Tiếu Giai không phải cố ý quyến rũ người, mà là đàn ông đều thích phụ nữ có khí chất tự nhiên như vậy. Cái gọi là Hồng nhan họa thủy(Sắc đẹp là mầm của tai họa) thực ra không thể trách được người phụ nữ, chỉ trách đàn ông quá tham lam. Một người phụ nữ khuynh quốc khuynh thành, vẻ đẹp của cô không gây họa và rắc rối gì cả. Nhưng bởi vì người đàn ông si mê cô nên mới gây tai nạn và họa cho thiên hạ.
Một lát sau Hạ Tưởng mới chú ý Tiếu Giai mặc một chiếc áo ở nhà mà thôi. Người đẹp nằm ở bên cạnh, hắn cũng không phải người kiêng phụ nữ, hơn nữa từng có quan hệ với Tiếu Giai nên không khỏi động lòng. Hắn liền như một đứa trẻ nhẹ nhàng cẩn thận cởi từng chiếc cúc áo của Tiếu Giai. Cúc áo được cởi ra, bên trong là da thịt trắng nõn và co dãn, hai điểm đỏ bừng bên trên, bên dưới là đám cỏ làm người ta mơ tưởng. Eo nhỏ, bờ mông rộng, đôi chân trơn bóng, đường cong quyến rũ làm lửa trong lòng hắn sôi lên, muốn lập tức lên ngựa tung hoành sa trường.
Hạ Tưởng thấy Tiếu Giai ngủ say như đứa bé nên mặc dù lửa dục đang thiêu đốt trong lòng hắn thì vẫn cố cưỡng ép không đánh thức cô. Chẳng qua sau đó hắn không nhịn được mà cởi sạch quần áo của mình, ôm Tiếu Giai vào lòng rồi mơ màng ngủ.
Hạ Tưởng đang ngủ thì đột nhiên cảm thấy có người động đang lén lút rút tay muốn chạy. Hạ Tưởng thầm nghĩ rằng bây giờ cô bé muốn chạy đâu có được. Hắn đột nhiên mở to mắt nghiêng người đè Tiếu Giai xuống dưới mà nói:
- Đừng mong chạy, bây giờ muốn chạy ư, truyền ra ngoài anh làm cầm thú cũng được.
Tiếu Giai đỏ mặt à nhẹ nhàng nói:
- Ông lớn tha mạng, tiểu nữ không dám nữa.
Hạ Tưởng từ từ tách hai chân cô ra rồi nói:
- Không được, giết trước rồi tha.
- Giết thì không kịp rồi, mong quan lớn thương cho tiểu nữ.
Tiếu Giai khi nói chuyện vừa có vẻ nũng nịu, yếu ớt đúng là quyến rũ đến tận xương tủy. Điều này càng làm cho Hạ Tưởng ham muốn, mắt hắn lộ ra vẻ dữ tợn mà nói:
- Tên đã lên dây không thể không bắn, nếu không là đồ ngu.
Tiếu Giai giơ tay ôm chặt lấy Hạ Tưởng:
- Để mặc anh muốn làm gì thì làm. Dù sao anh là của khắc tinh của em, em không ngại.
A, cô kêu lên một tiếng:
- Sao còn hơi đau vậy?
- Đừng gấp, em phải coi đây là sự giao lưu và trao đổi sâu nhất giữa anh và em. Lần đầu là thử sờ soạng, dù sao mọi người còn chưa quá quen mà. Lần thứ hai chính là thử điểm mấu chốt của nhau, xem rốt cuộc là tính cách nóng bỏng, dịu dàng hay cứng rắn. Lần thứ ba coi như bắt đầu chú ý chất lượng và thời gian nói chuyện, không nói chuyện sơ lược mà tiến thêm xâm nhập giao lưu đề tài hyền bí hơn.
Hạ Tưởng đây là đang dụ dỗ Tiếu Giai. Hắn cảm thấy mình giống như một con sói dụ dỗ con thỏ, vì ăn được con thỏ mà không thể không dùng tới võ mồm, còn muốn cho Tiếu Giai quên cô đang gặp nguy hiểm.
Tiếu Giai không nói gì mà ôm Hạ Tưởng càng lúc càng chặt. Cô mở miệng cắn mạnh vào vai hắn, cô không dùng sức cũng không nhả ra, cắn đến khi hai người thôi giao lưu.
Hạ Tưởng người đầy mồ hôi. Hắn ôm chặt Tiếu Giai rồi nói:
- Có tốt hơn chút nào không? Có đau không em?
Tiếu Giai mở miệng nói:
- Anh làm em đau, em cắn anh cho anh đau. Mới đầu còn đau, bây giờ thì tốt rồi.
Cô rất xấu hổ không dám nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng trêu chọc cô:
- Anh không lừa em phải đâu? Nếu như anh lừa em, phụ nữ mà luôn đau thì có lẽ tỷ lệ ly hôn sẽ trên 80%.
Tiếu Giai đưa tay vẽ vẽ lên người Hạ Tưởng mà nói:
- Anh ra nhiều mồ hôi quá. A.
Cô như nghĩ ra gì đó nên kêu lên sợ hãi:
- Vừa nãy khi em ngủ, có phải anh nhìn trộm hết người em không?
Hạ Tưởng là thằng bé thật thà nên nói:
- Ừ xem hết rồi, đẹp lắm, vừa trắng lại vừa mềm mại như con thỏ trắng vậy.
Hắn thấy Tiếu Giai xấu hổ liền trêu chọc:
- Có phải thấy thiệt không? Nếu không được thì anh cho em xem cả người anh để tỏ vẻ thành ý của anh. Chẳng những cho em xem thoải mái, còn tùy em muốn làm gì thì làm.
- Đi chết đi, ai thèm nhìn anh, xấu chết được, vừa đen vừa xấu.
Tiếu Giai kêu lên một câu, sau đó mắt đảo đảo lộ ra nụ cười quyến rũ của cô:
- Anh mệt chưa? Có được không? Có bản lĩnh thì thêm lần nữa xem?
Hạ Tưởng đang ở lứa tuổi thanh niên khỏe mạnh nên khôi phục rất nhanh. Hắn sao có thể chịu được sự khiêu khích lộ liễu của Tiếu Giai như vậy. Hắn liền đè cô xuống dưới rồi uy hiếp:
- Dám nói linh tinh thì phải chuẩn bị tâm lý chịu đả kích.
Tiếu Giai vội vàng xin tha:
- Bỏ qua cho em đi mà, được không? Em sai là được chứ gì? A, anh …
Sau đó là cảnh xuân sắc không thể nói hết.
Hạ Tưởng cuối cùng cũng khiến Tiếu Giai bồi thường. Từ lần trước tới giờ đã gần năm làm hắn rất buồn bực. Chẳng qua làm hắn vui chính là trải qua cố gắng của hắn, cuối cùng Tiếu Giai đã qua được cửa ải tâm lý của một người phụ nữ. Tuy không thể nói bây giờ Tiếu Giai đã thành thục hơn, nhưng ít nhất cơ thể cô không còn cứng ngắc, không còn kêu đau, hơn nữa cũng biết phối hợp một chút.
Còn nhiều thời gian mà, không gấp, từ từ bồi dưỡng.
Đến tối, Hạ Tưởng cũng không rời khỏi cơ thể quyến rũ của Tiếu Giai. Nói không si mê là lừa người, đàn ông đều có ham muốn chiếm hữu. Hạ Tưởng có năng lực tự khống chế hơn người bình thường một chút nhưng không thể tránh khỏi việc phóng túng trong quan hệ.
Buổi tối Tiếu Giai tự mình xuống bếp nấu. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Tiếu Giai cũng nói sự phát triển trong gần năm qua của mình ra cho Hạ Tưởng nghe.
Đến tận bây giờ Hạ Tưởng và Tiếu Giai cũng không gặp nhau nhiều, nhưng vẫn hay liên lạc. Chẳng qua bây giờ tận tai nghe Tiếu Giai kể thì sẽ khác với nghe trong điện thoại mà.
Công ty kinh doanh rau quả Tiếu Hạ của Tiếu Giai nhờ Phùng Húc Quang giúp nên đã đăng ký thành lập. Sau khi thành lập cô liền từ từ mở ra một bộ phận thị trường Thành phố Yến, sau đó lại tạo lập quan hệ hợp tác với mấy nhà kinh doanh rau quả ở thành phố Lỗ, tỉnh Tề. Trải qua cuộc đàm phán khó khăn cuối cùng đã mua được hàng với giá thấp, mới từ từ đứng vững ở Thành phố Yến.
Mặc dù Tiếu Giai không nói rõ chẳng qua từ lời của cô, Hạ Tưởng cũng có thể nghe ra cô bị một số nhà kinh doanh ngầm ám chỉ. Chỉ cần cô đáp ứng yêu cầu nào đó của bọn họ thì nhất định sẽ có chỗ tốt hơn. Tiếu Giai quá quyến rũ, cho dù là một người đàn ông tiến ra từ một con đường trăm hoa đua nở cũng không thể chịu được sức hấp dẫn của cô. Tiếu Giai một mình ở bên ngoài liều mạng làm việc đúng là rất khó khăn. Chẳng những phải đề phòng người ta tính kế việc làm ăn, còn phải đề phòng người ta có ý đồ với cơ thể cô.
- Nếu quá mệt mỏi, khó khăn thì đừng làm có được không?
Hạ Tưởng không đành lòng nhìn Tiếu Giai một mình chạy khắp nơi. Hắn rất đau lòng nói:
- Em là người phụ nữ của anh, về sau anh sẽ tìm một con đường kiếm tiền mà không cần phải chạy qua chạy lại, bận rộn như vậy cho em.
- Em không. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Tiếu Giai rất kiên quyết từ chối. Hạ Tưởng có thể thấy vẻ quật cường trên khuôn mặt cô.
- Em là người phụ nữ của anh, nhưng em không phải vật phẩm của anh, không muốn dựa vào anh, không muốn nhận gì từ anh. Em trao mình cho anh là coi trọng anh có thể tin cậy, có thể dựa vào. Một người phụ nữ dù kiên cường tới đâu cũng cần có một người đàn ông làm chỗ dựa cho mình. Chỉ cần lúc em khó khăn nhất, mệt nhất, em nghĩ mình còn có anh, có thể dựa vào anh, còn có người luôn ủng hộ em là em lại có tin tưởng và lực lượng.
- Thực ra em biết phụ nữ dù có lấy chồng hay không đều phải dựa vào một người đàn ông mới được. Em thừa nhận lúc đầu em cũng muốn dựa vào anh. Bởi vì anh giúp em rất nhiều mà không đòi lấy gì cả. Em liền giao mình cho anh không được hay sao? Chẳng qua sau này em dần thay đổi suy nghĩ, cảm thấy làm người phụ nữ vĩnh viễn của anh cũng được. Đầu tiên anh rất có tương lai, sau đó anh trẻ tuổi hơn những người đàn ông thành công, ở bên anh em không có áp lực về tâm lý, cũng không áy náy cướp chồng người khác. Cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất, em cũng có yêu anh một chút.
Hạ Tưởng lẳng lặng lắng nghe mà không nói gì. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Tiếu Giai. Hắn cảm thấy Tiếu Giai từ mơ hồ tới rõ ràng, hình ảnh của cô dần dần trở nên rõ ràng trong mắt hắn. Hắn không ngu, cũng biết Tiếu Giai chủ động dâng hiến cho mình không phải không có gì mong muốn. Trên đời không phải không có sự may mắn, nhưng Tiếu Giai tất nhiên không phải người mê trai.
Hắn vẫn mong chờ có một ngày có thể thẳng thắn mặt đối mặt với Tiếu Giai. Hắn không cưới cô nhưng hắn muốn biết trong lòng cô mong muốn gì, cũng cần biết hắn rốt cuộc có thể làm gì vì cô. Con người đều có ham muốn, không thể nào có một người toàn tâm toàn ý đối tốt với anh mà không có mong muốn gì. Tiếu Giai chẳng qua là chôn giấu quá sâu ham muốn và mong ước của mình mà thôi.
- Em nói hết chân tướng cho anh, anh nghe xong không được cười em, không được ghét bỏ em, càng không được muốn có em, được không?
Tiếu Giai giơ ngón tay ra móc tay với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng móc tay cô rồi đưa tay sờ sờ mặt cô:
- Sao thế? Anh sẽ đối tốt với em, sẽ không làm em phải uất ức.
- Thực ra lúc trước em hợp tác với Văn Dương, muốn kiếm tiền gấp như vậy là do bố em nợ người ta tiền, bị người đánh gãy chân, chủ nợ hôm nào cũng đến nhà đòi tiền, còn nói nếu còn không có tiền thì sẽ đánh gãy chân em trai em, bán em đi. Em không dám về nhà mà phải liều mạng nghĩ cách kiếm tiền.
- Sau đó em trộm được con dấu, viết thư vài lãi từng đó tiền. Em cũng biết kiếm tiền phi pháp không thể lâu dài, nhưng em không có cách nào cả. Lúc ấy em vay anh tiền để viết thư, anh còn thay em che giấu việc này. Sau khi chuyện thành công anh còn yên tâm giao tiền anh đáng nhận được vào tay em. Em ngoài giao mình cho anh thì không có gì cả. Hơn nữa nói thật lúc ấy mà anh lấy số tiền của mình đi thì em sẽ thành trắng tay. Bởi vì số tiền của em mới vừa vặn trả nợ cho bố em. Nói cách khác công ty bây giờ có tiền vốn đều là số tiền của anh. Em chẳng qua chỉ là cầm tiền của anh mà kinh daonh thôi, nói đúng ra anh là ông chủ của em.
Tiếu Giai ra vẻ đáng thương mà nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không khỏi cảm thấy thương tiếc, hắn khẽ vuốt tóc Tiếu Giai rồi nói:
- Cô bé ngốc, anh không nói muốn tiền của em mà. Lại nói em có thể cầm tiền chạy trốn tới một nơi anh không thể tìm ra mà.
- Anh coi em là người như thế nào?
Tiếu Giai tức giận gạt tay Hạ Tưởng ra:
- Em và anh đã như vậy, người cũng cho anh, anh còn nói mát như vậy sao? Em cảnh cáo anh, Hạ Tưởng, anh không thể coi thường nhân cách của em. Về sau không cần biết anh có cần em hay không, em cả đời này cũng không lấy chồng. Mặc kệ là đứng sau lưng anh, hay là bị anh vô tình đuổi đi thì cả đời này từ đầu tới cuối em chỉ có một người đàn ông là anh.
Hạ Tưởng cảm động đứng lên ôm Tiếu Giai vào lòng:
- Anh muốn có em, lại không thể cưới em thì có phải quá giả dối không?
- Đương nhiên đàn ông đều là kẻ giả dối, đều ích kỷ.
Tiếu Giai cười cười lộ ra tình cảm yêu thương:
- Chẳng qua vậy cũng tốt, em thích sự giả dối chân thật, ích kỷ đáng yêu của anh. Ít nhất ở bên anh, em có thể cảm thấy anh đối tốt với em, mà không phải nói này nghĩ kia.
Hạ Tưởng ôm chặt Tiếu Giai mà nói:
- Có cơ hội em bảo em em tới đây giúp mình đi, một mình rất mệt mỏi.
Tiếu Giai cuộn mình trong lòng Hạ Tưởng, rất thỏa mãn mà nói:
- Chờ bố em khỏi bệnh thì em cũng bảo em em tới đây. Đến lúc đó nếu nó có chỗ nào không hiểu thì anh phải thay em dạy dỗ nó. Đúng, có cần em mua một căn phòng ở thành phố cho anh không? Trong tay em còn một khoản tiền rảnh rỗi, nhưng không nhiều, chỉ có thể mua một căn phòng nhỏ thôi.
- Không cần.
Hạ Tưởng lắc đầu. Suy nghĩ của hắn rất thực tế.
- Bây giờ em cần tiền lưu động, với số tiền trong tay em có thể kiếm được càng nhiều hơn. Bây giờ anh chỉ là một quan nhỏ không thể nhỏ hơn thì đâu ra tiền mua nhà? Đợi xem thành phố có giải quyết một căn phòng cho anh không, nếu không được thì thuê trước rồi nói.
- Anh đúng là quan liêu, chỉ muốn thơm lây nhờ quốc gia.
- Anh là người quốc gia nên đương nhiên được lo ăn, ở, mặc rồi.
Hạ Tưởng cười ha hả. Hắn có một nguyên tắc không tham, không lấy, không muốn. Nhưng thứ thuộc về hắn thì hắn phải tranh thủ. Ví dụ như nhà tập thể thì hẳn là có thể được Ủy ban nhân dân thành phố chia cho.
Khi hai người đang nói chuyện thì Tào Thù Lê đột nhiên gọi tới, Hạ Tưởng đứng lên ra nghe. Hắn nhìn Tiếu Giai rồi đi ra ban công nói chuyện. Tào Thù Lê cũng không có việc gì, chỉ là hỏi hắn xem đã tìm được nhà chưa. Có một người bạn của cô giới thiệu một căn phòng gần Học viện Kiến Trúc. Cô hỏi Hạ Tưởng khi nào rảnh thì tới xem. Hạ Tưởng liền đáp ứng rồi tính thời gian. Hắn nói mai hết giờ làm sẽ gọi điện cho cô.
Hạ Tưởng nghe xong đi vào phòng thì thấy Tiếu Giai đang cầm máy tính chăm chú tính toán con số trong sổ. Hạ Tưởng cười cười cầm tay cô mà nói:
- Không hỏi xem là ai ư?
Tiếu Giai giống như giật mình tỉnh lại kêu "A" một tiếng rồi xua tay nói:
- Em không hỏi anh, cũng không muốn, không có tâm tư mà nghĩ. Em cũng không phải người suốt ngày ở bên mà quản được anh. Đàn ông không giữ được thì không bằng để bọn họ đi với gió. Chỉ cần trong lòng bọn họ có mình thì sẽ quay về, chim khi mặt trời lặn sẽ về tổ mà.
Hạ Tưởng không khỏi thầm phục sự thông minh của Tiếu Giai:
- Nếu anh không về thì sao?
- Không về thì không về, mục tiêu đầu tiên của em là kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền, mục tiêu thứ hai mới là anh. Không có anh, em còn không biết tìm người đàn ông có tiền sao.
Hạ Tưởng ra vẻ tức giận mà trêu chọc cô, hai người liền quấn lấy nhau.
Hôm sau khi đi làm, Hạ Tưởng vào văn phòng thì phát hiện bàn và ghế đã đổi sang đồ mới. Hắn lại thấy bàn của Khúc Nhã Hân là bàn của hắn, ghế của Ngô Cảng Đắc vốn là ghế của hắn. Hắn liền hiểu hai người này tranh nhau đổi cho hắn. Nghĩ đến hai người kia đều làm ở đây trước mình nên cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ra, hắn chỉ có thể ra vẻ không phát hiện.
Hạ Tưởng chào hai người rồi ngồi xuống. Khúc Nhã Hân cầm một tờ biểu đi tới:
- Chủ nhiệm Hạ, đây là phương án bồi thường giải phóng mặt bằng của thôn Tiếu Gia, tôi và Phó chủ nhiệm Ngô cũng đã xem qua, anh xem có cần bổ sung gì không. Có chỗ nào không đủ thì mời anh sửa lại rồi báo cáo lên với Trưởng ban thư ký Cao.
Ngô Cảng Đắc cũng vội vàng tươi cười đi tới, trong tay cũng cầm một phần tài liệu:
- Chủ nhiệm Hạ, trong thôn Nhị Thập Lý có mấy tên côn đồ rất khó chơi, lần trước thiếu chút nữa còn đẩy ngã xe chấp pháp của chúng ta. Tôi dự định cho bọn học một bài học, gọi đồn công an địa phương tới bắt bọn họ có được không?
Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc đều ra vẻ xin chỉ thị làm Hạ Tưởng có chút giật mình và thầm nghĩ hôm nay là sao vậy nhỉ? Ngày hôm qua Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc đúng là rất bất mãn vì hắn tới, còn muốn đánh phủ đầu hắn. Vậy mà hai người hôm nay lại tranh nhau tỏ vẻ lấy lòng hắn. Chẳng lẽ vì chuyện xử lý ba anh em Ngô gia hôm qua?
Thủ đoạn của Hạ Tưởng hôm qua đúng là làm Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc chấn động. Chẳng qua nếu chỉ là việc hôm qua thì hai người chỉ có thể là coi trọng Hạ Tưởng mà thôi, đâu đến mức phải nhún nhường xin chỉ thị như vậy. Nguyên nhân chính khiến hai người biết mình không thể so sánh với Hạ Tưởng đó là chiều qua bọn họ nghe thấy lời đồn về chuyện ba người ở trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố.
Cái gọi là chuyện ba người chính là Trưởng ban thư ký Cao đưa tiễn, Thị trưởng Trần chào đón, cuối cùng là lên xe rời đi với Phó Thị trưởng Tào.
Chuyện này truyền tới tai của Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc. Phản ứng của Khúc Nhã Hân chính là Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô này sẽ thành đất của Hạ Tưởng, mọi việc đều do hắn quyết định, cô là người giúp việc cho hắn. Suy nghĩ của Ngô Cảng Đắc là theo sát Hạ Tưởng, đoàn kết với Hạ Tưởng, lấy Hạ Tưởng làm trung tâm. Cố gắng làm cho vị Phó Chủ nhiệm Hạ này thích.
Hạ Tưởng nhìn qua phương án của Khúc Nhã Hân rồi nói:
- Được rồi, nếu Phó chủ nhiệm Khúc đã tin tôi như vậy, tôi sẽ lập tức báo cáo lên với Trưởng ban thư ký Cao. Về phần vấn đề ở thôn Nhị Thập Lý mà Phó chủ nhiệm Ngô nói thì tôi cảm thấy nên suy nghĩ một chút rồi quyết định. Giải phóng mặt bằng là việc lớn, phải đối phó thận trọng.
Tim Ngô Cảng Đắc đập mạnh một chút, vẻ mặt cũng trở nên khó coi. Y nghĩ có phải lần trước mình không cẩn thận mắng Phó Chủ nhiệm Hạ vài câu, Phó Chủ nhiệm Hạ nhớ thù không. Nghe giọng điệu xem ra Chủ nhiệm Hạ rất bất mãn với mình. Y thầm lau mồ hôi rồi nhỏ giọng nói:
- Phó Chủ nhiệm Hạ có cao kiến gì xin cứ nói, tôi sẽ làm theo.
Khúc Nhã Hân khinh thường nhìn Ngô Cảng Đắc rồi về lại chỗ ngồi. Ngô Cảng Đắc không thèm để ý đến cô ta mà chỉ có chút khẩn trương nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng vốn định há mồm nói rõ việc cải tạo thôn Nhị Thập Lý thì hắn cũng rõ. Đây là do Công ty bất động sản Cát Thành xây dựng khu đô thị Cát Thành.
Đã có công ty bất động sản nhận xây dựng thì theo lý do bọn họ ra mặt, Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô có thể không ra mặt thì cố gắng không ra mặt. Chẳng qua hắn thấy vẻ mặt lo lắng của Ngô Cảng Đắc thì thầm nghĩ Ngô Cảng Đắc xuất thân bên Quản lý đô thị, muốn thu phục y chẳng những phải tạo áp lực từ trên xuống, dùng mấy thủ đoạn cảnh cáo một chút cũng cần thiết. Phải từng chút một khiến đối phương hoàn toàn phục mình thì sau mới đỡ phiền phức.
Hạ Tưởng vốn cũng không muốn tranh quyền gì với hai người Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc. Hai người này cũng không có ưu thế như của hắn. Ưu thế này lại không thể nói rõ, có khi chỉ có thể trực tiếp làm theo ý của hắn. Hơn nữa hắn suy nghĩ không chỉ là Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô nhỏ nhoi này, mà là âm thầm giúp Tào Vĩnh Quốc và Trần Phong vượt qua thử thách nghiêm khắc nhất. Cho nên phải dùng thủ đoạn nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán hoàn toàn thu phục hai người này. Phải không để bọn họ âm thầm giở trò, phải làm bọn họ tâm phục khẩu phục là điều hắn phải làm được.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng đó là hắn biết Trần Phong đưa hắn tới Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô chính là muốn thử thách năng lực của hắn, xem hắn có kỹ xảo khống chế tốt Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô nhỏ bé này không. Trần Phong cũng không rõ ràng xác định phạm vi chức trách của hắn, cũng không nói rõ trong ba vị Phó chủ nhiệm ai làm chính, đây rõ ràng là muốn mọi người tranh cao thấp. Hạ Tưởng nếu như không xông ra được trong ba người, không biểu hiện tốt, không thu phục được lòng người thì Trần Phong nhất định sẽ rất thất vọng.
Hạ Tưởng rất bình tĩnh nói:
- Phó chủ nhiệm Ngô, thôn Nhị Thập Lý trong quy hoạch của thành phố thì cũng được, nhưng đã có người nhận xây dựng.
Hắn nói tới đây liền thôi. Hạ Tưởng giơ đồng hồ lên nhìn rồi nói:
- Đến giờ rồi, tôi đi báo cáo công việc với Thị trưởng Trần, chờ tôi về rồi nói tiếp được không?