Quay trở lại quán rượu, Đổng Văn Vũ đã tỉnh rượu và rời đi rồi. Trước khi đi, nhiều lần hướng về Tiêu Ngũ bày tỏ xin lỗi, xin Tiêu Ngũ nhất thiết phải chuyển lại lời cảm tạ của y với Phó Bí thư Hạ.
Đổng Văn Vũ nắm chặt tay Tiêu Ngũ, liên tục nói đáng tiếc, quen biết Tiêu Ngũ quá muộn rồi. Nếu nhứ sớm quen biết Tiêu Ngũ một chút, Tiêu Ngũ vẫn chưa xuất ngũ, bây giờ nhất định cũng là trung tá rồi. Lại nếu như Tiêu Ngũ là lính dưới tay gã, gã nói gì cũng giúp Tiêu Ngũ lên đến Thiếu tướng.
Tiêu Ngũ bị lòng dạ ngay thẳng của Đổng Văn Vũ cảm hóa rồi, vốn dĩ trong lòng thấy ấm ức khó chịu với việc Nga Ni Trần ra ngoài hành động mà y lưu lại đợi chờ Đổng Văn Vũ, bây giờ cũng không cảm thấy nuối tiếc nữa, còn trò chuyện vui vẻ với Đổng Văn Vũ.
Đổng Văn Vũ vừa đi, Hạ Tưởng liền quay lại. Hạ Tưởng vừa vào tới cửa, Nga Ni Trần cũng quay lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong phòng đã trở nên náo nhiệt.
Tiêu Ngũ đầu tiên chuyển lại lời của Đổng Văn Vũ, Hạ Tưởng mỉm cười gật đầu. Tiêu Ngũ vừa nói xong, Nga Ni Trần liền đứng lên khẩn cấp báo cáo:
- Báo cáo lãnh đạo, tất cả tiến triển thuận lợi.
Người không phải trong quan trường như Nga Ni Trần ở bên cạnh Hạ Tưởng đã lâu rồi, khi nói chuyện không tự chủ được cũng có mùi quan cách.
Hạ Tưởng rất vui, một chút không nhận thấy ảnh hưởng từu việc Đông Phương Hiểu dao động đồng thời báo cáo với Lôi Trị Học chuyện hắn âm thầm đến Tấn Dương. Sự việc vẫn dễ chịu như trước, không phải hắn không để ý đến đứng vào hàng của Đông Phương Hiểu, mà là hắn cho rằng cho dù Đông Phương Hiểu tạm thời dao động, cuối cùng còn có thể sau khi xem xét thời thế, lại quay lại với hắn.
Dự liệu của Hạ Tưởng hoàn toàn chính xác, mới nói vài câu với mấy người, Lôi Trị Học liền gọi điện đến.
- Phó Bí thư Hạ, tôi là Lôi Trị Học.
Nghe giọng của Lôi Trị Học rất nhẹ nhàng tùy ý, giống như nói chuyện thường ngày:
- Còn ở Bắc Kinh không? Vừa hay ngày mai tôi có việc vào Bắc Kinh, cùng nhau ăn bữa cơm chứ?
Hạ Tưởng cười không ra tiếng, Lôi Trị Học cũng có ý sợ là ngại trực tiếp hỏi hắn xem có phải đang ở Tấn Dương không, lại đưa ra lý do gặp mặt ở Bắc Kinh để thử, hắn liền nói:
- Thật không đúng dịp rồi Bí thư Lôi, tôi bây giờ không ở Bắc Kinh rồi.
- Không đúng dịp thì thôi vậy.
Lôi Trị Học dường như nói một câu rất tiếc nuối, lại nói:
- Đừng đi xa quá, hai ngày nữa là chính thức đến ngày nhậm chức rồi.
Hạ Tưởng không tiếp lời của Lôi Trị Học, ngược lại chuyển hướng đề tài:
- Bí thư Lôi, Trưởng ban Đông Phương đối nhân xử thế không tồi, tôi vẫn chưa đến nhậm chức, đã cảm thấy sự nhiệt tình vô cùng của Tỉnh ủy tỉnh Tây, khiến tôi đối với công việc sắp tới ở tỉnh Tây, tràn trề kỳ vọng….
Hạ Tưởng nói ra lời này, Lôi Trị Học dường như giống như uống nước bị sặc, tạm dừng chốc lát nói không nên lời.
Hạ Tưởng không thể để lãnh đạo xấu hổ quá mức, liền cười ha ha giả bộ bổ sung một câu:
- Tôi về thành phố Yến, hai ngày nữa quay về Bắc Kinh, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ chuyện chính, xin Bí thư Lôi yên tâm.
Yên tâm? Lôi Trị học làm sao có thể yên tâm, đặt điện thoại xuống vẻ mặt y trong nháy mắt liền rất khó coi.
- Đông Phương nói….
Lôi Trị Học lắc đầu, nói vu vơ:
- Trần Hạo, Đông Phương Hiểu thật là một người phụ nữ có duyên.
Cố ý nhấn mạnh từ phụ nữ, Trần Hạo biết rõ tính tình Lôi Trị Học liền biết rõ, Đông Phương Hiểu trong lòng Bí thư Lôi, hình tượng giảm nhiều. Nghĩ lại Đông Phương Hiểu vừa mới lặng lẽ báo với Bí thư Lôi viêc Hạ Tưởng âm thầm đã đến Tấn Dương, không ngờ mới được một phần thì lại mất hai phần, cũng thật là đáng tiếc.
Trần Hạo là thư ký của Lôi Trị Học, chỉ kém một chữ so với tên Trần Hạo Thiên, nhưng lại kém cả ngàn dặm, Trần Hạo Thiên đã là lãnh đạo cấp Phó quốc, gã lại mới lên Cục trưởng, cách Phó giám đốc sở còn kém một bước quan trọng.
Tuy nhiên Trần Hạo có chí lớn, lập chí dựa vào tấm gương Trần Hạo Thiên, kỳ vọng y sinh thời cũng có thể làm người lãnh đạo quốc gia. Không ổn nhất, cũng muốn làm đến Bí thư Tỉnh ủy mới coi như không uổng phí đời này.
Thêm nữa lại đang bên cạnh Bí thư Lôi, cũng chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng. Dẫu rằng Bí thư Lôi đúng là một trong những Bí thư Tỉnh ủy trẻ nhất trong nước.
Nếu như không có Hạ Tưởng, lại thêm không có Bí thư số mộtTrung ương đoàn - Thủy Thiên. Bí thư Lôi là quan cấp cao cấp Bộ Trưởng trẻ nhất trong nước, nhưng trước đó có Thủy Thiên phá kỷ lục, sau lại có Hạ Tưởng tiếp tục phá kỷ lục, khiến hào quang trước đây của Bí thư Lôi ảm đạm đi nhiều. Lại thêm không cùng phe cánh, Hạ Tưởng đến tỉnh Tây lại nhất định muốn khiêu chiến với quyền uy của Bí thư Lôi, Trần Hạo tuy chưa gặp mặt qua với Hạ Tưởng, nhưng lại đã chan chứa thái độ thù địch với Hạ Tưởng rồi.
- Lãnh đạo, Trưởng ban Đông Phương cũng không dễ dàng…
Trần Hạo nắm rõ Lôi Trị Học vốn dĩ không có thiện cảm với Đông Phương Hiểu, luôn áp chế Đông Phương Hiểu khổng thể ngẩng đầu trong Tỉnh ủy. Gã thuận theo lời nói của Lôi Trị Học mà nói:
- Công tác tuyên truyền của tỉnh Tây vốn dĩ không dễ làm, cô ta là nữ nhi, có thể làm được công việc tuyên truyền cũng coi như là thích hợp, cũng may mà lãnh đạo nắm chắc được đại cục.
Lôi Trị Học đột nhiên nhớ ra cái gì, giống như hỏi Trần Hạo, hoặc giống như tự lẩm bẩm một mình:
- Có khi nào Đông Phương Hiểu và Hạ Tưởng đang phối hợp đóng kịch không?
Trần Hạo cũng ngây cả người, gã thật không nghĩ đến điều này, Lôi Trị Học nhắc qua, giống như gã bừng tỉnh đại ngộ cũng nghĩ thông:
- Lãnh đạo anh minh, chưa biết chừng Đông Phương Hiểu cố ý để lộ tin tức Hạ Tưởng đến Tấn Dương, ý là biểu thị mối quan hệ giữa cô ta và Hạ Tưởng rất tốt.
Kỳ thực Trần Hạo không dám nói ra một hàm ý khác, Đông Phương Hiểu là cố ý khiến Lôi Trị Học khó chịu, khiến Lôi Trị Học mất mặt. Hạ Tưởng đều đến Tấn Dương rồi, cũng không biết nói với Lôi Tị Học một tiếng, thân là Bí thư Tỉnh ủy, thật mất mặt.
Lôi Trị Học có thể đoán ra Trần Hạo muốn nói gì, vẻ mặt lại trùng xuống, không có gì đặc biệt để nói. Chỉ là cầm quyển "Sử Ký" tựa hồ như chăm chỉ đọc sách.
Thời gian Lôi Trị Học đọc sách chính là thời gian suy tư, cũng là cách gã thường làm sau khi tức giận, Trần Hạo lại thấy quen rồi, lặng lẽ đi ra ngoài.
Một thư ký tốt có thể giúp lãnh đạo bình tĩnh ở thời khắc quan trọng, một thư ký tồi trong thời khắc quan trọng nếu nói vài câu nghe không hay, hoặc có thể thúc đẩy sự tình phát triển theo chiều hướng ngược lại. Lãnh đạo cũng là người, cũng rất dễ dàng chịu ảnh hưởng của người bên mình.
Hạ Tưởng am hiểu sâu đạo lý trong đó, do đó, đối với cách đối nhân xử thế của Trần Hạo, hắn đã nắm trong tay tư liệu rồi.
Lôi Trị Học không thể biết, Đông Phương Hiểu không thể biết, Trần Hạo cũng không thể biết, Hạ Tưởng ở Tỉnh ủy tỉnh Tây, đã có nội tuyến! Cho nên tin tức Đông Phương Hiểu báo cái với Lôi Trị Học, đặc điểm hành sự và chỗ thiếu hụt tính cách đối nhân xử thế của Đông Phương Hiểu, Hạ Tưởng nắm rõ như lòng bàn tay.
Hạ Tưởng không những có nội tuyến trong Tỉnh ủy, không những nghiên cứu đối nhân sự thế của Đông Phương Hiểu. Hơn nũa, tư liệu tỉ mỉ của thư ký Trần Hạo của Lôi Trị Học, hắn cũng sớm đã nắm rõ.
Đối với đối nhân xử thể của Trần Hạo, Đường Thiên Vân tổng kết thật sự rất thích hợp. Có ba điểm, một vô cùng trung thành với Lôi Trị Học. Hai, đối nhấn xử thế vô cùng khéo léo, làm thư ký số mộtTỉnh ủy, trong sự ngạo mạn cũng có sự đúng mực nhất định. Mọi việc đắn đo cũng vô cũng thích hợp. Ba, lòng ham muốn rất lớn.
Hai điểm tổng kết ở trước, hiển thị ra Trần Hạo dường như không chê vào đâu được, nhưng điểm thứ ba, chính là một sơ hở rất rõ ràng. Một người nếu như vừa cẩn thận tỉ mỉ lại mọi chuyện mượt mà, đích thực khiến người ta rất khó công phá. Nhưng nếu như một người dã tâm rất lớn, lòng tham cũng lớn, thì rất dễ dàng bị ngoại cảnh quyến rũ ảnh hưởng đến phán đoán, thậm chí là… lập trường.
Đông Phương Hiểu kỳ thực thất sách rồi, cô ta thất sách ở chỗ là quá vội cầu thành, cũng là cô ta bị Lôi Trị Học áp chế quá lâu quá độc, vội không nhịn được chạy đến Bắc Kinh. Vốn dĩ cho rằng Hạ Tưởng có thể sẽ giống như quan liêu thông thường để cô ta lôi kéo, không nghĩ thái độ của Hạ Tưởng ngoài chặt trong trì hoãn, khiến cô ta hơi cảm thấy thất vọng.
Thất vọng rất nhiều, nghĩ ngồi ở giữa xem chừng một khoảng thời gian, rồi mới lại quyết định lập trường cuối cùng, để tránh phải rơi hai cái đầu không có kết cục tốt đẹp.
Nếu như khiến Đông Phương Hiểu biết Hạ Tưởng có nội tuyến bên trong Tỉnh ủy, đã nghiên cứu vô cùng thấu đáo đối với tính cách và đối nhân xử thế của cô, đồng thời còn có thể bất cứ lúc nào hiểu được hành tung của cô ta, cô ta nhất định sẽ hối hận về hành động báo cáo với Lôi Trị Học.
Nếu như khiến cô ta lại tỉnh ngộ, Hạ Tưởng lần này đến tỉnh Tây, biểu hiện dường như nắm giữ sự việc kinh tế, không thể phân cao thấp với Lôi Trị Học. Trên thực tế, Hạ Tưởng muốn điều chỉnh kết cấu kinh tế và chuyển hình kinh tế, kích động đến lợi ích căn bản của Lôi Trị Học, nhất định sẽ kéo dài trong cuộc họp đồng thời động chạm mãnh liệt, cô ta càng hối tiếc không kịp.
Đông Phương Hiểu chung quy cũng là nữ nhân, tầm nhìn không đủ rộng lớn, lĩnh ngộ cũng không sâu sắc. Đổi lại là Diệp Thiên Nam thì sẽ không xuất hiện hành động dao động.
Cũng may, Đông Phương Hiểu kịp thời nhận được điện thoại của Diệp Thiên Nam.
- Trưởng ban Đông Phương, gặp được Phó Bí thư Hạ rồi chứ?
Diệp Thiên Nam kỳ vọng cao đối với hành trình ở tỉnh Tây của Hạ Tưởng, không chỉ là gã muốn thấy Hạ Tưởng phá cục thế nào ở tỉnh Tây, Thủ tướng càng muốn.
Dù sao vẫn còn một năm nhiệm kỳ cuối cùng, hy vọng nhìn thấy thành quả của hai sự việc mới thấy ban đầu. Một là cải cách thể chế chính trị, một là chuyển hình kết cấu kinh tế. Cái trước rơi vào người Trần Hạo Thiên, trọng trách sau, thì do Hạ Tưởng gánh vác.
- Gặp được rồi.
Đông Phương Hiểu bây giờ vẫn chưa nhìn rõ tình hình bước tiếp theo, trong lòng vì thất vọng với Hạ Tưởng mà cảm thấy mất mát. Đối với điện thoại của Diệp Thiên Nam cũng không dậy nổi tinh thần,
- Chúc mừng Chủ nhiệm Diệp thăng cao một bước.
Diệp Thiên Nam là nhân vật khôn khéo, vừa nghe giọng điệu lười biếng của Đông Phương Hiểu là lập tức chuyển để tài, gã biết Đông Phương Hiểu xuất binh ra trận không thành công, trong lòng trầm xuống, vội hỏi:
- Hội đàm với Phó Bí thư Hạ, không thuận lợi lắm à?
- Thuận lợi thì cũng thuận lợi, chỉ là Bí thư Hạ dường như càng chuyên tâm hơn với sự vụ kinh tế, đối với kiến nghị của tôi, không hứng thú lắm. Lại còn nghe giọng điệu của Phó Bí thư Hạ, hình như muốn thay đổi hiện trạng tỉnh Tây là tỉnh lớn nhất về tài nguyên năng lượng nhưng lại nghèo nàn lạc hậu nhất. Tôi cho rằng, lý tưởng kinh tế của Phó Bí thư Hạ quá mạnh mẽ rồi….
Diệp Thiên Nam bỗng chốc nhức đầu, thật là người đàn bà ngốc chỉ biết đấu tranh chính trị, ngu ngốc quá. Giọng nói của gã nâng cao mấy phần:
- Trưởng ban Đông Phương, sao cô không thể thay đổi được nhỉ….
Thay đổi là cách nói súc tích, Diệp Thiên Nam vốn dĩ muốn nói không hiểu sao lại nói không thông.
Đông Phương Hiểu liền không vui:
- Chủ nhiệm Diệp, người đứng bên cạnh xem chưa chắc đã rõ.
Thật là đàn bà bụng chuột ruột gà, Diệp Thiên Nam lại chửi thầm Đông Phương Hiểu một câu, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ, vội hỏi:
- Có phải cô báo cáo với Lôi Trị Học về hành tung của Phó Bí thư Hạ?
Đông Phương Hiểu cũng sửng sốt, Diệp Thiên Nam đoán cũng chuẩn. Cô ta đột nhiên nghĩ thông ra một mắt xích, Diệp Thiên Nam có thể đoán ra, tại sao Hạ Tưởng không thể đoán ra? Trong nháy mắt, cô ta cảm thấy da đầu phát tê lên, dưới sự kích động, đi sai một nước cờ.
Đông Phương Hiểu trầm mặc một lúc khiến Diệp Thiên Nam biết rằng điều gã lo trở thành sự thật, thiếu chút nữa gã mắng Đông Phương Hiểu vài câu, còn may nhịn được, vội vàng nói:
- Trưởng ban Đông Phương, tôi kiến nghị, tốt nhất cô lập tức gặp mặt Phó Bí thư Hạ, nói rõ tình hình trước mặt Phó Bí thư Hạ, thừa nhận lỗi lầm, nếu không, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.