.
- Tôi cũng giống như vậy.
Nhà doanh nghiệp xếp thứ năm Vương Hải cũng bày tỏ thái độ.
Sau đó, có hơn mười doanh nghiệp tham gia hội nghị, sau khi mười người lần lượt bày tỏ ý kiến, mười người đều là ngành sản xuất than đá. Mấy người không bày tỏ ý kiến là ngành sản xuất sắt thép và bất động sản. Nói chung, vấn đề Hạ Tưởng gặp phải là liên kết phản đối của chủ mỏ than muôn miệng một lời!
Cùng với âm thanh liên tiếp phản đối kế sách, Vương Hướng Tiền lộ ra một vẻ mặt đắc ý không dễ thấy, rất nhiều sắc thái rạng rỡ biểu hiện trong ánh mắt.
Còn lại mấy vị Phó Chủ tịch tỉnh, có người vẻ mặt bình tĩnh, có người hơi lộ ra vẻ châm biếm, có người hơi hơi kinh ngạc, cũng có người hờ hừng.
Trong hội trường tạm thời lâm vào trạng thái tẻ nhạt.
Là Hội nghị Liên tịch lần thứ hai tẻ nhạt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Từ góc độ chính trị mà nói, Hội nghị Liên tịch lần thứ nhất Hạ Tưởng đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh tới nay, họp cũng không thành công. Nếu Hạ Tưởng đối mặt với nhóm người gây sự của chủ mỏ than không có lời nói quyền lực đáp trả.
Lúc này Lôi Trị Học đang ở Bắc Kinh, cũng đã trải qua một một lần thử thách trọng đại.
Trước sau y cũng phải gặp mặt mấy nhân vật cấp cao. Tuy rằng gặp mặt đông đảo các nhân vật cấp cao chứng tỏ bản thân y vẫn là lực lượng hậu bị quan trọng như xưa, nhưng tin tức nhận được đều không phải tin tức tốt, nhắc tới Mai Thái Bình và Trần Phong vào Bộ, dường như không chỉ là đòn gió đơn giản vậy, quyết tâm thúc đẩy nhân vật đứng sau rất lớn. Ít nhất theo phán đoán từ thời điểm hiện tại, thật sự cần phải thúc đẩy Mai Thái Bình và Trần Phong vào bộ.
Lôi Trị Học sẽ không ngừng lo lắng vạn phần. Trong tình thế cấp bách, Hạ Tưởng đang ở Tỉnh Ủy mời dự họp Hội nghị Liên tịch, cũng không chú ý gì tới.
Lôi Trị Học rất tỉnh táo, so sánh với Trần Phong, kinh nghiệm từng trải hơi ít, tuy rằng trong quan trường kinh nghiệm từng trải không phải là điều kiện quyết định duy nhất, nhưng dưới độ mạnh yếu giống nhau, kinh nghiệm từng trải chính là yếu tố quyết định, Thủ tướng nếu như muốn thúc đẩy Trần Phong vào bộ, lấy quyền uy của Thủ tướng, cường độ khẳng định không nhỏ, Trần Phong gia nhập Bí thư Tỉnh ủy sớm hơn Lôi Trị Học mấy năm. Hơn nữa kinh nghiệm công tác ở địa phương cũng phong phú hơn Lôi Trị Học.
Nếu nói Hạ Tưởng lúc này ở tỉnh Tây đang trải qua một chuyện liên quan tới phương châm có nên thi hành trạm kiểm soát hay không. Như vậy Lôi Trị Học ở Bắc Kinh cũng đang gặp phải một bước ngoặt trọng đại liên quan mật thiết tới lợi ích thiết thân.
Thành công thì một bước lên mây, thất bại thì một bước xuống vực sâu.
Lôi Trị Học càng hiểu rõ điều đó. Khi ở Trung Ương trọng lượng lời nói của Thủ tướng rất nặng. Thủ tướng ra sức ủng hộ Trần Phong, Trần Phong lại là thầy tốt bạn hiền của Hạ Tưởng. Như vậy thì có thể kết luận, Hạ Tưởng có thể thúc đẩy thế lực gia tộc ủng hộ Trần Phong vào bộ. Lại nói nếu Tổng Bí thư cũng gật đầu đồng ý, nói không chừng thật là việc lớn có thể thành công.
Lôi Trị Học liền có chút kinh hãi mồ hôi hột toát ra toàn thân.
Cho dù lời đề cử của Trần Phong sau cùng thất bại trong gang tấc, Mai Thái Bình được hai thế lực gia tộc lớn kết hợp đề nghị, mặc dù hiện tại mới là Chủ tịch tỉnh, nhưng Mai Thái Bình vẫn là xuất thân từ thế lực gia tộc chính thống, bốn gia tộc lớn đã đồng tâm hiệp lực để thúc đẩy Mai Thái Bình vào bộ. Vả lại giữa Mai Thái Bình và Hạ Tưởng cũng là mối quan hệ không giống bình thường. Hạ Tưởng chắc chắn cũng ra mặt thay Mai Thái Bình phối hợp tác chiến.
Nói cách khác, bất luận là Mai Thái Bình hay là Trần Phong, chỉ cần một trong số đó có thể vào bộ thành công, đều mang lại thắng lợi trọng đại cho Hạ Tưởng.
Lôi Trị Học lại vừa nghĩ sâu hơn một chút, càng sợ hãi mà kinh ngạc. Nói đúng là hai người Mai, Trần nếu có một người vào bộ thành công, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, đầu tiên quyền thế của y sẽ không còn tồn tại nữa, trực tiếp bị loại khỏi bộ, thậm chí có cảnh tượng bi thảm lui lại phía sau ngang với Hạ Tưởng
Tiếp theo, thế lực gia tộc từ trước tới giờ hùng mạnh chưa từng có. Thậm chí cưỡng ép nâng cao con đường làm quan của Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng vào bộ trước thời hạn, sự tình cũng không phải không có khả năng.
Hay là ở sau lưng thế lực gia tộc, ý đồ thật sự chính là muốn Hạ Tưởng sớm thăng chức.
Lôi Trị Học càng nghĩ càng sợ hãi. Rốt cuộc ai thực sự là người thúc đẩy ở phía sau? Hạ Tưởng mới nhiêu, Chủ tịch tỉnh 36 tuổi đã đủ kinh sợ mọi người. Chẳng lẽ vẫn còn xuất hiện thêm lãnh đạo quốc gia 36 tuổi?
Có một vài người… Có phải điên rồi không?
Điên hay không! Lôi Trị Học nói lẩm bẩm, có đi tiếp nước cờ hay không, Lôi Trị Học cũng không đủ cấp bậc để biết, nhưng y thực sự đoán đúng một nửa. Quả thật có lực lượng phía sau đang sắp đặt mọi chuyện, để rải đường cho Hạ Tưởng.
Dưới chân Hạ Tưởng cũng có đường, hơn nữa còn có vô số người vì hắn mà rải đường. Hắn là người hạnh phúc. Dưới chân Địch Quốc Công không có đường, hơn nữa còn có người vì y phong tỏa đường ở mọi nơi, y là người bi ai.
Nhưng hạnh phúc và bi ai đều là lựa chọn của bản thân, không thể trách người khác.
Địch Quốc Công được ăn cả ngã về không. Dùng hết nửa ngày, mang tất cả mối quan hệ từ trước tới giờ của y khai thông một lần. Sau đó lặng yên cùng Vương Hướng Tiền gặp mặt một lần.
Vương Hướng Tiền lúc này vẫn dám lén gặp Địch Quốc Công. Có thể thấy y cũng rất to gan. Cho rằng toàn bộ Tấn Dương, không, thậm chí toàn bộ tỉnh Tây còn nằm trong tay y. Hạ Tưởng tuy là Chủ tịch tỉnh, cũng không thể biết việc y và Địch Quốc Công gặp mặt.
Vương Hướng Tiền lại không biết, Hạ Tưởng thật sự đã biết hết rồi.
Đương nhiên, Hạ Tưởng sở dĩ biết cũng không phải là vì hắn đang theo dõi Vương Hướng Tiền, mà là từ đầu tới cuối đều có người theo dõi Địch Quốc Công ở phía sau. Thực sự hiện tại bao gồm Vương Hướng Tiền, Tiêu Lôi, những người ở trong cuộc đều không đủ tỉnh táo. Cũng đã kinh doanh ở Tấn Dương lâu rồi, thì cảm thấy Tấn Dương hậu viện của mình. Lại không nghĩ rằng, hậu viện đã bị mất trộm, đã sớm không an toàn rồi.
Mọi người đều có quán tính, sự việc nhận định đều khó suy nghĩ ngược lại. Vương Hướng Tiền thế, Tiêu Lôi cũng thế. Tiêu Lôi nhiều năm luôn làm việc trong ngành Công an, coi như hơi có ý cảnh giác, nhưng không từ chối yêu cầu vô lý của Địch Quốc Công. Mà Vương Hướng Tiền càng không nghĩ tới, Địch Quốc Công lúc này, đã là một quả bom hẹn giờ rồi.
Chẳng những là quả bom hẹn giờ, còn là quả bom điều khiển từ xa, dụng cụ điều khiển được Hạ Tưởng nắm giữ ở trong tay.
Sau khi Địch Quốc Công và Vương Hướng Tiền gặp mặt, lại tiếp tục trở về bốn nhà một chuyến, xem như là một lần từ biệt. Mặc dù đã bị bà tư quở trách một trận, y cũng không phản bác, cũng không giải thích, chỉ giao cho mỗi người một quyển sổ tiết kiệm, sau đó xoay người bước đi, lưu lại một hình bóng kiên quyết dứt khoát.
Sau đó Địch Quốc Công lại cùng bằng hữu gặp mặt. Xem như là chuyển giao sự việc sau này, lại xem như là sắp xếp bước tiếp theo. Chờ sau khi làm xong tất cả, bầu trời sẽ dần dần đen lại.
Địch Quốc Công một mình đến quán ăn nhỏ mua mấy món ăn, một bình rượu. Ăn uống no say một trận, sau đó lái một chiếc xe màu đen, lặng lẽ đi tới địa điểm phải đi qua khi Hạ Tưởng tan ca. Địa điểm phải đi qua có một góc chết mà người bình thường không dễ chú ý tới. Y trốn trong góc chết đó, tính toán thời gian, chờ Hạ Tưởng dự xong Hội nghị Liên tịch.
Vẫn còn một tiếng mới kết thúc Hội nghị, Địch Quốc Công nghỉ ngơi dưỡng sức, muốn một kích trúng tâm. Bỗng nhiên y nhận thấy phía sau có nguy hiểm tới gần. Chợt quay đầu lại, một bóng đen ập tới. Y vừa kịp ra tay, thì đã muộn, trên đầu liền bị trúng một phát. Trước mắt tối sầm, rồi bất tỉnh nhân sự.
Dưới sự che chở của màn đêm, Địch Quốc Công mất tích.
Sự mất tích của Địch Quốc Công, sẽ làm cho quan trường của Tấn Dương chấn động, lật mở lá bài sau cùng.
- Có khó khăn, có thể lý giải. Tôi cũng thông cảm với khó khăn của mọi người. Vì vậy, tôi đã quyết định chuẩn bị tốt mấy phương án giải quyết khó khăn rồi.
Đại khái qua hơn một phút. Đều cho rằng Hạ Tưởng đã nhượng bộ hoặc nói thỏa hiệp. Hạ Tưởng bỗng nhiên lại cười với vẻ yếu ớt, lộ vẻ sát khí:
- Nóng vội cũng không thành, trong tỉnh cũng có thể suy nghĩ khó khăn thực tế và hiện trạng của các xí nghiệp. Vì vậy thiết nghĩ chọn một xí nghiệp nhất định làm thí điểm, xí nghiệp thí điểm hưởng thụ các chính sách ưu đãi của Nhà nước…
- Thứ nhất, ưu đãi thu nhập từ thuế. Thứ hai, ủng hộ tài chính. Thứ ba, báo lên Quốc vụ viện. Có hi vọng trở thành xí nghiệp thí điểm đầu tiên của quốc gia… Chỉ sợ có người sẽ hỏi, xí nghiệp thí điểm đầu tiên của quốc gia là cái gì. Đây là một hạng mục quyết định trọng đại mà Phó Thủ tướng Quốc vụ viện Phó Bá Cử sắp tuyên bố công tác thị sát với tỉnh Tây.
Vương Hướng Tiền đã đầu óc choáng váng rồi. Hạ Tưởng thỉnh thoảng tung ra tin tức tốt lành về phương diện chính sách quốc gia. Vương Hướng Tiền hoàn toàn không biết gì, một chút phong thanh tin tức liên quan cũng không nghe thấy. Trở thành Phó Chủ tịch Thường trực tỉnh không những không làm tròn bổn phận, mà còn có một cảm giác bất an bị gạt bỏ
Sẽ như thế nào, có thể sẽ như thế nào? Quốc vụ viện phải công khai chính sách quan trọng nhằm chĩa vào tỉnh Tây. Bất kể thế nào Vương Hướng Tiền cũng là nhân vật số hai của Ủy ban Nhân dân tỉnh, làm sao có thể hoàn toàn không biết tí gì về việc này? Được! Coi như là kế sách trong dự tính. Y không đủ tư cách biết. Ít nhất Lôi Trị Học cũng nên biết rõ, mà Lôi Trị Học trước khi đi cũng không chuyển giao bất cứ thứ gì cho y. Vương Hướng Tiền sẽ không tránh khỏi bối rối.
Cảm giác gì đều không biết khiến y ngồi bên cạnh Hạ Tưởng, thì giống như ngối bên cạnh một ngọn núi cao không thể với tới, càng làm nổi lên rằng y vô cùng nhỏ bé và hèn mọn! Lại nghĩ, Hạ Tưởng đúng là một người vô cùng khôn khéo. Lôi Trị Học không tham dự Hội nghị Liên tịch, chứng tỏ là y đã biết. Xem ra bây giờ, Hạ Tưởng đang mong Lôi Trị Học không tham gia Hội nghị Liên tịch. Đúng lúc khiến cho y chao đảo, tiết tấu hoàn toàn nằm trong tay Hạ Tưởng.
Nếu không thì lời của Lôi Trị Học ở Hội nghị, Hạ Tưởng thành nhân vật số hai, không có khả năng đưa ra những phương án mà Lôi Trị Học không đồng ý.
Bí Thư Lôi Trị Học, thực ra là đang bị Hạ Tưởng bày bố rồi
Hạ Tưởng vừa nói xong, dưới đài cũng truyền đến một vài tiếng tranh luận. Sau khi thảo luận một lát, Giang Cương lại lên tiếng:
- Xin hỏi Chủ tịch tỉnh, có ủng hộ tài chính gì. Còn nữa, chính sách phụ trợ trọng điểm của quốc gia, có thể tiết lộ rõ hơn một chút được không?
Khi Giang Cương vừa mới lên tiếng, đại biểu của giới công thương nghiệp phía dưới đều hướng ánh mắt chờ mong quyết liệt về phía Hạ Tưởng. Rõ ràng, đề nghị của Hạ Tưởng đã nhận được hiệu quả đáng có.
Hạ Tưởng rèn sắt khi còn nóng, nói một cách không chút lo lắng:
- Chính sách của Quốc Vụ viện, tôi chỉ có thể tiết lộ một chút. Chờ tới khi Phó Thủ tướng Phó chính thức thị sát sẽ công bố. Tóm lại, có liên quan tới vấn đề tự chủ kinh doanh than đá ở tỉnh Tây. Ai là xí nghiệp thí nghiệm đầu tiên, người đó hưởng lợi ích đầu tiên. Mà ủng hộ tài chính, cũng là phối hợp với chính sách quốc gia. Tỉnh Tây cho phép nguồn đầu tư bên ngoài thâm nhập vào công nghiệp sản xuất năng lượng. Trước mắt đã có một số công ty đầu tư cùng Ủy ban Nhân dân tỉnh tiếp xúc chặt chẽ, vạch ra mục đích đầu tư, tổng kim ngạch đầu tư vượt qua con số chục tỷ
Vừa dứt lời, cả sảnh đường đều im lặng.
Nếu nói Hạ Tưởng đưa ra phương hướng của chính sách quốc gia là một trọng quyền. Như vậy đầu tư tài chính trên chục tỉ là đòn tấn công đối với ngành công nghiệp sản xuất năng lượng tỉnh Tây, tuyệt đối là một đòn chí mạng.
Một vấn đề trọng đại liên quan tới sinh tử tồn vong diễn ra trước mắt chủ hầm mỏ ở tỉnh Tây.