Phó bí thư Tỉnh ủy sao lại ở trong phòng Bí thư Tỉnh ủy?
Không đúng, Phó bí thư Tỉnh ủy cũng có thể ở trong văn phòng Bí thư Tỉnh ủy để báo cáo công việc, nhưng vấn đề là, Bí thư Tỉnh ủy không ở đây, Phó bí thư Tỉnh ủy lại một mình ngồi đây, là đạo lý gì?
Khang Hiếu sợ ngây người.
- Phó chủ tịch tỉnh Khang, vất vả rồi…
Hạ Tưởng tươi cười, đưa tay bắt tay Khang Hiếu,
- Có chuyện muốn báo cáo với Bí thư Trần à? Nguồn truyện: Truyện FULL
- Đúng vậy, có chút việc…
Khang Hiếu nói năng có chút lắp bắp, từ trước đến nay y chưa từng có cảm giác Hạ Tưởng sâu sắc đến mức làm cho người ta khó lường được như bây giờ, đồng thời trong lòng cũng có cảm giác sợ hãi. Nói qua loa vài câu, cũng không khách sáo nữa, vội hỏi,
- Bí thư Trần sao lại không ở đây?
- Bí thư Trần vừa mới có chút việc, đi xuống lầu rồi, trước khi đi đã có dặn dò, nói nếu đồng chí Khang Hiếu đến đây công tác, thì tôi ra mặt tiếp đãi một chút.
Hạ Tưởng lại quá đáng, không ngờ lại dõng dạc ở trong văn phòng Bí thư mà sử dụng chức quyền của Bí thư Tỉnh ủy.
Khang Hiếu lại không hề kinh ngạc, chỉ là không biết phải làm sao, bởi y đến đây là muốn xin nghỉ bệnh dài hạn, rốt cuộc Trần Hạo Thiên là không ở đây, hay cố ý không gặp đều không quan trọng. Quan trọng là, Hạ Tưởng lại như một chướng ngại vật chắn ở phía trước, y nên lách qua, hay là trực tiếp xông lên… Chỉ cần nghĩ một chút cũng có thể biết, y không thể lách qua Hạ Tưởng nổi.
Nói không chừng Trần Hạo Thiên đang tỏ thái độ không thèm quan tâm, để Hạ Tưởng toàn quyền xử lý ngọn gió lớn sắp thổi lên ở Lĩnh Nam.
Khang Hiếu chần chừ một lúc,
- Phó bí thư Hạ, gần đây sức khỏe tôi không tốt, muốn xin Tỉnh ủy cho nghỉ ngơi dưỡng bệnh một thời gian, hy vọng Tỉnh ủy phê duyệt.
Hạ Tưởng không tiếp lời Khang Hiếu, mà rót một chén trà, đích thân đưa cho Khang Hiếu:
- Đồng chí Khang Hiếu, sự vất vả của anh, Bí thư Trần đã nhìn thấy, cũng sẽ ghi nhớ trong lòng, tôi cũng tự có tính toán. Nhưng bây giờ chính là thời điểm cần anh nhất, anh không thể trốn tránh. Sức khỏe của anh từ trước đến nay luôn rất tốt, tôi vừa mới xem báo cáo kiểm tra sức khỏe cách đây một tuần của anh, các chỉ số đều rất bình thường. Sức khỏe chắc chắn không sao, chỉ sợ trong lòng có chuyện…
Bị Hạ Tưởng vạch trần, Khang Hiếu bỗng đỏ mặt lên, do dự một lúc, vẫn cắn răng nói:
- Hy vọng Tỉnh ủy suy nghĩ cẩn thận yêu cầu của tôi.
Hạ Tưởng dừng lại trong chốc lát, dường như muốn Khang Hiếu hồi tâm chuyển ý. Thấy Khang Hiếu như đã quyết định, không khỏi thầm thở dài một tiếng, nhưng vẫn hỏi thêm một câu:
- Phó chủ tịch tỉnh Khang có cần phải suy nghĩ thêm nữa không?
- Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.
Khang Hiếu chắc chắn Hạ Tưởng chuyện nhỏ xé ra to, cố ý kẹp cổ y, chẳng qua là muốn mượn quyền lực trong tay ép y ở lại Tỉnh ủy làm bia ngắm bắn. Y không quan tâm nữa, hắn có nói gì nữa y cũng phải rời khỏi nơi đầy thị phi này. Cái chết của Tống Cương gây ra cho y sự xúc động quá lớn, khiến y ý thức được, trong va chạm giữa những cấp trên, hễ y không chú ý thì ngay lập tức sẽ trở thành vật hy sinh.
- Vậy anh viết một lá đơn gửi lên Tỉnh ủy đi.
Hạ Tưởng thản nhiên nói một câu,
- Đợi Bí thư Trần trở về, tôi sẽ chuyển lời lại cho ông ấy.
Sau khi Khang Hiếu rời đi, Hạ Tưởng mới bất đắc dĩ lắc đầu, ý đồ nỗ lực giữ Khang Hiếu lại của hắn thất bại rồi!
Hạ Tưởng là có lòng tốt, là không muốn Khang Hiếu trong thời kỳ mẫn cảm này lại làm ra những hành động khiến người khác hiểu lầm. Không ngờ Khang Hiếu vì quá quẫn bách, quả thật đã hồ đồ rồi, y cho rằng bây giờ y chạy ra nước ngoài, sẽ tẩy rửa được sạch sẽ, sẽ khiến Ngô Hiểu Dương không hoài nghi y nữa?
Khang Hiếu sai hoàn toàn rồi, càng là lúc này, càng phải bình tĩnh, đồng thời tiếp tục án binh bất động, mới có thể khiến đối phương không nhìn thấu được. Còn y lại vội vội vàng vàng xin nghỉ phép dài hạn, sẽ càng khiến Ngô Hiểu Dương đã hoài nghi càng thêm hoài nghi y sau lưng đã làm điều gì đó. Cứ xin đi…nhưng cũng chỉ là kỹ xảo giấu đầu lòi đuôi thôi.
Chỉ tiếc rằng, cho dù Hạ Tưởng ám chỉ hay gợi mở, Khang Hiếu vẫn không hề quan tâm, hắn cũng đành lực bất tòng tâm.
Một ngày sau, Tỉnh ủy chính thức phê chuẩn đơn xin của Khang Hiếu. Sau khi được Tỉnh ủy phê duyệt, không đầy một tiếng đồng hồ sau, Khang Hiếu đã đến Viện an dưỡng Tỉnh ủy ở ngoại ô phía Bắc Dương Thành, làm ra vẻ như thật sự muốn dưỡng bệnh, hơn nữa cũng đã chuẩn bị xong cho cuộc chiến lâu dài.
Buổi tối, gió nhẹ phơ phất, ý thơ nhẹ nhàng, Hạ Tưởng cùng với Hứa Quan Hoa và Mộc Phong, đi đến một trang viên ăn tối.
Tên của trang viên là gì, Hạ Tưởng cũng không nhớ nữa, bởi vì tất cả sự chú ý của hắn đều bị sự hứng thú của Mộc Phong hấp dẫn rồi.
Mộc Phong rất vui vẻ, vừa thấy Hạ Tưởng liền vui mừng ra mặt, nếu không phải có Hứa Quan Hoa ở đó, nói không chừng y sẽ lôi kéo Hạ Tưởng rồi nói chuyện không ngớt. Cũng có thể hiểu được, Mộc Phong ở Dương Thành chịu áp lực đã lâu, bị Ngô Hiểu Dương áp chế khắp nơi, lại bị Tống Cương cứ như sói nhìn chằm chằm từ phía sau, y có thể thoải mái được mới lạ.
Bây giờ thì tốt rồi, Tống Cương vừa mới chết, Ngô Hiểu Dương cũng mất đi thế cục, niềm vui sướng này khiến y quét sạch hết những ức chế từ khi đến Dương Thành.
Hứa Quan Hoa lại không có được sự thoải mái kiểu cuộc chiến chưa mở màn đã chắc thắng, sau khi cùng Hạ Tưởng, Mộc Phong vào phòng, đóng cửa lại, rồi nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi trên đường có kẻ bám đuôi.
Hạ Tưởng cười không nói, khẽ gật đầu, ý là hắn đã biết từ sớm rồi.
Bây giờ Hạ Tưởng ra ngoài, nhất định phải mang cảnh vệ. Không mang theo không được, trước hết là Trần Hạo Thiên không đồng ý, tiếp theo Bí thư Mễ cũng sẽ dặn dò mãi, nếu Hạ Tưởng ra ngoài không mang theo cảnh vệ, y sẽ mách tội Hạ Tưởng với Cổ Thu Thật. Hạ Tưởng đành bất đắc dĩ, sự quan tâm của lãnh đạo hắn nhất định phải nhận, hắn liền thay đổi tác phong tùy tiện trước đây, trở nên thận trọng hơn rất nhiều.
Vừa đi không lâu, cảnh vệ của Hạ Tưởng đã phát hiện sau lưng có người theo dõi, cũng không có ý định ẩn núp, dường như cố ý để Hạ Tưởng phát hiện vậy. Bám đuôi được một lúc, đối phương liền quẹo đi.
Cái chết của Tống Cương, cũng không thể xóa đi được tâm lý trả thù của Ngô Hiểu Dương, điều này đương nhiên Hạ Tưởng biết rõ. Nếu như lợi dụng thật tốt cái chết của Tống Cương, có thể trở thành một bước ngoặt quan trọng trong việc so sánh lực lượng.
Hơi đáng tiếc là, Khang Hiếu quá nhát gan, làm một con đà điểu. Sự trốn tránh của Khang Hiếu khiến cái chết của Tống Cương có thể dẫn đến một chuyển biến đột ngột, có thêm nhiều biến số không mong muốn.
- Điều tra ra rồi, Tiêu Lương, Mạnh Tán đã xuất hiện rồi. Họ là quân át chủ bài của Ngô Hiểu Dương, trong cuộc thi đấu võ thuật ở quân đội, Tiêu Lương còn giành được giải nhì, lúc đó tôi cũng có thi với y, nhưng không thể thắng nổi.
Mộc Phong vừa nhắc đến Tiêu Lương và Mạnh Tán, liền lộ rõ vẻ kính phục, tuy rằng không đứng cùng một chiến tuyến, nhưng y dường như không giấu được sự bội phục đối với đối thủ,
- Lợi hại, dường như toàn vẹn, đấu võ, bắn súng, đều rất tinh thông. Thời gian trước đi Nam Hải thực hiện nhiệm vụ bí mật, bây giờ bị Ngô Hiểu Dương khẩn cấp triệu tập về, không phải chuyện tốt.
Hứa Quan Hoa cũng nói:
- Nếu chỉ so đấu võ, e rằng tôi và Mộc Phong thật sự không phải là đối thủ của Tiêu Lương, Mạnh Tán.
Mộc Phong lại cười:
- Bây giờ cũng không phải thời đại chỉ so đấu võ nữa, hơn nữa có sự tính toán tinh anh của Phó bí thư Hạ, lẽ nào còn để Ngô Hiểu Dương giành thắng lợi sao?
Hứa Quan Hoa cũng cười, Mộc Phong sau khi đã trải qua vài sự việc, cũng trưởng thành hơn rồi, không còn hễ một tí là dùng vũ lực để giải quyết vấn đề nữa, đáng được khen ngợi. Cũng đừng nói, trong vấn đề giải quyết uy hiếp của Tống Cương, thủ đoạn của Mộc Phong rất thành thạo, không những âm thầm giải trừ được tai họa ngầm, hơn nữa còn giấu những thủ đoạn để đối phó với Ngô Hiểu Dương và Khang Hiếu.
Cái chết của Tống Cương, không thể nói hoàn toàn không liên quan gì đến Hạ Tưởng, nhưng cũng không liên quan nhiều, bởi từ đầu đến cuối, từ lên kế hoạch đến ra tay, Hạ Tưởng chỉ biết một, mà không biết hai.
Tống Cương vẫn luôn là một mũi kiếm sắc của Ngô Hiểu Dương, trong lòng Hạ Tưởng sớm đã có tính toán. Lần trước hắn đi biệt thự bên hồ của Quý Lan Như, có người bám đuôi, sau khi hắn lén chụp ảnh, đã đưa cho Hứa Quan Hoa và Mộc Phong nhận dạng, hắn mới biết Tống Cương chính là một trong những thân tín đắc lực của Ngô Hiểu Dương.
Không ngoài dự liệu, đây cũng chính là người gây ra uy hiếp lớn nhất đối với hắn. Hay nói cách khác, Tống Cương có thể chính là người chấp hành nhiệm vụ đối phó với hắn.
Ngay sau khi Hạ Tưởng đưa ảnh cho Hứa Quan Hoa và Mộc Phong, sau khi Hứa Quan Hoa xin chỉ thị từ lão Cổ, liền nhanh chóng thống nhất được ý kiến. Ai ra tay trước thì người đó có được lợi thế, cần phải tiễn Tống Cương lên đường trước khi y ra tay sau lưng Hạ Tưởng!
Sau khi chỉ thị bí mật được truyền ra, do Hứa Quan Hoa bày mưu, Mộc Phong thực hiện.
Không ngờ còn chưa sắp đặt ổn thỏa, Ngô Công Tử bất ngờ chết, trong lúc tình thế thay đổi, Khang Hiếu bất ngờ đến Lam Hải thị sát công việc. Cùng lúc với Khang Hiếu khởi hành, Tống Cương cũng đồng thời biến mất ở Dương Thành.
Hứa Quan Hoa còn chưa đoán được mối liên hệ bên trong hai sự việc, liền nhận được một cuộc điện thoại quan trọng. Trong điện thoại, đối phương nói cho y biết Khang Hiếu thị sát công tác ở Lam Hải chính là cái cớ, mục đích chính là mở đường cho Tống Cương. Còn Tống Cương đến Lam Hải, là muốn tạo nên một sự kiện bất ngờ, muốn một người bất ngờ mất mạng.
Không cần phải nói, mục tiêu của Tống Cương chính là y.
Hứa Quan Hoa hoàn toàn tin tưởng vào tin tức y được báo, bởi vì cuộc điện thoại này không phải do người khác gọi đến, mà là Lý Dật Phong – thân tín của Phó bí thư Hạ ở Lĩnh Nam.
Hứa Quan Hoa ra quyết định rất nhanh, gọi một cuộc điện thoại cho Mộc Phong, Mộc Phong liền lập tức đến Lam Hải, tốc độ cực nhanh, còn đi trước cả Khang Hiếu và Tống Cương.
Ngày thị sát đầu tiên của Khang Hiếu, Tống Cương giả trang là người đi cùng trong đoàn Khang Hiếu, đi lên sân thượng của tòa nhà mục nát, xem xét địa hình. Vào ban đêm, Tống Cương lại lẻn vào tòa nhà, tiến hành những tính toán chính xác, cũng không biết đã tính toán như thế nào. Không phải Tống Cương muốn y bất ngờ biến mất, thì tại sao tất cả mọi việc y làm trên tầng thượng tòa nhà mục nát đều vì để ám sát y?
Hứa Quan Hoa có suy nghĩ cũng không thể hiểu được hành động của Tống Cương, y đương nhiên không biết, Tống Cương thật sự muốn y bất ngờ biến mất, hành động trên sân thượng, là cố ý bố trí mê trận, đồng thời đào hố cho Khang Hiếu.
Nhưng người tính cũng không bằng trời tính, ngày thứ hai, lúc Tống Cương nghĩ hầu như đã sắp xếp ổn thỏa rồi, lại xuất hiện bất ngờ. Lúc rạng sáng khi gã leo lên sân thượng, chuẩn bị bố trí một bước cuối cùng, sân thượng vốn dĩ rất kiên cố bỗng nhiên sụp xuống, Tống Cương một đời anh dũng đáng thương rơi vào khoảng không, rơi thẳng từ trên sân thượng xuống, tan xương nát thịt ngay tại chỗ.
Lúc sắp chết, Tống Cương cũng không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ kịp mắng một câu:
- Mẹ nó, cái công trình bã đậu hại chết người!
Nếu có cơ hội cho gã hồi sinh, gã lại đứng lên sân thượng, chắc chắn có thể phát hiện, nơi gã đứng không biết đã có ai cố tình đào một cái hố!!!
- Phó bí thư Hạ, bước tiếp theo làm sao đây?
Hứa Quan Hoa bất mãn với hành vi làm con rùa rụt cổ của Khang Hiếu,
- Đáng tiếc, Khang Hiếu bị dọa sợ hãi, không dám ngẩng đầu.
Hạ Tưởng mỉm cười,
- Phó chủ tịch tỉnh Khang quá ngây thơ rồi, giơ đầu ra, cũng một đao, rụt đầu, cũng là một đao, y trốn vào trại an dưỡng thì nghĩ rằng không còn vấn đề gì nữa hay sao?