Vốn dĩ trong ấn tượng của Thẩm Lập Xuân, quan viên nhà nước đều là cái loại chỉ biết bốc phét, thích ước đoán, nhưng nói đến nói đi cũng chả có nội dung thực tế gì. Đại bộ phận đều là dốt đặc cán mai về kinh tế, nhưng lại cứ hay chỉ trỏ. Gặp phải người như thế thì y tình nguyện mời bọn họ tọng đi để ngậm cái mồm vào chứ cũng chả hứng thú gì ngồi nghe hết bài này đến bài nọ vô nghĩa mà bọn họ vẫn tự cho là đúng.
Nhưng Phó chủ nhiệm Hạ mới tới này chẳng những tuổi trẻ mà lại còn ra ngoài cả dự liệu của y, vừa mở miệng không ngờ lại nói ra kết luận không thua gì những người chuyên nghiệp đã trải qua nghiên cứu mới đúc kết ra được, lập tức khiến y chấn động!
Bởi vì bản thân y cũng là người ủng hộ nhà ở cao cấp, nhưng phương án chung cư cao cấp không được Thành Đạt Tài thông qua, lại còn đưa yêu cầu trở về là xây chung cư nhiều tầng thôi. Khiến cho y cảm thấy chán chường với ý tưởng của mình, cho là mình đã phỏng đoán tình thế sai lầm.
Hạ Tưởng vừa nói, y giống như gặp được tri âm, kích động đến mức có hơi thất thố:
- Phó Chủ nhiệm Hạ, cậu thật sự cho rằng mảnh đất Lưu gia doanh này nên xây chung cư cao cấp thì tốt hơn hả?
- Ở ngay địa điểm tốt là trung tâm chợ thế này mà không xây thành nhà cao cấp thì rất đáng tiếc. Nếu như ở phía đông nam, đến gần đất tiếp giáp huyện thuận tiện thì có thể xây các khu chung cư nhiều tầng hoặc là biệt thự liền kề loại thấp.
- Nếu như là tây bắc, có non có nước, nhất định phải xây thành biệt thự xa hoa, càng cao cấp càng tốt, thậm chí có thể dẫn nước chảy vào trong khu chung cư, di dời núi đá thật lớn đến, xây dựng thành cảnh tượng lầu các non nước hữu tình, làm thành khu chung cư cao cấp đầu tiên của thành phố Yến.
Loảng xoảng một tiếng, Thẩm Lập Xuân vì quá kích động cho nên đứng phắt dậy quá nhanh, làm đổ cả ghế ngồi ra phía sau cũng chẳng để ý liếc mắt nhìn. Trên mặt y là vẻ ngạc nhiên vui mừng và hưng phấn, tựa như một kỳ tích vĩ đại nhất trên thế giới vậy, đưa tay nắm hai tay Hạ Tưởng:
- Phó chủ nhiệm Hạ, gặp cậu lại hận sao gặp nhau muộn thế. Tôi dám cam đoan là chắc chắn cậu có thể chơi thân được với Tổng giám đốc Thành. Ông ấy chắc chắn sẽ tán thưởng quan điểm vừa rồi của cậu. Tôi thường xuyên nghe quan điểm của Tổng giám đốc Thành đối với tình trạng hiện nay của bất động sản thành phố Yến. Mấy câu cậu vừa nói với ý tưởng của ông ấy không bàn mà hợp, quả thực là rất ngoài dự đoán của mọi người.
Đối với biểu hiện khoa trương của Thẩm Lập Xuân, Hạ Tưởng cũng không có thể hiện ra sự kinh ngạc nhiều quá. Mấy lời hắn vừa nói ra cũng chính là những bước khuếch trương của Tập đoàn Đạt Tài ở đời sau, không giống với ý tưởng của Thành Đạt Tài mới là lạ! Hạ Tưởng vẻ mặt cảm khái, nói:
- Tôi bất quá là nói tùy tiện vậy thôi, không thể so sánh được với Tổng giám đốc Thành hùng tài đại lược được. Tôi cũng luôn nghĩ là khi nào thì có cơ hội có thể gặp mặt một lần vị chưởng môn nhân sáng lập nên Tập đoàn Đại Tài trong truyền thuyết thì thật là quá tốt.
Sự trầm tĩnh tự nhiên của Hạ Tưởng đọng lại trong mắt Thẩm Lập Xuân. Y lại càng thêm nhận định Hạ Tưởng chẳng những kiến thức phi phàm mà còn là người làm việc ổn thỏa rất đúng mực. Hơn nữa, một phen cao kiến vừa rồi lại hoàn toàn ăn khớp với ý tưởng của Tổng giám đốc Thành. Nếu giới thiệu cậu ta cho Tổng giám đốc Thành, nói không chừng cậu ta có thể khuyên để Tổng giám đốc Thành thay đổi chủ ý, xây dựng Bảo Hưng Hoa Viên trở thành khu chung cư cao cấp đầu tiên ở thành phố Yến. Nếu thế thì tốt biết bao nhiêu chứ.
Ai cũng muốn ý tưởng của mình trở thành sự thật trong bản đồ quy hoạch của thành phố. Thẩm Lập Xuân đúng là bởi vì có một ý nghĩ như thế cho nên mới liếc mắt một cái đã xem trọng Hạ Tưởng rồi. Trên thực tế, bằng vào thân phận trung tầng của y ở Tập đoàn Đạt Tài, Hạ Tưởng chỉ là một Phó chủ nhiệm văn phòng tổ cải tạo nho nhỏ thì quả thật khó lọt được vào mắt y.
Tập đoàn Đạt Tài là tập đoàn lớn nhất ở thành phố Yến, thậm chí là cả tỉnh Yến. Trong tỉnh đã từng có công văn chính thức yêu cầu hỗ trợ trọng điểm đối với Tập đoàn Đạt Tài. Lại nói Tập đoàn Đạt Tài là một con cá kình, xoay người một cái cũng có thể tạo nên vô số sóng to gió cả. Bí thư Thành ủy và Thị trưởng thành phố Yến đều vô cùng tôn trọng Thành Đạt Tài. Nếu ai không có mắt lại động chạm đến người của Tập đoàn Đạt Tài, ông ta có thể gọi một cú điện thoại nối thẳng đến văn phòng Phó Thị trưởng chủ quản.
- Nếu Phó chủ nhiệm Hạ thật lòng muốn gặp mặt Tổng giám đốc Thành của chúng tôi, tôi có thể tìm một cơ hội sắp xếp. Không dám cam đoan nhất định chắc chắn được, nhưng có thể thử một lần. Có điều tôi cũng có một yêu cầu nho nhỏ. Đó là nếu như Phó chủ nhiệm Hạ với Tổng giám đốc Thành gặp mặt được và nói chuyện hợp nhau thì có thể nhân cơ hội đó nhắc với Tổng giám đốc Thành về ý tưởng có thể xây dựng Bảo Hưng Hoa Viên trở thành chung cư cao cấp được không?
Hạ Tưởng hiểu ra ngay, Thẩm Lập Xuân cũng khá là coi trọng triển vọng về chung cư cao cấp. Mà Thành Đạt Tài trải qua tích lũy ở giai đoạn trước, hiện giờ tuy rằng vẫn khuếch trương nhưng bước đi đã rõ ràng là mong muốn sự ổn định, không còn dám vì thiên hạ trước giống như trước đây nữa. Có điều hắn cũng hiểu rõ, nếu thật sự muốn xây dựng chung cư cao cấp, thì có thể sinh ra hiệu quả kinh tế và lợi ích tốt hơn rất nhiều chung cư nhiều tầng như hiện tại. Mà thành phố Yến cũng xuất hiện chung cư cao cấp thực sự đầu tiên sớm hơn được hai ba năm.
Chuyện vẹn cả đôi đường như thế, vì cớ gì mà không làm chứ?
Giữa trưa, không từ chối nổi lời mời nhiệt tình của Thẩm Lập Xuân, Hạ Tưởng và Chung Nghĩa Bình lưu lại ăn cơm. Hạ Tưởng cũng cảm thấy thái độ làm người của Thẩm Lập Xuân coi như không tồi, đáng để kết giao thì cố ý nhiều lời hơn về ý tưởng triển vọng của giới bất động sản thành phố Yến. Nói là ý tưởng, kỳ thật chẳng qua là Hạ Tưởng căn cứ vào tình huống ở đời sau, thêm chút cải biến nữa thì thành là ý tưởng sáng tạo của hắn.
Thẩm Lập Xuân nghe xong rồi không kìm được vui mừng, ăn no thỏa mãn, cao hứng lên uống vào không ít bia, nói gần nói xa là phải kết giao với Hạ Tưởng. Nhiều bằng hữu vẫn tốt, Hạ Tưởng cũng theo lời y nói, sau một bữa cơm, hai người liền thành tri kỷ.
Thời điểm chia tay, Thẩm Lập Xuân thấy Hạ Tưởng đang đi một cái xe tải nửa cũ nửa mới, thì quay đầu nói với cô nhân viên:
- Tiểu Lưu, cô xin với công ty xem kinh phí hoạt động quý này có thể duyệt thêm mấy chục nghìn nữa được không? Nếu không duyệt được tiền thì xin một chiếc ô tô cũ chừng chục nghìn có được không?
Cái gọi là kinh phí hoạt động chính là chi phí chuẩn bị cho các phòng ban liên quan các cơ quan chức năng quan trọng. Làm lãnh đạo tầm trung, trong tay Thẩm Lập Xuân có quyền phê duyệt cả chục nghìn tệ. Hạ Tưởng mặc dù biết là y người rộng rãi hào phóng, nhưng cho ai cũng vẫn là cho. Nếu Thẩm Lập Xuân lại làm chuyện như thế, mở miệng là đưa được một chiếc xe thì hắn cũng sẽ có qua có lại mới toại lòng nhau, vươn tay phải ra:
- Lập Xuân, đưa phương án của anh cho em. Em giúp anh cải tiến một chút, xem có thể tác động được Tổng giám đốc Thành không?
Trên đường trở về, Chung Nghĩa Bình nhìn Hạ Tưởng bằng ánh mắt ngưỡng mộ vô hạn.
- Phó Chủ nhiệm Hạ, lúc đầu em thấy anh có vẻ trẻ hơn em mà đã làm Phó chủ nhiệm rồi thì trong lòng còn có chút không phục, cho rằng anh chắc chắn là có người thân quen làm quan lớn. Nhưng vừa rồi như thế, bây giờ em hiểu rõ rồi, anh đi lên đúng là bằng bản lĩnh thực sự.
Không phục không được. Nói ba xạo vài câu là đổi được một cái xe con. Tổ cải tạo bởi vì không có biên chế chính thức cho nên kinh phí không đủ, chi rất ít. Chính quyền thành phố cũng không phải chỉ có một mình Trần Phong. Ông ta cũng không có khả năng thiên vị mọi thứ cho tổ cải tạo được. Ông ta là Thị trưởng của toàn bộ nhân dân thành phố, chứ không phải Thị trưởng chuyên dụng của tổ cải tạo. Cho nên văn phòng tổ cải tạo có khi cũng chỉ có thể nghĩ ra những biện pháp xoay sở khác mà thôi.
Hạ Tưởng cười cười không nói gì. Chung Nghĩa Bình còn thật thà hơn cả hắn tưởng tượng nữa. Bảo sao mà tốt nghiệp ở đại học danh tiếng mà cho đến bây giờ còn chưa lăn lên được vị trí cấp phòng. Nhưng mà thế cũng tốt, hắn cũng cần chậm rãi nuôi dưỡng lực lượng của mình. Trước khi đứng ở địa vị cao, cần nhất là những người thẳng tính lại dễ giác ngộ như Chung Nghĩa Bình vậy đi theo.
Qua hai ngày, Thẩm Lập Xuân không có tin tức gì, Hạ Tưởng cũng biết là không gấp được, vẫn kiên nhẫn đợi.
Ngô Cảng Đắc thì vẫn moi bất động sản Cát Thành. Kiều Bạch Điền vẫn còn có thể duy trì sự bình thản, vẫn chưa lộ diện. Hạ Tưởng liền mơ hồ đoán được một chút gì đó. Hắn đến tổ cải tạo không chỉ có vài ngày, đã có một số doanh nhân lớn nhỏ lấy đủ các loại danh nghĩa lộ mặt rồi, muốn mời hắn ăn cơm, và cũng là muốn tạo quan hệ tốt với Phó chủ nhiệm. Kiều Bạch Điền chắc là đã hiểu được, từ sau khi hắn đến tổ cải tạo, thái độ của Ngô Cảng Đắc rõ ràng có sự thay đổi lớn, chắc chắn là có liên quan đến hắn. Thế mà Kiều Bạch Điền vẫn án binh bất động như cũ. Hiển nhiên phía hậu thuẫn của ông ta bất hòa với Trần Phong.
Hạ Tưởng là người của Trần Phong, ở chính quyền thành phố là quan hệ quen biết nói chung. Mà mối quan hệ của hắn với Tào Vĩnh Quốc thì những người biết cũng không nhiều. Cho nên Kiều Bạch Điền trầm mặc hiển nhiên là vì quan hệ với Trần Phong. Nếu Kiều Bạch Điền đã tự cho thân phận mình cao, ngay cả mặt mũi cũng không chịu hạ xuống thì Hạ Tưởng liền giao cho Ngô Cảng Đắc, về sau này cũng chả cần đến phố Nhị Thập Lý. Nếu đã muốn gạt ra thì hoàn toàn gạt luôn xem ai có kiên nhẫn hơn ai.
Ngô Cảng Đắc bây giờ đúng là Hạ Tưởng nói gì nghe nấy, bảo sao làm vậy, thậm chí không cả hỏi lý do nữa. Ngô Cảng Đắc cũng muốn đi lên lắm chứ. Ông ta đã có tuổi rồi, khả năng có thể thăng tiến nữa là không lớn. Chẳng bằng theo sát Hạ Tưởng. Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, có chỗ dựa, hơn nữa cu cậu này cũng biết điều, thái độ làm người coi như không tồi. Nghe theo hắn vẫn còn tốt hơn là nghe theo một người đàn bà như Khúc Nhã Hân.
Khúc Nhã Hân mặc dù không quá tán thành với những việc làm của Hạ Tưởng, nhưng cô ta biết khả năng của mình, cho dù phản đối cũng vô ích, đành phải cái gì cũng không nói, chỉ lo vùi đầu làm việc. Một khi bớt đi tâm tư đấu tranh cao thấp với Ngô Cảng Đắc, cô toàn tâm toàn ý vào công việc thì hiệu quả công việc lại được nâng cao lên không ít.
Không đợi đến tin tức của Thẩm Lập Xuân, cũng không nhìn thấy sự lộ diện của Kiều Bạch Điền thì Tôn Hiện Vĩ lại xuất hiện ngoài ý muốn.
Tôn Hiện Vĩ lấy danh nghĩa là đưa máy nước uống đến văn phòng tổ cải tạo, nói là trời nóng nực, ông ta cố ý mua một cái máy nước có thể làm lạnh được, có hai bên vòi nước nóng lạnh. Ba người Hạ Tưởng đương nhiên là muốn khách khí tỏ lòng biết ơn. Tôn Hiện Vĩ khách sáo vài câu rồi làm bộ như mới nhận ra Hạ Tưởng, nhiệt tình nói:
- Phó Chủ nhiệm Hạ phải không? Tôi đã nghĩ đến thăm cậu là bạn của Tiểu Nhạc phải không nhỉ?
Tôn Hiện Vĩ dáng người trung bình, nói chuyện to tiếng, khuôn mặt vuông vức, mày rậm mắt to, là hình ảnh đàn ông phương bắc điển hình. Lúc nói chuyện trong vẻ thân thiện của ông ta lại mang theo cả sự thân thiết, làm cho người ta có cảm giác như mới gặp mà đã quen.
Hạ Tưởng cũng biết thừa là Tôn Hiện Vĩ chẳng có chuyện gì để nói, cố ý muốn gây dựng quan hệ mà thôi chứ Tôn Cải Nhạc thì có ý nghĩa quái gì. Nhưng Tôn Hiện Vĩ vẫn cố ý nói như thế, một là cho ông ta cái bậc thang mà bước xuống, hai nữa là cũng có ý tìm cớ tiếp cận gần Hạ Tưởng hơn. Hạ Tưởng làm sao lại cự tuyệt được chứ? Hắn vội vàng mời Tôn Hiện Vĩ ngồi xuống, cũng nói:
- Hóa ra là chú của Cải Nhạc ạ? Vậy thì không phải người ngoài rồi. Nếu đã là người trong nhà rồi thì đừng nói lời khách sáo, nếu không lại là người ngoài rồi.
Tôn Hiện Vĩ thấy Hạ Tưởng thuận thế nói ra tên Tôn Cải Nhạc, biết là hắn không cự tuyệt thì trong lòng kiên định rất nhiều, lại nói:
- Trưa nay cùng ăn bữa cơm nhạt đi. Ba vị phó chủ nhiệm, rất hân hạnh được đón tiếp.
Ngô Cảng Đắc thấy Hạ Tưởng cười không nói lời nào thì biết là hắn không phản đối, bèn gật đầu luôn. Khúc Nhã Hân không vui lắm, nhưng cũng không muốn mình lúc nào cũng bị gạt ra bên ngoài cho nên cũng gật đầu. Tôn Hiện Vĩ ánh mắt sắc bén, liếc mắt một cái đã nhìn ra trong ba người, Hạ Tưởng là trung tâm, cho nên trong lòng càng thêm kiên định với quyết tâm kết giao với Hạ Tưởng.
Chính lúc đang nói chuyện, Chung Nghĩa Bình kích động gõ cửa tiến vào:
- Phó chủ nhiệm Hạ, quản lý Thẩm phái người đưa tới một chiếc xe, đang để ở bên ngoài, muốn anh đi ra ngoài tiếp quản đó.
- Xe gì thế?
Khúc Nhã Hân ngây ngẩn cả người, xe của tổ cải tạo ít là rõ ràng rồi, thường xuyên gặp tình trạng là có việc mà không có xe để đi, cho nên cô rất kinh ngạc mới hỏi như vậy.
Hạ Tưởng nói ra chuyện Thẩm Lập Xuân đưa xe, lại biết thời biết thế nói:
- Tôi với Phó chủ nhiệm Ngô bình thường ngồi xe tải cũng quen rồi. Xe mới để bố trí riêng cho Phó chủ nhiệm Khúc đi. Dù sao cũng là đồng chí nữ, ngồi xe tải không tiện đâu.
Không tiện theo ý Hạ Tưởng nghĩa là xe tải giảm xóc cứng rắn, bịt kín kém, khởi động là xóc nảy lên, hơn nữa có khi phải kéo theo một người nữa đi cùng thì lại chen chúc chật chội. Mà Khúc Nhã Hân lại hiểu lầm ý của Hạ Tưởng, cho là hắn nói rất đúng vì cô mặc váy, xe tải cao nên không tiện lắm. Với cái bậc xe lên xe tải cao như thế, phải chân dài mới leo lên được. Còn chỗ ngồi phía sau thì phải xoay người, vểnh mông lên mới xuống được xe. Lúc ít người thì chướng tai gai mắt, lúc đông người thì rất dễ lộ hàng.
Khúc Nhã Hân mới nghĩ đến đó thôi đã không tránh khỏi đỏ cả mặt. Nhưng mà khi Hạ Tưởng có ý tốt như thế thì trong lòng vẫn còn cảm kích:
- Như thế sao được? Xe là do quản lý Thẩm nể mặt Phó chủ nhiệm Hạ mà đưa tới, tôi dùng thì sao ổn?
Ngoài miệng thì nói là không ổn, kỳ thật trong lòng thì vô cùng chờ mong. Hạ Tưởng sao lại có thể không rõ tâm tư của cô chứ, cũng không nhiều lời, trực tiếp phân phó Chung Nghĩa Bình:
- Tiểu Chung, cậu đưa Phó chủ nhiệm Khúc cùng đi tiếp nhận xe đi.
Khúc Nhã Hân thấy hắn khăng khăng, đã nói là tôi cảm ơn rồi nhưng vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không kìm nổi sự hấp dẫn của xe mới, kích động đi ra ngoài nhận xe. Ngô Cảng Đắc ở bên cạnh nhìn mà hâm mộ mãi, vội vàng nhìn qua cửa sổ vừa thấy đã la toáng lên:
- Santana à, xe tốt nha, cũng phải đến một trăm bảy, trăm tám mươi ngàn ấy nhỉ?
Hạ Tưởng lắp bắp kinh hãi trách cứ nói:
- Quản lý Thẩm cũng rõ thật là, rõ ràng là chỉ cần đưa một cái xe cũ chừng chục nghìn là được rồi. Thật không ngờ anh ấy đúng là khách sáo quá. Để tôi phải nói anh ấy mới được.
Tôn Hiện Vĩ hồi lâu vẫn chưa nói gì trong mắt chợt chớp lên thần sắc khác thường, đột nhiên hỏi:
- Thẩm Lập Xuân ư? Quản lý bộ phận khai thác của Tập đoàn Đạt Tài?
Hạ Tưởng gật gật đầu:
- Tổng giám đốc Tôn cũng quen anh ta ư?
Tôn Hiện Vĩ lắc đầu:
- Cũng không gọi là nhận thức được, mới chỉ gặp mặt một lần thôi. Bây giờ Tập đoàn Đạt Tài là ông trùm trong ngành bất động sản, địa vị không thể dao động. Cho dù tôi có muốn làm quen cũng không trèo cao được.
Ông ta tâm tư vừa động, do dự một lúc rồi lại nói:
- Nếu Phó chủ nhiệm Hạ đưa xe cho Phó chủ nhiệm Khúc đi, vậy thì tôi cũng đưa cho Phó chủ nhiệm Hạ một chiếc xe đi, là Santana đời cũ. Phó chủ nhiệm Hạ đừng chê xe không tốt, cũng đừng bảo là không cần. Không cần chính là khách sáo rồi, chính là cho rằng quan hệ của chúng ta khá xa. Chính là muốn đưa cho cậu xe Santana IV cơ, nhưng nói thật Santana IV hơi đắt, tặng không nổi.
Sau khi Santana IV xuất hiện thì Santana liền bị gọi thành Santana đời cũ. Bấy giờ thì một chiếc Santana cũ cũng đã hơn một trăm ngàn tệ rồi. Một chiếc Santana IV phải cao hơn đến mấy trăm ngàn, so sánh với đời sau thì đúng là giật tiền chứ không nghi ngờ gì nữa.
Tôn Hiện Vĩ đã nói đến mức như thế rồi, Hạ Tưởng nếu không nhận thì chính là làm kiêu rồi. Hắn cũng biết tâm tư của Tôn Hiện Vĩ, ngoại trừ là muốn kết bạn với hắn, chắc chắn là còn có toan tính khác. Dù sao ngẫm lại về sau còn muốn kết giao với ông ta nữa, không lấy xe của ông ta thì ngược lại lại làm hắn cảm thấy trong lòng không nỡ. Mà nói lại, doanh nghiệp đưa xe cũng chỉ lấy danh nghĩa là đơn vị mượn đưa cho văn phòng tổ cải tạo chứ không phải đưa cho cá nhân hắn, cho nên hắn thuận thế đáp ứng:
- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Cảm ơn ý tốt của Tổng giám đốc Tôn.
Tôn Hiện Vĩ cũng là một người sảng khoái, lúc này lấy điện thoại gọi ra ngoài:
- Tiểu Quách, cậu đi đến cửa hàng độc quyền Santana Thượng Hải, lấy một chiếc Santana, dùng danh nghĩa công ty đi. Sau đó lái xe đến trụ sở ủy ban nhân dân thành phố, giao cho...
Hạ Tưởng chỉ chỉ vào Ngô Cảng Đắc:
- Trước hết cứ để Phó chủ nhiệm Ngô tiếp nhận đi. Tôi có lẽ không rút ra thời gian được.
Hắn không phải không rút được thời gian ra mà là cố ý cân bằng một chút quan hệ không hài hòa giữa Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân.
Ngô Cảng Đắc vừa nghe thấy thế thì lập tức mặt mày hớn hở, lúc này ngứa ngáy không chịu được:
- Phó chủ nhiệm Hạ, cậu xem nếu không hay là để tôi trực tiếp đến cửa hàng độc quyền đi. Đỡ phải để cho người của Tổng giám đốc Tôn phải đi, phiền quá nữa.
Tôn Hiện Vĩ cười không nói gì, nhìn về phía Hạ Tưởng. Hạ Tưởng nghĩ cũng đúng lúc động viên Ngô Cảng Đắc cho nên nói:
- Vậy vất vả Phó chủ nhiệm Ngô tự đi một chuyến vậy.
- Không vất vả, không vất vả đâu.
Ngô Cảng Đắc hưng phấn đến nỗi liên tục xoa tay vào nhau.
- Phó chủ nhiệm Hạ vừa đến tiếp nhiệm thì thật đúng là chuyện tốt liên tục đến. Được rồi được rồi, tôi đi trước nhé?
Ngô Cảng Đắc vừa đi, chốc lát sau Khúc Nhã Hân cũng trở về, cao hứng phấn chấn muốn đi thử xe mới.
Khúc Nhã Hân cầm ba lô lên, vẫn không quên vui vẻ cười với Hạ Tưởng:
- Cảm ơn cậu, Phó chủ nhiệm Hạ. Cậu đúng là một người tốt! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Hạ Tưởng sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười với Tôn Hiện Vĩ. Tôn Hiện Vĩ cười ha hả:
- Phó chủ nhiệm Hạ thật lợi hại. Đừng nhìn tuổi trẻ nhưng trình độ không kém đâu.
Hạ Tưởng vội vàng khiêm tốn khoát tay:
- Quá khen, quá khen. Tôi chẳng qua là nhờ bóng Tổng giám đốc Tôn thôi.
Đến trưa, Hạ Tưởng và Tôn Hiện Vĩ cùng đi ăn cơm. Trong khi ăn cơm, Tôn Hiện Vĩ còn cố ý dẫn dắt đến đề tài công tác trọng điểm của tổ cải tạo thôn nội đô. Hạ Tưởng thì nói theo lời của ông ta, nói xong lại nhắc đến việc khai thác kinh doanh ở phố Nhị Thập Lý.