Hạ Tưởng quả thật cũng không lo ngại.
Lúc ấy phun ra một ngụm máu tươi, một là do xúc động phẫn nộ, hai là bởi vì Trương Lực chết, khiến hắn bi phẫn trong lòng, và lồng ngực tích tụ nhiều bất bình và phẫn nộ.
Cho dù trước đây Trương Lực cũng có sai, nhưng anh ta dùng sinh mạng mình để trả giá bằng cách nhảy lầu, cũng đã xóa hết toàn bộ sai lầm trước kia của anh ta, khiến Hạ Tưởng ngoại trừ xúc động, còn vô cùng thương cảm.
Trương Lực là một nhân tài hiếm có, chỉ tiếc đi nhầm một bước, một bước đi nhầm, từng bước sai, cuối cùng trả giá bằng sinh mạng, ai còn có thể chỉ trích anh ta điều gì? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hạ Tưởng vốn định cứu mạng anh ta — Ngô Hiểu Dương không chết, Trương Lực sẽ không phải đền mạng.
Trương Lực giấu dao gọt hoa quả trong ngực tiến đến ám sát Ngô Hiểu Dương, là đã quyết tâm chết, chuẩn bị tốt mọi chuyện, có văn tự bản ghi chép và ghi âm, video tư liệu về thời gian anh ta kết giao với Ngô Hiểu Dương gửi ở máy chủ nằm ở nước ngoài, đến thời gian sẽ tự động chuyển đến địa chỉ hòm thư của Hạ Tưởng.
Lúc Hạ Tưởng nhận được là lúc, hắn đã chuẩn bị gần xong toàn bộ tư liệu, bổ sung tư liệu của Trương Lực, vận mệnh của Ngô Hiểu Dương cuối cùng đã được thêm vào một dấu chấm tròn thật to.
Bi kịch của Trương Lực kết thúc, Hạ Tưởng từ khi làm chính trị tới nay mới có một cảnh tượng thảm thiết đến như vậy, khiến hắn không khỏi xúc động.
Lúc ấy phun ra máu tươi, cũng là vết thương lần trước đã bị sóng xung kích làm phát tác, coi như là hắn ngay trước mặt vài tên phóng viên, trình diễn một cảnh tượng bi thảm. Về phần hắn thổ huyết làm phóng viên cảm động, viết ra bài báo làm người ta lã chã rơi lệ, chính là thu hoạch ngoài ý muốn.
Khi hắn vào bệnh viện, cơ bản đã không có việc gì, sau khi phun ra máu tươi tồn đọng, lại cảm thấy thoải mái.
Hạ Tưởng mới vào bệnh viện không lâu, liền thông qua con đường riêng biết được tin Ngô Hiểu Dương chết. Nghe được tin Ngô Hiểu Dương hai tay buông xuôi, không còn làm hại nhân thế, hắn có chút cảm giác không thoải mái, chỉ vì vào lúc này, hắn lại không hy vọng Ngô Hiểu Dương chết đi như vậy.
Chết, thuận lợi cho Ngô Hiểu Dương, càng thuận lợi cho kẻ đứng đằng sau!
Cảnh xuân đẹp, chim hót líu lo, mùa xuân Bắc Kinh nắng nhiều, Hạ Tưởng nằm trên giường bệnh, tiếng là dưỡng bệnh, kỳ thật là hưởng thụ trái ôm phải ấp. Bên trái Tào Thù Lê đưa cam, bên phải Liên Nhược Hạm đưa táo, hắn tự chế giễu, có hai mỹ nữ làm bạn, lại không yên lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Tào Thù Lê nhìn sang Liên Nhược Hạm, Liên Nhược Hạm lập tức hiểu ý — cô và Tào Thù Lê rất hiểu nhau, một ánh mắt có thể hiểu được đối phương đang đăm chiêu suy nghĩ cái gì — liền hì hì cười, thay Tào Thù Lê nói ra những lời cô ấy không dám nói.
- Này, kẻ xấu, có phải nghĩ đến chuyện mỹ nhân cứu anh hùng ở Dương Thành hay không? Trước kia anh luôn anh hùng cứu mỹ nhân, hiện tại khó có mỹ nhân cứu anh hùng, nhưng nếu anh muốn nạp vào hậu cung của mình, thì ăn ngay nói thật, em và Thù Lê sẽ đích thân đến Dương Thành thay anh cứu người. Chỉ cần bộ dạng cô ấy không quá kém, xứng với thân phận của anh, em và Thù Lê cũng sẽ đồng ý.
Hạ Tưởng nghẹn miếng táo trong miệng, ăn không vào nhổ không ra, tức giận giơ tay cốc đầu Liên Nhược Hạm:
- Em có thể hiểu chuyện sâu hơn một chút hay không?
Liên Nhược Hạm còn oan ức:
- Có thể thay anh quan tâm hậu cung, là phúc anh đã tu luyện được, vậy mà anh cũng không biết quý trọng.
Hạ Tưởng lại bất đắc dĩ mỉm cười:
- Anh đang suy nghĩ, nếu có một lần cải tổ nữa, sẽ có bao nhiêu người máu chảy thành sông?
Liên Nhược Hạm bĩu môi với Tào Thù Lê, cười nhạo Hạ Tưởng nói sang chuyện khác. Kỳ thật Liên Nhược Hạm quả đúng là hiểu lầm Hạ Tưởng, Hạ Tưởng quả thật là người ở giường bệnh, lòng lo xã tắc.
- Cái gì mà máu chảy thành sông? Nói chuyện mà không có lời mở đầu, có thể thấy được anh thật đúng là không yên lòng.
Liên Nhược Hạm cười rúc rích, trêu chọc Hạ Tưởng.
- Chiến tranh kinh tế chứ không phải chiến tranh quân sự, làm sao mà chết người, thật không hiểu nổi anh nghĩ như thế nào?
Hạ Tưởng không nhịn được cười, Liên Nhược Hạm thật đúng là, hắn nghĩ là cải tổ trong quân đội một lần nữa, Liên Nhược Hạm lại coi là cải tổ ngành sản xuất thực phẩm một lần nữa. Cũng phải, sao lại đi nói chuyện quân đội với máu tanh cho phụ nữ nghe, hắn liền giải thích cho Liên Nhược Hạm:
- Máu chảy thành sông là một phép so sánh, em hiểu không? Đúng rồi, anh còn đang muốn hỏi em, việc thu mua mấy xí nghiệp thực phẩm, tiến triển thế nào rồi?
Liên Nhược Hạm im lặng cười:
- Việc nhỏ ấy mà anh còn quan tâm? Sắp hoàn thành. Tuy nhiên vì để làm nhỏ nhất những mạo hiểm có thể, còn cần chờ một chút, và đè giá cổ phiếu của đối phương đến thấp nhất rồi ra tay, mới có thể thu được lợi ích lớn nhất.
Người làm ăn nói chuyện làm ăn, lời nói của Liên Nhược Hạm không phải không có lý. Nếu là xí doanh khác, Hạ Tưởng có lẽ sẽ nhất thời mềm lòng, để cho đối phương một con ngựa, nhưng đề cập đến vấn đề an toàn thực phẩm, không vì sức khỏe của dân chúng làm mạnh chuyện này một phen, doanh nghiệp vì lợi nhuận mà liều lĩnh, lòng dạ hiểm độc, không trực tiếp đánh cho đối phương chết không có chỗ chôn là sai lầm rồi.
Thu mua, mượn gà đẻ trứng là rất tốt, cũng là chủ ý của Liên Nhược Hạm và Lý Thấm. Kỳ thật nếu theo ý tưởng của Hạ Tưởng, trực tiếp dùng thủ đoạn chính sách và thị trường, đánh một tiếng trống cổ vũ khiến đối phương phá sản đóng cửa mới thôi.
Tào Thù Lê ở bên cạnh, vẫn cười mà không nói, giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, vừa không ghen, cũng không đa nghi. Cô và Liên Nhược Hạm là chị em tình thâm nhiều năm qua, đã sớm coi Liên Nhược Hạm và Hạ Tưởng như nhau, là sinh mạng quan trọng nhất của cô.
Đối với việc Tào Vĩnh Quốc sắp lui ra, Tào Thù Lê cũng không có ý tưởng gì, cô vốn là một người tính tình nhẹ nhàng, đối với quyền thế và tiền tài cũng không yêu cầu nhiều lắm, đủ dùng là tốt rồi. Thân là con gái Bí thư Tỉnh ủy kiêm phu nhân Phó Bí thư Tỉnh ủy, cô chỉ đơn giản như người phụ nữ bình thường, không đắp phục trang đẹp đẽ đầy người, cũng không cả vú lấp miệng em, cô như hoa lan, quý báu nhưng không ra vẻ cao quý.
Chỉ cần mọi người ở cùng nhau, hạnh phúc bình an là tốt rồi, Tào Thù Lê cũng không quan tam kế hoạch kinh tế gì đó của Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, cô chỉ yên lặng ủng hộ như vậy là đủ rồi.
- Được, được, anh không quan tâm.
Hạ Tưởng nghe lời nói của Liên Nhược Hạm tràn đầy tự tin, rất vui mừng. Gần đây ở nước ngoài tĩnh dưỡng nhiều năm, hắn khuyên bảo Liên Nhược Hạm về nước một lần, một lần về nước ngựa không dừng vó mà giúp hắn hoàn thành đại kế, nếu không phải vì hắn, cô hoàn toàn có cuộc sống nhàn nhã tự tại, làm gì phải bôn ba bận rộn.
Tào Thù Lê hiền lành và ôn hòa lương thiện, Liên Nhược Hạm có khả năng cao và nhiệt tình, là của cải lớn nhất đời hắn.
Bỗng nhiên có người gõ cửa.
Tin tức Hạ Tưởng nằm viện, cũng không chính thức công bố, chủ yếu cũng là không muốn kinh động đến nhiều người lắm, nếu không mỗi ngày chỉ đối phó ở phòng khách cũng sẽ không được yên bình. Tuy nhiên vẫn có một số nhân vật quan trọng không thể tránh được ở ngoài cửa, như vậy hiện tại là ai tới?
Tào Thù Lê ra mở cửa, vừa mở cửa, đã ngây ngẩn cả người:
- A, cô Tề đến đây ạ.
Hạ Tưởng vừa nghe thấy trong lòng đã nóng lên, phu nhân Tổng Bí thư đến thăm hắn, so với Tổng Bí thư đích thân đến cũng có chút dịu dàng, mà cũng đầy thâm ý. Tổng Bí thư ra mặt, là giải quyết việc chung mang tín hiệu chính trị, phu nhân Tổng Bí thư ra mặt, tin tức truyền thông không có đôi câu vài lời đưa tin, nhưng trong mắt tất cả mọi người, hành động này là dấu hiệu Tổng Bí thư và Hạ Tưởng sắp thành thông gia!
…
Điều mọi người không ngờ chính là, Hạ Tưởng bệnh nặng phải nằm viện, Tổng Bí thư không ra mặt thăm hỏi — phu nhân Tổng Bí thư ra mặt thăm hỏi, ai cũng đều biết — Tổng Bí thư không ra mặt thăm hỏi, tuy nhiên ở sau lưng, Tổng Bí thư đã chuyển lời qua Diệp Thiên Nam, nói là sau khi Hạ Tưởng xuất viện, ông ta sẽ mở tiệc chiêu đãi Hạ Tưởng. Một người lãnh đạo Trung ương duy nhất trực tiếp đến thăm Hạ Tưởng, là Chủ tịch Quốc hội.
Chủ tịch Quốc hội tới thăm Hạ Tưởng, là công khai thăm, có tin tức truyền thông đi theo, có nhân viên công tác sắp xếp nhật trình và bố trí, chẳng khác nào tuyên bố với bên ngoài là Chủ tịch Quốc hội quan tâm và trân trọng Hạ Tưởng. Đồng thời hàm nghĩa khác cấp nhưng không phân biệt đối nhân xử thế, hành động này của Chủ tịch Quốc hội là trịnh trọng cho thấy lập trường rất rõ ràng đối với sự kiện Ngô Hiểu Dương.
Thế cục, ngày càng tinh tế.
Sau khi Tỉnh ủy Lĩnh Nam chính thức đệ trình ý kiến lên Trung ương về quân ủy, đã gây ra mâu thuẫn xung đột giữa Chính phủ và quân khu đến nỗi không thể điều hòa. Kỳ thật giới bên ngoài cũng không có bao nhiêu người biết nội tình, tin tức truyền thông tất nhiên không đưa lấy một tin, nhưng việc này có ý nghĩa chính trị sâu xa. Có lẽ vì trước nhiệm kỳ mới Tổng Bí thư theo phe chủ hòa với quân đội — hoặc có thể gọi là phe đầu hàng, phe Sơn Đầu cũng thỏa đáng tuy nhiên — mở ra một cơ hội trọng đại.
Vấn đề quân đội, tồn tại đã lâu, nhiều vấn đề. Phe trẻ tuổi và phe chủ hòa oán hận chất chứa, chẳng những bởi vì phe chủ hòa nắm giữ chức quyền to trong quân đội, mà còn bởi vì phe chủ hòa là rùa đen rụt đầu, còn không muốn cho phe trẻ tuổi ra tay trừng trị tiểu quốc Nam Hải, vì sao? Đơn giản là không muốn để cho phe trẻ tuổi lập công trong cuộc chiến được khen thưởng, sau đó từng bước thăng chức.
Phe chủ hòa nhát gan sợ phiền phức. Trung tướng, thiếu tướng lên chức trở thành đường tắt để làm lớn nhất số của cải hiện có. Niêm yết giá công khai, chỉ nhận tiền, không quen biết người, dùng tiền đúng chỗ, quân hàm thiếu tướng, trung tướng liền có ngay. Tiền không đến, cho dù anh có bản lĩnh đảm nhiệm lớn, trình độ cao tới đâu, rất xin lỗi, mời sang ngồi một bên.
Hiện tại tập tục trong quân đội bị đại phá, nếu không ra tay trị, tất thành họa lớn.
Rất nhiều người ngay từ đầu không hiểu Hạ Tưởng vì sao muốn chống lại Ngô Hiểu Dương, vì sao từ Dương Thành bay tới Bắc Kinh, cũng đích thân đến quân ủy giáp mặt nói rõ ràng. Sau khi truyền ra tin tức thành lập tổ kiểm toán, khiến cho không ít người lập tức bừng tỉnh, hay cho một Hạ Tưởng chẳng những sẽ dựa thế, hoá ra lại là tạo thế, là tạo thế vì Tổng Bí thư và Quan Viễn Khúc.
Bởi vì cho dù là Tổng Bí thư hay là Quan Viễn Khúc, đối với làn gió bất chính trong quân cũng căm thù đến tận xương tuỷ, đã sớm muốn ra tay trừng trị tập tục trong quân đội, chấn chỉnh nghiêm túc tác phong quân đội, nhưng vẫn không có thời cơ tốt để ra tay.
Hiện tại là thời cơ tốt, Ngô Hiểu Dương thân là Tư lệnh quân khu có ý đồ mưu hại quan lớn địa phương, và có thư ký Chủ tịch tỉnh tiền nhiệm ở quân ủy nhảy lầu bỏ mạng, lại có tài liệu tham khảo nội bộ của phóng viên giọng điệu truyền cảm, bài báo cuốn hút trợ giúp, nếu nói Hạ Tưởng và quân ủy đọ sức, như vậy mọi sự kế tiếp đã chuẩn bị chỉnh đốn quân đội, lại nên lấy hình thức gì để trình diễn một vở tuồng cải tổ oanh liệt?
Vở tuồng cải tổ trình diễn, không để mọi người đợi lâu, ba ngày sau, quân khu Dương Thành truyền tin đến, Hứa Quan Hoa động thủ.
Hứa Quan Hoa động thủ là phụng mệnh ai, tạm thời không thể đoán ra, nhưng Hứa Quan Hoa ra tay, xuống tay cực nhanh, vẫn gây chấn động kinh hãi cho rất nhiều người.