Quan Thần

Chương 1974: Việc lớn có thể thành




Én chưa về, xuân đã tàn, tả tơi hoa hạnh trong làn khói mưa… Hoa hạnh ở Bắc Kinh vừa nở, mùa hoa ở Giang Nam đã sớm tàn.

Phần lớn mọi người đã đi về phía Nam, Hạ Tưởng lại vẫn ở lại Bắc Kinh, hơn nữa hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.

Thời tiết buổi sáng sớm rất tốt, chỉ là gió cát hơi lớn, trừ phi mang kính mắt, nếu không ra đường chắc chắn sẽ bị mờ mắt.

Hàng năm mùa xuân ở Bắc Kinh có thể cơn mưa bụi được mong chờ từ lâu không tới, nhưng gió bụi thì không mời cũng đến, trở thành khách quen.

Thời gian Hạ Tưởng ở lại Bắc Kinh, thường xuyên nhớ đến sự cảm khái của Bạch Cư Dị… Trường An gạo đắt, ở mãi không dễ. Nếu đổi lại là hắn, hắn sẽ nói Bắc Kinh đất đắt, ra đường cũng đắt, sống đắt chết cũng đắt, sống thật… không dễ.

Mặc dù bây giờ hắn không cần lo lắng về vấn đề sinh nhai, ăn ở đi lại, những vấn đề cơ bản của cuộc sống, cách quá xa hắn. Nhưng không biết vì sao, càng gần với trung tâm quyền lựu, hắn lại càng quan tâm đến đời sống người dân.

Không chỉ quan râm đến chính sách nhà nước và sự thay đổi quyền lực, mà càng quan tâm hơn đến cuộc sống khó khăn của người dân và sự chênh lệch giàu nghèo trong xã hội.

Thời gian Hạ Tưởng ở lại Bắc Kinh, cũng không phải nhàn rỗi không có việc gì, mà là đang đợi một cuộc gặp gỡ quan trọng. Nhưng có lẽ vì không sắp xếp được thời gian, cũng có lẽ vì nguyên nhân khác, chờ đến ba ngày vẫn không có tin tức gì.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục chờ.

Trong thời gian chờ đợi, hắn cũng không hề rảnh rỗi, mà một mình lái xe đến tất cả những phố lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh. Không thể nói là cải trang vi hành, hắn cũng không phải cán bộ ở Bắc Kinh, cũng không có quyền để nhúng tay vào việc xây dựng Bắc Kinh, chỉ là sở thích cá nhân của hắn mà thôi. Tiếp xúc được với nhiều sự thật mà bình thường không thể biết được.

Đúng vậy, Hạ Tưởng Phó bí thư Hạ, đi sâu vào đời sống người dân, đi sâu vào từng con phố, đi thể nghiệm thực tế, chỉ để tìm hiểu những khó khăn của người dân, để tìm hiểu rõ tất cả mọi việc hơn. Thông qua tình hình sinh sống của người dân Bắc Kinh, mà mở rộng ra, để điều tra nghiên cứu thực tế rốt cuộc người dân Trung Quốc giàu có như thế nào, rốt cuộc nghèo khó như thế nào, rốt cuộc hạnh phúc và đau khổ như thế nào…

Thực tế, rất không lạc quan.

Thời gian Hạ Tưởng chờ đợi cuộc gặp mặt với Tổng bí thư, đã làm một bài tập ngoại khóa như trên. Nếu nhiệm kỳ tiếp theo phải làm Chủ tịch tỉnh, thì phải thay đổi lối suy nghĩ, chuyển từ công tác nghiên cứu sang công việc cụ thể, đối với hắn mà nói là một lần thử thách không nhỏ. Hắn làm công việc nghiên cứu tình hình đã nhiều năm, lại quay về cương vị công tác thực tiễn, liệu có rất khó để bình tâm xuống mà làm được những việc thực tiễn cho người dân hay không? Nhưng sau khi Hạ Tưởng tìm hiểu được đời sống thật sự của người dân Bắc Kinh, hắn không hề do dự mà nói với bản thân rằng, hắn không những có thể bình tâm lại mà làm những việc thực tiễn cho người dân, mà còn làm rất tốt, đồng thời nỗ lực làm thật nhiều.

Khoảng cách giữa Bắc Kinh và thành phố Yến chẳng qua cũng chỉ mấy km, so với thành phố Yến, gió cát mùa xuân lớn hơn, mùa đông cũng lạnh hơn, nhiều tòa nhà cao tầng hơn, đông dân hơn, hơi thở quyền quý sâu đậm hơn. Cũng vậy, vật giá cũng cao hơn. Cách mấy km, ngăn cách không phải trăm sông ngàn núi, mà là ngăn cách với giá nhà gấp năm sáu lần và chi phí sinh hoạt gấp hai ba lần. Tức là, thu nhập hàng tháng năm ngàn nhân dân tệ ở thành phố Yến, có thể có được cảm giác an toàn và cảm giác hạnh phúc nhất định. Còn ở Bắc Kinh, thu nhập năm ngàn nhân dân tệ, có lẽ chỉ có thể đáp ứng được những nhu cầu cơ bản của cuộc sống.

Tiền thuê một căn nhà hai phòng ở thành phố Yến là một ngàn nhân dân tệ, nhưng ở Bắc Kinh, chỉ có thể thuê một phòng dưới tầng hầm.

Ở Dương Thành, Hạ Tưởng với tôn nghiêm là Phó bí thư Tỉnh ủy, không thể đến những phố lớn ngõ nhỏ của Dương Thành để tìm hiểu đời sống người dân, thăm hỏi người dân. Nhưng ở Bắc Kinh, trong thời gian chờ đợi gặp mặt Tổng bí thư, hắn đi tìm hiểu đời sống thực tế của người dân, cảm nhận những hỉ nộ ái ố của người dân bình thường. Từ việc mua nhà khó, ra đường khó và khám bệnh khó, đến trường khó của người dân Bắc Kinh,..v..v.., có thể rút ra kết luận, cuộc sống của người dân ở Bắc Kinh có nhiều khó khăn như vậy, cũng là do nguyên nhân Bắc Kinh vốn là thủ đô, dân nhập cư quá đông, có lẽ có nhiều nguyên nhân do tự thân phát triển.

Xét cho cùng, cũng là do một vài chính sách của Nhà nước có vấn đề, kinh tế phát triển mấy chục năm mang lại một lượng của cải tích lũy lớn cho Nhà nước. Nhưng của cải tích lũy đó càng ngày càng tập trung vào tay một bộ phận ít người, có những người dân thậm chí chút canh thừa cơm cặn cũng không có. Hơn nữa những xí nghiệp Trung ương với đãi ngộ ưu ái và những doanh nghiệp Nhà nước lũng đoạn, đang nắm giữ một lượng của cải lớn của xã hội. Còn những người dân bình thường, lại không bao giờ kiếm được chút gì từ trong đó.

Thừa nhận hay không thừa nhận, đều không thể lảng tránh một sự thật là… Giai cấp, đã được hình thành!

Hoặc là ở nơi quyền quý tập hợp như ở Bắc Kinh, sự phân chia giai cấp thể hiện quá rõ ràng. Nhưng Bắc Kinh cũng là một hình ảnh thu nhỏ của cả nước. Với kinh nghiệm và kiến thức làm cán bộ địa phương nhiều năm, không nói đến một tỉnh kinh tế phát triển như tỉnh Tương, tỉnh Tề và Lĩnh Nam, ngay cả một tỉnh kinh tế chưa phát triển lắm như tỉnh Yến, cũng đã có hình thành giai cấp.

Hơn nữa xu thế này còn rất rõ ràng, có xu hướng không thể khống chế được. Hạ Tưởng biết, đất nước đang lâm vào một thời kỳ chuyển biến nghiêm trọng, nếu chuyển biến thành công, sẽ vượt qua cả uy thế thời Hán, Đường. Chuyển biến thất bại, thậm chí có thể thành tích mấy thập niên cũng bị phá hủy.

Giai đoạn hiện nay tuy đất nước đã hùng mạnh rồi, nhưng Hạ Tưởng cũng không cho rằng địa vị hiện nay của Trung Quốc trên quốc tế đã vượt qua thời kỳ Hán, Đường. Không, phải nói còn kém rất xa!

Sau khi đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc kết thúc, vốn dĩ Hạ Tưởng nên cùng đáp máy bay về Dương Thành với Trần Hạo Thiên, nhưng Tổng bí thư có chuyển lời, bảo hắn ở lại một đêm rồi hẵng đi, có chuyện cần bàn. Kết quả đợi đến ba ngày rồi, khiến Hạ Tưởng không khỏi suy đoán, lẽ nào Tổng bí thư có ý thử hắn?

Diệp Thiên Nam cũng không trở về, tạm thời ở lại Bắc Kinh, thứ nhất là vì xử lý việc của Giang An, thứ hai là vì đợi tin tức chính xác của Ban tổ chức cán bộ Trung ương. Sự việc liên quan đến việc y vẫn ngồi vị trí cũ hay được tiến thêm một bước, không thể qua loa được.

Lúc Diệp Thiên Nam nhận được cổ phần của Giang Cương còn chưa được một tiếng đồng hồ, Giang An liền được thả ra. Giang An được thả ra, ngay cả cha gã cũng suýt chút nữa không nhận ra. Người không ra người quỷ không ra quỷ, bộ dạng rất thảm hại!

Giang An vừa nhìn thấy Giang Cương, liền khóc rống lên không dứt, lên án mạnh mẽ người trong quân đội thô bạo, thô lỗ, không những đấm đá gã, hơn nữa còn suýt chút nữa không giảng đạo lý… Quân đội không phải nơi giảng đạo lý, không quan tâm đến đạo lý là đúng rồi. Giang An cũng không suy nghĩ thử xem, lúc gã lấy danh nghĩa yêu thương để lừa gạt bao nhiêu thiếu nữ, cuối cùng bỏ tiền ra để bịt miệng, đừng nói đến việc giảng đạo lý, ngay cả pháp luật cũng không thèm quan tâm đến… Gã khóc nói Hạ Tưởng không ra gì cả, gã muốn dùng hai xe than chôn sống Hạ Tưởng.

Giang Cương bỏ tiền xóa tai họa, thầm cho rằng chỉ cần Giang An bình an, thì mọi chuyện liền tốt đẹp. Nhưng khi nhìn thấy Giang An bị đánh đến nỗi không thành hình người, lại nghĩ đến việc vì cứu con trai mà phải bỏ ra năm trăm triệu, trong lòng liền nổi điên, không kìm nổi tức giận nói:

- Con chó Hạ Tưởng, bức người quá đáng! Ở Bắc Kinh, tôi không thể làm gì cậu, có bản lĩnh thì cả đời đừng đến tỉnh Tây, hễ đến tỉnh Tây, tôi sẽ khiến cậu phải quỳ xuống xin tha thứ!

Lúc Giang Cương đang mắng Hạ Tưởng, cũng vừa hay Hạ Tưởng đang vô tình nghĩ đến sự kiện Giang An, liên tưởng đến đặc thù giai cấp do con ông cháu cha hình thành.

Nếu thật sự có phân hóa, theo phán đoán của Hạ Tưởng, giai cấp trong nước cũng chia thành mấy loại.

Lấy giới cán bộ cao cấp làm đầu, là giai cấp cao nhất, trong đó lại bao gồm quyền quý theo nghĩa hẹp, ví dụ như những cán bộ cấp cao có xuất thân bình dân, như Trần Phòng, như đảng thái tử; Quyền quý của thế lực gia tộc, như Mai Thái Bình và Ngô Tài Dương. Trên đây, là sự tồn tại của tập đoàn lợi ích cao nhất trong nước.

Trong đó bao gồm số lượng lớn con ông cháu cha.

Tiếp theo, là số lượng lớn các xí nghiệp Trung ương, doanh nghiệp Nhà nước và cơ quan sự nghiệp, cha truyền con, con truyền cháu, người một nhà cứ thay nhau như vậy. Dường như toàn bộ những công việc có phúc lợi cao đãi ngộ cao, như truyền thông, điện lực, dầu mỏ,..v..v.., phúc lợi của những doanh nghiệp Nhà nước từ tiền nộp thuế bằng mồ hôi nước mắt của người dân, lại chỉ đem lợi nhuận cất vào túi riêng của mình, mà không tạo phúc cho dân chúng.

Từ việc tiền lương hưu của các cơ quan sự nghiệp còn con gấp đôi thậm chí gấp mấy lần lương làm việc trong cơ quan bình thường có thể rút ra kết luận, giai cấp thứ hai tuy không có quyền thế lớn như giai cấp thứ nhất, nhưng so với người dân ở giai cấp thấp nhất, lại mạnh hơn vô số lần. Ít nhất cũng là thu nhập ổn định, đời sống hạnh phúc, hưởng được các loại phúc lợi, ngay cả giá nhà cũng rẻ hơn người dân bình thường một nửa. Hơn nữa, còn có một số đặc quyền riêng.

Sau giai cấp thứ hai, là số lượng lớn những ông chủ tư nhân và rất nhiều những con nhà giàu có, chính là giai cấp thứ ba.

Trong giai đoạn hiện nay của đất nước, phú và quý còn chưa thể đứng ngang hàng nhau, đặc biệt là những ông chủ doanh nghiệp tư nhân. Nếu không có hậu đài chính trị, sản nghiệp mình vất vả tạo dựng mấy chục năm, có lẽ cũng sẽ vì phạm phải một lỗi nhỏ nào đó với cán bộ đội phó đội trưởng, mà phải đóng cửa hoặc phá sản chỉ sau một đêm! Mặc dù bây giờ đang nỗ lực xây dựng pháp chế, nhưng hoàn thiện pháp chế thì cần một quá trình, rất có thể sẽ là một quá trình dài.

Cũng là nguyên nhân vì sao bây giờ con nhà giàu thích giễu võ dương oai và ngạo mạn không chịu nổi. Mặc dù đời cha tiền nhiều đến nỗi không xài hết, nhưng cùng với địa vị xã hội vô cùng không phù hợp, liền làm cho con nhà giàu có một tâm lý, đem uy phong tập trung ở xe xịn, phụ nữ và so sánh sự giàu có, làm mặt mũi.

Hạ Tưởng có thể hiểu được tâm lý không cân bằng của nhóm con nhà giàu. Nhưng hắn cũng không thể nhẫn nhinn được sự vô phép tắc của con nhà giàu, nếu để hắn nhìn thấy, sẽ gặp một diệt một gặp hai diệt một cặp!!!

Tỉnh Tây, có số lượng lớn giai cấp con nhà giàu!

Giai cấp thứ bốn, chính là giai cấp dân thường số lượng khổng lồ, đang đấu trang để sinh tồn, cống hến cho đất nước nhiều nhất nhưng nhận về lại được ít nhất. Chính là số lượng lớn những người dân lao động tiền lương thấp nhất, ở nhà xấu nhất đồng thời ăn những thức ăn có nhiều chất độc hại nhất.

Ai nói người dân Trung Quốc vùng lên?

Còn chưa được!

Hạ Tưởng sắp xếp lại tất cả những suy nghĩ, càng biết rõ hơn bước tiếp theo hắn nên làm thế nào để tạo phúc cho người dân. Bước đầu hắn đã có quyền lực có thể ảnh hưởng được một tỉnh, như vậy khiến hẳn dứt khoát lấy danh nghĩa thúc đẩy cải cách, trên cương vị Chủ tịch tỉnh mà hắn đảm nhiệm, lấy một tỉnh làm thí điểm, cùng vẽ một nét phác thảo đầu tiên trong kế hoạch lý tưởng của hắn!

Ngày thứ tư, Hạ Tưởng cơ bản đã thấy được con đường phía trước, khi có sự chuẩn bị đầy đủ rồi, Tổng bí thư cuối cùng cũng sắp xếp được thời gian gặp mặt hắn. Sau khi gặp mặt, câu nói đầu tiên của Tổng bí thư chính là:

- Để cậu chờ lâu rồi, gần đây công việc nhiều quá. Hạ Tưởng, loạn trong giặc ngoài, có lẽ cậu cũng có thể nhìn rõ được tình thế hiện tại.

Nam Hải bây giờ sóng gió nổi lên, trong nước đang có một cuộc làm mới, đương nhiên là loạn trong giặc ngoài. Lời nói này của Tổng bí thư, vừa có ý nói rõ tình hình hiện tại, lại có ý giải thích với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng liền rất cảm động đối với sự quan tâm của Tổng bí thư:

- Tổng bí thư vất vả rồi!

- Tôi không vất vả, cậu mới vất vả.

Tổng bí thư nói cao giọng,

- Thông qua quá trình tổng hợp suy xét, lại lấy ý kiến của Ban tổ chức cán bộ Trung ương, Trung ương quyết định cử cậu đến tỉnh Tây công tác, cậu có suy nghĩ gì không? Nguồn: http://truyenfull.vn

Lời vàng của Tổng bí thư vừa thốt lên, Hạ Tưởng liền biết, việc lớn đã thành!